Không Gặp Không Nên Duyên
Chương 69
Đoạn Mặc Ngôn giận không kiềm được trợn trừng nhìn Tiêu Tiêu. Anh còn tưởng đâu cuối cùng cô cũng bị anh làm cho cảm động mà có chút phản ứng, trong một khoảnh khắc, nhịp tim còn tăng tốc vì được thương mà hoảng hốt, không ngờ cô lại cầm điếu thuốc nhắm ngay hình xăm, không hề do dự muốn thiêu rụi nó.
Khốn kiếp!
Trong đại sảnh bỗng chốc yên lặng như tờ, ngay cả ban nhạc ở hiện trường cũng ngừng hẳn.
Tiêu Tiêu bị đẩy ngã trên ghế sô pha, cô ngồi lên lại, thả điếu thuốc đã đốt cháy một lỗ trên sô pha vào gạt tàn thuốc, thản nhiên nói: “Lần trước chẳng phải anh muốn đốt nó đi mà bị Nghiêm Khác cản lại sao? Lần này tôi giúp anh không được à?”
Trái tim của cô có thể giống như trái tim của anh hay sao! “Lần trước anh bị đứt gân não, em cũng bị đứt gân não hả?” Anh tức giận ép buộc cô đối mặt với mình.
“Không, tôi rất tỉnh táo.” Tiêu Tiêu không chút sợ hãi nhìn thẳng vào anh.
“Sao anh nhìn không ra?”
“Bởi vì anh bị đứt gân não rồi.”
Đoạn Mặc Ngôn tức đến bật cười, thì ra cô lanh mồm lanh miệng như vậy cơ đấy?
“Ha ha, ha ha, hai người đang nói gì thế?” Chủ nhà kéo theo bà xã mình, bất chấp tất cả đi lên phía trước.
Tiêu Tiêu nói: “Không có nói gì hết.”
“Không có gì thì tốt, ha ha, đúng rồi, bà xã, em dẫn em Tiêu đi lên xem cúp thưởng của anh đi, em ấy vẫn chưa được xem đâu, phải không? Nhớ giúp anh tuyên truyền chiến tích vĩ đại một chút nhé.”
Chị chủ nhà nghe lời mời Tiêu Tiêu đi lên lầu, cả đám người vây quanh Đoạn Mặc Ngôn, ồn ào loạn xạ.
“Mặc Ngôn, trái chưa chín hái xuống sẽ không ngọt, mày cần gì phải chịu tội như vậy chứ?”
“Anh, kiên nhẫn thêm một chút, phụ nữ ấy mà.”
“Em nghe nói, phụ nữ đê tiện……”
“Mày nói cái gì!”
“Em sai rồi, bà cô ơi!”
“Cút hết cho tao!” Đoạn Mặc Ngôn tức giận mà không có chỗ trút, tiện tay đập nát một bình rượu.
“Làm gì vậy chứ, tụi em quan tâm anh thôi……” Một cô gái còn muốn nói chuyện, đã bị người bên cạnh che miệng lại.
Mọi người giải tán, Đoạn Mặc Ngôn ngồi một mình trên sô pha nhìn chằm chằm gương mặt cười trong lòng bàn tay, hồi lâu sau cơn tức vẫn không thể tan đi, ngược lại càng ngày càng bực, anh sải hai ba bước phóng lên lầu.
Đám người dưới lầu không dám đi lên theo, chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn.
Chẳng bao lâu sau, Đoạn Mặc Ngôn đã kéo Tiêu Tiêu xuống lầu, nghênh ngang rời đi dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người. Còn tưởng đâu sẽ có một màn đại chiến cấu xé lẫn nhau chứ, mọi người không khỏi thổn thức.
Đoạn Mặc Ngôn lái xe với tốc độ nhanh nhất về đến căn hộ, vừa mở cửa ra liền đè cô lên tường thô bạo cưỡng hôn, nắm lấy cằm của cô, ép cô nghênh đón đầu lưỡi của anh len vào.
Tiêu Tiêu vừa đẩy vừa đánh, nhưng vẫn bị Đoạn Mặc Ngôn kéo áo khoác ra.
Cô chợt nghiêng đầu ra thở hồng hộc, đột nhiên không giãy giụa nữa, mặc cho môi lưỡi của anh càn quấy.
“Xem ra căn nhà này phải thuộc quyền sở hữu của tôi rồi.” Cô cố hết sức nói với giọng điệu lạnh lùng nhất.
Đoạn Mặc Ngôn đang đè chặt, liếm vành tai của cô, từ từ dừng động tác lại, bờ môi nóng bỏng kề bên tai cô, “Em muốn thì ngày mai anh có thể đưa cho em ngay…… Có thể nào đừng giận dỗi với anh nữa được không?” Anh dừng lại một chút, lại thêm vào một câu, “Coi như anh xin em.”
“Xin tôi làm gì, bây giờ là tôi xin anh kìa.”
“Em đừng như vậy mà.” Ngọn đèn cảm ứng âm thanh ở cửa sớm đã sáng lên rồi, Đoạn Mặc Ngôn buông lỏng bàn tay đang đè trên cổ cô, thân thể lùi ra một chút nhìn vào mắt cô, “Không được yêu thích chút nào đâu, em biết không?”
Tiêu Tiêu cười tự giễu, “Tôi có được yêu thích hay không, có ảnh hưởng gì sao?” Cô đẩy anh một cái, mở cửa rồi muốn đi ra.
Đoạn Mặc Ngôn cầm tay nắm cửa, kéo cả người lẫn cửa trở về.
“Lại là anh sai nữa rồi phải không? Xin lỗi, được rồi chứ! Vừa mới lấy đồ về, chúng ta không thể lại làm mất nữa chứ.” Mấy ngày trước, cảnh sát mới phá án xong, thì ra không phải ai khác, mà chính là ông bảo vệ đã báo cảnh sát. Bởi vì cô con gái ở quê sống chết muốn đi Hàn quốc phẫu thuật thẩm mỹ, bắt buộc người lính già vốn thật thà, hiền lành, bởi vì thương con gái, ngay cả nguyên tắc cũng không màng đến.
Tiêu Tiêu không nhúc nhích nữa. Không biết là thái độ của anh hay là nội dung câu nói kia đã thuyết phục cô, cô lẳng lặng nhặt áo khoác bị vứt trên mặt đất lên, vòng qua anh đi vào nhà.
Đoạn Mặc Ngôn thầm hít vào hai hơi, dựa vào sau cửa cưỡng ép đè nén dục vọng của mình xuống, rồi mới đi vào.
Anh đi vào sảnh phòng khách, chỉ thấy Tiêu Tiêu đang co người trên chiếc sô pha đơn, cô đơn ngồi đó, nhìn qua rất đáng thương.
Trong lòng dâng lên một cảm xúc không thể nói rõ, Đoạn Mặc Ngôn đi qua đó, ngồi xuống sô pha bên cạnh cô, bật dàn loa vang lên điệu nhạc nhẹ nhàng, chậm rãi, muốn làm cho tâm trạng của hai người bình tĩnh lại một chút.
Hai người cứ thế yên lặng ngồi đó rất lâu. Đã lâu lắm rồi bọn họ không ngồi riêng với nhau thế này. Mặc dù Tiêu Tiêu đã về đây, nhưng cô không muốn ở cùng một nơi với anh, anh ở phòng khách thì cô ở phòng mình, anh ở phòng cô thì cô sang phòng sách, anh vào phòng sách thì cô đến phòng gym, dù sao chính là không muốn ở chung với anh là được. Cho nên Đoạn Mặc Ngôn mới thường bắt cô đi ra ngoài với anh, cũng không được việc, cô rúc người vào ghế sau rộng rãi, cuối cùng anh dứt khoát đổi thành xe hơi hai chỗ.
Dáng vẻ này của bọn họ bị người ngoài nhìn thấy, cũng có chút giống như vợ chồng son đang chiến tranh lạnh, chẳng qua khoảng cách giữa hai người họ, còn xa hơn vợ chồng bình thường.
Hồi lâu sau, Tiêu Tiêu thấp giọng lên tiếng, “Đoạn Mặc Ngôn, rốt cuộc anh còn có mục đích gì vậy? Tình cảm của tôi đã từng trao cho anh, cơ thể cũng đã trao cho anh, lòng tự trọng cũng bị anh chà đạp rồi…… Anh còn muốn gì nữa?”
“Anh muốn em lại nhìn anh, cười với anh.” Bây giờ cô không mấy khi cười với ai nữa, đối với anh lại càng thêm xa cách. Anh cực kỳ không thích biểu cảm mà cô nhìn anh lúc này.
“Tôi cười không nổi……” Tiêu Tiêu ngước mắt nhìn anh, “Có phải chính anh cười không được, nên mới thích qua lại với những cô gái không có mưu mô, suốt ngày ngây ngốc không?”
Đoạn Mặc Ngôn thoáng sững lại một chút, đôi mày kiếm nhíu lại, “Tại sao em cười không nổi? Bây giờ anh đối xử với em còn chưa đủ tốt sao? Hái sao xuống có đủ chưa?”
“Tôi đã nói có một số chuyện, không phải xin lỗi là có thể giải quyết được, anh cứ coi như tôi nhát gan đi, nhận không nổi tình cảm nồng hậu của anh lần thứ hai nữa, được không?”
“Không được.”
“Vậy chúng ta chỉ có thể tiếp tục như vậy mà trải qua hết nửa năm này thôi.” Cả người Tiêu Tiêu mệt mỏi, “Đến tết tôi phải về quê, nói với anh một tiếng.”
Giống như có nhiệm vụ cấp bách gì chưa hoàn thành vậy, bây giờ Đoạn Mặc Ngôn không muốn để cô rời khỏi tầm mắt của anh dù chỉ là một ngày, nhưng anh có thể nói tiếng không sao?
Tiêu Tiêu biết anh đã ngầm chấp nhận rồi, nhưng cô không hề có cảm giác thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì chẳng qua chỉ là chuyển từ một căn nhà lạnh lẽo này sang một căn nhà lạnh léo khác thôi, thực ra cũng không có gì khác biệt lắm.
Chớp mắt lại sắp hết một năm rồi, Tiêu Tiêu kiên trì dùng tiền của mình mủa một tấm vé máy bay về nhà, chỉ là lúc xuống máy bay mới phát hiện Đoạn Mặc Ngôn ở khoang hạng nhất.
Anh thản nhiên nói: “Anh đưa em về rồi đi ngay, tết đến, đông người.”
Giữa hai hàng chân mày có chút cảm xúc nói không rõ, đôi mày thanh tú của cô khẽ chau lại, mấp máy môi, rốt cuộc không nói câu nào.
Đoạn Mặc Ngôn giữ lời hứa, giúp cô đưa hành lí đến trước cửa, nói một câu “Sang năm gặp”, nhìn cô một cái thật sâu rồi đi mất.
Tiêu Tiêu bắt lấy tay vịn cầu thang, lặng lẽ nhìn đỉnh đầu đen nhánh kia biến mất trên lối đi.
Tống Hiếu Nhiên và ba mẹ anh ta đã về, anh ta nhắc lại những lời dặn cũ rích, lại hỏi cô có phải Đoạn Mặc Ngôn đã liên hệ với cô rồi không, cô vẫn lắc đầu phủ nhận như trước.
Tô Vi và Đồng Dĩ Dịch cũng về rồi, lúc các cô tụ họp, Tiêu Tiêu vẫn không kể cho hai cô nghe chuyện rối rắm với Đoạn Mặc Ngôn, cô không biết phải nói từ đâu nữa.
Tô Vi đã từng hỏi, cái gọi là bí mật, luôn có một hai người biết, những người khác không biết thì thôi, rốt cuộc như vậy có tính là bí mật thật sự hay không?
Cô không biết, cô chỉ biết giữa cô và Đoạn Mặc Ngôn, đối với cô mà nói, chính là bí mật không thể nói cho ai biết.
Ăn tết ngắn hạn thì coi như khoảng 7 ngày, dài thì coi như khoảng 15 ngày, từ mùng bốn, Đoạn Mặc Ngôn liên tục nhắn tin, gọi điện cho cô, bảo cô trở về thành phố. Hôm mùng chín, Tiêu Tiêu lại xảy ra tranh chấp với ba mình về chuyện ra nước ngoài du học một lần nữa, dẫn đến lần đầu tiên cãi nhau quyết liệt sau thời trung học. Trong lúc có mấy phần men say, Tiêu Hoành Nhân lại nói ra câu nói kiểu như “tôi hận không thể không sinh ra đứa con gái như cô”.
Tiêu Tiêu ngỡ đâu mình sẽ không bị câu nói này làm tổn thương nữa, nhưng khi chính tai nghe được một lần nữa, vẫn thương tích đầy người như cũ.
Ngày hôm sau, cô liền rời khỏi quê nhà trở vào thành phố B. Trên máy bay, đột nhiên cô yếu đuối mà nhớ nhung vòng ôm của Đoạn Mặc Ngôn, cảm thấy mặc kệ anh là người thế nào, chỉ cần lúc này có thể ở bên cạnh cô, ôm lấy cô, an ủi cô, vậy là đủ rồi.
Suy nghĩ này kéo dài một lúc lâu, sau đó cô mới chợt tỉnh táo lại, càng thêm chán nản gõ vào đầu mình.
Không thể cần, không dám cần, cũng cần không nổi.
Xuống máy bay rồi, cô lại trở về là Tiêu Tiêu đã võ trang toàn thân.
Đông đi xuân đến, giữa cô và Đoạn Mặc Ngôn vẫn duy trì trạng thái giằng co như lúc tết, Đoạn Mặc Ngôn cũng làm hòa thượng gần nửa năm, Tiêu Tiêu biết có lúc anh sẽ ở trên giường, xoay lưng lại với cô mà giải quyết vấn đề, nhưng vẫn không vượt quá mức nửa bước, điều này đối với người đã từng một ngày muốn cô 3 lần còn chê ít như anh mà nói, quả thật không dễ dàng.
Nhưng bất kể anh có thành ý thế nào, cô cũng không muốn bị rung động.
Điều đáng chúc mừng là, gần đây, rốt cuộc ánh mắt của Đoạn Mặc Ngôn đã thay đổi rồi, ánh mắt đó không còn tràn đầy tự tin nữa, mà trở nên nóng nảy, u ám, lúc nhìn cô cũng không phải vẻ thâm tình, chân thành nữa.
Đêm đó, Đoạn Mặc Ngôn một mình đi ra ngoài, Tiêu Tiêu vùi vào gối, như cười lại như khóc, rốt cuộc, đã sắp kết thúc rồi sao?
3 giờ sáng, Tiêu Tiêu không dễ gì mới ngủ được bị một cơ thể cao to, cả người đầy hơi rượu đè lên người, đồng thời tiếng nói say xỉn, nói không thành câu cũng lọt vào tai cô.
“Tiếu Tiếu, anh rất khó chịu……”
Khốn kiếp!
Trong đại sảnh bỗng chốc yên lặng như tờ, ngay cả ban nhạc ở hiện trường cũng ngừng hẳn.
Tiêu Tiêu bị đẩy ngã trên ghế sô pha, cô ngồi lên lại, thả điếu thuốc đã đốt cháy một lỗ trên sô pha vào gạt tàn thuốc, thản nhiên nói: “Lần trước chẳng phải anh muốn đốt nó đi mà bị Nghiêm Khác cản lại sao? Lần này tôi giúp anh không được à?”
Trái tim của cô có thể giống như trái tim của anh hay sao! “Lần trước anh bị đứt gân não, em cũng bị đứt gân não hả?” Anh tức giận ép buộc cô đối mặt với mình.
“Không, tôi rất tỉnh táo.” Tiêu Tiêu không chút sợ hãi nhìn thẳng vào anh.
“Sao anh nhìn không ra?”
“Bởi vì anh bị đứt gân não rồi.”
Đoạn Mặc Ngôn tức đến bật cười, thì ra cô lanh mồm lanh miệng như vậy cơ đấy?
“Ha ha, ha ha, hai người đang nói gì thế?” Chủ nhà kéo theo bà xã mình, bất chấp tất cả đi lên phía trước.
Tiêu Tiêu nói: “Không có nói gì hết.”
“Không có gì thì tốt, ha ha, đúng rồi, bà xã, em dẫn em Tiêu đi lên xem cúp thưởng của anh đi, em ấy vẫn chưa được xem đâu, phải không? Nhớ giúp anh tuyên truyền chiến tích vĩ đại một chút nhé.”
Chị chủ nhà nghe lời mời Tiêu Tiêu đi lên lầu, cả đám người vây quanh Đoạn Mặc Ngôn, ồn ào loạn xạ.
“Mặc Ngôn, trái chưa chín hái xuống sẽ không ngọt, mày cần gì phải chịu tội như vậy chứ?”
“Anh, kiên nhẫn thêm một chút, phụ nữ ấy mà.”
“Em nghe nói, phụ nữ đê tiện……”
“Mày nói cái gì!”
“Em sai rồi, bà cô ơi!”
“Cút hết cho tao!” Đoạn Mặc Ngôn tức giận mà không có chỗ trút, tiện tay đập nát một bình rượu.
“Làm gì vậy chứ, tụi em quan tâm anh thôi……” Một cô gái còn muốn nói chuyện, đã bị người bên cạnh che miệng lại.
Mọi người giải tán, Đoạn Mặc Ngôn ngồi một mình trên sô pha nhìn chằm chằm gương mặt cười trong lòng bàn tay, hồi lâu sau cơn tức vẫn không thể tan đi, ngược lại càng ngày càng bực, anh sải hai ba bước phóng lên lầu.
Đám người dưới lầu không dám đi lên theo, chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn.
Chẳng bao lâu sau, Đoạn Mặc Ngôn đã kéo Tiêu Tiêu xuống lầu, nghênh ngang rời đi dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người. Còn tưởng đâu sẽ có một màn đại chiến cấu xé lẫn nhau chứ, mọi người không khỏi thổn thức.
Đoạn Mặc Ngôn lái xe với tốc độ nhanh nhất về đến căn hộ, vừa mở cửa ra liền đè cô lên tường thô bạo cưỡng hôn, nắm lấy cằm của cô, ép cô nghênh đón đầu lưỡi của anh len vào.
Tiêu Tiêu vừa đẩy vừa đánh, nhưng vẫn bị Đoạn Mặc Ngôn kéo áo khoác ra.
Cô chợt nghiêng đầu ra thở hồng hộc, đột nhiên không giãy giụa nữa, mặc cho môi lưỡi của anh càn quấy.
“Xem ra căn nhà này phải thuộc quyền sở hữu của tôi rồi.” Cô cố hết sức nói với giọng điệu lạnh lùng nhất.
Đoạn Mặc Ngôn đang đè chặt, liếm vành tai của cô, từ từ dừng động tác lại, bờ môi nóng bỏng kề bên tai cô, “Em muốn thì ngày mai anh có thể đưa cho em ngay…… Có thể nào đừng giận dỗi với anh nữa được không?” Anh dừng lại một chút, lại thêm vào một câu, “Coi như anh xin em.”
“Xin tôi làm gì, bây giờ là tôi xin anh kìa.”
“Em đừng như vậy mà.” Ngọn đèn cảm ứng âm thanh ở cửa sớm đã sáng lên rồi, Đoạn Mặc Ngôn buông lỏng bàn tay đang đè trên cổ cô, thân thể lùi ra một chút nhìn vào mắt cô, “Không được yêu thích chút nào đâu, em biết không?”
Tiêu Tiêu cười tự giễu, “Tôi có được yêu thích hay không, có ảnh hưởng gì sao?” Cô đẩy anh một cái, mở cửa rồi muốn đi ra.
Đoạn Mặc Ngôn cầm tay nắm cửa, kéo cả người lẫn cửa trở về.
“Lại là anh sai nữa rồi phải không? Xin lỗi, được rồi chứ! Vừa mới lấy đồ về, chúng ta không thể lại làm mất nữa chứ.” Mấy ngày trước, cảnh sát mới phá án xong, thì ra không phải ai khác, mà chính là ông bảo vệ đã báo cảnh sát. Bởi vì cô con gái ở quê sống chết muốn đi Hàn quốc phẫu thuật thẩm mỹ, bắt buộc người lính già vốn thật thà, hiền lành, bởi vì thương con gái, ngay cả nguyên tắc cũng không màng đến.
Tiêu Tiêu không nhúc nhích nữa. Không biết là thái độ của anh hay là nội dung câu nói kia đã thuyết phục cô, cô lẳng lặng nhặt áo khoác bị vứt trên mặt đất lên, vòng qua anh đi vào nhà.
Đoạn Mặc Ngôn thầm hít vào hai hơi, dựa vào sau cửa cưỡng ép đè nén dục vọng của mình xuống, rồi mới đi vào.
Anh đi vào sảnh phòng khách, chỉ thấy Tiêu Tiêu đang co người trên chiếc sô pha đơn, cô đơn ngồi đó, nhìn qua rất đáng thương.
Trong lòng dâng lên một cảm xúc không thể nói rõ, Đoạn Mặc Ngôn đi qua đó, ngồi xuống sô pha bên cạnh cô, bật dàn loa vang lên điệu nhạc nhẹ nhàng, chậm rãi, muốn làm cho tâm trạng của hai người bình tĩnh lại một chút.
Hai người cứ thế yên lặng ngồi đó rất lâu. Đã lâu lắm rồi bọn họ không ngồi riêng với nhau thế này. Mặc dù Tiêu Tiêu đã về đây, nhưng cô không muốn ở cùng một nơi với anh, anh ở phòng khách thì cô ở phòng mình, anh ở phòng cô thì cô sang phòng sách, anh vào phòng sách thì cô đến phòng gym, dù sao chính là không muốn ở chung với anh là được. Cho nên Đoạn Mặc Ngôn mới thường bắt cô đi ra ngoài với anh, cũng không được việc, cô rúc người vào ghế sau rộng rãi, cuối cùng anh dứt khoát đổi thành xe hơi hai chỗ.
Dáng vẻ này của bọn họ bị người ngoài nhìn thấy, cũng có chút giống như vợ chồng son đang chiến tranh lạnh, chẳng qua khoảng cách giữa hai người họ, còn xa hơn vợ chồng bình thường.
Hồi lâu sau, Tiêu Tiêu thấp giọng lên tiếng, “Đoạn Mặc Ngôn, rốt cuộc anh còn có mục đích gì vậy? Tình cảm của tôi đã từng trao cho anh, cơ thể cũng đã trao cho anh, lòng tự trọng cũng bị anh chà đạp rồi…… Anh còn muốn gì nữa?”
“Anh muốn em lại nhìn anh, cười với anh.” Bây giờ cô không mấy khi cười với ai nữa, đối với anh lại càng thêm xa cách. Anh cực kỳ không thích biểu cảm mà cô nhìn anh lúc này.
“Tôi cười không nổi……” Tiêu Tiêu ngước mắt nhìn anh, “Có phải chính anh cười không được, nên mới thích qua lại với những cô gái không có mưu mô, suốt ngày ngây ngốc không?”
Đoạn Mặc Ngôn thoáng sững lại một chút, đôi mày kiếm nhíu lại, “Tại sao em cười không nổi? Bây giờ anh đối xử với em còn chưa đủ tốt sao? Hái sao xuống có đủ chưa?”
“Tôi đã nói có một số chuyện, không phải xin lỗi là có thể giải quyết được, anh cứ coi như tôi nhát gan đi, nhận không nổi tình cảm nồng hậu của anh lần thứ hai nữa, được không?”
“Không được.”
“Vậy chúng ta chỉ có thể tiếp tục như vậy mà trải qua hết nửa năm này thôi.” Cả người Tiêu Tiêu mệt mỏi, “Đến tết tôi phải về quê, nói với anh một tiếng.”
Giống như có nhiệm vụ cấp bách gì chưa hoàn thành vậy, bây giờ Đoạn Mặc Ngôn không muốn để cô rời khỏi tầm mắt của anh dù chỉ là một ngày, nhưng anh có thể nói tiếng không sao?
Tiêu Tiêu biết anh đã ngầm chấp nhận rồi, nhưng cô không hề có cảm giác thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì chẳng qua chỉ là chuyển từ một căn nhà lạnh lẽo này sang một căn nhà lạnh léo khác thôi, thực ra cũng không có gì khác biệt lắm.
Chớp mắt lại sắp hết một năm rồi, Tiêu Tiêu kiên trì dùng tiền của mình mủa một tấm vé máy bay về nhà, chỉ là lúc xuống máy bay mới phát hiện Đoạn Mặc Ngôn ở khoang hạng nhất.
Anh thản nhiên nói: “Anh đưa em về rồi đi ngay, tết đến, đông người.”
Giữa hai hàng chân mày có chút cảm xúc nói không rõ, đôi mày thanh tú của cô khẽ chau lại, mấp máy môi, rốt cuộc không nói câu nào.
Đoạn Mặc Ngôn giữ lời hứa, giúp cô đưa hành lí đến trước cửa, nói một câu “Sang năm gặp”, nhìn cô một cái thật sâu rồi đi mất.
Tiêu Tiêu bắt lấy tay vịn cầu thang, lặng lẽ nhìn đỉnh đầu đen nhánh kia biến mất trên lối đi.
Tống Hiếu Nhiên và ba mẹ anh ta đã về, anh ta nhắc lại những lời dặn cũ rích, lại hỏi cô có phải Đoạn Mặc Ngôn đã liên hệ với cô rồi không, cô vẫn lắc đầu phủ nhận như trước.
Tô Vi và Đồng Dĩ Dịch cũng về rồi, lúc các cô tụ họp, Tiêu Tiêu vẫn không kể cho hai cô nghe chuyện rối rắm với Đoạn Mặc Ngôn, cô không biết phải nói từ đâu nữa.
Tô Vi đã từng hỏi, cái gọi là bí mật, luôn có một hai người biết, những người khác không biết thì thôi, rốt cuộc như vậy có tính là bí mật thật sự hay không?
Cô không biết, cô chỉ biết giữa cô và Đoạn Mặc Ngôn, đối với cô mà nói, chính là bí mật không thể nói cho ai biết.
Ăn tết ngắn hạn thì coi như khoảng 7 ngày, dài thì coi như khoảng 15 ngày, từ mùng bốn, Đoạn Mặc Ngôn liên tục nhắn tin, gọi điện cho cô, bảo cô trở về thành phố. Hôm mùng chín, Tiêu Tiêu lại xảy ra tranh chấp với ba mình về chuyện ra nước ngoài du học một lần nữa, dẫn đến lần đầu tiên cãi nhau quyết liệt sau thời trung học. Trong lúc có mấy phần men say, Tiêu Hoành Nhân lại nói ra câu nói kiểu như “tôi hận không thể không sinh ra đứa con gái như cô”.
Tiêu Tiêu ngỡ đâu mình sẽ không bị câu nói này làm tổn thương nữa, nhưng khi chính tai nghe được một lần nữa, vẫn thương tích đầy người như cũ.
Ngày hôm sau, cô liền rời khỏi quê nhà trở vào thành phố B. Trên máy bay, đột nhiên cô yếu đuối mà nhớ nhung vòng ôm của Đoạn Mặc Ngôn, cảm thấy mặc kệ anh là người thế nào, chỉ cần lúc này có thể ở bên cạnh cô, ôm lấy cô, an ủi cô, vậy là đủ rồi.
Suy nghĩ này kéo dài một lúc lâu, sau đó cô mới chợt tỉnh táo lại, càng thêm chán nản gõ vào đầu mình.
Không thể cần, không dám cần, cũng cần không nổi.
Xuống máy bay rồi, cô lại trở về là Tiêu Tiêu đã võ trang toàn thân.
Đông đi xuân đến, giữa cô và Đoạn Mặc Ngôn vẫn duy trì trạng thái giằng co như lúc tết, Đoạn Mặc Ngôn cũng làm hòa thượng gần nửa năm, Tiêu Tiêu biết có lúc anh sẽ ở trên giường, xoay lưng lại với cô mà giải quyết vấn đề, nhưng vẫn không vượt quá mức nửa bước, điều này đối với người đã từng một ngày muốn cô 3 lần còn chê ít như anh mà nói, quả thật không dễ dàng.
Nhưng bất kể anh có thành ý thế nào, cô cũng không muốn bị rung động.
Điều đáng chúc mừng là, gần đây, rốt cuộc ánh mắt của Đoạn Mặc Ngôn đã thay đổi rồi, ánh mắt đó không còn tràn đầy tự tin nữa, mà trở nên nóng nảy, u ám, lúc nhìn cô cũng không phải vẻ thâm tình, chân thành nữa.
Đêm đó, Đoạn Mặc Ngôn một mình đi ra ngoài, Tiêu Tiêu vùi vào gối, như cười lại như khóc, rốt cuộc, đã sắp kết thúc rồi sao?
3 giờ sáng, Tiêu Tiêu không dễ gì mới ngủ được bị một cơ thể cao to, cả người đầy hơi rượu đè lên người, đồng thời tiếng nói say xỉn, nói không thành câu cũng lọt vào tai cô.
“Tiếu Tiếu, anh rất khó chịu……”
Bình luận truyện