Khung Giờ Vàng

Chương 8



7 rưỡi sáng, chuông báo thức ở đầu giường bắt đầu gào toáng lên: “Cháy nhà rồi!!! Dậy mau!!! Cháy nhà rồi!!! Dậy mau!!!”

Hứa Đại Chí bật dậy như cương thi, vừa trông thấy đồng hồ đã cuống cuồng lao xuống đất như bị điện giật: “Muộn làm rồi, muộn làm rồi! Đặt nhầm giờ rồi! Quần áo, quần áo đâu rồi? Quào, tối qua sao lại ngủ trần chuồng thế này ~~~”

Trong ổ chăn mơ màng phát ra âm thanh, một người ló đầu ra: “Ồn quá!”

Hứa Đại Chí quay đầu lại, nhìn xuống giường, đơ mất 3 giây rồi xốc chăn lên gào tướng: “Cậu?! Cậu!!! ~~~~”

Người đàn ông trên giường chống nửa người ngồi dậy: “Ồ, anh đi làm hả?”

Hứa Đại Chí trân mắt ra nhìn, đầu óc ầm một tiếng vỡ lẽ, khuôn mặt tức thì biến thành quả cà tím chính hiệu. Ông nội ơi, bà nội ơi ~~ Liệt tổ liệt ông ơi ~~~ “Cậu, cậu ~~~ Tôi, tôi ~~~ Tối qua tôi đã ~~~”

Tần Tri Nghi tựa vào đầu giường, tủm tỉm ngó gã: “Nhớ ra rồi hả?”

Ông trời ơi!!! Đây là mơ, nhất định là mơ ~~~ Hứa Đại Chí vò đầu liên hồi: “Không thể nào, tôi hẳn là không làm cái gì, hẳn là thế ~~~”. Tối qua lúc đầu đi uống rượu ~~~ sau đó đưa họ Tần về ~~ sau đó lại uống nữa ~~~ sau đó ~~~~

Hứa Đại Chí ôm lấy đầu, dần dần sụp xuống.

Ông bà liệt tổ liệt tông ơi ~~~ Bố mẹ em Tuyết Doanh ơi ~~~ Con xin lỗi mọi người! Con là thằng chó má! ~~~ Con đã cùng với một thằng con trai, cùng với một thằng con trai ~~~ Con là súc vật! ~~~ Đời này con làm sao làm người nữa đây ~~~

Tần Tri Nghi mặc quần áo xong bước xuống giường, Hứa Đại Chí ngẩng đầu lên, rưng rưng hai mắt đỏ ửng đáng thương không sao kể hết nhìn hắn: “Tối qua tôi có thật sự với cậu như thế nào không?

Tần Tri Nghi cúi đầu nhìn Hứa Đại Chí: “ Như thế nào cũng là anh đối với tôi, không phải tôi đối với anh, anh lại chẳng tổn hại cái gì.”

Hứa Đại Chí lại gào rú bi thương, ôm đầu. Mình đúng là thằng súc vật.

Nhưng mà, trời biết đất biết Tần Tri Nghi cũng biết chân tướng thực sự mà Hứa Đại Chí không hề hay biết. Thực tế chuyện xảy ra tối qua chỉ dừng lại ở hôn môi mà thôi. Hứa Đại Chí ôm hắn hôn đến là sung sướng rồi phấn khởi đi lột hết quần áo của “em Tuyết Doanh” xuống, sau đó duỗi tay tay sờ mó ngực người ta một hồi nghi hoặc hỏi: “Tuyết Doanh, ngực em đâu rồi? Bên dưới hình như thừa cái gì này”. Thế là bị Tần Tri Nghi đạp sang bên cạnh, lăn ra ngủ khò khò.

Mình là thằng súc vật, đáng đời bị báo ứng!! Giờ phải giải quyết như thế nào? Hắn nói mình không tổn hại gì cả, hắn vốn là đồng tính, có lẽ không để ý mấy chuyện này. Hoặc là… Hứa Đại Chí lại đáng thương nhìn Tần Tri Nghi: “Tối qua thực sự là quá chén. Tôi ~~ không cố ý.”

Tần Tri Nghi nhìn trần nhà, lặng lẽ nói: “Phóng viên với gay làm tình một đêm, không biết có thể lên trang nhất mục xã hội không. Anh phóng viên, anh nói xem?”

Hứa Đại Chí ngoác mồm, nhảy dựng lên từ trên đất: “Cậu! Cậu!”

Quanh năm lên núi đao, hiện tại lộn nhầm canh đậu hũ rồi!

Mặt Hứa Đại Chí từ tím chuyển sáng xanh rồi chuyển về tím. Hóa ra thằng cha này từ đầu đã có tính toán! Thằng khốn gay mẹ mày chết tiệt!

Hắn tính kế mình làm gì? Muốn tiền, muốn sắc? Hay là ghen ghét mình đẹp trai hơn hắn? Hay không phải là ~ muốn truyền si đa cho mình chứ? Mẹ kiếp! Uổng công tối qua mình thấy hắn khóc như cháo thập cẩm còn thấy thương xót. Hóa ra tất cả đều là dối trá. Nhất định là trai bao có nghề!

Gân xanh trên trán Hứa Đại Chí nổi lên: “Cậu muốn bao nhiêu tiền?”

Tần Tri Nghi nhếch miệng: “Gì cơ?”

Hứa Đại Chí cười khẩy: “Thôi đi! Cậu tính kế tôi không phải bởi muốn tiền sao! Nếu không thì còn muốn gì? Chuyện cậu kể hôm qua nghe hay đây, còn nói mình vừa về nước ~~ tôi thấy cậu chẳng qua chỉ là thằng trai bao, bị chủ ruồng bỏ mà thôi!”

Tần Tri Nghi trầm mặt: “Nghe nói mục tâm sự tình cảm của báo đô thị mới nổi tiếng lắm. Không biết em Tuyết Doanh của anh có thích đọc không.”

Hứa Đại Chí siết tay thật chặt, Tần Tri Nghi tiếp tục nói: “Điều kiện là anh đồng ý từ nay trở đi không viết những thứ liên quan đến vấn đề này nữa. Hủy bỏ đề tài này của các anh đi.”

Hứa Đại Chí nhíu mày: “Chỉ cần thế là được? Cậu không cần tiền?” Hóa ra là sợ bị đăng báo, không nói sớm! Bà tám Hàn dày vò cái quái gì, hại ông mày rén hết cả. Bỏ đi là được! Hứa Đại Chí dần bình tĩnh lại: “Cái này dễ. Đề tài này không phải tôi nghĩ ra, nói thật tôi cũng bị ép bất đắc dĩ thôi!”. Gã lại đảo mắt nhìn tên họ Tần, vẫn không kìm được hỏi: “Sao cậu biết tôi là phóng viên.”

Tần Tri Nghi lại nhếch miệng: “Xe của anh dừng trước cửa là tôi biết.”

“Vì sao?”

“Lúc đó tôi ngồi cạnh cửa sổ.”

“??”. Hứa Đại Chí vẫn không hiểu.

“Tấm biển dán trên kính chắn gió của anh viết rõ ‘Báo tin tức mỗi này’.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện