Chương 53: Nơi khoản trời tìm được bình yên.
"Thưa cô chủ, năm giờ chiều nay chúng ta có hẹn với khách mới đấy ạ. Người này đã gửi thư đến đặt lịch may Kimono từ một tuần trước rồi."
Vào một ngày cuối đông, khi cái lạnh lẽo thê lương dần chậm chạp rời bỏ thị trấn Namimori yên bình xinh đẹp cùng với muôn vàng trận bão tuyết trắng xá, người phụ việc thân cận cùng Mai đưa cho nàng xem lịch làm việc của ngày hôm nay. Gần hai tháng trôi qua, kể từ cái đêm rét mướt cuối cùng nàng gặp Vongola Giotto. Sau thời gian đầu như vừa đánh mất một nửa mạng sống, cô chủ nhỏ của cửa hàng nằm dưới dốc núi cùng vườn Sơn Trà ngập tràn hương hoa đã dần lấy lại sự cân bằng trong cuộc sống của mình. Nàng trở về với quỹ đạo ngày trước, bình yên trải qua tháng ngày nhàm chán, lặp đi lặp lại đến vô cùng. Chuyện ấy như ánh sáng thái dương, xóa tan những âu lo đang bao phủ bốn bề, khiến ai nấy đều thầm thở phào nhẹ nhõm, trừ chính bản thân nàng: Sawada Mai. Nuối tiếc và bi thương chưa từng bao giờ rời bỏ tâm trí này, chẳng qua, nàng đã cố gắng kìm giữ trái tim, cố giấu cảm xúc chân thật vào một góc thật sâu trong lòng để chẳng một ai có thể chạm tới. Có đôi lúc bần thần nhìn lên bầu trời xám xịt trên cao, người con gái ấy ngỡ rằng mọi thứ từng xuất hiện trong cuộc đời nàng hệt một giấc mộng thoáng qua, hư ảo và quá đỗi mơ hồ. Đôi bàn tay này đã chẳng thể giữ gìn thứ gì mà mình trân quý, từng người thân thuộc cứ thế rời xa, đến khi hình ảnh ấy hòa dần vào làn sương giá, rơi mãi xuống đáy vực thẳm hun hút ngoài kia. Thế gian vẫn hệt như bao năm tháng cũ, mặt trời mọc rồi lặn, hoàng hôn cùng bình minh cứ đến rồi đi, thay phiên nhau nắm giữ cảnh sắc trên nền trời. Tựa như, nàng đã trải qua thật nhiều chuyện, có đúng có sai, khi vô tình đôi lần lại hữu ý, tốt xấu khác nhau, thế mà giờ ngẫm lại lại như chưa từng xảy ra rất kỳ chuyện gì. Trong cuộc đời mãi xoay vần không ngừng nghỉ, nàng cứ mãi chạy về trước, đuổi theo chiếc bánh xe được gọi là tương lai, lướt qua, gặp gỡ cùng thân quen không ít người nhưng khi quay đầu lại như chẳng có ai, cô độc lẫm lũi bước đi trên chặng đường dài. May mắn dường như chưa từng mỉm cười cùng cuộc đời hai mươi năm của Mai, hoặc ít nhất, đó là điều nàng luôn cười khổ mỗi lúc nhớ về. Ngược lại, bất hạnh lại như người bạn cố tri, gắn chặt và đồng hành qua cùng nàng. Nhưng nếu có cơ hội quay lại làm lại từ đầu, liệu nàng sẽ làm gì? Thi thoảng, câu hỏi ấy lại vởn quanh tâm trí này, để người con gái trẻ chìm vào những suy tư. Có đôi lúc, nàng lại tự hỏi vào những giây phút cuối cùng của cuộc đời mình, mẹ nàng đã có cảm nghĩ gì. Liệu rằng bà có trách cha nàng không? Hay là chỉ xót thương cho hai đứa con vẫn còn nhỏ dại mà mất đi chỗ dựa của mình? Nàng chẳng thể nào đoán được, càng chẳng còn cơ hội để hỏi bà. Chẳng qua giờ đây, người con gái ấy đã dần cảm thông cho bà nhiều hơn là trách bà đã tin tưởng sai người. Bởi lẽ, nàng cũng đã vì một lời hứa của một chàng trai mà công khai chống đối gia đình kiếm tìm tự do, yên tĩnh đợi chờ suốt ba năm ròng rã mà chẳng có mấy tin tức gửi về. Có lẽ, thần thánh đã thương xót cho số kiếp này mà cho nàng gặp được người mình yêu nhưng nào có ai ngờ đâu, nàng lại tự tay phá hủy mối lương duyên, cắt đứt sợi chỉ hồng đã được se duyên.
Vongola Giotto một lần nữa lại xuất hiện trước mắt nàng, hoàn hảo hệt tựa giấc mơ.
Chàng trai Italia không vội cất lời, chỉ hơi cúi xuống nhặt lên những thứ Mai vừa đánh rơi và đem nó trả lại lòng bàn tay nàng với một ý cười thật dịu dàng. Rồi như thể để kéo tâm trí cô chủ nhỏ quay về hiện thực, y lại thong thả mở lời phá tan bầu không khí đang dần đặt quánh như mật giữa hai người.
"Vậy chúng ta có thể bắt đầu công việc chưa, Mai? Ta đã gửi thư đến đây một tuần rồi."
Tựa như vừa mới trải qua một chuyến lênh đênh vô tận trong miền ký ức xa xăm, Sawada hoảng hốt khi bị giọng nói ấm áp ấy kéo về hiện thực bấy giờ, nhắc nhở cho nàng biết lý do vì sao mình lại đến dây. Bờ vai nhỏ run lên, chẳng rõ là vì lạnh hay vì cảm xúc hỗn độn đang dâng lên trong lồng ngực. Vị khách đặc biệt nàng phải gặp chiều nay là y ư? Mai luống cuống lật lại mẩu giấy hẹn vừa được đặt trở lại tay mình, hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm lại sự bất an trong lòng mà đọc thật kỹ từng con chữ. Tên của người yêu cầu là S. Ieyasu không phải Vongola Giotto, vậy thì tại sao y lại nói như thế. Tựa như có thể đọc thấu suy nghĩ của Mai bấy giờ, chàng trai người Italia hài lòng mở một nụ cười hiền, ôn tồn giải thích.
"Nàng đã quên rồi sao? Đêm đó ta đã nói với nàng nếu không giữ ta lại nàng sẽ chẳng bao giờ gặp lại Vongola Giotto, bởi vì, trước khi đến đây ta đã quyết định từ bỏ thân phận cũ, vĩnh viễn cắt đứt liên hệ với Mafia. Cái tên cũ vì thế mà cũng chẳng còn phù hợp nữa, thay mới chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Bây giờ, ta là Sawada Ieyasu. Cái tên ấy là gợi ý của Ugetsu, một nhân vật lỗi lạc trong lịch sử. Còn họ thì ..."
Nói đến đây, đôi mắt sáng màu Hổ Phách lại như tan ra trong cái dịu dàng ngọt như mật, hạ giọng êm dịu như tiếng sáo trong đêm.
"Là danh tự nàng đã viết ra ba năm trước, giờ đây nó là họ của nàng, vừa vặn cũng là họ của ta."
Đôi mắt trong veo như ngọc trai mở to hết cỡ, để cho gương mặt anh tuấn cùng cảnh vật gần xa lại nhòe đi vì chất lỏng đang tích tụ ở khóe mi. Mang theo nỗi sợ hãi cùng tia hy vọng mong manh, nàng ngập ngừng thì thầm.
"Vậy tức là ngài ... Chưa từng từ bỏ em đúng không? Em... Em biết mình nói những lời này là ích kỷ nhưng ... Em thật sự muốn ngài ở lại. Thật sự ... Ngài có thể..."
Càng nói, giọng của Mai càng như lạc đi. Hóa ra, nàng không hề đủ cao thượng, chẳng thể gạt bỏ cảm xúc bản thân để thành toàn cho tương lai của người mình. Trong thâm tâm này vẫn chứa đựng cái được gọi là ước ao, kỳ vọng, để đến khi có được cơ hội gặp lại y, bức tường tưởng đâu đã được xây dựng vững chãi lại cứ thể đổ sụp, để lộ ra một người con gái ích kỷ và quá yếu mềm. Nhưng rồi, dòng nước mắt chã lã rơi đã được lau đi thật nhẹ nhàng. Chàng trai đến từ Tây Phương nâng gương mặt trái xoan lên, đăm đăm ngắm nhìn dung nhan thanh tú như tranh. Và rồi, cái cau mày đau lòng của Ieyasu lại từ tốn giãn ra khi y cất lời.
"Nếu đó là điều nàng thật sự muốn, Mai."
Tựa như đấy là thông điệp cuối cùng mà thế gian này gửi đến cho người con gái nhỏ bé ấy, Mai ngây ngốc nhìn ngắm bóng dáng mình đang phản chiếu trong đôi mắt màu Hổ Phách đang mỗi lúc lại đến gần mình. Và rồi, môi họ nhẹ chạm nhau trong cái giá lạnh của sương giá chiều muộn cuối đông thế mà lại ấm áp đến lạ kỳ. Phút chốc, cảnh vật xung quanh đều rũ bỏ hết cái tĩnh mịch và lạnh lẽo của những ngày tuyết rơi, hóa thành những tán lá xanh um, hoa nở rợp trời trong miền ký ức. Nàng và y lại như xưa ấy, ở bên nhau, trân quý từng giây từ phút ngắn ngủi. Tựa mọi chuyện bất hạnh, chia li ba năm qua chưa từng diễn ra, trái tim ấm vẫn vẹn nguyên rung động thuở ban đầu. Nước mắt long lanh lại lăn dài trên gò má vẫn còn mang vết sẹo kia nhưng giờ đây, nó đã chẳng còn là đại diện cho bi thương cùng thống khổ nhiều tháng ngày mà lại đại diện cho ngày đoàn viên hạnh phúc. Căn bệnh nan y được cấu thành từ những sợi cảm xúc chẳng thể nào kiểm soát, mang đến cho người con gái ấy vô số thương đau và tuyệt vọng, giờ đây lại được niềm hạnh phúc nhỏ bé chữa lành. Gương mặt anh tuấn, nụ cười hiền và sự dịu dàng, cẩn trọng ở chàng trai ấy làm nàng rung động, lưu luyến mãi không quên, trở thành một trong những lý do giúp dáng hình nhỏ bé vượt qua tất cả.
Ba năm là không quá dài, thậm chí lại còn quá ngắn ngủi nếu so với đời người dài đằng đẵng mấy mươi mùa xuân nhưng nó là đủ để trái tim nhỏ của thiếu nữ thêm phần trưởng, là quá dư thừa cho chàng trai ngoại quốc nhận ra điều mình thật sự mong muốn để rồi đưa ra sự lựa chọn của riêng mình. Thời gian tàn nhẫn, thế gian xoay vần, để được một lần gặp gỡ rồi tạo thành lương duyên đã là điều mỹ mãn vạn người cầu cạnh, mơ ước. Chia lì rồi lại tái hợp, trái tim vẫn vẹn nguyên như cũ càng là chuyện càng hiếm có, nhân gian khó tìm. Thế mà, sau muôn trùng cách trở hai người vẫn có thể tìm lại nhau, nắm tay tiến đến một tương lai mới.
Năm ấy, dưới ngày xuân thắm Anh Đào rơi giữa nắng ấm hai con người ấy vô tình gặp nhau, rung động rồi chia xa như thể đấy là trêu đùa của thánh thần.
Hạ sang, cách xa hai phương trời mà tựa như vẫn kề cận bên nhau. Ở Nhật Bản yên bình, vì muốn thoát khỏi sự sắp đặt của người khác, nàng phải chịu đựng đủ loại tra tấn từ thể xác đến tinh thần. Tại một Italia xa xôi, y lại phải chứng kiến cái chết của người bạn đáng quý, lại phải trơ mắt chứng kiến người bạn khác lầm đường lạc lối, rơi vào sa đọa.
Ngày thu lá vàng rợp trời, bất hạnh cứ theo làn gió mà liên tục đổ xuống. Dung nhan bị hủy hoại, nhân phẩm bị phá nát, nàng ngỡ đâu đã sụp đổ hoàn toàn trước sóng gió đời người, cuối cùng lại vì một cuộc gặp gỡ mà lại được thắp lên hy vọng mong manh. Để rồi, vào một đêm yên tĩnh với ngọn lửa hung tàn bất ngờ bừng lên, nàng lại tìm được con đường giải thoát chính mình. Cách đó ngàn dặm trùng dương, chàng trai trẻ cũng đã hoàn thành kế hoạch sau cùng của mình, thanh thản rời bỏ tất cả.
Mùa đông lạnh giá, tuyết trắng như sương, đôi trái tim nóng lại tái ngộ dưới niềm hy vọng, hạnh phúc, ngỡ ngàng hòa lẫn bất an. Giữa khu vườn ngập tràn những đóa Sơn Trà tinh khôi, chỉ chút nữa thôi nàng lại đánh mất mối lương duyên giữa hai người. Thật may, chàng trai ấy vẫn tin vào nhận định của mình, tin vào tình cảm giữa đôi bên mà lại tìm đến nơi này, để họ có thể một lần nữa đến bên cạnh nhau, siết chặt bàn tay ấm lưu luyến mãi không rời.
Hóa ra, mọi bi ai rồi sẽ như một cái chớp mắt thoáng qua.
Và, bầu trời vĩ đại của Vongola rồi sẽ tìm được bình yên.
----
"Thưa cô chủ, năm giờ chiều nay chúng ta có hẹn với khách mới đấy ạ. Người này đã gửi thư đến đặt lịch may Kimono từ một tuần trước rồi."
Vào một ngày cuối đông, khi cái lạnh lẽo thê lương dần chậm chạp rời bỏ thị trấn Namimori yên bình xinh đẹp cùng với muôn vàng trận bão tuyết trắng xá, người phụ việc thân cận cùng Mai đưa cho nàng xem lịch làm việc của ngày hôm nay. Gần hai tháng trôi qua, kể từ cái đêm rét mướt cuối cùng nàng gặp Vongola Giotto. Sau thời gian đầu như vừa đánh mất một nửa mạng sống, cô chủ nhỏ của cửa hàng nằm dưới dốc núi cùng vườn Sơn Trà ngập tràn hương hoa đã dần lấy lại sự cân bằng trong cuộc sống của mình. Nàng trở về với quỹ đạo ngày trước, bình yên trải qua tháng ngày nhàm chán, lặp đi lặp lại đến vô cùng. Chuyện ấy như ánh sáng thái dương, xóa tan những âu lo đang bao phủ bốn bề, khiến ai nấy đều thầm thở phào nhẹ nhõm, trừ chính bản thân nàng: Sawada Mai. Nuối tiếc và bi thương chưa từng bao giờ rời bỏ tâm trí này, chẳng qua, nàng đã cố gắng kìm giữ trái tim, cố giấu cảm xúc chân thật vào một góc thật sâu trong lòng để chẳng một ai có thể chạm tới. Có đôi lúc bần thần nhìn lên bầu trời xám xịt trên cao, người con gái ấy ngỡ rằng mọi thứ từng xuất hiện trong cuộc đời nàng hệt một giấc mộng thoáng qua, hư ảo và quá đỗi mơ hồ. Đôi bàn tay này đã chẳng thể giữ gìn thứ gì mà mình trân quý, từng người thân thuộc cứ thế rời xa, đến khi hình ảnh ấy hòa dần vào làn sương giá, rơi mãi xuống đáy vực thẳm hun hút ngoài kia. Thế gian vẫn hệt như bao năm tháng cũ, mặt trời mọc rồi lặn, hoàng hôn cùng bình minh cứ đến rồi đi, thay phiên nhau nắm giữ cảnh sắc trên nền trời. Tựa như, nàng đã trải qua thật nhiều chuyện, có đúng có sai, khi vô tình đôi lần lại hữu ý, tốt xấu khác nhau, thế mà giờ ngẫm lại lại như chưa từng xảy ra rất kỳ chuyện gì. Trong cuộc đời mãi xoay vần không ngừng nghỉ, nàng cứ mãi chạy về trước, đuổi theo chiếc bánh xe được gọi là tương lai, lướt qua, gặp gỡ cùng thân quen không ít người nhưng khi quay đầu lại như chẳng có ai, cô độc lẫm lũi bước đi trên chặng đường dài. May mắn dường như chưa từng mỉm cười cùng cuộc đời hai mươi năm của Mai, hoặc ít nhất, đó là điều nàng luôn cười khổ mỗi lúc nhớ về. Ngược lại, bất hạnh lại như người bạn cố tri, gắn chặt và đồng hành qua cùng nàng. Nhưng nếu có cơ hội quay lại làm lại từ đầu, liệu nàng sẽ làm gì? Thi thoảng, câu hỏi ấy lại vởn quanh tâm trí này, để người con gái trẻ chìm vào những suy tư. Có đôi lúc, nàng lại tự hỏi vào những giây phút cuối cùng của cuộc đời mình, mẹ nàng đã có cảm nghĩ gì. Liệu rằng bà có trách cha nàng không? Hay là chỉ xót thương cho hai đứa con vẫn còn nhỏ dại mà mất đi chỗ dựa của mình? Nàng chẳng thể nào đoán được, càng chẳng còn cơ hội để hỏi bà. Chẳng qua giờ đây, người con gái ấy đã dần cảm thông cho bà nhiều hơn là trách bà đã tin tưởng sai người. Bởi lẽ, nàng cũng đã vì một lời hứa của một chàng trai mà công khai chống đối gia đình kiếm tìm tự do, yên tĩnh đợi chờ suốt ba năm ròng rã mà chẳng có mấy tin tức gửi về. Có lẽ, thần thánh đã thương xót cho số kiếp này mà cho nàng gặp được người mình yêu nhưng nào có ai ngờ đâu, nàng lại tự tay phá hủy mối lương duyên, cắt đứt sợi chỉ hồng đã được se duyên.
Thật là một sự "hy sinh" ngu ngốc. Thế nhưng, hối hận thì nào có ích gì, mọi sự đã rồi và nàng phải gánh chịu lấy hậu quả cho sự lựa chọn của chính mình, chẳng thể trách cứ bất kỳ ai. Từ bỏ nàng, có khi lại là điều may mắn với Vongola Giotto. Rồi một mai kia, y sẽ tìm được ai đó tâm đầu ý hợp, cùng nhau xây dựng một tương lai hạnh phúc cùng an yên với những đứa trẻ kháu khỉnh. Nếu đã biết là thế, vì sao trái tim này vẫn đau? Mai mỉm cười thật chua chát, tự trách bản thân yếu mềm lại còn quá tham lam, làm sao xứng với nhiều điều tốt đẹp đến nhường ấy. Nhưng sẽ chẳng sao đâu, thời gian sẽ thay người con gái trẻ ấy dần phai mờ tất cả, dẫu là hạnh phúc hay bi thương, qua tháng năm dài đằng đẵng cô liêu cũng sẽ chẳng còn đáng để bận tâm nữa. Vốn dĩ, trên thế gian này, không gì tàn nhẫn bằng thời gian, càng chẳng có thứ gì tránh được tàn phá của năm tháng. Rồi sẽ có lúc, tình cảm mà nàng vốn hằng trân trọng bấy lâu cũng sẽ như cánh hoa tàn cuối mùa, chậm rãi rời khỏi cành lá mà trở về với đất mẹ, âm thầm chết đi trong cái giá lạnh của lòng người. Nếu ngày đó thật sự xảy ra thì thế nào? Mai thật không dám hình dung, nỗi sợ hãi xen vào sự nhẹ nhõm khi lãng quên tất cả tự tạo thành nút thắt không sao cởi bỏ trong lòng nàng. Nhưng dẫu cho có thế nào, nàng vẫn phải sống tiếp. Tâm niệm ấy đã xuất hiện kể từ lúc nàng rời khỏi gia đình Asari mà lắm người trọng vọng cũng là kim chỉ nam cho tháng năm về sau của cuộc đời, giúp đôi chân mỏi mệt tập tễnh bước đi.
Tuyết ngoài vườn đã ngừng rơi, nắng ấm chậm chạp xuyên qua từng ụ mây dài xám xịt nặng nề nuốt chửng bầu trời bao lâu nay, nhảy nhót trên hiên nhà vẫn còn đọng băng giá. Chạng vạng cuối đông đến từ khá sớm, ngay khi con người ta chưa kịp nhận ra một ngày nữa sắp sửa rời đi, báo hiệu màn đêm lành lạnh sắp sửa buông rèm. Gấp lại tâm sự của một tâm hồn gánh chịu quá nhiều vết cắt, Mai lại chậm chạp rời khỏi chỗ ngồi, đến trước chiếc bàn làm việc của mình, kiểm tra lại sổ sách trong tháng này một lát trước khi tiếp đón vị khách cuối ngày. Năm mới sang, công việc của cửa hàng Sawada nằm dưới chân đồi cũng dần khởi sắc hơn đôi phần, người ta cũng dần quen thuộc mới dáng vẻ mỏng manh cùng với chiếc khăn che mặt của bà chủ nhỏ, vẫn hay ra vào cánh cổng đã đượm màu thời gian. Có tiếng gõ cửa bên ngoài, giọng người hầu gái báo lại cho nàng biết rằng vị khách đặc biệt ấy đã đến. Gọi là đặc biệt vì so với người khác, kẻ này gửi trước cho cửa tiệm một số tiền khá lớn lại còn yêu cầu được đích thân bà chủ Mai đo ni, may cắt bộ Kimono của mình. Tuy trước đây nàng là một thợ may được ông bà chủ xem trọng nhưng kể từ ngày thừa hưởng nơi này, nàng đã quá bận rộn với với nhiều thứ nên phải giao lại chuyện đó cho những người khác. Vì thế, yêu cầu của vị khách ấy có phần quái dị hơn kẻ khác rất nhiều. Nhưng, Mai cũng chẳng thể nào phàn nàn vì điều đó. Dù sao, người ta cũng đã chi tiền hậu hĩnh hơi bình thường. Rời khỏi phòng làm việc, Sawada Mai thong thả băng qua khu vườn ngập hương Sơn Trà với tâm thế điềm nhiên như mọi ngày, định sẽ làm xong sớm rồi quay về dùng một ít trà để làm ấm người trước khi dùng bữa tối. Mọi chuyện đáng lẽ vẫn sẽ như bao ngày, thế nhưng ...
Dưới cơn mưa bụi lất phất vừa bất thình lình rơi xuống trấn nhỏ, người con gái Nhật Bản ngây ngốc khi bắt gặp dáng hình dong dỏng cao mà nàng đã từng xem nó là giấc mộng. Chiếc dù gỗ màu xám xanh nghiêng nghiêng dưới cơn gió lạnh lùa qua, đem một nửa gương mặt anh tuấn chìm vào góc tối, chỉ để lộ ra một viên đồng tử màu Hổ Phách sắc sảo đến mê người. Mái tóc mang sắc nắng mai làm nổi bật nước da trắng ưa nhìn, để vài giọt nước trượt dài trên chiếc cổ cao, lăn tròn xuống xương quai xanh gợi cảm, thấm vào lớp Kimono đen tuyền. Bước chân y chậm rãi đặt lên đường thoải, chậm rãi tiến đến trước mặt nàng hết sức tự nhiên. Như thể, đây chỉ là một cuộc gặp gỡ bình thường giữa hai con người thân quen nhiều năm, cùng nhau đến uống trà bàn chuyện thế thái nhân tình. Nụ cười hiền treo trên môi chàng trai trẻ cùng ánh nhìn chứa đầy sự cưng chiều thật thân quen làm cô chủ nhỏ cửa hàng Sawada thêm sừng sờ. Nàng ngây người ra, sợ hãi cùng ngỡ ngàng đến mức đánh rơi cả những cuộn chỉ và sổ sách trên tay mà chẳng hề hay biết. Bởi lẽ, sự xuất hiện của gương mặt hoàn hảo như được tạo hóa tạo thành ở nơi này rất có thể chỉ là ảo giác, là cơn mộng mị kéo dài buổi ban trưa.
Vongola Giotto một lần nữa lại xuất hiện trước mắt nàng, hoàn hảo hệt tựa giấc mơ.
Chàng trai Italia không vội cất lời, chỉ hơi cúi xuống nhặt lên những thứ Mai vừa đánh rơi và đem nó trả lại lòng bàn tay nàng với một ý cười thật dịu dàng. Rồi như thể để kéo tâm trí cô chủ nhỏ quay về hiện thực, y lại thong thả mở lời phá tan bầu không khí đang dần đặt quánh như mật giữa hai người.
"Vậy chúng ta có thể bắt đầu công việc chưa, Mai? Ta đã gửi thư đến đây một tuần rồi."
Tựa như vừa mới trải qua một chuyến lênh đênh vô tận trong miền ký ức xa xăm, Sawada hoảng hốt khi bị giọng nói ấm áp ấy kéo về hiện thực bấy giờ, nhắc nhở cho nàng biết lý do vì sao mình lại đến dây. Bờ vai nhỏ run lên, chẳng rõ là vì lạnh hay vì cảm xúc hỗn độn đang dâng lên trong lồng ngực. Vị khách đặc biệt nàng phải gặp chiều nay là y ư? Mai luống cuống lật lại mẩu giấy hẹn vừa được đặt trở lại tay mình, hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm lại sự bất an trong lòng mà đọc thật kỹ từng con chữ. Tên của người yêu cầu là S. Ieyasu không phải Vongola Giotto, vậy thì tại sao y lại nói như thế. Tựa như có thể đọc thấu suy nghĩ của Mai bấy giờ, chàng trai người Italia hài lòng mở một nụ cười hiền, ôn tồn giải thích.
"Nàng đã quên rồi sao? Đêm đó ta đã nói với nàng nếu không giữ ta lại nàng sẽ chẳng bao giờ gặp lại Vongola Giotto, bởi vì, trước khi đến đây ta đã quyết định từ bỏ thân phận cũ, vĩnh viễn cắt đứt liên hệ với Mafia. Cái tên cũ vì thế mà cũng chẳng còn phù hợp nữa, thay mới chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Bây giờ, ta là Sawada Ieyasu. Cái tên ấy là gợi ý của Ugetsu, một nhân vật lỗi lạc trong lịch sử. Còn họ thì ..."
Nói đến đây, đôi mắt sáng màu Hổ Phách lại như tan ra trong cái dịu dàng ngọt như mật, hạ giọng êm dịu như tiếng sáo trong đêm.
"Là danh tự nàng đã viết ra ba năm trước, giờ đây nó là họ của nàng, vừa vặn cũng là họ của ta."
Đôi mắt trong veo như ngọc trai mở to hết cỡ, để cho gương mặt anh tuấn cùng cảnh vật gần xa lại nhòe đi vì chất lỏng đang tích tụ ở khóe mi. Mang theo nỗi sợ hãi cùng tia hy vọng mong manh, nàng ngập ngừng thì thầm.
"Vậy tức là ngài ... Chưa từng từ bỏ em đúng không? Em... Em biết mình nói những lời này là ích kỷ nhưng ... Em thật sự muốn ngài ở lại. Thật sự ... Ngài có thể..."
Càng nói, giọng của Mai càng như lạc đi. Hóa ra, nàng không hề đủ cao thượng, chẳng thể gạt bỏ cảm xúc bản thân để thành toàn cho tương lai của người mình. Trong thâm tâm này vẫn chứa đựng cái được gọi là ước ao, kỳ vọng, để đến khi có được cơ hội gặp lại y, bức tường tưởng đâu đã được xây dựng vững chãi lại cứ thể đổ sụp, để lộ ra một người con gái ích kỷ và quá yếu mềm. Nhưng rồi, dòng nước mắt chã lã rơi đã được lau đi thật nhẹ nhàng. Chàng trai đến từ Tây Phương nâng gương mặt trái xoan lên, đăm đăm ngắm nhìn dung nhan thanh tú như tranh. Và rồi, cái cau mày đau lòng của Ieyasu lại từ tốn giãn ra khi y cất lời.
"Nếu đó là điều nàng thật sự muốn, Mai."
Tựa như đấy là thông điệp cuối cùng mà thế gian này gửi đến cho người con gái nhỏ bé ấy, Mai ngây ngốc nhìn ngắm bóng dáng mình đang phản chiếu trong đôi mắt màu Hổ Phách đang mỗi lúc lại đến gần mình. Và rồi, môi họ nhẹ chạm nhau trong cái giá lạnh của sương giá chiều muộn cuối đông thế mà lại ấm áp đến lạ kỳ. Phút chốc, cảnh vật xung quanh đều rũ bỏ hết cái tĩnh mịch và lạnh lẽo của những ngày tuyết rơi, hóa thành những tán lá xanh um, hoa nở rợp trời trong miền ký ức. Nàng và y lại như xưa ấy, ở bên nhau, trân quý từng giây từ phút ngắn ngủi. Tựa mọi chuyện bất hạnh, chia li ba năm qua chưa từng diễn ra, trái tim ấm vẫn vẹn nguyên rung động thuở ban đầu. Nước mắt long lanh lại lăn dài trên gò má vẫn còn mang vết sẹo kia nhưng giờ đây, nó đã chẳng còn là đại diện cho bi thương cùng thống khổ nhiều tháng ngày mà lại đại diện cho ngày đoàn viên hạnh phúc. Căn bệnh nan y được cấu thành từ những sợi cảm xúc chẳng thể nào kiểm soát, mang đến cho người con gái ấy vô số thương đau và tuyệt vọng, giờ đây lại được niềm hạnh phúc nhỏ bé chữa lành. Gương mặt anh tuấn, nụ cười hiền và sự dịu dàng, cẩn trọng ở chàng trai ấy làm nàng rung động, lưu luyến mãi không quên, trở thành một trong những lý do giúp dáng hình nhỏ bé vượt qua tất cả.
Ba năm là không quá dài, thậm chí lại còn quá ngắn ngủi nếu so với đời người dài đằng đẵng mấy mươi mùa xuân nhưng nó là đủ để trái tim nhỏ của thiếu nữ thêm phần trưởng, là quá dư thừa cho chàng trai ngoại quốc nhận ra điều mình thật sự mong muốn để rồi đưa ra sự lựa chọn của riêng mình. Thời gian tàn nhẫn, thế gian xoay vần, để được một lần gặp gỡ rồi tạo thành lương duyên đã là điều mỹ mãn vạn người cầu cạnh, mơ ước. Chia lì rồi lại tái hợp, trái tim vẫn vẹn nguyên như cũ càng là chuyện càng hiếm có, nhân gian khó tìm. Thế mà, sau muôn trùng cách trở hai người vẫn có thể tìm lại nhau, nắm tay tiến đến một tương lai mới.
Năm ấy, dưới ngày xuân thắm Anh Đào rơi giữa nắng ấm hai con người ấy vô tình gặp nhau, rung động rồi chia xa như thể đấy là trêu đùa của thánh thần.
Hạ sang, cách xa hai phương trời mà tựa như vẫn kề cận bên nhau. Ở Nhật Bản yên bình, vì muốn thoát khỏi sự sắp đặt của người khác, nàng phải chịu đựng đủ loại tra tấn từ thể xác đến tinh thần. Tại một Italia xa xôi, y lại phải chứng kiến cái chết của người bạn đáng quý, lại phải trơ mắt chứng kiến người bạn khác lầm đường lạc lối, rơi vào sa đọa.
Ngày thu lá vàng rợp trời, bất hạnh cứ theo làn gió mà liên tục đổ xuống. Dung nhan bị hủy hoại, nhân phẩm bị phá nát, nàng ngỡ đâu đã sụp đổ hoàn toàn trước sóng gió đời người, cuối cùng lại vì một cuộc gặp gỡ mà lại được thắp lên hy vọng mong manh. Để rồi, vào một đêm yên tĩnh với ngọn lửa hung tàn bất ngờ bừng lên, nàng lại tìm được con đường giải thoát chính mình. Cách đó ngàn dặm trùng dương, chàng trai trẻ cũng đã hoàn thành kế hoạch sau cùng của mình, thanh thản rời bỏ tất cả.
Mùa đông lạnh giá, tuyết trắng như sương, đôi trái tim nóng lại tái ngộ dưới niềm hy vọng, hạnh phúc, ngỡ ngàng hòa lẫn bất an. Giữa khu vườn ngập tràn những đóa Sơn Trà tinh khôi, chỉ chút nữa thôi nàng lại đánh mất mối lương duyên giữa hai người. Thật may, chàng trai ấy vẫn tin vào nhận định của mình, tin vào tình cảm giữa đôi bên mà lại tìm đến nơi này, để họ có thể một lần nữa đến bên cạnh nhau, siết chặt bàn tay ấm lưu luyến mãi không rời.
Hóa ra, mọi bi ai rồi sẽ như một cái chớp mắt thoáng qua.
Và, bầu trời vĩ đại của Vongola rồi sẽ tìm được bình yên.
---End quyển 4: Đông ấm---
----
P/s 1: Còn ba phần bao gồm 1 chương cuối và 2 phiên ngoại nữa :)
P/s 2: Thực ra, đoạn này cũng chưa tính hẳn là HE. Vì chỉ mới là chấp nhận nối lại tình cũ chứ chưa cưới đâu. Vì để cưới thì ... ờm ... Nhiều vấn đề lắm, hôn nhân vội vã là nguyên nhân của đủ thứ khổ đau. Amen
P/s 3: Cảm giác sắp sửa hoàn thành 1 longfic nữa thật vi diệu. @[email protected]
Bình luận truyện