Chương 30: 30: Quá Khứ Của Cố Đông Quân
Lâm Kiều Kiều dù đơn thuần đến mấy cũng nghe hiểu ý tứ của dì Trang, khuôn mặt ngay lập tức đỏ như gấc.
Cô bây giờ chỉ muốn đem tên khốn kiếp Cố Đông Quân chủ động phát tán lời đòn đồn kia chém thành ngàn mảnh.
Trong lúc rảnh rỗi, dì Trang đẩy cô đi tản bộ hít khí trời xung quanh làng Giả Độ.
Trong lòng Lâm Kiều Kiều vẫn còn sợ hãi nhìn về phía phía đỉnh núi, chửi bậy: “Tại sao muốn xây làng du lịch ở đây chứ, lỡ may sói chạy xuống bắt người ăn thì phải làm sao bây giờ?”
“Cái gì?”
Dì Trang ngẩn người, chợt cười trấn an nói, “Đừng sợ, sói trong núi sẽ không chủ động xuống đây, trước đó Cố gia bị người ta âm mưu hãm hại, lúc đó nhị gia mới mười tuổi đã bị ném vào sau núi lăn lê bò trườn mấy tháng trời, sau khi ra ngoài thì bất ngờ là đàn sói trên núi đều xem nhị gia như là đồng loại, hơn nữa trên núi có rất nhiều động vật hoang dã, bắt ăn không hết sao phải xuống đây săn người.
”
Mười tuổi?
Lâm Kiều Kiều run lên một lúc lâu.
Trong lúc nhất thời những thông tin vừa nghe để cho người phải khϊếp sợ.
Thứ nhất là Cố Đông Quân ở cùng sói mấy tháng trời mà không bị ăn hết, thứ hai là quyền thế ngập trời như Cố gia cũng bị người tính kế, Cố Đông Quân cũng có quá khứ đầy u ám.
Trong lòng cô, đối với những người ở nơi này luôn có một có loại cảm giác không thật, đặc biệt là Cố Đông Quân.
Anh ta quá ưu tú, hoàn mỹ, không có chút tỳ vết, ngay cả tính khí đều giống như trong tiểu thuyết.
Nhưng mà bây giờ đã có sự khác biệt.
Quá khứ của Cố Đông Quân mà dì Trang vừa nói cho cô biết thì không hề được viết đến trong tiểu thuyết.
Lâm Kiều Kiều cảm thấy ngay khoảnh khắc này, thế giới mà mình vẫn luôn cảm thấy như mơ đã biến thành thế giới chân thật.
Kiến Lâm Kiều Kiều trầm mặc, dì Trang cho là cô đau lòng Cố Đông Quân, nhịn không được nhiều lời vài câu:
“Khi đó Cố gia vẫn do Cố Niên làm chủ, nhưng mà Cố Niên lại không cứng rắn như ông cụ Cố, thấy sự bạc nhược cho nên cừu gia thừa cơ mà vào, cướp đi nhị gia để đổi lấy thẻ đánh bạc, sau khi đã có thứ mình muốn liền tiện tay ném nhị gia vào trong núi sâu, đội tìm kiếm cứu nạn cùng toàn bộ lực lượng của Cố gia đã tìm ròng rã mấy tuần, tất cả mọi người đều đã vứt bỏ hy vọng, nhưng một thời gian sau con Sói đầu đàn lại đưa nhị gia quay về, cũng từ lúc đó mà tính tình nhị gia trở nên khó gần khó đoán, không tin tưởng bất cứ kẻ nào, đại lão gia Cố Niên cảm thấy áy náy, cho nên đưa Cố thị về tay ông cụ.
”
Lâm Kiều Kiều há to miệng, không có phát ra âm thanh.
Hóa ra tính xấu của Cố Đông Quân là do có cố sự ở đằng sau.
Cô nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: “Thật đáng thương.
”
Dì Trang thở dài:
“Đúng vậy, khi đó nhị gia giống như một con sói nhỏ vậy, vừa hung hãn lại hoang dã, năm mười sáu tuổi học xong nghiên cứu sinh và lấy bằng tiến sĩ, thêm 5 năm phục vụ trong quân đội, hai mươi mốt tuổi tiếp quản Cố thị, dốc lòng dẫn dắt Cố thị phá vây khỏi những chế tài của nhà nước khi đó, từ đó trở đi Cố thị không còn kẻ thù, tính khí nhị gia cũng càng ngày càng bộc lộc sự hung bạo, người bên cạnh đều phải sợ hãi.
”
Bà sờ đầu Lâm Kiều Kiều cười nói: “Nghe nói cháu cứu được nhị gia, ông cụ rất vui mừng, chờ đợi cháu có thể bầu bạn bên cạnh, để nhị gia cư xử giống người bình thường một chút.
”
Người bình thường?
Lâm Kiều Kiều có chút đau đầu.
Hừ, Cố Đông Quân chính xác không hành xử giống con người.
Giữa trưa mấy người trở về trang viên ăn cơm, dường như cơ thể Ninh Tình không thoải mái cho nên trực tiếp trở về phòng.
Cố Hân Nhiên nhìn xem bóng lưng của Ninh Tình, ánh mắt lập lòe dao động, cuối cùng đưa ánh mắt cừu hận lên người Lâm Kiều Kiều.
Từ sáng tới giờ đầu óc của cô không thể tập trung nổi, toàn bộ là do Lâm Kiều Kiều ban tặng.
Bữa trưa hầu hết đều là đặc sản thôn quê, đều là những đồ mà làng Giả Độ tự tay nuôi trồng, vừa nãy đi dạo Lâm Kiều Kiều đã ăn không ít đồ ăn vặt ở trên đường, do đó không thấy đói bụng, chỉ gắp hai đũa sau đó ngây người nhìn chằm chằm đồ ăn.
Bình luận truyện