Khương Tiên Sinh Hôm Nay Cũng Muốn Công Khai

Chương 20: Ông xã đẹp trai nhất 8



Editor: Mứt Chanh

Không hề nghi ngờ thêm nữa khi tên Mạnh Thử Hàn cùng Đường Hân Viện lại lần nữa song song leo lên hot search.

Dưới Weibo tràn ngập  tiếng mắng chửi.

[qnm Mạnh Thử Hàn tại sao cô lại ra làm yêu! ]

[ ghê tởm, tôi biết ngay  là Mạnh Thử Hàn này sẽ không an phận được mấy ngày, quả nhiên lại ra  câu fame với tiểu Đường tỷ tỷ nhà ta ]

Mạnh Thử Hàn trả lời bên dưới: "Làm ơn đừng đem phấn trát lên tiểu Đường tỷ tỷ của các người, người ta là ánh sáng tương lai của giới nghệ thuật, lấy fans đi không khỏi khinh nhờn cô ta [ đầu chó bảo mệnh.jpg]"

Phía sau lại là một đống bình luận đuổi theo mắng Mạnh Thử Hàn, trả lời này bị đẩy lên phía trên.

[emmm tôi lại cảm thấy Đường Hân Viện làm......]

[ Mạnh Thử Hàn mời cút đi ]

[ Mạnh Thử Hàn tỷ tỷ siêu cấp! ]

Sau năm phút, Lâm Lê tức muốn hộc máu mà gọi điện thoại lại đây, bên kia gió thổi vù vù, từ ống nghe quát ra có chút chói tai.

Mạnh Thử Hàn cà lơ phất phơ mà run chân, mấy ngày nay mắt cá chân đã khôi phục gần như hoàn toàn nên run chân cũng không phải rất đau.

Cô ở trong điện thoại cùng Lâm Lê nói: "Lê tỷ, chị yên tâm đi, em có chừng mực."

"Chừng mực?"Giọng Lâm Lê cao thêm mấy độ không khỏi làm Mạnh Thử Hàn nghĩ tới phim truyền hình, Lâm Lê tiếp tục nói: "Em làm nhân vật công chúng nhưng công khai diss như vậy quả thực là tẩy không trắng được!"

"Chị đối với em hoàn toàn không biết gì cả." Mạnh Thử Hàn nhẹ nhàng nói.

"Này mà còn nói giỡn được! Lão bà giám đốc Ngô kia đều đem điện thoại gọi liên tục cho chị, em lần này xúc động cái gì!" Dừng một chút, "Em hối hận cũng đừng đánh chính mình, chị sợ đem mặt em đánh hỏng rồi!"

"Thật không dám giấu giếm, em làm chuyện này sau đó trả lại cho chính mình một cái moah moah."

"......"

Mạnh Thử Hàn biết Lâm Lê là thật sự lo lắng vì thế  liền giải thích: "Lê tỷ, em cảm thấy em cần thiết làm như vậy, chị biết Khương Trọng Sơn cùng Cố Ngọc Chi là ai sao?"

"Họa sĩ nổi tiếng đương đại, vài lần được bình chọn là họa sĩ có đóng góp lớn nhất cho triễn lãm tranh quốc tế, bây giờ còn có ba bức tranh treo ở hội trường quốc tế." Lâm Lê báo cáo thân phận địa vị của Khương Trọng Sơn cùng Cố Ngọc Chi.

"Bọn họ cũng là ba mẹ chồng em."

"......" Đối diện lâm vào trầm mặc lâu dài, chỉ có gió thổi rất lớn, sau một lúc lâu mới nghe được Lâm Lê nghẹt mũi, "Ngưu...... Ngưu ti."

Thiên kim của dê đâu đàn Vạn Thịnh,vợ của Khương Kiền Đầu tư Tinh Quang, con dâu của họa sĩ thế giới...... Thân phận địa vị như vậy chỉ sợ là tìm không ra người thứ hai.

Lâm Lê há miệng thở dốc, phát hiện chính mình sở hữu lo lắng đều là dư thừa, cho dù Mạnh Thử Hàn hồ nháo ở giới giải trí như thế nào thì người ta như cũ vẫn là thiên kim đại tiểu thư.

Lâm Lê dại ra rồi cúp điện thoại,giám đốc Ngô lại gọi điện thoại tới, Lâm Lê nhắm đôi mắt lại, thuận tay liền cúp máy hơn nữa không chút do dự cười nhạo một tiếng.

Tình hình bên Mạnh Thử Hàn cũng là ung dung lạc quan, Đỉnh Minh bên kia không liên lạc được với Lâm Lê liền liên tục  gọi vào số cá nhân của Mạnh Thử Hàn, cô thật sự không kiên nhẫn liền tắt nguồn.

Vốn dĩ cho rằng Khương Kiền trở về sẽ thực muộn, dù sao cũng là xã giao hẳn nên tương đối quan trọng.

Nhưng không nghĩ tới,chưa đến 10 giờ  mà Khương Kiền đã trở lại.

Cô ngồi ở trên giường ủy khuất mà nhăn nhó: "Ông xã, cho em mượn điện thoại lướt một chút......"

Khương Kiền thờ ơ, trên người lại loáng thoáng có  mùi rượu, anh kéo cà vạt xuống rồi  đem điện thoại cho Mạnh Thử Hàn.

Có lẽ do uống nhiều rượu nên giọng anh lạnh hơn so với ngày thườngt, anh hỏi: "Lần này hay quá rồi, mang theo ba mẹ cùng nhau leo hot search."

Mở điện thoại của Khương Kiền, ảnh nền thực sự là ảnh tạo hình 《 gấu trong lửa 》mà cô gửi cho anh.

Thiếu nữ mặc đồng phục nâng cằm lên, trong mắt mang theo sự kiêu ngạo  cùng một ít tàn nhẫn, cô  đi lên sân thượng,cảnh tượng lụi bại bên trong giống như cô thật sự là người bắt nạt bạn học -Hạ Sương.

Mạnh Thử Hàn liếm môi dưới, trong mắt nhiễm vài phần ý cười.

Cô một bên click mở Weibo, một bên trả lời Khương Kiền: "Cái đó cũng không trách em được, ai kêu Đường Hân Viện muốn câu fame ba mẹ chứ? Anh cũng biết, hai người bọn họ dù đã biết cũng sẽ không phản bác cái gì, Đường Hân Viện chính là bắt được điểm này liền thừa thắng xông lên, em không đi làm sáng tỏ thì ai đi?"

Đề tài này trên Weibo một đường phiêu hồng, cô nhìn rất nhiều người phát biểu bình luận.

Đang nhìn chợt thấy được một cái nhìn chằm chằm vào mình không có chút ý tứ nào che giấu.

Mạnh Thử Hàn giương mắt nhìn qua  liền bắt gặp ánh mắt rực cháy của Khương Kiền, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm cô bất động.

Nói thật, bị nhìn như vậy còn rất sợ nha.

Cô liếc Khương Kiền một cái; "Anh đừng nhìn em như vậy! Nếu anh cảm thấy em làm sai, vậy anh đem em đuổi ra đi."

Khuôn mặt nhỏ của cô không có trang điểm, thập phần sạch sẽ, khóe môi Khương Kiền vừa động liền kéo lên một độ cung nhỏ.

Mạnh Thử Hàn chưa kịp phản ứng lại thì Khương Kiền đã đem cô để ở đầu giường.

Môi anh hôn lên môi cô, trằn trọc mềm mại một mảnh.

Mạnh Thử Hàn thuận thế ôm lấy eo cùng cơ thể nóng bỏng của anh.

Hồi lâu, Khương Kiền mới buông môi cô ra.

Trên môi Mạnh Thử Hàn ửng đỏ một mảnh ướt át, Khương Kiền bỡn cợt cười, tay để ở quần tây.

Cô nhìn chằm chằm chân anh hai giây rồi nhếch môi cười, mi mắt cong cong, đuôi mắt bị lông mi ngăn trở phá lệ mị hoặc.

Cô liếm môi dưới, "Ông xã, em muốn......"

Trong lòng Khương Kiền đột ngột nhảy dựng, anh cũng muốn!

Ánh mắt anh dừng ở trên chân còn chưa khỏi hẳn của Mạnh Thử Hàn, anh đè nén khát vọng trong lòng rồ nhàn nhạt liếc cô: "Không, em không được."

"......"

Ngón tay Mạnh Thử Hàn chộp vào mặt, nặng nề mà hừ một tiếng.

Áo sơ mi trắng của Khương Kiền nới ỏng ra hai nút áo, hầu kết như ẩn như hiện, giọng nói trầm thấp của anh vang lên: "Đừng nóng vội, chờ chân em khỏi...... thì đừng hướng anh xin tha."

Mạnh Thử Hàn không nhận thua: "Ai xin tha ai trước là chó!"

Cô liếm môi, trên môi còn có mùi rượu trên người Khương Kiền, cô có chút ghét bỏ mà lau xuống, "Tửu lượng mình không tốt còn uống nhiều như vậy, lần sau em cũng sẽ không giúp anh chắn rượu."

Trong mắt Khương Kiền hiện lên một tia ý cười, ngoài miệng lại chỉ là nhàn nhạt đáp.

Vào đêm giao thừa, Mạnh Thử Hàn cùng Khương Kiền sóng vai nằm ở trên giường xem đón xuân, các tiết mục cùng ca vũ biểu diễn chọc Mạnh Thử Hàn liên tiếp cười.

Ngoài biệt thự, ánh đèn tối nay sẽ không tắt và sẽ sáng đến năm mới.

Thỉnh thoảng sẽ có vài tiếng chó sủa mèo kêu trong yên tĩnh,mà hết thảy đều như là bộ dạng hài hòa nhất.

11 giờ 55 phút tối.

MC mặc lễ phục đỏ rực tươi cười dào dạt, trong miệng kêu: "Năm, bốn, ba, hai, một! Năm mới vui vẻ!"

Mạnh Thử Hàn quay đầu đi, ý cười tràn đầy cùng Khương Kiền nói: "Khương tổng, năm mới vui vẻ!"

Tâm tình Khương Kiền  thực không tồi, anh vòng lấy vòng eo tinh tế của Mạnh Thử Hàn, một nụ cười hiếm thấy trên khuôn mặt của anh, anh cũng nói với Mạnh Thử Hàn: "Năm mới vui vẻ."

Đón xuân kết thúc, Mạnh Thử Hàn có chút buồn ngủ.

Dù vậy, cô vẫn có tinh thần đi dạo Weibo, hot search số 1 trên Weibo biến thành năm mới vui vẻ, theo sát sau đó chính là một ít đoạn ngắn của chương trình đón xuân.

Mà cô cùng Đường Hân Viện đã giảm hơn mười vị trí, Đỉnh Minh vẫn luôn tìm thuỷ quân áp xuống, cô đang xem bình luận mắng cô ta thì điện thoại bỗng nhiên bị lấy đi.

Mạnh Thử Hàn ngẩng đầu lên đón nhận ánh mắt của Khương Kiền.

Khương Kiền: "Đã khuya rồi, nên ngủ thôi."

Mạnh Thử Hàn  gỡ tay anh trên eo mình ra, nghiêng người đưa lưng về phía anh rồi tiến vào ổ chăn.

Do Khương Kiền mới vừa tắm xong cho nên trong ổ chăn tất cả đều là mùi sữa tắm trên người anh.

Khuôn mặt Mạnh Thử Hàn do bị ngạt trong chăn nên có chút đỏ ửng, cô nhô đầu ra thì Khương Kiền đã tắt đèn, đèn đường ở bên ngoài biệt thự chiếu vào sáng ngời một vùng như cũ.

Cô mơ mơ màng màng liền ngủ.

Mùng một nên không thể ngủ nướng.

Khương Kiền theo thói quen vẫn luôn  dậy sớm, anh có động tĩnh thì Mạnh Thử Hàn liền ""a"" một tiếng, chậm rãi từ trên giường bò dậy.

Khương Kiền mặc áo ngủ màu xám đậm,do  mới vừa tỉnh ngủ nên trên mặt mang theo vài phần nhập nhèm thiếu một tia lạnh lùng.

Anh nhìn về phía Mạnh Thử Hàn, "Anh đi rửa mặt,  lát nữa chúng ta về Mạnh gia."

Mạnh Thử Hàn gật đầu,buồn ngủ không mở mắt ra được.

Trong chốc lát, Khương Kiền đã  rửa mặt xong rồi  đứng ở trước tủ quần áo chọn quần áo, anh chọn áo len màu xám cùng áo gió đen, cũng không kiêng dè mà đứng ở trước mặt Mạnh Thử Hàn thay quần áo.

Lúc này mọi cơn buồn ngủ của Mạnh Thử Hàn đều bị bừng tỉnh vội duỗi tay che đôi mắt lại: "Khương Kiền anh thực lưu manh!"

Khương Kiền mới vừa mặc quần xong cho nên trần trụi nửa người trên, đường cong trên người nhô lên, Mạnh Thử Hàn đã sớm buông tay ra, quang minh chính đại mà nhìn,Khương Kiền hơi giật mình cho nên dùng áo lông chặn thân thể.

Anh đến phòng tắm thay quần áo.

Vừa ra tới liền nhìn thấy biểu tình của Mạnh Thử Hàn cười như không cười.

Mạnh Thử Hàn cũng bắt đầu mặc quần áo, Khương Kiền vừa bị cô chọc ghẹo cho nên xấu hổ cầm điện thoại đi dưới lầu.

Dì Trịnh đang làm cơm sáng cho nên anh ngồi ở trên sô pha  gửi tin nhắn thoại qua WeChat cho Bạch Hành: "Vô dụng."

Thực nhanh mà Bạch Hành đã trả lời.

Giọng nói lười biếng của người đàn ông truyền đến: "Như thế nào sẽ vô dụng? Bằng thân thể kia của cậu, phụ nữ nào nhìn mà không động tâm cơ chứ? Vợ cậu nhìn xong phản ứng ra sao?"

Khương Kiền nhíu mày suy nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, trả lời: "Cô ấy...... Nói tôi lưu manh." Để chứng minh chính mình không lưu manh, anh lập tức nói: "Là cậu dạy tôi, lưu manh cũng là cậu lưu manh."

"............"

Dì Trịnh làm xong cơm, bà lên lầu đưa cho Mạnh Thử Hàn.

Khương Kiền cũng không cùng Bạch Hành nói thêm gì nữa.

Ăn qua cơm sáng, Khương Kiền liền lái xe mang  Mạnh Thử Hàn trở về Mạnh gia ăn bữa cơm đoàn viên.

Đây là truyền thống của Mạnh gia, mùng một mỗi năm,mấy cái thân thích đều tụ ở bên nhau ăn bữa cơm đoàn viên.

Mấy năm trước do Tinh Quang mới vừa khởi sắc, Khương Kiền cũng rất bận cho nên cũng không đi Mạnh gia ăn bữa cơm đoàn viên, mấy năm nay hết thảy đều  ổn vì thế anh mới lại đây.

Ngay khi  đến bên ngoài biệt thự Mạnh gia đã nghe được tiếng phụ nữ ríu rít đàm tiếu.

Mạnh Thử Hàn xuống xe ngồi ở trên xe lăn để Khương Kiền đẩy cô gõ cửa.

Vừa mới vào cửa, ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người Mạnh Thử Hàn cùng Khương Kiền.

Bà con của Mạnh gia có một người đàn bà đầu óc vấn đề, người đàn bà che miệng cười: "Năm nay Tiểu Hàn  tới có chút muộn nha, đến còn muộn hơn so với thân thích chúng ta."

Mạnh Thử Hàn lười nhác, không tình nguyện mà hô lên: "Cô ba."

Cô ba sau khi cười xong lại là vẻ mặt tiếc hận, quay đầu nhìn về mẹ Mạnh thở dài, "Nhìn đến Tiểu Hàn em lại nghĩ tới Chung Xu, chị dâu trong lòng chị còn khổ sở không?"

Tay Mạnh Thử Hàn chộp vào trên xe lăn, nhìn sắc mặt mẹ Mạnh tái nhợt lại.

Ánh mắt cô lạnh lùng dường như đã quên  trên chân mình có thương tích liền từ trên xe lăn đứng lên, trực tiếp liền ngã xuống.

Thân thể nện ở trên sàn nhà đau đến Mạnh Thử Hàn toát mồ hôi, Khương Kiền cau mày liền duỗi tay đem Mạnh Thử Hàn ôm lên, chặn ngang ôm vào trong ngực.

Mẹ Mạnh lo lắng hỏng rồi, chạy tới hỏi: "Ngã có sao không con? Muốn đi bệnh viện nhìn xem hay không?"

Mặt mày Khương Kiền lạnh lùng, ánh mắt xuyên qua mẹ Mạnh mà nhìn về phía bà cô kia,  cô con gái sau lưng cô ba sợ tới mức run lên cầm cập.

Khương Kiền nhìn về phía mẹ Mạnh rồi cố gắng làm dịu giọng mình lại, "Con mang cô ấy về trong phòng, không đáng ngại."

Mạnh Thử Hàn nắm chặt cổ áo Khương Kiền, chờ tới lên cầu thang cô mới bẹp miệng nói thầm: "Thật là quá đáng, biết rõ chị là khúc mắc của mẹ em, con mẹ nó mỗi năm đều nhắc tới một lần, loại thân thích này đoạn tuyệt quan hệ cho rồi!"

Đôi mắt sáng lấp lánh của cô nhìn về phía Khương Kiền, trong lòng anh đột nhiên vừa động.

Vừa mới còn thực tức giận,ngón tay Mạnh Thử Hàn nắm chặt cười khẽ một tiếng: "Khương tổng, vừa rồi ngực anh giống như là bồn chồn lo lắng."

Khuôn mặt Khương Kiền không đổi, bước chân ổn trọng đi lên lầu, trong lòng anh thực bối rối,cảm thấy mặt mũi của mình sắp bị Mạnh Thử Hàn chọc thủng rồi.

Ánh mắt anh rũ xuống, đạm mạc mà nội liễm,  miệng anh chuẩn bị khéo léo tránh đi đề tài này: "Gần đây em béo, có chút nặng."

"......" Cô nhếch mép, "Khương tiên sinh, xin hỏi ngài có thể đem tôi ném xuống đất sao?"

Khương Kiền: "?"

Những lời này không đủ khéo léo sao? Vì cái gì mà Mạnh Thử Hàn thoạt nhìn có chút tức giận chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện