Không Thể Chia Xa
Chương 32
Ở trước mặt mọi người, Trì Cố Uyên dè dặt tỏ tình, Kiều Vãn cũng chấp nhận tại chỗ. Cứ như vậy, bữa tiệc sinh nhật của Duẫn Tuyết đã ra đời cặp tình nhân mới.
Trì Cố Uyên nắm tay Kiều Vãn, dẫn cô đến chỗ anh vừa đứng nói chuyện ban nãy.
Kiều Vãn nhanh chóng đồng ý, cô vẫn còn ngẩn ngơ. Trì Cố Uyên dẫn cô qua đó, giới thiệu cô với mọi người, Kiều Vãn không hiểu tiếng Pháp, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Duẫn Tuyết, cô cũng đoán được anh đang giới thiệu bạn gái với mọi người.
Bàn tay của Kiều Vãn hơi ngọ nguậy, Trì Cố Uyên nắm trọn tay cô, nhận thấy cử động nhỏ này, anh bèn quay lại nhìn cô một cái.
Chạm phải ánh mắt anh, Kiều Vãn cảm thấy như được rót mật vào lòng, ngọt ngào đến mức khiến cô vô thức mỉm cười. Thấy cô cười, ánh mắt Trì Cố Uyên càng dịu dàng trìu mến, cũng cong môi cười, sau đó lại quay đi.
Vì Kiều Vẫn xuất thân bình thường nên bị người trong giới của Trì Cố Uyên suy đoán, hoài nghi và xem thường, đối mặt với thái độ ấy, Trì Cố Uyên luôn dùng hành động để thay Kiều Vãn đáp trả, khiến cô có cảm giác an toàn tuyệt đối. Kiều Vãn cảm giác như mình được bao bọc bởi một bầu trời vững chắc, được bảo vệ an toàn, không ai có thể xúc phạm được đến cô.
Sau sự việc chen ngang ấy, mọi người lại bình tĩnh tiếp tục dự tiệc. Trì Cố Uyên với Kiều Vãn đã công khai hẹn họ, những ánh mắt đổ dồn về phía họ cũng dần tiết chế lại, nhưng vẫn không khỏi tò mò quan sát, có thể khiến một người đàn ông như Trì Cố Uyên tỏ tình trước mặt mọi người mà ngoại hình chỉ thường thương thế này, dù là ai cũng rất tò mò về cô.
Mà trong suốt khoảng thời gian sau đó, Trì Cố Uyên không để cô ở một mình nữa, luôn giữ cô bên cạnh mình, nửa bước không rời.
Dưới những ánh mắt soi mói đó, bữa tiệc kéo dài hai tiếng đồng hồ, kết thúc lúc mười giờ đêm, Kiều Vãn và Trì Cố Uyên cũng rời khỏi vườn hoa biệt thự.
Kiểu tiệc sinh nhật này tuy nói chỉ là buổi tụ tập của bạn bè thân thiết với nhau, vui chơi giải trí một chút, nhưng chung quy vẫn là một buổi xã giao. Vả lại mặc lễ phục đi giày cao gót, đứng cười liên tục suốt hai tiếng đồng hồ cũng khá mệt mỏi.
Kiều Vãn mặc chiếc váy xinh đẹp như vậy, suốt cả bữa tiệc đều gồng mình, mãi đến khi lên xe với Trì Cố Uyên cô mới thả lỏng bản thân, thở phào nhẹ nhõm.
“Mệt lắm rồi hả?” Trì Cố Uyên ngồi ở ghế lái nhìn cô.
“Hơi hơi.” Kiều Vãn quay sang cười với anh.
Rời khỏi bữa tiệc ồn ào, cửa xe vừa đóng lại, chỉ còn hai người ở trong xe. Cảm giác chật hẹp trong xe càng rõ ràng, Kiều Vãn nhìn Trì Cố Uyên, ngửi thấy mùi linh sam nhàn nhạt trên cơ thể anh, trái tim cô lại đập thình thịch, gương mặt thoáng chốc nóng bừng lên.
Lúc đến đây, hai người vẫn trong mối quan hệ mập mờ, mà sau khi dự tiệc xong, họ đã trở thành người yêu của nhau.
Mối quan hệ chuyển biến như vậy bảo không đỏ mặt cũng khó.
Thế nhưng dù có nóng bừng mặt thì Kiều Vãn vẫn còn chút lý trí. Lúc ở bữa tiệc sinh nhật, Trì Cố Uyên tỏ tình với cô trước mặt mọi người là không muốn để bọn họ xem thường cô, đây cũng không phải lần đầu Trì Cố Uyên làm như vậy, lần trước vì làm bẽ mặt bà Dương. Cũng chính từ lần đó mà trong giới mới có tin đồn cô với Trì Cố Uyên hẹn hò.
Kiều Vãn khẽ chớp chớp mắt, cô không nhìn Trì Cố Uyên nữa, ngẩng lên nhìn tán cây rậm rạp phía trước, cong môi cười nói: “Vừa nãy cảm ơn anh đã giải vây cho em, tỏ tình muốn em là bạn gái của anh…”
Kiều Vãn còn chưa dứt lời thì môi đã bị hôn một cái.
Kiều Vẫn không phải chưa từng được Cố Trì Uyên hôn, nhưng hôn trán và hôn môi là cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Môi Trì Cố Uyên dán lên môi cô, vừa mềm mại vừa ấm áp, mang theo sự mát lạnh, anh bất ngờ áp lên môi cô, sau đó được đà, bắt đầu xâm nhập. Cả thể xác và linh hồn Kiều Vãn đều chìm đắm trong nụ hôn ngọt dịu của anh.
Có lẽ do Trì Cố Uyên hôn quá giỏi, cũng có lẽ do cô hôn quá kém, mà đầu óc Kiều Vãn đã hoàn toàn choáng váng, nhịp tim rộn ràng đánh vào màng nhĩ cô, thình thịch vang dội. Cô phải vịnh chốt cửa trên mới có thể miễn cưỡng đỡ cơ thể mềm nhũn của mình không bị trượt khỏi ghế xe.
Đến khi cô sắp thở không được nữa, Trì Cố Uyên mới rời khỏi môi cô, nhưng môi anh vẫn lưu luyến cạnh bên, khoảng cách giữa hai người gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương. Gương mặt anh tuấn của anh gần sát bên khiến cô càng thấy rõ vẻ đẹp trai và cảm xúc chân thật của anh.
Kiều Vãn miệng đắng lưỡi khô liếm liếm môi.
Tay Trì Cố Uyên chống lên ghế phụ, thân hình cao lớn của anh áp bách, như một cái bóng ôm lấy Kiều Vãn vào lòng mình.
Thấy cô liếm môi, yết hầu anh khẽ chuyển động, lại cúi đầu hôn cô một cái. Hai người vừa hôn nhau vừa mở mắt chăm chú nhìn đối phương, cuối cùng, Trì Cố Uyên mới rời khỏi môi cô lần nữa.
“Còn cảm ơn anh sao?” Anh rũ mắt nhìn cô, giọng nói trầm khàn.
Cô cho rằng vừa nãy Trì Cố Uyên muốn giúp cô nên đã nói dối, thế nhưng anh lại dùng hành động thực tế để chứng minh rằng anh không hề nói dối, hiện giờ bọn họ thực sự đã trở thành người yêu của nhau.
Trái tim Kiều Vãn vẫn đập điên cuồng, cô nhìn Trì Cố Uyên, đáp: “Không cảm ơn.”
–
Trì Cố Uyên đưa Kiều Vãn về nhà.
Lúc Kiều Vãn vào nhà đã sắp mười một giờ đêm, mẹ cô vẫn đang chờ, cằn nhằn cô về muộn vài câu.
Kiều Vãn cười hì hì đẩy mẹ về phòng ngủ, sau đó cô cũng về phòng mình, lấy khăn lau mặt rồi khẩn trương tắm rửa, rồi trèo lên giường ôm Kiều Tiểu Kiều, nhịp tim dần bình ổn lại.
Nhưng cô vừa nhắm mắt, lại nhớ tới cảnh Trì Cố Uyên tỏ tình với cô, hôn cô, chốc sau nhịp tim lại dồn dập, nhiệt độ trên mặt cũng tăng lên.
Bị mẹ ôm như thế, cho dù Kiều Tiều Kiều đã quen được ôm ấp cũng bị thức giấc. Cậu nhóc mơ mơ màng màng quay đầu lại, Kiều Vãn hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của con trai một cái, không nói câu nào mà chỉ cười ha ha.
Thấy mẹ vui, Kiều Tiểu Kiều đang ngái ngủ cũng cười.
“Trông mẹ vui chưa kìa.” Kiều Tiểu Kiều ôm mẹ nói.
Kiều Vãn xoa đầu con, ánh mắt sáng long lanh: “Đúng vậy.”
Kiều Tiểu Kiều cảm nhận được mẹ đang rất thỏa mãn, bèn hỏi: “Có chuyện gì sao ạ?”
Kiều Vãn vui vẻ cười tít mắt, cô thực sự muốn chia sẻ niềm vui này với con trai, nếu không chia sẻ với ai chắc đêm nay cô nghẹn chết mất.
“Mẹ và chú Trì con hẹn hò rồi.”
Nghe vậy, Kiều Tiểu Kiều lặng lẽ ngước nhìn bộ dạng vui vẻ của mẹ, ánh mắt ngây thơ trong sáng của cậu bé cũng vui lây.
Nhìn một hồi, Kiều Tiểu Kiều ôm lấy Kiều Vãn, nhẹ nhàng in một nụ hôn lên môi của mẹ.
“Chúc mừng mẹ nhé, lại có thêm một người yêu mẹ nữa rồi.”
Kiều Vãn đang hạnh phúc, lại nghe con trai nói được câu này, bỗng chốc vành mắt rưng rưng. Cô khẽ cười, ôm con vào lòng, ghì chặt, lại cúi đầu hôn lên trái con một cái.
“Cảm ơn cục cưng của mẹ.”
–
Sau khi xác định mối quan hệ yêu đương với Cố Trì Uyên, cuộc sống của Kiều Vẫn vẫn thế, hôm sau, như thường lệ đến trung tâm dương cầm.
Ngày đại hội thể thao giữa cha mẹ và bé vào thứ sáu tuần trước của trường Kiều Tiểu Kiều, Kiều Vãn đã dạy thay cô giáo Tần ở lớp bên cạnh để cô ấy đưa con gái đi phẫu thuật. Đến chiều thứ hai, cô Tần từ bệnh viện về, bèn sang lớp của Kiều Vãn.
Kiều Vãn đang xem tài liệu, thấy cô ấy thì ngẩng lên cười nói: “Ối, cô Tần đi làm lại rồi à.”
“Ừ.” Cô Tần đưa túi đồ trên tay cho Kiều Vãn: “Chị mua mấy cái bánh ngọt, em ăn thử xem có thích không nhé.”
Đây là quà cảm ơn của cô Tần, Kiều Vãn liền nhận lấy: “Cảm ơn chị.”
Kiều Vãn vừa nói vừa chuẩn bị mở hộp bánh ra. Cô Tần nhìn cô, hỏi: “Tiết sau em có lớp không?”
Kiều Vãn bóc hộp bánh ngọt, đưa cho cô giáo Tần một cái, lắc đầu cười: “Không ạ, chiều nay em chỉ có một tiết vào bốn giờ, tối có hai tiết.”
“Vậy tối nay em không thể hẹn hò với bạn trai được rồi.”
Kiều Vãn: “…”
Sau khi Trì Cố Uyên tỏ tình với Kiều Vãn ở bữa tiệc sinh nhật, chỉ trong một đêm chuyện đã lan ra khắp giới nhà giàu, Tân Duệ đương nhiên cũng biết. Hôm nay anh ta vừa đến trung tâm loan tin này khắp nơi, tuy chưa nói ra thân phận của Trì Cố Uyên nhưng mọi người đều biết Kiều Vãn đang yêu.
Kiều Vãn cười cười, nói: “Đúng vậy, lịch dạy kín rồi.”
“Để chị dạy thay em.” Kiều Vãn vừa dứt lời thì cô Tần đề nghị ngay.
“Hả?” Kiều Vãn ngẩng lên nhìn cô giáo Tần.
Số khóa dạy của trung tâm dương cầm Thất Âm chỉ dùng làm tài liệu tham khảo cho việc nâng cấp trình độ của giáo viên, ví dụ như giáo viên dạy đàn cấp ba phải dạy bao nhiêu tiết để trở thành giáo viên cấp hai. Ngoài ra chẳng có phần thưởng gì, cho nên hầu như các giáo viên thường nhờ dạy hộ rồi lại dạy giúp cho nhau.
Cô Tần thấy cô sửng sốt thì cười rộ lên: “Bốn giờ chiều nay chị không có lớp, tối nay cũng không, vừa hay có thể dạy thay em. Nếu vậy thì hôm nay em có thể đi gặp bạn trai được rồi.”
Nghe vậy thì Kiều Vãn mới vỡ lẽ, ra là vậy.
Đúng là một lời đề nghị động lòng người.
Thế nhưng…
“Con gái chị vừa mới phẫu thuật xong, tối nay chị không đi chăm con bé sao?”
“Không cần đâu.” Cô giáo Tần nói: “Ba con bé ở đó rồi, hai ngày nay chị không cần phải đi nữa.”
Cô Tần đã nói vậy, Kiều Vãn cũng không khách sáo nữa, cô cắn miếng bánh ngọt, cười nói: “Dạ được, thế thì nhờ chị nhé.”
“Khách sáo làm gì.” Cô Tần cười đáp.
–
Sau khi bàn bạc xong xuôi chuyện dạy thay, cô Tần bèn rời đi, Kiều Vãn ngồi ở ghế băng dương cầm ăn bánh ngọt, lấy điện thoại gọi cho Trì Cố Uyên.
Tuy nói sau khi hẹn hò, ngoại việc tim đập mặt đỏ và hôn môi khiến cô cả đêm hưng phấn không ngủ được ra, thì mọi chuyện vẫn như trước, nhưng thật ra có vài điều đã khác, tỷ như bây giờ, gọi điện thoại cho Trì Cố Uyên, còn chưa nghe được giọng của anh mà tim cô đã đập rộn ràng.
“A lô.” Giọng nói của Trì Cố Uyên truyền đến. Kiều Vãn cũng “ừm” một tiếng.
Tiếng ừm của cô đối lấy tiếng cười khẽ của người đàn ông ở đầu dây bên kia. Sự ngọt ngào lan ra khắp tim cô, Kiều Vãn cũng cười. Xem ra yêu vào rồi là không thể nào giống như trước nữa.
“Sao vậy?” Trì Cố Uyên nghe thấy Kiều Vãn cười, bèn hỏi.
“À, em định hỏi tối nay mình có thể đi ăn với nhau được không?”
“Được chứ.” Kiều Vãn chủ động hẹn, anh đương nhiên là đồng ý: “Mấy giờ em tan làm, anh đi đón em.”
Kiều Vãn cười: “Bây giờ em đã xong việc rồi. Thế còn anh?”
Trì Cố Uyên im lặng một lát: “Anh vẫn còn bận.”
Bây giờ mới có hai giờ chiều, tầm này ai cũng đang bận rộn.
Kiều Vãn lên tiếng: “À, thế thì em…”
“Em có muốn đến chỗ của anh không?” Trì Cố Uyên hỏi.
Nghe thấy lời đề nghị của Trì Cố Uyên, hàng mi của Kiều Vãn khẽ run run.
Trì Cố Uyên nắm tay Kiều Vãn, dẫn cô đến chỗ anh vừa đứng nói chuyện ban nãy.
Kiều Vãn nhanh chóng đồng ý, cô vẫn còn ngẩn ngơ. Trì Cố Uyên dẫn cô qua đó, giới thiệu cô với mọi người, Kiều Vãn không hiểu tiếng Pháp, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Duẫn Tuyết, cô cũng đoán được anh đang giới thiệu bạn gái với mọi người.
Bàn tay của Kiều Vãn hơi ngọ nguậy, Trì Cố Uyên nắm trọn tay cô, nhận thấy cử động nhỏ này, anh bèn quay lại nhìn cô một cái.
Chạm phải ánh mắt anh, Kiều Vãn cảm thấy như được rót mật vào lòng, ngọt ngào đến mức khiến cô vô thức mỉm cười. Thấy cô cười, ánh mắt Trì Cố Uyên càng dịu dàng trìu mến, cũng cong môi cười, sau đó lại quay đi.
Vì Kiều Vẫn xuất thân bình thường nên bị người trong giới của Trì Cố Uyên suy đoán, hoài nghi và xem thường, đối mặt với thái độ ấy, Trì Cố Uyên luôn dùng hành động để thay Kiều Vãn đáp trả, khiến cô có cảm giác an toàn tuyệt đối. Kiều Vãn cảm giác như mình được bao bọc bởi một bầu trời vững chắc, được bảo vệ an toàn, không ai có thể xúc phạm được đến cô.
Sau sự việc chen ngang ấy, mọi người lại bình tĩnh tiếp tục dự tiệc. Trì Cố Uyên với Kiều Vãn đã công khai hẹn họ, những ánh mắt đổ dồn về phía họ cũng dần tiết chế lại, nhưng vẫn không khỏi tò mò quan sát, có thể khiến một người đàn ông như Trì Cố Uyên tỏ tình trước mặt mọi người mà ngoại hình chỉ thường thương thế này, dù là ai cũng rất tò mò về cô.
Mà trong suốt khoảng thời gian sau đó, Trì Cố Uyên không để cô ở một mình nữa, luôn giữ cô bên cạnh mình, nửa bước không rời.
Dưới những ánh mắt soi mói đó, bữa tiệc kéo dài hai tiếng đồng hồ, kết thúc lúc mười giờ đêm, Kiều Vãn và Trì Cố Uyên cũng rời khỏi vườn hoa biệt thự.
Kiểu tiệc sinh nhật này tuy nói chỉ là buổi tụ tập của bạn bè thân thiết với nhau, vui chơi giải trí một chút, nhưng chung quy vẫn là một buổi xã giao. Vả lại mặc lễ phục đi giày cao gót, đứng cười liên tục suốt hai tiếng đồng hồ cũng khá mệt mỏi.
Kiều Vãn mặc chiếc váy xinh đẹp như vậy, suốt cả bữa tiệc đều gồng mình, mãi đến khi lên xe với Trì Cố Uyên cô mới thả lỏng bản thân, thở phào nhẹ nhõm.
“Mệt lắm rồi hả?” Trì Cố Uyên ngồi ở ghế lái nhìn cô.
“Hơi hơi.” Kiều Vãn quay sang cười với anh.
Rời khỏi bữa tiệc ồn ào, cửa xe vừa đóng lại, chỉ còn hai người ở trong xe. Cảm giác chật hẹp trong xe càng rõ ràng, Kiều Vãn nhìn Trì Cố Uyên, ngửi thấy mùi linh sam nhàn nhạt trên cơ thể anh, trái tim cô lại đập thình thịch, gương mặt thoáng chốc nóng bừng lên.
Lúc đến đây, hai người vẫn trong mối quan hệ mập mờ, mà sau khi dự tiệc xong, họ đã trở thành người yêu của nhau.
Mối quan hệ chuyển biến như vậy bảo không đỏ mặt cũng khó.
Thế nhưng dù có nóng bừng mặt thì Kiều Vãn vẫn còn chút lý trí. Lúc ở bữa tiệc sinh nhật, Trì Cố Uyên tỏ tình với cô trước mặt mọi người là không muốn để bọn họ xem thường cô, đây cũng không phải lần đầu Trì Cố Uyên làm như vậy, lần trước vì làm bẽ mặt bà Dương. Cũng chính từ lần đó mà trong giới mới có tin đồn cô với Trì Cố Uyên hẹn hò.
Kiều Vãn khẽ chớp chớp mắt, cô không nhìn Trì Cố Uyên nữa, ngẩng lên nhìn tán cây rậm rạp phía trước, cong môi cười nói: “Vừa nãy cảm ơn anh đã giải vây cho em, tỏ tình muốn em là bạn gái của anh…”
Kiều Vãn còn chưa dứt lời thì môi đã bị hôn một cái.
Kiều Vẫn không phải chưa từng được Cố Trì Uyên hôn, nhưng hôn trán và hôn môi là cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Môi Trì Cố Uyên dán lên môi cô, vừa mềm mại vừa ấm áp, mang theo sự mát lạnh, anh bất ngờ áp lên môi cô, sau đó được đà, bắt đầu xâm nhập. Cả thể xác và linh hồn Kiều Vãn đều chìm đắm trong nụ hôn ngọt dịu của anh.
Có lẽ do Trì Cố Uyên hôn quá giỏi, cũng có lẽ do cô hôn quá kém, mà đầu óc Kiều Vãn đã hoàn toàn choáng váng, nhịp tim rộn ràng đánh vào màng nhĩ cô, thình thịch vang dội. Cô phải vịnh chốt cửa trên mới có thể miễn cưỡng đỡ cơ thể mềm nhũn của mình không bị trượt khỏi ghế xe.
Đến khi cô sắp thở không được nữa, Trì Cố Uyên mới rời khỏi môi cô, nhưng môi anh vẫn lưu luyến cạnh bên, khoảng cách giữa hai người gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương. Gương mặt anh tuấn của anh gần sát bên khiến cô càng thấy rõ vẻ đẹp trai và cảm xúc chân thật của anh.
Kiều Vãn miệng đắng lưỡi khô liếm liếm môi.
Tay Trì Cố Uyên chống lên ghế phụ, thân hình cao lớn của anh áp bách, như một cái bóng ôm lấy Kiều Vãn vào lòng mình.
Thấy cô liếm môi, yết hầu anh khẽ chuyển động, lại cúi đầu hôn cô một cái. Hai người vừa hôn nhau vừa mở mắt chăm chú nhìn đối phương, cuối cùng, Trì Cố Uyên mới rời khỏi môi cô lần nữa.
“Còn cảm ơn anh sao?” Anh rũ mắt nhìn cô, giọng nói trầm khàn.
Cô cho rằng vừa nãy Trì Cố Uyên muốn giúp cô nên đã nói dối, thế nhưng anh lại dùng hành động thực tế để chứng minh rằng anh không hề nói dối, hiện giờ bọn họ thực sự đã trở thành người yêu của nhau.
Trái tim Kiều Vãn vẫn đập điên cuồng, cô nhìn Trì Cố Uyên, đáp: “Không cảm ơn.”
–
Trì Cố Uyên đưa Kiều Vãn về nhà.
Lúc Kiều Vãn vào nhà đã sắp mười một giờ đêm, mẹ cô vẫn đang chờ, cằn nhằn cô về muộn vài câu.
Kiều Vãn cười hì hì đẩy mẹ về phòng ngủ, sau đó cô cũng về phòng mình, lấy khăn lau mặt rồi khẩn trương tắm rửa, rồi trèo lên giường ôm Kiều Tiểu Kiều, nhịp tim dần bình ổn lại.
Nhưng cô vừa nhắm mắt, lại nhớ tới cảnh Trì Cố Uyên tỏ tình với cô, hôn cô, chốc sau nhịp tim lại dồn dập, nhiệt độ trên mặt cũng tăng lên.
Bị mẹ ôm như thế, cho dù Kiều Tiều Kiều đã quen được ôm ấp cũng bị thức giấc. Cậu nhóc mơ mơ màng màng quay đầu lại, Kiều Vãn hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của con trai một cái, không nói câu nào mà chỉ cười ha ha.
Thấy mẹ vui, Kiều Tiểu Kiều đang ngái ngủ cũng cười.
“Trông mẹ vui chưa kìa.” Kiều Tiểu Kiều ôm mẹ nói.
Kiều Vãn xoa đầu con, ánh mắt sáng long lanh: “Đúng vậy.”
Kiều Tiểu Kiều cảm nhận được mẹ đang rất thỏa mãn, bèn hỏi: “Có chuyện gì sao ạ?”
Kiều Vãn vui vẻ cười tít mắt, cô thực sự muốn chia sẻ niềm vui này với con trai, nếu không chia sẻ với ai chắc đêm nay cô nghẹn chết mất.
“Mẹ và chú Trì con hẹn hò rồi.”
Nghe vậy, Kiều Tiểu Kiều lặng lẽ ngước nhìn bộ dạng vui vẻ của mẹ, ánh mắt ngây thơ trong sáng của cậu bé cũng vui lây.
Nhìn một hồi, Kiều Tiểu Kiều ôm lấy Kiều Vãn, nhẹ nhàng in một nụ hôn lên môi của mẹ.
“Chúc mừng mẹ nhé, lại có thêm một người yêu mẹ nữa rồi.”
Kiều Vãn đang hạnh phúc, lại nghe con trai nói được câu này, bỗng chốc vành mắt rưng rưng. Cô khẽ cười, ôm con vào lòng, ghì chặt, lại cúi đầu hôn lên trái con một cái.
“Cảm ơn cục cưng của mẹ.”
–
Sau khi xác định mối quan hệ yêu đương với Cố Trì Uyên, cuộc sống của Kiều Vẫn vẫn thế, hôm sau, như thường lệ đến trung tâm dương cầm.
Ngày đại hội thể thao giữa cha mẹ và bé vào thứ sáu tuần trước của trường Kiều Tiểu Kiều, Kiều Vãn đã dạy thay cô giáo Tần ở lớp bên cạnh để cô ấy đưa con gái đi phẫu thuật. Đến chiều thứ hai, cô Tần từ bệnh viện về, bèn sang lớp của Kiều Vãn.
Kiều Vãn đang xem tài liệu, thấy cô ấy thì ngẩng lên cười nói: “Ối, cô Tần đi làm lại rồi à.”
“Ừ.” Cô Tần đưa túi đồ trên tay cho Kiều Vãn: “Chị mua mấy cái bánh ngọt, em ăn thử xem có thích không nhé.”
Đây là quà cảm ơn của cô Tần, Kiều Vãn liền nhận lấy: “Cảm ơn chị.”
Kiều Vãn vừa nói vừa chuẩn bị mở hộp bánh ra. Cô Tần nhìn cô, hỏi: “Tiết sau em có lớp không?”
Kiều Vãn bóc hộp bánh ngọt, đưa cho cô giáo Tần một cái, lắc đầu cười: “Không ạ, chiều nay em chỉ có một tiết vào bốn giờ, tối có hai tiết.”
“Vậy tối nay em không thể hẹn hò với bạn trai được rồi.”
Kiều Vãn: “…”
Sau khi Trì Cố Uyên tỏ tình với Kiều Vãn ở bữa tiệc sinh nhật, chỉ trong một đêm chuyện đã lan ra khắp giới nhà giàu, Tân Duệ đương nhiên cũng biết. Hôm nay anh ta vừa đến trung tâm loan tin này khắp nơi, tuy chưa nói ra thân phận của Trì Cố Uyên nhưng mọi người đều biết Kiều Vãn đang yêu.
Kiều Vãn cười cười, nói: “Đúng vậy, lịch dạy kín rồi.”
“Để chị dạy thay em.” Kiều Vãn vừa dứt lời thì cô Tần đề nghị ngay.
“Hả?” Kiều Vãn ngẩng lên nhìn cô giáo Tần.
Số khóa dạy của trung tâm dương cầm Thất Âm chỉ dùng làm tài liệu tham khảo cho việc nâng cấp trình độ của giáo viên, ví dụ như giáo viên dạy đàn cấp ba phải dạy bao nhiêu tiết để trở thành giáo viên cấp hai. Ngoài ra chẳng có phần thưởng gì, cho nên hầu như các giáo viên thường nhờ dạy hộ rồi lại dạy giúp cho nhau.
Cô Tần thấy cô sửng sốt thì cười rộ lên: “Bốn giờ chiều nay chị không có lớp, tối nay cũng không, vừa hay có thể dạy thay em. Nếu vậy thì hôm nay em có thể đi gặp bạn trai được rồi.”
Nghe vậy thì Kiều Vãn mới vỡ lẽ, ra là vậy.
Đúng là một lời đề nghị động lòng người.
Thế nhưng…
“Con gái chị vừa mới phẫu thuật xong, tối nay chị không đi chăm con bé sao?”
“Không cần đâu.” Cô giáo Tần nói: “Ba con bé ở đó rồi, hai ngày nay chị không cần phải đi nữa.”
Cô Tần đã nói vậy, Kiều Vãn cũng không khách sáo nữa, cô cắn miếng bánh ngọt, cười nói: “Dạ được, thế thì nhờ chị nhé.”
“Khách sáo làm gì.” Cô Tần cười đáp.
–
Sau khi bàn bạc xong xuôi chuyện dạy thay, cô Tần bèn rời đi, Kiều Vãn ngồi ở ghế băng dương cầm ăn bánh ngọt, lấy điện thoại gọi cho Trì Cố Uyên.
Tuy nói sau khi hẹn hò, ngoại việc tim đập mặt đỏ và hôn môi khiến cô cả đêm hưng phấn không ngủ được ra, thì mọi chuyện vẫn như trước, nhưng thật ra có vài điều đã khác, tỷ như bây giờ, gọi điện thoại cho Trì Cố Uyên, còn chưa nghe được giọng của anh mà tim cô đã đập rộn ràng.
“A lô.” Giọng nói của Trì Cố Uyên truyền đến. Kiều Vãn cũng “ừm” một tiếng.
Tiếng ừm của cô đối lấy tiếng cười khẽ của người đàn ông ở đầu dây bên kia. Sự ngọt ngào lan ra khắp tim cô, Kiều Vãn cũng cười. Xem ra yêu vào rồi là không thể nào giống như trước nữa.
“Sao vậy?” Trì Cố Uyên nghe thấy Kiều Vãn cười, bèn hỏi.
“À, em định hỏi tối nay mình có thể đi ăn với nhau được không?”
“Được chứ.” Kiều Vãn chủ động hẹn, anh đương nhiên là đồng ý: “Mấy giờ em tan làm, anh đi đón em.”
Kiều Vãn cười: “Bây giờ em đã xong việc rồi. Thế còn anh?”
Trì Cố Uyên im lặng một lát: “Anh vẫn còn bận.”
Bây giờ mới có hai giờ chiều, tầm này ai cũng đang bận rộn.
Kiều Vãn lên tiếng: “À, thế thì em…”
“Em có muốn đến chỗ của anh không?” Trì Cố Uyên hỏi.
Nghe thấy lời đề nghị của Trì Cố Uyên, hàng mi của Kiều Vãn khẽ run run.
Bình luận truyện