Không Muốn Gặp Chàng
Chương 14
Lãnh cung
Ả ngồi đó cười đến điên dại, không còn là mẫu nghi thiên hạ nữa bây giờ nàng (ả) chỉ là một trong những phi tần bị thất sủng, làm bao nhiêu chuyện đến cuối cùng lại nhận được kết cục này....tất cả là quả báo....quả báo mà
- Ta nguyền rủa ngươi.....Dương Nguyệt Lan_ả hét lên, nàng từ ngoài đi vào nghe hết tất cả, mỉm cười nhạt nhòa.....nguyền rủa nàng...ả xứng sao
- Xem đây....hoàng hậu đây sao?_Nàng ngồi trên ghế khiêu khích
- Ngươi....tất cả là tại ngươi_Ả kích động xông tới nàng, hai nô tì bên cạnh chặn lại
- Tại ta.....ngươi xem lại đi lúc trước ngươi đã làm những gì hại ta_Nàng đứng lên nắm lấy càm của ả bóp mạnh
- Hại ngươi.....hừ bịa đặt_Ả đau đớn quay mặt đi
- Không nhớ cũng được, chúng ta từ từ ôn lại chuyện cũ_Nàng nói, ả bị trói vào ghế, hai nô tì đã đi, bây giờ chỉ còn nàng và ả
- Muội muội....nhớ ta không_Nàng mìm cười bước tùng bước đến bên ả
-......
- Không nhớ sao.....ta nói cho ngươi một bí mật nhé......ta là.....Hoàng Tây Mộc Luân_Nàng vẫn nguyên nụ cười trên mặt mà nói
- Mộc Luân....sao có thể? chẳng phải ả ta chết rồi sao_Ả hoàng hốt
- Trời thương ta.....cho ta trọng sinh đấy....ta về đây là để trả thù_Nàng đi vòng quanh ả nói
-......
- Còn một chuyện nữa.......hài tử của ta chết đáng lí ta có thể giữ nhưng vì hại ngươi ta đành phải hy sinh nó thôi_Nàng vuốt ve bụng mình
- Ngươi thật độc ác.....con của ngươi cũng giết_Ả nói lo sợ nói, Hoàng Tây Mộc Luân hiên giờ thật độc ác
- không...ta rất thương nó nhưng.....nó là còn của kẻ ta hận nhất.....nên ta không muốn giữ nó_Nàng nói bất giác giọt nước mắt nóng hỏi rơi ra khỏi mi mắt
- giả tạo.....ta....ta sẽ nói cho hoàng thượng biết_Ả kích động
- Phải xem...ngươi còn mạng không đã_Nàng nói, trong tay có lấy ra một lọ thuốc.....ả thấy lọ thuốc đó thì hoàng sợ, nhìn biểu cảm của ả nàng mim cười nhẹ nhàng bước đến bên ả
- Ngươi biết nó là gì chứ?_Nàng hỏi, ả biết chứ lọ thuốc này là lọ thuốc bên đất nước nàng (ả) được tiên sư kết hợp nhiều loại nọc độc của những loài rắn, chỉ cần uống là chết ngay....thuốc này không có thuốc giải
- Đừng...đừng...mà tỷ tỷ..._Ả lo sợ nước mắt rơi xuống
- Tỷ tỷ? dẹp ngay cách gọi đó đi...ta không phải là tỷ tỷ ngươi....ngươi là đồ con nghiệt chủng....phụ hoàng ta nuôi ngươi bao nhiêu nắm kết cục đổi lại là gì?_Nàng kích động, bóp lấy càm ả đỗ thuốc vào nhưng thuốc chưa vào thì....hắn từ ngoài đi vào vẻ mặt lạnh lùng nhìn nàng và ả....
- Bỏ xuống_Hắn ra lệnh, nhưng nàng không bỏ xuống mà nhìn thẳng vào hắn.....mọi chuyện có lẽ là nên kết thúc rồi.
- Hoàng thượng....cứu thiếp...._Ả thấy hắn như thấy cứu tinh liền kêu gào
- Im miệng_Hắn quát
- Hoàng thượng.....nghe hết rồi sao?_Nàng hỏi hắn, hắn không nói chỉ gật đầu
- Ngươi là Mộc Luân_Hắn hỏi
- Đúng vậy...ta là Mộc Luân_Nàng gật đầu trả lời
- Nàng...._Hắn không biết nói gì, thời gian qua người hắn yêu là ai Dương Nguyệt Lan hay là Hoàng Tây Mộc Luân
- Ta giết chết ả trước đã_Nàng nghiến răng nói, cho ả uống thuốc, hắn không ngăn cản, ả chết không nhắm mắt, mỉm cười lạnh giết được một tên rồi
- Nguyệt Lan...tất cả chỉ là giả đúng không?_Hắn nói nhẹ nhàng
- Không...tất cả là thật....ta về đây là muốn lấy mạng ngươi_Nàng nhìn hắn phủ nhận
- Nàng không yêu ta sao?_Hắn hỏi
- Có.....nhưng hận thù lớn hơn_Nàng trừng mắt nói
- Nguyệt Lan....
- Im đi ta là Mộc Luân không phải Nguyệt Lan của ngươi_Nàng quát, hắn luôn nhắc tới Nguyệt Lan chứ không phải Mộc Luân nàng
- ta......
- Để ta kể cho ngươi nghe nhé.....người cứu ngươi lúc 5 tuổi là.....Mộc Luân ta chứ không phải Liên Nhi_Nàng nói
-.......
- Nếu như ngươi biết ta là người cứu ngươi....liệu ngươi có yêu ta không?_Nàng lại hỏi
-......
- Ta biết....._Nàng nói nhỏ
- Không ta yêu nàng_Hắn nói
- Yêu? là Nguyệt Lan hay Mộc Luân_Nàng bấc lực nhìn hắn
- ta yêu nàng Mộc Luân_Hắn nói
- Vậy sao? Nhưng ta không muốn yêu ngươi nữa_Nàng nói, lọ thuốc trên tay nàng đã uống rồi
"BỤP" lọ thuốc rơi xuống cũng là lúc nàng ngã xuống, nhìn nàng ngã xuống hắn đau lắm
- Mộc Luân_Hắn rơi nước mắt ôm nàng vào lòng
- Ta rất..... yêu chàng.....Tĩnh Long.....nếu..... có kiếp sau....ta n...hất định.....không muốn gặp...chàng _Nàng đưa tay sờ gương mặt hắn, khuôn mặt này nàng phải nhớ thật kỹ, người làm nàng yêu bằng cả sinh mạng, cũng là người làm nàng hận bằng cả trái tim.
- Mộc Luân...nàng đừng như vậy_Hắn nói nước mắt hắn hòa huyện với máu của nàng tạo nên một chất lỏng thật đẹp, cũng thật bi ai
- Hài nhi bên kia đang đợi thiếp.....thiếp đi đây_Nàng nói, buông lỏng cánh tay, đôi mắt nhắm nghiềm, bỏ hắn lại một mình
- Mộc Luân....aaaaaaaaaaa_Hắn hét lên, tiếng hét vang vọng.
1 năm sau
Hắn đã sắc phong nàng làm hoàng hậu, chẳng phài nàng muốn làm hoàng hậu sao.
Lịch sử ghi nhận nàng là vị hoàng hậu cuối cùng của vua Tĩnh Long, cũng là người hoàng thượng yêu nhất.
Thế gian tình ái vạn sầu khỗ
Chia ly tử biệt một kiếp u mê
~~~END~~~
Buồn không? Vậy được coi là ngược hắn chưa, ngược kết quả không ngược quá trình
Ả ngồi đó cười đến điên dại, không còn là mẫu nghi thiên hạ nữa bây giờ nàng (ả) chỉ là một trong những phi tần bị thất sủng, làm bao nhiêu chuyện đến cuối cùng lại nhận được kết cục này....tất cả là quả báo....quả báo mà
- Ta nguyền rủa ngươi.....Dương Nguyệt Lan_ả hét lên, nàng từ ngoài đi vào nghe hết tất cả, mỉm cười nhạt nhòa.....nguyền rủa nàng...ả xứng sao
- Xem đây....hoàng hậu đây sao?_Nàng ngồi trên ghế khiêu khích
- Ngươi....tất cả là tại ngươi_Ả kích động xông tới nàng, hai nô tì bên cạnh chặn lại
- Tại ta.....ngươi xem lại đi lúc trước ngươi đã làm những gì hại ta_Nàng đứng lên nắm lấy càm của ả bóp mạnh
- Hại ngươi.....hừ bịa đặt_Ả đau đớn quay mặt đi
- Không nhớ cũng được, chúng ta từ từ ôn lại chuyện cũ_Nàng nói, ả bị trói vào ghế, hai nô tì đã đi, bây giờ chỉ còn nàng và ả
- Muội muội....nhớ ta không_Nàng mìm cười bước tùng bước đến bên ả
-......
- Không nhớ sao.....ta nói cho ngươi một bí mật nhé......ta là.....Hoàng Tây Mộc Luân_Nàng vẫn nguyên nụ cười trên mặt mà nói
- Mộc Luân....sao có thể? chẳng phải ả ta chết rồi sao_Ả hoàng hốt
- Trời thương ta.....cho ta trọng sinh đấy....ta về đây là để trả thù_Nàng đi vòng quanh ả nói
-......
- Còn một chuyện nữa.......hài tử của ta chết đáng lí ta có thể giữ nhưng vì hại ngươi ta đành phải hy sinh nó thôi_Nàng vuốt ve bụng mình
- Ngươi thật độc ác.....con của ngươi cũng giết_Ả nói lo sợ nói, Hoàng Tây Mộc Luân hiên giờ thật độc ác
- không...ta rất thương nó nhưng.....nó là còn của kẻ ta hận nhất.....nên ta không muốn giữ nó_Nàng nói bất giác giọt nước mắt nóng hỏi rơi ra khỏi mi mắt
- giả tạo.....ta....ta sẽ nói cho hoàng thượng biết_Ả kích động
- Phải xem...ngươi còn mạng không đã_Nàng nói, trong tay có lấy ra một lọ thuốc.....ả thấy lọ thuốc đó thì hoàng sợ, nhìn biểu cảm của ả nàng mim cười nhẹ nhàng bước đến bên ả
- Ngươi biết nó là gì chứ?_Nàng hỏi, ả biết chứ lọ thuốc này là lọ thuốc bên đất nước nàng (ả) được tiên sư kết hợp nhiều loại nọc độc của những loài rắn, chỉ cần uống là chết ngay....thuốc này không có thuốc giải
- Đừng...đừng...mà tỷ tỷ..._Ả lo sợ nước mắt rơi xuống
- Tỷ tỷ? dẹp ngay cách gọi đó đi...ta không phải là tỷ tỷ ngươi....ngươi là đồ con nghiệt chủng....phụ hoàng ta nuôi ngươi bao nhiêu nắm kết cục đổi lại là gì?_Nàng kích động, bóp lấy càm ả đỗ thuốc vào nhưng thuốc chưa vào thì....hắn từ ngoài đi vào vẻ mặt lạnh lùng nhìn nàng và ả....
- Bỏ xuống_Hắn ra lệnh, nhưng nàng không bỏ xuống mà nhìn thẳng vào hắn.....mọi chuyện có lẽ là nên kết thúc rồi.
- Hoàng thượng....cứu thiếp...._Ả thấy hắn như thấy cứu tinh liền kêu gào
- Im miệng_Hắn quát
- Hoàng thượng.....nghe hết rồi sao?_Nàng hỏi hắn, hắn không nói chỉ gật đầu
- Ngươi là Mộc Luân_Hắn hỏi
- Đúng vậy...ta là Mộc Luân_Nàng gật đầu trả lời
- Nàng...._Hắn không biết nói gì, thời gian qua người hắn yêu là ai Dương Nguyệt Lan hay là Hoàng Tây Mộc Luân
- Ta giết chết ả trước đã_Nàng nghiến răng nói, cho ả uống thuốc, hắn không ngăn cản, ả chết không nhắm mắt, mỉm cười lạnh giết được một tên rồi
- Nguyệt Lan...tất cả chỉ là giả đúng không?_Hắn nói nhẹ nhàng
- Không...tất cả là thật....ta về đây là muốn lấy mạng ngươi_Nàng nhìn hắn phủ nhận
- Nàng không yêu ta sao?_Hắn hỏi
- Có.....nhưng hận thù lớn hơn_Nàng trừng mắt nói
- Nguyệt Lan....
- Im đi ta là Mộc Luân không phải Nguyệt Lan của ngươi_Nàng quát, hắn luôn nhắc tới Nguyệt Lan chứ không phải Mộc Luân nàng
- ta......
- Để ta kể cho ngươi nghe nhé.....người cứu ngươi lúc 5 tuổi là.....Mộc Luân ta chứ không phải Liên Nhi_Nàng nói
-.......
- Nếu như ngươi biết ta là người cứu ngươi....liệu ngươi có yêu ta không?_Nàng lại hỏi
-......
- Ta biết....._Nàng nói nhỏ
- Không ta yêu nàng_Hắn nói
- Yêu? là Nguyệt Lan hay Mộc Luân_Nàng bấc lực nhìn hắn
- ta yêu nàng Mộc Luân_Hắn nói
- Vậy sao? Nhưng ta không muốn yêu ngươi nữa_Nàng nói, lọ thuốc trên tay nàng đã uống rồi
"BỤP" lọ thuốc rơi xuống cũng là lúc nàng ngã xuống, nhìn nàng ngã xuống hắn đau lắm
- Mộc Luân_Hắn rơi nước mắt ôm nàng vào lòng
- Ta rất..... yêu chàng.....Tĩnh Long.....nếu..... có kiếp sau....ta n...hất định.....không muốn gặp...chàng _Nàng đưa tay sờ gương mặt hắn, khuôn mặt này nàng phải nhớ thật kỹ, người làm nàng yêu bằng cả sinh mạng, cũng là người làm nàng hận bằng cả trái tim.
- Mộc Luân...nàng đừng như vậy_Hắn nói nước mắt hắn hòa huyện với máu của nàng tạo nên một chất lỏng thật đẹp, cũng thật bi ai
- Hài nhi bên kia đang đợi thiếp.....thiếp đi đây_Nàng nói, buông lỏng cánh tay, đôi mắt nhắm nghiềm, bỏ hắn lại một mình
- Mộc Luân....aaaaaaaaaaa_Hắn hét lên, tiếng hét vang vọng.
1 năm sau
Hắn đã sắc phong nàng làm hoàng hậu, chẳng phài nàng muốn làm hoàng hậu sao.
Lịch sử ghi nhận nàng là vị hoàng hậu cuối cùng của vua Tĩnh Long, cũng là người hoàng thượng yêu nhất.
Thế gian tình ái vạn sầu khỗ
Chia ly tử biệt một kiếp u mê
~~~END~~~
Buồn không? Vậy được coi là ngược hắn chưa, ngược kết quả không ngược quá trình
Bình luận truyện