Chương 3: Không Bao Giờ Bỏ Lỡ Nữa
"Đệt, đây là quản thật à!", La Uy đứng trước cửa sổ hô một câu.
Từ lúc ăn cơm tối xong, nó vẫn bám cửa sổ cầm ống nhòm nhìn ra bên ngoài, nhòm cả hai tiếng rồi vẫn chưa chịu thôi.
Từ khi biết chút nữa năm tư sẽ tiến hành truyền thống bạo động, nó tràn đầy hứng thú với hoạt động này.
Dù rằng ông Bao đã cảnh cáo ai rời khỏi ký túc sẽ bị xử phạt, tối nay số lượng giám thị khu ký túc cũng tăng lên, nhưng La Uy vẫn kiên nhẫn chờ cơ hội chuồn đi.
"Không đi thì không đi, cũng chả trông mong gì mấy cái bánh bao mày cướp được".
Kiều Dương ngồi trước máy tính chơi game, tay vẫn mải chém giết, không chút để ý tàn thuốc chỉ chực rơi đầy bàn phím.
"Tàn thuốc đốt đến mông mày rồi kìa, cục cưng", Từ Tiếu Thiên ghé vào giường Kiều Dương nhắc nhở.
"Đệt, Kiều Dương lấy lon coca rỗng trên bàn, ném điếu thuốc vào, "Đốt con mẹ nó mông mày ấy, cả người mày toàn mông".
"Ây, hoa cúc nở khắp người luôn", Trần Chí Viễn bên cạnh Kiều Dương tiếp một câu.
"Chí Viễn, nói mày ngu còn chết cũng không chịu nhận", Từ Tiếu Thiên chỉ có thể thở dài, liếc màn hình Kiều Dương, "Tao phát hiện dạo này mày thăng cấp có hơi bị nhanh đấy?"
Kiều Dương bấm mở danh sách bạn tốt, chỉ chỉ danh sách sư đồ, cười nói với Từ Tiếu Thiên: "Từ đại gia, đếm xem có bao nhiêu người."
"Đệch, mày kiếm đâu ra nhiều đồ đệ vậy!", Từ Tiếu Thiên nhảy dựng lên, bò đến trước màn hình nhìn lại lần nữa, mười mấy người, tất cả đều đang online, cuồn cuộn không ngừng dâng lên sư phó Kiều công tử ít nhiều kinh nghiệm.
"Học sinh của Lăng Tiêu..."
"Đây con mẹ nó là giáo viên kiểu gì", Từ Tiếu Thiên sửng sốt một chút, "Lôi kéo học sinh đi chơi game online, đây không phải là lảm hư chúng nó à? Lăng Tiêu đúng là thành phần nguy hiểm của xã hội trà trộn vào các nhà giáo nhân dân...!Mau chia cho tao chút."
Từ Tiếu Thiên đẩy Trần Chí Viễn qua một bên, cướp lại máy tính đăng nhập account của mình.
Trần Chí Viễn bị Từ Tiếu Thiên một tay đẩy luôn xuống đất được cực kỳ bất bình, quay người lại đẩy Từ Tiếu Thiên một chút.
"Bóp vai cho ngài đây đi", Từ Tiếu Thiên cười, chỉ vào vai mình, "Bóp mạnh hơn chút".
"Aaaaaaa", Trần Chí Viễn bi phẫn trèo lên cửa số, "Tao không thiết sống nữa".
"Mày muốn nhảy lầu hả? Không dễ đâu", La Uy cầm ống nhòm nhìn Trần Chí Viễn, "Người mày nhỏ thế này, nhảy xuống cũng phải đu đưa trong không khí mấy vòng rồi mới chạm đất được".
"Uy Ca nói quá chuẩn!", Từ Tiếu Thiên giơ ngón cái.
Bởi vì ông Bao với mấy thầy giám thị và một tốp bảo vệ trước sau hai cổng Nam Bắc khu ký túc xá đi qua đi lại tuần tra, rất tâm huyết với công việc, nên đến 11 giờ tắt đèn, Uy Ca cũng không tìm được lúc nào trốn đi.
"Năm bốn đằng kia cũng không ho he gì cả", La Uy có hơi buồn bực, mặt cũng không thèm rửa mà bò luôn lên giường.
"Năm tư lần này thật không biết chơi, bốn năm đại học sao có thể kết thúc lãng xẹt như vậy, không đánh đấm gì cả?"
"Nếu mày thừa thời gian thì lên kế hoạch năm sau cho bọn mình đi", Kiều Dương nằm trên giường nhắn tin.
"Nói thật ta còn chục cái mục tiêu chưa làm được", La Uy nằm lên giường, tự nhiên có hơi buồn.
"Ờ, cái mục tiêu của mày nếu tao không nhầm", Từ Tiếu Thiên lấy đèn pin huơ huơ, chiếu vào đầu La Uy, "Có phải là mày cố gắng bốn năm nhưng vẫn chưa kiếm được gấu không?"
"Ầy Từ gia, mày đứng có bóc vết sẹo của người ta ra như thế", Trần Chí Viễn giả vờ đau xót, sờ soạng trên bàn tìm thuốc.
"Không đúng, lần trước không phải Uy Ca có người rồi à, cái người học văn thư ấy?".
Kiều Dương nghĩ nghĩ, tuy cô bạn kia không khác gì họ hàng xa của Trần Chí Viễn, vừa nhỏ vừa gầy, nhưng hình như...!là con gái thật.
"Đừng nhắc đến nhỏ nữa", La Uy ngẩng đều quát một câu.
"Thì là, không nhắc nhỏ nữa, người đâu trông như mấy miếng đậu, không nhắc nữa!", Từ Tiếu Thiên ở trên giường rất nghiêm túc mà đáp lại.
"Đệt, đã bảo không nói rồi."
"Không nói, ai bảo đấy là đậu phụ, phải là đậu phụ khô mới đúng!", Kiều Dương nén cười bổ sung.
"Hai đứa mày cẩn thận, tao nhớ hết rồi đấy", La Uy bực bội trở mình, "Tao nguyền rủa hai đứa mày sau này phải kết hôn với con gái hết!"
"Đệt", Kiều Dương và Từ Tiếu Thiên đồng thanh chửi thề.
"Việc đấy không thể được", Từ Tiếu Thiên trầm mặc một hồi.
"Mày mơ đi La Uy", Kiều Dương đá đá nóc giường.
11 giờ rưỡi, tòa 6 đối diện bỗng nhiên có tiếng động.
La Uy vội bật dậy lăn xuống giường, "Tao đệt, chúng nó muốn làm gì đây?"
"Chuyện gì thế này, tòa 6 có ai canh không?", tiếng hét của ông Bao từ dưới tầng truyền lên.
Mấy người đều hưng phấn, nhảy hết khỏi giường, phi ra chỗ cửa sổ.
Đèn điện hai tầng tụi năm bốn ở đều mở lên hết, không chỉ điện hàng lanh với điện trong phòng, đèn khẩn cấp cũng bị bật hết lên, từng cột sáng chiếu vào trong đêm tối.
Mọi người còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, loa lớn hồi sáng dọa La Uy nhảy dựng lên lại đột nhiên có tiếng, bốn người đang chèn nhau cửa sổ cùng hoảng sợ: "Tao đệt".
"Alo 1234 alo, 500 anh em có nghe thấy gì không...", loa vang lên giọng nói của cựu Chủ tịch hội Sinh viên, từ phía mấy ký túc xá cùng truyền đến tiếng thét đinh tai nhức óc cùng tiếng huýt sáo đầy kích động, "Còn chờ gì nữa, đêm hội, bắt đầu!"
Câu "bắt đầu" vừa vang lên, cửa sổ của tất cả ký túc xá đều mở ra, bao nhiêu đồ vật không hiểu từ đâu bay tới.
Từ Tiếu Thiên giật ống nhòm từ tay La Uy, vừa kịp thấy một cái chậu rửa mặt từ trên trời rơi xuống, đập vào hành lang phát ra mấy tiếng loảng xoảng.
Theo sau là một đống chậu rửa mặt rồi hộp cơm.
Trong lúc hỗn loạn "linh kinh leng keng" còn nghe được cả tiếng mắng người của ông Bao: "Điên
- hết rồi! Đám nhãi này muốn phá cả trời luôn đây."
Mấy phút sau, tiếng ồn không giảm bớt chút nào, ngược lại càng ngày càng lớn.
Xem ra bên kia đã chuẩ bị cho đêm nay không ít đồ rách nát, ném mãi không hết.
Tòa 5 cũng bắt đầu có người tham gia, lôi hết thùng rác nồi cơm chậu kiểng ném ra ngoài.
Từ Tiếu Thiên thậm chí còn nhìn thấy một đôi giày thể thao màu trắng
"Chí Viễn, cái bồn rửa mặt của mày đâu?", Kiều Dương đột nhiên vỗ vai Trần Chí Viễn.
"Dưới giường...", Trần Chí Viễn như phản xạ có điều kiện mà trả lời, sau đó lại hét lên: "Mày định làm gì, cái này còn dùng được lâu mà, nó bị rò có tí thôi!"
Kiều Dương không chờ nó nói xong, cong mông lôi cái chậu từ dưới gầm giường ra, chạy tới cửa sổ huýt sáo một hơi rõ dài, vung tay lên, cái chậu vẽ một đường cong duyên dáng vào không khí, bay ra ngoài.
"Kiều công tử mày không phải người!", Trần Chí Viễn vô cùng đau khổ mà hét ra ngoài một tiếng.
Tiếng kêu này so với nồi niêu xong chảo bên cạnh cũng không lớn lắm, nhưng lại như lời nhắc với đám người đang mải ném đồ.
Có người bắt đầu hô theo: "Vĩnh biệt trường Bách khoa*..."
"XXX anh yêu em!"
"Tiền tao cho mày mượn khi nào mới trả thế XXX!"
"Mở cửa cho tao!"
Từ Tiếu Thiên ngã lên giường Kiều Dương, cười tới mức không thở nổi: "Ai da tao đệt, khác gì mấy đứa ngu không".
"Từ Tiếu Thiên bảo mấy người bị ngu đó!", La Uy chạy đến cửa sổ, hướng ra bên ngoài hét lớn.
"Từ Tiếu Thiên có giỏi một mình lên điiiiii!"
"217 chúng mày đáng đánhhhh"
Từ Tiếu Thiên xoa xoa mặt,vừa định lên nháo tiếp thì di động đổ chuông.
Chuông điện thoại của Từ Tiếu Thiên vạn năm không đổi, âm báo cuộc gọi là Quốc tế ca, âm báo tin nhắn thì là Yamete.
Cậu không thích đổi chuông nhiều là vì muốn dù âm thanh bên cạnh có hỗ loạn đến đâu thì bao giờ cũng nghe thấy tiếng chuông điện thoại trước.
Cậu cầm điện thoại lên nhìn qua, là tin nhắn của Lạc Hiên.
"Khi nào cậu về? Tớ đi đón."
Tin nhắn này làm Từ Tiếu Thiên có chút kích động, luống cuống tay chân mãi mới bình tĩnh lại, nghĩ nghĩ một hồi gọi điện thoại qua luôn.
"Hử?", Lạc Hiên khi trả lời điện thoại thích ậm ừ hơn là nói.
"Không phải cậu muốn ra ngoài à, vẫn rảnh để đón tớ?", Từ Tiếu Thiên hỏi một câu.
"Tôi thay mặt cho giáo viên Aoi**...", La Uy đứng bên cửa sổ hét lớn.
"Bên các cậu làm gì thế?", Lạc Hiên nở nụ cười, "12 giờ đêm rồi vẫn chưa đi ngủ à?"
"Đêm nay là lễ hội của năm bốn", Từ Tiếu Thiên lấy gối che lên đầu, nằm lên giường: "Chắc một hồi nữa còn đi đập phá nhà ăn...!Cậu có thể đón tớ thật à?"
"Có thể.
Cậu về trước mùng mười là được.
Vẫm còn mấy ngày nữa mới đi."
Từ Tiếu Thiên hít mũi, rất muốn hỏi Lạc Hiên sao lại lùi thời gian, có phải vì mình nên mới lùi lại không, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra khỏi miệng.
Cậu cảm thấy hỏi chuyện này có lẽ sẽ làm khó Lạc Hiên, chủ yếu là nếu Lạc Hiên bảo không phải, thì có hơi mất mặt, mình tưởng bở quá rồi.
"Tớ mua vé mùng 4...!Thật ra...!Cậu không đi đón tớ cũng được...", Từ Tiếu Thiên thầm thở dài một phen, đệt, muốn tìm chuyện để nói cũng không được nói khó nghe vậy chứ.
"À? Tớ đây không đón nữa.", Lạc Hiên cười cười.
"Đừng đừng đừng đừng, mấy đứa này làm tớ bị ngu rồi."
Cúp điện thoại của Lạc Hiên, Từ Tiếu Thiên nhìn chằm chằm di động nửa ngày.
Cậu quả thực không nghĩ tới Lạc Hiên sẽ đến đón cậu.
Mấy lần trước lúc về, Lạc Hiên đều bận chuyện ở nơi khác, cậu cũng không bảo muốn được Lạc Hiên đến đón.
"Từ gia", Kiều Dương bước đến cạnh giường, "Có chuyện vui?"
"Có thể nhìn ra à?", Từ Tiếu Thiên nhướn mày, cảm thấy toàn thân đều thoải mái.
"Quá có thể ấy chứ, mày nhìn xem mặt mày hoa xuân rực rỡ thế kia", Kiều Dương vỗ vỗ chân cậu, "Lạc Hiên?"
"Ừ".
"Có phải bảo sẽ đón mày ở trạm xe không?"
"Mày đúng là tri kỷ của tao", Từ Tiếu Thiên gửi Kiều Dương một cái hôn gió, từ giường trên nhảy luôn xuống dưới đất.
Sau khi ném xuống chậy rửa mặt của Trần Chí Viễn, dép lê của Uy Ca cùng một đống chai lọ rỗng, phòng bọn họ đã chẳng còn gì để ném.
Uy Ca vẫn đang cố thủ ở cửa sổ, tiếp tục rống to, không cách nào bỏ đêm hội hỗn loạn này.
Từ Tiếu Thiên cầm cuộn giấy vệ sinh quấn trên tay hai vòng, sau đó phi ra cửa sổ, vung tay ném về phía cành cây ở ngoài.
Cuộn giấy bay ra ngoài, ở giữa trời kéo ra một mảnh giấy dài, mắc lại vào ngọn cây, nhìn qua rất có cảm giác nghệ thuật.
Giấy vệ sinh các kiểu ở trong ký túc xá bao giờ cũng có rất nhiều.
Vì thế trong lúc nhất thời giấy vệ sinh bay ra từ khắp nơi, treo ngược treo xuôi trên các cành cây.
Chỉ một chốc, cây nào cây nấy đều đầy ruy băng...làm từ giấy vệ sinh.
Có mấy cái còn có màu, đỏ càng xanh đủ cả, chắc có ai lấy màu nước vẽ lên.
"Mau ước điiii", Có ai hô một tiếng.
"Ông trời ơi hãy ban cho con bạn gái!", La Uy là người đầu tiên hưởng ứng, rống ra nguyện vọng lớn nhất trong ba năm vừa rồi.
"Con muốn ăn khuyaaa", Trần Chí Viễn cũng theo đuôi mà hét, nửa câu sau thì hơi không đủ, bị Uy Ca đá khỏi cửa sổ.
"Mày ước cái vẹo gì thế, ước cũng phải ước gì tử tế chút, ví dụ như ước cho tao sớm có bạn gái..."
Kiều Dương dựa vào bàn nhìn Từ Tiếu Thiên, khóe miệng mang theo ý cười: "Từ gia mày cũng ước đi."
"Mày ước gì?"
"Tao ước là chuyện mày mong sẽ thành sự thật, mày thì ước gì, để tao xem có giúp mày thực hiện luôn không."
Từ Tiếu Thiên cảm động trong lòng, nhéo cằm Kiều Dương: "Cục cưng, thật không uổng công tao thương mày mà."
"Cút đi! Mày con mẹ nó nói mau, không phải đang nghiêm túc à?", Kiều Dương đá chân qua.
"Không bao giờ bỏ lỡ cậu ấy nữa."
- -----------------------------------------
*Trường Bách khoa: bản gốc là 理工大 (Bính âm: Lý công đại), tra trên google thì cho ra kết quả là Trường Đại học Bách Khoa Hà Nội nên chắc đây là một trường Bách khoa bên Trung đi
**Aoi: một diễn viên phim người lớn.
Bình luận truyện