Không Nghĩ Sẽ Yêu Em

Chương 24





Nhược Nhược ra hồ bơi nghịch nước, cô lảm nhảm cô đang thư giản hưởng thụ sưu ấm áp ở đây thì!
_Nói sao đây?
Đó là giọng của Tự Thiên Đy, cô bước vào sân, cô đi đến gần hồ bơi, cô bất ngờ mặt đỏ lên định mở miệng giải thích
_Cậu định giải thích chuyện cậu ở đây à? không cần đâu, giả tạo
Tự Thiên Đy đến gần, cô ta ngồi cạnh cô ánh mắt sắc bén đầy căm ghét
_Tiểu! Tiểu Đy! nghe tớ nói! nghe tớ nói
_Tao sẽ cho mày sống không yên ổn, tao sẽ cho mày biết́ sống không bằng chết là thế nào
Tự Thiên Đy nghĩ thầm, cô ta cười nhẹ không để ánh mắt ghê sợ lúc nãy làm lộ kế hoạch của mình
_Tiểu Nhược, sao căng thẳng vậy tớ đùa mà, tớ biết Đường Lan Hân hại cậu, cậu đâu có lỗi đâu để tớ xem vết thương của cậu
Tự Thiên Đy vờ cười tươi, thật ra cô ta cũng chẳng khác gì Lan Hân, trong đầu luôn đầy kế hoạch ghê gớm
_Tiểu Đy, tớ sợ cậu nghĩ sai về tớ và Ôn chủ tịch!

_Tiểu Nhược, tớ thấy cậu ở đây cũng đủ lâu mà không có lý do rồi mau về nhà đừng ở đây làm phiền Phàm nữa, tớ về đây
_Nhặt liêm sỉ lên đi
Thiên Đy vừa ra đến cổng thì gặp phải Uyển Uyển, Tiểu Uyển đứng khoanh tay như đã đợi Thiên Đy từ lâu
_Cô nói ai cần nhặt liêm sỉ
_Nói Tự Thiên Đy cô đó
_Cô!.

_Uyển Uyển tôi thế nào? đồ gian xảo, cô mãi không thể trở thành chị dâu tôi đôi, bỉ ổi, lúc người ta theo đuổi thì không thích, lúc người ta quay đi rồi thì bám theo như con!
_Cô.

.

Uyển Uyển lên mặt, Tiểu Đy ấm ức nhưng chẳng làm gì được, vừa nói Uyển Uyển vừa xấng tới xỉa vào mặt Tiểu Đy
_Sao? là Phương Phương nói cho tôi biết đó, cô nghĩ Tiểu Phương và Tiểu Nhược thấp kém thì không đụng vào cô được thế tôi thì sao? cô dám động đến tôi à?
Uyển Uyển hất mặt lên, Thiên Đy và ngay cả Lan Hân thì hoàng toàn không dám động vào Uyển Uyển, họ biết anh cưng chiều Uyển Uyển nhất
_Không sao, cái này cứ giữ
Tự Thiên Đy cũng chẳng vừa cô ta đặt sợi chỉ mới rút từ vết thương của Tiểu Ngư đưa cho Uyển Uyển, Tiểu Uyển xanh mặt ghê rợn trước hành động của Lan Hân và Thiên Đy
_Nếu đã thân nhau đến thế, thì tôi sẽ để Lan Hân tách cô và Nhược Nhược ra vậy, chuyện này đơn giản mà, tôi sẽ để những ai cản trở mình có kết cục thê thảm nhất, Thiên Phong vốn dĩ không ưa Nhược Nhược, rồi tình yêu của cô sẽ bị cái tính bao đồng của cô đánh mất thôi
Tự Thiên Đy bỏ đi cô ta ngẫm nghĩ cô ta hài lòng với những gì mình đặt ra! ,
_Không nên gặp Tiểu Nhược lúc này, để tránh cô ấy nghĩ ngợi lung tung, chuyện nhỏ này mình giúp cô ấy xử lý được
_Uyển Uyển yêu dấu, anh nhớ em quá!

Uyển Uyển đứng trước cổng biệt thự nhưng không vào, cô đang suy tư thì bị cánh tay của Thiên Phong ôm ngang eo tình tứ
_Tôi và anh chia tay rồi mà! hừ!
Tiểu Uyển càu nhàu, cặp đôi này cũng khá rắc rối
Buổi chiều, Tiểu Mi đang hì hục vớt lá cây rụng ở hồ bơi, thì Nhược Nhược đi đến bắt chuyện
_Nhược tiểu thư sao cô không ngủ trưa, ra đây làm gì?
_Tiểu Mi, tặng cô nè, đừng có chê nha! hihi, tôi rất mến cô, cô rất tốt
Nhược Nhược lấy trong túi ra một cái túi vải giống như cái túi vải của cô đưa cho Tiểu Mi
_Ôi đẹp quá, cô tự may à? rất tinh xảo
_Ừ, cô thích là được, tôi không có nhiều tiền nên hay làm mấy thứ này tặng bạn bè, cô là bạn tôi mà
_Cô tốt quá Nhược tiểu thư, cô không giống mấy cô gái đại thiếu gia đưa về nhà,! ê!.

mà cô tặng quà cho tôi làm gì? đáng lẽ phải tặng quà cho Đại thiếu gia mới đúng, ngày mai là sinh nhật của!
_Cái gì mà sinh nhật? khéo đùa, Ôn chủ tịch có cùng ngày sinh với Thiên Đy mà, đã tổ chức mấy tháng trước còn gì?
Cô mãi mê vớt mấy cái lá dưới hồ, cô đâu biết anh đang quan sát cô qua tấm kính trong phòng khách
_Trời, cô lầm rồi, hôm đó là đại thiếu gia tổ chức sinh nhật cho Tự tiểu thư, chứ không phải là cùng nhau tổ chức sinh nhật

_Sao! sao, không xong rồi, đến sinh nhật của ôn thần thế nào cũng bắt tôi ra mà hành hạ, lần trước đi dự tiệc tôi đã bị một trận, hừ! chết tiệt, đáng ghét! ghét!
Nhược Nhược nghĩ đến cái hôm bị cưỡng hôn thì tức lắm, cô đập mạnh cái cây xuống hồ bơi làm nước văng tung toé, cô đâu biết cái tên Ôn thần mà cô nói đang đứng sau lưng cô
_Mới nói gì?
_Hơi!.

A!
Cô giật bắn người rơi tỏm xuống nước trông rất thảm hại
_Đưa đây
Ôn Thiếu Phàm giật cái túi vải trên tay Tiểu Mi, anh không thèm quan tâm con cá nhỏ đang hì hục leo lên bờ, trông cô rất là tức cười, anh bỏ đi không quên dặn dò
_Đưa cô ấy vào nhà đi tắm
_Tôi không cần, nè! mau trả cái túi vải cho Tiểu Mi mau, hức! sao đi giật của người khác? trả lại đây! nè!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện