Không Gian Song Song

Chương 20



“Nhưng tại giây phút này, Mục Dục Vũ ma xui quỷ khiến xoay người lại, hắn thấy Nghê Xuân Yến bám riết không thôi đuổi theo xe, biểu tình trên mặt cô từ lo lắng áy náy dần dần chuyển sang tuyệt vọng, cuối cùng cô mờ mịt ngừng lại, ngây người đứng giữ con đường lớn, nhìn xe càng chạy càng xa, bộ dạng kia, tựa như cô đã thấu hiểu trăm ngàn thứ.

Cũng tựa như cô đang đuổi theo trăm ngàn thứ đó.

Có gió, gió thổi rối loạn tóc mai của cô, lại đem mái tóc dài cô buộc sau đầu bay đến phía trước, tóc đen bay tán loạn giữ khuôn mặt cô toát lên vẻ thê lương ảm đạm, biểu tình của cô, dường như tuyệt vọng, bé nhỏ như thế. Nhưng cô vẫn đứng, ngay tại kia, dùng hết khí lực, chỉ là đứng, nhìn theo hắn đang rời xa.”



Trợ lý Lâm hiệu suất làm việc rất cao, khi Mục Dục Vũ vừa đến cục cảnh sát, thì đã nhìn thấy luật sư Vương Bác Minh mang theo thư kí nộp tiền bảo lãnh cho Tôn Phúc Quân . Cách cửa kính xe, Tôn Phúc Quân sắc mặt thoạt nhìn thật kỳ lạ, ánh mắt sắc bén như đao, mím miệng, vẻ mặt lặng im, trên người hắn mang theo khí thế cảnh báo người bên ngoài, hắn đây là một chiến sĩ đã từng trải qua sống chết , chỉ cần hắn cho rằng đó là điều nên làm, giây tiếp theo có thể ở trước mặt mọi người lấy đi tính mạng cũng không có vấn đề gì.

Sau đó, người đàn ông này ban đầu đang ngồi xổm nơi cửa, nhưng khi nhìn đến phía sau, lông mày nhếch lên vui vẻ nhìn cậu thiếu niên và một người phụ nữ gầy yếu bước ra cổng, hắn giống như bảo kiếm sắc bén khi ra khỏi vỏ , nụ cười trên khóe môi, tươi cười dịu dàng giống lúc bình thường.

Mục Dục Vũ ngồi ở trong xe, cau mày xem hai nam một nữ diễn vở kịch đoàn tụ khóc lóc, giống như bọn họ nguyên bản lúc đầu là người thân, nhưng tạo hóa trêu người, sinh ly tử biệt, trải qua phong ba, mới rốt cục gặp lại. Mục Dục Vũ không biết vì sao, cảm thấy màn kịch này hết sức quê mùa, tựa như tình tiết phim truyền hình hạng ba, từng động tác đều khiến hắn cảm thấy vô cùng phản cảm, từ ” Anh cuối cùng cũng không có việc gì “, “Đừng lo lắng cho tôi”, “Tôi nói rồi chúng ta nhất định sẽ gặp lại” các lời thoại linh tinh vớ vẩn này cùng lúc bay vào trong đầu hắn, từng câu từng câu đều hết sức hợp với tình hình, mỗi một câu đều làm Mục Dục Vũ cảm thấy bị đùa cợt tức giận.

Chuyện này là sao? Con mẹ nó diễn Vương Bảo Xuyến hay là diễn Tiết Bình Quý**?

** Câu chuyện đầy tình cảm và nước mắt của tiêu thư đài các Vương Bảo Xuyến và người hùng dân dã Tiết Bình Quý đã được dựng thành phim .

Hắn lạnh lùng cười, nói với trợ lý Lâm bên cạnh: “Xuống xe.”

Trợ lý Lâm đã theo hắn một khoảng thời gian đã lâu, từ giọng điệu của hắn tất nhiên hiểu được tâm trạng hắn không vui. Tuy rằng không rõ nguyên nhân, phải thức thời biết được không nên gánh vác hậu quả tức giận của ông chủ. Hắn nhanh chóng mở cửa xe xuống xe trước, sau đó cung kính đứng giữ xe, chờ Mục Dục Vũ bước xuống. Mục Dục Vũ chỉnh chỉnh ống tay áo, bước ra cửa xe, sắc mặt âm trầm nhìn về phía ba người Tôn Phúc Quân, trợ lý Lâm im lặng quan sát , lúc này nhìn Tôn Phúc Quân gọi một câu: “Đại Quân, tiên sinh đến rồi.”

Tôn Phúc Quân có chút kinh ngạc, nhưng lập tức lại cảm động và hổ thẹn kéo tới, hắn xoay người cúi đầu nói: “Cám ơn ngài tiên sinh, thật xin lỗi, đã khiến ngài bị dọa .”

“Anh cũng biết sao ” Mục Dục Vũ lãnh đạm nói, “Tôi còn tưởng rằng anh là anh hùng cứu mỹ nhân đến lú lẫn rồi, không biết nghĩ cho bản thân chứ.”

“Thật xin lỗi, ” Tôn Phúc Quân xấu hổ nói, “Tôi quá kích động , nhưng tình hình lúc đó ngài không nhìn thấy, tôi…”

“Nguyên nhân tôi không có hứng thú nghe, ” Mục Dục Vũ vẫy tay đánh gãy lời hắn, khẩu khí nghiêm khắc nói, “Tôi chỉ nhìn vào kết quả, Tôn Phúc Quân, hành vi lần này tổn hại danh dự của anh, cũng gián tiếp làm tôi bị tổn thất, quan trọng nhất , nó làm cho tôi đối với tố chất chuyên nghiệp của anh bắt đầu lo lắng, tôi hiện tại có nguyên vẹn lý do hoài nghi, tính cách anh như vậy có thể hoàn thành tốt chức trách công việc, tôi có nên giao tính mạng mình ra cho anh bảo hộ?”

“Tôi…” Tôn Phúc Quân mặt đỏ lên, hoảng loạn nói, “Tiên sinh, thật xin lỗi ngài, tôi cam đoan sẽ không ảnh hưởng công việc, tôi…”

“Kỹ năng công việc của anh rất tốt, cũng khá khó khăn, nhưng không phải chỉ riêng chuyện đó, anh nên biết, công viêc này cần hai điểm, cũng không phải cái gì cùng lắm thì phẩm đức, tôi đánh giá anh cao, không có nghĩa là không có người có thể thay thế được công việc của anh.”

Tôn Phúc Quân cúi đầu, thân mình run nhè nhẹ, hắn nắm chặt quyền, nửa ngày nghẹn ra một câu nói: “Thật xin lỗi, ngài Mục, làm cho ngài thất vọng rồi. Nhưng chuyện hôm nay, tôi không hối hận.”

“Anh nói cái gì!” Mục Dục Vũ đột nhiên đề giọng to, lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị hỏi, “Anh có can đảm lặp lại lần nữa.”

“Thật xin lỗi ngài, tôi biết tôi gặp rắc rối, tôi không đủ năng lực, nhưng, ” Tôn Phúc Quân ngẩng đầu, đón tầm mắt của hắn, lớn tiếng nói, “Chuyện hôm nay tôi không hối hận.”

Mục Dục Vũ nhìn chăm chăm vào hắn, sau đó gật đầu nói: “Tốt lắm, so với người khác, đáng tiếc anh không suy nghĩ.”

Hắn xoay người không hề để ý tới Tôn Phúc Quân, lạnh giọng nói với trợ lý Lâm: “Thông báo cho bộ Tài vụ kết toán tiền lương cho anh Tôn đây, từ hôm nay trở đi anh ta và chúng ta không quan hệ, ngày mai anh bắt đầu đi tìm cho tôi một người thay thế vị trí anh ta, cũng coi như lần này hiểu rõ, tôi hy vọng anh chọn người hiểu rõ bổn phận tính chất công việc!”

Dứt lời, hắn trực tiếp mở cửa xe, đi vào bên trong, phịch một tiếng đóng cửa xe, nói với lái xe: “Đi.”

“Đi đâu, thưa ngài?”

Mục Dục Vũ sửng sốt một chút, đúng vậy, đi đâu đây, hắn hơi trầm ngâm, khàn khàn nói: “Về nhà.”

“Vâng.”

Xe nháy mắt khởi động, lúc này cửa kính xe lại truyền tới âm thanh cách cách gõ cửa, Mục Dục Vũ vừa ngẩng đầu, lại thấy Nghê Xuân Yến lo lắng gõ cửa kính xe, miệng nói cái gì.

Không cần nghe cũng biết, cô nhất định là thay Tôn Phúc Quân giải thích.

Giải thích? Cô ta dựa vào cái gì?

Mục Dục Vũ ngày càng bực bội, lạnh giọng nói: “Đừng để ý cô ta, chạy nhanh đi.”

Lái xe không dám chậm trễ, lại thêm chiếc xe bắt đầu lăn bánh, rất nhanh liền bỏ xa Nghê Xuân Yến phía sau.

Nhưng tại giây phút này, Mục Dục Vũ ma xui quỷ khiến xoay người lại, hắn thấy Nghê Xuân Yến bám riết không thôi đuổi theo xe, biểu tình trên mặt cô từ lo lắng áy náy dần dần chuyển sang tuyệt vọng, cuối cùng cô mờ mịt ngừng lại, ngây người đứng giữ con đường lớn, nhìn xe càng chạy càng xa, bộ dạng kia, tựa như cô đã thấu hiểu trăm ngàn thứ.

Cũng tựa như cô đang đuổi theo trăm ngàn thứ đó.

Có gió, gió thổi rối loạn tóc mai của cô, lại đem mái tóc dài cô buộc sau đầu bay đến phía trước, tóc đen bay tán loạn giữ khuôn mặt cô toát lên vẻ thê lương ảm đạm, biểu tình của cô, dường như tuyệt vọng, như bé nhỏ như thế. Nhưng cô vẫn đứng, ngay tại kia, dùng hết khí lực, chỉ là đứng, nhìn theo hắn đang rời xa.

Mục Dục Vũ trong lòng đột nhiên nóng lên như bị kim châm đau nhói, hắn nghĩ về có phải người phụ nữ này cũng từng nhìn hắn rời xa như năm đó? Khi mười sáu tuổi, trong những tháng năm tươi xanh đó, trong vô số những khoảnh khắc hắn không chịu xoay người, vội vàng đi về phía trước, căn bản không nghĩ tới sẽ có người luôn nhìn về phía hắn, có phải người phụ nữ này cũng từng đứng như vậy, nhìn theo hắn?

Hắn nắm chặt tay, cơ hồ tựa như muốn thốt ra nói một câu “Dừng xe” , nhưng câu nói này đảo quanh trong cuống họng, rồi bị hắn nuốt xuống. Đúng vậy, giống như Nghê Xuân Yến không có lập trường thay Tôn Phúc Quân giải thích, Mục Dục Vũ hắn, cũng không có lập trường dừng xe, chỉ là vì làm cho người phụ nữ bớt tuyệt vọng. Hắn căn bản không muốn, cũng không có đủ, tự tay làm đạo diễn , như đôi bạn cũ bắt tay giảng hòa, làm một phú ông lương thiện, như lãng tử nhìn về ngày xưa mà quay đầu.

Người đó không phải hắn.

Mục Dục Vũ thôi không gồng mình nữa, hắn tựa đầu vào trên ghế, bảo lái xe mở nhạc, ít khi, giai điệu Tchaikovsky vang lên. Hắn hoàn toàn không dự đoán sẽ được nghe một giai điệu du dương dịu dàng đến thế, âm thanh nhẹ nhàng rồi đột ngột đẩy lên, hắn đột nhiên cảm thấy khó có thể kìm nén sự đau khổ, giống như trong cơ thể, có một bộ phận bị bong ra từng mảng, ngay tại quá trình đó, máu chảy đầm đìa.

Cũng không phải như thế này, chẳng qua là cơ thể cũng nên thải bỏ những bộ phận không cần thiết, để có thể người chưa từng có từ trước đến nay sao?

Vì sao hình ảnh người phụ nữ đứng đó như con rối gỗ hắn lại không thể xoa nhòa trong đầu được? Nó giống như một con dao giải phẫu , đâm thẳng vào trái tim, khiến cho hắn ý thức được, dù có bong bao nhiêu mảng nữa cũng chẳng thể mất được.

Ví như hắn kỳ thật vẫn nhớ rõ cô gái mười sáu tuổi kia tươi cười dưới ánh nắng, trong độ tuổi dậy thì đẹp nhất của thời con gái, cô hướng về hắn nở rộ từng chút, loại xinh đẹp này, chỉ cần nhận qua một lần, thì cả đời khó quên.

Còn có hình ảnh người phụ nữ gần ba mươi tuổi trừng mắt đẩy xe ba bánh lướt qua bên người hắn, rõ ràng thật đơn bạc, gầy yếu, toàn thân tràn ngập sự bức bách của cuộc sống, nặng nề và bất lực. Nhưng ngay lúc đó, hắn chỉ là nhớ kỹ người phụ nữ đó đối với em trai mình , người mà hắn xem thường, nhỏ nhẹ, cô nói, Em trai Nghê Xuân Yến đây làm sao mà ngốc?Khi cô nói những này thật ra rất có khí phách, thật quật cường, quật cường đến nỗi không thể không khiến người ta nhìn thẳng vào.

Mục Dục Vũ nhắm mắt lại trong tiếng nhạc cao trào, hắn nhớ tới tình cảnh vừa rồi, Nghê Xuân Yến hướng Tôn Phúc Quân đi qua, cô hình như là muốn khóc , nhưng lại cố tình nhịn lại nở nụ cười. Trên người cô chất chứa bao tháng năm sầu khổ, chỉ có khi đang cười mới có thể tiêu tán, giống như khi cô còn là cô gái mười sáu tuổi kia, khi đó cô còn trẻ, khi đó cô cười như hoa xuân.

Khi đó, đối tượng cô cười và chạy đến chính là hắn.

“Ông xã, em nói với anh, cho dù chúng ta tách ra mười mấy năm, cũng chỉ có anh không nhận ra em, không bao giờ có chuyện em không nhận ra anh, hiểu chưa, không cần hỏi em vì sao, để em nói, bởi vì bà đây đời này đã nghĩ, đã nghĩ bá anh, chiếm anh, khiến cho anh cưới em, cho anh trong mắt đầu chỉ có thể có em, cho anh phạm vi trong vòng mười mét chỉ có thể chứa mỗi mình bà đây, mẹ nó những con hồ ly tinh khác mau cút xa.”

Trong giấc mơ quỷ quái kia Nghê Xuân Yến vừa cười vừa nói với hắn.

Mục Dục Vũ hé miệng, mới phát hiện môi run run, hắn khàn khàn: “Lặp lại lần nữa.”

” Lỗ tai anh điếc sao? Không được không được, ” Nghê Xuân Yến đỏ mặt, “Lời hay chỉ nói một lần, anh không nghe thấy thì quên đi.”

“Nói ” hắn kiệt sức, giọng nói run run, “Lặp lại lần nữa.”

“Thật sự mà, vợ già chồng già cả rồi, còn muốn người ta buồn nôn, nghe rõ, nghe nha ” Nghê Xuân Yến hắng giọng cổ , cười hì hì nói; ” Cho dù chúng ta tách ra mười mấy năm, cũng chỉ có anh không nhận ra em, không bao giờ có chuyện em không nhận ra anh, hiểu chưa, không cần hỏi em vì sao, để em nói, bởi vì bà đây đời này đã nghĩ, đã nghĩ bá anh, chiếm anh, khiến cho anh cưới em, cho anh trong mắt đầu chỉ có thể có em, cho anh phạm vi trong vòng mười mét chỉ có thể chứa mỗi mình bà đây, mẹ nó những con hồ ly tinh khác mau cút xa.! Vừa lòng chưa?”

“Vì sao?” Hắn nghe thấy giọng nói chính mình, giống như mảnh gỗ nước bị gió thổi khô.

“Chuyện này sao lại có vì sao?” Nghê Xuân Yến liếc mắt, đầu ngón tay vươn ra búng trán hắn, “Bởi vì em yêu anh nha, ông xã ngốc.”

“Mục Dục Vũ, em yêu anh.” Cô gái mười sáu tuổi kia, và người phụ nữ ba mươi tuổi, đôi mắt dịu dàng, nói với hắn, “Em yêu anh.”

“Yêu bao nhiêu?” Hắn tiếp tục nghe thấy bản thân mình truy hỏi ngu ngốc .

“Tựa như mùa đông thích ăn khoai nướng, mùa hè thích ăn dưa hấu lạnh.” Nghê Xuân Yến cười khanh khách, “Tựa như Phi Phỉ thích ăn cánh gà, tựa như Tiểu Siêu thích chơi bi.”

“Tiên sinh, tiên sinh, đến rồi.”

Mục Dục Vũ đột nhiên bừng tỉnh, hắn mở mắt ra, ngoài của sổ xe là ngôi biệt thự hiện đại, sắc trời đã tối muộn, trong nhà đèn đuốc sáng trưng, nhưng phòng ngủ của hắn ở lầu hai lại tối đen.

Lái xe tắt loa, mới nhìn cửa lớn đang mở ra, khi cánh cửa vừa mở, quản gia dẫn một đoàn người vội vàng chạy đến, dường như chuẩn bị nghênh đón hắn.

Giờ phút này, hắn không phải người khác, mà là Mục tiên sinh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện