Khúc Ca Biệt Ly
Quyển 1 - Chương 1-1: “Gió quyết định hướng đi của bồ công anh” - Mở đầu
Cuối hè đầu thu năm mười tám tuổi ấy, cuối cùng tôi đã đến Bắc Kinh.
Cái tôi ngồi là máy bay, A Nam đưa tôi đến tận cửa khẩu. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi ngồi máy bay, hành lý đã ký gửi, tôi chỉ đeo một chiếc ba lô nhỏ, rất nhẹ nhàng thoải mái. Lúc giao thẻ chứng minh cho nhân viên an ninh, tôi ngoái đầu nhìn A Nam một cái, ông đang còn vẫy tay với tôi, cách nhau một khoảng cách thật xa, tôi vẫn nhìn thấy rõ ràng đầu mày ông đang nhíu chặt. Tôi vội vã ngoảnh mặt, không muốn để ông nhìn thấy nước mắt trong khoé mắt của tôi.
A Nam đã già, tôi đã ra đi.
Tôi biết hàng đêm ông sẽ nhớ đến tôi, giống như tôi cũng sẽ như vậy.
Nhưng tôi nhất định phải đi, đây là một điều vô cùng đáng tiếc.
Một khắc trước lúc máy bay cất cánh tôi gửi cho A Nam một tin nhắn: Ba à, bảo trọng. Chiếc di động của tôi là ông mua cho, Nokia5330, di động mp3, còn đặc biệt lắp thêm một thẻ nhớ 1GB, có thể trữ một ngàn bài hát. Ông luôn cố gắng đem đến cho tôi một cuộc sống tốt đẹp nhất, nhưng tôi lại luôn luôn phụ những mong muốn của ông. Từ năm mười tuổi cho đến năm mười tám tuổi, trong tám năm dài đằng đẵng ấy, tôi không biết ý nghĩa của tôi là gì đối với ông, nhưng đối với tôi, ông như một ngọn núi.
Không xê dịch chuyển rời, một ngọn núi mãi mãi tồn tại.
A Nam, hãy chờ con trở lại.
Con sẽ nhất định quay về, con xin hứa.
— Mã Trác.
Cái tôi ngồi là máy bay, A Nam đưa tôi đến tận cửa khẩu. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi ngồi máy bay, hành lý đã ký gửi, tôi chỉ đeo một chiếc ba lô nhỏ, rất nhẹ nhàng thoải mái. Lúc giao thẻ chứng minh cho nhân viên an ninh, tôi ngoái đầu nhìn A Nam một cái, ông đang còn vẫy tay với tôi, cách nhau một khoảng cách thật xa, tôi vẫn nhìn thấy rõ ràng đầu mày ông đang nhíu chặt. Tôi vội vã ngoảnh mặt, không muốn để ông nhìn thấy nước mắt trong khoé mắt của tôi.
A Nam đã già, tôi đã ra đi.
Tôi biết hàng đêm ông sẽ nhớ đến tôi, giống như tôi cũng sẽ như vậy.
Nhưng tôi nhất định phải đi, đây là một điều vô cùng đáng tiếc.
Một khắc trước lúc máy bay cất cánh tôi gửi cho A Nam một tin nhắn: Ba à, bảo trọng. Chiếc di động của tôi là ông mua cho, Nokia5330, di động mp3, còn đặc biệt lắp thêm một thẻ nhớ 1GB, có thể trữ một ngàn bài hát. Ông luôn cố gắng đem đến cho tôi một cuộc sống tốt đẹp nhất, nhưng tôi lại luôn luôn phụ những mong muốn của ông. Từ năm mười tuổi cho đến năm mười tám tuổi, trong tám năm dài đằng đẵng ấy, tôi không biết ý nghĩa của tôi là gì đối với ông, nhưng đối với tôi, ông như một ngọn núi.
Không xê dịch chuyển rời, một ngọn núi mãi mãi tồn tại.
A Nam, hãy chờ con trở lại.
Con sẽ nhất định quay về, con xin hứa.
— Mã Trác.
Bình luận truyện