Không Tránh Ra Liền Hôn Em
Chương 20: Tô tiên sinh
Giang Kha Tố đứng ở phòng khách tại lầu một của công ty JCR, vô cùng không yên chờ đợi, anh muốn gặp Tô Mặc Trừng.
Đêm đó anh hỏi Đổng An Khả, thì biết được tình huống cơ bản của Tô Mặc Trừng, cho nên mới tìm tới đây.
Trải qua mấy ngày suy nghĩ cặn kẽ, anh đã chuẩn bị rất tốt rồi, nếu như anh ta là Tô Mặc Trừng trong ký ức của, anh sẽ xin lỗi, mặc kệ anh ta có tha thứ cho anh hay không, anh cũng sẽ thực lòng xin lỗi anh ta vì những chuyện mà mình đã làm trong quá khứ.
Nhưng, đồng thời anh cũng sẽ nói chuyện với anh ta rõ ràng, là chuyện về Trình Thiên Nhiễm.
Một đấu một, anh tuyệt đối sẽ không vì xấu hổ mà nhường cho anh ta.
Tô Mặc Trừng nghe tiếp tân nói có vị tiên sinh họ "Jiang" tìm anh, anh còn tưởng là Khương Mộ Côn, bởi vì hai ngày trước Tô Dịch Ngôn gọi điện cho anh nói việc công tác của Khương Mộ Côn đã chuẩn bị đến giai đoạn kết thúc, sắp trở về Giang Xuyên.
Kết quả sau khi đẩy cửa phòng khách ra, phát hiện đây là Giang chứ không phải là Khương như anh nghĩ (*), vốn nét mặt đang muốn dịu xuống thì giờ phút này đây lại đanh lại, anh khựng lại trước cửa một chút, sau đó thong thả đi vào, đôi mắt liếc Giang Kha Tố đang đờ người ở đó, nhất thời lãnh ngạnh đứng lên, hắn ở cửa tạm dừng một chút, sau đó lững thững đi vào, đôi mắt quét hoàn toàn cứng đờ Giang Kha Tố liếc mắt một cái, hờ hững hỏi: "Tìm tôi?"
(*) Giang - 江 và Khương - 姜 đọc giống nhau.
Giang Kha Tố hoàn toàn thật không ngờ người đàn ông nhìn chằm chằm anh ở quán bar mấy ngày trước chính là anh ta, lúc đó ánh sáng của quán bar khá tối, anh chỉ vội vàng thưởng cho anh ta ánh mắt hình dao găm mà thôi, nên căn bản không tỉ mỉ nhìn diện mạo của anh ta, nên lúc này đây, người đàn ông trước mặt, dáng người cao ngất, hắn cũng chỉ là vội vàng thưởng hắn một cái mắt đao, tuy rằng biết hắn lớn lên trông thế nào, nhưng căn bản không có tỉ mỉ nhìn của hắn diện mạo, mà giờ này khắc này, hiện ở trước mặt hắn này nam nhân, dáng người cao gầy, anh tuấn nhưng ngũ quan lạnh lẽo cứng rắn vẫn có chút mơ hồ giống hồi nhỏ.
Lúc đó vẻ mặt của anh ta luôn căng chặt, chưa bao giờ cười.
Đương nhiên, cũng sẽ không thể khóc, mặc kệ bị ấm ức gì.
Biểu hiện của Giang Kha Tố thật sự rất thất thố, những từ ngữ đã chuẩn bị từ trước giờ khắc này tất cả đều quên sạch, đầu óc của anh trống rỗng, chỉ biết sững sờ nhìn anh ta, yên lặng vài phút, anh mới có chút dè dặt cẩn trọng gọi anh ta một tiếng: "Anh..."
Đối với cách xưng hô này của anh ta khiến Tô Mặc Trừng Nhăn mày lại, sau đó hạ cảm xúc xuống nở một nụ cười hờ hững, lạnh nhạt nói: "Thật xin lỗi, tôi không có em trai."
Giang Kha Tố cho rằng anh ta không biết được mình là ai, dù sao cũng đã qua hai mươi năm, mà lúc đó anh cũng đã từng khiến anh ta tổn thương, cho dù là anh, anh cũng sẽ không muốn nhớ lại, đây cũng là điều bình thường.
Anh có chút cuống quít giải thích nói: "Em là Giang Kha Tố."
Tô Mặc Trừng: "A, có việc gì?"
Thái độ cực kỳ có lệ hờ hững.
Giang Kha Tố cúi đầu "Dạ" một tiếng, sau đó đưa mắt, nghiêm túc nhìn anh ta, vô cùng trịnh trọng thật lòng nói với anh ta: "Thực Xin lỗi, vì chuyện của hai mươi năm trước, thực xin lỗi anh."
Tô Mặc Trừng cảm thấy rất buồn cười, sự tình cũng đã trôi qua hai mươi năm, người một nhà kia đã biến mất trong thế giới của anh hai mươi năm rồi, nhưng sao hôm nay, người "em trai" trên danh nghĩa này đột nhiên xuất hiện, còn làm ra dáng vẻ hối lỗi nói với anh"Thực xin lỗi?"
Anh không có nhẫn nại muốn cùng cậu ta nhớ lại chuyện cũ, có chút không kiên nhẫn nói: "Ồ, tôi không chấp nhận, nói xong rồi sao? Nói xong thì đi đi."
Tô Mặc Trừng nói xong liền muốn mở cửa bước ra khỏi phòng khách, Giang Kha Tố ở phía sau có chút khẩn trưng gọi anh lại: "Anh!"
"Ba, ông... Ông ấy rất nhớ anh..."
Tô Mặc Trừng như là nghe được chuyện cười, anh quay đầu lại, đôi mắt trầm tĩnh nhìn chằm chằm vào Giang Khả Tố, trong ánh mắt có chút sự giễu cợt, "Ba? Ai là ba? Ba của tôi chỉ có một người, ông ấy tên là Khương Mộ Côn."
Tô Mặc Trừng nói xong, sắc mặt Giang Kha Tố tái nhợt đi một chút, rồi sau đó kiên trì xin lỗi: "Thực xin lỗi, là mọi người có lỗi với anh..."
"Cậu không cần phải xin lỗi, tôi đã nói tôi không chấp nhận." Tô Mặc Trừng vô cùng chán ghét bộ dáng như vậy của Giang Kha Tố, hồi nhỏ cậu ta luôn tỏ vẻ đáng thương như vậy, quả thực đã dày công khổ luyện diễn xuất ra dáng vẻ như thế, giống như bản thân đã bị oan ức rất lớn vậy, nhưng rõ ràng bản thân cậu ta mới là người khiến người khác bị thương.
Giang Kha Tố mím mím môi, khóe miệng hiện ra một nụ cười khổ, hỏi: "Có phải anh rất hận mọi người hay không?"
Tô Mặc Trừng lặng im một lát, nói: "Không, tôi không hận." Ngay khi trong mắt Giang Kha Tố nhấp nhoáng ánh sáng cho rằng sự tình còn có khả năng hòa hoãn thì anh nghe được Tô Mặc Trừng nói thêm: "Các người không có tư cách khiến tôi hận."
Tổn thương đã sớm hình thành, để lại một bóng ma theo anh cả đời, anh không phải thánh nhân, tuy rằng không hận bọn họ, nhưng không có nghĩa là anh đã buông xuống những chuyện đó, cho nên anh không thể nào tha thứ cho bọn họ được.
Thậm chí rất nhiều lần anh còn chán ghét bản thân, một nửa dòng máu trong thân thể anh là của người kia.
Nếu có thể, Tô Mặc Trừng căn bản không muốn cùng người họ Giang có bất cứ quan hệ gì.
Cho nên ngay từ đầu khi biết Trình Thiên Nhiễm có quan hệ tốt với Giang Kha Tố, anh đã theo bản năng muốn tránh đi, từ chối lời tỏ tình của cô.
Lúc đó anh cho rằng bản thân không thích cô, sau này khi cảm nhận được bản thân mình có chút thích, anh cũng chỉ có thể bóp chết thứ tình cảm đó từ trong trứng.
Nhưng, bây giờ không giống nữa.
Tô Mặc Trừng lười ứng phó với người phía sau, tay anh đặt trên tay cầm của cánh cửa, chuẩn bị kéo của ra, thì đột nhiên Giang Kha Tố đang ở phía sau lưng anh nói: "Còn có một chuyện nữa, về Nhiễm..."
Cậu ta ngừng một chút, tiếp tục nói: "Về Trình Thiên Nhiễm."
Những lời này thành công khiến Tô Mặc Trừng ngừng lại.
Ấn đường Tô Mặc Trừng nhăn lại, sắc mặt lạnh lùng, đoạn nửa sau mà cậu ta muốn nói ra, kỳ thực không phải là Trình Thiên Nhiễm, mà là Nhiễm Trư.
Sao Giang Kha Tố có thể xưng hô thân mật với cô vậy chứ. Điều này làm cho anh nổi giận, chính xác hơn mà nói là, ăn giấm(*).
(*) Cái này có nghĩa là ghen
Quan hệ bọn họ tốt như vậy, ngay cả xưng hô đều như thế tùy hứng tự nhiên như thế, thân mật khăng khít, càng không cần nói đêm đó Giang Kha Tố ôm chặt cô vào lòng như thế.
Thích thì làm sao có thể không thèm để ý.
Rất để ý, vô cùng để ý, để ý đến nỗi chỉ cần nghĩ về hai người bọn họ, thì lý trí cùng sự bình tĩnh của anh đều bị sự tức giận che đi, không khống chế được mà nổi điên lên.
Khóe miệng Tô Mặc Trừng nhếch lên một cái, nở ra nụ cười lạnh: "Thì sao?"
Giang Kha Tố ổn định tinh thần mình lại, ép buộc mình phải mạnh mẽ, muốn nói chuyện rõ ràng với Tô Mặc Trừng, trong lòng anh có cảm giác Tô Mặc Trừng chắc cũng không quá thích Trình Thiên Nhiễm, nếu không đêm đó làm sao anh ta có thể trơ mắt nhìn Trình Thiên Nhiễm uống say với anh mà lại thờ ơ như thế.
"Anh thích cô ấy sao?"
Tô Mặc Trừng yên lặng nhìn cậu ta, không lên tiếng.
"Em biết cô ấy thích anh, nhưng không biết ý của anh thế nào, nếu anh không thích cô ấy, có thể nói rõ ràng với cô ấy được cô, khiến cho cô ấy chết tâm với anh, em không muốn nhìn cô ấy vì anh mà..." Say rượu khó chịu...
"Sau đó cậu có thể kéo cô ấy vào trong lòng mình, khiến cho cô ấy là của cậu?" Tô Mặc Trừng không đợi Giang Kha Tố nói xong liền ngắt lời cậu ta, sau đó khinh thường cười nhạo "Giang Kha Tố, " đây là anh lần đầu tiên kêu cậu ta, ngữ khí vô cùng xa cách, thậm chí có một chút chán ghét, "Cậu vẫn là giống như hồi nhỏ rất có tâm cơ."
Rốt cục Tô Mặc Trừng cũng đã biết mục đích thật sự của Giang Kha Tố, đến đây xin lỗi anh chỉ là ngụy trang mà thôi.
Giang Kha Tố bị anh nói trúng tâm tư, sắc mặt nhất thờ lúc đỏ lúc trắng.
"Trộm mô hình đồ chơi của tôi, lấy sách vở của tôi, tôi đều có thể làm bộ như không biết, không yêu cầu cậu trả lại, không phải do tôi yếu đuối sợ cậu, mà căn bản là tôi không muốn quan tâm đến cậu."
Nhưng cậu lại cậy vào sự yêu thương, nói xấu tôi, làm cho cả đời này của tôi cũng không thể quên được cái ngày âm u đó.
Bây giờ còn chưa đủ, muốn cướp cả cô ấy.
Ngữ điệu của Tô Mặc Trừng mơ hồ có thể khiến cho người ta hít thở không thông, "Nhưng nếu là cô ấy, chỉ cần cô ấy còn thích tôi một ngày, cậu đừng có mơ mà cướp cô ấy đi, trừ phi chính cô ấy lựa chọn cậu, tôi đây sẽ không còn lời nào để nói."
"Mọi việc đã nói xong, mời Giang tiên sinh trở về đi." Tô Mặc Trừng xoay người rời khỏi phòng khách, khi đi đến cửa thang máy, trong đầu hiện lên một ít hình ảnh, anh không tự giác được mà thẳng lưng lên, ở một chỗ nào đó trên lưng anh, mơ hồ như đang nóng bừng đau đớn.
Mà người đang ở phòng khách kia - Giang Kha Tố đang, nhìn cánh cửa do Tô Mặc Trừng mở, cắn chặt răng, nắm chặt nắm tay, cảm xúc trong mắt bắt đầu trở nên phức tạp khó phân biệt.
* * * * *
Bảy giờ rưỡi tối, Trình Thiên Nhiễm đúng giờ xuất hiện tại nhà hàng mà Tô Mặc Trừng nói kia, đây là nhà hàng mà lần đầu tiên nhóm bọn họ gặp nhau, hoàn cảnh hay không khí nhà hàng rất sạch sẽ tao nhã, anh vẫn ngồi vị trí bên cửa sổ như hôm đó, chẳng qua lần này anh không cúi đầu xem văn kiện, anh chỉ nghiêm mặt nhìn ngoài cửa sổ.
Trình Thiên Nhiễm đứng ở cửa, nhìn anh vài phút, cũng đã mới ba bốn ngày không gặp mặt, cô lại cảm thấy như đã rất lâu rồi không gặp anh.
Nói là muốn buông tay, nhưng khi thích một người, không phải ngoài miệng nói "Tôi không thích anh" thì sẽ liền không thích nữa.
Mọi ghi chép trên màn hình điện thoại cô đã gỡ bỏ hết, cũng tắt hết toàn bộ đồng báo thức, nhưng cô vẫn cứ nhớ anh, cứ có thói quen mở tin nhắn ra, muốn gửi tin nhắn cho anh, cứ đến thời gian là tự nhiên xuống phòng bếp nấu cơm cho anh.
Mà, cứ khi soạn tin nhắn xong, mới nhớ đêm đó bọn họ cãi nhau, thức ăn được đóng gói xong, thì đột nhiên phát hiện là bản thân vẽ vời thêm chuyện, người ta căn bản không hề thích.
Cuối cùng cũng chỉ có thể cười tự giễu, đổ hết tất cả đồ ăn đã làm xong kia.
Cô thật sự không thích nấu cơm, càng chán ghét khói dầu phòng bếp, nhưng lại can tâm tình nguyện vì anh mà xuống bếp, nhưng kết quả thì sao? Kết quả chính là một mảnh thâm tình của cô đổi lấy sự giẫm đạp vô tình của anh.
"Xin hỏi quý khách đây là đi mấy người ạ?"
Suy nghĩ của Trình Thiên Nhiễm đột nhiên bị người phục vụ cắt đứt, cô hoảng hốt vội vã lắc đầu, trong nháy mắt thu hồi lại biểu cảm, "Đã có người, cám ơn."
Thời điểm cô mỉm cười trả lời người phục vụ, Tô Mặc Trừng liền quay đầu lại, nhìn về phía cánh cửa, người con gái luôn mỉm cười nhìn anh, đang cách anh không xa, sau đó anh thấy cô mang giày cao gót từng bước từng bước thong thả đi về phía anh, làn váy tung bay, dáng vẻ thoải mái.
Trình Thiên Nhiễm ngồi xuống đối diện anh, ngay cả túi xách cũng không buông, sau khi ngồi xuống liền trực tiếp nói vào vấn đề: "Thanh toán tiền lương đi, thanh toán xong tôi liền đi."
Tô Mặc Trừng nghe vậy trong lòng nặng nề, sau đó khôi phục sự lịch sự ban đầu, nói: "Đã gọi cơm, ăn cơm trước, ăn xong thì nói tới chuyện tiền lương."
Trình Thiên Nhiễm: "..."
Quả nhiên, anh vừa nói xong không bao lâu, đồ ăn liền liên tục được mang lên.
Trình Thiên Nhiễm cũng không bướng bỉnh muốn đi, rất là thờ ơ gật đầu, lấy chén đũa bắt đầu ăn cơm.
Lần đầu tiên cô không hề tìm đề tài để anh trả lời, chỉ yên lặng cúi đầu ăn đồ ăn trước mặt, Tô Mặc Trừng vốn không nói nhiều, lúc này anh không biết mình nên nói gì với cô, không biết nói từ đâu, nên dứt khoát anh cũng không nói gì.
Mấy bàn bên cạnh đều là tình nhân, họ nói cười vui vẻ vừa ăn vừa nói, dường như trong nhà hàng này chỉ có bọn họ là trong suốt quá trình ăn không hề nói chuyện.
Mấy ngày trước Tô Mặc Trừng nhìn cô ra được cô đã muốn buông bỏ mình, cho nên khi đưa tiền lương cho cô, anh khẽ khều nhẹ ngón tay cô, gọi cô: "Trình Thiên Nhiễm."
Người con gái đang nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, sau khi nghe tiếng gọi liền quay đầu lại, ánh mắt mê mang cùng sững sờ, nhìn trông rất ngốc.
Đôi mắt thâm sâu của anh nhìn cô, nhưng lại như không nhìn cô, bởi vì trong đôi mắt đó trừ khuôn mặt của cô ra, thì còn có rất nhiều cảm xúc giao tạp lại với nhau, ánh nhìn vô cùng xa xăm, thậm chí có thể nói là... Trống rỗng.
Giọng nói của anh rất thấp, dịu nhẹ như nước suối, nhưng lại lạnh lẽo như băng tuyết, hỏi cô: "Có phải tất cả sự yêu thương đều yếu ớt không thể chịu nổi một sự đả kích hay không, khi muốn buông bỏ đều có thể buông bỏ?"
Giống như em đối với tôi.
Giống như người kia đối với mẹ.
Đôi mắt Trình Thiên Nhiễm lóe lên, vài giây sau trên mặt chậm rãi nở ra nụ cười xinh đẹp mà anh quen thuộc, nhưng đôi mắt hạnh kia không có chút ý cười nào, giọng điệu của cô không nghiêm túc, không chút để ý hỏi anh: "Tô tiên sinh muốn nghe lời thật lòng?"
Hết chương 20 - 13/4/2020
P/s: Nói thiệt cá nhân mình không thích Giang Kha Tố, trước giờ đọc truyện mình luôn ưu ái cho nam chính, nhưng cũng sẽ không ghét nam phụ, riêng truyện này mình rất ghét anh nam phụ, mình rất không thích truyện nào nữ chính dây dưa cùng nam phụ nên truyện này sẽ không có tình cảnh đó xảy ra, nữ chính của chúng ta khi đã nhận định nam chính thì chỉ có thể là anh mà thôi. Nói lảm nhảm mãi. Truyện sẽ không có lịch đăng cố định, nhưng trong mùa dịch này mình sẽ cố gắng hết sức cố thể để đăng thiệt nhiều chương cho các bạn. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ^^
❤❤ 35 Votes, 10 cmt sẽ ra chương mới nhé!!!❤❤
Đêm đó anh hỏi Đổng An Khả, thì biết được tình huống cơ bản của Tô Mặc Trừng, cho nên mới tìm tới đây.
Trải qua mấy ngày suy nghĩ cặn kẽ, anh đã chuẩn bị rất tốt rồi, nếu như anh ta là Tô Mặc Trừng trong ký ức của, anh sẽ xin lỗi, mặc kệ anh ta có tha thứ cho anh hay không, anh cũng sẽ thực lòng xin lỗi anh ta vì những chuyện mà mình đã làm trong quá khứ.
Nhưng, đồng thời anh cũng sẽ nói chuyện với anh ta rõ ràng, là chuyện về Trình Thiên Nhiễm.
Một đấu một, anh tuyệt đối sẽ không vì xấu hổ mà nhường cho anh ta.
Tô Mặc Trừng nghe tiếp tân nói có vị tiên sinh họ "Jiang" tìm anh, anh còn tưởng là Khương Mộ Côn, bởi vì hai ngày trước Tô Dịch Ngôn gọi điện cho anh nói việc công tác của Khương Mộ Côn đã chuẩn bị đến giai đoạn kết thúc, sắp trở về Giang Xuyên.
Kết quả sau khi đẩy cửa phòng khách ra, phát hiện đây là Giang chứ không phải là Khương như anh nghĩ (*), vốn nét mặt đang muốn dịu xuống thì giờ phút này đây lại đanh lại, anh khựng lại trước cửa một chút, sau đó thong thả đi vào, đôi mắt liếc Giang Kha Tố đang đờ người ở đó, nhất thời lãnh ngạnh đứng lên, hắn ở cửa tạm dừng một chút, sau đó lững thững đi vào, đôi mắt quét hoàn toàn cứng đờ Giang Kha Tố liếc mắt một cái, hờ hững hỏi: "Tìm tôi?"
(*) Giang - 江 và Khương - 姜 đọc giống nhau.
Giang Kha Tố hoàn toàn thật không ngờ người đàn ông nhìn chằm chằm anh ở quán bar mấy ngày trước chính là anh ta, lúc đó ánh sáng của quán bar khá tối, anh chỉ vội vàng thưởng cho anh ta ánh mắt hình dao găm mà thôi, nên căn bản không tỉ mỉ nhìn diện mạo của anh ta, nên lúc này đây, người đàn ông trước mặt, dáng người cao ngất, hắn cũng chỉ là vội vàng thưởng hắn một cái mắt đao, tuy rằng biết hắn lớn lên trông thế nào, nhưng căn bản không có tỉ mỉ nhìn của hắn diện mạo, mà giờ này khắc này, hiện ở trước mặt hắn này nam nhân, dáng người cao gầy, anh tuấn nhưng ngũ quan lạnh lẽo cứng rắn vẫn có chút mơ hồ giống hồi nhỏ.
Lúc đó vẻ mặt của anh ta luôn căng chặt, chưa bao giờ cười.
Đương nhiên, cũng sẽ không thể khóc, mặc kệ bị ấm ức gì.
Biểu hiện của Giang Kha Tố thật sự rất thất thố, những từ ngữ đã chuẩn bị từ trước giờ khắc này tất cả đều quên sạch, đầu óc của anh trống rỗng, chỉ biết sững sờ nhìn anh ta, yên lặng vài phút, anh mới có chút dè dặt cẩn trọng gọi anh ta một tiếng: "Anh..."
Đối với cách xưng hô này của anh ta khiến Tô Mặc Trừng Nhăn mày lại, sau đó hạ cảm xúc xuống nở một nụ cười hờ hững, lạnh nhạt nói: "Thật xin lỗi, tôi không có em trai."
Giang Kha Tố cho rằng anh ta không biết được mình là ai, dù sao cũng đã qua hai mươi năm, mà lúc đó anh cũng đã từng khiến anh ta tổn thương, cho dù là anh, anh cũng sẽ không muốn nhớ lại, đây cũng là điều bình thường.
Anh có chút cuống quít giải thích nói: "Em là Giang Kha Tố."
Tô Mặc Trừng: "A, có việc gì?"
Thái độ cực kỳ có lệ hờ hững.
Giang Kha Tố cúi đầu "Dạ" một tiếng, sau đó đưa mắt, nghiêm túc nhìn anh ta, vô cùng trịnh trọng thật lòng nói với anh ta: "Thực Xin lỗi, vì chuyện của hai mươi năm trước, thực xin lỗi anh."
Tô Mặc Trừng cảm thấy rất buồn cười, sự tình cũng đã trôi qua hai mươi năm, người một nhà kia đã biến mất trong thế giới của anh hai mươi năm rồi, nhưng sao hôm nay, người "em trai" trên danh nghĩa này đột nhiên xuất hiện, còn làm ra dáng vẻ hối lỗi nói với anh"Thực xin lỗi?"
Anh không có nhẫn nại muốn cùng cậu ta nhớ lại chuyện cũ, có chút không kiên nhẫn nói: "Ồ, tôi không chấp nhận, nói xong rồi sao? Nói xong thì đi đi."
Tô Mặc Trừng nói xong liền muốn mở cửa bước ra khỏi phòng khách, Giang Kha Tố ở phía sau có chút khẩn trưng gọi anh lại: "Anh!"
"Ba, ông... Ông ấy rất nhớ anh..."
Tô Mặc Trừng như là nghe được chuyện cười, anh quay đầu lại, đôi mắt trầm tĩnh nhìn chằm chằm vào Giang Khả Tố, trong ánh mắt có chút sự giễu cợt, "Ba? Ai là ba? Ba của tôi chỉ có một người, ông ấy tên là Khương Mộ Côn."
Tô Mặc Trừng nói xong, sắc mặt Giang Kha Tố tái nhợt đi một chút, rồi sau đó kiên trì xin lỗi: "Thực xin lỗi, là mọi người có lỗi với anh..."
"Cậu không cần phải xin lỗi, tôi đã nói tôi không chấp nhận." Tô Mặc Trừng vô cùng chán ghét bộ dáng như vậy của Giang Kha Tố, hồi nhỏ cậu ta luôn tỏ vẻ đáng thương như vậy, quả thực đã dày công khổ luyện diễn xuất ra dáng vẻ như thế, giống như bản thân đã bị oan ức rất lớn vậy, nhưng rõ ràng bản thân cậu ta mới là người khiến người khác bị thương.
Giang Kha Tố mím mím môi, khóe miệng hiện ra một nụ cười khổ, hỏi: "Có phải anh rất hận mọi người hay không?"
Tô Mặc Trừng lặng im một lát, nói: "Không, tôi không hận." Ngay khi trong mắt Giang Kha Tố nhấp nhoáng ánh sáng cho rằng sự tình còn có khả năng hòa hoãn thì anh nghe được Tô Mặc Trừng nói thêm: "Các người không có tư cách khiến tôi hận."
Tổn thương đã sớm hình thành, để lại một bóng ma theo anh cả đời, anh không phải thánh nhân, tuy rằng không hận bọn họ, nhưng không có nghĩa là anh đã buông xuống những chuyện đó, cho nên anh không thể nào tha thứ cho bọn họ được.
Thậm chí rất nhiều lần anh còn chán ghét bản thân, một nửa dòng máu trong thân thể anh là của người kia.
Nếu có thể, Tô Mặc Trừng căn bản không muốn cùng người họ Giang có bất cứ quan hệ gì.
Cho nên ngay từ đầu khi biết Trình Thiên Nhiễm có quan hệ tốt với Giang Kha Tố, anh đã theo bản năng muốn tránh đi, từ chối lời tỏ tình của cô.
Lúc đó anh cho rằng bản thân không thích cô, sau này khi cảm nhận được bản thân mình có chút thích, anh cũng chỉ có thể bóp chết thứ tình cảm đó từ trong trứng.
Nhưng, bây giờ không giống nữa.
Tô Mặc Trừng lười ứng phó với người phía sau, tay anh đặt trên tay cầm của cánh cửa, chuẩn bị kéo của ra, thì đột nhiên Giang Kha Tố đang ở phía sau lưng anh nói: "Còn có một chuyện nữa, về Nhiễm..."
Cậu ta ngừng một chút, tiếp tục nói: "Về Trình Thiên Nhiễm."
Những lời này thành công khiến Tô Mặc Trừng ngừng lại.
Ấn đường Tô Mặc Trừng nhăn lại, sắc mặt lạnh lùng, đoạn nửa sau mà cậu ta muốn nói ra, kỳ thực không phải là Trình Thiên Nhiễm, mà là Nhiễm Trư.
Sao Giang Kha Tố có thể xưng hô thân mật với cô vậy chứ. Điều này làm cho anh nổi giận, chính xác hơn mà nói là, ăn giấm(*).
(*) Cái này có nghĩa là ghen
Quan hệ bọn họ tốt như vậy, ngay cả xưng hô đều như thế tùy hứng tự nhiên như thế, thân mật khăng khít, càng không cần nói đêm đó Giang Kha Tố ôm chặt cô vào lòng như thế.
Thích thì làm sao có thể không thèm để ý.
Rất để ý, vô cùng để ý, để ý đến nỗi chỉ cần nghĩ về hai người bọn họ, thì lý trí cùng sự bình tĩnh của anh đều bị sự tức giận che đi, không khống chế được mà nổi điên lên.
Khóe miệng Tô Mặc Trừng nhếch lên một cái, nở ra nụ cười lạnh: "Thì sao?"
Giang Kha Tố ổn định tinh thần mình lại, ép buộc mình phải mạnh mẽ, muốn nói chuyện rõ ràng với Tô Mặc Trừng, trong lòng anh có cảm giác Tô Mặc Trừng chắc cũng không quá thích Trình Thiên Nhiễm, nếu không đêm đó làm sao anh ta có thể trơ mắt nhìn Trình Thiên Nhiễm uống say với anh mà lại thờ ơ như thế.
"Anh thích cô ấy sao?"
Tô Mặc Trừng yên lặng nhìn cậu ta, không lên tiếng.
"Em biết cô ấy thích anh, nhưng không biết ý của anh thế nào, nếu anh không thích cô ấy, có thể nói rõ ràng với cô ấy được cô, khiến cho cô ấy chết tâm với anh, em không muốn nhìn cô ấy vì anh mà..." Say rượu khó chịu...
"Sau đó cậu có thể kéo cô ấy vào trong lòng mình, khiến cho cô ấy là của cậu?" Tô Mặc Trừng không đợi Giang Kha Tố nói xong liền ngắt lời cậu ta, sau đó khinh thường cười nhạo "Giang Kha Tố, " đây là anh lần đầu tiên kêu cậu ta, ngữ khí vô cùng xa cách, thậm chí có một chút chán ghét, "Cậu vẫn là giống như hồi nhỏ rất có tâm cơ."
Rốt cục Tô Mặc Trừng cũng đã biết mục đích thật sự của Giang Kha Tố, đến đây xin lỗi anh chỉ là ngụy trang mà thôi.
Giang Kha Tố bị anh nói trúng tâm tư, sắc mặt nhất thờ lúc đỏ lúc trắng.
"Trộm mô hình đồ chơi của tôi, lấy sách vở của tôi, tôi đều có thể làm bộ như không biết, không yêu cầu cậu trả lại, không phải do tôi yếu đuối sợ cậu, mà căn bản là tôi không muốn quan tâm đến cậu."
Nhưng cậu lại cậy vào sự yêu thương, nói xấu tôi, làm cho cả đời này của tôi cũng không thể quên được cái ngày âm u đó.
Bây giờ còn chưa đủ, muốn cướp cả cô ấy.
Ngữ điệu của Tô Mặc Trừng mơ hồ có thể khiến cho người ta hít thở không thông, "Nhưng nếu là cô ấy, chỉ cần cô ấy còn thích tôi một ngày, cậu đừng có mơ mà cướp cô ấy đi, trừ phi chính cô ấy lựa chọn cậu, tôi đây sẽ không còn lời nào để nói."
"Mọi việc đã nói xong, mời Giang tiên sinh trở về đi." Tô Mặc Trừng xoay người rời khỏi phòng khách, khi đi đến cửa thang máy, trong đầu hiện lên một ít hình ảnh, anh không tự giác được mà thẳng lưng lên, ở một chỗ nào đó trên lưng anh, mơ hồ như đang nóng bừng đau đớn.
Mà người đang ở phòng khách kia - Giang Kha Tố đang, nhìn cánh cửa do Tô Mặc Trừng mở, cắn chặt răng, nắm chặt nắm tay, cảm xúc trong mắt bắt đầu trở nên phức tạp khó phân biệt.
* * * * *
Bảy giờ rưỡi tối, Trình Thiên Nhiễm đúng giờ xuất hiện tại nhà hàng mà Tô Mặc Trừng nói kia, đây là nhà hàng mà lần đầu tiên nhóm bọn họ gặp nhau, hoàn cảnh hay không khí nhà hàng rất sạch sẽ tao nhã, anh vẫn ngồi vị trí bên cửa sổ như hôm đó, chẳng qua lần này anh không cúi đầu xem văn kiện, anh chỉ nghiêm mặt nhìn ngoài cửa sổ.
Trình Thiên Nhiễm đứng ở cửa, nhìn anh vài phút, cũng đã mới ba bốn ngày không gặp mặt, cô lại cảm thấy như đã rất lâu rồi không gặp anh.
Nói là muốn buông tay, nhưng khi thích một người, không phải ngoài miệng nói "Tôi không thích anh" thì sẽ liền không thích nữa.
Mọi ghi chép trên màn hình điện thoại cô đã gỡ bỏ hết, cũng tắt hết toàn bộ đồng báo thức, nhưng cô vẫn cứ nhớ anh, cứ có thói quen mở tin nhắn ra, muốn gửi tin nhắn cho anh, cứ đến thời gian là tự nhiên xuống phòng bếp nấu cơm cho anh.
Mà, cứ khi soạn tin nhắn xong, mới nhớ đêm đó bọn họ cãi nhau, thức ăn được đóng gói xong, thì đột nhiên phát hiện là bản thân vẽ vời thêm chuyện, người ta căn bản không hề thích.
Cuối cùng cũng chỉ có thể cười tự giễu, đổ hết tất cả đồ ăn đã làm xong kia.
Cô thật sự không thích nấu cơm, càng chán ghét khói dầu phòng bếp, nhưng lại can tâm tình nguyện vì anh mà xuống bếp, nhưng kết quả thì sao? Kết quả chính là một mảnh thâm tình của cô đổi lấy sự giẫm đạp vô tình của anh.
"Xin hỏi quý khách đây là đi mấy người ạ?"
Suy nghĩ của Trình Thiên Nhiễm đột nhiên bị người phục vụ cắt đứt, cô hoảng hốt vội vã lắc đầu, trong nháy mắt thu hồi lại biểu cảm, "Đã có người, cám ơn."
Thời điểm cô mỉm cười trả lời người phục vụ, Tô Mặc Trừng liền quay đầu lại, nhìn về phía cánh cửa, người con gái luôn mỉm cười nhìn anh, đang cách anh không xa, sau đó anh thấy cô mang giày cao gót từng bước từng bước thong thả đi về phía anh, làn váy tung bay, dáng vẻ thoải mái.
Trình Thiên Nhiễm ngồi xuống đối diện anh, ngay cả túi xách cũng không buông, sau khi ngồi xuống liền trực tiếp nói vào vấn đề: "Thanh toán tiền lương đi, thanh toán xong tôi liền đi."
Tô Mặc Trừng nghe vậy trong lòng nặng nề, sau đó khôi phục sự lịch sự ban đầu, nói: "Đã gọi cơm, ăn cơm trước, ăn xong thì nói tới chuyện tiền lương."
Trình Thiên Nhiễm: "..."
Quả nhiên, anh vừa nói xong không bao lâu, đồ ăn liền liên tục được mang lên.
Trình Thiên Nhiễm cũng không bướng bỉnh muốn đi, rất là thờ ơ gật đầu, lấy chén đũa bắt đầu ăn cơm.
Lần đầu tiên cô không hề tìm đề tài để anh trả lời, chỉ yên lặng cúi đầu ăn đồ ăn trước mặt, Tô Mặc Trừng vốn không nói nhiều, lúc này anh không biết mình nên nói gì với cô, không biết nói từ đâu, nên dứt khoát anh cũng không nói gì.
Mấy bàn bên cạnh đều là tình nhân, họ nói cười vui vẻ vừa ăn vừa nói, dường như trong nhà hàng này chỉ có bọn họ là trong suốt quá trình ăn không hề nói chuyện.
Mấy ngày trước Tô Mặc Trừng nhìn cô ra được cô đã muốn buông bỏ mình, cho nên khi đưa tiền lương cho cô, anh khẽ khều nhẹ ngón tay cô, gọi cô: "Trình Thiên Nhiễm."
Người con gái đang nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, sau khi nghe tiếng gọi liền quay đầu lại, ánh mắt mê mang cùng sững sờ, nhìn trông rất ngốc.
Đôi mắt thâm sâu của anh nhìn cô, nhưng lại như không nhìn cô, bởi vì trong đôi mắt đó trừ khuôn mặt của cô ra, thì còn có rất nhiều cảm xúc giao tạp lại với nhau, ánh nhìn vô cùng xa xăm, thậm chí có thể nói là... Trống rỗng.
Giọng nói của anh rất thấp, dịu nhẹ như nước suối, nhưng lại lạnh lẽo như băng tuyết, hỏi cô: "Có phải tất cả sự yêu thương đều yếu ớt không thể chịu nổi một sự đả kích hay không, khi muốn buông bỏ đều có thể buông bỏ?"
Giống như em đối với tôi.
Giống như người kia đối với mẹ.
Đôi mắt Trình Thiên Nhiễm lóe lên, vài giây sau trên mặt chậm rãi nở ra nụ cười xinh đẹp mà anh quen thuộc, nhưng đôi mắt hạnh kia không có chút ý cười nào, giọng điệu của cô không nghiêm túc, không chút để ý hỏi anh: "Tô tiên sinh muốn nghe lời thật lòng?"
Hết chương 20 - 13/4/2020
P/s: Nói thiệt cá nhân mình không thích Giang Kha Tố, trước giờ đọc truyện mình luôn ưu ái cho nam chính, nhưng cũng sẽ không ghét nam phụ, riêng truyện này mình rất ghét anh nam phụ, mình rất không thích truyện nào nữ chính dây dưa cùng nam phụ nên truyện này sẽ không có tình cảnh đó xảy ra, nữ chính của chúng ta khi đã nhận định nam chính thì chỉ có thể là anh mà thôi. Nói lảm nhảm mãi. Truyện sẽ không có lịch đăng cố định, nhưng trong mùa dịch này mình sẽ cố gắng hết sức cố thể để đăng thiệt nhiều chương cho các bạn. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ^^
❤❤ 35 Votes, 10 cmt sẽ ra chương mới nhé!!!❤❤
Bình luận truyện