Không Làm Tốt Công Việc Nghiên Cứu Khoa Học Thì Về Nhà Thừa Kế Gia Sản Bạc Tỷ

Chương 9: Chương 9




Lục lão phu nhân năm nay đã ngoài 60, có phong thái sung túc mà bất cứ phu nhân nhà giàu nào cũng có, ánh mắt dưới gọng kính đen đảo qua Phó Chi, mang theo vài phần mũi nhọn cùng bất mãn.

Lúc này, bà xoa xoa chiếc vòng ngọc trên cổ tay, một lát sau, mở miệng nói: "Nếu thủ tục nhận nuôi đã hoàn tất, vậy con cũng được coi như là người của Lục gia.

Lục gia khác với Triệu gia, gia phong nghiêm khắc, nên có quy củ, không được Lục gia mất mặt.

"
Ngữ khí không nhanh không chậm.

Mang theo điểm cảnh cáo cùng không tình nguyện.

Vừa thấy chính là e ngại con trai, không dễ động thủ, nhịn rồi lại nhịn, chỉ có thể tiếp thu hiện thực.

Hứa Vi vừa nhìn trong lòng run sợ, điên cuồng nháy mắt với con gái, ý bảo mau đáp ứng với Lão phu nhân.


Phó Chi trầm mặc một lát, tra lời: "Dạ được.

"
Cô vừa dứt lời, cánh cửa phòng trên lầu hai đã bị đẩy ra, Bạch Dao mang theo Lục Sơ Uyển xuống lầu, bầu không khí cứng nhắc trên bàn ăn mới dịu đi phần nào.

Lục lão phu nhân lại nhìn đứa cháu gái ngoan ngoãn lại hiểu chuyện bên cạnh Bạch Dao, trên mặt cũng lộ ra ý cười hiền từ.

"Không phải sớm bảo thím Lưu kêu hai mẹ con xuống ăn cơm sao? Như thế nào giờ mới xuống dưới?"
Lục Sơ Uyển là đứa trẻ xuất sắc nhất trong đám cháu chắt của Lục gia, không riêng gì về phần học tập, những mặt khác phát triển cũng đều không tồi, Lục lão phu nhân lại rất thích những đứa trẻ có thể làm bà nở mày nở mặt.

"Chủ nhiệm lớp mới của Uyển Uyển vừa gọi điện thoại tới nhà, nói là giáo sư Hà từ thủ đô sẽ đến thành phố A trong tháng này để gặp mặt và giao lưu với học sinh trường Nhất Trung.

Đây là cơ hội tốt ngàn năm có một, giáo viên thực xem trọng Uyển Uyển, kêu rằng hai ngày này đưa Uyển Uyển đến nhà cô ấy để bổ túc thêm môn vật lý, cho nên con mới cùng cô ấy nói chuyện một hồi lâu, cho nên mới xuống dưới chậm.

" Không đợi Lục Sơ Uyển lên tiếng, Bạch Dao liền lên trước một bước mở miệng, khóe miệng bà tràn ngập ý cười rất rõ ràng, nhìn qua tâm tình rất tốt.

Lục lão phu nhân cũng không hiểu về chuyện này, nhíu nhíu mày: "Giáo sư Hà?".

Bạch Dao nhận lấy tách trà thím Lư đưa tới, đối với lão phu nhân cười tủm tỉm mở miệng nói: "Chính là vị giáo sư lão làng đã ra đề vật lý chính thức cho kỳ thi đại học quốc gia, phía trước còn đảm nhiệm phó hiệu trưởng của Thanh Hoa, với thành tích hiện tại của Uyển Uyển, lại để giáo sư Hà chỉ điểm một chút, muốn vào Thanh Hoa cũng không phải cái gì việc khó.

"
Nói tới đây, Bạch Dao liền cảm thấy tinh thần sảng khoái, Lục Cảnh Thanh lại bản lĩnh, nơi chốn ở công ty chèn ép chồng bà thì thế nào? Hai đứa con trai của hắn, một đứa bình thường một đứa phế, không có người nối nghiệp, có thể có cái kết cục tốt gì?
Phó Chi nhìn thoáng qua hướng của Bạch Dao.

Bạch Dao chú ý tới tầm mắt của Phó Chi, liền hỏi cô: "Chi Chi cũng nghe nói qua về giáo sư Hà sao?"

Dừng một chút, ngữ khí không khỏi có chút đắc ý: "Bình thường ông ấy chỉ giảng bài cho những người tài giỏi.

"
Phó Chi: "Không có.

"
Cô chỉ phụ trách giảng dạy các ngày trong tuần, còn các lớp do học sinh dưới quyền cô phụ trách không nằm trong thẩm quyền của cô.

Bạch Dao đánh giá cô từ trên xuống dưới một cái, cười một tiếng đầy ẩn ý: "ÔI~~~ ngại quá, ta lỡ nói hơi nhiều rồi.

"
Llục gia dù có tiền nhưng chưa có đứa con nào trúng tuyển vào đại học Thanh Hoa, Lục lão phu nhân tuổi này chỉ có thể khoe khoang mấy đứa cháu, trên mặt ý cười càng sâu vài phần: "Tốt tốt tốt! Uyển Uyển chuẩn bị cho tốt vào, cần gì cứ nói cho bà nội, bà nội tin con có thể làm được!"
Lục Sơ Uyển thẹn thùng cười cười, gật gật đầu.

Lục lão phu nhân tâm tình tốt, đối với Phó Chi khoan dung vài phầm hiếm thấy: "Tới Lục gia liền cùng với chị họ con học tập, đem mấy cái thói hư tật xấu từ cô nhi viện sửa lại, nếu con cũng có một phần ưu tú từ chị họ, cũng đã làm cho Lục gia nở mày nở mặt.

"
Lục Sơ Uyển theo lão phu nhân tầm mắt nhìn về phía Phó Chi, trên mặt không có gì biểu tình, ngược lại là đối mặt với Hứa Vi, ngọt ngào kêu một tiếng: "Cô hai.


"
Xét cho cùng là do lúc trước Hứa Vi không có con gái, mà Lục Sơ Uyển lại là cháu gái duy nhất của Lục gia, Hứa Vi đối cô cũng là cực kỳ yêu thương, chỉ là lão phu nhân lại một mực so sánh hai đứa trẻ.

Hứa Vi đau lòng cho Phó Chi, nhưng cũng không thể làm gì, mỉm cười lại với cháu gái, bàn tay đặt dưới bàn gắt gao nắm lấy tay Phó Chi, mang theo ý an ủi.

Phó Chi lại cho rằng Hứa Vi muốn thân thiết với cô, vì thế nghiêng đầu, đối với Hứa Vi cười một chút.

Hứa Vi: "!.

"
Mặc dù rất đau lòng nhưng con gái cô mạnh mẽ lắm đấy.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện