Không Thị Tẩm? Chém!

Chương 27



Trong điện đèn cầy cực sáng, nhiệt tình của hắn che khuất thái độ trong trẻo lạnh lùng trước kia, làm ta lập tức sợ hãi muốn thối lui về sau. Nhưng mà nam nhân ôm chặc ta gắt gao không chịu buông lỏng, bàn tay vịn chặt gáy của ta, hai người môi dán môi, thân thể dán thân thể, đều là nóng hổi, cách áo bào dày, lại có thể cảm giác được tim đập kịch liệt của đối phương, dán gần như vậy, quả thực khiến người hận không thể sinh ra ý tưởng thiên trường địa cửu...

Nhưng mà đáy lòng không biết sao có có chút bất an, lý trí cơ hồ muốn sụp xuống, ta làm vùng vẫy giãy chết cuối cùng, giãy đầu của mình ra khỏi bàn tay giữ thật chặt của hắn: “Điện... Điện hạ... Ngươi không thể như vậy...”

Giờ khắc này mắt phượng hẹp dài của hắn tựa hồ lung linh tràn ngập các loại màu sắc, u sáng bức người, khiến ta trong khoảnh khắc liền lắp bắp.

“Vì sao ta không thể như vậy?” Hắn đem trọn cái đầu áp lại, dùng sức vừa hôn vừa cọ, cọ rồi lại cắn trên cổ ta, hàm hồ hỏi lại.

Phượng Triêu Văn lười biếng mà buông lỏng như vậy, và thái tử điện hạ ngồi ngay ngắn trong lều quân mặt lạnh khắc nghiệt thưởng phạt phân minh tưởng như hai người, bộ dáng nịnh nọt ta vận dụng thành thạo trước đó vài ngày thật sự là không dùng được... Ta hận giờ phút này không thể đi trước lật xem Tôn Tử binh pháp, mài đao lâm trận, tìm kế sách có thể dùng.

Đáng tiếc thân thể bị hắn siết chặt trong ngực, không có nửa phần khả năng tránh ra, trán ra mồ hôi, đầu óc thắt lại, chỉ cảm thấy nơi đây nguy hiểm, thanh âm phát ra cơ hồ đều mang theo tiếng khóc: “Ngươi và ta... Ta với ngươi...” Lần này thật sự sợ hãi rồi, cái đầu gần đây không quá nhanh nhạy của ta thật sự tìm không ra cớ lẽ thẳng khí hùng cự tuyệt.

Tay của hắn lục lọi, sau đó vừa hôn vừa an ủi bên tai ta: “Tiểu Dật chẳng lẽ đã quên, ngươi chính là lưu luyến si mê ta mấy năm... Cho dù trở về, ngươi và ta nằm chung cùng giường nửa năm, làm sao còn có thể gả ra ngoài?”

Ta kỳ thật đối với sự kiện này, từ lúc bắt đầu vẫn cảm thấy mờ mịt không chân thực. Nhưng lưu luyến si mê một người, tựa hồ thường thường suy nghĩ nhiều cũng sẽ cảm thấy trong nội tâm chua xót không thôi, hầu hết đều là sự thực.

“Ta... Ta chưa từng nghĩ gả cho điện hạ a!”

Mắt phượng nguy hiểm của hắn quét một vòng trên mặt ta: “Ngươi lưu luyến si mê ta như điên, không gả cho ta chẳng lẽ làm ni cô?” Tay lưu loạt cởi ra nút cài ở cổ áo.

Ách... Làm ni cô không có thể ăn thịt, ta không biết có thể chịu được hay không.

Cái này thật sự là khảo nghiệm nghiêm trọng trước nay chưa có đối với cuộc sống và khẩu vị của ta!

Trên mặt hắn chợt lóe vui vẻ, mắt phượng lại nghiêm khắc trừng ta: “Đây là quân lệnh!” Ta co rúm lại một chút, hắn vội vàng bổ sung một câu nữa: “Ngoan, không nghe lời bị đánh quân côn!” Một câu sau mềm mại rất nhiều, tay đã cởi hết nút áo tại cổ ta, lộ ra một mảng lớn.

Vô sỉ! Ta trừng mắt nhìn hắn, nhanh chóng không lựa lời nói: “Nếu là quân lệnh, sao ngươi không hạ lệnh gọi Vũ Khác tướng quân đến?” Duỗi ra móng vuốt, liều mạng đẩy bàn tay to không an phận nhích tới nhích lui của hắn.

Hắn ngẩng đầu lên cười hì hì cắn mũi của ta, “Diện mạo Vũ Khác tướng quân quá xinh đẹp, ta không đành lòng đạp hư!” Bàn tay to đã không biết vuốt ve tới nơi nào rồi.

Ta nghẹn họng nhìn trân trối, không thể tin tưởng đây là nam nhân vừa rồi nghiêm mặt muốn đem quân côn phạt ta. Nhưng đối với thái tử điện hạ như vậy, đánh không lại mắng không đi, chỉ có thể đấu lý: “Điện hạ, chức trách của hạ quan cũng không bao gồm thị tẩm!”

Giờ phút này mặt mày hắn dịu dàng kỳ lạ, có lẽ là vui vẻ đầy mặt, cả khuôn mặt đều giảm bớt vài phần sát khí lạnh như băng trên chiến trường, ôm thân thể của ta mềm giọng cầu khẩn: “Ngoan, tối nay là Bổn cung thị tẩm cho tiểu Dật... Bổn cung là người của ngươi...”

Loại chuyện hạ mình làm tiểu này, thái tử điện hạ cũng có thể thực hiện thuận buồm xuôi gió sao?

Hôm nay thật là mở rộng tầm mắt!

Ta giãy dụa không được, thân thể ở dưới bàn tay to của hắn dần dần mềm nhũn, hắn thấy thái độ của ta đột nhiên dịu lại, mặt mày càng thêm sinh động, xoay người bế ta lên, xoải bước đi về phía giường, ta rốt cục lâm nguy không sợ, vùng vẫy giãy chết cố gắng bảo vệ quyền lợi bản thân lần cuối.

“Điện hạ, ta muốn thăng quan!”

Đã tránh không khỏi, chỉ có tranh thủ ích lợi mới tốt nhất!

Cánh tay đang ôm ta bỗng cứng lại, cả lông mày đều ra phát ra cảm giác vui vẻ, ngăn cũng ngăn không được, không giống trước kia, chỉ là khóe môi hơi cong, giờ phút này nét mặt tươi cười rạng rỡ, hoa trăng vừa vặn, khiến ta nhất thời nhìn mà choáng váng.

Hắn vừa đi vừa liên tục gật đầu: “Được, được, Bản cung cho ngươi thăng quan! Thăng quan! Bay lên làm Thái tử phi!”

Ta còn muốn chống lại một phen, quá trình thăng quan này của hắn không đúng, võ tướng là không thể nào thăng tới tận hậu cung... Trên người mát lạnh, đã bị hắn đặt ở trên giường, môi bị hắn che lấp...

Ở đâu còn có chỗ nói chuyện?

Một đêm này ta bị đánh tơi bời, thua chạy mất thành, cắn góc chăn trầm thống ai điếu quốc thổ thất thủ, quân địch hung hãn xâm nhập, công thành đoạt đất, uy bức lợi dụ, vừa đấm vừa xoa, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, thủ đoạn của hắn thảm thiết, hành vi ác liệt, đủ làm người nghe đỏ tai, người thấy che mặt...

Góc tường Đông cung có lẽ không người dám nghe, một câu cuối chính là ta tự tưởng tượng.

Do đó ngày thứ hai mặt trời đỏ cao chiếu, ta từ trong chăn đứng lên liếc cảnh hoàng tàn đất khô cằn khắp nơi sau chiến tranh, thiếu chút nữa xoay lưng bỏ chạy, hận không thể đem cả người chôn trong chăn gấm trên giường, sẽ không cần gặp người.

Thái tử điện hạ, hắn... Hắn quá mức cầm thú rồi!

Tên cầm thú giờ phút này đang đầu đội mũ vàng, người mặc áo khoác cáo đen, cẩn thận thỏa đáng, dễ dàng mò được đầu ta từ trong đống chăn gấm, lung tung hôn mấy cái trên mặt ta một phen, “Tiểu Dật ngoan ngoãn ở nhà chờ Bản cung, hôm nay phải đi ngoài thành khao quân, buổi tối trở về cùng ngươi!” Bàn tay vuốt ve trên đầu ta, không đợi ta trả lời đã vội vàng đi.

Ta ngơ ngác ngồi trên giường lớn, trong lòng nói không nên lời là cảm giác gì, chính là cuộc sống an nhàn như vậy tựa hồ lại không có gì không tốt, làm cho người sinh ra ý nghĩ muốn đắm chìm trong đó.

Nam nhân quá mức tuấn mỹ, lại giàu có nhất nước —— không, tương lai cả quốc gia đều là của hắn, ta duỗi bàn tay của mình ra, hơn nửa năm nay không chạm đến đao kiếm, tuy nốt chai trước kia đã mềm mại, nhưng tay trắng nõn mềm mại như thế này có thể cầm được tất cả tương lai?

Hình như lúc trước có người ở bên cạnh tai ta ra sức cằn nhằn: “... Phải nắm giữ mọi thứ trong tay...”

Thời khắc ngọt ngào sung sướng như vậy, tâm nguyện được đền bù, thân gặp loạn thế đã có người bảo hộ, ta khẽ cười, quả nhiên là ta nghĩ nhiều...

Qua tháng giêng, sắc trời dần dần trở nên ấm áp, ở phía nam gần Đại Trần, hoàng đế bệ hạ Đại Tề ban xuống thánh chỉ, Phượng Triêu Văn chờ xuất phát, sẵn sàng đánh trận cuối cùng đoạt được Đại Trần, nhất thống gi­ang sơn.

Ta ngồi ở trong xe ngựa, cơ hồ bị xóc đến nát xương.

Ở bên cạnh thái tử điện hạ lâu như vậy, dần dần nuôi ra chút ít tật xấu, tỷ như sợ khổ sợ mệt, ham ăn biếng làm, ngay cả đống da thịt cũng nuôi trắng trắng mềm mềm, sờ cực kỳ trơn bóng, ta níu lấy thịt thừa trên bụng nhỏ, có chút không dám tin tốc độ tăng thịt này.

Phượng Triêu Văn đã lấy được 5 châu 30 huyện của Đại Trần, năm nay không đến tháng Tư, hắn đã lấy xuống sáu châu còn lại, thẳng bức đến quốc đô Đại Trần.

Ta bị hắn ôm ở trong ngực, cùng cưỡi một con ngựa, xa xa nhìn qua tường thành kinh đô Đại Trần, hoang mang vô cùng: “Cái chỗ này ta đã từng tới trong mộng.” Lại nịnh nọt xoay người sang chỗ khác thân mật ôm cánh tay hắn đang nắm cương ngựa: “Địa phương ta từng tới trong mộng, là điềm báo điện hạ thắng ngay trận đầu, mã đáo thành công, một lần đoạt được Đại Trần!”

Thấy sắc mặt hắn có chút khó coi, nghĩ lại chiêu của mình cũng không có đập sai, dù sao gần đây dưới hành vi cầm thú của hắn, ta đã không hề sợ hắn, yên tâm lớn mật xoay người lại, tiến sát vào lòng ngực của hắn, quay đầu đi nhìn binh lực bố trí canh phòng của Đại Trần đối diện.

Trên cổng thành vốn chỉ có vài quân tốt gác, một lát sau, một tiểu tướng áo trắng ló đầu ra từ lỗ châu mai trên tường thành, ánh mắt thẳng tắp hướng bên này nhìn tới.

Ta quay đầu, kéo cánh tay Phượng Triêu Văn mừng rỡ: “Điện hạ điện hạ, người này ta cũng nhìn quen mặt.” Thấy trên mặt hắn tối sầm, nhưng ánh mắt nhìn ta cực kỳ phức tạp, ta nới lỏng móng vuốt, ngượng ngùng vò đầu.

Hôm nay thái tử điện hạ quá khác thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện