Không Thể Nói Dối Anh
Chương 29
29.
“Tống Phỉ, mở cửa cho tớ!!!”
Mãi mới đến cuối tuần – ngày mà tôi có thể đánh một giấc đến trưa thì Cố Viễn gõ vang cửa nhà tôi. Tôi mơ mơ màng màng ra mở cửa. Cố Viễn hưng phấn đẩy tôi vào trong WC.
“Cậu mau đi rửa mặt thay quần áo đi, sau đó tớ dẫn cậu đến chỗ này.”
Xe càng lúc càng đi xa, trời cũng tối dần. Cuối cùng tôi cũng nhận ra con đường này là con đường đi tới chỗ cắm trại đợt trước.
Cố Viễn căng thẳng nắm lấy tay tôi. Lúc này trời cũng đã tối đen. Cậu cầm đèn pin soi đường, hai chúng tôi đi cẩn thận một lúc lâu mới đến được đỉnh núi.
Sau đó tôi thấy đỉnh núi đã được trang trí vô cùng rực rỡ và lộng lẫy. Đèn được treo sáng rực, chi chít như sao sáng trên trời. Dường như chúng chẳng còn là những bóng đèn nữa mà là dải ngân hà lộng lẫy vậy.
Cố Viễn kéo tôi lạc vào giữa dải ngân hà này, sau đó đưa tôi đến dưới tán cây chúng tôi đã từng hôn nhau.
Lúc này, trên cây treo rất nhiều đèn sáng, trông vô cùng mơ mộng và huyền ảo.
Đẹp đến mê người, cứ như là một giấc mơ vậy.
“Tống Phỉ, tớ từng mơ một giấc mơ rất kỳ lạ.”
Cố Viễn vừa nắm tay tôi vừa quỳ xuống đất.
“Trong mơ, có người nói cho tớ biết, từ giờ trở đi, Tống Phỉ không thể nói dối tớ được nữa.”
“Hôm sau ở sân bóng, cậu liền gọi tớ là chồng.”
“Tớ không biết đây là trùng hợp hay giấc mơ của tớ đã trở thành sự thật.”
“Bây giờ cậu nhìn thẳng vào mắt tớ, nói cho tớ biết. Cậu có đồng ý kết hôn với tớ không?”
Tôi ngồi xổm xuống ôm cổ Cố Viễn.
Trên đời này, không còn gì hạnh phúc hơn là người mình thích cũng thích mình.
“Tống Phỉ, mở cửa cho tớ!!!”
Mãi mới đến cuối tuần – ngày mà tôi có thể đánh một giấc đến trưa thì Cố Viễn gõ vang cửa nhà tôi. Tôi mơ mơ màng màng ra mở cửa. Cố Viễn hưng phấn đẩy tôi vào trong WC.
“Cậu mau đi rửa mặt thay quần áo đi, sau đó tớ dẫn cậu đến chỗ này.”
Xe càng lúc càng đi xa, trời cũng tối dần. Cuối cùng tôi cũng nhận ra con đường này là con đường đi tới chỗ cắm trại đợt trước.
Cố Viễn căng thẳng nắm lấy tay tôi. Lúc này trời cũng đã tối đen. Cậu cầm đèn pin soi đường, hai chúng tôi đi cẩn thận một lúc lâu mới đến được đỉnh núi.
Sau đó tôi thấy đỉnh núi đã được trang trí vô cùng rực rỡ và lộng lẫy. Đèn được treo sáng rực, chi chít như sao sáng trên trời. Dường như chúng chẳng còn là những bóng đèn nữa mà là dải ngân hà lộng lẫy vậy.
Cố Viễn kéo tôi lạc vào giữa dải ngân hà này, sau đó đưa tôi đến dưới tán cây chúng tôi đã từng hôn nhau.
Lúc này, trên cây treo rất nhiều đèn sáng, trông vô cùng mơ mộng và huyền ảo.
Đẹp đến mê người, cứ như là một giấc mơ vậy.
“Tống Phỉ, tớ từng mơ một giấc mơ rất kỳ lạ.”
Cố Viễn vừa nắm tay tôi vừa quỳ xuống đất.
“Trong mơ, có người nói cho tớ biết, từ giờ trở đi, Tống Phỉ không thể nói dối tớ được nữa.”
“Hôm sau ở sân bóng, cậu liền gọi tớ là chồng.”
“Tớ không biết đây là trùng hợp hay giấc mơ của tớ đã trở thành sự thật.”
“Bây giờ cậu nhìn thẳng vào mắt tớ, nói cho tớ biết. Cậu có đồng ý kết hôn với tớ không?”
Tôi ngồi xổm xuống ôm cổ Cố Viễn.
Trên đời này, không còn gì hạnh phúc hơn là người mình thích cũng thích mình.
Bình luận truyện