Không Kiềm Chế Được

Chương 572: (Hoàn)



Chương 57.2:

Bình Trác thản nhiên nói: "Không."

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Hoa Vũ có chút bất ngờ, ngẫm nghĩ một lát liền gật đầu một cái.

Miệng chai lại chuyển tới Hoa Vũ.

Hoa Vũ cũng chọn lời thật lòng.

Bình Trác hỏi: "Còn em thì sao? Đã từng ngủ với người khác?"

Mọi người: ". . ."

Cao Vi Như nhỏ giọng: "Hai người này bị làm sao vậy?"

Vu Tiền: "Ông nội tôi cũng không biết."

Hoa Vũ nhìn Bình Trác: "Có."

Mọi người sững sờ.

Biểu tình Bình Trác vẫn như thường, cơ hồ không hề có bất kỳ biến hóa gì.

Chưa tới hai giây sau, Hoa Vũ lại bổ túc câu: "Mới là lạ..."

Mọi người: ". . ."

Vu Tiền: "Thôi tôi lạy hai ông bà, Hoa đại mĩ nhân lá gan cũng thật lớn."

Nhìn bộ dạng bình tĩnh của Bình Trác, xem ra anh đã sớm bị đùa dai thế này không ít lần, khổ mãi cũng thành quen.

Hoa Vũ le lưỡi: "Chỉ đùa một chút thôi."


Bình Trác ôm cô vào lòng, cưng chiều gõ trán cô một cái.

Lại chuyển tới Hoa Vũ.

Vận khí của người này lớn như vậy, Cao Vi Như cũng không khách khí, trực tiếp hỏi cô cùng Bình Trác nhiều nhất một đêm mấy lần.

Hoa Vũ cũng không ngại ngùng, không hề giấu giếm, thẳng thắn nói 3 lần.

Biểu tình của Bình Trác rốt cuộc cũng chịu không nổi, nhắc nhở cô không nên cái gì cũng kể ra bên ngoài.

Đến gần rạng sáng.

Vòng vo mấy vòng cuối cùng đã tới Nam Hạ.

Không khí lúc này vô cùng sôi nổi, Vu Tiền liếc nhìn Cố Thâm, cao giọng hỏi: "Nhiều nhất một đêm mấy lần?"

Cố Thâm hắng giọng, ngón tay khẽ gõ gõ lên bàn.

Vu Tiền mượn rượu làm càn: "Giấu cái gì chứ, cũng đã giấu 8 năm rồi. Đều đã là người lớn, Hoa Vũ vừa rồi cũng rất thẳng thắn còn gì."

Đã nói đến vậy, Cố Thâm cũng không lằng nhằng nữa.


Anh bắt đầu rót đầy ly rượu, định trực tiếp uống.

Nam Hạ lúc này lại nhỏ giọng trả lời: "Cũng không phải muốn giấu giếm gì, chỉ là tôi không nhớ rõ."

"..."

Vu Tiền: "Mẹ nó."

Câu trả lời y như lúc cô nói về nụ hôn đầu.

Nam Hạ nói xong, len lén liếc nhìn Cố Thâm.

Cố Thâm cũng không nhịn được cười.

Anh thấp giọng nói bên tai cô: "Thật không nhớ rõ?"

Nam Hạ đẩy anh ra.

Bình Trác cũng nhàn nhạt nói: "Nhiều đến độ không nhớ rõ? Thật đúng là cầm thú."

Hoa Vũ hừ một tiếng, không lên tiếng.

Tiếp theo lại hỏi loạn một trận, đến hơn hai giờ sáng mới tan cuộc.

Lần lượt gọi xe rời đi.

Cố Thâm không biết đã uống bao nhiêu, cả người lộ ra chút mùi rượu, từ phía sau ôm Nam Hạ không buông tay.

Cũng là mượn men rượu mà dính lấy cô.

Nam Hạ thấy anh như thế, dịu dàng nói: "Đưa chìa khóa xe cho em, để em đưa anh về."


Cố Thâm siết chặt eo nhỏ của cô: "Không gấp, cùng anh đến chỗ này đã."

Đêm thu Nam thành đã bắt đầu có chút lạnh, gió nhẹ khẽ lay.

Cố Thâm ôm bả vai cô quen thuộc đi tới tiểu khu bên cạnh trường.

Nam Hạ nhìn con đường trước mặt: "Đây là..."

Cô nhận ra: "Anh muốn dẫn em đến căn hộ lúc trước sao?"

Cố Thâm ừ một tiếng.

Nam Hạ có chút kinh ngạc: "Anh vẫn còn thuê nó sao? Người ta cho thuê nhiều năm như vậy à?"

Cố Thâm nói: "Anh mua lại."

Các tiểu khu xung quanh trường đại học này đều thuộc khu phố cổ, rất có giá, người bình thường hoàn toàn không cần phải mua nhà ở đây.

Nam Hạ dừng bước.

Cố Thâm khẽ cười, đi tới bên cạnh cô, nắm tay cô đi về phía trước.

Trên con đường có chút chật hẹp, hai bóng dáng dưới ánh đèn dây dưa quấn quít không rời.

Lòng bàn tay ấm áp của anh truyền đến tay cô, an yên đến lạ.
Anh thấp giọng nói: "Nghĩ tới ngày nào đó em sẽ quay về, sẽ có cơ hội mang em đến nhìn qua."

*

Cửa căn hộ màu đỏ nhạt bị đẩy ra.

Ánh đèn huỳnh quang chiếu rọi.

Phòng chưa tới 70 mét vuông, hết thảy đều đơn giản như lúc ban đầu.

Hẳn là vừa có người dọn dẹp qua, sạch sẽ ngăn nắp vô cùng.

Đồ đạc trong nhà đều đã cũ, có chút phai màu.

Chỉ có tủ lạnh trong phòng bếp là còn mới, ngay cả nhãn hiệu cũng chưa xé.

Cảnh tượng trước mắt dần trở nên mơ hồ, lại dần trở nên rõ ràng hơn.

Như được trở lại giữa trưa hè tháng sáu, không khí nóng đến ngốt người, ngay cả gió cũng là gió nóng.

Bình thường sau giờ cơm trưa cô sẽ cùng anh đến thư viện nghỉ ngơi đọc sách, thi thoảng có chút mệt sẽ ngủ một chút.

Cố Thâm cầm dù che nắng, cô khoác tay nép vào người anh.

Buổi trưa nắng gắt, cả người anh dính một tầng mồ hôi.
Anh nói: "Ở thư viện ngủ không thoải mái đúng không?"

Nam Hạ: "Không sao."

Biết sao bây giờ, thời gian bọn họ có thể ở cạnh nhau thật sự quá ít, nếu cô còn trở lại kí túc xá nghỉ trưa thì thật sự là không có mấy lúc có thể ở bên anh rồi.

Sinh hoạt của cô thật sự rất đơn giản, sáng sớm đúng giờ đến trường, lên lớp buổi sáng, sau đó ăn trưa rồi trở về kí túc xá nghỉ trưa một chút, chiều lại lên lớp, đúng giờ có Phương bá đến đón. Thật sự một chút thời gian cũng không giành cho anh được thì đúng là không khác gì hai người dưng.

Cố Thâm mất tự nhiên nói: "Hay là mang em ra ngoài nghỉ ngơi?"

Nam Hạ theo bản năng nghĩ tới khách sạn, cô dừng bước.

Thấy biểu tình của cô, anh biết cô hiểu lầm, lập tức nói thêm: "Chỉ ngủ trưa thôi. Anh thấy em nghỉ ở thư viện không được thoải mái."
Thật sự không thoải mái.

Ngủ gối tay trên mặt bàn rất khó chịu.

Nhưng...

Nam Hạ cũng không quá an tâm, chỉ nói: "Ngủ trưa thôi mà, mỗi ngày đều tốn tiền thuê phòng làm gì, phiền toái."

Cố Thâm nói: "Không phải, anh thuê một căn hộ ở bên ngoài rồi."

Nam Hạ:?

Cố Thâm nói: "Có muốn qua đó xem thử một chút không? Ra khỏi cửa Nam đi mấy bước là đến rồi."

Nam Hạ cũng không thích đứng giữa trời nắng lằng nhằng, gật đầu: "Được."

Cố Thâm thấy cô không quá bài xích, dẫn cô ra cửa Nam.

Nắng giữa trưa hè gay gắt đến đáng sợ, hai người nhanh chóng đi vào tiểu khu.

Cố Thâm: "Xung quanh trường đều là tiểu khu cũ thế này, điều kiện không quá tốt nhưng rất gần. Em ghé qua nghỉ ngơi cũng tiện, không phải đi xa."

Nam Hạ gật đầu, không nói gì.

Sảnh chung chật hẹp, thang máy cũ kĩ phát ra tiếng vang nho nhỏ.
Nam Hạ có chút sợ hãi, Cố Thâm nắm lấy tay cô: "Đừng sợ, nhìn qua có chút cũ kĩ nhưng độ an toàn vẫn đảm bảo."

Nam Hạ gật đầu, ôm lấy cánh tay anh, không nói gì.

*

Cố Thâm vươn tay đóng cửa.

Từ phía sau lưng ôm lấy Nam Hạ.

Tay lớn mang theo lửa nóng theo làn váy từng chút từng chút hướng lên.

Trên người anh mang theo hương rượu, ôm cô đi vào phòng.

Hai cánh môi chạm nhau, mang theo ôn nhu đòi mạng.

Vải mềm dưới động tác của anh chầm chậm rơi xuống.

Anh đặt cô lên giường.

Trong mắt anh vẫn là men say ngây ngất, nghiêm túc nói: "Đừng lo lắng, nhà rất sạch. Vẫn luôn có người đến dọn dẹp."

Nam Hạ giơ tay ôm lấy cổ anh: "Vẫn luôn thuê người đến dọn dẹp làm gì?"

Cố Thâm bật cười xấu xa, lần đầu tiên trước mặt cô nói một câu thô tục: "Chơi em."

Vốn cho là cô sẽ không thích, nào ngờ người dưới thân vì mấy chữ này mà cả người đỏ ửng.
Cô hỏi: "Có phải anh..."

Cố Thâm hôn cổ cô, trầm trầm hỏi: "Hửm?"

Cô nhìn đáy mắt say mê của anh, thoáng ngửa đầu để anh hôn sâu hơn: "Có phải anh rất hối hận, năm đó không đụng đến em?"

Cố Thâm cười một tiếng: "Không có gì để hối hận cả. Chỉ là... muốn ở chỗ này làm em một lần."

Nam Hạ: ". . ."

Anh cắn vành tai cô: "Mấy lần trước không nhớ rõ, tối nay nhớ để ý đếm một chút?"

Nam Hạ: ". . ."

*

Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại truyenlol.com của nhà @fangshii1823 ạ. Vui lòng theo dõi và ủng hộ truyện tại đây để có được bản edit sớm nhất và đầy đủ nhất. Xin cám ơn.

*

Hôm sau tỉnh lại, mặt trời đã lên cao.

Cố Thâm cưng chiều xoa đầu cô: "Hôm qua đếm được mấy lần?"

Nam Hạ không lên tiếng đáp lại.

Mệt mỏi đến độ không muốn mở miệng.
Cố Thâm vẫn chưa thỏa mãn, sờ sờ bờ vai trơn bóng của cô: "Hay ở lại đây thêm mấy hôm?"

Nam Hạ ừ một tiếng.

Anh thích thì cô sẽ ở cùng anh.

Hai người giống như muốn bù lại tiếc nuối của năm đó, dứt khoát ở lại căn hộ cũ thêm mấy ngày rồi mới trở lại Phồn Duyệt.

*

Nam Hạ nhớ rất rõ buổi sáng đó.

Hoa Vũ gởi video cô nàng vừa thử lễ phục được Nam Hạ tặng qua, nói bản thân thích đến độ không muốn buông tay.

Vừa đúng lúc Nam Hạ mới thử xong lễ phục cô định mặc lúc làm dâu phụ.

Một chiếc váy hồng lệch vai với phần viền bèo nhún.

Cô để cho Cố Thâm quay video, lại hỏi: "Bộ lễ phục này hình như có chút chói mắt, sợ sẽ không tốt, chắc là tớ phải tìm một bộ khác rồi."

Hoa Vũ nhanh chóng đáp: "Không sao đâu, bộ này mới hợp với bộ của tớ, đâu phải cô dâu nào cũng có tà váy dài hơn 5m, còn ngại chưa đủ spotlight sao?"
"..."

Nếu đã như vậy Nam Hạ cũng không lo lắng lung tung nữa, đáp ứng.

Cô xoay người hỏi Cố Thâm: "Anh tìm được trang phục phụ rể chưa?"

Cố Thâm: "Chọn một bộ tây trang đen là xong mà, đàn ông không có nhiều phiền toái tới vậy đâu."

Nam Hạ ừ một tiếng.

Cố Thâm nhìn cô.

Chỉ mặc một bộ lễ phục để làm dâu phụ đã xinh đẹp đến như vậy, không biết đến ngày tổ chức hôn lễ thì cô sẽ còn xinh đẹp đến mức độ nào?

Tay anh không tự chủ được phủ lên phần vai bị lộ ra ngoài của cô.

Nam Hạ nhắc nhở: "Đừng làm loạn."

Cố Thâm cười nhẹ, cầm điện thoại nhìn một chút, đột nhiên nói: "Hôm nay đi đăng kí kết hôn đi."

Thật không thể chờ được muốn cưới cô về nhà.

Nam Hạ: "Hả?"

Anh đan bàn tay mình vào tay cô: "Đi lấy giấy chứng nhận kết hôn thôi, xem như anh không thua cái tên Bình Trác kia quá nhiều?"
"..."

Nam Hạ cúi đầu.

Cố Thâm thay cô chỉnh lại mái tóc có chút rối: "Thế nào? Anh vừa mới xem lịch vạn niên rồi, hôm nay là ngày tốt."

Nam Hạ tùy tiện gật đầu: "Để em đi lấy sổ hộ khẩu."

Trước lúc về nước cô cũng đã hoàn thành gần xong váy cưới của mình, cùng Nam Khải nói qua mấy chuyện, ông cũng đồng ý đưa hộ khẩu cho cô.

Hai người lập tức đổi quần áo đi cục dân chính, giống như sợ sẽ đổi ý.

Dọc đường, Nam Hạ không nhịn được xoay đầu nhìn Cố Thâm mấy lần. Mỗi lần như vậy đều đúng lúc anh đang nhìn cô.

Qua mấy lần, Nam Hạ có chút thẹn thùng, xoay đầu nhìn cảnh vật bên ngoài.

Cố Thâm bật cười một tiếng trầm thấp.

Người đến cục dân chính không quá đông, bọn họ cũng không phải xếp hàng lâu.

Điền xong hai phiếu thông tin, không tới năm phút sau quyển sổ màu đỏ đã đến tay bọn họ.
Thì ra trở thành vợ chồng trên phương diện pháp lý cũng không quá phức tạp.

Nam Hạ nhìn giấy chứng nhận kết hôn trên tay, còn có chút cảm giác không chân thật.

Cho đến khi Cố Thâm dắt tay cô ra khỏi cục dân chính, bị nắng trưa chiếu lên người, Nam Hạ mới ý thức được bọn họ vừa cùng nhau làm gì.

Gió nhẹ lướt qua.

Bên tai truyền đến thanh âm nhàn nhạt của Cố Thâm: "Cố phu nhân..."

Thanh âm bị anh tận lực kéo dài, hấp dẫn đến mê người.

Nam Hạ ngước mắt, trả lời anh: "Cố tiên sinh."

Cố Thâm cười một tiếng, ôm eo cô đi về phía xe.

"Mang em đến chỗ này."

Lại đi?

Nam Hạ theo bản năng hỏi: "Đi đâu đó?"

Cố Thâm chớp mắt, lưu manh nói: "Tuần trăng mật? Không phải vừa mới đăng ký kết hôn sao?"

"...."

Xe một đường ra khỏi Nam thành.

Ngoại ô mùa này rất đẹp.

Dọc đường là những hàng cây tràn ngập sắc lá vàng, được ánh nắng chiếu soi lấp lánh rực rỡ.
Cố Thâm nghiêng đầu nhìn cô: "Nếu mệt thì ngủ một chút đi."

Cô vốn không quá mệt, chỉ vì thanh âm này mà đáy lòng cảm thấy an yên, cứ vậy mà rơi vào giấc ngủ.

Hai giờ sau, xe dừng ở một biệt viện ngoại ô.

Cố Thâm vươn tay nhè nhẹ nhéo cằm Nam Hạ một cái, đánh thức cô dậy.

Nam Hạ mở mắt ra: "Đã tới chưa?"

Cố Thâm ừ một tiếng, vòng qua đầu xe, thay cô mở cửa.

Một trận gió nhẹ thổi tớ.

Xa xa có một hồ nước, ven hồ có một cây phong điệp rủ bóng soi nghiêng mặt hồ, còn có một chiếc thuyền nhỏ neo dưới gốc cây.

Nam Hạ: "Đây là đâu?"

Cố Thâm: "Là biệt viện anh vừa tìm người thiết kế. Lúc em vừa trở lại London liền khởi công, tới lúc này cũng đã hoàn thành."

Bên trong nội thành không có khu đất nào thích hợp, khởi công cũng không tiện, cho nên anh liền ra ngoại ô tìm một chuyến.
Anh dắt tay cô: "Sang đây xem."

Dòng nước trong vắt chảy róc rách dưới những bóng cây, len lỏi uyển chuyển qua những tảng đá.

Tán cây lay động xào xạc.

Cố Thâm nói: "Kế cận là sông Triều Bạch, nước trong hồ là từ đó dẫn tới."

Trước mắt là một cái cầu gỗ, nối bên bờ với một tòa nhà màu trắng.

Từ nóc nhà đến mỗi khối gạch sứ đều mang màu trắng tinh khôi.

Nam Hạ nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mặt, hơi ngẩn ra.

Cô bước lên cầu gỗ.

Đây là cảnh tượng cô thích nhất trong "The notebook".

Trời mưa ở trên cầu gỗ hôn nhau.

Năm đó anh cùng cô xem đi xem lại bộ này mấy lần, sau đó không nhịn được nói: "Thật sự rất thích cảnh tượng sến súa như vậy sao?"

Cô cũng không hiểu nổi, ban đầu rõ ràng anh rất bài xích, sao lúc này lại tự mình giúp cô hoàn thành mộng tưởng như vậy.
Cố Thâm cũng bước lên cầu, nhịp chân gõ trên tấm gỗ.

Anh cúi đầu hôn trán cô, hỏi: "Muốn đi thuyền không?"

Đầu mũi Nam Hạ có chút chua chua, gật đầu: "Muốn."

Cố Thâm cưng chiều xoa đầu cô, xong đó xuống thuyền trước, đỡ cô xuống.

Đáy thuyền có chút nước.

Anh giúp cô mặc áo phao, lại tự mình mặc vào, sau đó đưa một mái chèo cho cô, cười cười: "Làm được chứ?"

Nam Hạ cũng cười: "Không biết.", cô nhìn anh, "Dù sao cũng có anh."

Cố Thâm cười: "Ngồi yên."

Hồ nước không sâu nhưng có chút lạnh.

Trời mùa thu cũng nhanh tối.

Trong chốc lát nhiệt độ đã giảm xuống rất nhiều.

Hai người chèo một lúc, Nam Hạ lạnh phát run, Cố Thâm lại nhiễm một tầng mồ hơi.

Anh bật cười: "Còn thật mệt mỏi. Sớm biết vậy đã mua thuyền máy, ai rảnh mà quản cái gì lãng mạn với không lãng mạn chứ."
Nam Hạ cười theo: "Nhưng tự mình chèo vẫn có ý nghĩa hơn."

Cố Thâm sợ cô lạnh, chèo thêm một đoạn nhỏ rồi trở về bờ, đỡ cô đi lên.

Chơi một hồi như vậy cũng có chút bẩn, hai người liền vào biệt thự đi tắm.

Sàn biệt thự cũng được làm bằng gỗ, bên tường có lò sưởi, bất quá lại là lò sưởi điện.

Ở xa xa nhìn vào còn có thể nhìn thấy ánh lửa bập bùng cùng âm thanh củi đốt lách tách, Nam Hạ thiếu chút nữa đã tin là thật.

Anh nhéo nhéo hông cô: "Để dành một lát nữa rồi ngắm, đi tắm nước ấm trước đã."

Trước khi vào phòng tắm, Nam Hạ nhìn thấy một chiếc ghế gỗ trong phòng khách, sắc mặt cô đỏ bừng.

Hai người tắm rửa xong, phòng khách đã ấm áp vô cùng.

Nam Hạ chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm cũng không thấy lạnh.

Cô dạo một vòng, đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Cố Thâm đi tới phía sau cô, ôm lấy Nam Hạ, vươn tay luồn vào tóc cô, thay cô chải tóc.

Đầu ngón tay chầm chậm di chuyển.

Thoải mái lại ôn nhu.

Nam Hạ tựa vào ngực anh, khẽ xoay đầu hôn lên vòm ngực tráng kiện.

Cô thấp giọng nói: "Nhà rất đẹp."

Anh nhấc bổng cô lên, đặt lên chiếc ghế gỗ kia.

Ngoài cửa sổ đột nhiên xuất hiện tia chớp.

Tiếng sấm ầm ầm từ nơi chân trời xa truyền tới.

Anh cúi người, hôn lên bắp chân trắng nõn mịn màng của cô.

Nam Hạ nhắm hai mắt, nghe tiếng mưa rơi tí tách bên cửa sổ: "Trời mưa."

Cố Thâm trầm thấp ừ một tiếng, đem cả người cô ôm lên.

Đột nhiên mất thăng bằng, Nam Hạ bất giác ôm chặt cổ anh không dám buộng.

Cố Thâm thấp giọng: "Đừng sợ."

Anh biết cô muốn gì.

Cứ vậy, anh ôm cô một đường đi đến cầu gỗ.

Trời đã tối hẳn.

Anh ôm cô rất cao, ngửa đầu hôn lên cái môi mọng ngọt ngào.
Hết thảy đều giống như trong mộng tưởng của cô.

Bọn họ dưới trận mưa to tùy ý ôm hôn.

Phóng túng, không kềm chế được.

Nam Hạ luồn tay vào mái tóc anh, nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông này.

Vẫn là bộ dáng phóng khoáng quen thuộc, chỉ cần tùy ý hất tóc đã khiến cho nữ sinh xung quanh hét chói tai.

Trên tóc đều là mồ hôi.

Cả người anh đều là khí tức thanh xuân.

Xung quanh có thật nhiều nữ sinh như vậy, không biết vì sao, ánh mắt anh như vượt qua mọi người, qua khỏi sân bóng rổ nhìn đến cô.

Cứ vậy mà tình cờ nhìn một cái.

Chỉ vì một cái nhìn đó thôi....

Dây dưa cũng 8 năm rồi...

Nước mưa hòa cùng nước mắt cứ vậy lăn dài.

Nam Hạ rời môi anh, nghẹn ngào nói: "Cám ơn anh, Cố Thâm, em rất cảm động."

Anh im lặng nhìn cô.

Cô nói: "Nếu không phải anh kiên trì đến vậy, có lẽ hôm nay chúng ta đã khác."
Năm đó người lùi bước là cô.

Sau khi trở lại cũng không dám đối mặt là cô.

Cuối lại muốn rời đi vẫn là cô.

Cám ơn anh, vì đã kiên nhẫn đợi cô xuất ngoại 4 năm.

Cám ơn anh, vì sau khi cô về nước vẫn âm thầm một mực chiếu cố.

Cám ơn anh, vì đã không quản ngại London xa xôi, buông bỏ hết thảy mà đến cạnh cô.

Cám ơn anh, vì cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghĩ tới chuyện rời bỏ.

Cố Thâm đưa tay thay cô lau nước mắt, hôn trán cô: "Là anh phải cám ơn em mới đúng."

Anh nói: "Cám ơn em, vì đã luôn yêu anh như vậy."

Ở giữa năm dài tháng rộng, giữa xã hội nhanh chóng này, chúng ta vẫn kiên trì yêu thương nhau là một chuyện hiếm có đến mức nào.

"Love doesn't have so many excuses. If you can't be together in the end, it only means that you don't love enough." - "The Notebook"


*

Xin chào mọi người :))

Quà Valentine cho mọi người đây :))

Chính thức hoàn thành thêm một hố mới haha *tung hoa*.

Cám ơn cả nhà mình đã ủng hộ nhiệt tình suốt chặng đường dài hen :))))))

Kể tui nghe thử coi cơ duyên nào đã đưa các bạn tới với bộ truyện này và đi đến tận đây vậy? Tò mò nhiều nhiều haha :))

Như các bạn đã biết, bộ truyện "Ta là vợ của nam phụ" tui làm cũng gần xong rồi mà bị ai report bay mất cả bộ rồi :))) Giờ hơi lười, xin phép khi nào siêng sẽ làm lại nha :))

Với lại thấy mấy bạn từ nhà cũ qua mong muốn đào thêm điền văn cũng nhiều, các ông các bà có tựa nào hay hay muốn tui đào hong thì cứ để lại thông tin nha, nào tui thấy ưng ưng tui lại mở hố cho dui :))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện