Chương 8: 8: Vốn Chỉ Muốn Mười Sợi Tóc Mà
“Ô ——”
Giọng nói mê hoặc truyền vào trong tai của cô
Mang theo vài phần du͙ƈ vọиɠ nóng bỏng.
Cả người Lâm Kiều Kiều nổi lên da gà, vội vàng nhả thứ trong miệng ra, trong mắt tràn đầy chất lỏng, nước mắt lành lạnh nhỏ xuống trên mu bàn tay Cố Đông Quân.
Sống lưng Cố Đông Quân cứng đờ, đứng dậy nhìn cô.
Mới như thế thôi đã khóc rồi?
Anh ta theo bản năng buông tay ra, Lâm Kiều Kiều lúc này mới có thời gian nhỏ giọng sụt sùi nói: “Bại hoại.
”
Cố Đông Quân: “! ! ”
Không phải là cô cắn người trước sao, bây giờ lại còn “ác nhân cáo trạng trước“ trách ngược mình.
Cô lấy áo lông màu hồng quấn chặt lại cơ thể, đeo mũ lên, cả người co lại tròn vo một cục, khuôn mặt nhỏ trắng trẻo ngẩng lên, trong mắt ngậm lấy nước mắt: “Van cầu anh, tôi còn chưa chuẩn bị xong.
”
Cố Đông Quân hô hấp trì trệ.
Cố Đông Quân vốn không thật sự định làm gì, thấy cô yếu đuối nhõng nhẽo, mới nhịn không được đùa giỡn với cô một chút, ai ngờ lại đem người ta chọc khóc.
Phiền muộn bực bội đột nhiên xông tới.
Giả bộ cái gì mà giả bộ?
Mặt mũi anh ta cứng rắn lạnh lẽo, ánh mắt u ám thêm mấy phần: “Lâm Kiều Kiều, cô không nên hối hận.
”
Âm thanh gõ cửa càng dồn dập, Cố Đông Quân mở cửa ra ngoài, không quan tâm nhìn về phía Cố Hân Nhiên: “Ồn ào cái gì, đêm rồi để cho mọi người yên tĩnh.
”
Anh ta rất ít khi nổi giận, chỉ là tính cách bất thường không thích nói chuyện.
“Em! ! ” Cố Hân Nhiên cứng đờ.
Chưa kịp giải thích thì Cố Đông Quân đã trở về phòng đóng sập cửa lại, cô vội ngoảnh cổ vào trong phòng Lâm Kiều Kiều nhìn một chút: “Hai người chưa làm gì chứ?”
Lâm Kiều Kiều ngồi xổm ở góc tường, bật dậy đưa tay đóng phanh cửa lại, Cố Hân Nhiên chưa kịp lùi lại, ngay lập tức trên mặt dính đòn cảnh cáo bị cửa chấn đến hoa mắt.
“Lâm Kiều Kiều!” Cố Hân Nhiên không dám ầm ĩ, che lấy cái trán kiềm chế lửa giận, giậm chân ở ngoài cửa.
Lâm Kiều Kiều xoa xoa nước mắt trên mặt, tỏ ra đáng thương đem chính mình chui vào trong chăn.
Xuyên qua không hề dễ chơi.
Cố Đông Quân chính là tên suy đồi mất hết phẩm chất, đại bại hoại.
Cô ở hiện thực là một tờ giấy trắng đơn thuần, được lớn lên từ trăm ngàn cưng chiều, người bên cạnh tốt bụng lương thiện, đã bao giờ được chứng kiến cảnh tượng như thế này đâu.
Khóc đến mơ mơ màng màng, Lâm Kiều Kiều ngủ thϊếp đi không biết bao lâu, đột nhiên giật mình hoảng sợ tỉnh dậy, trên điện thoại di động hiện ra đã quá nửa đêm.
Cô xoa xoa con mắt, những ấm ức lúc nãy đã tan thành mây khói.
Chạy đến phòng tắm gột rửa toàn thân, thay quần áo sau đó Lâm Kiều Kiều hít sâu một hơi, mở cửa phòng đi ra bên ngoài.
Hành lang u ám không nhìn thấy điểm cuối, hai ngọn đèn lờ mờ giữa hành lang làm tăng thêm mấy phần thần bí.
Cả tòa biệt thự đều đã rơi vào trạng thái ngủ say.
Lâm Kiều Kiều không đi giày dép, giẫm đôi chân trần mềm mại bước trên mặt thảm, rón rén giống như chú mèo con.
Tim của cô đập nhanh giống như dùi trống, tiếng bịch bịch vang lên trong đêm tối yên tĩnh.
Lâm Kiều Kiều từ xưa tới nay chưa bao giờ làm ra chuyện gì xấu xa, đột nhiên cảm nhận được sự kích động trước nay chưa từng có.
Cô đưa tay đè lên chốt cửa phòng Cố Đông Quân.
“Cùm cụp.
”
Cửa không khóa, âm thanh cũng không phải quá lớn.
Lâm Kiều Kiều thở phào, tiến vào trong bóng tối, nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.
Sau khi vào trong, cô trợn tròn mắt.
Dựa vào cái gì gian phòng Cố Đông Quân lớn hơn phòng mình ít nhất năm lần?
Màn đêm tối tăm, chỉ để cho cô mơ hồ thấy được một chiếc giường bên phải, chiếc chăn ở trên hơi nổi lên một chút, giống như có người đang nằm ngủ.
Sau khi xác định được mục tiêu, Lâm Kiều Kiều đi về hướng ngược lại, tiến vào phòng vệ sinh.
Sờ soạng tìm đồ vật gì đó ở trên bồn rửa mặt, cuối cùng sờ đến một vũ khí thuận tay.
Cố Đông Quân nằm ở trên giường trợn tròn mắt, bên tai là âm thanh lọc cọc xen lẫn với tiếng gió thổi.
Giấc ngủ của anh ta không sâu, ngay lúc Lâm Kiều Kiều mở cửa, trong nháy mắt liền bị giật mình tỉnh giấc.
Đôi mắt hiện lên nét châm chọc đùa cợt.
Vẻ dè dặt tự giữ mình lúc trước đúng là giả vờ, hơn nửa đêm lại bò lên giường đàn ông.
Anh ta đã chờ nửa ngày, nghe được tiếng bước chân rón rén đi tới bên này, giả vờ nhắm mắt lại, muốn nhìn xem con chuột nhỏ này rốt cuộc muốn làm gì.
Đột nhiên, bên tai vang lên một âm thanh cờ-rắc, đỉnh đầu đột ngột đau nhói.
“Tê ——”
Anh ta cảm thấy mát lạnh trên đầu, đột nhiên ngồi dậy đối mặt với Lâm Kiều Kiều đang ngồi trên giường.
Chỉ thấy cả người Lâm Kiều Kiều đều đang run rẩy, hoảng sợ khϊếp đảm mà nhìn Cố Đông Quân.
Mà trong tay của cô đang cầm máy cạo râu điện được khởi động.
Cố Đông Quân: “! ! ”
Đột nhiên có loại cảm giác không lành.
Lâm Kiều Kiều trong nháy mắt lấy lại tinh thần, nhanh chóng chụp một phát ở trên đầu anh ta, sau đó xoay người chạy.
Cố Đông Quân bắt lại, một tay xách phía sau cổ cô đè ở trên giường, một tay khác mở đèn.
Ánh sáng vụt lên tràn đầy căn phòng, Cố Đông Quân nhìn thấy rõ ràng vụn tóc nhỏ rơi ở trên gối.
Mắt anh ta tối sầm lại, huyết áp tăng vọt, buông Lâm Kiều Kiều ra lảo đảo đi vào phòng vệ sinh.
Trong gương, ở giữa làn tóc tán loạn lại hiện ra đường ranh giới Sở - Hán, da đầu lộ rõ, hai bên tóc được quy hoạch rõ ràng.
( J )
Phối hợp với khuôn mặt anh tuấn không thể bắt bẻ này lại lộ rõ dị thường hài hước.
“Lâm Kiều Kiều!”
Tiếng gầm nhẹ vang vọng cả ngôi biệt thự.
“Aaa! Tôi sai rồi!”
Cửa gian phòng nhanh chóng đóng lại, Lâm Kiều Kiều hét lên một tiếng chạy về sát vách khóa cửa sau đó dời cả tủ đầu giường chặn lại.
Ngồi phịch xuống ôm đầu gối sợ hãi.
Ai có thể nghĩ tới chỉ là một cái máy cạo râu có thể có lực mạnh như thế nha!
Vốn chỉ muốn muốn mười sợi tóc.
Chỉ hơi lỏng tay một chút liền vẽ ra cả khe hở giữa đầu.
Vẻ mặt cô như đưa đám, xòe bàn tay ra nắm lấy chum tóc trong tay buồn bã hỏi hệ thống: “Như thế này đã hoàn thành nhiệm vụ chưa?”
【 Đinh! Chúc mừng người chơi đã hoàn thành nhiệm vụ, thu được bí tịch võ công 《 Khinh Công Thủy Thượng Phiêu 》, mời người chơi sử dụng kỹ năng 】
Trong nháy mắt, một làn ánh sáng nhu hòa bao phủ thân thể, Lâm Kiều Kiều cảm thấy mình cơ thể nhẹ đi nhiều, lực thông suốt đi khắp cả hai tay hai chân, trăm ngàn mạch máu.
Nhưng cũng chỉ thế thôi.
Lâm Kiều Kiều nghi ngờ chớp chớp mắt mấy cái.
Bình luận truyện