Không Tránh Ra Liền Hôn Em

Chương 14: Cô giáo Trình



Sau khi Tô Mặc Trừng lái xe đưa Khương Chỉ Niệm về nhà mới xem tin nhắn của cô.

Cheng: Tô Mặc Trừng, nếu trong vòng ba phút anh không trả lời em, em coi như anh ngầm đồng ý.

Vẻ mặt vốn không có biểu cảm gì lại càng lạnh hơn.

Anh không nghĩ đến cô gái học múa lại có tính khí tư tin cao ngạo như vậy, bị người khác từ chối còn có thể trưng ra vẻ mặt tươi cười tiếp tục theo đuổi không buông.

Bị người khác không khách khí từ chối, không khó chịu sao?

Nhưng mà, hình như anh đã suy nghĩ nhiều rồi.

Từ ngày cô thẳng thắn với tình cảm của mình, cô thực sự y theo lời nói ban đầu, cô cứ cho là anh chấp nhận.

Thầm chấp nhận cô có thể theo đuổi anh, thầm chấp nhận anh nói cách xa anh một chút chính là một bước ngắn.

Tâm tình Trình Thiên Nhiễm tốt như là không hề chịu ảnh hưởng gì vậy, mỗi ngày vẫn ở nhà anh dạy Khương Chỉ Niệm khiêu vũ như cũ, thay đổi chính là thái độ của cô.

Nửa tháng sau ngày thất tịch, cô lại bắt đầu phát động tấn công anh, hơn nữa lần này là quang minh chính đại với danh nghĩa "Em thích anh", thậm chí còn nhiệt tình hơn giai đoạn đầu.

Đêm thất tịch đó anh nhìn xem tin nhắn kia thì không trả lời cô.

Nhưng cô làm như không thấy thái độ lạnh nhạt của anh, khuya đêm đó, gần đến 0 giờ, cô lại nhắn qua wechat cho anh.

Cheng: Ngày đầu tiên theo đuổi anh. Ngủ ngon nha Tô Mặc Trừng!

Anh thấy tin nhắn của cô vẫn không thèm trả lời.

Anh cho là anh lạnh nhạt vài ngày với cô, bản thân cô sẽ cảm thấy không có ý nghĩa gì, sự nhiệt tình cũng sẽ bị dập tắt, mỗi đêm sẽ không còn gửi cho anh mấy loại tin nhắn vô bổ này.

Nhưng ai ngờ, một tuần trôi qua, sự nhiệt tình của cô không giảm thậm chí còn có dấu hiệu tăng lên, mấy ngày sau không chỉ nói cho anh biết đây là ngày thứ mấy cô theo đuổi anh, nói chúc ngủ ngon với anh, chỉ cần có chút chuyện gì cũng sẽ gửi tin nhắn cho anh.

Cheng: Ngày hôm nay đi dạo phố, em thấy có bóng người đàn ông rất giống anh, đuổi theo mới phát hiện nhận lầm người, em đã nói rồi, Tô Mặc Trừng bận rộn như vậy, làm sao có thể rảnh rỗi đi dạo phố chứ.

Cheng: Lúc nãy ăn cơm đột nhiên nhớ tới, khẩu vị của anh không tốt, đừng vì công việc bận rộn, phải nhớ ăn uống đúng giờ nha, nếu không sẽ giống như lần trước ngã bệnh đó.

Cheng: Tô Mặc Trừng, em bốn ngày rồi chưa gặp anh! Rất nhớ anh, em có đặt bánh ngọt ở tủ ô vuông dặn Tiểu Chỉ Niệm đưa cho anh ăn rồi đó hì hì.

...

Rốt cuộc đến buổi tối thứ bảy, Tô Mặc Trừng phòng ngừa chuyện này càng lúc càng mạnh mẽ, liền chặt đứt ý nghĩ của cô.

Trừ lúc tự động chuyển khoản cho cô, đây là lần đầu tiên anh trả lời tin nhắn của cô.

Lúc nhận được tin nhắn của anh Trình Thiên Nhiễm đang tắm trong bồn, cô nhắm mắt lại, trong đầu đều hiện lên gương mặt của anh.

Từ lần đầu tiên gặp anh đến hiện tại, số lần anh cười nhạt cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, vẻ mặt thường thấy của anh chính là không cảm xúc gì, nghĩ đến đôi mắt thâm trầm không chút tình cảm lúc cô mới gặp anh...

Trình Thiên Nhiễm cảm thấy mình đúng là không bình thường.

Cô vậy mà lại trầm mê anh.

Quả thật cô cũng không nói được vì sao mình lại thích anh, nhưng thích chính là thích.

Wechat đột nhiên kêu lên, cô vốn tưởng bạn bè trong lúc rảnh rỗi nói chuyện trời đất với mình, không ngờ đó lại là tin nhắn Tô Mặc Trừng trả lời.

Trình Thiên Nhiễm nhất thời kích động ngồi dậy từ bồn tắm, bàn tay ướt nhẹp cầm điện thoại mở wechat lên.

Khi nhìn thấy tin nhắn của anh đôi mắt vốn phát sáng của cô tối đi không ít.

Trừng: Sau này đừng gửi nữa, không có ý nghĩa, tôi đã gỡ wechat, cô gửi nhiều đi nữa cũng như không.

Lúc cô ôm điện thoại bất mãn bĩu môi, anh lại gửi thêm một tin nữa.

Trừng: Cô giáo Trình, cách xa tôi một chút, càng xa càng tốt.

Trình Thiên Nhiễm thở dài thật sâu, được rồi, cô lại biến thàn cô giáo Trình.

"Wechat đã gỡ nhưng vẫn còn tin nhắn điện thoại nha, Tô Mặc Trừng." Cô tự mình lẩm bẩm.

Mặc dù có mất mác, nhưng vẫn tiếp tục theo đuổi anh.

Lần đầu tiên cô thích một người như thế, không muốn cứ như vậy mà buông tay.

Trình Thiên Nhiễm nghĩ theo đuổi người khác giống như học khiêu vũ vậy, chỉ cần cô dụng tâm, cố gắng, bỏ ra, dù trong quá trình có té ngã, lại bị thương, lại mất mác, rồi sẽ hoài nghi mình làm tất cả rốt cuộc có đáng giá hay không, nhưng chỉ cần đi qua giai đoạn khó khăn nhất, chỉ cần kiên trì, cuối cùng nhất định sẽ có kết quả tốt.

Cũng giống như thế, chỉ cần cô kiên trì không ngừng thật tâm thật ý với anh, một ngày nào đó anh sẽ đáp lại cô, không bắt cô cách xa anh một chút nữa, mà sẽ cho phép cô gần anh một chút, gần thêm chút nữa, cuối cùng tiến vào chỗ sâu nhất trong tâm hồn anh, trở thành người yêu anh nhất cũng chính là người anh yêu nhất.

Gần đến bình minh, trời còn chưa sáng, bên ngoài một mảnh đen tối, bầu trời đêm gần biến mất nhưng vẫn hiện mấy ngôi sao sáng, ánh trăng khuyết tản ra tia sáng nhạt nhẽo xuyên thấu qua rèm cửa tiến vào phòng, chiếu đến sàn nhà, tạo ra một khoảng sáng hẹp dài.

Trình Thiên Nhiễm đang vùi trong chăn ngủ say sưa, điện thoại đặt ở đầu giường đột nhiên nhấp nháy ánh sáng, kèm theo là tiếng rung ông ông vang lên.

Đôi mi thanh tú khẽ nhíu, mơ hồ chui vào chăn, mấy giây sau lại vén lại chấp nhận cầm điện thoại nghe.

Giọng nói chưa tỉnh ngủ mang theo một chút khàn khàn, nghe rất lười biếng, còn có chút mơ hồ không rõ, "Alo? Người nào thế?"

Đầu bên kia nghe được giọng nói của cô khẽ chậc một tiếng, sau đó cười đùa hô to: "Nhiễm Trư, nhanh rời giường mở cửa cho tớ!"

Trình Thiên Nhiễm mơ màng "Hả" một tiếng, rất bất mãn nói: "Giang Kha Tố cậu bị gì thế? Mới sáng sớm mặt trời còn chưa lên, có để cho người khác ngủ không hả?"

Giang Kha Tố "Ha" một tiếng, "Không cho cậu ngủ đó, cái này cũng không nhìn ra à! Mau đứng dậy đi!"

"Không!" Trình Thiên Nhiễm lấy chăn che kín mặt lại, nhắm mắt chuẩn bị ngủ tiếp.

"Đứng lên!"

"Không!" Cô tức giận trả lời.

"Tớ ở ngoài cửa nhà cậu, cậu đứng lên cho tớ!"

"Tớ nói là không!"

Trình Thiên Nhiễm theo quán tính trả lời, bỗng nhiên hoàn hồn mở mắt, "Cái quỷ gì thế? Cậu ở trước nhà tớ?" Sau đó tức giận chửi cậu ta: "Giang Kha Tố cậu đừng ấu chỉ như thế! Khiến cho tớ tỉnh lại bắt đầu nói dối gạt tớ là cậu đang ở Giang Xuyên?"

"Biết là cậu không tin mà." Giọng nói Giang Kha Tố ngả ngớn, "Chờ tớ la lên quấy nhiễu mọi người lúc đó cậu sẽ xui xẻo cho mà xem."

Trong nháy mắt, Trình Thiên Nhiễm nghe được tiếng kêu thật to: "Nhiễm Trư! Rời giường mở cửa cho tớ!"

Trình Thiên Nhiễm: "..."

Thật là xui xẻo mà.

"Còn không nhúc nhích? Tớ kêu thêm hai tiếng nữa bây giờ."

Giang Kha Tố còn chưa dứt lời cô đã ngồi dậy, bực bội vò đầu, "Tới nè! Còn kêu nữa cậu về Hải Thành đi!"

"Chậc."

Sau khi mở cửa Trình Thiên Nhiễm híp mắt tựa vào khung cửa quan sát Giang Kha Tố đã lâu không gặp kia trong chốc lát, lúc đang đối mắt với đôi mắt hẹp dài đầy nét đào hoa kia, Trình Thiên Nhiễm bĩu môi nói, "Yêu nghiệt."

Giang Kha Tố quả giống như lời Trình Thiên Nhiễm nói, tướng mạo cậu ta dùng hai chữ xinh đẹp để miêu tả cũng không quá đáng, nhất là đôi mắt đào hoa kia, chỉ cần nháy vài cái đã khiến đám con gái háo sắc chết mê chết mệt, nhưng vẻ đẹp của cậu ta không phải chỉ có nét đẹp ôn du, mà trên người cậu ta vẫn có sự nam tính, cậu ta từng được phong làm hot boy ở Xuyên Vũ, trong đám bạn học Giang Kha Tố được xem là xuân dược.

Nhưng Trình Thiên Nhiễm không hề thích cậu ta, quan hệ của hai người từ bạn nhảy trở thành bạn thân mà thôi, đương nhiên đây là ý nghĩa của Trình Thiên Nhiễm.

Còn đối với Giang Kha Tố, cô chính là người cậu ta thích.

Chuyện này trong lòng người khác đều biết rõ, nhưng Trình Thiên Nhiễm vô tâm, Giang Kha Tố không nói, những người khác cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện tình của người ta.

"Sao cậu đột nhiên đến đây? Còn là ngay thời điểm này?" Trình Thiên Nhiễm hỏi.

Giang Kha Tố thấy cô mặc chiếc áo thun rộng cùng với chiếc quần ngắn ở nhà lười biếng dựa vào khung cửa, đôi chân dài thon thả cứ như vậy mà hiện ra, đôi mắt hạnh xinh đẹp trong trẻo nheo lại, thoạt nhìn còn có chút chưa tỉnh ngủ.

Tuy anh cùng cô hợp tác, cũng từng thấy cô mặc váy múa, nhưng không biết sao, Giang Kha Tố luôn cảm thấy Trình Thiên Nhiễm mơ màng trước mặt anh trở nên động lòng người hơn.

Anh đưa tay vịn vai cô, xoay người cô rồi đẩy cô một cái, giọng nói thoải mái vui vẻ, lại hơi khiêu khích uy hiếp: "Cho cậu mười phút chỉnh trang lại mình, mười phút sau không thấy được người tớ sẽ tiếp tục hét lên."

Trình Thiên Nhiễm liếc cậu ta một cái: "... Cậu là ông lớn."

"Gọi thiếu gia được rồi cám ơn."

"Nhớ thay đồ và giày thoải mái."

Trình Thiên Nhiễm bị ép thay đồ, sau đó trang điểm đơn giản cầm túi lên ra ngoài.

"Lúc này đi đâu thế?" Cô chép miệng bất mãn nói.

"Đến nơi cậu sẽ biết." Giang Kha Tố nói rồi liền nhét cô vào trong xe.

Trình Thiên Nhiễm hỏi không được, cũng không phí công nữa, dứt khoát nhắm mắt nghỉ ngơi, kết quả lúc cô mở mắt ra, phát hiện mình bị cậu ta đưa đến nơi khỉ hô cò gáy gì đó.

Cô mệt mỏi xoa nhẹ mắt, "Tới đây làm gì?"

Giang Kha Tố xuống xe, đi vòng qua giúp cô mở cửa xe nói: "Xem mặt trời mọc."

Trình Thiên Nhiễm hết nói nổi: "Hả?"

Giang Kha Tố chỉ sườn núi phía sau, cười hì hì nói với cô: "Leo lên, xem mặt trời mọc."

Trình Thiên Nhiễm: "..."

Trong xe yên lặng vài giây rồi nhanh chóng truyền đến một trận kêu rên: "Giang Kha Tố cậu nói xem đời trước tớ thiếu cậu bao nhiêu tiền tớ sẽ trả lại được không?"

Đại thiếu gia Giang nhếch mệng: "Nhưng đời này thứ tớ không thiếu nhất chính là tiền."

Hết chương 14 - [1967 từ] - 11:37 AM - 29/12/2018

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện