Chương 15
“Tôi không có chuyện gì đáng xấu hổ, tôi cùng ông chủ trong sạch, tôi thật sự không biết cậu nói bậy gì. Các người đã từ tôi lấy đi 60 vạn, tôi không có nhiều tiền như vậy cho cậu.”
“Không có quan hệ, các ngươi ở trên xe hôn môi?” Giản Long Phi cười một cái, nói, “Tôi đây đi giúp chị tuyên dương, thân đệ đệ tận mắt nhìn thấy, xem người khác tin chị nói hay là tôi nói. Hiện tại tiền lương chị không thấp đi? Công việc này đối với chị rất quan trọng đi? Tác phong chị như vậy công ty chị còn có thể để chị tiếp tục ở lại hay không? Hai trăm vạn hoặc công việc, chị chọn đi.”
Giản Hề không sợ bọn họ tìm Tưởng Lâm Dữ, cũng không sợ bị người khác biết gia đình mình bất kham. Nhưng loại phương thức công khai vũ nhục này, cô không tiếp thu nổi.
“Cách thức giao tiếp tiêu chuẩn kề mặt Kiểu Pháp, Tưởng tổng ở nước ngoài sinh hoạt nhiều năm, sau khi du học trở về thích lễ nghi phương tây .” Giản Hề khẩn trương nắm chặt tay lại chậm rãi buông ra, rũ mắt xuống, tiếng nói trầm tới cực hạn, hiện tại cô có loại linh hồn nổi trên không trung, lạnh lùng xem chính mình chết lặng cùng ma quỷ giao dịch. Giản Hề đã từng cho rằng đủ nỗ lực là có thể lên bờ, là có thể thoát ly vũng bùn kia, là có thể vĩnh viễn rời đi. Cũng thật quá khó khăn, cô đã nỗ lực như vậy, nhưng vẫn là không được, “Cậu không hiểu không cần nói bậy, mời cậu tôn trọng người một chút.”
“Dụ dỗ tiểu hài tử ba tuổi, cho hay là không cho? Không cho tôi liền đi công ty chị nháo.”
Lòng bàn tay Giản Hề lạnh lẽo, cô rũ mắt xuống nhẹ nhàng hô hấp, “Công việc đối với tôi thật sự rất quan trọng, nhưng tôi không có nhiều tiền như vậy.”
“Chị có bao nhiêu tiền?”
“Tôi không có tiền.”
“Hai trăm vạn, thiếu một phân tôi liền ở dưới lầu công ty chị phát tờ đơn quảng cáo. Hiện tại tôi muốn, chị lập tức cho tôi, chúng ta vẫn là thân tỷ đệ.”
“Gặp mặt nói chuyện.”
“Chị rốt cuộc có cho hay không? Khi nào cho?”
“Cậu tổng thể cũng phải cho tôi chút thời gian.” Giọng nói Giản Hề mềm xuống, nói, “Chúng ta gặp mặt trước đi, ngày mai tôi trở về Yến Thành. 8 giờ buổi tối, tôi gửi địa chỉ cho cậu.”
8 giờ coi như bạn cùng phòng không trở lại, mấy nhà đối diện cũng sẽ ở nhà. Bọn họ ở một bậc thang có sáu hộ, một nhà gia đình bà chủ cách vách có hai đứa nhỏ.
Ngay từ đầu bọn họ hướng Giản Hề đòi tiền, Giản Hề tìm luật sư cố vấn. Rất khó xác định hành vi tống tiền của người thân, cho rằng vơ vét tài sản người khác thẩm phám cũng sẽ không phán xét. Chỉ có một biện pháp, làm Giản Long Phi câm miệng, cô có thể vĩnh viễn thoát khỏi những người này.
“Trước tiên chị chuyển cho tôi một ngàn, tôi ở khách sạn, hiện tại trên người tôi một chút tiền cũng không có, vốn dĩ muốn đến nhờ cậy chị, chị còn trốn tôi.”
Giản Hề mi mắt hạ, cha mẹ không có tới, Giản Hề ngữ khí mềm, “Tôi không có tiền ——”
“Chị rốt cuộc có cho hay không? Một ngàn cũng không bỏ được? Hiện tại tôi đi công ty các người nháo, chị chính là bị thiếu mắng.”
Trầm mặc một khoảng thời gian.
“Cậu đem Alipay gửi cho tôi.” Giản Hề dường như bất lực, “Tôi chỉ có như vậy.”
Cúp điện thoại, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh. Giản Hề một lần nữa ngồi trên mặt đất, lưu trữ đoạn ghi âm, dựa lưng vào giường hai tay nắm di động chuyển động.
Di động vang lên một tiếng, một chuỗi con số gửi tới, Giản Hề sao chép số thẻ mở Alipay chuyển khoản, kèm theo tin nhắn: Cầu xin các ngươi buông tha tôi đi.
Điền vào mật mã, chuyển khoản thành công.
Giản Hề đem điện thoại để trên cằm một lát, đứng dậy đi toilet.
Tẩy lớp trang điểm mỏng trên mặt, Giản Hề rửa mặt dùng khăn mặt lau khô làn da của mình. Chống trên bồn rửa tay nhìn chính mình trong gương, tóc ướt át, làn da trắng nõn.
Giản Hề nâng cằm lên, khóe môi cũng giơ lên.
Thư kí Giản luôn luôn ôn nhu, đột nhiên sắc bén.
Sao không cùng nhau đến đây đi, không có Tưởng Lâm Dữ phía sau, một thân Giản Hề thật nhẹ, không có cái gì đáng sợ?
Không có người để ý cô, cô cũng không để bụng bất luận kẻ nào, thực tốt.
Hôm sau, trong tiếng đồng hồ báo thức Giản Hề thanh tỉnh. Thay một cái váy trễ vai màu đen dài qua đầu gối, Giản Hề từ hộp trang sức lấy ra một sợi dây chuyền kim cương tấm mang lên.
Sấy tóc trang điểm, không chút cẩu thả ra cửa.
Ra khỏi tiểu khu liền thấy được xe thư kí Lưu bí, Giản Hề dừng bước chân lại. Thư kí Lưu này cũng quá chuyên nghiệp đi?Thật sự Lâm Hạo Dương bán nhà cũ?
Thư kí Lưu nhìn thấy Giản Hề, trên mặt cười nở nụ cười, mở cửa xe bước nhanh chạy tới, “Giản tiểu thư.”
Giản Hề đem túi để trước người, nhẹ nhàng gật đầu, “Xin chào, thư kí Lưu, sớm như vậy?”
“Sợ chậm trễ thời gian của cô, buổi sáng 6 giờ rưỡi tới.” Thư kí Lưu đem văn kiện mua phòng đưa đến trước mặt Giản Hề nói, “Tôi kiểm tra hợp đồng đối chiếu hơn ba lần, không có vấn đề, cô xem một chút.”
“Làm phiền anh.” Giản Hề tiếp nhận hợp đồng nhìn kỹ một lần, thư kí Lưu cầm bút bi màu đen trong tay, “ Chỉ cần ký tên bên dưới góc phải.”
“Ký hợp đồng xong có phải giao luôn tiền đặt cọc hay không?”
“Tôi mang theo máy POS.” Nói xong thư kí Lưu muốn đi lên xe lấy.
“Tôi không phải ý tứ này.” Giản Hề nắm chặt hợp đồng nhìn về phía thư kí Lưu, “Tiền đặt cọc tôi còn chưa có đủ, tôi cần thời gian một tuần, có thể hay không ——”
“Có thể, một tháng đều có thể.” Thư kí Lưu nói, “Trên hợp đồng có ghi, giao nôp trong vòng nửa năm. Có thể giao phòng trước, sau đó cô đi ngân hàng làm thủ tục trả góp, lấy giấy chứng nhận bất động sản sẽ trễ một chút.”
Thật sự không phải công ty vỏ bọc? Nào có kỳ hạn nửa năm? Khuôn mẫu hợp đồng của các công ty đều là một tuần, thời gian kéo dài nhiều nhất hạn là nửa tháng. Khó trách tập đoàn Lâm thị tập càng ngày càng nghèo túng, không một thứ gì phù hợp quy củ.
Truyền thông mỗi ngày đều xướng tên tập đoàn Lâm thị gần tới hoàng hôn, hoàng hôn đối với tập đoàn Lâm thị có thể là lời chúc phúc tốt nhất.
“Hợp đồng này đã trải qua pháp lý?”
“Khuôn mẫu theo pháp lý, nhưng Lâm tổng sửa lại mấy cái chi tiết, không ảnh hưởng toàn cục. Chuyện mua bán phòng này, cô tốt tôi tốt mọi người tốt mới thật sự là tốt, quan niệm chúng tôi là vì khách hàng phục vụ hết thảy.”
“Tiền đặt cọc, tôi có thể trực tiếp trả tiền mặt chứ?”
Thư kí Lưu không nghĩ tới thời đại này còn có người lấy tiền mặt mua phòng, sửng sốt nói, “Đương nhiên có thể.”
“Lần đầu tiên mua phòng, muốn trải nghiệm cảm giác cầm tiền mặt trăm vạn một phen, tích tụ toàn bộ khuynh hướng cảm xúc.” Ký tên tương đối trên nhiều chỗ, Giản Hề đi đến trước xe đặt hợp đồng lên mui xe, nói, “Cảm ơn.”
Thư kí Lưu nở nụ cười, Giản Hề thành thục ổn trọng ngẫu nhiên còn có điểm khả ái, hy vọng cô là em gái ông chủ, “Đều có thể, phương thức chi trả là gì đều có thể.”
Kí xong toàn bộ, thư kí Lưu thu hồi hợp đồng đem chìa khóa phòng đưa cho Giản Hề, “Mấy ngày nay cô có thời gian đi văn phòng bất động sản để thỏa thuận ủy quyền, có thể đi vào sửa sang.”
Nhanh như vậy?
“Cảm ơn.” Ký hợp đồng, Giản Hề mang tiền đặt cọc bổ sung sẽ có phòng ốc của cô rồi. Cô ở Yến Thành cắm rễ, từ nay về sau, không ai có thể trong nhà của cô đuổi người.
“Sửa sang lại cô cần hỗ trợ không? Chúng tôi có hợp tác với rất nhiều công ty nội thất, chúng ta đi qua bên đó sẽ có chiết khấu.”
“Không cần sửa sang gì.” Giản Hề nói, “Tôi sẽ tự mình trang trí, cảm ơn.”
“Cô không lái xe? Có cần tôi đưa cô đến công ty?”
“Không cần.” Thư kí Lưu nhiệt tình Giản Hề hoài nghi mình có phải có vấn đề gì hay không? Cô nhìn thoáng qua bên trên, “Tôi đây đi trước.”
“Được, hẹn gặp lại.”
Giản Hề ngồi trên tàu điện ngầm bắt đầu lướt qua ứng dụng bán đồ cũ, tính toán bán những chiếc đồng hồ Tưởng Lâm Dữ đưa vào năm trước, bán đồng hồ cũ sẽ tốt hơn. Nếu kế hoạch của cô thuận lợi, có Giản Long Phi, lấy cớ này, Tưởng Lâm Dữ cũng sẽ không quá truy cứu trách nhiệm của cô.
Cô có năng lực, rất nhanh là có thể kiếm tiền lại, đến lúc đó trả lại cho Tưởng Lâm Dữ, cũng không tính quá nợ Tưởng Lâm Dữ.
Patek Philippe Starry Classic, mới đến 90%, gần như Giản Hề không mang qua. Sau khi đăng ký để chỉnh sửa hình ảnh, di động vang lên một tiếng, mắt cô nhìn, tay dừng lại.
Tin nhắn đến từ ngân hàng, màn hình chợt lóe lên rồi tắt, Giản Hề vội vàng mở tin nhắn.
Năm phút trước bộ tài vụ Thượng Dữ chuyển cho cô một số tiền, 240 vạn.
Tiền lương công ty phát vào ngày hai mươi không sai, nhưng 240 vạn là tiền lương của bao nhiêu người?
Tàu điện ngầm đến trạm, Giản Hề mang theo túi xách bước nhanh đi xuống, lại thêm một tin nhắn, lúc này gửi đến là hơn 26 vạn.
Sáu vạn là tiền lương của Giản Hề, hai mươi vạn là gì?
7 giờ 50 Giản Hề đến văn phòng đeo thẻ bài công tác lên, mở cửa văn phòng Tưởng Lâm Dữ thay cho hắn huân hương mới, cầm ly của hắn đến phòng trà pha cà phê.
“Hề tỷ.”
Giản Hề quay đầu lại nhìn thấy Lăng Ngôn đang nhảy nhót đến, phanh gấp trước phòng trà, “Chị thấy không?”
“Cái gì?”
“Hôm nay đại BOSS mặc một bộ tây trang màu lam! Có thể tại chỗ xem mắt! Với khuôn mặt kia eo thon chân dài, Tưởng tổng mặc màu lam thật thật thật là đẹp mắt, tôi muốn chết!”
“Em lại không đi làm việc, em thật sự sẽ chết.” Giản Hề nhắc nhở cô, “Ngày hôm qua văn kiện đưa cho em đều sao chép tốt? Sao chép tốt thì phát xuống đi.”
Lăng Ngôn nhún vai, lấy một ly cà phê bỏ thêm sữa vào, “Tỷ, chị nhìn thấy Tưởng tổng tim sẽ không phải đập rất nhanh sao? Nhịn không được nai con chạy loạn.”
“Chị nhìn thấy tiền tim sẽ đập nhanh.” Giản Hề khóe môi giơ lên, cười ôn nhu, “Phạt 500, chính em tự ghi hóa đơn phạt.”
Lăng Ngôn bưng cái ly xoay người nhanh chân rời đi.
Giản Hề bưng cái ly của Tưởng Lâm Dữ lên rồi trở về, cô ở trước cửa văn phòng đứng thẳng chỉnh lại quần áo, mới gõ cửa.
“Vào đi.”
Giản Hề đẩy cửa ra đi vào nhìn thấy Tưởng Lâm Dữ một thân tây trang màu lam, chững chạc và sang trọng. Hắn mang mắt kính gọng bạc, màu bạc tinh tế trên làn da của hắn, càng tôn lên cảm giác cao quý. Áo khoác của hắn để trên một bên sô pha, bên trong là áo sơ mi trắng phối hợp với một cái cà vạt màu nâu, áo khoác màu lam.
Hôm nay trời nóng nhiệt độ không khí lên đến 36 độ, Tưởng Lâm Dữ thật không sợ nóng chết.
Giản Hề đưa cà phê đến bàn làm việc cho hắn, đem áo khoác Tưởng Lâm Dữ treo lên, “Hôm nay có hoạt động quan trọng sao?”
Tưởng Lâm Dữ ngồi vào trước máy tính mở nút tay áo sơ mi, còn muốn kéo cà vạt, nhìn tới Giản Hề lại buông tay trở về, “Có.”
“Cần an bài không?”
“Không cần.”
Hành trình cá nhân.
Giản Hề gật đầu, nói, “Vậy tôi đi làm việc.”
“Đến đây.”
Giản Hề ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt Tưởng Lâm Dữ dừng ở trên màn hình máy tính, ngón tay thon dài gõ xuống bàn, “Thư kí Giản.”
Buổi sáng tiền thưởng kếch xù, làm tính nhẫn nại Giản Hề phi thường tốt.
Giản Hề đi qua, “Làm sao vậy? Máy tính có vấn đề?”
Giản Hề vòng qua bàn làm việc, cổ tay đột nhiên bị nắm chặt, cô ngẩng đầu liền tiếp xúc với ánh mắt Tưởng Lâm Dữ ở dưới kính mắt, đen trầm sắc bén. Giản Hề muốn giãn khoảng cách ra, Tưởng Lâm Dữ đã đem cô kéo qua, Giản Hề ngã ngồi ở trên đùi hắn.
Tưởng Lâm Dữ từ phía sau vòng lấy Giản Hề, chế trụ eo Giản Hề, ngăn không cho Giản Hề giãy giụa, “Đừng nhúc nhích, chọn cái xe.”
Tưởng Lâm Dữ muốn chơi PLAY ở văn phòng sao? Như vậy quá không chuyên nghiệp?
Giản Hề nhìn về phía màn hình máy tính, Tưởng Lâm Dữ ôm cô, như thổi qua cổ cô, tiếng nói trầm thấp, “Thích cái nào chọn một chiếc?”
Trên màn hình máy tính toàn xe thể thao, mỗi một cái giá đều làm Giản Hề đau đầu choáng váng.
Giản Hề quay đầu nhìn Tưởng Lâm Dữ, mặt đụng tới mặt hắn, môi cũng gần như đụng phải, Giản Hề vội vàng quay đầu lại nhìn màn hình máy tính, “Tôi không cần xe.”
Tại sao Tưởng Lâm Dữ lại bắt đầu tặng lễ vật?
Ngày thường có phải hắn bận quá hay không? Không có thời gian tiêu tiền. Kiếm tiền nhiều quá lại không có chỗ để tiêu, Chu Minh Nghiên lại kết hôn, hắn cũng với không tới. Liền liều mạng đắp lên người Giản Hề, điên cuồng không kiểm soát tặng lễ vật.
“Không thích xe thể thao? SUV đâu?” Tưởng Lâm Dữ đem cô vòng ở trong ngực, cằm gác trên vai cô, “SUV quá lớn, không thích hợp cho nữ lái.”
Căn bản Giản Hề không tính toán mua xe, có tính mua xe, cô cũng sẽ tìm những chiếc xe bình dân khoảng mười mấy vạn, có thể lái là được, cô không kén chọn.
“Tôi không thích lái xe, là vấn đề của tôi.” Giản Hề chỉ muốn rời khỏi chân của Tưởng Lâm Dữ, văn phòng tùy thời đều sẽ có người lui tới, Tưởng Lâm Dữ chơi quá lớn.
“Sắp xếp cho cô một tài xế? Công ty phân bổ cho một chiếc xe? Cứ như vậy đi.” Tưởng Lâm Dữ giơ tay đẩy hạ mắt kính, còn đem Giản Hề ấn ở trên đùi, “Về sau không cần ngồi xe điện ngầm, muốn đi đâu tài xế đưa đón, cũng an toàn.”
Giản Hề nhìn ngón tay Tưởng Lâm Dữ, nhân gia ngài nói cái gì thì chính là cái đó đi.
“Tới, nhìn phòng.” Tưởng Lâm Dữ tiếng nói trầm thấp, chậm rãi, “Không cần xe, vậy đưa cô phòng.”
Giản Hề quay đầu nhìn Tưởng Lâm Dữ, ánh sáng màn hình máy tính phản chiếu lên mắt kính Tưởng Lâm Dữ, thoạt nhìn có chút lạnh. Lâm Hạo Dương có phải chạy tới chỗ Tưởng Lâm Dữ mách lẻo? Lâm Hạo Dương cái đồ cẩu!
“Xem phòng.” Tưởng Lâm Dữ đặt thẳng đầu Giản Hề, làm cô nhìn máy tính, “Thích tiểu khu nào? Chọn một cái, tôi tặng cô.”
“Tại sao muốn đưa lễ vật cho tôi?” Giản Hề từ trong tay hắn tránh ra, lại lần nữa quay đầu nhìn Tưởng Lâm Dữ.
Mắt Tưởng Lâm Dữ quét qua lịch trên bàn làm việc, hợp tình hợp lý, “Lễ vật cho ngày 1 tháng 8, ngày quân đội.”
Tác giả có lời muốn nói: Cảm tạ duy trì, trước một trăm đưa bao lì xì.
Bình luận truyện