Không Thể Động
Chương 33
Không thể động –
Tác giả: Phong Lộng
Edit: Nguyệt Cầm Vân
Suốt hành trình hai ngày sau đó, không nhìn thấy bóng dáng của một ai khác, Trần Minh tin rằng bọn họ đã tiến sâu vào rừng rậm, nơi có rất ít dấu chân người từng lưu lại, liền đề xuất với Vi Vi không nên vào sâu hơn nữa.
Vi Vi cực lực phản đối: “Sợ gì chứ, chúng ta có la bàn, sổ tay mưu sinh, lương khô, đồ hộp, còn cả cái này nữa…”
Cô gỡ ba lô trên lưng xuống, lục tìm trong đó suốt một hồi lâu, cư nhiên lấy ra được một khẩu súng lục màu bạc, khoe khang nói: “Hổ cọp đến đây liền bắn chết nó.”
Trần Minh giật mình hoảng sợ, vội vàng đè xuống khẩu súng đang bị cô giơ lên ngắm loạn xạ: “Làm sao em kiếm được thứ này?”
“Sớm đã bảo người chuẩn bị rồi, vừa xuống khỏi máy bay, ở trên xe liền nhét cho em. Thế nào, người của em cũng không tồi đi?” Vi Vi nháy nháy mắt.
Dưới yêu cầu ba lần bảy lượt của Trần Minh, cuối cùng Vi Vi cũng cất khẩu súng vào ba lô. Nhưng cô vẫn khăng khăng đòi đi sâu vào rừng, còn chỉ trích Trần Minh chơi xấu, nói không giữ lời.
Không thể phủ nhận hành trình chưa biết rõ phía trước khiến người ta cảm thấy phấn chấn tinh thần, rừng rậm thần bí đang hấp dẫn bọn họ, nhìn lương khô và các loại phương tiện liên lạc đắt tiền được chuẩn bị đầy đủ, cuối cùng Trần Minh cũng bị thuyết phục.
Bọn họ thẳng tiến vào sâu trong rừng rậm.
Ngày thứ ba, núi Đại Hưng An phô diễn cho bọn họ xem một màn khí hậu rừng rậm biến đổi thất thường. Chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ, trời nắng đã chuyển sang âm trầm u ám, rõ ràng là giữa trưa, rừng rậm um tùm vốn đã không nhiều ánh sáng mặt trời, lại như bất chợt sập tối, gần như phải dựa vào đèn pin để chiếu sáng.
Tiếng sấm ì ùng truyền tới từ sâu trong tầng mây đen, dường như nhắc nhở người ta một trận mưa lớn đáng sợ đang trong quá trình thai nghén.
“Chúng ta nên dừng lại tìm một chỗ để nghỉ ngơi.” Trần Minh lo lắng nhìn lên đỉnh đầu, giữa những chạc cây đồ sộ là tầng mây xám xịt, dày đặc, một khi mưa xuống, nhất định sẽ như thác đổ: “Hiện giờ là mùa mưa của núi Đại Hưng An sao?”
Nếu đúng như vậy, thật sự không nên chọn thời điểm này để đến đây mạo hiểm.
“Em cũng không phải chuyên gia khí tượng, làm sao biết được?” Vi Vi vừa đi vừa hỏi: “Có muốn tra la bàn một chút không?” Mặc dù cô thích mạo hiểm, nhưng số lần tự mình thể nghiệm hoàn toàn không nhiều, cũng có chút bất an.
“Trước tiên tìm một chỗ để hạ trại đi đã.”
“Không thể tìm gốc cây, sẽ bị sét đánh.”
“Tìm một sơn động khô ráo đi.”
Vi Vi kêu: “Không muốn, trên ti vi nói trong sơn động thường đều có rắn và nhện. Nhện rừng rất đáng sợ, rất to, lại còn lông lá, có độc nữa.” Cô làm một nét mặt mắc ói.
Trần Minh lại ngẩng đầu nhìn sắc trời, cau mày hỏi: “Vậy em nói chúng ta nên hạ trại ở đâu?”
Vi Vi bị hỏi lại. Cô im lặng một hồi, dùng một loại nét mặt cổ quái nhìn Trần Minh.
Trần Minh không phải người giỏi về phỏng đoán tâm lý người khác, cậu vừa đeo hành lý nặng trĩu trên lưng bước đi, vừa ngoảnh đầu lại, đúng lúc thấy được nét mặt Vi Vi vào thời khắc này. Khiến người ta kinh ngạc chính là, một loại lĩnh ngộ bất thình lình xảy ra vọt thẳng vào não cậu.
Vô dụng, em nhất định cảm thấy tôi rất vô dụng.
Tôi không phải Ly Úy, cũng không phải Chu Dương. Chỉ cần một trong hai người bọn họ có mặt ở đây, đều sẽ quyết định chủ ý, đều sẽ nghĩ ra biện pháp, đều sẽ không bị một trận mưa lớn sắp sập xuống gây khó dễ.
“Nhìn em như vậy làm gì?” Vi Vi dừng chân, trừng nhìn Trần Minh.
Trần Minh thu hồi ánh mắt, quay đầu đi tiếp: “Chúng ta thử tìm xem, coi có chỗ nào hạ trại được không.”
Chu Dương quay về tổng bổ rồi sao? Hắn đã phát hiện chưa?
Bước chân của Trần Minh thoáng ngưng trệ, bỗng nhiên phát hiện suy nghĩ của mình lại chuyển tới nơi không nên chuyển, vội vàng kéo lực chú ý trở về núi Đại Hưng An.
Hai người đều trầm mặc, ba lô trên lưng chật ních, nặng trĩu.
Vi Vi đi được một lúc, bỗng nhiên nhỏ giọng gọi một tiếng: “Anh…”
“Hửm?”
Vi Vi ngoảnh đầu sang, nhìn cậu một cái, rồi lại quay mặt đi: “Không có gì, chỉ là gọi anh một chút.” Tiếp tục đi đường.
Bọn họ cứ sợ trước lúc trời mưa không tìm được nơi thích hợp để hạ trại, may mắn chính là, mây đen trên trời mặc dù khí thế rào rạt, sấm rền không ngừng, nhưng vẫn ở trạng thái sấm sét chứ chưa mưa.
Cuối cùng, bọn họ cũng tìm được một nơi thoạt nhìn rất không tồi, mặt cỏ sạch sẽ, dựa vào mấy tảng đá lớn, vừa vặn có thể chắn gió, như vậy lều vải sẽ không dễ dàng bị gió quật đi. Vi Vi nhìn quanh một hồi, quay lại hài lòng báo cáo: “Cách đây không xa chính là một dòng suối nhỏ, như vậy rất tốt, em thề, ngày mai nhất định phải thoải mái tắm rửa một cái. A, cả người bẩn chết đi được.”
Trần Minh đã dựng xong hai túp lều sát tảng đá lớn, lương khô do Vi Vi chuẩn bị, đều là đồ hộp, hương vị cũng không tồi. Ăn xong bữa tối, Vi Vi bắt đầu oán thán thời tiết: “Thật đáng ghét, chẳng có sao trăng gì cả. Khắp nơi toàn là mây đen, có gì đáng xem chứ?” Nói rồi liền chui vào lều đi ngủ.
Trần Minh lại không ngủ được.
Hai đêm trước, Vi Vi đều vì cảnh trời đêm mỹ lệ của rừng rậm mà mặc sức reo hò, Trần Minh không có dư thời gian yên tĩnh để hưởng thụ cái tĩnh lặng của rừng rậm.
Đêm nay thì không như vậy, chỉ có một mình cậu ngồi bên ngoài lều trại. Bầu trời không sao, trong nền trời tối thẫm, có lẽ chật đầy mây đen.
Ngay cả mặt trăng cũng không thấy xuất hiện.
“Tôi đoán, em thích ngắm sao.”
Âm giọng rất khẽ, tựa như e sợ sẽ làm kinh động tới thứ gì.
Trần Minh bất chợt cả kinh, quay ngoắt đầu lại nhìn ngó xung quanh. Sâu trong rừng rậm truyền tới tiếng côn trùng kêu rả rích, ngắt quãng từng hồi.
Không có ai, không có Chu Dương.
Cậu thở dài một tiếng.
“Tôi đoán, em cũng thích xem pháo hoa, rực rỡ đầy trời, từng đóa từng đóa pháo hoa cực đại nối tiếp nhau.”
Bóng đêm thâm trầm như vậy, làm sao có pháo hoa? Làm sao có rực rỡ đầy trời?
Một làn gió khẽ lẻn vào cổ áo Trần Minh, cậu vội vàng khép cổ áo lại, bất chợt phát hiện tay mình đang run lên nhè nhẹ.
Lạnh ư?
Không, tuyệt đối không lạnh.
Thật đấy.
Côn trùng trong bụi cỏ đang thỏa thích kêu vang, lúc trầm lúc bổng. Cậu cúi lưng, vuốt ve mặt cỏ xanh mướt dưới chân, nghĩ rằng như vậy có thể khiến tâm tình dễ chịu được một chút.
Nhưng đầu ngón tay chạm tới bùn đất lạnh băng, như một loại lạnh giá vĩnh hằng, trong nháy mắt đã đông cứng đầu ngón tay của cậu, thậm chí cả trái tim cậu.
Ly Úy chết rồi, Ly Úy đã xuống mộ rồi.
Chính là chôn vùi như vậy, dưới tầng đất lạnh lẽo. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Cậu như tận mắt nhìn thấy cảnh tượng Chu Dương chôn cất Ly Úy, bãi cỏ mênh mông bát ngát, cỏ xanh, trời xanh, gió nhẹ. Chu Dương đứng lặng ở đó, trầm mặc mà bi thương.
Xương trắng, đó là xương trắng u mịch của Ly Úy.
“Người đã chết, thi cốt vẫn còn.”
“Đem Ly Úy của tao trả lại cho tao, tao sẽ đem Ly Úy của mày trả lại cho mày.”
“Không, không… Không, Chu Dương, anh không thể như vậy… anh không thể!”
“Tôi có thể.”
Chu Dương nói, tôi có thể.
Ba chữ đơn giản, chỉ vẻn vẹn ba chữ. Trần Minh cuối cùng cũng hiểu được giá trị của mình, còn kém xa một vốc xương khô.
“Đừng nghĩ, đừng nghĩ nữa.” Trần Minh run rẩy tự nói với mình, lặp đi lặp lại. Gió đêm của rừng rậm bắt đầu lạnh lẽo, thân thể cậu đang phát run.
Thân thể cậu, từng được hai cánh tay mạnh mẽ mà hữu lực siết lấy thật chặt, ôm ghì như thể vĩnh viễn sẽ không buông ra, khiến hơi ấm như lửa truyền đến mọi ngóc ngách trên thân thể, khiến mỗi tế bào trên thân thể quên đi tư vị rét lạnh.
Chu Dương, em thích ngắm sao.
Em thích pháo hoa, rực rỡ đầy trời, từng đóa từng đóa nối tiếp nhau.
Em thích mùi hương thơm dịu của lá sen, cầu vồng rực rỡ sau cơn mưa, tranh thủy mặc mờ ảo, còn cả vệt bạch sạch phía đằng chân trời mỗi khi có máy bay lướt qua.
Em đã quên quá khứ, thế nhưng còn sót năng lực để yêu anh. Cố nhiên lại là yêu, khiến em nhớ tới chính mình.
“Hãy nói cho anh biết, chúng ta có thể quay về như trước đây.”
“Chu Dương, tôi không làm được.”
Giữa trời và đất, không khí đã ngừng lưu động.
“Anh đã nói, chỉ cần tôi yêu anh, vậy là đủ rồi.” Cậu nghẹn cứng yết hầu, gắng sức giãy giụa như túm lấy một cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
“Tôi nói dối.” Chu Dương nói: “Tôi cũng không làm được.”
Đau lòng, vì sao lòng luôn đau đến vô bờ vô bến.
Trái tim của ta ơi, mi thật nguyện ý chảy kiệt đến giọt máu cuối cùng sao? Cho dù mi biết rõ, sau hi sinh đau thương, giãy giụa hết lần này tới lần khác, cũng chẳng thể đổi được dù chỉ một chút hạnh phúc.
Môi dưới truyền tới một trận đau đớn, vị máu bao phủ đầu lưỡi, Trần Minh nghiến răng, đứng dậy khỏi bãi cỏ, lảo đảo đi về phía túp lều.
Đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa.
Tôi không phải Ly Úy, bất luận các người có chờ mong cỡ nào, bất luận bản thân tôi có nỗ lực cỡ nào.
Tôi không có khả năng ngàn chén không say.
Thời điểm thương tâm, tôi sẽ nhịn không được mà rơi lệ.
Thế nên, tôi vĩnh viễn không phải Ly Úy.
Ông trời ơi, cầu xin ngài để tôi được lãng quên Chu Dương, cho dù chỉ quên đi cái tên này trong một giây thôi, tôi cũng sẽ thật lòng mà cảm kích ngài.
__Hết__
Tác giả: Phong Lộng
Edit: Nguyệt Cầm Vân
Suốt hành trình hai ngày sau đó, không nhìn thấy bóng dáng của một ai khác, Trần Minh tin rằng bọn họ đã tiến sâu vào rừng rậm, nơi có rất ít dấu chân người từng lưu lại, liền đề xuất với Vi Vi không nên vào sâu hơn nữa.
Vi Vi cực lực phản đối: “Sợ gì chứ, chúng ta có la bàn, sổ tay mưu sinh, lương khô, đồ hộp, còn cả cái này nữa…”
Cô gỡ ba lô trên lưng xuống, lục tìm trong đó suốt một hồi lâu, cư nhiên lấy ra được một khẩu súng lục màu bạc, khoe khang nói: “Hổ cọp đến đây liền bắn chết nó.”
Trần Minh giật mình hoảng sợ, vội vàng đè xuống khẩu súng đang bị cô giơ lên ngắm loạn xạ: “Làm sao em kiếm được thứ này?”
“Sớm đã bảo người chuẩn bị rồi, vừa xuống khỏi máy bay, ở trên xe liền nhét cho em. Thế nào, người của em cũng không tồi đi?” Vi Vi nháy nháy mắt.
Dưới yêu cầu ba lần bảy lượt của Trần Minh, cuối cùng Vi Vi cũng cất khẩu súng vào ba lô. Nhưng cô vẫn khăng khăng đòi đi sâu vào rừng, còn chỉ trích Trần Minh chơi xấu, nói không giữ lời.
Không thể phủ nhận hành trình chưa biết rõ phía trước khiến người ta cảm thấy phấn chấn tinh thần, rừng rậm thần bí đang hấp dẫn bọn họ, nhìn lương khô và các loại phương tiện liên lạc đắt tiền được chuẩn bị đầy đủ, cuối cùng Trần Minh cũng bị thuyết phục.
Bọn họ thẳng tiến vào sâu trong rừng rậm.
Ngày thứ ba, núi Đại Hưng An phô diễn cho bọn họ xem một màn khí hậu rừng rậm biến đổi thất thường. Chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ, trời nắng đã chuyển sang âm trầm u ám, rõ ràng là giữa trưa, rừng rậm um tùm vốn đã không nhiều ánh sáng mặt trời, lại như bất chợt sập tối, gần như phải dựa vào đèn pin để chiếu sáng.
Tiếng sấm ì ùng truyền tới từ sâu trong tầng mây đen, dường như nhắc nhở người ta một trận mưa lớn đáng sợ đang trong quá trình thai nghén.
“Chúng ta nên dừng lại tìm một chỗ để nghỉ ngơi.” Trần Minh lo lắng nhìn lên đỉnh đầu, giữa những chạc cây đồ sộ là tầng mây xám xịt, dày đặc, một khi mưa xuống, nhất định sẽ như thác đổ: “Hiện giờ là mùa mưa của núi Đại Hưng An sao?”
Nếu đúng như vậy, thật sự không nên chọn thời điểm này để đến đây mạo hiểm.
“Em cũng không phải chuyên gia khí tượng, làm sao biết được?” Vi Vi vừa đi vừa hỏi: “Có muốn tra la bàn một chút không?” Mặc dù cô thích mạo hiểm, nhưng số lần tự mình thể nghiệm hoàn toàn không nhiều, cũng có chút bất an.
“Trước tiên tìm một chỗ để hạ trại đi đã.”
“Không thể tìm gốc cây, sẽ bị sét đánh.”
“Tìm một sơn động khô ráo đi.”
Vi Vi kêu: “Không muốn, trên ti vi nói trong sơn động thường đều có rắn và nhện. Nhện rừng rất đáng sợ, rất to, lại còn lông lá, có độc nữa.” Cô làm một nét mặt mắc ói.
Trần Minh lại ngẩng đầu nhìn sắc trời, cau mày hỏi: “Vậy em nói chúng ta nên hạ trại ở đâu?”
Vi Vi bị hỏi lại. Cô im lặng một hồi, dùng một loại nét mặt cổ quái nhìn Trần Minh.
Trần Minh không phải người giỏi về phỏng đoán tâm lý người khác, cậu vừa đeo hành lý nặng trĩu trên lưng bước đi, vừa ngoảnh đầu lại, đúng lúc thấy được nét mặt Vi Vi vào thời khắc này. Khiến người ta kinh ngạc chính là, một loại lĩnh ngộ bất thình lình xảy ra vọt thẳng vào não cậu.
Vô dụng, em nhất định cảm thấy tôi rất vô dụng.
Tôi không phải Ly Úy, cũng không phải Chu Dương. Chỉ cần một trong hai người bọn họ có mặt ở đây, đều sẽ quyết định chủ ý, đều sẽ nghĩ ra biện pháp, đều sẽ không bị một trận mưa lớn sắp sập xuống gây khó dễ.
“Nhìn em như vậy làm gì?” Vi Vi dừng chân, trừng nhìn Trần Minh.
Trần Minh thu hồi ánh mắt, quay đầu đi tiếp: “Chúng ta thử tìm xem, coi có chỗ nào hạ trại được không.”
Chu Dương quay về tổng bổ rồi sao? Hắn đã phát hiện chưa?
Bước chân của Trần Minh thoáng ngưng trệ, bỗng nhiên phát hiện suy nghĩ của mình lại chuyển tới nơi không nên chuyển, vội vàng kéo lực chú ý trở về núi Đại Hưng An.
Hai người đều trầm mặc, ba lô trên lưng chật ních, nặng trĩu.
Vi Vi đi được một lúc, bỗng nhiên nhỏ giọng gọi một tiếng: “Anh…”
“Hửm?”
Vi Vi ngoảnh đầu sang, nhìn cậu một cái, rồi lại quay mặt đi: “Không có gì, chỉ là gọi anh một chút.” Tiếp tục đi đường.
Bọn họ cứ sợ trước lúc trời mưa không tìm được nơi thích hợp để hạ trại, may mắn chính là, mây đen trên trời mặc dù khí thế rào rạt, sấm rền không ngừng, nhưng vẫn ở trạng thái sấm sét chứ chưa mưa.
Cuối cùng, bọn họ cũng tìm được một nơi thoạt nhìn rất không tồi, mặt cỏ sạch sẽ, dựa vào mấy tảng đá lớn, vừa vặn có thể chắn gió, như vậy lều vải sẽ không dễ dàng bị gió quật đi. Vi Vi nhìn quanh một hồi, quay lại hài lòng báo cáo: “Cách đây không xa chính là một dòng suối nhỏ, như vậy rất tốt, em thề, ngày mai nhất định phải thoải mái tắm rửa một cái. A, cả người bẩn chết đi được.”
Trần Minh đã dựng xong hai túp lều sát tảng đá lớn, lương khô do Vi Vi chuẩn bị, đều là đồ hộp, hương vị cũng không tồi. Ăn xong bữa tối, Vi Vi bắt đầu oán thán thời tiết: “Thật đáng ghét, chẳng có sao trăng gì cả. Khắp nơi toàn là mây đen, có gì đáng xem chứ?” Nói rồi liền chui vào lều đi ngủ.
Trần Minh lại không ngủ được.
Hai đêm trước, Vi Vi đều vì cảnh trời đêm mỹ lệ của rừng rậm mà mặc sức reo hò, Trần Minh không có dư thời gian yên tĩnh để hưởng thụ cái tĩnh lặng của rừng rậm.
Đêm nay thì không như vậy, chỉ có một mình cậu ngồi bên ngoài lều trại. Bầu trời không sao, trong nền trời tối thẫm, có lẽ chật đầy mây đen.
Ngay cả mặt trăng cũng không thấy xuất hiện.
“Tôi đoán, em thích ngắm sao.”
Âm giọng rất khẽ, tựa như e sợ sẽ làm kinh động tới thứ gì.
Trần Minh bất chợt cả kinh, quay ngoắt đầu lại nhìn ngó xung quanh. Sâu trong rừng rậm truyền tới tiếng côn trùng kêu rả rích, ngắt quãng từng hồi.
Không có ai, không có Chu Dương.
Cậu thở dài một tiếng.
“Tôi đoán, em cũng thích xem pháo hoa, rực rỡ đầy trời, từng đóa từng đóa pháo hoa cực đại nối tiếp nhau.”
Bóng đêm thâm trầm như vậy, làm sao có pháo hoa? Làm sao có rực rỡ đầy trời?
Một làn gió khẽ lẻn vào cổ áo Trần Minh, cậu vội vàng khép cổ áo lại, bất chợt phát hiện tay mình đang run lên nhè nhẹ.
Lạnh ư?
Không, tuyệt đối không lạnh.
Thật đấy.
Côn trùng trong bụi cỏ đang thỏa thích kêu vang, lúc trầm lúc bổng. Cậu cúi lưng, vuốt ve mặt cỏ xanh mướt dưới chân, nghĩ rằng như vậy có thể khiến tâm tình dễ chịu được một chút.
Nhưng đầu ngón tay chạm tới bùn đất lạnh băng, như một loại lạnh giá vĩnh hằng, trong nháy mắt đã đông cứng đầu ngón tay của cậu, thậm chí cả trái tim cậu.
Ly Úy chết rồi, Ly Úy đã xuống mộ rồi.
Chính là chôn vùi như vậy, dưới tầng đất lạnh lẽo. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Cậu như tận mắt nhìn thấy cảnh tượng Chu Dương chôn cất Ly Úy, bãi cỏ mênh mông bát ngát, cỏ xanh, trời xanh, gió nhẹ. Chu Dương đứng lặng ở đó, trầm mặc mà bi thương.
Xương trắng, đó là xương trắng u mịch của Ly Úy.
“Người đã chết, thi cốt vẫn còn.”
“Đem Ly Úy của tao trả lại cho tao, tao sẽ đem Ly Úy của mày trả lại cho mày.”
“Không, không… Không, Chu Dương, anh không thể như vậy… anh không thể!”
“Tôi có thể.”
Chu Dương nói, tôi có thể.
Ba chữ đơn giản, chỉ vẻn vẹn ba chữ. Trần Minh cuối cùng cũng hiểu được giá trị của mình, còn kém xa một vốc xương khô.
“Đừng nghĩ, đừng nghĩ nữa.” Trần Minh run rẩy tự nói với mình, lặp đi lặp lại. Gió đêm của rừng rậm bắt đầu lạnh lẽo, thân thể cậu đang phát run.
Thân thể cậu, từng được hai cánh tay mạnh mẽ mà hữu lực siết lấy thật chặt, ôm ghì như thể vĩnh viễn sẽ không buông ra, khiến hơi ấm như lửa truyền đến mọi ngóc ngách trên thân thể, khiến mỗi tế bào trên thân thể quên đi tư vị rét lạnh.
Chu Dương, em thích ngắm sao.
Em thích pháo hoa, rực rỡ đầy trời, từng đóa từng đóa nối tiếp nhau.
Em thích mùi hương thơm dịu của lá sen, cầu vồng rực rỡ sau cơn mưa, tranh thủy mặc mờ ảo, còn cả vệt bạch sạch phía đằng chân trời mỗi khi có máy bay lướt qua.
Em đã quên quá khứ, thế nhưng còn sót năng lực để yêu anh. Cố nhiên lại là yêu, khiến em nhớ tới chính mình.
“Hãy nói cho anh biết, chúng ta có thể quay về như trước đây.”
“Chu Dương, tôi không làm được.”
Giữa trời và đất, không khí đã ngừng lưu động.
“Anh đã nói, chỉ cần tôi yêu anh, vậy là đủ rồi.” Cậu nghẹn cứng yết hầu, gắng sức giãy giụa như túm lấy một cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
“Tôi nói dối.” Chu Dương nói: “Tôi cũng không làm được.”
Đau lòng, vì sao lòng luôn đau đến vô bờ vô bến.
Trái tim của ta ơi, mi thật nguyện ý chảy kiệt đến giọt máu cuối cùng sao? Cho dù mi biết rõ, sau hi sinh đau thương, giãy giụa hết lần này tới lần khác, cũng chẳng thể đổi được dù chỉ một chút hạnh phúc.
Môi dưới truyền tới một trận đau đớn, vị máu bao phủ đầu lưỡi, Trần Minh nghiến răng, đứng dậy khỏi bãi cỏ, lảo đảo đi về phía túp lều.
Đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa.
Tôi không phải Ly Úy, bất luận các người có chờ mong cỡ nào, bất luận bản thân tôi có nỗ lực cỡ nào.
Tôi không có khả năng ngàn chén không say.
Thời điểm thương tâm, tôi sẽ nhịn không được mà rơi lệ.
Thế nên, tôi vĩnh viễn không phải Ly Úy.
Ông trời ơi, cầu xin ngài để tôi được lãng quên Chu Dương, cho dù chỉ quên đi cái tên này trong một giây thôi, tôi cũng sẽ thật lòng mà cảm kích ngài.
__Hết__
Bình luận truyện