Không Đường Thối Lui
Quyển 4 - Chương 65
Vụ án giết người vứt xác lại tăng thêm một cái tên, hai người chết theo thứ tự là La Mộng đến Giang Tuyết Nghi, người trước là vợ hợp pháp của Giải Ngọc Thành, còn người sau là tình nhân được Giải Ngọc Thành bao nuôi.
Giải Ngọc Thành chính là người suy nhất có liên hệ tới hai người La Giang này, vì thế cho nên đối phương trở thành kẻ hiềm nghi phạm tội hàng đầu, cũng chính là đối tượng bị cảnh sát truy nã của mấy ngày trước.
Lúc Hà tiên sinh bưng đồ ăn khuya đi vào phòng khách, Tiêu Trạch và Lâm Dư đã quay về phòng, tô cơm chan canh thịt dê chưa ăn xong vẫn còn trên bàn trà, mà nước mật ong cũng dư lại một ít.
Trong phòng, Lâm Dư dựa vào đầu giường ngẩn người, còn Tiêu Trạch đứng ở phía trước cửa sổ hút thuốc, mẹ nó cả ngày hôm nay lên xuống gì cũng hết sức thoải mái, nào là phấn khởi ra biển, lúc trở về còn triền miên đến đêm khuya, lúc ăn khuya còn ăn đến là ngon miệng, sau đó không kịp chuẩn bị gì mà đón lấy tin tức Giang Tuyết Nghi đã chết.
Bị Giải Ngọc Thành giết chết.
Hồn vía Lâm Dư như bay lên mây: “Giang Tuyết Nghi thực sự là do Giải Ngọc Thành giết sao? Anh ta muốn báo thù cho La Mộng?”
“Hiện tại anh ta đang là người hiềm nghi phạm tội hàng đầu, hơn nữa nếu như chuyện này không liên qua gì đến anh ta, thì hà cớ gì anh ta phải chạy trốn?” Tiêu trạch đẩy cửa sổ ra một khe nhỏ cho khói thuốc bay ra ngoài, “Chuyện cụ thể hơn thì phải đợi cảnh sát điều tra, chắc là cảnh sát ở thành phố cũng có kết quả rồi.”
Chờ cho mùi thuốc lá tản đi sạch sẽ, Tiêu Tiêu Trạch đóng cửa sổ quay về bên giường, nắm lấy tay Lâm Dư mà nói: “Vụ án này đang là một tin tức nóng, không ít người sau khi biết cũng sẽ thấy thương tâm, mà chúng ta là người phát hiện ra vụ án này, cho nên không nhịn được để ý là chuyện bình thường, thế nhưng anh chỉ hy vọng em dùng một góc độ của một người ngoài cuộc mà xem xét.”
Lòng bàn tay Lâm Dư cũng cảm nhận được sự ấm áp: “Em hiểu ý của anh mà.”
Cậu bò đến trước người ôm lấy anh rồi nói: “Em chỉ cảm thấy có chút đáng tiếc với La Mộng và Giang Tuyết Nghi, bởi vì đó là hai mạng người, mà cho dù hai người có làm sai cái gì cũng không nên đánh đổi với cái giá lớn như vậy. Còn Giải Ngọc Thành, em tất nhiên sẽ không quên nhưng lúc em cùng anh ta trò chuyện, rồi anh ta giúp chúng ta bắt người trộm mèo, dẫn em đi hộp đêm, hay là chăm sóc ông Giải cũng như cưng chiều con gái mình.”
Tiêu Trạch hỏi: “Vậy nếu như anh ta đúng thật là phạm tội thì sao?”
“Nếu như thế, thì em hy vọng cảnh sát và pháp luật sẽ truy cứu pháp luật hình sự, bắt anh ta trả giá thật xứng đáng.” Lâm Dư buông tay ra, sau đó dựa rồi gối trượt chân xuống, thân thể cũng trở nên mềm oặt đi, nhưng giọng điệu lại vô cùng mạnh mẽ âm vang, “Nếu như em có thể giúp được em nhất định sẽ đi giúp, vì ông Giải đã cho em một viên kẹo ngọt.”
Hiện tại Tiêu Trạch cũng trở nên trầm lặng, điều anh lo lắng nhất cũng chính là chuyện này, lỡ như Giải Ngọc Thành một lưng đeo tới hai mạng người, mà anh ta lại còn sát hại bằng một thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, tất nhiên sẽ bị xử rất nặng, thế thì cuộc sống sau này của ông Giải phải làm sao?
Còn nữa, nếu như ông Giải biết được Giải Ngọc Thành làm ra mấy chuyện này, vậy lương tâm của ông…
Lâm Dư như con cá chép nhảy phốc lên mà ngồi dậy: “Anh! Anh có định nói cho ông cụ biết không?”
Hiện tại nếu như ông Giải suốt ngày chôn chân trong nhà, thế thì thú vui duy nhất có lẽ là xem TV và đọc báo, đã thế thì không thể nào không biết được, coi như ông không đọc không nghe những chuyện này, bảo mẫu và hộ lý cũng sẽ biết đến, không chừng đã cuốn gói rời đi rồi. Mà cho dù loại trừ những tình huống trên, lực lượng cảnh sát chắc chắn sẽ tìm tới cửa điều tra, cho nên bàn về tính khả thi chuyện ông cụ không biết, cơ bản chỉ là con số không tròn trĩnh.
Lúc này chỉ mới hơn hai giờ sáng, Tiêu Trạch và Lâm Dư cũng không rảnh quan tâm đối phương có nghỉ ngơi hay không, bởi vì cả hai đang cần một sự xác nhận rất gấp. Tiêu Trạch tìm số điện thoại của ông Giải, sau khi nhấn gọi chỉ nghe từng âm thanh máy móc truyền đến, không ai nghe máy.
Lâm Dư đã tròng áo len cùng quần vào, sốt sắng mà nói: “Ông cụ ngủ rồi, sẽ không nghe đâu.”
Tiêu Trạch liền gọi thêm lần nữa, vẫn chờ đợi một lúc dài dằng dặc.
Ngay trước vài giây trước khi cuộc gọi kết thúc, đối phương rốt cuộc nghe máy, trên màn hình cũng đã chuyển sang trạng thái trò chuyện, âm thanh uể oải gần như mất tiếng của ông Giải truyền đến: “Alo…”
“Ông ơi, con là Tiêu Trạch.” Tiêu Trạch có chút chần chờ, Có phải làm phiền ông nghỉ ngơi không, thật ngại quá.”
Ông cụ nghe xong cũng không trách cứ gì, trái lại còn kiên nhẫn hỏi: “Có, có chuyện sao?”
Ông cụ và bọn họ giống như ngầm hiểu ý nhai, nhưng bọn họ vốn xuất phát từ lòng quan tâm, có vẻ ông cụ lại muốn lẩn trốn đi hết mớ buồn bực hỗn loạn ấy. Viền mắt Lâm Dư sưng lên, đến gần điện thoại có nói sang chuyện khác: “Ông ơi, con mới chụp một bức biển cả xong, con gửi ông xem nha.”
“Được…”
Tiêu Trạch lại hỏi: “Ông ơi, mấy ngày nay ai chăm sóc cho ông?”
Ông Giải cũng trở nên ảm đạm: “Bối Bối, Ngọc Thành, đi làm…”
Bối Bối là thiếu gia trong hộp đêm “Tràng Hoa”, Lâm Dư từng nhìn thấy qua trong lần đến ‘mạc cốt’, hoàn toàn không nghĩ tới ấy thế mà Bối Bối lại đến đây chăm sóc cho ông Giải.
Điện thoại vừa cúp xong, Tiêu Trạch nhìn màn hình đen thui suy nghĩ một chốc, như đang làm ra quyết định gì đó, Lâm Dư cũng ôm áo khoác chờ anh. Chỉ sau hai, ba giây, Tiêu Trạch nói: “Chúng ta trở về một chuyến.”
Bọn họ chạy về thành phố cả đêm, thậm chí còn chưa kịp thông báo với những người khác, đến sáng mới gọi một cú cho đội phó. HIện tại vẫn ngồi trên tàu hòa cao tốc, mà Lâm Dư không còn tâm trạng nào để ngắm cảnh, cậu gửi tấm hình chụp cảnh biển cho ông,nhưng đắn đo mãi cũng không biết nên nói cái, bởi cho dù có là từ ngữ gì cũng chỉ đầy sự gượng gạo.
Đoàn tàu vào ga, Tiêu Trạch và Lâm Dư chen chúc qua biển người người rời đi. Lúc này đã là bảy giờ,bên ngoài xe lửa đã bước qua một ngày mới. Cả hai gọi đại một chiếc xe taxi, sau khi Tiêu Trạch nhìn tài xế liền hù dọa ngay một câu, nếu gã ta dám đi đường vòng sẽ đập nát luôn chiếc xe.
Tài xế vừa nghe đưa cho anh bản mặt tươi cười: “Sao mà dám, nếu như đi vòng cũng là đi vòng với người từ nơi khác thôi.”
Lời này Câu nói này vừa thật thà lại thiếu đạo đức, mà Tiêu Trạch và Lâm Dư cũng chẳng thèm quan tâm, chỉ nhìn chăm chăm ra bên ngoài cửa sổ cầu xin ông trời đừng để bị kẹt xe. Người tài xế kia khá lắm lời, khách hàng không chịu nói năng gì nên một mình hắn tự nói: “Chỗ hai người muốn đến gần đây không yên ổn mấy, chúng tôi cũng chả dám lái tới.”
Vẫn không có ai đáp trả, tài xế liền tiếp tục: “Hai người biết vụ án giết người mới xảy ra gần đây không? Hung thủ sống ở chỗ nãy tôi nói đến, hiện tại đang bị truy nã.”
Lâm Dư hỏi: “Đã biết được hung thủ là ai rồi sao?”
“Ui chao, cậu chưa xem tin tức à?” Giọng điệu của người tài xế vô cùng thản nhiên, không hề ảnh hưởng gì đến tốc độ, “Sớm tìm ra rồi, lần cuối cùng người vợ và tình nhân có hẹn gặp nhau ở một khu nhà, người đàn ông kia cũng đến, mà căn nhà đó là nhà gã ta thuê cho cô tình nhân, vết máu còn chưa có lau sạch nữa kìa.”
Nếu như giết người ở trong phòng kín vậy, vậy thì căn bản không có cách bỏ xóa bỏ hết các vết tích mình đã gây ra.
Tài xế sau đó còn nói thêm nhiều chuyện, cơ mà Lâm Dư và Tiêu Trạch cũng không nghe lọt vào tai, Tiêu Trạch có gọi một cuộc cho ông Giải, nhưng ông không bắt máy. Khoảng nửa tiếng sau, chiếc xe taxi dừng lại trước một khu nhà, vừa xuống xe cả hai liền nhanh chóng đi đến trước cửa, Lâm Dư nhìn xung quanh bỗng nhiên nghiêng đầu gọi: “Bối Bối!”
Chàng trai được gọi là Bối Bối chạy đến từ phía bắc, cậu ta thấy hai người bèn giật mình hỏi: “Cậu là… Người đoán mệnh hả?!”
“Ừm tôi đây, cậu ở đây chăm sóc ông cụ sao?” Lâm Dư thấy đội phương đang cầm phần xíu mại, “Cậu đi ra ngoài bao lâu rồi?”
Bối Bối có chút không hiểu: “Khoảng một tiếng rồi… Hôm nay ông cụ dậy sớm, bảo tôi ra sau phố mua xíu mại, tôi đã đến xếp hàng đầu luôn, vậy là nhanh lắm rồi…”
Tiêu Trạch nhìn về phía bên trong: “Mau mau vào nhà trước đã!”
Bối Bối vốn cảm thấy không có chuyện gì, thế nhưng lúc này nhìn nét mặt biểu cảm của Tiêu Trạch và Lâm Dư, cậu dường như thông suốt chút ít, lẽ nào ông Giải cố tình đẩy mình đi sao? Chuyện cậu đến đây chăm sóc ông Giải hoàn toàn xuất phát từ sự tình nguyện, cậu xem đó như là hành động báo đáp ân tình của Giải Ngọc Thành, vì thế cũng chưa từng nghĩ đến việc nếu bản thân sơ sót sẽ xảy ra hậu quả gì.
“Mở cửa nhanh lên!”
Lâm Dư kề sát tai cửa chống trộm nghe thử một chút, sau đó tránh sang một bên để Bối Bối đi mở cửa. Bối Bối cầm chìa khóa trên tay mà không ngừng run cầm cập, hiện tại cậu ta vô cùng hoang sợ. Cậu lấy một cái chìa khóa ra cắm vào lỗ, thế nhưng mở trái mở trái gì cũng không ra, có vẻ cửa đã bị khóa trái rồi.
Nếu như ông Giải muốn làm gì đó, thì kêu Bối Bối ra ngoài liền có thể tránh khỏi sự hiềm nghi của cậu ta rồi.
Tiêu Trạch lập tức báo cho cảnh sát, vì hiện tại Giải Ngọc Thành đang là đối tượng bị truy nã, cho nên cảnh sát trong khu vực luôn đợi mệnh lệnh, lúc bấy giờ chưa tới chục phút đã đến nơi. Cảnh sát nhìn thấy ba người đứng ở trước cửa, cũng không đến tra hỏi nguyên nhân hay gì, mà trước tiên cạy cánh cửa ra, sau khi đi vào phòng liền nghe thấy tiếng kêu uất nghẹn của chú chó con.
Tiêu Trạch và Lâm Dư đã quen cửa quen nẻo nên vọt thẳng một đường tới tới cửa phòng ngủ. Bên trong căn phòng, ánh nắng ngoài phía ban công chiếu vào làm sáng bừng cả không gian, cái rèm cửa sổ cũng bị lay nhẹ bởi những cơn gió thoảng, còn chiếc xe lăn ngã lật quên, chỗ bánh xe có thể nhìn thấy hai chân của ông Giải.
Chú cho con nhìn thấy có người lạ vào nhà kêu mấy tiếng gâu gâu rồi trốn vào dưới rèm cửa. Tiêu Trạch cũng Lâm Dư từ từ đi lại gần, Tiêu Trạch nâng ghế lậy dậy còn Lâm Dư xốc rèm cửa lên.
Cửa sổ mở ra, có một sợi dây luồn qua khung cửa sổ rũ xuống, ông Giải đang buộc trong nút thắt sợi dây, nửa người lơ lửng trên không, hai mắt ở sau cặp mắt kính trăng dã, cả người cũng trở nên cứng đơ.
Lâm Dư ngồi xổm xuống bật khóc, cậu đỡ ông cụ ra thoát khỏi sợi dây, bỗng nhìn thấy cái điện thoại rơi trên mặt đất. Lâm Dư nhặt lên mở khóa, hình ảnh hiện lên màn hình là một vùng biển bao la.
Lúc ông cụ tự sát, ông ấy đang suy nghĩ cái gì nhỉ?
Chắc là ông hy vọng bản thân khoẻ mạnh để có thể đi dạo cạnh biển chăng? Hay ông muốn cùng con trai vừa trò chuyện vừa ngắm biển?
Tiêu Trạch gỡ kính mắt của ông Giải xuống, rồi giúp ông vuốt mắt nhắm lại. Anh từng cảm thấy ông giống hệt ông ngọai mình, nhưng lại không ngờ rằng tình cảnh của hai người lại cách nhau một trời một vực như vậy, chuyện ông Giải gặp phải đúng là đau khổ hơn nhiều, thế nhưng việc ông không dạy con trai mình cho tốt, dường như cũng chính là nguyên căn không thể xem thường.
Nếu như bởi vì bệnh tật mà kết thúc sinh mệnh của mình, cũng xem như là sự giải thoát.
Mà chuyện đi đến nước này, không ai nói được thêm gì nữa.
May cũng nhờ có bà Vương, dân cảnh và công an địa phương giúp một tay cùng Tiêu Trạch và Lâm Dư làm một tang lễ thật đơn giản. Thế nhưng chuyện ma chay hay cưới hỏi vốn dĩ không thể nào che giấu được, tin ông Giải qua đời nhanh chóng được công bố, còn được phương tiện truyền thông đưa tin.
Ngay hôm đưa tiễn, khắp nơi trên đường đều có cảnh sát vây quanh, Lâm Dư giúp ông Giải thay áo thọ, xỏ giày xong, trước khi đi có nhìn một lúc ra ngoài cửa sổ, rồi hỏi anh: “Anh nói xem Giải Ngọc Thành sẽ xuất hiện sao?”
Tiêu Trạch trả lời: “Anh không biết, nhưng nếu anh ta mà xuất hiện, nhất định sẽ không thể chạy thoát.”
Th ời gian cũng sắp đến rồi, thi thể ông Giải sẽ được đưa đi hỏa táng. Ở phúa khu nhà giờ đây hỗn lọan ồn ào, có một chiếc xe bị cảnh sát bao quanh, mà Lâm Dư nhận ra được, đó là con xe Land Rover của Giải Ngọc Thành.
Ch àng trai bước xuông xe nhìn quen mặt, nom có vẻ là thuếu gia trong hộp đêm, cậu ta bị cảnh sát áp giải đi ra, nhìn Bối Bối xong gật đầu. Lâm Dư bỗng hiểu thông, thì ra là hai người đều từng nhận qua sự giúp đỡ của Giải Ngọc Thành, cho nên hiện tại đến đưa tiễn ông cụ thay cho anh ta.
Đã đến giờ, thi thể ông Giải được đưa tới nhà tang lễ để hoả táng, sau cùng là chôn xuống mồ. Tất cả buồn khổ ông cụ phải chịu giờ chỉ còn lại một nắm than tro, rồi lặng yên mà vùi xuống dưới sâu bia mộ.
Tiêu Trạch và Lâm Dư đồng loạt cúi người trước bia mộ, sau đó xuống núi rời đi. Giải Ngọc Thành chưa từng xuất hiện trong tòan bộ hành trình này, hiện tại cảnh sát đang nằm vùng xung quanh nghĩa địa, không biết có thu hoạch gì hay không.
Lúc trước khi bọn họ sắp xếp đồ đạc cho ông Giải phát hiện ra một bức di thư, là một mảnh giấy nhăn nheo nằm dưới gối, có vẽ như đã viết xong từ nhiều ngày trước rồi. Nội dung trong bức anh chỉ có hai hàng chữ đơn giản, một dòng là muốn sang tên căn phòng này cho đứa cháu gái, câu còn lại… Là nói xin lỗi.
Ông xin lỗi bản thân bất lực không thể làm gì sau một chuỗi bi kịch kia, đây là thứ duy nhất mà ông có thể bù đắp.
Bà Vương ôm người bạn sánh vai tận thời khắc cuối đời của ông Giải về nhà mình, nhưng mà trời sinh chó có tình cảm, nó dường như nghe được mùi nên cứ đứng trước cửa kêu gâu gâu liên tục. Tiêu Trạch và Lâm Dư thấy thế bèn thương lượng một phen, cuối cùng ôm chú chó con mang về, hy vọng có thể cho nó một hoàn cảnh sống mới.
Người đến thế gian cũng lướt qua, đi thì thôi, nếu ở lại vẫn phải tiếp tục cuộc sống.
Tiêu Trạch và Lâm Dư không ở lại thêm nữa nhanh chóng quay về đảo, trên đường về không ngồi tàu hỏa như thường, chỉ lái xe Jeep đi. Lâm Dư ngồi trên ghế phó lái, còn chú chó con thì nằm ngửa lộ ra cái bụng trên đùi cậu, nó giơ móng vuốt cào loạn trên không trung, cào một hồi liền mệt mỏi mà gâu gâu hừ hừ.
Tuy rằng cậu và Tiêu Trạch không phải những người sống chết cùng nhau, thế nhưng cả hai đều đã chứng kiến cảnh ai đó ra đi cho nên cũng không cần thiết phải an ủi đối phương, mà chỉ cần ở cạnh nhau đã là một phương pháp hữu hiệu tốt nhất rồi. Ngoài cửa sổ lướt qua từng cảnh non xanh nước biển, lúc đi qua một khu thị thành còn dính phải trận mưa, cậu ôm chó con ra sắt cửa sổ xe mà nói: “Trời mưa kia, xem thử đi.”
Tiêu Trạch hỏi: “Nó tên gì?”
Lâm Dư cũng không biết, có vẻ như con cho này gọi là “Chó con”. Cậu thử gọi vài tiếng, chó con có phản ứng lại thật: “Chó con nè, bây giờ bọn tao đang đi lên đảo đó, mày biết bơi mà phải không?” Cậu nói: “Sau này mày còn có thể chơi với mấy anh mấy chị mèo, ai mà ăn hiếp mày thì mày đừng có tìm tao, tìm người kia kìa.”
Tiêu Trạch bị gọi tên liền đáp: “Ừm, tìm tao nhớ không, tao là đại đội trưởng chỉ huy đội quân mèo.”
Suốt đường đi không nghỉ ngơi lúc nào, Tiêu Trạch cứ như một cái máy có thể lái liên tục không cần ngơi nghỉ. Lâm Dư nằm ở ghế bên cạnh ngủ một lúc, cho nên cũng cảm thấy thoải mái chút chút. Cả hai đến đảo nhỏ vừa lúc trời cũng sáng, bọn họ xuống xe còn ngắm được cả cảnh mặt trời mọc, liền quyết định đứng thẳng dưới vòm trời ráng, rồi nhìn nhau mà nở nụ cười.
Vừa có sự mệt mỏi thất vọng, cũng bao hàm hi vọng cùng phấn chấn.
“Đi, ăn xong bữa sáng rồi ngủ bù.”
“Anh, em cứ cho là mình sẽ rất thương tâm, không hiểu sao bây giờ chỉ cảm thấy thoải mái mà thôi.”
Điều này chứng tỏ cậu đã trưởng thành rồi sao? Chắc là vậy đi.
Trước khi rời đi, Lâm Dư đứng lại ngắm nhìn cạnh biển một chút, cậu bỗng nhiên nhìn thấy một cụ ông tóc bạc trắng phía xa xa, cảm giác như chấp nhận cái chết của một người khác cũng không đáng sợ như vậy, dù gì cũng có thể tự do ngắm nhìn biển trời.
Tuy rằng mọi người trong đội khảo sát có hơi ồn ào, thế nhưng đều hiểu được giá trị của một mạng người, cho nên buổi sáng hôm nay cũng không rầm rì hóng hớt nhiều chuyện nữa, mà chỉ dò hỏi rồi thảo luận nghiêm túc về vấn đề, sau khi biết rõ mọi chuyện, liền giúp Tiêu Trạch và Lâm Dư thông suốt một phen.
Sau khi ăn xong Lâm Dư ôm chó con về phòng ngủ, cậu định chờ Tiêu Trạch đến ngủ chung với mình, thế nhưng hiện tại đã không chịu nổi, chừng hai phút sau thiếp đi. Tiêu trạch rửa mặt xong rón ra rón rén về phong thay áo khoác, anh chuẩn bị tiếp tục công việc, lần khảo sát cũng không tính là thuận lợi mấy, cho nên anh muốn mau chóng kết thúc cho xong nhanh.
Khi chuẩn bị ra đến cửa anh có nhét Lâm Dư gọn vào ổ chăn, Lâm Dư đã ngủ, còn chú con con nằm nhoài trên lòng bàn tay cậu, nhẹ nhàng liếm láp lên viên Ngọc Liên Hoàn xâu trong vòng đeo tay. Anh hôn một cái, song đứng dậy rời đi, cùng tổ người trong đội khảo sát bắt đầu một ngày công tác.
Đội khảo sát chia hòn đảo nhỏ này ra làm ba, nhiều vùng ở trên núi đã thăm dò xong, còn lại hai phần chủ yếu là rừng cây và bình địa(*), khu vực rừng cây kia xem như là chuyển tiếp sinh thái(**), phía hướng về bình địa thì sẽ có thảm thực vật thưa thớt, còn hướng về đường lên núi làm lễ Phật thì thảm thực vật trở nên rậm rạp.
(*) dùng để tả cảnh cả một vùng bị tàn phá nặng nề, không còn có nhà cửa, cây cối.
(**) Môi trường sống tạo thành từ những môi trường sống hoàn toàn khác biệt được đặt gần nhau; một vùng sinh thái hoặc ranh giới giữa hai hệ thống sinh thái.
Tốc độ ấm lên của miền nam nhanh hơn so với miền bắc, hai ngày trước Tiêu Trạch quay về còn cảm thấy lạnh, mà hiện tại ở đây đã vào trạng thái ấm áp của mùa xuống, chỉ cần đi nhanh chút còn có thể đổ cả mồ hôi nữa.
“Đội trưởng Tiêu, anh xem con sâu này đi, nó không giống với loại mà chúng ta ở Vân Namnhỉ?”
Tiêu Trạch nghe xong liền cúi sát nhìn, xem xong chụp một bức ảnh rồi trả lời: “Con sâu này không độc như ở Vân Nam, lúc đó thực tập sinh của anh tên gì nhỉ, cậu ta không phải bị dọa xong quay về liền từ chức luôn hay sao?”
Thực ra hằng năm đều có nhiều thực tập sinh đứt gánh giữa đường, lúc lên đường anh hùng can đảm dữ lắm, trong quá trình khảo sát dường như nhìn thấu hết cuộc đời, cho nên trền đường về liền ra quyết định, sau khi về xong sẽ dứt khoát từ chức đổi nghề.
Khổ, khổ chết mẹ luôn.
Tiểu Tống biểu lộ cảm xúc: “Nhìn xong, cảm thấy Tiểu Dư rất đáng gờm.”
Radar Tiêu Trạch dò tới, liền hỏi: “Cậu thực sự rất thích em ấy sao?”
Cứ đùa, trước tiên không nói bản thân có thích hay không, dù sao ở ngoài Lâm Dư cũng là em trai của Tiêu Trạch mà, Tiểu Tống cố ý nịnh hót trả lời: “Thích! Tôi thích Tiểu Dư lắm!”
Tiêu Trạch”Ừ” một tiếng: “Được, vậy cậu lái máy khoan đi.”
Tiểu Tống kêu rên một tiếng xong cũng đi thi thành nhiệm vụ, không biết câu trả lời của mình có vấn đề gì. Tiêu Trạch bỏ bản đồ toàn cục để lên trên mui xe, anh đã hoàn thành gần hết các con đường vạch ra, chỉ còn một đường ở trên núi, có điều cũng không dài lắm, chắc là số lượng mẫu cần thu thập cũng không chiều cho nên hôm nào cử một người đi coi như xong.
Mọi người đứng thành nửa vòng tròn, chuẩn bị mở máy khoan, anh Ba mặc hơi nhiều đồ, quần áo lông ngồi trên tảng đá sẽ bị kẹt mà rụng hết, đành phải cởi ra đặt dưới đất. Lúc đang cởi cái áo lông thì bị kẹt phần đầu cởi không ra, đối phương bèn hô một tiếng: “Ai tới giúp tôi với!”
Anh Ba có tuổi nghề thâm niên nhất nhì trong đây, người dám ồn ào với anh cũng chỉ có Tiêu Trạch, đến đội phó còn phải đắn đó cân nhắc. Tiêu Trạch nghe thấy liền bước qua, kẹp bản vẽ vào cùi chỏ, lấy tay giựt áo khoác lông ra một cái, hệt như đang chà đạp bạo lực lên một món đồ vật.
“Đậu má! Cái áo 200% làm từ lông cừu cũng tui cũng bị anh phá hư rồi!” Tóc anh Ba cũng rối như ổ quạ, vò áo lông thành một cục đặt ở trên đùi, rồi nhặt áo khoác lên định mặc vào.
Nói thì chậm chuyện xảy đến thì nhanh, Tiêu trạch đột nhiên thét lên một tiếng rồi cầm lấy cái áo khoác vứt đi, vài người xung quanh cũng bị anh dọa đến ngây người, không biết xảy ra chuyện gì.
Khi áo khoác quăng rơi xuống đất, một con rắn chưa được một mét thè lưỡi lao ra, anh Ba đứng hình hai ba giây, sau đó không thèm quan tâm áo lông đắt cao quý gì nữa, mà đứng dậy vội la lên: “Quần áo mẹ gì thế này!”
Mọi người dồn dập đi đến, lúc này bản đồ biên soạn đã rơi xuống bên chân, tay phải Tiêu trạch siết chặt tay trái, chỗ từ gan bàn tay đến gần mu bàn tay bị con rắng hung ác cắn một cái, đang chảy máu ào ào.
Đội khảo sát ai nấy cũng có kinh nghiệm liền lập tức lấy hộp cấp cứu băng bó cho Tiêu Trạch, xong quay sang bắt rắn, Tiêu Trạch băng bó xong liếc mắt sang rồi nhìn anh Ba nói: “Nhanh nhặt áo len lên đi, Tiểu Thanh ra rồi, không chừng lát nữa Bạch Tố Trinh cũng tới.”
(*) Tiểu Thanh là Thanh xà, còn Bạch Tố Trinh là Bạch xà, là hai nhân vật trog bộ phim “Bạch Xà truyện.”
Anh Ba cười cợt xong cũng nhặt lên, nếu không phải Tiêu trạch cản thì người bị cắn một cái đã là mình rồi, cho nên tâm lý cảm thấy tội lỗi: “Đội trưởng Tiêu, may mắn không phải rắn độc, anh dũng cảm hy sinh cứu tôi khỏi bị rắn cắn, chắc tôi áy náy nửa đời sau luôn quá.”
Bàn tay Tiêu Trạch đang đau như bị dao cắt, thế nhưng trên mặt không hiện ra chút gì, liền mắng mỏ: “Biến mẹ anh đi, nhanh chóng dọn dẹp hiện trường, có chụp hình cũng làm nhanh nhanh lên.”
Bận rộn suốt một ngày, tiêu Trạch chỉ còn một cánh tay cũng không làm hiệu suất chậm đi, lúc về trại xong còn mở một cuộc họp nữa. Khi họp xong cũng là khi mặt trận dần lặn, mọi người cùng nhau đi bộ về homestay, khi đi tới cửa lớn bỗng nhìn thấy một khung cảnh đẹp như tranh.
Khí hậu ấm áp, Hà tiên sinh cùng vợ mình nằm trên ghế trong sân uống trà trò chuyện, còn Lâm Dư ở một dạy dạy nắm tay với chú chó con. Một đôi vợ chồng trung niên cùng một chàng trai mười tám tuổi, cộng thêm chú con con lay lay cái đuôi mình, hạnh phúc của một gia đình ba người âu cũng chính là như thế.
Tiêu trạch chưa chợp mắt gần mười mấy tiếng đồng hồ, trong nụ cười mệt mỏi hiện ra một tia dịu dàng hơn bình thường. Anh đẩy cửa trắng gỗ ra rồi gọi: “Trứng bịp bợm, mau tới đón anh.”
Lâm Dư nghe thấy tiếng nên chạy tới, chú chó con cũng theo sát phía sau, cậu cảm thấy khi hoàng hôn đến nên yên tĩnh chút, cho nên khi đón Tiêu Trạch về nhà phải cho anh một cái ôm đầy ám áp mới hợp cảnh được. Ai dè vừa mới cất bước tiến lên, anh Ba đã chặn ngang lại, khuôn mặt vặn vẹo tỏ ra đau khổ hết sức.
“Anh Ba, anh làm sao vậy?”
“Tiểu Dư, hôm nay anh gặp được một con rắn lục mũi hếch(*).”
(*)Rắn lục mũi hếch có cơ thể tày. Đầu hình tam giác. Mặt trên dầu có phủ vảy lớn. Mõm kéo dài ra phía trước và hướng lên trên thành một phần phụ. Giữa mắt và lỗ mũi có một hốc nhỏ (hố má). Mặt lưng màu nâu với những vệt màu đen thành hình chữ X hay hình (dấu lớn hơn). Mặt bụng có những vết lơn màu đen. Chiều dài cơ thể khoảng 800 – 1.500mm, có khi tới 1.800mm. Rắn lục mũi hếch là loài rắn độc cắn chết ngưới, chúng có giá trị về mặt khoa học, thẩm mỹ. (hình tự search dòm nha, tui ớn lạnh với mấy con rắn lắm._.)
“Anh có sao không?!”
“Anh không sao, nhưng mà đội trưởng Tiêu vì cứu anh nên bị cắn một cái.”
Rắn lục mũi hếch rất độc, chỉ cần cắn một chút chơi chơi có thể lấy mạng người. Lâm Dư đẩy anh Ba ra, tiến sát vào không dám đụng vào người Tiêu Trạch. Trình độ diễn xuất của Tiêu trạch cũng sâu hệt như anh ba, thân hình hơi nghiêng ngả về phía sau, tay trái đặt sau lưng, giọng nói cũng cực trầm: “Anh không sao, chỉ là cánh tay… bị thối rữa rồi.”
Đội phó đang đỡ Tiêu Trạch xoay mặt đi, còn Tiểu Tống cũng ra sức hít hít cái mũi, cái đội khảo sát chết tiệt này nghề chính là làm địa chất, còn nghề phụ cứ như học hỏi diễn xuất ở mấy trường sân khấu điện ảnh vậy.
Mà Lâm Dư tưởng thật òa khóc lên. Vừa khóc “Oa” lên một tiếng, chú chó vốn đang ở bên cạnh nhấc chân đi tiểu, hiện tại bị tiếng khóc của cậu dọa sợ ngồi bẹp xuống hốc câu. Cậu khóc đến mê man, mấy giọt nước mắt rơi xuống không ngừng, mọi người thấy thế liền diễn không nổi nữa, tay chân bắt đầu luông cuống không biết nên dỗ làm sao.
“Không bị gì cả, bọn họ lừa em thôi.” Tiêu Trạch cũng có hơi hoảng lạn, anh giơ cánh tay trái băng bó kỹ càng của mình ra, “Chỉ là một con rắn bình thường, anh cũng không thấy đau gì cả, em đừng khóc nữa.”
Lâm Dư không ngừng lại được, sau khi biết được thở phào thở nhẹ nhàng, rồi lại càng khóc dễ sợ hơn, vừa nãy mọi người suýt nữa đã dọa cậu chết tươi, thậm chí cậu còn cho là… cho là giấc mơ ám chỉ Tiêu Trạch không sống qua năm ba mươi lăm đã thành sự thật rồi chứ.
Tiêu Trạch ôm cậu đi vào phòng, lúc quay đầu lại còn trừng mắt liếc anh Ba một cái, mọi người nhìn thấy ánh mắt kia liền trở mắt xem như không quen không biết ồ ạt về phòng, còn một đám ở lại trị anh Ba một trận.
Lâm Dư nấc một tiếng đi lục lọi tìm tủ thuốc, băng vải trên tay Tiêu Trạch trải qua một ngày bận rộn đã bị bẩn, cho nên bây giờ cậu phải thay mới cho anh, lúc băng xong dùng một màng giữ tươi bao toàn bộ bàn tay rồi đi tắm rửa cho sạch sẽ. Trong suốt quá trình làm cậu không nói gì, vết nước mắt còn đọng lại trên mặt chẳng thèm lau đi, lúc tắm xong cho anh dường như muốn bắt đầu muốn khóc một trận mới.
Tiêu Trạch cảm thấy bản thân tội lỗi đầy mình: “Đừng khóc nữa, sau này sẽ không hù dọa em như thế nữa.”
Lâm Dư khụt khịt cái mũi: “Vừa nãy em sợ quá trời, còn sợ hơn lúc em sắp chết nữa.”
cậu nói xong, rồi cúi đầu lau mặt một cái, cũng không có ý định muốn Tiêu Trạch dỗ dành gì. sau khi đẩy đối phương lên giường ngủ xong, cậu ngồi ở một bên giường trông coi anh, hệt như cách anh trông coi cậu thường ngày vậy.
Tiêu Trạch quả nhiên thực sự rất mệt, vừa dính vào gối liền thiếp đi, toàn bộ tay trái như ngâm vào thứ thuốc tê liệt, chỉ cần ngón tay cái hay trỏ động đậy chút sẽ liên lụy đến vết thương, làm cho cổ tay đau nhức vô cùng.
Lúc sau, từ trong cơn đau mãnh liệt này, anh cũng nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Vào ban đêm, Lâm Dư đang trong phòng sắp xếp tư liệu, vì Tiêu Trạch muốn viết báo cáo, cho nên cậu muốn sắp xếp phân loại tất cả tư liệu hạng mục đâu vào đấy cho anh. Laptop của Tiêu trạch có cài mật mã, cậu chỉ biết nhìn bàn phím ngẩn người, sau đó gõ thử sinh nhật của Tiêu Trạch.
Thông báo mật mã sai, đôi mắt cậu lóe sáng một cái, liên tục gõ xuống sáu số “1”, sau đó thành công mở ra.
Bà mịa nó… Sống nguyên tắc thấy ghê luôn.
Khi làm xong tất cả mọi việc thì trời cũng đến gần sáng, hôm qua ngủ bù hơn nửa ngày cho nên hiện tại cũng không thấy buồn ngủ gì mấy, Lâm Dư dọn dẹp đồ trên bàn sẵn tiện lật nhìn thử bản kế hoạch của Tiêu Trạch, nhìn thấy nhiệm vụ hôm nay của mọi người đã hoàn thành, chỉ nốt mai nữa là có thể kết thúc, lại tiếp tục nhìn qua một bản đồ toàn cục kia, mới phát hiện ra còn có một con đường chưa thăm dò.
Cậu đi vào phòng tìm đội phí mà nói: “Vùng núi kia còn lại một con đường, để ngày mai em đi cho, ngày mai anh đừng gọi anh em, cứ để anh ấy ngủ thêm một lúc.”
Đội phó đồng ý: “Được rồi, vậy em tắt đồng hồ báo thức của Tiêu Trạch đi, ngày mai chúng ta sẽ không kêu anh ấy đi theo.”
Lâm Dư nói xong cũng quay trở về phòng ngủ, cậu nhẹ nhàng đi lên giường, sau đó lén lút tắt đồng hồ báo thức của Tiêu trạch đi. Tiêu Trạch vẫn đang còn ngủ rất say, tay trái duỗi thẳng để ngoài chăn, ngón tay hơi sưng tấy lên.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Dư một mình rời giường rửa mặt, cậu nhìn thấy môi của anh khô nứt nẻ, bèn lấy nước đút đối phương uống, lúc đi ra cửa còn cẩn thận nhờ ông bà Hà giúp cậu chuẩn bị một bữa ăn sáng.
Mọi người có những nhiệm vụ khác nhau, người thì phụ trách phần kết công tác, người thì ra lều trại sàng mẫu chọn tư liệu, một mình Lâm Dư đeo balo, quấn khăn choàng lên cổ, lượn qua ôm chú chó con rồi đi đến con đường trên núi kia.
Một mình đi thu thập mẫu đối với cậu mà nói chỉ là chuyện nhỏ, cậu ôm lấy la bàn rành rọt đường lên núi, suốt đường đi không những thoải mái trò chuyện cùng chú cho con, mà còn hái thêm mấy đóa hoa tươi bên đường nữa.
Sau khi đi được bốn mươi phút, cậu cũng đã hiểu sao đoạn đường này lại bị bỏ quên rồi, tuy rằng nó không xa, cũng không quanh co thế nhưng lại khá lá dốc, cứ liên tục phải trèo lên trên, lúc bước đến nhìn qua hàng cây còn có thể trông thấy biển rộng vô biên nữa.
Lâm Dư ngồi nghỉ chân trên ghế đá, buông chú chó con ra cho nó đi chơi, nó bỗng dùng hai chân sau đào đất, co người lấp phân đi, sau đó hết ngửi cái này lại ngửi sang cái kia, đúng thật giống như đứa trẻ phấn khích vì được dắt đi ra vùng ngoại ô chơi vậy.
Lâm Dư định gọi thử xem Tiêu Trạch tỉnh ngủ chưa, thế nhưng ở đây không có kết quả, nên đành thôi.
Cậu tiếp tục đi lên, bản thân tự mở đường lùa cây khá là tiêu hao sức, tốc độ của cậu ngày một chậm lại, nhịp tim cũng đập mạnh hơn, tiếng côn trùng chim hót âm vang bên tai. Cậu đi một hồi rồi dừng lại nghỉ ngơi lần hai, mở bình nước ấm uống hai hớp.
Chú cho con cứ chạy ra xung quanh, đi đến mỗi gốc cây đào một chút đất, còn đào nát mấy mớ hoa dại luôn.
“Sức của mày nhiều ghê ha.” Lâm Dư đến gần ngồi xổm xuống, nhặt lên một nhành hoa dại ngửi thử, song ánh mắt rơi vào một cái cây phía trước, cậu cảm thấy có gì đó là lạ. Chỗ bùn đất đằng đó là đất bùn vô cùng xốp, hệt như có ai đó đào qua rồi lấp lại, mà sau khi lấp vẫn chưa lấp cho đàng hoàng.
Lâm Dư đuổi chú chó con sang một bên, lấy ra cái xẻng đào ở chỗ chính giữa, lúc này cũng đào ra được một túi rác màu đen. Linh cảm trong lòng cậu lúc này trào dâng một cách mãnh liệt, nhanh chóng đào hết chỗ đất kia ra sạch sẽ.
Sau khi đào xong lộ ra cái túi nhựa không lớn lắm, hệt như cái túi nhựa đợt trước cậu và anh đào qua. Cậu tiếp tục dùng mũi dao rạch ra, từng lớp một dần nứt toác ra như kéo tơ bóc kén, sau khi đã rạch ra hết các lớp bên trong, một đôi chân lồ lộ ra trước mắt cậu.
Đôi chân kia nhìn rất đẹp, vừa nhìn xem kích tháng hình dáng liền khẳng định đó là của một người phụ nữ. Lâm Dư không sợ hãi như lần trước, thậm chí giờ đây cậu còn bình tĩnh không chút động đậy gì. Cậu đeo một đôi găng tay vải thô không dày lắm vào, sau đó chầm chầm nắm chặt mắt cá chân lôi ra.
Phần da thịt đã thối rữa, chỉ hôi dùng sức một chút đã bị oặt xuống. Cậu sờ lên phần xương mắt cá chân, rồi nhắm mặt lại cố tìm tòi ra chút ký ức bên trong đôi chân này, khớp xương vốn liên kết chặt chẽ với thân thể, gân mạch cũng tương thông, chỉ cần sờ một chỗ xương có thể đoán ra cả người. Cậu sờ xong bỗng phát hiện ra, bản thân mình đã từng sờ qua người này rồi.
Lâm Dư đột nhiên trợn to hai mắt, song buông lỏng tay ra.
Hai chân này, là của La Mộng.
Là cái lần cậu đi lộn nhà tới chỗ ông Giải, lúc đó La Mộng đang bưng khay đồ ăn xém bị vấp ngã, khi cậu đi đến đỡ lấy có nắm qua tay đối phương.
Lâm Dư đứng lên, nhìn chằm chằm cặp chân kia mà bàng hoàng, cậu bỗng dưng nảy sinh hoài nghi, nếu như đôi chân này được chôn cùng ngày với hai cánh tay kia, vậy thì không lý nào cảnh sát không tìm ra.
Dù sao tình huống ở chỗ đất này cũng khác lạ hết sức rõ ràng.
Vậy có phải là hai chân này lúc sau mới được đen chôn, mà hung thủ còn cố ý để lại vết tích ha không? Lâm dư mới nghỉ một chút đổ mồ hôi lạnh cả người, cậu ngồi xuống nhặt lại cái găng tay ban nãy sờ qua thi thể, rồi nhanh chóng ôm balo lên định chạy đi, thì lúc này chú chó con kêu đột nhiên sủa.
Chú chó sủa về hướng sau lưng cậu,
“Lúc đó hai người cũng đào như thế này sao?”
Lâm Dư chưa kịp quay người, phía sau gáy đã nhói đau một cái, dần mất đi ý thức.
Giải Ngọc Thành chính là người suy nhất có liên hệ tới hai người La Giang này, vì thế cho nên đối phương trở thành kẻ hiềm nghi phạm tội hàng đầu, cũng chính là đối tượng bị cảnh sát truy nã của mấy ngày trước.
Lúc Hà tiên sinh bưng đồ ăn khuya đi vào phòng khách, Tiêu Trạch và Lâm Dư đã quay về phòng, tô cơm chan canh thịt dê chưa ăn xong vẫn còn trên bàn trà, mà nước mật ong cũng dư lại một ít.
Trong phòng, Lâm Dư dựa vào đầu giường ngẩn người, còn Tiêu Trạch đứng ở phía trước cửa sổ hút thuốc, mẹ nó cả ngày hôm nay lên xuống gì cũng hết sức thoải mái, nào là phấn khởi ra biển, lúc trở về còn triền miên đến đêm khuya, lúc ăn khuya còn ăn đến là ngon miệng, sau đó không kịp chuẩn bị gì mà đón lấy tin tức Giang Tuyết Nghi đã chết.
Bị Giải Ngọc Thành giết chết.
Hồn vía Lâm Dư như bay lên mây: “Giang Tuyết Nghi thực sự là do Giải Ngọc Thành giết sao? Anh ta muốn báo thù cho La Mộng?”
“Hiện tại anh ta đang là người hiềm nghi phạm tội hàng đầu, hơn nữa nếu như chuyện này không liên qua gì đến anh ta, thì hà cớ gì anh ta phải chạy trốn?” Tiêu trạch đẩy cửa sổ ra một khe nhỏ cho khói thuốc bay ra ngoài, “Chuyện cụ thể hơn thì phải đợi cảnh sát điều tra, chắc là cảnh sát ở thành phố cũng có kết quả rồi.”
Chờ cho mùi thuốc lá tản đi sạch sẽ, Tiêu Tiêu Trạch đóng cửa sổ quay về bên giường, nắm lấy tay Lâm Dư mà nói: “Vụ án này đang là một tin tức nóng, không ít người sau khi biết cũng sẽ thấy thương tâm, mà chúng ta là người phát hiện ra vụ án này, cho nên không nhịn được để ý là chuyện bình thường, thế nhưng anh chỉ hy vọng em dùng một góc độ của một người ngoài cuộc mà xem xét.”
Lòng bàn tay Lâm Dư cũng cảm nhận được sự ấm áp: “Em hiểu ý của anh mà.”
Cậu bò đến trước người ôm lấy anh rồi nói: “Em chỉ cảm thấy có chút đáng tiếc với La Mộng và Giang Tuyết Nghi, bởi vì đó là hai mạng người, mà cho dù hai người có làm sai cái gì cũng không nên đánh đổi với cái giá lớn như vậy. Còn Giải Ngọc Thành, em tất nhiên sẽ không quên nhưng lúc em cùng anh ta trò chuyện, rồi anh ta giúp chúng ta bắt người trộm mèo, dẫn em đi hộp đêm, hay là chăm sóc ông Giải cũng như cưng chiều con gái mình.”
Tiêu Trạch hỏi: “Vậy nếu như anh ta đúng thật là phạm tội thì sao?”
“Nếu như thế, thì em hy vọng cảnh sát và pháp luật sẽ truy cứu pháp luật hình sự, bắt anh ta trả giá thật xứng đáng.” Lâm Dư buông tay ra, sau đó dựa rồi gối trượt chân xuống, thân thể cũng trở nên mềm oặt đi, nhưng giọng điệu lại vô cùng mạnh mẽ âm vang, “Nếu như em có thể giúp được em nhất định sẽ đi giúp, vì ông Giải đã cho em một viên kẹo ngọt.”
Hiện tại Tiêu Trạch cũng trở nên trầm lặng, điều anh lo lắng nhất cũng chính là chuyện này, lỡ như Giải Ngọc Thành một lưng đeo tới hai mạng người, mà anh ta lại còn sát hại bằng một thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, tất nhiên sẽ bị xử rất nặng, thế thì cuộc sống sau này của ông Giải phải làm sao?
Còn nữa, nếu như ông Giải biết được Giải Ngọc Thành làm ra mấy chuyện này, vậy lương tâm của ông…
Lâm Dư như con cá chép nhảy phốc lên mà ngồi dậy: “Anh! Anh có định nói cho ông cụ biết không?”
Hiện tại nếu như ông Giải suốt ngày chôn chân trong nhà, thế thì thú vui duy nhất có lẽ là xem TV và đọc báo, đã thế thì không thể nào không biết được, coi như ông không đọc không nghe những chuyện này, bảo mẫu và hộ lý cũng sẽ biết đến, không chừng đã cuốn gói rời đi rồi. Mà cho dù loại trừ những tình huống trên, lực lượng cảnh sát chắc chắn sẽ tìm tới cửa điều tra, cho nên bàn về tính khả thi chuyện ông cụ không biết, cơ bản chỉ là con số không tròn trĩnh.
Lúc này chỉ mới hơn hai giờ sáng, Tiêu Trạch và Lâm Dư cũng không rảnh quan tâm đối phương có nghỉ ngơi hay không, bởi vì cả hai đang cần một sự xác nhận rất gấp. Tiêu Trạch tìm số điện thoại của ông Giải, sau khi nhấn gọi chỉ nghe từng âm thanh máy móc truyền đến, không ai nghe máy.
Lâm Dư đã tròng áo len cùng quần vào, sốt sắng mà nói: “Ông cụ ngủ rồi, sẽ không nghe đâu.”
Tiêu Trạch liền gọi thêm lần nữa, vẫn chờ đợi một lúc dài dằng dặc.
Ngay trước vài giây trước khi cuộc gọi kết thúc, đối phương rốt cuộc nghe máy, trên màn hình cũng đã chuyển sang trạng thái trò chuyện, âm thanh uể oải gần như mất tiếng của ông Giải truyền đến: “Alo…”
“Ông ơi, con là Tiêu Trạch.” Tiêu Trạch có chút chần chờ, Có phải làm phiền ông nghỉ ngơi không, thật ngại quá.”
Ông cụ nghe xong cũng không trách cứ gì, trái lại còn kiên nhẫn hỏi: “Có, có chuyện sao?”
Ông cụ và bọn họ giống như ngầm hiểu ý nhai, nhưng bọn họ vốn xuất phát từ lòng quan tâm, có vẻ ông cụ lại muốn lẩn trốn đi hết mớ buồn bực hỗn loạn ấy. Viền mắt Lâm Dư sưng lên, đến gần điện thoại có nói sang chuyện khác: “Ông ơi, con mới chụp một bức biển cả xong, con gửi ông xem nha.”
“Được…”
Tiêu Trạch lại hỏi: “Ông ơi, mấy ngày nay ai chăm sóc cho ông?”
Ông Giải cũng trở nên ảm đạm: “Bối Bối, Ngọc Thành, đi làm…”
Bối Bối là thiếu gia trong hộp đêm “Tràng Hoa”, Lâm Dư từng nhìn thấy qua trong lần đến ‘mạc cốt’, hoàn toàn không nghĩ tới ấy thế mà Bối Bối lại đến đây chăm sóc cho ông Giải.
Điện thoại vừa cúp xong, Tiêu Trạch nhìn màn hình đen thui suy nghĩ một chốc, như đang làm ra quyết định gì đó, Lâm Dư cũng ôm áo khoác chờ anh. Chỉ sau hai, ba giây, Tiêu Trạch nói: “Chúng ta trở về một chuyến.”
Bọn họ chạy về thành phố cả đêm, thậm chí còn chưa kịp thông báo với những người khác, đến sáng mới gọi một cú cho đội phó. HIện tại vẫn ngồi trên tàu hòa cao tốc, mà Lâm Dư không còn tâm trạng nào để ngắm cảnh, cậu gửi tấm hình chụp cảnh biển cho ông,nhưng đắn đo mãi cũng không biết nên nói cái, bởi cho dù có là từ ngữ gì cũng chỉ đầy sự gượng gạo.
Đoàn tàu vào ga, Tiêu Trạch và Lâm Dư chen chúc qua biển người người rời đi. Lúc này đã là bảy giờ,bên ngoài xe lửa đã bước qua một ngày mới. Cả hai gọi đại một chiếc xe taxi, sau khi Tiêu Trạch nhìn tài xế liền hù dọa ngay một câu, nếu gã ta dám đi đường vòng sẽ đập nát luôn chiếc xe.
Tài xế vừa nghe đưa cho anh bản mặt tươi cười: “Sao mà dám, nếu như đi vòng cũng là đi vòng với người từ nơi khác thôi.”
Lời này Câu nói này vừa thật thà lại thiếu đạo đức, mà Tiêu Trạch và Lâm Dư cũng chẳng thèm quan tâm, chỉ nhìn chăm chăm ra bên ngoài cửa sổ cầu xin ông trời đừng để bị kẹt xe. Người tài xế kia khá lắm lời, khách hàng không chịu nói năng gì nên một mình hắn tự nói: “Chỗ hai người muốn đến gần đây không yên ổn mấy, chúng tôi cũng chả dám lái tới.”
Vẫn không có ai đáp trả, tài xế liền tiếp tục: “Hai người biết vụ án giết người mới xảy ra gần đây không? Hung thủ sống ở chỗ nãy tôi nói đến, hiện tại đang bị truy nã.”
Lâm Dư hỏi: “Đã biết được hung thủ là ai rồi sao?”
“Ui chao, cậu chưa xem tin tức à?” Giọng điệu của người tài xế vô cùng thản nhiên, không hề ảnh hưởng gì đến tốc độ, “Sớm tìm ra rồi, lần cuối cùng người vợ và tình nhân có hẹn gặp nhau ở một khu nhà, người đàn ông kia cũng đến, mà căn nhà đó là nhà gã ta thuê cho cô tình nhân, vết máu còn chưa có lau sạch nữa kìa.”
Nếu như giết người ở trong phòng kín vậy, vậy thì căn bản không có cách bỏ xóa bỏ hết các vết tích mình đã gây ra.
Tài xế sau đó còn nói thêm nhiều chuyện, cơ mà Lâm Dư và Tiêu Trạch cũng không nghe lọt vào tai, Tiêu Trạch có gọi một cuộc cho ông Giải, nhưng ông không bắt máy. Khoảng nửa tiếng sau, chiếc xe taxi dừng lại trước một khu nhà, vừa xuống xe cả hai liền nhanh chóng đi đến trước cửa, Lâm Dư nhìn xung quanh bỗng nhiên nghiêng đầu gọi: “Bối Bối!”
Chàng trai được gọi là Bối Bối chạy đến từ phía bắc, cậu ta thấy hai người bèn giật mình hỏi: “Cậu là… Người đoán mệnh hả?!”
“Ừm tôi đây, cậu ở đây chăm sóc ông cụ sao?” Lâm Dư thấy đội phương đang cầm phần xíu mại, “Cậu đi ra ngoài bao lâu rồi?”
Bối Bối có chút không hiểu: “Khoảng một tiếng rồi… Hôm nay ông cụ dậy sớm, bảo tôi ra sau phố mua xíu mại, tôi đã đến xếp hàng đầu luôn, vậy là nhanh lắm rồi…”
Tiêu Trạch nhìn về phía bên trong: “Mau mau vào nhà trước đã!”
Bối Bối vốn cảm thấy không có chuyện gì, thế nhưng lúc này nhìn nét mặt biểu cảm của Tiêu Trạch và Lâm Dư, cậu dường như thông suốt chút ít, lẽ nào ông Giải cố tình đẩy mình đi sao? Chuyện cậu đến đây chăm sóc ông Giải hoàn toàn xuất phát từ sự tình nguyện, cậu xem đó như là hành động báo đáp ân tình của Giải Ngọc Thành, vì thế cũng chưa từng nghĩ đến việc nếu bản thân sơ sót sẽ xảy ra hậu quả gì.
“Mở cửa nhanh lên!”
Lâm Dư kề sát tai cửa chống trộm nghe thử một chút, sau đó tránh sang một bên để Bối Bối đi mở cửa. Bối Bối cầm chìa khóa trên tay mà không ngừng run cầm cập, hiện tại cậu ta vô cùng hoang sợ. Cậu lấy một cái chìa khóa ra cắm vào lỗ, thế nhưng mở trái mở trái gì cũng không ra, có vẻ cửa đã bị khóa trái rồi.
Nếu như ông Giải muốn làm gì đó, thì kêu Bối Bối ra ngoài liền có thể tránh khỏi sự hiềm nghi của cậu ta rồi.
Tiêu Trạch lập tức báo cho cảnh sát, vì hiện tại Giải Ngọc Thành đang là đối tượng bị truy nã, cho nên cảnh sát trong khu vực luôn đợi mệnh lệnh, lúc bấy giờ chưa tới chục phút đã đến nơi. Cảnh sát nhìn thấy ba người đứng ở trước cửa, cũng không đến tra hỏi nguyên nhân hay gì, mà trước tiên cạy cánh cửa ra, sau khi đi vào phòng liền nghe thấy tiếng kêu uất nghẹn của chú chó con.
Tiêu Trạch và Lâm Dư đã quen cửa quen nẻo nên vọt thẳng một đường tới tới cửa phòng ngủ. Bên trong căn phòng, ánh nắng ngoài phía ban công chiếu vào làm sáng bừng cả không gian, cái rèm cửa sổ cũng bị lay nhẹ bởi những cơn gió thoảng, còn chiếc xe lăn ngã lật quên, chỗ bánh xe có thể nhìn thấy hai chân của ông Giải.
Chú cho con nhìn thấy có người lạ vào nhà kêu mấy tiếng gâu gâu rồi trốn vào dưới rèm cửa. Tiêu Trạch cũng Lâm Dư từ từ đi lại gần, Tiêu Trạch nâng ghế lậy dậy còn Lâm Dư xốc rèm cửa lên.
Cửa sổ mở ra, có một sợi dây luồn qua khung cửa sổ rũ xuống, ông Giải đang buộc trong nút thắt sợi dây, nửa người lơ lửng trên không, hai mắt ở sau cặp mắt kính trăng dã, cả người cũng trở nên cứng đơ.
Lâm Dư ngồi xổm xuống bật khóc, cậu đỡ ông cụ ra thoát khỏi sợi dây, bỗng nhìn thấy cái điện thoại rơi trên mặt đất. Lâm Dư nhặt lên mở khóa, hình ảnh hiện lên màn hình là một vùng biển bao la.
Lúc ông cụ tự sát, ông ấy đang suy nghĩ cái gì nhỉ?
Chắc là ông hy vọng bản thân khoẻ mạnh để có thể đi dạo cạnh biển chăng? Hay ông muốn cùng con trai vừa trò chuyện vừa ngắm biển?
Tiêu Trạch gỡ kính mắt của ông Giải xuống, rồi giúp ông vuốt mắt nhắm lại. Anh từng cảm thấy ông giống hệt ông ngọai mình, nhưng lại không ngờ rằng tình cảnh của hai người lại cách nhau một trời một vực như vậy, chuyện ông Giải gặp phải đúng là đau khổ hơn nhiều, thế nhưng việc ông không dạy con trai mình cho tốt, dường như cũng chính là nguyên căn không thể xem thường.
Nếu như bởi vì bệnh tật mà kết thúc sinh mệnh của mình, cũng xem như là sự giải thoát.
Mà chuyện đi đến nước này, không ai nói được thêm gì nữa.
May cũng nhờ có bà Vương, dân cảnh và công an địa phương giúp một tay cùng Tiêu Trạch và Lâm Dư làm một tang lễ thật đơn giản. Thế nhưng chuyện ma chay hay cưới hỏi vốn dĩ không thể nào che giấu được, tin ông Giải qua đời nhanh chóng được công bố, còn được phương tiện truyền thông đưa tin.
Ngay hôm đưa tiễn, khắp nơi trên đường đều có cảnh sát vây quanh, Lâm Dư giúp ông Giải thay áo thọ, xỏ giày xong, trước khi đi có nhìn một lúc ra ngoài cửa sổ, rồi hỏi anh: “Anh nói xem Giải Ngọc Thành sẽ xuất hiện sao?”
Tiêu Trạch trả lời: “Anh không biết, nhưng nếu anh ta mà xuất hiện, nhất định sẽ không thể chạy thoát.”
Th ời gian cũng sắp đến rồi, thi thể ông Giải sẽ được đưa đi hỏa táng. Ở phúa khu nhà giờ đây hỗn lọan ồn ào, có một chiếc xe bị cảnh sát bao quanh, mà Lâm Dư nhận ra được, đó là con xe Land Rover của Giải Ngọc Thành.
Ch àng trai bước xuông xe nhìn quen mặt, nom có vẻ là thuếu gia trong hộp đêm, cậu ta bị cảnh sát áp giải đi ra, nhìn Bối Bối xong gật đầu. Lâm Dư bỗng hiểu thông, thì ra là hai người đều từng nhận qua sự giúp đỡ của Giải Ngọc Thành, cho nên hiện tại đến đưa tiễn ông cụ thay cho anh ta.
Đã đến giờ, thi thể ông Giải được đưa tới nhà tang lễ để hoả táng, sau cùng là chôn xuống mồ. Tất cả buồn khổ ông cụ phải chịu giờ chỉ còn lại một nắm than tro, rồi lặng yên mà vùi xuống dưới sâu bia mộ.
Tiêu Trạch và Lâm Dư đồng loạt cúi người trước bia mộ, sau đó xuống núi rời đi. Giải Ngọc Thành chưa từng xuất hiện trong tòan bộ hành trình này, hiện tại cảnh sát đang nằm vùng xung quanh nghĩa địa, không biết có thu hoạch gì hay không.
Lúc trước khi bọn họ sắp xếp đồ đạc cho ông Giải phát hiện ra một bức di thư, là một mảnh giấy nhăn nheo nằm dưới gối, có vẽ như đã viết xong từ nhiều ngày trước rồi. Nội dung trong bức anh chỉ có hai hàng chữ đơn giản, một dòng là muốn sang tên căn phòng này cho đứa cháu gái, câu còn lại… Là nói xin lỗi.
Ông xin lỗi bản thân bất lực không thể làm gì sau một chuỗi bi kịch kia, đây là thứ duy nhất mà ông có thể bù đắp.
Bà Vương ôm người bạn sánh vai tận thời khắc cuối đời của ông Giải về nhà mình, nhưng mà trời sinh chó có tình cảm, nó dường như nghe được mùi nên cứ đứng trước cửa kêu gâu gâu liên tục. Tiêu Trạch và Lâm Dư thấy thế bèn thương lượng một phen, cuối cùng ôm chú chó con mang về, hy vọng có thể cho nó một hoàn cảnh sống mới.
Người đến thế gian cũng lướt qua, đi thì thôi, nếu ở lại vẫn phải tiếp tục cuộc sống.
Tiêu Trạch và Lâm Dư không ở lại thêm nữa nhanh chóng quay về đảo, trên đường về không ngồi tàu hỏa như thường, chỉ lái xe Jeep đi. Lâm Dư ngồi trên ghế phó lái, còn chú chó con thì nằm ngửa lộ ra cái bụng trên đùi cậu, nó giơ móng vuốt cào loạn trên không trung, cào một hồi liền mệt mỏi mà gâu gâu hừ hừ.
Tuy rằng cậu và Tiêu Trạch không phải những người sống chết cùng nhau, thế nhưng cả hai đều đã chứng kiến cảnh ai đó ra đi cho nên cũng không cần thiết phải an ủi đối phương, mà chỉ cần ở cạnh nhau đã là một phương pháp hữu hiệu tốt nhất rồi. Ngoài cửa sổ lướt qua từng cảnh non xanh nước biển, lúc đi qua một khu thị thành còn dính phải trận mưa, cậu ôm chó con ra sắt cửa sổ xe mà nói: “Trời mưa kia, xem thử đi.”
Tiêu Trạch hỏi: “Nó tên gì?”
Lâm Dư cũng không biết, có vẻ như con cho này gọi là “Chó con”. Cậu thử gọi vài tiếng, chó con có phản ứng lại thật: “Chó con nè, bây giờ bọn tao đang đi lên đảo đó, mày biết bơi mà phải không?” Cậu nói: “Sau này mày còn có thể chơi với mấy anh mấy chị mèo, ai mà ăn hiếp mày thì mày đừng có tìm tao, tìm người kia kìa.”
Tiêu Trạch bị gọi tên liền đáp: “Ừm, tìm tao nhớ không, tao là đại đội trưởng chỉ huy đội quân mèo.”
Suốt đường đi không nghỉ ngơi lúc nào, Tiêu Trạch cứ như một cái máy có thể lái liên tục không cần ngơi nghỉ. Lâm Dư nằm ở ghế bên cạnh ngủ một lúc, cho nên cũng cảm thấy thoải mái chút chút. Cả hai đến đảo nhỏ vừa lúc trời cũng sáng, bọn họ xuống xe còn ngắm được cả cảnh mặt trời mọc, liền quyết định đứng thẳng dưới vòm trời ráng, rồi nhìn nhau mà nở nụ cười.
Vừa có sự mệt mỏi thất vọng, cũng bao hàm hi vọng cùng phấn chấn.
“Đi, ăn xong bữa sáng rồi ngủ bù.”
“Anh, em cứ cho là mình sẽ rất thương tâm, không hiểu sao bây giờ chỉ cảm thấy thoải mái mà thôi.”
Điều này chứng tỏ cậu đã trưởng thành rồi sao? Chắc là vậy đi.
Trước khi rời đi, Lâm Dư đứng lại ngắm nhìn cạnh biển một chút, cậu bỗng nhiên nhìn thấy một cụ ông tóc bạc trắng phía xa xa, cảm giác như chấp nhận cái chết của một người khác cũng không đáng sợ như vậy, dù gì cũng có thể tự do ngắm nhìn biển trời.
Tuy rằng mọi người trong đội khảo sát có hơi ồn ào, thế nhưng đều hiểu được giá trị của một mạng người, cho nên buổi sáng hôm nay cũng không rầm rì hóng hớt nhiều chuyện nữa, mà chỉ dò hỏi rồi thảo luận nghiêm túc về vấn đề, sau khi biết rõ mọi chuyện, liền giúp Tiêu Trạch và Lâm Dư thông suốt một phen.
Sau khi ăn xong Lâm Dư ôm chó con về phòng ngủ, cậu định chờ Tiêu Trạch đến ngủ chung với mình, thế nhưng hiện tại đã không chịu nổi, chừng hai phút sau thiếp đi. Tiêu trạch rửa mặt xong rón ra rón rén về phong thay áo khoác, anh chuẩn bị tiếp tục công việc, lần khảo sát cũng không tính là thuận lợi mấy, cho nên anh muốn mau chóng kết thúc cho xong nhanh.
Khi chuẩn bị ra đến cửa anh có nhét Lâm Dư gọn vào ổ chăn, Lâm Dư đã ngủ, còn chú con con nằm nhoài trên lòng bàn tay cậu, nhẹ nhàng liếm láp lên viên Ngọc Liên Hoàn xâu trong vòng đeo tay. Anh hôn một cái, song đứng dậy rời đi, cùng tổ người trong đội khảo sát bắt đầu một ngày công tác.
Đội khảo sát chia hòn đảo nhỏ này ra làm ba, nhiều vùng ở trên núi đã thăm dò xong, còn lại hai phần chủ yếu là rừng cây và bình địa(*), khu vực rừng cây kia xem như là chuyển tiếp sinh thái(**), phía hướng về bình địa thì sẽ có thảm thực vật thưa thớt, còn hướng về đường lên núi làm lễ Phật thì thảm thực vật trở nên rậm rạp.
(*) dùng để tả cảnh cả một vùng bị tàn phá nặng nề, không còn có nhà cửa, cây cối.
(**) Môi trường sống tạo thành từ những môi trường sống hoàn toàn khác biệt được đặt gần nhau; một vùng sinh thái hoặc ranh giới giữa hai hệ thống sinh thái.
Tốc độ ấm lên của miền nam nhanh hơn so với miền bắc, hai ngày trước Tiêu Trạch quay về còn cảm thấy lạnh, mà hiện tại ở đây đã vào trạng thái ấm áp của mùa xuống, chỉ cần đi nhanh chút còn có thể đổ cả mồ hôi nữa.
“Đội trưởng Tiêu, anh xem con sâu này đi, nó không giống với loại mà chúng ta ở Vân Namnhỉ?”
Tiêu Trạch nghe xong liền cúi sát nhìn, xem xong chụp một bức ảnh rồi trả lời: “Con sâu này không độc như ở Vân Nam, lúc đó thực tập sinh của anh tên gì nhỉ, cậu ta không phải bị dọa xong quay về liền từ chức luôn hay sao?”
Thực ra hằng năm đều có nhiều thực tập sinh đứt gánh giữa đường, lúc lên đường anh hùng can đảm dữ lắm, trong quá trình khảo sát dường như nhìn thấu hết cuộc đời, cho nên trền đường về liền ra quyết định, sau khi về xong sẽ dứt khoát từ chức đổi nghề.
Khổ, khổ chết mẹ luôn.
Tiểu Tống biểu lộ cảm xúc: “Nhìn xong, cảm thấy Tiểu Dư rất đáng gờm.”
Radar Tiêu Trạch dò tới, liền hỏi: “Cậu thực sự rất thích em ấy sao?”
Cứ đùa, trước tiên không nói bản thân có thích hay không, dù sao ở ngoài Lâm Dư cũng là em trai của Tiêu Trạch mà, Tiểu Tống cố ý nịnh hót trả lời: “Thích! Tôi thích Tiểu Dư lắm!”
Tiêu Trạch”Ừ” một tiếng: “Được, vậy cậu lái máy khoan đi.”
Tiểu Tống kêu rên một tiếng xong cũng đi thi thành nhiệm vụ, không biết câu trả lời của mình có vấn đề gì. Tiêu Trạch bỏ bản đồ toàn cục để lên trên mui xe, anh đã hoàn thành gần hết các con đường vạch ra, chỉ còn một đường ở trên núi, có điều cũng không dài lắm, chắc là số lượng mẫu cần thu thập cũng không chiều cho nên hôm nào cử một người đi coi như xong.
Mọi người đứng thành nửa vòng tròn, chuẩn bị mở máy khoan, anh Ba mặc hơi nhiều đồ, quần áo lông ngồi trên tảng đá sẽ bị kẹt mà rụng hết, đành phải cởi ra đặt dưới đất. Lúc đang cởi cái áo lông thì bị kẹt phần đầu cởi không ra, đối phương bèn hô một tiếng: “Ai tới giúp tôi với!”
Anh Ba có tuổi nghề thâm niên nhất nhì trong đây, người dám ồn ào với anh cũng chỉ có Tiêu Trạch, đến đội phó còn phải đắn đó cân nhắc. Tiêu Trạch nghe thấy liền bước qua, kẹp bản vẽ vào cùi chỏ, lấy tay giựt áo khoác lông ra một cái, hệt như đang chà đạp bạo lực lên một món đồ vật.
“Đậu má! Cái áo 200% làm từ lông cừu cũng tui cũng bị anh phá hư rồi!” Tóc anh Ba cũng rối như ổ quạ, vò áo lông thành một cục đặt ở trên đùi, rồi nhặt áo khoác lên định mặc vào.
Nói thì chậm chuyện xảy đến thì nhanh, Tiêu trạch đột nhiên thét lên một tiếng rồi cầm lấy cái áo khoác vứt đi, vài người xung quanh cũng bị anh dọa đến ngây người, không biết xảy ra chuyện gì.
Khi áo khoác quăng rơi xuống đất, một con rắn chưa được một mét thè lưỡi lao ra, anh Ba đứng hình hai ba giây, sau đó không thèm quan tâm áo lông đắt cao quý gì nữa, mà đứng dậy vội la lên: “Quần áo mẹ gì thế này!”
Mọi người dồn dập đi đến, lúc này bản đồ biên soạn đã rơi xuống bên chân, tay phải Tiêu trạch siết chặt tay trái, chỗ từ gan bàn tay đến gần mu bàn tay bị con rắng hung ác cắn một cái, đang chảy máu ào ào.
Đội khảo sát ai nấy cũng có kinh nghiệm liền lập tức lấy hộp cấp cứu băng bó cho Tiêu Trạch, xong quay sang bắt rắn, Tiêu Trạch băng bó xong liếc mắt sang rồi nhìn anh Ba nói: “Nhanh nhặt áo len lên đi, Tiểu Thanh ra rồi, không chừng lát nữa Bạch Tố Trinh cũng tới.”
(*) Tiểu Thanh là Thanh xà, còn Bạch Tố Trinh là Bạch xà, là hai nhân vật trog bộ phim “Bạch Xà truyện.”
Anh Ba cười cợt xong cũng nhặt lên, nếu không phải Tiêu trạch cản thì người bị cắn một cái đã là mình rồi, cho nên tâm lý cảm thấy tội lỗi: “Đội trưởng Tiêu, may mắn không phải rắn độc, anh dũng cảm hy sinh cứu tôi khỏi bị rắn cắn, chắc tôi áy náy nửa đời sau luôn quá.”
Bàn tay Tiêu Trạch đang đau như bị dao cắt, thế nhưng trên mặt không hiện ra chút gì, liền mắng mỏ: “Biến mẹ anh đi, nhanh chóng dọn dẹp hiện trường, có chụp hình cũng làm nhanh nhanh lên.”
Bận rộn suốt một ngày, tiêu Trạch chỉ còn một cánh tay cũng không làm hiệu suất chậm đi, lúc về trại xong còn mở một cuộc họp nữa. Khi họp xong cũng là khi mặt trận dần lặn, mọi người cùng nhau đi bộ về homestay, khi đi tới cửa lớn bỗng nhìn thấy một khung cảnh đẹp như tranh.
Khí hậu ấm áp, Hà tiên sinh cùng vợ mình nằm trên ghế trong sân uống trà trò chuyện, còn Lâm Dư ở một dạy dạy nắm tay với chú chó con. Một đôi vợ chồng trung niên cùng một chàng trai mười tám tuổi, cộng thêm chú con con lay lay cái đuôi mình, hạnh phúc của một gia đình ba người âu cũng chính là như thế.
Tiêu trạch chưa chợp mắt gần mười mấy tiếng đồng hồ, trong nụ cười mệt mỏi hiện ra một tia dịu dàng hơn bình thường. Anh đẩy cửa trắng gỗ ra rồi gọi: “Trứng bịp bợm, mau tới đón anh.”
Lâm Dư nghe thấy tiếng nên chạy tới, chú chó con cũng theo sát phía sau, cậu cảm thấy khi hoàng hôn đến nên yên tĩnh chút, cho nên khi đón Tiêu Trạch về nhà phải cho anh một cái ôm đầy ám áp mới hợp cảnh được. Ai dè vừa mới cất bước tiến lên, anh Ba đã chặn ngang lại, khuôn mặt vặn vẹo tỏ ra đau khổ hết sức.
“Anh Ba, anh làm sao vậy?”
“Tiểu Dư, hôm nay anh gặp được một con rắn lục mũi hếch(*).”
(*)Rắn lục mũi hếch có cơ thể tày. Đầu hình tam giác. Mặt trên dầu có phủ vảy lớn. Mõm kéo dài ra phía trước và hướng lên trên thành một phần phụ. Giữa mắt và lỗ mũi có một hốc nhỏ (hố má). Mặt lưng màu nâu với những vệt màu đen thành hình chữ X hay hình (dấu lớn hơn). Mặt bụng có những vết lơn màu đen. Chiều dài cơ thể khoảng 800 – 1.500mm, có khi tới 1.800mm. Rắn lục mũi hếch là loài rắn độc cắn chết ngưới, chúng có giá trị về mặt khoa học, thẩm mỹ. (hình tự search dòm nha, tui ớn lạnh với mấy con rắn lắm._.)
“Anh có sao không?!”
“Anh không sao, nhưng mà đội trưởng Tiêu vì cứu anh nên bị cắn một cái.”
Rắn lục mũi hếch rất độc, chỉ cần cắn một chút chơi chơi có thể lấy mạng người. Lâm Dư đẩy anh Ba ra, tiến sát vào không dám đụng vào người Tiêu Trạch. Trình độ diễn xuất của Tiêu trạch cũng sâu hệt như anh ba, thân hình hơi nghiêng ngả về phía sau, tay trái đặt sau lưng, giọng nói cũng cực trầm: “Anh không sao, chỉ là cánh tay… bị thối rữa rồi.”
Đội phó đang đỡ Tiêu Trạch xoay mặt đi, còn Tiểu Tống cũng ra sức hít hít cái mũi, cái đội khảo sát chết tiệt này nghề chính là làm địa chất, còn nghề phụ cứ như học hỏi diễn xuất ở mấy trường sân khấu điện ảnh vậy.
Mà Lâm Dư tưởng thật òa khóc lên. Vừa khóc “Oa” lên một tiếng, chú chó vốn đang ở bên cạnh nhấc chân đi tiểu, hiện tại bị tiếng khóc của cậu dọa sợ ngồi bẹp xuống hốc câu. Cậu khóc đến mê man, mấy giọt nước mắt rơi xuống không ngừng, mọi người thấy thế liền diễn không nổi nữa, tay chân bắt đầu luông cuống không biết nên dỗ làm sao.
“Không bị gì cả, bọn họ lừa em thôi.” Tiêu Trạch cũng có hơi hoảng lạn, anh giơ cánh tay trái băng bó kỹ càng của mình ra, “Chỉ là một con rắn bình thường, anh cũng không thấy đau gì cả, em đừng khóc nữa.”
Lâm Dư không ngừng lại được, sau khi biết được thở phào thở nhẹ nhàng, rồi lại càng khóc dễ sợ hơn, vừa nãy mọi người suýt nữa đã dọa cậu chết tươi, thậm chí cậu còn cho là… cho là giấc mơ ám chỉ Tiêu Trạch không sống qua năm ba mươi lăm đã thành sự thật rồi chứ.
Tiêu Trạch ôm cậu đi vào phòng, lúc quay đầu lại còn trừng mắt liếc anh Ba một cái, mọi người nhìn thấy ánh mắt kia liền trở mắt xem như không quen không biết ồ ạt về phòng, còn một đám ở lại trị anh Ba một trận.
Lâm Dư nấc một tiếng đi lục lọi tìm tủ thuốc, băng vải trên tay Tiêu Trạch trải qua một ngày bận rộn đã bị bẩn, cho nên bây giờ cậu phải thay mới cho anh, lúc băng xong dùng một màng giữ tươi bao toàn bộ bàn tay rồi đi tắm rửa cho sạch sẽ. Trong suốt quá trình làm cậu không nói gì, vết nước mắt còn đọng lại trên mặt chẳng thèm lau đi, lúc tắm xong cho anh dường như muốn bắt đầu muốn khóc một trận mới.
Tiêu Trạch cảm thấy bản thân tội lỗi đầy mình: “Đừng khóc nữa, sau này sẽ không hù dọa em như thế nữa.”
Lâm Dư khụt khịt cái mũi: “Vừa nãy em sợ quá trời, còn sợ hơn lúc em sắp chết nữa.”
cậu nói xong, rồi cúi đầu lau mặt một cái, cũng không có ý định muốn Tiêu Trạch dỗ dành gì. sau khi đẩy đối phương lên giường ngủ xong, cậu ngồi ở một bên giường trông coi anh, hệt như cách anh trông coi cậu thường ngày vậy.
Tiêu Trạch quả nhiên thực sự rất mệt, vừa dính vào gối liền thiếp đi, toàn bộ tay trái như ngâm vào thứ thuốc tê liệt, chỉ cần ngón tay cái hay trỏ động đậy chút sẽ liên lụy đến vết thương, làm cho cổ tay đau nhức vô cùng.
Lúc sau, từ trong cơn đau mãnh liệt này, anh cũng nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Vào ban đêm, Lâm Dư đang trong phòng sắp xếp tư liệu, vì Tiêu Trạch muốn viết báo cáo, cho nên cậu muốn sắp xếp phân loại tất cả tư liệu hạng mục đâu vào đấy cho anh. Laptop của Tiêu trạch có cài mật mã, cậu chỉ biết nhìn bàn phím ngẩn người, sau đó gõ thử sinh nhật của Tiêu Trạch.
Thông báo mật mã sai, đôi mắt cậu lóe sáng một cái, liên tục gõ xuống sáu số “1”, sau đó thành công mở ra.
Bà mịa nó… Sống nguyên tắc thấy ghê luôn.
Khi làm xong tất cả mọi việc thì trời cũng đến gần sáng, hôm qua ngủ bù hơn nửa ngày cho nên hiện tại cũng không thấy buồn ngủ gì mấy, Lâm Dư dọn dẹp đồ trên bàn sẵn tiện lật nhìn thử bản kế hoạch của Tiêu Trạch, nhìn thấy nhiệm vụ hôm nay của mọi người đã hoàn thành, chỉ nốt mai nữa là có thể kết thúc, lại tiếp tục nhìn qua một bản đồ toàn cục kia, mới phát hiện ra còn có một con đường chưa thăm dò.
Cậu đi vào phòng tìm đội phí mà nói: “Vùng núi kia còn lại một con đường, để ngày mai em đi cho, ngày mai anh đừng gọi anh em, cứ để anh ấy ngủ thêm một lúc.”
Đội phó đồng ý: “Được rồi, vậy em tắt đồng hồ báo thức của Tiêu Trạch đi, ngày mai chúng ta sẽ không kêu anh ấy đi theo.”
Lâm Dư nói xong cũng quay trở về phòng ngủ, cậu nhẹ nhàng đi lên giường, sau đó lén lút tắt đồng hồ báo thức của Tiêu trạch đi. Tiêu Trạch vẫn đang còn ngủ rất say, tay trái duỗi thẳng để ngoài chăn, ngón tay hơi sưng tấy lên.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Dư một mình rời giường rửa mặt, cậu nhìn thấy môi của anh khô nứt nẻ, bèn lấy nước đút đối phương uống, lúc đi ra cửa còn cẩn thận nhờ ông bà Hà giúp cậu chuẩn bị một bữa ăn sáng.
Mọi người có những nhiệm vụ khác nhau, người thì phụ trách phần kết công tác, người thì ra lều trại sàng mẫu chọn tư liệu, một mình Lâm Dư đeo balo, quấn khăn choàng lên cổ, lượn qua ôm chú chó con rồi đi đến con đường trên núi kia.
Một mình đi thu thập mẫu đối với cậu mà nói chỉ là chuyện nhỏ, cậu ôm lấy la bàn rành rọt đường lên núi, suốt đường đi không những thoải mái trò chuyện cùng chú cho con, mà còn hái thêm mấy đóa hoa tươi bên đường nữa.
Sau khi đi được bốn mươi phút, cậu cũng đã hiểu sao đoạn đường này lại bị bỏ quên rồi, tuy rằng nó không xa, cũng không quanh co thế nhưng lại khá lá dốc, cứ liên tục phải trèo lên trên, lúc bước đến nhìn qua hàng cây còn có thể trông thấy biển rộng vô biên nữa.
Lâm Dư ngồi nghỉ chân trên ghế đá, buông chú chó con ra cho nó đi chơi, nó bỗng dùng hai chân sau đào đất, co người lấp phân đi, sau đó hết ngửi cái này lại ngửi sang cái kia, đúng thật giống như đứa trẻ phấn khích vì được dắt đi ra vùng ngoại ô chơi vậy.
Lâm Dư định gọi thử xem Tiêu Trạch tỉnh ngủ chưa, thế nhưng ở đây không có kết quả, nên đành thôi.
Cậu tiếp tục đi lên, bản thân tự mở đường lùa cây khá là tiêu hao sức, tốc độ của cậu ngày một chậm lại, nhịp tim cũng đập mạnh hơn, tiếng côn trùng chim hót âm vang bên tai. Cậu đi một hồi rồi dừng lại nghỉ ngơi lần hai, mở bình nước ấm uống hai hớp.
Chú cho con cứ chạy ra xung quanh, đi đến mỗi gốc cây đào một chút đất, còn đào nát mấy mớ hoa dại luôn.
“Sức của mày nhiều ghê ha.” Lâm Dư đến gần ngồi xổm xuống, nhặt lên một nhành hoa dại ngửi thử, song ánh mắt rơi vào một cái cây phía trước, cậu cảm thấy có gì đó là lạ. Chỗ bùn đất đằng đó là đất bùn vô cùng xốp, hệt như có ai đó đào qua rồi lấp lại, mà sau khi lấp vẫn chưa lấp cho đàng hoàng.
Lâm Dư đuổi chú chó con sang một bên, lấy ra cái xẻng đào ở chỗ chính giữa, lúc này cũng đào ra được một túi rác màu đen. Linh cảm trong lòng cậu lúc này trào dâng một cách mãnh liệt, nhanh chóng đào hết chỗ đất kia ra sạch sẽ.
Sau khi đào xong lộ ra cái túi nhựa không lớn lắm, hệt như cái túi nhựa đợt trước cậu và anh đào qua. Cậu tiếp tục dùng mũi dao rạch ra, từng lớp một dần nứt toác ra như kéo tơ bóc kén, sau khi đã rạch ra hết các lớp bên trong, một đôi chân lồ lộ ra trước mắt cậu.
Đôi chân kia nhìn rất đẹp, vừa nhìn xem kích tháng hình dáng liền khẳng định đó là của một người phụ nữ. Lâm Dư không sợ hãi như lần trước, thậm chí giờ đây cậu còn bình tĩnh không chút động đậy gì. Cậu đeo một đôi găng tay vải thô không dày lắm vào, sau đó chầm chầm nắm chặt mắt cá chân lôi ra.
Phần da thịt đã thối rữa, chỉ hôi dùng sức một chút đã bị oặt xuống. Cậu sờ lên phần xương mắt cá chân, rồi nhắm mặt lại cố tìm tòi ra chút ký ức bên trong đôi chân này, khớp xương vốn liên kết chặt chẽ với thân thể, gân mạch cũng tương thông, chỉ cần sờ một chỗ xương có thể đoán ra cả người. Cậu sờ xong bỗng phát hiện ra, bản thân mình đã từng sờ qua người này rồi.
Lâm Dư đột nhiên trợn to hai mắt, song buông lỏng tay ra.
Hai chân này, là của La Mộng.
Là cái lần cậu đi lộn nhà tới chỗ ông Giải, lúc đó La Mộng đang bưng khay đồ ăn xém bị vấp ngã, khi cậu đi đến đỡ lấy có nắm qua tay đối phương.
Lâm Dư đứng lên, nhìn chằm chằm cặp chân kia mà bàng hoàng, cậu bỗng dưng nảy sinh hoài nghi, nếu như đôi chân này được chôn cùng ngày với hai cánh tay kia, vậy thì không lý nào cảnh sát không tìm ra.
Dù sao tình huống ở chỗ đất này cũng khác lạ hết sức rõ ràng.
Vậy có phải là hai chân này lúc sau mới được đen chôn, mà hung thủ còn cố ý để lại vết tích ha không? Lâm dư mới nghỉ một chút đổ mồ hôi lạnh cả người, cậu ngồi xuống nhặt lại cái găng tay ban nãy sờ qua thi thể, rồi nhanh chóng ôm balo lên định chạy đi, thì lúc này chú chó con kêu đột nhiên sủa.
Chú chó sủa về hướng sau lưng cậu,
“Lúc đó hai người cũng đào như thế này sao?”
Lâm Dư chưa kịp quay người, phía sau gáy đã nhói đau một cái, dần mất đi ý thức.
Bình luận truyện