Không Tin Anh Yêu Thầm Em Đâu!

Chương 37



Đào Nhiễm liều chết phản kháng, cuối cùng vẫn không xem phim. Ngụy Tây Trầm không biết nghĩ cái gì, cô không xem hắn liền xem, thanh âm bên trong vẫn không ngừng. Đào Nhiễm lòng hiếu kỳ, cô vểnh tai lên nghe, sau đó má và tai đỏ bừng.

  Một đoạn video dài hơn 40 phút, Đào Nhiễm xem xong đổ mồ hôi lạnh. Khi mở mắt ra, cô thấy Ngụy Tây Trầm đang ngồi phía sau cô, trong mắt ý cười thật sâu.

  Cô giật mình liếc nhìn thân dưới của Ngụy Tây Trầm.

  Một chiếc lều được dựng sẵn ở đó.

  Đào Nhiễm: "..." Cô vội vàng dời mắt, cắn rắng: "Anh thế mà lại xem cái kia..."

  Nguỵ Tây Trầm thả lỏng đôi chân thon dài, cười như không cười: "Anh không xem nó, anh vẫn luôn xem em."

  Ahhh Ngụy Tây Trầm bị điên rồi! Cô đỏ mặt đẩy anh ra, mở cửa chạy ra ngoài, lúc này Ngụy Tây Trầm không cản.

  Khi Lam Tấn ra khỏi trại huấn luyện vào buổi tối, đôi chân của hắn yếu đến mức không thể đứng yên, đôi mắt đờ đẫn và khuôn mặt vẫn còn bầm tím.

  Khi ăn tối, tay hắn run run xới cơm.

  Đào Nhiễm cười hì hì hỏi hắn: "Ngươi làm sao vậy?"

  Lam Tấn suýt nữa bật khóc: "Trại huấn luyện Thanh Từ của bọn họ không dành cho người, tiểu gia ngày mai không đi." Võ công tuyệt thế hắn cũng không cần, hắn thà làm thiếu gia (cùi bắp) sống trong nhung lụa còn hơn bò từ Tu La Luyện Ngục bò về.

  Hiện tại Lam Tấn nghĩ lại, hắn thực sự quá trẻ người non dạ khi tìm người đánh Ngụy Tây Trầm.

  Văn Khải vừa từ thị trấn trở về, liền giải thích ngắn gọn tình hình hiện tại cho Ngụy Tây Trầm, nhìn chung mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa, cơ thể của a Quang đang hồi phục tốt.

  Ngụy Tây Trầm gật đầu, bảo hắn ngồi xuống ăn cơm.

  Đào Nhiễm bị anh bắt phải xem những thứ đó, và bây giờ cô cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy Ngụy Tây Trầm, vì vậy cô chỉ nói chuyện với Lam Tấn.

  Ánh mắt Ngụy Tây Trầm giống như băng đao, bắn phá về phía hai người họ.

  Khi Đào Nhiễm theo Ngụy Tây Trầm trở về nhà vào buổi tối, cô vẫn hỏi câu mà cô thực sự muốn hỏi: "Khi nào tôi có thể về nhà?" Nói xong, cô không dám nhìn Ngụy Tây Trầm.

  Anh cảm thấy Đào Nhiễm sinh ra là để tự mài giũa mình, Ngụy Tây Trầm nói: "Qua năm mới anh đưa em về." Vẻ mặt cô lộ rõ ​​vẻ thất vọng, Ngụy Tây Trầm biết cô không thích Thanh Từ, cho dù có nhớ sợ Thanh Từ trong ký ức cô dơ bẩn và u tối.

  Và anh thì dơ bẩn và hèn mọn.

Ngụy Tây Trầm dừng một chút: "Tết Nguyên Đán ở Thanh Từ rất náo nhiệt, cũng có quy định không được đánh nhau."

  "Ồ." Cô đáp, vẫn không vui mà đóng cửa lại.

  Bây giờ là tháng hai, tiết xuân se lạnh. Thanh Từ mùa đông không có tuyết, khung cảnh của nó cũng cằn cỗi như điều kiện sống của nó, lộ ra khô và lạnh.

  Đến Tết Âm lịch, Đào Nhiễm bị đánh thức bởi tiếng pháo.

  Cẩm Thành không có phong tục đốt pháo, pháo nổ bùm bùm vang, trời còn chưa kịp sáng, Lam Tấn ở ngoài đã gân cổ kêu lên: "Đào Nhiễm——"

  "Ra ngoài, Đào Nhiễm!"

  Đào Nhiễm rửa mặt, xoa xoa đôi mắt rồi đi ra cửa, Ngụy Tây Trầm đã dậy rồi, thấy cô ngẩn người định đi ra ngoài liền kéo cô lại, đeo găng tay, đội mũ và quấn khăn cho cô. Giọng điệu của anh dịu dàng: "Được rồi, cứ chơi đi, lát nữa đi ăn sáng."

  Cô vẫn chưa tỉnh hẳn, đưa bàn tay đeo găng chạm vào chiếc mũ: "Sao tôi có cảm giác như anh đang nuôi con vậy?"

  Anh nhếch khóe môi lên. Nếu là cô, cho dù bảy mươi tám mươi tuổi, anh cũng sẽ cưng chiều cô như một đứa trẻ.

  Đào Nhiễm không hiểu ý nghĩ này của anh, cô xuống lầu chơi với Lam Tấn.

 Thanh Từ quy định Tết Âm lịch không được phép đánh nhau ẩu đả, bất kể là thù hận hay ân oán gì đều phải tạm thời gác lại trong mấy ngày này. Hơn nữa còn có thể đốt pháo hoa.

  Sau tiếng pháo nổ, Thanh Từ vốn tĩnh lặng bỗng sôi động hẳn lên, khắp nơi rộn ràng tiếng cười.

  Lam Tấn trên mặt không giấu được vui mừng: "Thanh Từ thật tự do, chơi vui! Thấy cái này không, Cẩm Thành không cho phép chơi cái này."

  Trên tay hắn cầm một đống lớn pháo hoa, thậm chí còn có một ít "ngư lôi".

  Tên ngốc Lam Tấn dùng bật lửa đốt cháy "ngư lôi", sau đó ném sang một bên, đem quả "ngư lôi" đó thành một quả pháo bình thường.

Ngụy Tây Trầm đi xuống vừa lúc nhìn thấy, lập tức ánh mắt biến đổi, tiến lên vài bước ôm Đào Nhiễm vào trong ngực.

  Trên mặt đất truyền đến một tiếng nổ vang, Đào Nhiễm cảm thấy dưới chân mặt đất run lên, sau đó bên cạnh Lam Tấn phát ra một tiếng "Xèo xèo". Đào Nhiễm ở trong ngực Ngụy Tây Trầm có chút đờ đẫn, vươn tay ôm lấy hắn: "Anh không sao chứ?"

  Ngụy Tây Trầm im lặng một lát, nhịn không được cong cong đôi mắt. Đào Nhiễm thực sự ít quan tâm đến anh.

  Anh buông cô ra, thấy cô không sao, lạnh lùng nhìn Lam Tấn đang nhảy sang một bên.

  Một cái miệng hố lớn bị thổi bay trên mặt đất, đá bắn tung tóe trúng vào Lam Tấn và Ngụy Tây Trầm. Lam Tấn đau muốn chết, vốn dĩ hắn chỉ muốn bộc lộ tài năng với đại tiểu thư cũng đến từ Cẩm Thành. Không ngờ quả pháo mạnh đến vậy, may mà anh ta ném xa.

  Lam Tấn chạy nhanh đến chỗ Ngụy Tây Trầm cùng Đào Nhiễm xin lỗi, Đào Nhiễm cũng có chút không nói nên lời, cô kéo Ngụy Tây Trầm: "Quên đi, cậu ta ngu ngốc, không cần so đo."

  Lam Tấn ngu ngốc cuối cùng đã trốn thoát.

  Đào Nhiễm mất hứng chơi đùa, Ngụy Tây Trầm đột nhiên nói: "Anh đưa em đến một nơi."

  Anh đưa cô về dòng suối nhỏ năm ấy, nơi đây còn hẻo lánh, vì xuôi theo nước chảy nên dòng nước tuy khá đục nhưng vẫn qua được.

  Anh nắm lấy tay cô: "Từ chỗ này em bắt đầu không chán ghét anh sao?"

  Đào Nhiễm giật mình, lắc đầu, trong đôi mắt đen láy của cô chợt nở nụ cười: "Lúc đó chỉ có anh mới có thể cõng tôi trở về, nếu như tôi biểu hiện ea ngoài chán ghét anh, anh lạnh nhạt như vậy, nhất định sẽ mặc kệ tôi..."

  Cô thành thật như vậy, sự mất mát trong mắt anh chưa kịp dâng lên đã bị cuốn trôi.

  "Làm sao em biết anh tình nguyện cõng em về?"

  Đào Nhiễm ho nhẹ một tiếng, ấp úng nói: "Đoán."

Thật ra cũng không phải đoán,khi cô nhìn thấy, ánh mắt vốn lạnh nhạt của thiếu niên này sáng như sao. Từ nhỏ cô đã quen nhìn ánh mắt yêu thương của người khác nên đương nhiên biết nó có ý nghĩa gì.

  Anh vứt kẹo và sô cô la của cô, bắt cô quét nhà, không cho uống nước, nhưng anh lại thầm thích cô. Loại tình cảm này, càng che đậy sẽ càng sâu đậm.

  Cho nên cô đưa tay ra cho anh, để anh cõng cô trở lại.

Thời điểm cô thích anh, chính là lúc anh cõng cô trên lưng, sườn mặt cương nghị sạch sẽ.

  Cô làm phiền anh như vậy, nhưng anh cũng không thực sự giận cô.

*Từ đây coi như Ngụy Tây Trầm cũng ba mặt một lời với Đào Nhiễm về tình cảm của mình, vậy nên ngôi xưng là anh - em; còn Đào Nhiễm lúc nọ lúc kia, lúc chân chó thì anh - tôi; lúc hung là ta - ngươi. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện