Không Tin Anh Yêu Thầm Em Đâu!
Chương 33
Bây giờ là 1giờ sáng, nhà máy lần lượt sáng đèn. Một nhóm thiếu niên mặc đồ đen đứng bên cạnh chiếc xe máy, tất cả đều có chút căm giận. Nhìn thấy Ngụy Tây Trầm đến gần, tất cả đều hét lên "Lão đại."
Thanh Từ không có đèn đường vào ban đêm.
Họ chỉ có thể vào thị trấn bằng xe máy, Ngụy Tây Trầm đội mũ bảo hộ cho Đào Nhiễm và quấn cô trong một chiếc chăn nhỏ.
"Có sợ không?"
Đào Nhiễm không sợ, trong lòng có chút kích động, hai mắt lấp lánh lắc lắc đầu.
"Chà, nếu cảm thấy lạnh, cho tay vào túi của tôi."
Xe máy leo núi của Ngụy Tây Trầm có màu xanh đậm với một vài sọc bạc cực ngầu trên thân xe. Dưới ánh sáng của chiếc xe phía sau, luồng ánh sáng chói mắt và mượt mà.
Nửa đêm lái xe vùng núi rất lạnh, may mà được Ngụy Tây Trầm quấn chặt kín mít, ôm chặt Ngụy Tây Trầm nên cô mới không cảm thấy lạnh, ngược lại cảm thấy khá mới lạ.
Một nhóm trong số họ lái xe vào Thanh Từ.
Gió gào thét bên tai, cô có thể cảm nhận được chiếc xe của Ngụy Tây Trầm đang tăng tốc, tiếng động cơ lọt vào tai, hơn chục chiếc xe nối đuôi nhau bám sát.
Ban ngày chưa tiến vào Thanh Từ, ban đêm ngược lại vào được.
Hầu hết các nhà đều tắt đèn, thỉnh thoảng vài gã say rượu lững thững đi qua đường, giật mình bởi tiếng xe máy inh ỏi rồi buột miệng chửi bới.
Cũng chưa dừng lại để ý đến hắn.
Nơi họ sắp đến là khách sạn duy nhất ở Thanh Từ. Nó được gọi là "Đường về".
Ngụy Tây Trầm rẽ nhẹ và dừng xe. Đào Nhiễm xuống xe trước, cô cởi mũ bảo hiểm ra, gió lạnh ban đêm lập tức khiến cô rùng mình, Ngụy Tây Trầm nhíu mày, nắm tay cô đi về khách sạn.
Mấy thiếu niên phía sau cũng nối đuôi nhau đi theo.
Bà chủ là một phụ nữ khoảng 30 tuổi, nhìn thấy Ngụy Tây Trầm như chuột thấy mèo: "Anh Ngụy, không liên quan đến chúng ta, tiểu ca ca kia tới là như vậy."
Ngụy Tây Trầm ánh mắt sắc bén: "Người ở phòng nào?"
"308."
Một nhóm người đến 308.
Đẩy cửa ra, Đào Nhiễm bị mùi máu tanh nồng nặc làm cho sợ hãi, sau đó nhìn thấy trên ga trải giường màu trắng có máu người.
Mấy thiếu niên phía sau nhịn không được, kêu to: "A Quang!"
Trong thị trấn không có bệnh viện, chỉ có một phòng khám nhỏ cách khách sạn khá xa, lúc này bác sĩ trong phòng khám đang nơm nơm nớp lo sợ giúp thiếu niên tên A Quang xử lý vết thương hết sức cẩn thận.
A Quang trông vẫn còn nhỏ như vậy, dáng người gầy hơn những thiếu niên này. Máu chảy khắp giường.
Đây là lần đầu tiên Đào Nhiễm nhìn thấy một cảnh kinh hoàng như vậy trong đời, khuôn mặt cô trở nên tái nhợt ngay lập tức.
Nhìn thấy Ngụy Tây Trầm đi tới, thiếu niên A Quang bên cạnh đỏ mắt, suýt chút nữa rơi nước mắt: "Đại ca, anh đã trở lại?"
Ngụy Tây Trầm gật đầu, nhưng vẫn bình tĩnh: "Sao lại thế này?"
Thiếu niên nói: "Chúng em vốn có nhiệm vụ giúp tên thương gia giàu có giải quyết tình nhân của ông ta, để vợ ông ta không phát hiện ra. Nhưng ông ta đã che giấu chân tướng, hơn nữa gia đình của nhân tình kia cũng có địa vị. Chúng em không mang theo đủ người, bị đám người kia đuổi tới Thanh Từ. Lúc chạy ra ngoài, A Quang bị chém mấy dao, nơi này cách bệnh viện rất xa, chúng em chỉ có thể tạm thời đưa đến khách sạn."
Trong mắt Ngụy Tây Trầm đen như mực.
Thiếu niên cắn răng nghiến nói: "Sau em gọi điện đến yêu cầu giải thích. Tên thương gia kia nói sẽ thêm tiền. Nếu A Quang... không chống đỡ được, ông ta sẽ cho gấp mười lần tiền tang lễ. "
Ngụy Tây Trầm nghe muốn cười.
Đây là lần đầu tiên Đào Nhiễm nhìn thấy vẻ mặt của anh như vậy, cô nghe thấy anh chửi thề bằng một giọng lạnh thấu xương: "Tao thao chết mẹ nó!"
(Editor: Câu chửi này này có nghĩa thô tục nên thôi để nguyên từ "thao", mọi người tự hiểu nha.)
Cô đột nhiên nhớ tới lời Ngụy Tây Trầm nói trước đây, bởi vì hoàn cảnh mà bọn họ lớn lên, trong mắt người ngoài, bọn họ không đắt hơn nhiều so với súc vật. Có vẻ như trong mắt doanh nhân giàu có này, chết là chết, và mọi thứ đều có thể giải quyết bằng tiền.
Khóe mắt Ngụy Tây Trầm đỏ lên, nhưng anh nhanh chóng bình tĩnh lại: "Hiện tại đều đi ra ngoài, không cần ở chỗ này. Bác sĩ Triệu, cầm máu cho nó. Lái xe đưa nó đến bệnh viện huyện."
Anh dẫn đầu, mang theo một đám thiếu niên ra khỏi cửa.
Ngụy Tây Trầm vô thức sờ vào túi, chỉ chạm vào lớp vỏ kim loại lạnh lẽo của điện thoại, sau đó mới nhớ ra mình đã bỏ thuốc trước khi đến Cẩm Thành.
Một ngọn lửa bùng cháy trong lòng anh, anh muốn làm thịt thằng cháu trai quý giá nhà bọn họ. Đào Nhiễm cảm thấy vô cùng khó chịu, tim đập thình thịch, cô chưa bao giờ nghĩ trên đời lại tồn tại chuyện như vậy, hóa ra có một số nơi sinh mệnh không bình đẳng.
"Ngụy Tây Trầm." Cô chủ động nắm lấy tay anh, bàn tay lạnh lẽo của Ngụy Tây Trầm khiến cô rùng mình. Cô ấy nói: "A Quang sẽ ổn thôi, kẻ xấu đó sẽ phải trả giá."
Lời an ủi dường như vô lực, cô cố nhớ lại cảnh tượng vừa rồi: "Tôi thấy bác sĩ cầm máu cho cậu ấy, chứng tỏ cậu ấy không bị thương đến động mạch, anh yên tâm, tới bệnh viện sẽ được truyền máu. A Quang nhất định không sao!"
Cô được anh bảo hộ cẩn thận, bàn tay ấm áp, cuối cùng anh cũng hoàn hồn khỏi ý nghĩ điên cuồng đó.
Anh vuốt mái tóc mềm mại của cô, chạm vào đôi mắt trong veo mà lo lắng của cô, bình tĩnh lại: "Tôi không sao."
Sau khi A Quang ngừng chảy máu, bác sĩ Triệu chở A Quang và mấy thiến niên đồ đen đến huyện thành.
Ngụy Tây Trầm và những người khác không đi theo, hiển nhiên lúc này còn muốn giải quyết ảnh hưởng của chuyện này. Ngụy Tây Trầm vẫn muốn ở lại thị trấn, anh sắp xếp: "Tối nay anh sẽ không quay lại nhà máy và ở trong khách sạn. Sáng mai anh sẽ tìm nhóm đã động thủ và xem có phải vẫn còn ở Thanh Từ không, nếu vẫn còn ở đó, bảo Văn Khải dẫn người mang hàng nóng đi chiếu cố bọn họ một chút.
Đào Nhiễm bên cạnh nghe anh nói, anh dừng một chút, nhưng vẫn tiếp tục nói tiếp: "Thương gia giàu có à, tìm vợ của hắn, đem chuyện nhân tình lộ ra. Ba ngày sau, bắt tên này, cho vào trại huấn luyện. Cứ theo những vết thương trên người A Quang, toàn bộ chém lên người hắn. Lấy gấp 20 lần tiền thì đem thả. Không cần đánh chết hắn."
Là cô gái ngoan lớn lên trong hệ thống giá trị cốt lõi xã hội chủ nghĩa, Đào Nhiễm nghe xong lông tơ dựng ngược.
Ngay sau đó, mấy thiếu niên phẫn hận lấy chìa khóa và ở lại khách sạn.
Ngụy Tây Trầm đưa Đào Nhiễm đến phòng 301 trên cùng một tầng.
Nơi này có một cửa sổ lớn, khi bước vào gió vẫn thổi, rèm cửa bị gió cuốn lên, mang đến cảm giác ớn lạnh.
Ngay cả trong bầu không khí như vậy, Đào Nhiễm không thể giải thích sao nơi này rất quen thuộc.
Cô cau mày.
Ngụy Tây Trầm rót cho cô một ly nước ấm: "Uống xong đi ngủ đi, mới 2 giờ."
Cô ngẩn người cầm chiếc cốc, giọng nói của Ngụy Tây Trầm lạnh nhạt: "Thấy sao? Cảm thấy tôi tàn nhẫn sao?"
Cô ngước mắt lên, đèn trong phòng khá sáng, cảm xúc trong đôi mắt kia rất dễ nhìn thấu, cô thành thật gật đầu: "Có chút, tôi thấy hơi sợ."
"Có như vậy mới có thể lớn lên ở Thanh Từ." Anh lạnh lùng nói, "Không coi trọng mạng người, có cái thứ nhất liền có cái thứ hai, chúng ta mấu chốt duy nhất chính là, không phạm pháp, không thể chết."
Anh kéo rèm cửa lại, Đào Nhiễm không nhìn rõ vẻ mặt anh: "Nêu thể sống tốt, ai muốn liều mạng chứ."
Những lời này khiến mũi Đào Nhiễm đau nhức, nước mắt suýt chút nữa rơi xuống.
Cô nghĩ đến A Quang, cậu bé đó trông còn trẻ hơn cô.
"Được rồi, ngủ đi." Ngụy Tây Trầm dùng sức ôm cô vào lòng, kéo chăn đắp lên cho hai người.
Đào Nhiễm giãy giụa thò đầu ra vỗ tay: "Anh nam, tôi nữ, anh không thể ngủ ở đây."
Ngụy Tây Trầm cả giận nói: "Thanh Từ thú vị sao? Em còn muốn đi một mình một chuyến sao? Ngày mai đừng để tôi tìm được em đã biến thành một khối thi thể."
Đào Nhiễm muốn khóc, cô không muốn ngủ chung giường với Ngụy Tây Trầm, nhưng cô sợ chết hơn.
Nghĩ đến A Quang còn đang trên đường đến bệnh viện, Ngụy Tây Trầm nhất định không nỡ làm gì cô.
Đào Nhiễm rầm rì, "Vậy thì đừng ôm tôi, buông ra."
Hắn nhắm mắt làm ngơ.
Đào Nhiễm lăn lộn đến hơn nửa đêm, cảm giác Ngụy Tây Trầm hình dung không sai, cảm giác ở Thanh Từ không giống với khi cô trượt ván và lướt sóng ở "Đại Dương Mênh Mông" trước đó sao? Cô hiện tại cũng không ngủ được.
Đầu óc Đào Nhiễm rối bời, nghĩ đến vẻ mặt lạnh băng của Ngụy Tây Trầm khi cô đưa tiền cho hắn lần đầu tiên gặp. Một lúc sau nhớ đến lúc hắn nói cô đừng mềm lòng, hắn không nghèo như vậy. Nhìn tình cảnh hiện tại, hắn quả thực không nghèo, nói không chừng còn có rất nhiều tiền, có thể nuôi sống một nhóm người lớn như vậy, có thể sống như cá gặp nước trong hoàn cảnh khắc nghiệt này.
Những cảnh tượng trong đầu loạng choạng lặp đi lặp lại, tiếng sấm đột ngột từ ngoài cửa sổ vọng vào.
Tia chớp xuyên qua bầu trời phản chiếu trước cửa sổ, ngay sau đó là tiếng mưa đập vào cửa sổ.
Cô sững sờ, cảnh tượng này... cảnh tượng trong giấc mơ của cô...
Nhiều năm trước, cô bé ốm yếu đó nằm cuộn tròn trên giường khách sạn.
Một thiếu niên mặc áo hoodie, không nhìn rõ mặt, thanh âm thiếu niên khó nghe, chui qua cửa sổ đưa nước cho cô để hạ nhiệt độ, còn nói rằng cô được một tấc lại muốn tiến một thước.
Hắn không bật đèn, còn hung hăng véo mạnh vào mặt cô. Cái đau đớn đó vẫn còn nguyên vẹn trong trí nhớ của cô dù đã mấy năm rồi, những cảnh tượng cứ lặp đi lặp lại, bên ngoài là tiếng sấm gầm gào.
Đào Nhiễm trong lòng chợt lóe lên, cô nhớ tới một chuyện lẽ ra nên quên.
Đèn trong phòng đã bị Ngụy Tây Trầm tắt đi, vòng tay của anh rộng rãi ấm áp, Đào Nhiễm cảm giác mình có thể cảm nhận được những đường cơ trơn bóng của anh theo mỗi chuyển động. Cô rùng mình nhìn lên cằm anh.
Trong một tia chớp, những bóng đen mơ hồ trong ký ức cuối cùng cũng chồng lên nhau.
"Ngụy Tây Trầm." Cô gọi anh.
Ngụy Tây Trầm cho rằng cô muốn làm loạn, liền mặc kệ cô, thậm chí không mở mắt.
"Mấy năm trước, ở khách sạn này, đều là anh chăm sóc tôi sao?"
Ngụy Tây Trầm đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt đen sáng ngời giống như một con thú nhỏ ngủ say trong đêm. Anh siết chặt tay cô, không biết là chờ mong hay kháng cự, giọng nói hơi khàn khàn: "Em nhớ ra rồi?"
Đào Nhiễm trầm mặc hồi lâu, sau đó khẽ ừ một tiếng.
Ký ức giống như một cánh cổng, thủy triều đang đến. Thì ra sau trận ốm đó, về đến nhà cô đã quên mất Thanh Từ.
Còn cô gái nhỏ tìm đường chết kia chính đại tiểu thư nhà nhà họ Đào, người đã từng nổi danh cùng cậu chủ nhỏ nhà họ Lục. Người đầu tiên tán tỉnh chính lão đại trước mặt này. Tán tỉnh xong liền chạy, còn quên mất hắn ta.
Lòng cô lạnh quá, thật muốn chết, làm sao bây giờ...
Thanh Từ không có đèn đường vào ban đêm.
Họ chỉ có thể vào thị trấn bằng xe máy, Ngụy Tây Trầm đội mũ bảo hộ cho Đào Nhiễm và quấn cô trong một chiếc chăn nhỏ.
"Có sợ không?"
Đào Nhiễm không sợ, trong lòng có chút kích động, hai mắt lấp lánh lắc lắc đầu.
"Chà, nếu cảm thấy lạnh, cho tay vào túi của tôi."
Xe máy leo núi của Ngụy Tây Trầm có màu xanh đậm với một vài sọc bạc cực ngầu trên thân xe. Dưới ánh sáng của chiếc xe phía sau, luồng ánh sáng chói mắt và mượt mà.
Nửa đêm lái xe vùng núi rất lạnh, may mà được Ngụy Tây Trầm quấn chặt kín mít, ôm chặt Ngụy Tây Trầm nên cô mới không cảm thấy lạnh, ngược lại cảm thấy khá mới lạ.
Một nhóm trong số họ lái xe vào Thanh Từ.
Gió gào thét bên tai, cô có thể cảm nhận được chiếc xe của Ngụy Tây Trầm đang tăng tốc, tiếng động cơ lọt vào tai, hơn chục chiếc xe nối đuôi nhau bám sát.
Ban ngày chưa tiến vào Thanh Từ, ban đêm ngược lại vào được.
Hầu hết các nhà đều tắt đèn, thỉnh thoảng vài gã say rượu lững thững đi qua đường, giật mình bởi tiếng xe máy inh ỏi rồi buột miệng chửi bới.
Cũng chưa dừng lại để ý đến hắn.
Nơi họ sắp đến là khách sạn duy nhất ở Thanh Từ. Nó được gọi là "Đường về".
Ngụy Tây Trầm rẽ nhẹ và dừng xe. Đào Nhiễm xuống xe trước, cô cởi mũ bảo hiểm ra, gió lạnh ban đêm lập tức khiến cô rùng mình, Ngụy Tây Trầm nhíu mày, nắm tay cô đi về khách sạn.
Mấy thiếu niên phía sau cũng nối đuôi nhau đi theo.
Bà chủ là một phụ nữ khoảng 30 tuổi, nhìn thấy Ngụy Tây Trầm như chuột thấy mèo: "Anh Ngụy, không liên quan đến chúng ta, tiểu ca ca kia tới là như vậy."
Ngụy Tây Trầm ánh mắt sắc bén: "Người ở phòng nào?"
"308."
Một nhóm người đến 308.
Đẩy cửa ra, Đào Nhiễm bị mùi máu tanh nồng nặc làm cho sợ hãi, sau đó nhìn thấy trên ga trải giường màu trắng có máu người.
Mấy thiếu niên phía sau nhịn không được, kêu to: "A Quang!"
Trong thị trấn không có bệnh viện, chỉ có một phòng khám nhỏ cách khách sạn khá xa, lúc này bác sĩ trong phòng khám đang nơm nơm nớp lo sợ giúp thiếu niên tên A Quang xử lý vết thương hết sức cẩn thận.
A Quang trông vẫn còn nhỏ như vậy, dáng người gầy hơn những thiếu niên này. Máu chảy khắp giường.
Đây là lần đầu tiên Đào Nhiễm nhìn thấy một cảnh kinh hoàng như vậy trong đời, khuôn mặt cô trở nên tái nhợt ngay lập tức.
Nhìn thấy Ngụy Tây Trầm đi tới, thiếu niên A Quang bên cạnh đỏ mắt, suýt chút nữa rơi nước mắt: "Đại ca, anh đã trở lại?"
Ngụy Tây Trầm gật đầu, nhưng vẫn bình tĩnh: "Sao lại thế này?"
Thiếu niên nói: "Chúng em vốn có nhiệm vụ giúp tên thương gia giàu có giải quyết tình nhân của ông ta, để vợ ông ta không phát hiện ra. Nhưng ông ta đã che giấu chân tướng, hơn nữa gia đình của nhân tình kia cũng có địa vị. Chúng em không mang theo đủ người, bị đám người kia đuổi tới Thanh Từ. Lúc chạy ra ngoài, A Quang bị chém mấy dao, nơi này cách bệnh viện rất xa, chúng em chỉ có thể tạm thời đưa đến khách sạn."
Trong mắt Ngụy Tây Trầm đen như mực.
Thiếu niên cắn răng nghiến nói: "Sau em gọi điện đến yêu cầu giải thích. Tên thương gia kia nói sẽ thêm tiền. Nếu A Quang... không chống đỡ được, ông ta sẽ cho gấp mười lần tiền tang lễ. "
Ngụy Tây Trầm nghe muốn cười.
Đây là lần đầu tiên Đào Nhiễm nhìn thấy vẻ mặt của anh như vậy, cô nghe thấy anh chửi thề bằng một giọng lạnh thấu xương: "Tao thao chết mẹ nó!"
(Editor: Câu chửi này này có nghĩa thô tục nên thôi để nguyên từ "thao", mọi người tự hiểu nha.)
Cô đột nhiên nhớ tới lời Ngụy Tây Trầm nói trước đây, bởi vì hoàn cảnh mà bọn họ lớn lên, trong mắt người ngoài, bọn họ không đắt hơn nhiều so với súc vật. Có vẻ như trong mắt doanh nhân giàu có này, chết là chết, và mọi thứ đều có thể giải quyết bằng tiền.
Khóe mắt Ngụy Tây Trầm đỏ lên, nhưng anh nhanh chóng bình tĩnh lại: "Hiện tại đều đi ra ngoài, không cần ở chỗ này. Bác sĩ Triệu, cầm máu cho nó. Lái xe đưa nó đến bệnh viện huyện."
Anh dẫn đầu, mang theo một đám thiếu niên ra khỏi cửa.
Ngụy Tây Trầm vô thức sờ vào túi, chỉ chạm vào lớp vỏ kim loại lạnh lẽo của điện thoại, sau đó mới nhớ ra mình đã bỏ thuốc trước khi đến Cẩm Thành.
Một ngọn lửa bùng cháy trong lòng anh, anh muốn làm thịt thằng cháu trai quý giá nhà bọn họ. Đào Nhiễm cảm thấy vô cùng khó chịu, tim đập thình thịch, cô chưa bao giờ nghĩ trên đời lại tồn tại chuyện như vậy, hóa ra có một số nơi sinh mệnh không bình đẳng.
"Ngụy Tây Trầm." Cô chủ động nắm lấy tay anh, bàn tay lạnh lẽo của Ngụy Tây Trầm khiến cô rùng mình. Cô ấy nói: "A Quang sẽ ổn thôi, kẻ xấu đó sẽ phải trả giá."
Lời an ủi dường như vô lực, cô cố nhớ lại cảnh tượng vừa rồi: "Tôi thấy bác sĩ cầm máu cho cậu ấy, chứng tỏ cậu ấy không bị thương đến động mạch, anh yên tâm, tới bệnh viện sẽ được truyền máu. A Quang nhất định không sao!"
Cô được anh bảo hộ cẩn thận, bàn tay ấm áp, cuối cùng anh cũng hoàn hồn khỏi ý nghĩ điên cuồng đó.
Anh vuốt mái tóc mềm mại của cô, chạm vào đôi mắt trong veo mà lo lắng của cô, bình tĩnh lại: "Tôi không sao."
Sau khi A Quang ngừng chảy máu, bác sĩ Triệu chở A Quang và mấy thiến niên đồ đen đến huyện thành.
Ngụy Tây Trầm và những người khác không đi theo, hiển nhiên lúc này còn muốn giải quyết ảnh hưởng của chuyện này. Ngụy Tây Trầm vẫn muốn ở lại thị trấn, anh sắp xếp: "Tối nay anh sẽ không quay lại nhà máy và ở trong khách sạn. Sáng mai anh sẽ tìm nhóm đã động thủ và xem có phải vẫn còn ở Thanh Từ không, nếu vẫn còn ở đó, bảo Văn Khải dẫn người mang hàng nóng đi chiếu cố bọn họ một chút.
Đào Nhiễm bên cạnh nghe anh nói, anh dừng một chút, nhưng vẫn tiếp tục nói tiếp: "Thương gia giàu có à, tìm vợ của hắn, đem chuyện nhân tình lộ ra. Ba ngày sau, bắt tên này, cho vào trại huấn luyện. Cứ theo những vết thương trên người A Quang, toàn bộ chém lên người hắn. Lấy gấp 20 lần tiền thì đem thả. Không cần đánh chết hắn."
Là cô gái ngoan lớn lên trong hệ thống giá trị cốt lõi xã hội chủ nghĩa, Đào Nhiễm nghe xong lông tơ dựng ngược.
Ngay sau đó, mấy thiếu niên phẫn hận lấy chìa khóa và ở lại khách sạn.
Ngụy Tây Trầm đưa Đào Nhiễm đến phòng 301 trên cùng một tầng.
Nơi này có một cửa sổ lớn, khi bước vào gió vẫn thổi, rèm cửa bị gió cuốn lên, mang đến cảm giác ớn lạnh.
Ngay cả trong bầu không khí như vậy, Đào Nhiễm không thể giải thích sao nơi này rất quen thuộc.
Cô cau mày.
Ngụy Tây Trầm rót cho cô một ly nước ấm: "Uống xong đi ngủ đi, mới 2 giờ."
Cô ngẩn người cầm chiếc cốc, giọng nói của Ngụy Tây Trầm lạnh nhạt: "Thấy sao? Cảm thấy tôi tàn nhẫn sao?"
Cô ngước mắt lên, đèn trong phòng khá sáng, cảm xúc trong đôi mắt kia rất dễ nhìn thấu, cô thành thật gật đầu: "Có chút, tôi thấy hơi sợ."
"Có như vậy mới có thể lớn lên ở Thanh Từ." Anh lạnh lùng nói, "Không coi trọng mạng người, có cái thứ nhất liền có cái thứ hai, chúng ta mấu chốt duy nhất chính là, không phạm pháp, không thể chết."
Anh kéo rèm cửa lại, Đào Nhiễm không nhìn rõ vẻ mặt anh: "Nêu thể sống tốt, ai muốn liều mạng chứ."
Những lời này khiến mũi Đào Nhiễm đau nhức, nước mắt suýt chút nữa rơi xuống.
Cô nghĩ đến A Quang, cậu bé đó trông còn trẻ hơn cô.
"Được rồi, ngủ đi." Ngụy Tây Trầm dùng sức ôm cô vào lòng, kéo chăn đắp lên cho hai người.
Đào Nhiễm giãy giụa thò đầu ra vỗ tay: "Anh nam, tôi nữ, anh không thể ngủ ở đây."
Ngụy Tây Trầm cả giận nói: "Thanh Từ thú vị sao? Em còn muốn đi một mình một chuyến sao? Ngày mai đừng để tôi tìm được em đã biến thành một khối thi thể."
Đào Nhiễm muốn khóc, cô không muốn ngủ chung giường với Ngụy Tây Trầm, nhưng cô sợ chết hơn.
Nghĩ đến A Quang còn đang trên đường đến bệnh viện, Ngụy Tây Trầm nhất định không nỡ làm gì cô.
Đào Nhiễm rầm rì, "Vậy thì đừng ôm tôi, buông ra."
Hắn nhắm mắt làm ngơ.
Đào Nhiễm lăn lộn đến hơn nửa đêm, cảm giác Ngụy Tây Trầm hình dung không sai, cảm giác ở Thanh Từ không giống với khi cô trượt ván và lướt sóng ở "Đại Dương Mênh Mông" trước đó sao? Cô hiện tại cũng không ngủ được.
Đầu óc Đào Nhiễm rối bời, nghĩ đến vẻ mặt lạnh băng của Ngụy Tây Trầm khi cô đưa tiền cho hắn lần đầu tiên gặp. Một lúc sau nhớ đến lúc hắn nói cô đừng mềm lòng, hắn không nghèo như vậy. Nhìn tình cảnh hiện tại, hắn quả thực không nghèo, nói không chừng còn có rất nhiều tiền, có thể nuôi sống một nhóm người lớn như vậy, có thể sống như cá gặp nước trong hoàn cảnh khắc nghiệt này.
Những cảnh tượng trong đầu loạng choạng lặp đi lặp lại, tiếng sấm đột ngột từ ngoài cửa sổ vọng vào.
Tia chớp xuyên qua bầu trời phản chiếu trước cửa sổ, ngay sau đó là tiếng mưa đập vào cửa sổ.
Cô sững sờ, cảnh tượng này... cảnh tượng trong giấc mơ của cô...
Nhiều năm trước, cô bé ốm yếu đó nằm cuộn tròn trên giường khách sạn.
Một thiếu niên mặc áo hoodie, không nhìn rõ mặt, thanh âm thiếu niên khó nghe, chui qua cửa sổ đưa nước cho cô để hạ nhiệt độ, còn nói rằng cô được một tấc lại muốn tiến một thước.
Hắn không bật đèn, còn hung hăng véo mạnh vào mặt cô. Cái đau đớn đó vẫn còn nguyên vẹn trong trí nhớ của cô dù đã mấy năm rồi, những cảnh tượng cứ lặp đi lặp lại, bên ngoài là tiếng sấm gầm gào.
Đào Nhiễm trong lòng chợt lóe lên, cô nhớ tới một chuyện lẽ ra nên quên.
Đèn trong phòng đã bị Ngụy Tây Trầm tắt đi, vòng tay của anh rộng rãi ấm áp, Đào Nhiễm cảm giác mình có thể cảm nhận được những đường cơ trơn bóng của anh theo mỗi chuyển động. Cô rùng mình nhìn lên cằm anh.
Trong một tia chớp, những bóng đen mơ hồ trong ký ức cuối cùng cũng chồng lên nhau.
"Ngụy Tây Trầm." Cô gọi anh.
Ngụy Tây Trầm cho rằng cô muốn làm loạn, liền mặc kệ cô, thậm chí không mở mắt.
"Mấy năm trước, ở khách sạn này, đều là anh chăm sóc tôi sao?"
Ngụy Tây Trầm đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt đen sáng ngời giống như một con thú nhỏ ngủ say trong đêm. Anh siết chặt tay cô, không biết là chờ mong hay kháng cự, giọng nói hơi khàn khàn: "Em nhớ ra rồi?"
Đào Nhiễm trầm mặc hồi lâu, sau đó khẽ ừ một tiếng.
Ký ức giống như một cánh cổng, thủy triều đang đến. Thì ra sau trận ốm đó, về đến nhà cô đã quên mất Thanh Từ.
Còn cô gái nhỏ tìm đường chết kia chính đại tiểu thư nhà nhà họ Đào, người đã từng nổi danh cùng cậu chủ nhỏ nhà họ Lục. Người đầu tiên tán tỉnh chính lão đại trước mặt này. Tán tỉnh xong liền chạy, còn quên mất hắn ta.
Lòng cô lạnh quá, thật muốn chết, làm sao bây giờ...
Bình luận truyện