Không Thích Mèo, Thích Phi Công!

Chương 5



Bọn Bạch Linh ngồi ngay ngắn ở chỗ dành cho tuyển thủ. MC trên sân khấu vẫn đang luyên thuyên một hồi. Bạch Linh ngán ngẩm ngáp dài một cái, nhìn sang thấy mấy tên còn lại đang ngồi ngay ngắn nghe liền điều chỉnh lại tư thế của mình.

Thấy MC nói gì đó, sau đó cả hội trường vỗ tay, một người con trai cao lớn bước lên bục.

Bạch Linh bỗng sững lại.

- Chào mọi người, mình là Triệu Hồng Nam, sinh viên năm hai tại trường A, là cộng tác cũng như đại diện của chương trình game lần này với mong muốn mọi người sẽ được chơi một trận thật sảng khoái, qua đó cũng sẽ giao lưu học hỏi được nhiều hơn.- Chàng trai trên sân khấu mỉm cười.

Mắt Bạch Linh bỗng dưng cay cay, có cảm giác khuôn ngực vừa nặng trĩu vừa khó chịu. Hình dáng quen thuộc ấy, vốn từ lâu Bạch Linh đã khắc sâu trong tâm trí, hai năm nay tưởng chừng đã quên được, ấy vậy mà có lẽ nó vẫn chưa từng bị xoá nhoà mà vẫn luôn chân thật như vậy. Giống như vết đau giở giời vẫn thường đau lên âm ỉ, giống như kí ức dù cũ kĩ nhưng chỉ cần đụng đến là hiện lên rõ nét và đau lòng. Tình đầu của Bạch Linh, là cậu ấy, là chàng trai đang đứng trên sân khấu, là người con trai với khí phách bất thường như vậy. Cũng là người con trai khiến cho Bạch Linh biết cảm giác đơn phương bạn thân khổ sở như thế nào.

Chuyện phải kể thế nào nhỉ...

Mùa đông 3 năm trước.

Là một ngày trời lạnh thấu xương. Bọn Bạch Linh được chọn đi dự thi một kì thi về lập trình. Bạch Linh cùng Hồng Nam và một nhóm bạn cùng đi tham dự. Cả bọn đều vui vẻ lúc đi, cho tới khi về thì bỗng trở thành câu chuyện khác. Còn nhớ hồi trong năm lớp 10, Bạch Linh vốn là cán bộ lớp, còn Hồng Nam là một tên quậy phá bung trời lở đất. Hai người vốn ghét nhau như chó với mèo. Rồi từ những lần cãi vã, kiểm điểm và vài lần bị cô giáo bắt kiểm tra cũng như giúp đỡ Hồng Nam học tập, hai người họ dần thân thiết hơn, cũng dần cảm thấy đối phương có tính cách không tồi, rất thích hợp để làm bạn thân. Hai người cùng một nhóm nữa dần thân hơn, thường hay tụ tập cùng học cùng chơi, vô cùng náo nhiệt cũng vô cùng vui vẻ.

Chỉ là đột nhiên vào một ngày, không nắng không mưa, trái tim thiếu nữ của Bạch Linh nhận ra hình như bản thân có vẻ đã cảm mến người con trai ấy. Người con trai với tính cách rực rỡ như mặt trời, luôn năng động thu hút mọi người. Rồi cũng không biết từ bao giờ, Bạch Linh để ý Hồng Nam nhiều hơn, cũng muốn bản thân tốt hơn trong mắt cậu. Trên lớp, Bạch Linh ngồi trên Hồng Nam, vẫn thường thi thoảng che cho cậu ngủ, thi thoảng lôi tay cậu ra vẽ vời linh tinh, thi thoảng thì lén nhìn cậu với đôi mắt đầy tình cảm. Có một lần trong lúc ngủ, tay Hồng Nam vô tình chạm vào cánh tay của Bạch Linh, vậy mà Bạch Linh ngớ ngẩn nâng niu cánh tay ấy cả tuần.

Càng ngày càng thân, càng ngày càng thích. Thích đến mức bản thân cũng thấy khó hiểu, bắt đầu mơ mộng về những thứ không chân thực, về tương lai. Một hành động nhỏ của cậu cũng làm cho Bạch Linh nghĩ rằng có vẻ cậu cũng thích mình một chút.

Tất cả, tất cả những kỉ niệm tuyệt đẹp chỉ dừng ở đoạn như vậy thì thật tốt biết bao! Nhưng mộng nào mà không tan biến, tình đầu nào mà không mang cho người ta chút tan vỡ chút đau lòng.

Bạch Linh cảm giác trống rỗng, không rõ cảm xúc trong mình bây giờ là gì. Phải chăng là có một chút xấu hổ cho bản thân? Có một chút đau lòng cho bản thân? Có một chút tự ti cho chính mình.

Hồng Nam đưa mắt nhìn khắp một lượt, khi nhìn tới chỗ bọn Bạch Linh thì theo phản xạ Bạch Linh cúi đầu xuống, tay bấu chặt vào nhau. Mọi thứ như ong ong bên đầu Bạch Linh khiến cô thấy chóng mặt, bèn vịn bám vào cánh tay bên cạnh để giữ chặt cho bản thân không bị ngã xuống. Cánh tay đó lúc đầu có vẻ giật mình, sau đó quay qua nhìn thì thấy Bạch Linh có vẻ đang run, bèn lấy mũ của cậu đội lên đầu Bạch Linh.

Bạch Linh không có phản ứng gì, mãi cho tới lúc có một giọng nói.

- Định bám tới bao giờ?

Bạch Linh giật mình ngước lên, thấy mọi người đều đang đứng dậy ra về, có vẻ khai mạc đã kết thúc. Bạch Linh vội đứng phắt dậy, bỏ tay ra khỏi cánh tay người kia. Thật không ngờ được trong lúc tâm trí rối bời bản thân lại vô tình bám lấy cánh tay của Hải Đăng, trên đấy vẫn còn vết bấu của ngón tay Bạch Linh.

- Chị... chị...- Bạch Linh ấp úng không biết nói gì.

Hải Đăng tiến sát lại gần, Bạch Linh vội lùi lại sau.

- Cô lùi cái gì, mũ của tôi, cũng định không trả à?- Hải Đăng khó hiểu nói.

- À, à mũ.- Bạch Linh vội cởi mũ đưa cho Hải Đăng.- Không thì để tôi giặt rồi đưa lại cho.

- Không cần.

- Tại...tại tôi chưa gội đầu.- Bạch Linh miệng méo xẹo trả lời.

- ...

Hải Đăng mặt có chút đen lại ném mũ lại cho Bạch Linh.

- Về thôi.- Hải Đăng nói.

Bạch Linh ngẩn ra một lúc rồi đáp lại: “ Ừm”. Trong lòng bỗng cảm thấy yên bình hơn, ấm áp hơn một chút. Sau đó vội chạy theo sau Hải Đăng.

Hiuhiu, cầu like cầu bỏ phiếu để tui có động lực viết tiếp các bạn ới ời T.T

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện