Không Thể Buông Tha

Chương 3: Ta là người như thế nào không mượn ngươi quản?



Triển Chiêu một bước nhảy trở về: “Em mượn hai cỗ kiệu rồi, lập tức đi ra thôi… A, Công Tôn đại ca, anh không phải lạnh tới phát sốt? Sao mặt lại hồng như vậy chứ?” .

Công Tôn Sách nổi giận đùng đùng kéo Triển Chiêu: “Em mới phát sốt… Đi! Theo anh xuống núi!” Triển Chiêu bất động: “Chờ kiệu đi, Công Tôn đại ca. Anh tới thành này rồi lúc nào cũng lạnh run, hiện giờ Tiểu Man cô nương cũng tới rồi, thả tâm đi thôi, không cần cứng rắn chống đỡ .”

“Chết cũng không ngồi kiệu!” Công Tôn Sách trong lòng nói, như thế chẳng phải càng làm cho người ta coi thường sao?” Anh có thể đi, anh không lạnh!”

Bao Chửng và Tiểu Man cũng ra trận giúp Triển Chiêu liên tục hống y, nói lăng nha lăng nhăng. Thừa dịp nhân y bị nói tới choáng váng đầu óc, đón đúng lúc cỗ kiệu đi tới mà đem y ném lên. Công Tôn Sách thoáng nhìn biểu tình tự tiếu phi tiếu của Bàng Thống, trong lòng tức giận: Bao than đen, Triển Chiêu, các ngươi phá hủy ta rồi! Muốn đem ta tiêu khiển cũng phải nhìn trước nhìn sau chứ — Bàng Thống kia chính là tìm đến ta để báo thù, các ngươi không thể quan tâm đến điều đó dùm ta một chút sao?

Bạch Ngọc Đường hướng Bàng Thống hất cằm: “Ngươi?” Bàng Thống hừ ra một tiếng mũi: “Ta? Cũng đồng hành.”

Cỗ kiệu nơi đất nhỏ biên thành chẳng có gì đáng chú ý, vải lam bốn phía dù vây kín, Công Tôn Sách vẫn bị lạnh tới run run, miễn cưỡng nói nhỏ bên tai Triển Chiêu: “Tiểu Man cũng là thân bất do kỷ, ngươi chớ tức giận với nàng.” .

Triển Chiêu lại mỉm cười: “Cũng không tính giận nàng… Đoạn thời gian kia Bao đại ca bị lừa thành người không giống người quỷ không giống quỷ — cho dù anh ấy cam tâm tình nguyện đi nữa, nhưng anh cũng bị đánh đó! Nếu nàng xin lỗi anh thì em sẽ tha thứ cho nàng, bằng không… Các anh đi như thế nào là việc của các anh, trái phải em cũng chẳng để ý tới nàng.”

Công Tôn Sách lùi về, nhỏ giọng nói thầm: “Đứa nhỏ này, sao lại tri kỷ như thế chứ?”

Nhưng mà lúc trở lại trấn nhỏ, bị choáng váng mất vài người: khách điếm bọn họ thuê ở, không ngờ hóa thành một mảnh tro tàn. Tường đổ, trước mắt cháy đen, một vài cửa sổ, cột trụ còn chưa cháy hết run rẩy, khói bụi phiêu đãng trong không gian.

Mọi người kinh ngạc, Bạch Ngọc Đường tùy tay lôi một nam nhân ra từ trong đám người vây quanh đứng xem, lớn tiếng quát hỏi: “Sao lại thế này!”

Tiểu dân chúng làm sao có nhiều cơ hội gặp một nhân vật tuấn mỹ tiêu sái lại hung thần ác sát như hắn? Nói ra đều nói lắp : “A? Kia, cái kia… Chưởng quầy của khách điếm hình như kết thù rất sâu với người ta, bị một đám người vọt vào trong điếm giết, giết rồi! Hỏa kế của hắn không thành công, điếm cũng bị đốt, ngay cả khách trọ cũng vài người bị phiền hà! Chờ tới lúc quan phủ đến, đám người kia sớm chạy mất rồi! — Người giang hồ! Nhất định là người giang hồ! Giết người không chớp mắt…” Nhưng thật ra càng nói càng hưng phấn.

Có Bạch Ngọc Đường đây, cũng không cần coi tới vài củ hành củ tỏi ở trong khách điếm. Mọi người lại nhẹ giọng bàn bạc. Nhưng mà Bàng Thống bị bỏ qua ở một bên há có thể không tác quái? Hắn nhìn trời lẩm bẩm: “Sớm nghe nói người thông minh đệ nhất thiên hạ, Bao Chửng, cho dù đi tới chỗ nào cũng sẽ mang đến tinh phong huyết vũ, nguyên lai quả thực như thế, mà ngay cả trấn nhỏ cùng thế vô tranh chốn biên thùy này cũng không thể may mắn thoát được! Thảm án diệt môn, đã chết chắc cũng một hai chục người đi? Thực vô tội…”

Bao Chửng thẳng lưng ba thước: “Ngươi mới là kẻ đi đến chỗ nào cũng đều là tinh phong huyết vũ! Chuyện này là tại ta sao? A, là tại ta sao? Điếm này vốn có vấn đề, nếu không phải mật thám cử xâm nhập vào biên giới chúng ta của Liêu Quốc thì cũng là của Tây Hạ, có khi còn chính là do bị Trung Châu Vương ngươi cho người nhổ… cỏ… hết…” Rốt cục hiểu được chính mình nói sáo rồi!

Bao Chửng ngươi là đồ ngu ngốc! Công Tôn Sách thật muốn đem người này nhào thành cái bánh bao bột đem đi chưng: Ở vài ngày, ai còn không biết khách điếm này không thích hợp? Hai thiếu hiệp võ công cao cường ban đêm đi dạo một chút, thuận tai nghe ngóng một chút, thế nào chẳng hiểu được, còn cần ngươi phải gào to với Bàng Thống ở chỗ này? Hắn nửa đời người đều diễn trò ngươi lừa ta gạt với người ngoại bang, sợ là trước khi tới đây đều đã phái người tìm hiểu, ngươi bảo ngươi còn định muốn qua mặt ai?

Nhưng mà hiện tại bóp chết Bao Chửng cũng đã chậm — lão gia huyện nha, bộ đầu đều đã tụ họp ở đây, công phu nói chuyện của Bàng Thống cũng đã theo dõi, mà lời của “người thông minh đệ nhất” cũng đã theo dõi, đến lúc Bao Chửng nhắc tới Trung Châu Vương, nhất thời đầu choáng váng chân nhuyễn, nhào vội tới thỉnh an Vương gia, thuận tiện đem “bằng hữu” cực kỳ liên quan của Vương gia tất cung tất kính thỉnh đến huyện nha một chuyến.

Ban đêm, huyện nha bãi yến, đương nhiên, Bàng Thống không thể không tham gia. Huyện thái gia là một lão râu ria chừng năm mươi tuổi, kêu “Tiêu Hách”, vóc dáng đã cao lại còn khom lưng, người đã gầy, cười còn lộ ra một đôi răng cửa như con chuột, xấu đến mức có thể coi là một người đáng thương. Công Tôn Sách nhìn hắn, không biết nghĩ như thế nào lại tự dưng nhớ tới cha mình ở Lô Châu— đương nhiên lão Công Tôn anh tuấn hơn nhiều lắm — cái giống là giống việc bọn họ đều chỉ chăm chăm canh giữ trên mẫu đất của mình mà không cầu tới cái gì khác, một cái đồng tiền rơi trên mặt đất đều có thể khiến họ sợ tới mức phát run.

Nhớ nhà. Công Tôn Sách thật vất vả thoát thân trở về phòng, vỗ vỗ đầu có chút say vựng, đẩy mở cửa sổ phòng, hít thở vài hơi không khí lạnh lẽo, lại đóng cửa lại, nói thầm: “Phiền muốn chết! Đóng cửa thì buồn mà mở ra thì lạnh, cái địa phương quái quỷ gì thế này?” Vừa quay đầu lại, thiếu chút nữa bị hù chết: “Bàng, Bàng Thống?!” Phản ứng đầu tiên trong đầu phải là, “Thằng khốn này tới giết người diệt khẩu”, không tự chủ được lui về phía sau, phía sau thắt lưng lập tức đụng vào bệ cửa sổ, đau đến thiếu chút nữa “Ôi” đi ra.

Bàng Thống thay đổi một thân cẩm y thanh nhã, cổ áo, cổ tay đều điểm một vòng lông hồ ly trắng như tuyết, hạt trân châu cài áo thẳng một hàng trước ngực – đúng là dùng ngọc trai khâu thành, nhờ màu quần áo tối mà càng lóe sáng rực rỡ. Thằng khốn này lại khoác khí thế đại mã kim đao ngồi ở bên bàn tròn, tự mình rót trà.

Tâm tư vòng vo mấy vòng, Công Tôn Sách đứng thẳng thân mình, cũng chỉnh lại thần sắc: “Vương gia, đêm khuya đến thăm, không biết ta đã gây nên chuyện gì?”

Bàng Thống thổi thổi trà bọt: “Trời còn rất sớm, gọi cái gì là đêm khuya? Buồn cười!” .

Hít sâu một hơi, Công Tôn Sách tự mình nghe thanh âm tốn hơi thừa lời của mình: “Như vậy Vương gia ỷ mình có võ công liền không thông báo chủ nhân đã vào phòng, thế là đạo lý gì?” .

“Chủ nhân? Công Tôn công tử mới là người tạm trú đúng không? Quan huyện Tiêu gì đó đã nói hễ cái gì của hắn thì cũng là của bổn vương, nếu như thế bổn vương mới là chủ nhân chứ nhỉ?”

Bình tĩnh! Công Tôn Sách âm thầm nhắc nhở chính mình: người này ngàn dặm xa xôi đi tới nơi biên thuỳ hoang dã, hơn phân nửa đó là mang tới vận đen, cho nên không thể vội, không thể tức, không thể để hắn quơ được nhược điểm làm khó dễ mình!

Kết quả là Công Tôn Sách ngạo nghễ vung ống tay áo: “Vậy Vương gia tự nhiên, Công Tôn Sách cáo lui…” Quay người lại, cái mũi trực tiếp đụng vào một cánh tay kiên cố như sắt — quái lạ cũng chỉ có thể đổ thừa thân thủ Bàng Thống quá nhanh!

“Ngươi!” Ôm mũi, Công Tôn Sách giận dữ ngẩng đầu, lại phát hiện Bàng Thống đã đem y vòng lại ở giữa hai cánh tay hắn và vách tường. Quá thân cận, quá gần gũi, tới mức có thể thấy rõ trong tất cả cảm xúc trong mắt nhau. Cảm giác hoảng hốt nhất thời dâng lên. Công Tôn Sách cố gắng trấn tĩnh, giương mắt nhìn hắn.

Bàng Thống thực cẩn thận theo dõi y, sau một lúc lâu miệng lẩm bẩm nói: “Trước kia ngươi tránh ở phía sau Bao Chửng, cũng không cùng ta ra mặt đối kháng, lại ở thái miếu đem ta cùng Triệu lão lục đùa bỡn… Nghe nói cũng từng bị đánh. Hiện giờ thì sao? Bộ dạng này của ngươi, kỳ thật vẫn là sợ ta sao?”

“Ta không sợ ngươi!” Phải nhẫn hay là không nên nhẫn?

Bàng Thống coi như không nghe thấy lời y, không ngờ lại áp sát hơn, thanh âm cũng ép tới thấp hơn: “Công Tôn Sách, người nào mới thật sự là ngươi? Ngươi rốt cuộc là người như thế nào?” Nhiệt khí phả lên gương mặt như ngọc hơi nhiễm sắc hồng.

Công Tôn Sách giận dữ — ai thèm quan tâm hắn tâm ngoan thủ lạt võ công cao cường! Công Tôn Sách y khi nào dễ bị người ta khi dễ? Lập tức dùng sức đẩy người nọ ra, bước nhanh đi, tới cửa mới mạnh mẽ quay đầu lại, ánh mắt lãnh liệt, giọng điệu lại lạnh tới mức có thể đem người đông cứng: “Ta là người như thế nào, không cần, Bàng Thống, ngươi, quản!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện