Không Lấy Hoàng Thượng Hắc Ám

Chương 20: Tranh kì khoe sắc [nhất]



Đông Phương Tuấn Lạc lần này đã đoán sai, Cố Phiêu Tuyết tư duy căn bản là khác với người thường. Nàng căn bản là đối hắn không ý gì cả! Nàng rốt cuộc có hay không coi hắn là phu quân của nàng? Không có? Có lẽ…… Nàng coi hắn là một cái người xa lạ, một người xa lạ cùng nàng không hề quan hệ mà thôi. Cố Phiêu Tuyết hứng thú nhìn chằm chằm mọi người, lúc này lại có trò hay để xem.

Nếu không có tiến cung cũng không biết phi tử như thế nào đấu đá.

Nàng hai mắt tỏa sáng, trừ bỏ đánh bạc bên ngoài khó gặp hưng trí. Đông Phương Tuấn Lạc hoàn toàn nhìn thấu nàng.

Trong đời nàng có hai chuyện vui, nhất là đánh bạc, lấy tụ tập đánh bạc là mục tiêu phát triển cả đời.

Hai là xem diễn, chỉ e thiên hạ chưa đủ loạn là đức tin nhân sinh tốt đẹp. Giờ Tuất đến, mọi người hoàn toàn lạc tịch, Khánh Hỉ vỗ vỗ tay, một khúc cung nhạc thanh thoát cũng vang lên theo, hơn mười vị nữ tử dung mạo tú lệ thân thống nhất xiêm y theo góc trung phiên duyên dáng bước ra, bắt đầu trong đình ương vũ đứng lên. Thắt lưng như tế mặt liễu như hoa, vừa xoay tròn vừa mỉm cười, bách quan dưới đài nhất thời vẻ mặt chuyên chú đứng lên.

Hoàng cung nhã nhạc quả nhiên là cùng khác với dân gian, âm khúc trong lúc đó đều là cao nhã trang trọng, chính là cao nhã này khiến Phiêu Tuyết ngủ gà ngủ gật. Thưởng vũ xong, lại tiếp tục vài tiết mục, Vệ Lương Ngữ rốt cục kìm không được: “Hoàng Thượng……”

thanh âm của nàng yêu kiều chim hoàng oanh “Thần thiếp chuẩn bị xong rồi ”

Đông Phương Tuấn Lạc tươi cười như ánh mặt trời: “Phải không? Vậy ái phi liền lên biểu diễn đi”

Một tiếng ái phi kêu ngọt, giống như phu quân tương thân tương ái tràn ngập tình cảm kêu một tiếng nương tử, trong nháy mắt tình cảm tràn đầy khiến người hâm mộ. Vệ Lương Ngữ cúi đầu, hơi hơi thẹn thùng.

Sau đó đứng dậy, tiếp nhận hoa cầu nữ quan thay nàng chuẩn bị, tiêu sái hướng trung đình bước đi, hoa phục phấp phới, lộ ra bên trong váy dài vàng nhạt, lại hướng Lũng Thái Hậu thi lễ vạn phúc, rồi mới bắt đầu nhảy lên. Chỉ thấy nàng câu chân một cái, xoay người, bay vút, quay về, hoa cầu trên tay theo dáng người nàng biến hóa, theo tay, chân, sườn nàng mà trở nên có sinh mệnh, hoa cầu cũng tràn ngập linh khí, mọi người chỉ cảm thấy hoa cả mắt không kịp nhìn, âm thầm bội phục. Phiêu Tuyết cũng là cười cười thưởng thức, nguyên lai nàng sớm đã có chuẩn bị, khó trách dám khẩu xuất cuồng ngôn.

Chậc chậc! Xem ra Đông Phương Tuấn Lạc hôm nay là ở cung nàng trà ngữ định lạc qua đêm ~ Đông Phương Tuấn Lạc cũng là đang cười, trong mắt làm ra vẻ phát sáng, nhìn như thực hưng phấn thưởng thức: “Đẹp mắt, đẹp mắt! Lấy nữ nhân quả thực so với đấu khúc khúc vui hơn”

Vệ Lương Ngữ kết thúc, Đông Phương Tuấn Lạc hài lòng cười hỏi: “Còn có không? Trẫm còn muốn xem”

Vệ Lương Ngữ thẹn thùng cười, đang muốn đáp, Lũng Tịch Ngọc một câu xen vào: “Hoàng Thượng, đến thần thiếp”

Đông Phương Tuấn Lạc ánh mắt lập tức lại bị Lũng Tịch Ngọc hấp dẫn: “Ái phi, ngươi biểu diễn tiết mục gì?”

Lũng Tịch Ngọc cười ngạo nghễ, xuất ra một khối đàn cổ.

“Thần thiếp liền cấp Hoàng Thượng diễn tấu một khúc”

“Tốt, trẫm chăm chú lắng nghe”

Chú ý nhất thời lại bị Lũng Tịch Ngọc hấp dẫn đi, đem Vệ Lương Ngữ để tại chỗ. Vệ Lương Ngữ cắn cắn môi, ẩn nhẫn lui ra.

Uẩn giận đem hoa cầu giao cho nha hoàn bên người, tức giận ngồi trở lại vị trí ban đầu. Rõ ràng chỉ thiếu chút nữa! Thiếu chút nữa nàng là có thể có được tâm Đông Phương Tuấn Lạc! Kết quả lại bị nữ nhân kia phá hủy. Thay nàng cầm hoa cầu nha hoàn nhanh chóng phủ bên tai trấn an nàng: “Thục phi nương nương đừng tức giận, Lũng quý phi kia cũng không thể có phong thái như ngài, nàng ta không phải ỷ vào có chỗ dựa là Thái Hậu sao”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện