Không Tránh Ra Liền Hôn Em

Chương 58: Nhiễm Nhiễm



Chuyện đêm hôm đó cứ như vậy trôi qua.

Sau này Khương Chỉ Niệm không còn hỏi về đêm đó nữa, Giang Kha Tố cũng không đến tìm anh.

Mà trong khoảng thời gian này, tâm trí Tô Mặc Trừng thỉnh thoảng lại thất thần, nhưng mỗi khi định thần lại, anh cũng không biết mình vừa nghĩ gì.

Tóm lại, tất cả chỉ là một mớ hỗn độn của quá khứ.

Trong tâm trí anh về những sự việc đã qua, hình ảnh của Giang Khải Quốc thật đáng thương.

Tô Mặc Trừng thật sự không thân thiết hay có cảm tình với ống ấy, nhất là sau khi mẹ anh xảy ra chuyện, anh đã từng oán hận ông ấy.

Nếu không phải vì sự gian dối trong hôn nhân của ông, nếu không phải vì người phụ nữ kia dẫn đứa nhỏ đến nhà đến kêu gào, thì tình trạng bệnh của mẹ anh đã được thuyên giảm bằng thuốc, sẽ không đột ngột trở nên tồi tệ như vậy, trong trường hợp đó, mẹ anh sẽ không chọn cái chết để kết thúc nó.

Nếu điều đó không xảy ra, có lẽ bây giờ mẹ anh vẫn còn sống, có thể nhìn thấy anh học xong rồi trở về, ngay sau đó có thể nhìn thấy ann lập gia đình.

Bây giờ anh chỉ mong nếu có thể quay trở lại, thì mẹ anh sẽ không gặp lại Giang Khải Quốc nữa.

Tô Mặc Trừng một mình đến nghĩa trang thăm mộ của Tô Dịch Ngữ, anh trầm mặc đứng trước bia mộ bất động hơn một giờ đồng hồ, cho đến khi Trình Thiên Nhiễm gọi điện, anh mới chịu quay về.

Hôn lễ của Hoàng Gia Hoằng và Đổng An Khả được tổ chức vào cuối tháng mười một.

Cũng như Trình Thiên Nhiễm nói, cô và Tô Mặc Trừng lần lượt trở thành phù rể và phù dâu.

Hoàng Gia Hoằng đã rất hào phóng chọn địa điểm tổ chức hôn lễ ở Bali, khung cảnh hôn lễ được trang trí theo màu hồng mộng mơ yêu thích của Đổng An Khả, đặc biệt là với trái tim thiếu nữ.

Mà bên cạnh Đổng An Khả trong chiếc váy cưới trắng, ba phù dâu mặc váy hồng đều là những mỹ nhân chân dài.

Quá trình tổ chức đám cưới trông đơn giản nhưng thực tế lại vô cùng rườm rà, đặc biệt vì lần này Trình Thiên Nhiễm là phù dâu, nên có rất nhiều việc cô và Đường Nhược Đồng phải làm, còn về phần Khương Chỉ Niệm, cô phù dâu nhỏ này, chỉ cần ngoan ngoãn đi cùng cô dâu là được.

Khi Đổng An Khả vào phòng lần thứ sáu để thay quần áo, Trình Thiên Nhiễm nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Đổng An Khả, cô thầm hạ quyết tâm khi mình kết hôn sẽ không chuẩn bị nhiều bộ váy như vậy, sẽ rất mệt.

Sau khi kết thúc màn ném bó hoa của cô dâu, Trình Thiên Nhiễm cuối cùng cũng có thời gian để nghỉ ngơi và hít thở.

Đám đông đều đã đến đại sảnh để ăn buffet, Đường Nhược Đồng cũng định kéo Trình Thiên Nhiễm đi ăn, nhưng cô kêu Đường Nhược Đồng đi ăn trước, cô chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh và ngồi ăn từ từ.

Bây giờ Trừng Trừng vẫn đi cùng chú rể để ứng phó uống rượu, Trình Thiên Nhiễm đang ngồi trên một chiếc ghế dài dưới gốc cây ở sân sau của hội trườn và nhắm mắt lại suy nghĩ.

Ánh mặt trời xuyên qua những tán lá sum xuê cây để lại những đốm sáng và bóng râm loang lổ, rải rác trên mặt của cô, rồi một bóng đen di chuyển nhanh chóng chặn ánh sáng trước mặt cô, Trình Thiên Nhiễm cau mày và mở mắt.

Tô Mặc Trừng đang đứng trước mặt cô với một đ ĩa đồ ăn, cúi đầu chăm chú nhìn cô.

Trình Thiên Nhiễm khẽ mỉm cười: “Trừng Trừng.”

Cô đưa tay kéo anh ngồi xuống, Tô Mặc Trừng nói: “Em mệt sao?”

“Ừm.” Trình Thiên Nhiễm được anh đút cho một miếng bánh ngọt, cô vừa ăn vừa nói: “Tổ chức hôn lễ thật phiền phức, phải thay nhiều bộ trang phục như vậy, còn có đủ thứ việc, đợi khi chúng ta kết hôn, em không muốn bản thân đổi đi đổi lại như vậy, mệt chết đi được.”

Tô Mặc Trừng khẽ cười, cầm một miếng trái cây đưa lên miệng cô, Trình Thiên Nhiễm nghiêng đầu dựa vào bờ vai anh, cắn đồ ăn anh đưa tới, chậm rãi nuốt xuống, dáng vẻ đầy lười biếng.

Sau khi nuốt miếng trái cây, cô nhắm mắt lại rồi nói: “Nhưng đó cũng là lỗi của anh.”

Tô Mặc Trừng: “Ừm?”

“Tối hôm qua anh làm rất nhiều lần, nếu không hôm nay em đã không mệt như vậy.”

Anh cười đáp lại cô: “Ừ, trách anh, là lỗi của anh.”

“Nào, há miệng.”

Ở đại sảnh Khương Chỉ Niệm nhìn họ chằm chằm qua cửa sổ phía sau và thì thào tự nói: “Anh trai thật dịu dàng!”

Cô cầm chiếc thìa trong tay định múc kem mà cô đã mang đến, nhưng chỉ có một chỗ rỗng.

Bát kem đã bị người ở phía sau lấy đi rồi…

Khương Chỉ Niệm ngẩng đầu nhìn qua, cô thấy trong tay Lục Ngôn Sâm cầm đồ ăn của mình, cô cười nói: “Anh Ngôn Sâm cũng thích ăn sao?”

Lục Ngôn Sâm: “…Ngon không?”

Khương Chỉ Niệm gật đầu: “Ngon lắm!”

“Thật không?” Anh đi đến bên cạnh cô, nhìn thấy cô dán chặt mắt vào chiếc bát trong tay mình, anh yên lặng thở dài, trả lại đồ ăn cho cô, chỉ nói: “Ăn ít thôi.”

Khương Chỉ Niệm mỉm cười rồi cầm lấy: “Em biết rồi!”

Khương Chỉ Niệm nói với Lục Ngôn Sâm: “Anh Ngôn Sâm, anh đã bao giờ nhìn thấy anh trai em dịu dàng như vậy chưa?”

Lục Ngôn Sâm: “…Ừm.”

Anh đã thấy nó ở bữa tiệc lần đó.

Khương Chỉ Niệm kinh ngạc: “Oa! Em còn tưởng rằng anh chưa nhìn thấy bao giờ.”

“Vậy em có muốn hợp tác với anh không?” Lục Ngôn Sâm khẽ mỉm cười, hỏi cô.

Khương Chỉ Niệm chớp mắt một cách khó hiểu: “Hửm?”

“Anh chưa nhìn thấy bao giờ.” Anh bình tĩnh sửa lại lời nói.

Khương Chỉ Niệm: “………”

“Anh Ngôn Sâm, anh thật kì lạ.” Cô lẩm bẩm.

Sau khi nói xong, Khương Chỉ Niệm vừa ăn vừa nhìn khung cảnh đẹp đẽ ấm áp của anh trai và chị Trình bên ngoài cửa sổ, khóe miệng bất giác cong lên.

Đợi nửa năm nữa, khi cô vượt qua nửa năm cuối cấp ba, cô hi vọng…có thể được ở bên anh ấy.

Lục Ngôn Sâm đang chăm chú nhìn cô, bắt gặp nụ cười hạnh phúc của cô, mắt anh khẽ run lên, vừa định bình tĩnh quay đi chỗ khác, Khương Chỉ Niệm đột nhiên nói: “Chết tiệt!”

Lục Ngôn Sâm cau mày, đưa tay vỗ đầu của cô: “Sao em nói như vậy?”

Khương Chỉ Niệm sững sờ nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ: “Sao đột nhiên lại mãnh liệt như vậy…”

Lục Ngôn Sâm nhìn theo về phía tầm mắt của cô, sau đó: “…”

Anh đưa tay lên che kín mắt Khương Chỉ Niệm.

Cô gái nhỏ kéo tay anh: “Anh Ngôn Sâm, anh làm gì vậy! Để em xem! Đây là lần đầu tiên em nhìn thấy anh trai và chị Trình hôn nhau…”

“Còn nhỏ không được phép xem phim này, không học giỏi đâu.”

Khương Chỉ Niệm: “Ồ, em sẽ nói cho anh em biết, anh nói anh ấy dạy em không tốt.”

Lục Ngôn Sâm: “…Hừ, con bé chết tiệt này.”

“Anh còn mắng em là con bé chết tiệt này.”

“… Chậc.”

Cuối cùng, Khương Chỉ Niệm vẫn bị Lục Ngôn Sâm kéo đi chỗ khác, còn Trình Thiên Nhiễm và Tô Mặc Trừng ở sân sau, cô đã được anh ôm vào lòng, Tô Mặc Trừng cúi đầu hôn cô, một nụ hôn nồng nhiệt, lưu luyến triền miên không rời.

Anh xoa khuôn mặt đỏ ửng của cô, cúi đầu thì thầm vào tai cô nói: “Anh muốn kết hôn.”

“Nhiễm Nhiễm, chúng ta quay về chọn ngày được không?”

“Trước năm mới anh sẽ cưới em.”

Trình Thiên Nhiễm bị lời cầu hôn đột ngột của anh làm cho hoảng sợ, trừng to hai mắt nhìn anh, ánh mắt Tô Mặc Trừng đầy vẻ nghiêm túc: “Đây không phải là cầu hôn, chỉ muốn hỏi em một chút, chúng ta sẽ chọn ngày.”

Trình Thiên Nhiễm có chút không nói nên lời: “… Cái này vẫn không phải là cầu hôn?”

“Không phải.” Tô Mặc Trừng ôm cô, trong lòng thầm nói: “Chờ một chút, khi thời điểm đến, anh sẽ cầu hôn em thật long trọng, Nhiễm Nhiễm.”

Trình Thiên Nhiễm bĩu môi, cái gì vậy, những gì anh nói rõ ràng là đang cầu hôn, vậy mà vẫn không chịu thừa nhận.

Tô Mặc Trừng thật sự là người có xu hướng hành động, sau khi về nước, anh liền dặn Trình Thiên Nhiễm nhất định phải thương lượng cùng ba mẹ thương lượng về việc họ đính hôn sau khi về nhà.

Trình Thiên Nhiễm cười nhạo anh: “Sao vậy, không đợi được à?”

Tô Mặc Trừng ôm cô, thản nhiên thừa nhận: “Đúng vậy, anh chỉ hận không thể đưa em đi lãnh chứng chỉ trong giây tới.”

Cuối cùng, dưới sự thương lượng của Tô Dịch Ngôn và Sóc Chi, hai nhà quyết định cùng nhau ăn một bữa cơm đơn giản vào ngày 16/12, không mở tiệc chiêu đãi khách mời.

Đêm trước ngày đính hôn, Tô Mặc Trừng lấy ra chiếc nhẫn đính hôn mà anh đã chọn, nắm lấy tay Trình Thiên Nhiễm đang ngồi vắt chéo xem tivi, rồi yên lặng không một tiếng động đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa bàn tay phải của cô.

Trình Thiên Nhiễm chợt cảm thấy ngón tay có chút lạnh, theo bản năng co liếc qua, cô thấy anh cúi đầu hôn lên mu bàn tay của cô một cách cung kính.

Chiếc nhẫn ở ngón giữa có kiểu dáng rất đơn giản, trên đó có đính năm viên kim cương vỡ, lấp lánh và tỏa sáng dưới sự khúc xạ của ánh đèn.

Trình Thiên Nhiễm sững sờ, có chút ngây người nhìn chằm chằm Tô Mặc Trừng, tay anh vòng qua sau đầu cô, rồi anh cúi người đặt lên trán cô một nụ hôn, sau đó anh ôm cô vào lòng.

Tay kia của anh vẫn đang cầm chiếc hộp cùng với chiếc nhẫn nam.

Trình Thiên Nhiễm cúi xuống nhìn thấy, đưa tay lấy chiếc nhẫn lấy, kéo cái tay đang ôm eo cô của anh, và giúp anh đeo vào một cách nghiêm túc, sau đó đầu ngón tay của cô nhẹ nhàng mà xoa ngón tay anh vài cái.

Trình Thiên Nhiễm thay đổi tư thế trên sofa, ngồi quỳ xuống, vòng tay ra sau gáy của anh, nghiêng nửa người trên về phía anh, Tô Mặc Trừng nhận lấy nụ hôn của cô và ôm cô thật chặt, dùng bàn tay to lớn vuốt v e phía sau lưng của cô.

Anh ngả người ra sau, cuối cùng nằm trên sofa, Trình Thiên Nhiễm nằm trên người anh, được anh ôm vào lòng, mái tóc xõa của cô rời rạc rơi xuống, che đi đôi môi và hàm răng đang dính lấy của họ, khi Trình Thiên Nhiễm rời ra một lúc, Tô Mặc Trừng đưa tay lên, giúp cô duỗi tóc, cuối cùng anh dùng tay nắm lấy mái tóc dài buông xõa của cô, rồi ôm đầu cô vào và hôn một lần nữa.

Da thịt của anh nóng lên, những ngón tay mát lạnh của Trình Thiên Nhiễm chạm vào, lập tức bốc cháy cả một vùng thảo nguyên, hô hấp của Tô Mặc Trừng trở nên nặng nề, hơi thở của Trình Thiên Nhiễm cũng không ổn định, anh vừa hôn cô vừa ngồi dậy, Trình Thiên Nhiễm cũng di chuyển theo anh và khóa chặt lấy anh, hai người ôm hôn nhau nồng nhiệt, căn bản không có chú ý tới Long Nhãn đã ăn uống no nê đi tới phòng khách, lúc này đang ngồi đối diện nhìn chằm chằm họ.

Cho đến khi tay của Tô Mặc Trừng theo vạt áo của Trình Thiên Nhiễm đi sâu vào eo lưng của cô, Long Nhãn rất ngây thơ: “woo…wang~ “

Tay của Tô Mặc Trừng dừng lại, anh vùi đầu vào sườn cổ của Trình Thiên Nhiễm, trầm giọng nói: “Nó thật phiền.”

Đôi mắt của Trình Thiên Nhiễm ướt đẫm, lấp lánh ánh nước, liễm diễm rồi rơi xuống, giọng nói cũng nhẹ nhàng và quyến rũ hơn so với ngày thường: “Em sẽ đưa nó đến phòng tập nhảy.”

Nói xong, cô định ra khỏi vòng tay của Tô Mặc Trừng, anh lại ôm chặt lấy cô không buông, Trình Thiên Nhiễm đẩy anh ra, cuối cùng anh cắn nhẹ vào vành tai của cô mới miễn cưỡng buông cô xuống.

Trình Thiên Nhiễm để Long Nhãn vào phòng tập nhảy, sau khi xoay người trực tiếp nhảy lên người Tô Mặc Trừng, anh nhanh chóng đỡ lấy cô, khoanh hai tay đỡ lấy mông của cô, hai chân của cô giống như con rắn vòng qua eo anh, nịnh nọt rồi hôn anh.

Tô Mặc Trừng bực bội nói: “Mỗi lần nhốt nó lại thật phiền phức, cứ bị gián đoạn như vậy.”

Trình Thiên Nhiễm áp trán của mình vào trán anh, nhẹ nhàng nói: “Cũng không có cách nào khác.”

“Chúng ta gửi nó đi được không?”

“Nếu ba mẹ em thấy bất tiện thì gửi cho ba mẹ anh, Tiểu Niệm sẽ rất thích.”

“Sau này không thể cứ như vậy được?”

Anh giống như một đứa trẻ, những lời nói của anh đầy sự nũng nịu cùng với sự bất mãn, giọng nói trầm thấp, nghe có vẻ rất buồn bực.

Quả thật cũng là rất khó chịu.

Kể từ khi họ chuyển đến, không có lần nào là không bị Long Nhãn làm phiền.

Trình Thiên Nhiễm suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Gửi cho Tiểu Niệm chăm sóc đi, dù sao chúng ta cũng sẽ thường xuyên đến đó, sẽ không đến mức rất lâu không gặp.”

Lúc này Tô Mặc Trừng mới yên tâm mà ôm cô trở về phòng ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện