Không Tin Anh Yêu Thầm Em Đâu!

Chương 2: Kiêu ngạo



Edit: Graycat2411

“Đào Nhiễm Nhiễm! Con bây giờ đến phẩm chất lương thiện cũng bị bào mòn rồi hả!”

“……”

“Chẳng bù cho thằng bé kia, hiểu chuyện như vậy, sợ làm phiền nhà ta chủ động nói muốn dọn ra ngoài. Con không nên lấy lòng dạ hẹp hòi của con mà nghĩ về người khác như vậy, để mẹ nói con nghe, con nên học theo thằng bé ấy đi, nếu vẫn còn đứng ở hạng hai đếm ngược, mẹ sẽ lột một lớp da của con xuống.”

Đào Nhiễm tức chết rồi.

Điểm đáng ngờ nhiều như vậy, sao đầu óc mẹ cô đột nhiên trở nên đơn giản thế.

Một đứa con trai thảm như vậy, sao trước giờ chư từng nghe ba nhắc qua? Đột nhiên mất mẹ lại được đón ngay về nhà, thậm chí còn thản nhiên ôn nhã ứng đối với Trình Tú Quyên, để lại cho bà ấn tượng tốt. Một thằng con trai lớn lên trong trán nhỏ, cử chỉ hành động lại khéo léo tự nhiên hào phóng, hợp với ý mẹ.

Đào Nhiễm cảm thấy, đưa cậu ta ra ngoài ở chẳng lẽ là vì để cậu ta tự do không bị ai quản?

Càng nghĩ càng thấy có khả năng.

Chẳng sợ không có gặp mặt, Đào Nhiễm liền đối với tên “Con nhà người ta” này không có nửa điểm ấn tượng tốt.

Cô rầm rì phản bác: “Lòng mẹ lớn, con không cảm thấy cậu ta tốt ở đâu!”

“Vậy như con mới là người tốt đúng không! Nói thêm một câu nữa ăn xong con tự đi mà rửa chén.”

Đào Nhiễm chớp mắt một cái bỗng an tĩnh như không.

Ăn xong dì Trương thu dọn chén, hỏi Đào Nhiễm: “Đi chơi ở băng thành không vui sao, gầy mất một vòng rồi.”

“Cũng vui lắm ạ, chỗ đó mát cực!”

Trình Tú Quyên lên phòng lại quay xuống lần nữa, đưa tiền cho Đào Nhiễm: “Các cin tháng chín khai giảng rồi, thằng bé ngoan thật còn chịu bớt thời gian phụ đạo cho con, con nhân dịp mấy ngày này đi mua cho nó ít nó ít đồ biết không? Quần áo hay giày dép linh tinh gì đấy, người ta mới chuyển trường lại đây, chắc vẫn chưa quen được. Nó không có ai chiếu cố, nhà ta càng phải đối xử với nó tốt thêm chút nữa mới được hiểu không.”

Đào Nhiễm nhận tiền, xem như đồng ý.

Trình Tú Quyên híp mắt nhìn cô một cái: “Tóc xấu quá!”

“……”

~

Rửa mặt xong Kiều Tĩnh Diệu nằm trên giường Đào Nhiễm cảm thán: “Dì thật hoạt bát.”

“Tặng mày đấy”

“Tao sợ đau.” Kiều Tĩnh Diệu cười nói, nhưng cô có thể cảm giác được Trình Tú Quyên đối với cô cũng khá lãnh đạm. Cô không để bụng, dù sao thành tích cô cũng không quá tốt, lại lớn hơn Đào Nhiễm một tuổi, ở trường học cũng không phải dạng học sinh chăm ngoan nghe lời, có cha mẹ nào thích con mình kết bạn với người như cô đâu.

Kiều Tĩnh Diệu hỏi Đào Nhiễm: “Cái cậu trai kia mai mày có đi gặp không? Có mua đồ cho cậu ta chứ?” Cô nói, làm Đào Nhiễm lăn lộn ôm Đại công tử trên mặt đất vào lòng.

Đào Nhiễm cong người ôm công tử: “Chờ mấy ngày nữa đi, tao vẫn cảm thấy cậu ta……” Cảm thấy dạng "con nhà người ta" này là cái đồ xấu xa.

Cô nói thầm, đôi mắt mông lung nhìn sàn nhà.

Một cái bật lửa màu đen.

Phổi ba không tốt, không thể hút thuốc.

Cô nheo nheo mắt, nhặt lên cái bật lửa màu đen kia, sự lạnh lẽo truyền đến lòng bàn tay.

Thứ đồ này xuất hiện ở đây, chứng tỏ 2 điều:

Thứ nhất, cậu ta đã tới phòng cô.

Thứ hai, quả thật cậu ta không phải loại tốt lành gì cho cam.

- ----------------

Mấy ngày như nghỉ đông hay nghỉ hè đều trôi qua rất mau. Đào Nhiễm Nhiễm cảm thấy mới có mấy ngày ngắn ngủi, vậy mà vừa xé lịch ngày khai giảng đã đến đập vào mặt.

Kiều Tĩnh Diệu vưa thu dọn đồ đạc vừa hỏi: "Mày thật sự không định đi xem tên kia à, tao thấy do mày suy nghĩ nhiều thôi, đâu chắc bật lửa ấy là của cậu ta đúng không? Huống chi dì Trương cũng nói rồi, có ai vào phòng mày đâu, đồ trong phòng mày cũng đâu thiếu cái gì. Cậu ta lại không quen biết mày bỗng dưng đi vào làm chi? Chắc có thể do dì Trương hay ai đó làm rớt cũng nên.”

Đào Nhiễm khẽ hừ nhẹ một tiếng.

Cô sớm biết không ai tin, giờ ngay cả Kiều Tĩnh Diệu cũng không thèm tin, càng đừng nói đến người khuỷu tay quẹo ra ngoài như Trình Tú Quyên.

Việc này cô từng nói qua với Kiều Tĩnh Diệu, nhưng Kiều Tĩnh Diệu khuyên cô đừng nghi thần nghi quỷ, khiến cho người cùng phe lại chém giết nhau không hay. Thiếu niên mười bảy tuổi lấy đâu ra nhiều tâm tư như vậy, cô nghĩ nhiều quá.

Đào Nhiễm cọ tới cọ lui vài cái, cũng không đi xem “Gia giáo bản mới”.

Cô sờ qua túi tiền, thật dày. Trình Tú Quyên lần này hẳn cũng là bỏ vốn gốc, hy vọng tới người kia cứu vớt làm thông suốt Đào Nhiễm. Nhưng Đào Nhiễm lại không nghĩ bị người ta nhìn như con ngốc còn đem tiền dâng cho hắn, tiền này có thể dùng mua kem cả một học kỳ, cô mới không thèm đi đưa hết cho tên xấu xa kia.

Hai cô gái nhỏ ở nhà xem phim thần tượng liên tiếp bốn năm ngày, nữ chính mong manh xinh đẹp yếu ớt, cùng nam chính diễn cảnh ly biệt thương tâm.

Phim thần tượng ê ê a a mà kêu to, hai cô gái nhỏ ngồi trước TV vừa nhìn vừa khóc, đôi mắt sưng như hạch đào.

Trình Tú Quyên đi ngang qua rất nhiều lần, chỉ có thể tỏ vẻ xem thường. E ngại có Kiều Tĩnh Diệu ở đây, bà cũng không mắng Đào Nhiễm nhiều, dứt khoát đi ra ngoài đánh bài, mắt không thấy tâm không phiền.

Hôm nay Kiều Tĩnh Diệu nhất định phải về nhà, Đào Nhiễm đưa cô ấy đến cửa.

Mặt trời tỏa nắng gắt, Đào Nhiễm đứng một lát liền cảm thấy nóng đến không được. Cũng may Kiều Tĩnh Diệu đã mau chóng lên xe đi rồi, Đào Nhiễm phất phất tay với cô ấy.

Kiều Tĩnh Diệu cười nói: “Mau trở về đi thôi, đứng dưới nắng lâu quá sẽ đau mắt.”

Kiều Tĩnh Diệu chân trước vừa đi, Đào Nhiễm vừa về đã thấy Trình Tú Quyên ngồi trên sô pha chờ cô.

Cô theo bản năng đóng cửa muốn vọt chạy vào phòng.

Trình Tú Quyên túm cổ áo cô lên: "Chậc chậc, Đào Nhiễm Nhiễm, mấy ngày hôm bị đánh chưa đủ tởn đúng không?”

“Mẹ, mẹ buông tay, đauuuuu.”

Cô cố gắng làm ra bộ dạng yếu ớt mong manh khiến Trình Tú Quyên nghiêng nghiêng đôi mắt: “Được lắm, bạn con cũng đi rồi, chúng ta tính sổ thôi. Không phải mẹ muốn can thiệp vào việc con sẽ kết bạn với ai, nhưng con tự mình nhớ lại xem, máy ngày nay hai người các con đã làm được gì?”

Đào Nhiễm: “……”

Xem phim truyền hình, ăn khoai tây chiên, nói chuyện phiếm.

“Cho nên mẹ nói, bạn bè thì cũng phải chọn mà chơi. Nếu là thằng bé họ Ngụy ở đây, chắc chắn nó sẽ kéo con đi luyện đề. Đào Nhiễm Nhiễm, con lớn như vậy rồi còn muốn chọc mẹ tức à?”

Đào Nhiễm vừa nghe đến tên của người kia trong miệng Trình Tú Quyên, tâm trạng liền tụt dốc không phanh.

Cô phản bác: “Bạn con như thế nào? Người ta ít ra cũng là nhân phẩm đaon chính, còn tên họ Ngụy trong lời mẹ có trời mới biết hắn ta là thứ quỷ gì.... a a a, mẹ đừng nhéo lỗ tai con!”

Trình Tú Quyên buông tay, quả nhiên vành tai trắng nõn đã đỏ ửng, nhìn quá thảm.

Thật đúng là nơi nào cũng không thể chạm được mà.

Trình Tú Quyên trừng mắt: “Kêu con đi mua đồ cho người ta mua chưa?”

Đào Nhiễm không hé răng.

“Hôm nay đi ngay, nếu không tiền tiêu vặt học kỳ này đừng mong nhận được, có giỏi thì giữ lại số tiền ấy xem.”

Đào Nhiễm hít sâu một hơi.

Tiền tiêu vặt một học kỳ so với tiền mua kem hơn rất nhiều. Trình Tú Quyên đối xử với cô như mấy người hào môn khác, đến cả tiền ba Đào cho cô cũng là con số nhất định. Đào Nhiễm nghĩ đến còn phải mua mấy bộ truyện tranh yêu thích, lập tức thỏa hiệp: “Con đi con đi.”

Đáp ứng rồi vốn nên đi ngay, nhưng rốt cuộc vẫn đến chiều muộn mới ra khỏi nhà.

Trình Tú Quyên thấy bộ dạng không tình nguyện của con gái cũng không láu xe đưa cô đi, chỉ đưa đến chân núi.

Giữa hè, hai bên đường ngẫu nhiên có thể bắt gặp mấy con bướm trắng bay.

Mặt trời vẫn chưa lặn hẳn, để lại phía chân trời một màu ráng vàng.

Năm nay mùa hè đặc biệt nóng, Đào Nhiễm thở hổn hển cả bằng miệng lẫn mũi, trên trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng, chuyên chọn chỗ đường có bóng cây đi vào.

Tuy là như vậy, nhưng đi được hai mươi phút cô vẫn chịu không nổi.

Cô chạy đến siêu thị nhỏ mua kem que, cắn một miếng vào mới thấy có cảm giác sống lại.

Đầu năm nay vẫn chưa phải lúc nhà nhà đều có điều hòa, trừ bỏ khu nhà giàu trên núi thì nhà dân ở dưới đều có thu nhập trung bình.

Ông chủ siêu thị ngồi trước cửa phe phẩy đem quạt hương bồ, trong siêu thị không có điều hòa, Đào Nhiễm dừng một lát cảm thấy chịu không nổi, liền cũng ra bên ngoài đứng.

Cô ăn xong kem, môi cũng ửng đỏ vì lạnh, nhìn có vẻ dễ thương. Ông củ lấy cho cô chiếc ghế nhỏ nhưng cô vội xua xua tay, nói chính mình còn có việc phải làm.

Chậm rì rì đi đến cửa chung cư nhà mình, cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn nhìn.

Đồng phục treo ở lầu hai đã thu vào, áo sơmi màu trắng lại vẫn ở nguyên đó. Cô không nhìn ra là do cậu ta đã để quên nó ở đó, hay là chiếc áo mới giặt.

Trên ban công trụi lủi, cả bồn cây xanh nhỏ cũng không thấy.

Đào Nhiễm ngẩng cổ, xem áo sơmi bay bay nhẹ trong gió, đột nhiên thấy cậy ta có chút phẩm vị.

Kỳ thật vẫn là không muốn đi lên gõ cửa.

Cô không hề có thành ý, gì cũng không mua, vốn dĩ cũng chỉ tính toán đem tiền đưa cho hắn là xong việc.

Nhưng sắp đến cửa, cô mới nhớ tới, ngay cả họ tên người kia cô còn không biết.

Chỉ nghe Trình Tú Quyên nói qua hắn họ Ngụy.

Ồ, Ngụy sao. Vậy lát nữa cô gọi bạn học Ngụy là được rồi.

Cô nhìn lầu hai cong cong đôi mắt: “Bạn học Ngụy này, áo sơmi của bạn thật khó coi.” Đến cả logo cũng không thấy.

Gió hạ ôn hòa, nhẹ nhàng phất động làn váy hông nhạt của cô.

Phía sau có người đến mang theo vài phần ý cười hỏi: “Thật không?”

Đào Nhiễm nói sau lưng còn bị người ta nghe thấy đương nhiên chột dạ. Vội quay đầu nhìn.

Cậu đứng cách cô ở vài bước có hơn, không biết đã đứng bao lâu. Đã thấy cô ngớ ngẩn bao nhiêu?

Tóc đen trên trán thiếu niên ấy ướt đẫm, hình như mới vừa chạy bộ trở về.

Ánh mắt cậu ta đen nhánh, từ xa nhìn lại sâu không thấy đáy, đôi môi nhợt nhạt cong cong, không làm người ta thấy ôn nhu, chỉ thấy có vài phần lương bạc.

Cô đang cảm thấy nóng bức nhưng chỉ vừa nhìn thấy cậu ta, cái nóng này đột nhiên tan biến, ngược lại còn thấy lạnh lẽo đôi chút.

Cái loại dự cảm bát thường này làm cô chỉ muốn nhanh chân chạy trốn cho cong, nhưng cậu thiếu niên kia đã chạy tới trước mặt cô.

Cậu ta cúi người nhìn cô, khóe môi lại cong thêm, tiếng nói mát lạnh, hỏi: “Khó coi chỗ nào? Hửm? Đào Nhiễm.”

“……” Đào Nhiễm căng da đầu, “Nơi nào cũng xấu."

Lúc này không cần cô phải đoán, cũng biết người trước mặt chính là bạn học Ngụy kia.

Đáng sợ chỗ ở chỗ, cậu ta kêu tên Đào Nhiễm rất rõ ràng, làm cô không kịp chuẩn bị.

Đào Nhiễm vốn dĩ mang tâm trạng đề phòng, lui ra phía sau vài bước đối mắt với cậu ta: “Cậu biết tôi?”

Ngụy Tây Trầm liếc nhìn cô một cái, hai gò má của cô gái nhỏ ửng đỏ, trong mắt vẫn dư lại mấy phần kinh sợ. Cậu nhẹ nhàng thốt ra mấy chữ: "Từng thấy qua ảnh chụp trong phòng khách.”

Đào Nhiễm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện