Không Có Lai Sinh
Chương 5: Ký ức và hiện tại
Ngày đầu năm, Thừa tướng và các quan đầu triều phải vào cung chúc Tết. Tiểu thư sang viện Thái phu nhân, Đại phu nhân sau đó về viện tập trung bà tử, nha hoàn, gã sai vặt, toàn bộ đều được mừng tuổi.
Thanh Liên nhận được thêm một bao đỏ 50 lượng của Ngũ phu nhân bên kia. Mọi người đều hiểu nguyên nhân nàng được ưu ái nên không nói gì. Tuy nhiên Thanh Liên chủ động chia đều cho các nha hoàn trong viện. Nhiều người khen ngợi, nhưng cũng có không ít người cho rằng nàng tâm tư quá sâu.
Tâm tư sâu thì có nghĩa gì, cũng chỉ là nha hoàn trong tướng phủ, tâm tư càng sâu sẽ càng khổ sở hơn.
Nhìn cô bé Đông Nhi mới được mua làm nha hoàn thô sử trong viện hớn hở cầm một lượng bạc được chia bỏ vào hộp, dự tính sẽ gửi được về nhà cho cha mẹ thêm một ít, lòng Thanh Liên cũng vui lây.
Cô bé không ký khế ước bán đứt, sau này để dành đủ tiền có thể chuộc thân. Tiểu thư sẽ trở thành vương phi, rồi sẽ thành toàn cho cô bé.
Còn nàng….
Thanh Liên không khỏi thở dài.
-Thanh Liên tỷ…
Túc Nhi vừa nhận ra Thanh Liên mới thất thần. Nàng cười nhẹ, quay lại phía Túc Nhi:
-Sao vậy?
-Tiểu thư nói hôm Nguyên tiêu sẽ ra ngoài chơi. Phu nhân nói dẫn Điềm Nhi và Thanh Liên tỷ theo.
Kiếp trước, người ra ngoài cùng tiểu thư là người khác. Sau đó trong Thính vũ lâu đều kể về cuộc gặp gỡ của Vương gia và Vương phi. Chuyện về chàng Thị vệ lý tưởng cũng lọt vào tai những nha hoàn.
Thanh Liên không để ý, nhưng kiếp này lại mong chờ.
Gặp nhau rồi sẽ nói gì? Làm thế nào để đền đáp lại người đó? Người ta có cười nàng là một nha hoàn mà lại trèo cao.
Không cần tròn duyên phận, chỉ cần có thể hầu hạ người ấy, vậy là cũng đủ rồi.
-Thanh Liên tỷ…
-Hửm?
-Tỷ ra ngoài với tiểu thư có thể mua cho muội một ngọn hoa đăng không? Muội rất thích, mua về để dành khi có dịp sẽ thả hoa đăng.
Túc Nhi mới mười ba tuổi, như một tiểu muội muội khả ái. Thanh Liên mỉm cười:
-Nếu tiểu thư cho phép, tỷ sẽ mua cho muội.
-Cảm ơn tỷ.
Thời gian qua như nước chảy, đêm Nguyên tiêu rất nhộn nhịp. Nhâm Uyển ăn mặc nam trang, dẫn theo Điềm Nhi và Thanh Liên ra ngoài.
Có không ít tiểu thư công tử cũng nhân dịp này ra ngoài ngắm đèn. Để thuận tiện, các nàng cũng ăn mặc nam trang, bên cạnh là nha hoàn và thị vệ. Đi dạo trên phố, dân chúng bình thường đều biết là quý nhân nên đều không đến làm phiền.
Tới nơi đông đảo nhất trong kinh thành, Nhâm Uyển dừng lại. Nơi đây đang có cuộc thi đố đèn. Các câu đố rất đa dạng, đố về con vật, sự kiện lớn của mấy năm của quốc gia. Thú vị nhất là mấy câu đối thơ khiến không ít công tử, tiểu thư hưng chí bừng bừng. Nhâm Uyển cũng không ngoại lệ.
Thanh Liên nhìn quanh. Người đứng quan sát rất đông. Nhưng không thấy dáng hình quen thuộc. Tiểu thư đưa ra một câu đối rất chỉnh, nhận được một chiếc đèn lưu ly.
Thanh Liên nhận chiếc đèn từ tay chủ quầy cho tiểu thư. Đám đông hoan hô nhiệt liệt. Một vài người rướn cổ hướng về “thiếu niên” tuấn tú nhìn đã biết là nữ nhân này.
Bỗng đằng sau Nhâm Uyển có người chạm mạnh. Nàng mất thăng bằng. Điềm Nhi và Thanh Liên vội giữ lấy người chủ tử. Bên hông Điềm Nhi chợt trống không:
-Túi tiền….Hắn lấy túi tiền.
Điềm Nhi phản ứng rất nhanh, kêu lên. Các thị vệ cũng nhanh nhẹn vọt theo người đang chạy rất nhanh trong đám đông người đi coi đèn.
Bọn trộm không chỉ đi có một mình. Tên móc túi nhanh như chớp tung túi tiền ra phía trước. Một tên khác đón lấy ngay.
Tình huống làm các thị vệ khựng lại. Bỗng nhiên…..
-Tiểu thư….
Trong đám người đang chờ coi náo nhiệt vây quanh bỗng nhiên có hai người phóng nhanh đến gần Nhâm Uyển. Trên tay họ đều có vũ khí. Ba người thị vệ bị bất ngờ nên động tác phản kháng có hơi chậm. Máu bắn ra, một người đã gục ngã. Tiếng la hét, người hỗn loạn chen lấn nhau.
Thanh Liên sững người. Đêm nguyên tiêu kiếp trước, biến cố chỉ đơn giản là trộm cắp. Tiểu thư không gặp nguy hiểm đến thế này.
-Giết hết bọn chúng.
Là một mệnh lệnh. Một bóng người vút nhanh qua.
Kiếm quang loang loáng. Hai tên thích khách vừa chạm vào người Thanh Liên đang chắn phía ngoài chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi ngã quỵ. Chỉ một đường gươm đã hạ hai tên thích khách. Đó là….
-Tiểu thư….
Vương thị vệ chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho tiểu thư truy đuổi tên trộm cắp cũng đã quay lại cùng với mấy người nữa. Bóng áo đen thấp thoáng. Gương mặt quen thuộc của Vương gia hiện ra. Cạnh người cũng có một dáng vóc cao lớn, cầm theo túi tiền.
Nhưng…không phải là người đó. Không phải là….
-Thuộc hạ vô dụng, trúng kế điệu hổ ly sơn của bọn chúng, làm tiểu thư kinh sợ. Thuộc hạ đáng chết.
-Ta không sao. -Nhâm Uyển cũng không phải là người dễ bị kinh sợ, đã lấy lại bình tĩnh, hướng về người đã giúp mình- May là có công tử cứu giúp. Tiểu nữ hết sức tạ ơn!
Thanh Liên cũng nhìn sang hướng đó. Một lần nữa, nàng giật nẩy mình.
Dáng cao lớn, vạm vỡ, y phục đen tuyền, mày kiếm…Bóng hình ngần ấy năm cô độc đã ám ảnh nàng.
Thiết Hàn….
Người không ở bên Vương gia. Vậy chàng….
Thiết Hàn đứng chắn trước mặt một người cao gầy, trên người là bộ y phục thiên thanh, trên tay áo viền hoa văn tường vân. Dáng điệu thanh nhã, nụ cười phảng phất, hoàn toàn khác hẳn người trong ký ức còn sót lại của Thanh Liên.
-Dừng lại!
Tiếng hắn hét lên trong đêm vắng, nhưng cũng không kịp ngăn lưỡi trủy thủ cứa vào cổ Thanh Liên.
Ánh mắt đỏ ngầu, đầy oán giận. Hắn là….
-Thật là trùng hợp. Không ngờ lại gặp Lương vương ở nơi này…..
Vương gia vẫn như trong ký ức của Thanh Liên. Còn bóng Lương Vương chập chờn, chập chờn trước mắt nàng, như hư như thực:
-Điện hạ khách sáo. May là có dịp…. Không ngờ lại được dịp giúp đỡ Đại tiểu thư của Thừa tướng phủ. Chút công phu mèo quào của thuộc hạ mong không làm các vị chê cười…..
Thanh Liên nhận được thêm một bao đỏ 50 lượng của Ngũ phu nhân bên kia. Mọi người đều hiểu nguyên nhân nàng được ưu ái nên không nói gì. Tuy nhiên Thanh Liên chủ động chia đều cho các nha hoàn trong viện. Nhiều người khen ngợi, nhưng cũng có không ít người cho rằng nàng tâm tư quá sâu.
Tâm tư sâu thì có nghĩa gì, cũng chỉ là nha hoàn trong tướng phủ, tâm tư càng sâu sẽ càng khổ sở hơn.
Nhìn cô bé Đông Nhi mới được mua làm nha hoàn thô sử trong viện hớn hở cầm một lượng bạc được chia bỏ vào hộp, dự tính sẽ gửi được về nhà cho cha mẹ thêm một ít, lòng Thanh Liên cũng vui lây.
Cô bé không ký khế ước bán đứt, sau này để dành đủ tiền có thể chuộc thân. Tiểu thư sẽ trở thành vương phi, rồi sẽ thành toàn cho cô bé.
Còn nàng….
Thanh Liên không khỏi thở dài.
-Thanh Liên tỷ…
Túc Nhi vừa nhận ra Thanh Liên mới thất thần. Nàng cười nhẹ, quay lại phía Túc Nhi:
-Sao vậy?
-Tiểu thư nói hôm Nguyên tiêu sẽ ra ngoài chơi. Phu nhân nói dẫn Điềm Nhi và Thanh Liên tỷ theo.
Kiếp trước, người ra ngoài cùng tiểu thư là người khác. Sau đó trong Thính vũ lâu đều kể về cuộc gặp gỡ của Vương gia và Vương phi. Chuyện về chàng Thị vệ lý tưởng cũng lọt vào tai những nha hoàn.
Thanh Liên không để ý, nhưng kiếp này lại mong chờ.
Gặp nhau rồi sẽ nói gì? Làm thế nào để đền đáp lại người đó? Người ta có cười nàng là một nha hoàn mà lại trèo cao.
Không cần tròn duyên phận, chỉ cần có thể hầu hạ người ấy, vậy là cũng đủ rồi.
-Thanh Liên tỷ…
-Hửm?
-Tỷ ra ngoài với tiểu thư có thể mua cho muội một ngọn hoa đăng không? Muội rất thích, mua về để dành khi có dịp sẽ thả hoa đăng.
Túc Nhi mới mười ba tuổi, như một tiểu muội muội khả ái. Thanh Liên mỉm cười:
-Nếu tiểu thư cho phép, tỷ sẽ mua cho muội.
-Cảm ơn tỷ.
Thời gian qua như nước chảy, đêm Nguyên tiêu rất nhộn nhịp. Nhâm Uyển ăn mặc nam trang, dẫn theo Điềm Nhi và Thanh Liên ra ngoài.
Có không ít tiểu thư công tử cũng nhân dịp này ra ngoài ngắm đèn. Để thuận tiện, các nàng cũng ăn mặc nam trang, bên cạnh là nha hoàn và thị vệ. Đi dạo trên phố, dân chúng bình thường đều biết là quý nhân nên đều không đến làm phiền.
Tới nơi đông đảo nhất trong kinh thành, Nhâm Uyển dừng lại. Nơi đây đang có cuộc thi đố đèn. Các câu đố rất đa dạng, đố về con vật, sự kiện lớn của mấy năm của quốc gia. Thú vị nhất là mấy câu đối thơ khiến không ít công tử, tiểu thư hưng chí bừng bừng. Nhâm Uyển cũng không ngoại lệ.
Thanh Liên nhìn quanh. Người đứng quan sát rất đông. Nhưng không thấy dáng hình quen thuộc. Tiểu thư đưa ra một câu đối rất chỉnh, nhận được một chiếc đèn lưu ly.
Thanh Liên nhận chiếc đèn từ tay chủ quầy cho tiểu thư. Đám đông hoan hô nhiệt liệt. Một vài người rướn cổ hướng về “thiếu niên” tuấn tú nhìn đã biết là nữ nhân này.
Bỗng đằng sau Nhâm Uyển có người chạm mạnh. Nàng mất thăng bằng. Điềm Nhi và Thanh Liên vội giữ lấy người chủ tử. Bên hông Điềm Nhi chợt trống không:
-Túi tiền….Hắn lấy túi tiền.
Điềm Nhi phản ứng rất nhanh, kêu lên. Các thị vệ cũng nhanh nhẹn vọt theo người đang chạy rất nhanh trong đám đông người đi coi đèn.
Bọn trộm không chỉ đi có một mình. Tên móc túi nhanh như chớp tung túi tiền ra phía trước. Một tên khác đón lấy ngay.
Tình huống làm các thị vệ khựng lại. Bỗng nhiên…..
-Tiểu thư….
Trong đám người đang chờ coi náo nhiệt vây quanh bỗng nhiên có hai người phóng nhanh đến gần Nhâm Uyển. Trên tay họ đều có vũ khí. Ba người thị vệ bị bất ngờ nên động tác phản kháng có hơi chậm. Máu bắn ra, một người đã gục ngã. Tiếng la hét, người hỗn loạn chen lấn nhau.
Thanh Liên sững người. Đêm nguyên tiêu kiếp trước, biến cố chỉ đơn giản là trộm cắp. Tiểu thư không gặp nguy hiểm đến thế này.
-Giết hết bọn chúng.
Là một mệnh lệnh. Một bóng người vút nhanh qua.
Kiếm quang loang loáng. Hai tên thích khách vừa chạm vào người Thanh Liên đang chắn phía ngoài chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi ngã quỵ. Chỉ một đường gươm đã hạ hai tên thích khách. Đó là….
-Tiểu thư….
Vương thị vệ chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho tiểu thư truy đuổi tên trộm cắp cũng đã quay lại cùng với mấy người nữa. Bóng áo đen thấp thoáng. Gương mặt quen thuộc của Vương gia hiện ra. Cạnh người cũng có một dáng vóc cao lớn, cầm theo túi tiền.
Nhưng…không phải là người đó. Không phải là….
-Thuộc hạ vô dụng, trúng kế điệu hổ ly sơn của bọn chúng, làm tiểu thư kinh sợ. Thuộc hạ đáng chết.
-Ta không sao. -Nhâm Uyển cũng không phải là người dễ bị kinh sợ, đã lấy lại bình tĩnh, hướng về người đã giúp mình- May là có công tử cứu giúp. Tiểu nữ hết sức tạ ơn!
Thanh Liên cũng nhìn sang hướng đó. Một lần nữa, nàng giật nẩy mình.
Dáng cao lớn, vạm vỡ, y phục đen tuyền, mày kiếm…Bóng hình ngần ấy năm cô độc đã ám ảnh nàng.
Thiết Hàn….
Người không ở bên Vương gia. Vậy chàng….
Thiết Hàn đứng chắn trước mặt một người cao gầy, trên người là bộ y phục thiên thanh, trên tay áo viền hoa văn tường vân. Dáng điệu thanh nhã, nụ cười phảng phất, hoàn toàn khác hẳn người trong ký ức còn sót lại của Thanh Liên.
-Dừng lại!
Tiếng hắn hét lên trong đêm vắng, nhưng cũng không kịp ngăn lưỡi trủy thủ cứa vào cổ Thanh Liên.
Ánh mắt đỏ ngầu, đầy oán giận. Hắn là….
-Thật là trùng hợp. Không ngờ lại gặp Lương vương ở nơi này…..
Vương gia vẫn như trong ký ức của Thanh Liên. Còn bóng Lương Vương chập chờn, chập chờn trước mắt nàng, như hư như thực:
-Điện hạ khách sáo. May là có dịp…. Không ngờ lại được dịp giúp đỡ Đại tiểu thư của Thừa tướng phủ. Chút công phu mèo quào của thuộc hạ mong không làm các vị chê cười…..
Bình luận truyện