Không Kiềm Chế Được

Chương 211



Chương 21.1:

Sàn gỗ cũ ố vàng vươn vãi đầy những mảnh giấy ướt đầy nước mắt.

Hệ thống sưởi đang bật, Nam Hạ cảm thấy có chút nóng.

Nghe được thanh âm run run không dám tin cùng chút kích động như khổ tận cam lai của Cố Thâm, cô không chịu nổi muốn khóc lên.

Nam Hạ ra sức kiềm chế nội tâm chua xót, ôn nhu nói: "Cố Thâm, em không đi nữa."

Đầu kia vẫn chưa dám tin, hỏi lại: "Thật chứ?"

Anh giống như đã bình tĩnh lại, ngữ điệu cũng khôi phục như bình thường.

Nam Hạ ngoan ngoãn "dạ" một tiếng, nhắc lại lần nữa: "Sẽ không đi."

Cố Thâm vẫn muốn hỏi rõ: "Vì sao?"

Nam Hạ muốn anh nhanh chóng về khách sạn nghỉ ngơi nhưng có một số việc nếu anh không biết được tường tận thì có muốn ngủ cũng không được.

Cô không chống đỡ nổi kiên trì của anh, quyết định nói vào trọng điểm: "Vì muốn chịu trách nhiệm."


Cố Thâm bật cười, nhàn nhạt đáp: "Xem như là em có lương tâm."

Nam Hạ không đáp.

Vấn đề lớn nhất giữa hai người đã được giải quyết, tâm tình cuối cùng cũng tĩnh lặng trở lại.

Cố Thâm nói một tuần nữa anh sẽ trở lại Nam Thành, đến lúc đó sẽ hẹn gặp cô.

Nam Hạ đáp một tiếng, cô nói hôm đó sẽ mang áo vest trả cho anh.

Cố Thâm mập mờ hỏi lại: "Chỉ mỗi áo vest thôi sao?"

Nam Hạ dùng tay cuốn cuốn ngọn tóc, chớp mắt: "Vậy... Anh còn muốn gì nữa?"

Hô hấp Cố Thâm lập tức ngưng đọng.

Anh hỏi: "Tôi muốn cái gì em cũng sẽ cho sao?"

Nam Hạ cắn cắn môi, không đáp.

Một lát sau cô mới nhỏ giọng hỏi: "Anh muốn cái gì?"

Ngữ điệu của Cố Thâm có chút ý cười: "Nam Hạ, ở Vân Thành đang có tuyết rơi,"

Khuôn mặt Nam Hạ lập tức đỏ bừng.

Cô hiểu rõ ý anh.

Nam Hạ nhẹ giọng: "Em chờ anh trở lại."


Một câu này là đồng ý rồi.

Đáy lòng Cố Thâm hóa mềm mại...

Anh nặng nề hít một hơi, nghiến răng: "Thật hận bản thân không thể mọc cánh bay về."

Nam Hạ mỉm cười, thấp giọng nói: "Em cũng muốn vẽ cho anh một đôi cánh."

Hai người nói xong, trong điện thoại chỉ còn lại tiếng hít thở đều đặn.

Nam Hạ đột nhiên nói thêm: "Em còn có chuyện muốn nói với anh."

Cô đột nhiên nhớ tới Cố Thâm lúc này vẫn còn phải đi công tác, trời cũng đã khuya rồi, sau đó nói: "Để sau đi, bây giờ đã hai giờ sáng rồi. Anh mau về khách sạn nghỉ ngơi đi."

Cố Thâm đang đứng trước cửa khách sạn, anh sợ đi vào thang máy thì tín hiệu sẽ không tốt, đành đứng ngoài hiên.

Trên vai đã đọng lại không ít tuyết.

Quan trọng là cô có chuyện muốn nói với anh, những chuyện khác đều không cần quá chú ý. Chưa kể đến tâm tình của anh lúc này rất cao hứng, nói muốn ngủ cũng không ngủ được.


Anh nhẹ giọng: "Không sao, tôi không mệt. Chuyện gì? Nói đi."

Nam Hạ nghiêm túc: "Nhưng em mệt rồi, muốn ngủ."

Cố Thâm vừa nghe liền biết cô là vì anh mới nói vậy, nhưng trong đầu anh lúc này tất cả đều là cô, không hề muốn cắt đứt cuộc hội thoại này chút nào.

Anh nói: "Tôi không sao thật. Sáng mai đến 10 giờ mới phải đi họp, không vội."

Nam Hạ lại rất kiên trì: "Nhưng em rất mệt, em muốn ngủ nhiều một chút."

Cô không tự chủ được nũng nịu: "Bây giờ em đã có tuổi rồi, không thể so với hồi còn là sinh viên tràn trề sinh lực. Khóe mắt đã có nếp nhăn thật sâu, anh cũng không nên thích em."

Cố Thâm cười: "Ai nói với em là hiện tại tôi thích em?"

Nam Hạ:....

Chuyện này không phải là rất rõ ràng sao?

Cái người này còn kiêu ngạo đến vậy cơ đấy.

Nam Hạ hỏi lại: "Vậy là anh không thích em?"
Giọng nói của cô vừa mềm vừa ngọt.

Trong đầu Cố Thâm lập tức tưởng tượng được bộ dáng thanh thuần đáng yêu của cô lúc nói mấy lời này.

Anh vừa định đùa một câu đã nghe cô nói tiếp: "Vậy nếu em theo đuổi anh thì anh có thích em không?"

Cố Thâm không đáp.

Mấy năm đó mọi người hay hỏi anh hẹn hò với một nữ sinh như Nam Hạ có phải là rất nhàm chán không, anh cũng chỉ cười cười, đáp một câu: "Các người không hiểu."

Trừ anh ra, không ai biết được cô có bao nhiêu thú vị, có bao nhiêu lạ lẫm khiến người ta không ngừng muốn tìm tòi.

Thỉnh thoảng rụt rè, lúc lại lớn mật.

Thường thường nếu cô vui vẻ, cao hứng thì rất thoải mái, đôi khi còn biết hài hước cùng làm trò với anh.

Bề ngoài lạnh lùng xa cách, thực tế lại nhiệt tình như lửa.

Tất cả chỉ có một mình anh thấy được.
Tựa như lúc này, Cố Thâm cảm thấy nữ sinh Nam Hạ năm đó đã trở lại.

Anh cười cười: "Muốn theo đuổi tôi?"

Nam Hạ học theo giọng điệu của anh, tựa như nói giỡn: "Còn không phải vì muốn anh thích em sao?"

Thật ra trong lòng cô cũng có chút rụt rè nhưng lại cảm thấy mấy lời của Tô Điềm cũng có điểm đúng cho nên mới muốn thử xem sao.

Vừa rồi Cố Thâm hiểu lầm cô lại muốn xuất ngoại, rõ ràng người bị tổn thương là anh nhưng vừa nghe thấy cô khóc liền nhẹ giọng dỗ cô.

Nghe mấy chữ "Là tôi không tốt", tâm Nam Hạ như bị bóp nghẹt.

Cô cũng muốn dùng hết khả năng của mình đối xử thật tốt với anh.

Cứ coi như là cô chủ động đi, có vấn đề gì sao?

Chỉ cần anh thích là được.

Quả nhiên, anh đáp lại rất vui vẻ: "Còn phải xem bản lĩnh của em."

Nam Hạ "à" một tiếng, thản nhiên: "Em sẽ cố gắng, nhất định sẽ để cho anh... thỏa mãn."
Cố Thâm chợt cảm thấy miệng lưỡi đắng khô, nuốt nước bọt: "Được, tôi chờ."

Sau đó Nam Hạ liền thúc giục anh tranh thủ nghỉ ngơi.

Cố Thâm đáp một tiếng, nói cô cũng nên đi ngủ đi thôi.

Đợi vài giây, không ai chịu cúp điện thoại trước.

Cố Thâm ôn nhu nói: "Theo quy tắc cũ, em cúp điện thoại trước đi."

Nam Hạ lúc này bắt đầu bới lông tìm vết: "Vậy sao lần trước anh lại cúp điện thoại trước em? Cũng không thèm trả lời tin nhắn của em."

Cô mặc dù đang cố tình bày ra dáng vẻ tính sổ với anh nhưng thanh âm lại mang theo chút làm nũng.

Cố Thâm thấp giọng: "Tôi cúp điện thoại trước lúc nào cơ?"

Ngoại trừ lần trước bị chọc giận, anh thật sự chưa từng cúp điện thoại của cô.

Nam Hạ lên án: "Là lần trước em bị bệnh đó, Toàn Toàn vừa nói em không muốn đi bệnh viện anh liền cúp điện thoại còn gì."
Cố Thâm:....

"Nam Hạ, em nói năng có lý hơn một chút có được không?"

Anh lúc đó gấp đến độ muốn bay lên, một đường chạy tới, lại nghe nói cô không muốn đi bệnh viện, tâm tình lo lắng không thôi, nào có thể quản nhiều như vậy.

Nam Hạ mặc kệ: "Rõ ràng là anh cúp điện thoại của em."

Cố Thâm thích nhất cô vô pháp vô thiên làm nũng với anh thế này, không tự chủ được cong khóe môi.

Nhìn lên bầu trời đen kịt, tuyết đọng lại đẹp như tranh vẽ dưới ánh sáng đèn pha của khách sạn, anh hạ giọng dỗ dành: "Được rồi, là lỗi của tôi."

"Về sau mặc kệ phát sinh chuyện gì, tôi nhất định sẽ không cúp điện thoại của em."

Nam Hạ hừ một tiếng: "Em cúp máy đây, anh cũng nhanh đi nghỉ ngơi đi."

Cố Thâm: "Được."

Nói là nói vậy, Nam Hạ vẫn không nỡ tắt điện thoại.

Luyến tiếc.

Cảm giác vui vẻ tốt đẹp này đã rất lâu rồi chưa từng được trải nghiệm lại.
Cố Thâm cũng đặc biệt hưởng thụ khoảnh khắc này, qua một lúc lâu anh mới không đành lòng gọi một tiếng: "Nam Hạ, tắt điện thoại thôi."

Nam Hạ chúc anh ngủ ngon, sau đó mới lưu luyến mà cúp điện thoại.

Đã ba giờ sáng.

Nam Hạ cũng không ngủ được nữa, xuống giường dọn dẹp sạch sẽ đống khăn giấy trên sàn, sau đó vào phòng tắm rửa mắt.

Hai mí mắt cô sưng to, trong mắt cũng có tơ máu.

Cô nhìn chính mình trong gương, khẽ mỉm cười ngọt ngào.

Quay trở lại giường, thanh âm trầm thấp nói Vân Thành đã có tuyết rơi như cuốn lấy cô.

Lần đầu tiên anh hôn cô cũng là lúc trời có tuyết rơi....

Đó là đêm Giáng Sinh, bọn họ mới vừa xác định quan hệ hơn ba tháng.

Sau khi được ở ký túc xá trải nghiệm một thời gian, Nam Hạ lại quay về nhà ở. Nam Khải quản rất nghiêm, đi học luôn có tài xế đưa đón tận cổng rất đúng giờ, một phút cũng không chậm trễ.
Cô không dám để cho Nam Khải biết mình hẹn hò ở trường, cho nên mỗi ngày Cố Thâm chỉ tiễn cô đến gần cửa trường, rồi đứng xa xa nhìn cô lên xe về nhà.

Hôm đó cô cũng phải trở về đúng giờ.

Nhưng vốn là ngày lễ cho nên trước cổng trường có rất nhiều cặp đôi qua lại, vừa tan học đã phải trở về nhà, Nam Hạ cũng rất áy náy với Cố Thâm.

Hai người đi trong sân trường, Cố Thâm khoác vai cô, im lặng nghe cô nói chuyện trường học hôm nay.

Nam Hạ nhịn không được lên tiếng hỏi: "Có phải anh cảm thấy hẹn hò với em rất phiền phức không?"

Cố Thâm: "Phiền phức chỗ nào?"

Nam Hạ buồn bực: "Nếu anh hẹn hò với người khác, người ta có thể dành nhiều thời gian ở bên cạnh anh hơn."

Cố Thâm suy tư, lưu manh đáp: "Cũng đúng đó."

Nam Hạ mím môi.

Anh chỉnh lại sợi dây chuyền bị lệch trên cổ cô, cười đểu: "Nhưng mà anh nhìn trúng em rồi, biết làm sao đây? Đành chịu thôi."
Đáy lòng Nam Hạ ngọt như rót mật, nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt lấp lánh toàn bộ đều là bóng dáng tuấn tú kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện