Không Giới Hạn

Chương 20: Mười lăm năm



Tâm lão mỉm cười nhìn Viện trưởng nói “Tiểu Triết lần sau đừng gọi chúng ta là lãnh đạo nữa. Ta giờ là thế hệ cũ rồi, hiện tại đang là thế hệ của ngươi đó a.”

“Tiểu tử không dám a.” Viện trưởng Ngô Triết cười giảo hoạt nói “Đối với ta các ngài không chỉ là lãnh đạo mà còn là cha, là mẹ, là ân nhân. Chẳng lẽ giờ ta đổi xưng hô gọi ngài là cha, gọi ngài là mẹ nha.”

Tâm lão cười lớn “Tiểu hoạt tử. Bốn mươi năm trước ta đã nói rồi ta không thể nhận ngươi làm con.” Bà chỉ sang bên Hoàng lão nói “Hiện tại ta già rồi ngươi có thể hỏi Hoàng lão xem lão có nhận không”

“Ta chịu.” Hoàng lão nhún vai nói “Ta đông con nhiều cháu nếu ngươi rảnh tìm lão phong tử mà hỏi.”

Viện trưởng Ngô Triết nghe thấy vậy cười cười “Vậy thì thôi đi. Ta vẫn gọi ngài là lãnh đạo là được rồi”

“Không được” Hoàng lão chặn lại nói “Ngươi phải đổi cách xưng hô khác đi. Gọi kiểu nào thì ngươi tự chọn. Ta mệt rồi ta đi nghỉ đây. Chào.”

Nói xong Hoàng lão xoay người đi lên tầng. Viện trưởng Ngô Triết muốn nói gì nhưng nhịn lại không nói được. Tâm lão thấy vậy vỗ vai Ngô Triết nói “Tiểu Triết. Hoàng lão nói đúng đấy. Hiện tại ngươi cũng là một trong những nhân vật đứng đầu thế hệ này không thể gọi bừa được.” Nói xong bà cũng đi lên tầng để lại Viện trưởng Ngô Triết vẻ mặt ủ rũ đứng đấy.

“Ai~…” Viện trưởng Ngô Triết quay ra ngoài cửa sổ nhìn lên thở dài trầm ngâm suy tư.

___

Tạ Văn mang Ngọc Bách về ký túc xá của mình. Đây là khu nhà theo phong cách tân cổ điển Châu Âu cuối thế kỷ 19. Ký túc xá rất lớn, được xây ba tầng, phía tầng một được xây làm tổ hợp tiện ích dịch vụ phục vụ giáo viên sống tại đây.

Bắt đầu từ tầng hai trở lên là phòng ký túc xá, phòng của Tạ Văn ở trên tầng ba. Vì giờ đã muộn, tầng một từ chối phục vụ sau hai tư giờ nên ký túc xá vắng vẻ chỉ còn Tạ Văn với Ngọc Bách trong đại sảnh. Rất nhanh hai người đã tới phòng của Tạ Văn.

Tạ Văn là một người gọn gàng, ngăn nắp nên phòng của hắn cũng vậy. Đây không phải lần đâu tiên có khách tới chơi nên rất nhanh Tạ Văn đã dọn cho Ngọc Bách một căn phòng ngủ.

Thiếu niên lúc này đây nhìn thấy chiếc giường như thấy cánh cửa thiên đường mở ra vội vội vàng vàng chúc Tạ Văn ngủ ngon rồi chuồn vào phòng ngủ. Tạ Văn nhìn thiếu niên vào phòng rồi cũng trở về phòng của mình nghỉ ngơi.

___

Lúc này ở trong một thế giới khác hoàn toàn thế giới hiện tại. Thế giới này bao phủ toàn sương mù màu trắng. Nơi đây có một người đang nhìn về phía sương mù đằng xa trầm mặc rất lâu.

Người này mặc một bộ giáp màu xanh (RAL 5005) viền trắng. Bộ giáp trùm kín từ đầu tới chân. Chỗ duy nhất không kín là đôi mắt nhưng nó rất tối tăm mờ mịt. Bỗng trong hốc mắt đấy lóe lên ánh sáng màu vàng. Nếu nhìn thẳng vào ánh sáng ấy người ta sẽ bị mê hoặc.

Người mặc bộ giáp xanh bước lên trước màn sương mù tay phải giơ ra sắp chạm vào nhưng rồi lại thội. Người mặc giáp xanh nghiêng đầu nhìn về phía bên màn sương bên phải trầm mặc một lúc rồi bước tới đặt tay lên.

Màn sương mù sau khi người mặc giáp xanh chạm vào bỗng lóe lên ánh sáng vàng chạy khắp một màng như một bức tường rộng lớn. Màn sương từ từ lui đi hiện ra một lối vào. Người nọ chậm chậm bước vào.

Căn phòng này giống như một phòng điều khiển lớn. Nơi đây chằng chịt các nút bấm, và ký hiệu mà không có tại thế giới mà ta biết. Trên tường có một cái màn hình kiểu OLED được uống cong 360 độ gắn quanh phòng.

Trên màn hình hiện tại chỉ hiện lên một đoạn văn tự. Đoạn văn tự này nhấp nháy thay đổi liên tục. Người mặc giáp xanh trầm mặc một thời gian thật lâu bỗng lên tiếng một thứ tiếng gọi là tiếng Việt ở một thế giới khác hoàn toàn thế giới này.

“Mười lăm năm.” Giọng nói vang lên.

Nếu thiếu niên Ngọc Bách mà ở đây chắc chắn sẽ nhận ra giọng nói này. Đây chính là giọng nói vô cảm quen thuộc của SIRA. Nhưng giờ đây giọng nói đó có kèm theo vài phần tang thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện