Không Hẹn Ước

Chương 3: Xưa cũ



"Hả? Đổi ga gối?" Quỳnh hơi ngạc nhiên, chị ấy trước giờ không phải người sẽ lên tiếng những chuyện vặt vãnh thế này, thường chuyện nhỏ chị ấy sẽ bỏ qua. Vì vậy nên trong giới giải trí này chị ấy nổi tiếng điềm đạm dịu dàng, đối với nhân viên và các đàn em vô cùng dễ chịu.

"Đúng rồi ạ chị, tụi em chuẩn bị mang lên ạ."

Quỳnh trầm ngâm một chút rồi nói: "Mang bộ khác lên đi."

Tối đó gần như cả một đêm Kha không tài nào ngủ an giấc, nàng cứ chập chờn giữa mộng và đời thực, lẫn lộn cả hai nơi. Nàng mơ thấy nụ cười của Quỳnh khi em ấy cạ chiếc mũi vào mũi mình, âu yếm gọi một tiếng: "Kha ơi", nàng mơ thấy tiếng đổ vỡ trong phòng ngủ của hai người, thấy Quỳnh lạnh lùng nhìn nàng, nàng sợ hãi đến mức từ trong giấc mơ tỉnh lại, tỉnh lại rồi lại bị nhiều giấc mơ khác đè chồng lên nhau, khiến cho nàng mệt mỏi cả một đêm.


Buổi sáng Lan còn giật mình trước đôi mắt cú đêm của nàng, em ấy bảo bạn make up dặm thêm kem che khuyết điểm ở dưới mắt nàng, còn dặn dò hôm nay không cần quay chụp nên không cần trang điểm dày. Kha thơ thẩn ngồi cho các em make up cho mình, trên tay là một ly trà nhài nóng hổi, Lan gỡ ly trà trên tay nàng xuống thay bằng một ly nước ép, bảo rằng: "Em nói chị nghe, lạ chỗ thì trước khi ngủ phải lẩm nhẩm xin người trên cái đã, chị không nghe em gì hết."

Nếu là ma thì tốt, Kha nghĩ, nếu là ma nàng sẽ đích thân đi tìm người có thể diệt trừ chúng, nhưng đây là bóng ma trong lòng nàng, nàng chẳng biết thưa ở đâu, trị ở chốn nào, nàng ước gì có một ngày nàng có thể vượt qua được điều này, ước những ba năm nay vẫn không khỏi.

Có lẽ tình yêu đó đã quá ngọt ngào, để khi chúng qua đi rồi, những thứ còn lại chỉ là tiếc nuối và xót xa.


Kha nhấp một ngụm nước ép lớn, ép bản thân mình phải tỉnh táo, sau khi trang điểm xong nàng thay một bộ đồ đơn giản rồi đi vào phòng họp của khách sạn. Tuy là phòng họp nhưng nơi này thiết kế rất sang trọng, một bức tường được làm bằng kính nhìn thẳng ra sân vườn, từ góc độ này có thể thấy được tượng Đức Mẹ Maria lặng lẽ đứng giữa hàng cây xanh.

"Chào chị."

Một giọng nói cắt ngang mạch suy nghĩ của Kha, nàng đứng lên giơ tay ra trước mặt em ấy, mỉm cười chào đáp lễ. Em ấy thân mật hỏi nàng xem ngủ có quen không, nàng nói rằng mình ngủ rất ngon, nhưng thực tế cả đêm trằn trọc ngủ không được.

Hai người bàn về nội dung hợp đồng, bàn về lịch trình trong năm ngày tới của Kha, từ quay phim cho đến chụp hình, quảng bá trên kênh nào, tất cả đều được quản lý của khách sạn làm sẵn. Khi hai người kết thúc cuộc trò chuyện, Kha cũng chào em ấy một cách lịch sự, em ấy cũng thế, nhưng trước khi em ấy ra về Kha có nói một câu: "Em có thể giúp chị nói với chủ của em một câu được không?"


"Dạ?" Vị quản lý kia có vẻ ngạc nhiên.

"Cho dù lý do em đưa ra là gì, thì chị cũng không nhường em đâu, tốt nhất em đừng xuất hiện trước mặt chị! Chị cũng chẳng sợ em đâu cho nên em đừng giở trò."

Dứt lời Kha đã cười thật tươi, nụ cười dịu dàng từ ái này che lấp đi vẻ mặt giận dữ ban nãy, khiến cho bé quản lý còn không biết ban nãy mình có nhìn đúng không.

Cô bé đem hết thảy những lời này thuật lại cho Quỳnh, chỉ thấy Quỳnh hơi suy tư, điếu thuốc trên bàn dở dang cũng không hút nữa, chúng tự cháy đỏ nhè nhẹ rồi tàn lụi, rớt xuống gạc tàn.

"Chị hiểu rồi, em cứ sắp xếp cho Kha đi."

Ngày thứ nhất, quả thật em ấy không xuất hiện trước mặt nàng, đương nhiên giấc mơ vẫn chập chờn như tối ngày nàng mới tới.

Ngày thứ hai, em ấy không xuất hiện, nàng mừng thầm trong lòng nhưng vẫn cảm thấy hơi mất mát, nàng tự hỏi có phải em ấy nhìn nàng từ xa không? Từng tấc đất ở nơi này là của em ấy, em ấy đi đâu ai có thể quản lý?
Ngày thứ ba, một giờ sáng nàng bị giấc mơ chập chờn kia hành hạ, chịu không nổi nữa nên quyết định thức giấc đi bộ vòng quanh khách sạn để ngắm cảnh biển đêm. Chẳng hiểu vì sao nàng lại rảo bước đến bức tượng Đức Mẹ Maria, khi ngẩng đầu lên thấy Đức Mẹ đang nhìn mình, Kha cảm thấy lòng mình bình an nhẹ nhõm.

Nàng quỳ trước mặt Mẹ, cúi đầu lẩm bẩm đọc kinh. Từng đợt bất an trong lòng nàng như được xô đi mất, chỉ chừa lại sự thanh thản, một giờ đêm, nơi sân vườn vắng lặng, khi tiếng sóng ào ạt xô vào bờ, lần đầu tiên nàng cảm thân mình thanh thản. Cũng là lần đầu tiên nàng cảm nhận được rằng mình chỉ là một con người bình thường trong vạn vật, biết buồn biết đau rồi cũng sẽ biết buông bỏ, nàng hi vọng sau chuyến đi này nàng có thể buông bỏ được mọi thứ.
Khi ngước mặt lên, Kha khẽ sững sốt.

Cách đó không xa là Quỳnh đang đứng nhìn nàng, ánh mắt như ánh lửa nóng bỏng ngày nào dường như đã tàn lụi, chỉ chừa lại một màu ảm đạm, có lẽ em ấy đã không còn sự nông nổi của tuổi trẻ nữa. Vẫn là mắt môi ấy, vẫn là gương mặt ấy, ấy vậy mà rất đỗi lạ lẫm, hệt như ngay lúc này nàng có thể thấy được em ấy của những ngày sau.

"Chị Kha..."

Em ấy mở lời trước, nhưng nàng lại chẳng muốn nghe, vậy nên nàng quay đầu bỏ chạy. Em ấy nhanh hơn nàng một bước, giữ lại tay nàng, nài nỉ: "Chị Kha, đừng đi..."

Một giọt nước mắt rồi lại một giọt nước mắt rơi xuống, từ ngày yêu Quỳnh đến giờ không biết Kha đã khóc bao nhiêu lần, nàng không trách Quỳnh, chỉ trách bản thân mình quá dễ rơi nước mắt, trách mình yêu quá đậm sâu. Ngay cả giờ phút này đáng lẽ nàng nên dằn tay mình ra khỏi tay Quỳnh, hoặc tát Quỳnh một cái, vậy mà nàng lại khóc như một kẻ nhu nhược thua trận. Nàng thua rồi, ngay từ ngày đầu yêu nhau đã định sẵn nàng không thể là người thắng.
"Em biết chị giận em, chị đánh em đi."

Quỳnh đưa bàn tay chị Kha lên áp vào mặt mình, nhưng chị ấy không đánh, bàn tay chỉ buông thõng xuống vô lực.

"Đánh em cũng chẳng tích sự gì, làm ơn, để cho chị yên đi!"

Quỳnh đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên má chị, chị ngạc nhiên, đẩy bàn tay cô ra ngay lập tức.

"Chị vẫn còn yêu em đúng không?"

Một sự im lặng như một chiếc mồi nổ khiến người hiền lành như Kha cũng phát giận, nàng đỏ bừng mặt mày, lạnh lùng nói: "Còn yêu? Sau tất cả những gì em làm cho chị? Mặt em có dày quá không?"

"Em là đồ mặt dày... Không phải chị hay mắng em vậy sao?"

"Tôi không còn yêu em, hiện tại... tôi cũng không giận em nữa. Nếu em đã ở đây thì tôi muốn nói chuyện với em rõ ràng..."

Để sau hôm nay nàng có thể làm lại từ đầu, để có thể sống bình yên như nàng đã từng.
"Nếu chị không còn yêu em, chúng ta cũng có thể là bạn mà. Em..."

"Tôi không cần bạn."

Kha nhìn chằm chằm vào đôi mắt mà nàng yêu thương trước đây, nàng nói nàng muốn sự bình an, sự nhẹ nhàng, buông bỏ, nhưng nàng biết cả cuộc đời này nàng sẽ không làm được điều ấy. Vậy nên nàng quay lưng bỏ đi không nghe bất kì thứ gì từ Quỳnh nữa.

Bóng lưng kia ngày một đi xa hơn, Quỳnh muốn tự đánh bản thân mình, cô muốn có thể nói chuyện với chị ấy nhưng chẳng hiểu sao lại nói một cách vô sỉ như vậy, chính cô cũng không hiểu.

Đêm đó, cả hai đều không ngủ được, một người lẳng lặng ngồi bên cửa ngắm trăng, một kẻ đung đưa ở ban công nhâm nhi điếu thuốc. Hai trái tim cách trở nhưng lại hướng về một ánh trăng.

Nhớ lại những ngày xưa cũ, chỉ còn lại một nỗi thê lương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện