Khương Tiên Sinh Hôm Nay Cũng Muốn Công Khai
Chương 52: Yêu thích ông xã 4
Editor: Mứt Chanh
Khương Kiền thở dốc một chút, áo khoác bị anh vứt trên mặt đất dính đầy tro bụi.
Anh chỉ mặc áo sơ mi trắng, vạt áo từ trong quần rút ra, nút áo đã bị anh cởi đi hai nút.
Giờ phút này biểu tình của anh không lạnh nhạt giống như lúc trước, ngược lại nhiều kiêu ngạo một chút, cũng không biết có phải ảo giác của Mạnh Thử Hàn hay không.
Thực nhanh, Mạnh Thử Hàn liền biết này không phải ảo giác.
Khương Kiền một quyền đi xuống, nện ở trên mặt Thẩm Hi.
Mạnh Thử Hàn cùng Khương Kiền kết hôn bốn năm, nhìn thấy anh từ trước đến nay là thong dong nội liễm, loại chuyện động thủ này càng chưa từng phát sinh qua.
Hôm nay đây là lần đầu tiên.
Một quyền kia đi xuống, Mạnh Thử Hàn đều có thể nghe được tiếng nắm tay nện ở trên mặt, Thẩm Hi trầm thấp kêu lên đau đớn, cô dựa vào một bên cũng không khỏi "Tê" một tiếng.
Thoạt nhìn thật sự rất đau.
Khương Kiền mỗi một quyền đều hung hăng nện xuống, hoàn toàn mất đi phong độ ngày thường cùng tự phụ, vạt áo theo động tác của anh mà lay động, cũng không biết đánh bao lâu,giọng của Thẩm Hi cũng nhỏ đi, Mạnh Thử Hàn mới cản lại từ phía sau ôm lấy eo Khương Kiền.
"Ông xã, đừng đánh nữa, lại đánh ra mạng người."
Khương Kiền rốt cục cũng dừng lại, cánh tay nổi gân xanh cùng cơ bắp nhô lên ở dưới áo sơ mi trắng chọc vào mắt Mạnh Thử Hàn.
Anh quay người lại đem Mạnh Thử Hàn ôm vào trong ngực, hương nước hoa nam quen thuộc trên người anh cuối cùng làm Mạnh Thử Hàn thoải mái rất nhiều.
Cô duỗi tay vòng lấy cổ Khương Kiền, "Khương tổng, may mắn anh đã đến rồi."
Khương Kiền ôm cô, muốn ôm chặt một chút, rồi lại sợ làm đau cô đành phải thả lỏng ra.
Giọng anh khàn khàn, anh nén lại cơn giận nói: "Xin lỗi, anh đến muộn."
"Không có muộn, vừa vặn tốt."
Cảnh sát tới thực nhanh liền nhanh chóng đem Thẩm Hi bắt giữ, thời điểm nhìn thấy Thẩm Hi người đầy thương tích, không khỏi lôi kéo tay hai người lại hỏi: "Hắn như thế nào thành ra như vậy?"
Mạnh Thử Hàn dẩu dẩu miệng, "Không biết, thời điểm hắn đến đã như vậy, có thể là dân mạng nào đó không quen nhìn hắn đi."
Khương Kiền mím môi, biểu tình lạnh nhạt thủy chung không thay đổi, anh quay đầu đi không nhìn cảnh sát.
Bên trong có nữ cảnh sát tóc ngắn nhoẻn miệng cười, Mạnh Thử Hàn nhớ rõ cô ấy, lúc trước đến mang Chu Bồi đi cũng là cô ấy.
Này cũng coi như là duyên phận.
Nữ cảnh sát cho người mang Thẩm Hi đi, nhìn về phía Mạnh Thử Hàn cùng Khương Kiền nói: "Hai vị có thể cùng đến cục cảnh sát Lâm Sơn làm tường trình hay không?"
Mạnh Thử Hàn: "Đương nhiên có thể, phối hợp cảnh sát điều tra là việc chúng tôi nên làm." Cô cười rộ lên hỏi nữ cảnh sát, "Cảnh sát, cô tên là gì?"
Nữ cảnh sát nhoẻn miệng cười, trả lời: "Trình Lộc."
Mạnh Thử Hàn biết nghe lời: " cảnh sát Trình."
...
Làm xong tường trình thì trời cũng đã tối.
Mạnh Thử Hàn cùng Khương Kiền đều chưa ăn cơm chiều, Khương Kiền liền hỏi cô: "Muốn ăn lẩu sao?"
Đừng nói là lẩu, bây giờ cô nhìn đến món cay một chút liền không thoải mái.
Cô lắc đầu, mệt mỏi mà giữ chặt cánh tay Khương Kiền, đầu nhẹ nhàng gối lên trên vai anh.
Gió đêm thổi qua còn có chút lạnh.
Khương Kiền đem áo khoác phủ lên người cô, sờ trán của cô một chút, "Có phải nơi nào không thoải mái hay không?"
"Không có, chính là muốn về nhà."
Đôi mắt Khương Kiền nhiễm một chút ám sắc, anh nhìn Mạnh Thử Hàn hai giây, ở trước mặt cô chậm rãi ngồi xổm xuống.
"Anh cõng em đến trên xe."
Mạnh Thử Hàn sửng sốt, phút chốc gợi lên khóe môi rồi nhào vào trên lưng Khương Kiền.
Mái tóc anh ngắn ngủn, tóc đen từ trên mặt cô xẹt qua đi có chút mềm cũng có chút ngứa.
Cô ôm cổ anh, cằm để ở trên vai anh nhẹ nhàng thở ra.
"Khương tổng, kỳ thật em có chuyện muốn nói với anh."
Dưới chân Khương Kiền không ngừng lại, ngoài cục cảnh sát đèn đường mờ nhạt đem thân ảnh anh cõng cô kéo dài ra.
Mạnh Thử Hàn nhìn dưới đất, hai người chồng lên nhau giống như là một người.
"Được, về nhà rồi nói." Khương Kiền lên tiếng, "Anh về nhà làm trứng chiên cà chua cho em ăn."
"Anh tự mình làm?"
"Ừ."
Mặt Mạnh Thử Hàn dán ở trên lưng anh, mùi hương mát lạnh làm cô cảm thấy thực thả lỏng, thực thoải mái.
Đầu có chút hôn mê, vừa đến trên xe liền dựa vào ghế ngủ.
Khương Kiền lái xe, dọc theo đường đi thực vững vàng, chờ tới nhà rồi mới đem cô đánh thức.
Đêm đã khuya, đèn đường ngoài biệt thự cũng sắp tắt.
Cô ôm gối ngồi ở trên sô pha chờ Khương Kiền làm trứng chiên cà cho cô.
Kết hôn nhiều năm như vậy, cô chỉ biết Khương Kiền kiếm tiền rất lợi hại, lại hoàn toàn không nghĩ tới anh nấu cơm cũng lợi hại.
Chỉ cần là một chén mì trứng cà chua, liền so với tiệm ăn bên ngoài ngon không biết bao nhiêu lần.
Chỉ là Mạnh Thử Hàn hiện tại không thoải mái nên không có ăn hết.
Khương Kiền nhìn còn thừa nửa chén, nhíu mày không nói gì. Anh cầm chén đũa thu thập rửa sạch sẽ, nhìn thấy cô mệt mỏi mà nằm ở trên sô pha, trong lòng càng thêm lo lắng.
Từ cục cảnh sát về đến nhà, sắc mặt cô liền không tốt lắm, cũng không biết có phải bị bệnh hay không.
Anh đi qua sờ trán Mạnh Thử Hàn, không nóng, nhiệt độ cơ thể thực bình thường.
Mạnh Thử Hàn nhận thấy được động tác cùa anh, giơ tay giữ chặt cánh tay của anh.
Cánh tay anh không giống cô mềm như bông, có chút cứng,cô liền hỏi: "Làm gì vậy?"
"Anh đưa em đi bệnh viện."
Mạnh Thử Hàn nheo mắt, theo bản năng mà sờ soạng bụng mình, hôm nay bị Thẩm Hi lăn lộn như vậy cả người đều khó chịu muốn nôn.
Mí mắt vô lực mà gục xuống, ôm chặt cánh tay Khương Kiền, "Dạ" một tiếng, "Được, đi bệnh viện."
Trong Bệnh viện, đèn đuốc sáng trưng.
Bác sĩ trực ban ngáp dài rồi đem lịch khám bệnh sửa sang lại cho tốt, liền nhìn thấy một người đàn ông cao lớn cõng một cô gái tiến vào.
Sắc mặt cô gái không được tốt, biểu tình uể oải.
Khương Kiền tiến vào liền lạnh giọng nói: "Làm kiểm tra tổng quát."
Bác sĩ bị khí chất lạnh nhạt dọa rồi nơm nớp lo sợ, còn tưởng rằng người phụ nữ này bị bệnh gì nặng lắm.
Sau khi lăn lộn cả đêm, cũng không có trở ngại gì, bác sĩ tay vuốt cằm, "Bọn họ không có việc gì, đứa trẻ cũng không có việc gì, bất quá về sau phải tu dưỡng, chú ý không được ăn cay cũng không được mang giày cao gót."
Bác sĩ nói xong, phòng khám bệnh bỗng nhiên an tĩnh lại.
Lặng ngắt như tờ.
Bác sĩ còn tưởng rằng chính mình nói sai cái gì rồi.
Đôi mắt đen nhánh của Khương Kiền nhìn chằm chằm Mạnh Thử Hàn, cô cũng lên tinh thần nhìn anh cười cười.
Cặp mắt kia của anh cùng lạnh nhạt đạm nhiên ngày thường không chút nào tương đồng.
Ngược lại là nhiều rất nhiều...... ngôi sao.
Khương Kiền phục hồi lại tinh thần,gân xanh trên cánh tay có chút nhô lên.
Anh nhìn về phía bác sĩ, nhàn nhạt nói câu: "Cảm ơn."
Xoay người lại, đem Mạnh Thử Hàn chặn ngang bế lên.
Cô há miệng thở nhẹ một tiếng rồi ôm lấy cổ Khương Kiền, anh xoải bước hướng đến ngoài bệnh viện cùng biểu tình ngưng trọng.
Anh nhẹ nhàng mà đem cô đặt ở trong xe, luôn luôn không có biểu tình gì trên mặt nay lại nhiều lên vài phần khẩn trương, "Thật, thật sự?"
Cô nhịn không được cười , "Bác sĩ đều nói như vậy còn có thể là giả sao?"
Khóe môi anh khẽ động lộ ra một cái tươi cười.
Khóe môi cong lên, ngay cả mặt mày lạnh lẽo đều hiện lên ý xuân phơi phới.
Mạnh Thử Hàn trong nháy mắt nhìn thấy có chút sửng sốt.
Cô vươn tay tới vuốt hai bên mặt Khương Kiền dùng sức mà xoa.
Mặt anh thực tốt,người đàn ông ba mươi mốt tuổi đã bảo dưỡng tốt hơn so với người khác.
Cô cười rộ lên, "Khương tổng, dáng vẻ này của anh làm cho người ta thích nha."
"Em thích liền tốt." Anh kiềm chế tâm tình kích động của mình, suy nghĩ nửa ngày cũng không biết chính mình muốn nói cái gì, đành phải nói, "Về sau em phải tĩnh dưỡng cho tốt, chuyện khác đều không cần phải xen vào."
"Đều nghe anh."
Đêm nay, gió xuân lạnh lẽo, ánh đèn ban đêm cũng mờ nhạt.
Nhưng Mạnh Thử Hàn nhìn thấy điểm sáng duy nhất đó chính là đôi mắt Khương Kiền nhìn về phía cô.
Lộng lẫy chói mắt.
Sau khi xác định thật sự mang thai, công việc của Mạnh Thử Hàn liền đơn giản đi nhiều.
Ngày thường tuy rằng nghỉ ngơi không có đóng phim nhưng ngẫu nhiên cũng có hai cái bìa tạp chí cùng phát ngôn hoạt động, hiện tại, Khương Kiền ngừng công việc của cô lại, Mạnh Chấn Quốc cũng ngừng tài nguyên mà cô có, cô hoàn hoàn toàn toàn thanh nhàn.
Một khi rảnh rỗi cũng chỉ có nghịch điện thoại, lướt cũng không lướt ra cái gì.
Weibo hiện lên mấy chữ to chói lọi —— tình yêu thần tiên của Mạnh Thử Hàn cùng Khương Kiền.
Cô không chút nghĩ ngợi liền nhấn vào, hình ảnh là cô cùng Khương Kiền.
Cuối cùng chính là cô cùng Khương Kiền từ cục cảnh sát đi ra, hình ảnh anh cõng cô đi ra ngoài.
Khi đó cô quá khó chịu, không lo lắng đến cái khác, hiện tại từ đây nhìn vào thế nhưng lại cảm thấy —— này cũng thật là ngọt đến chết!
[ a, tình yêu thần tiên của balo cầu vồng cùng đồng hồ cầu vồng, tôi không cho phép các người không biết! ]
[ nói thật. Ngay từ đầu còn cảm thấy Mạnh Thử Hàn thật là dựa vào thủ đoạn không chính đáng vào cửa hào môn, nhưng hiện tại, chị Thử Hàn yêu cầu này đó thủ đoạn sao??? Người ta vốn dĩ chính là hào môn! ]
[ ô ô ô tay trái Vạn Thịnh, tay phải Khương tổng, một người chiến thắng thực sự là đây! ]
[ chị Thử Hàn! Chị nhìn em xem! Em với chị thất lạc nhiều năm! ]
[ lầu trên tránh ra, tôi mới là con gái chị Thử Hàn ! ]
"Phụt." Cô cười thành tiếng, năm nay cư dân mạng cũng đã ưu tú một chút.
Cô tải ảnh xuống, ở WeChat gửi cho Khương Kiền: "Khương tổng, anh xem hai ta là tình yêu thần tiên, cảm động không cảm động không!"
Khương Kiền thực nhanh đã trả lời: "Bởi vì em là tiên nữ, cho nên là tình yêu thần tiên sao?"
"Phải, em là tiên nữ, anh là tiên nam."
"......"
Sau khi Thẩm Hi bị bắt, tâm tình Mạnh Thử Hàn cũng tốt lên rất nhiều, Đường Hân Viện vài ngày sau cũng tỉnh lại, ở bệnh viện dưỡng mấy ngày liền xuất ngoại.
Đến nỗi đi nơi nào, Mạnh Thử Hàn không có lòng hiếu kỳ đi hỏi.
Bụng cô từng ngày một lớn, rõ ràng không ăn nhiều bao nhiêu nhưng to nhanh chóng.
Mẹ Mạnh không yên lòng Mạnh Thử Hàn ở Khương gia liền thu thập hành lý đến lâm viên Cô Tây, muốn tới chiếu cố Mạnh Thử Hàn.
Kết quả mở cửa ra liền nhìn thấy Khương Kiền mang tạp dề màu hồng phấn, thay Mạnh Thử Hàn lột một múi quýt, còn thập phần tri kỷ mà đút cho cô.
Nhìn thấy mẹ Mạnh tới,thần sắc Khương Kiền đạm nhiên mà đứng lên chào hỏi.
Mẹ Mạnh ho khan một tiếng, không khỏi hỏi: "Lúc này không phải con nên đến công ty sao?"
Khương Kiền liếc nhìn mẹ Mạnh một cái, "Con cảm thấy hẳn là con nên ở nhà."
Mẹ Mạnh mím môi, "Lúc này nó mới chưa đến năm tháng, không có gì đâu."
Khương Kiền lập tức nói: "Không được, con không yên tâm."
Mẹ Mạnh: "......"
Mạnh Thử Hàn cũng là vẻ mặt bất đắc dĩ mà nhìn về phía mẹ Mạnh, mẹ Mạnh lập tức biểu lộ ý tưởng muốn ở chỗ này.
Trên mặt Khương Kiền biểu tình không đồi nhưng trong lòng cũng đã suy nghĩ tìm từ cự tuyệt như thế nào.
Đôi mắt hạt châu của Mạnh Thử Hàn dạo qua một vòng, "Không ổn, mẹ, mẹ đừng lo lắng cho con, nếu mẹ ở chỗ này, con còn phải chăm sóc cho mẹ đó."
Nói xong, Mạnh Thử Hàn ngẩng đầu đưa mắt nhìn Khương Kiền.
Khương Kiền sẽ "Ừm" một tiếng.,
Mẹ Mạnh cái gì cũng đều hiểu rõ, nguyên do đây là bởi vì có chồng liền quên mẹ!
Bất quá trong lòng mẹ Mạnh cũng vui mừng vì Mạnh Thử Hàn gả cho người đàn ông tốt, hiện tại này còn chưa đến năm tháng, cũng đã ở nhà cẩn thận chăm sóc rồi.
Mẹ Mạnh không lay chuyển được Mạnh Thử Hàn cùng Khương Kiền, lại đem hành lý của mình đóng gói đi trở về.
Tiễn mẹ Mạnh đi, Khương Kiền trở về nhìn Mạnh Thử Hàn ngồi gác chân trên sô pha khiến anh không khỏi cười.
Khương Kiền thở dốc một chút, áo khoác bị anh vứt trên mặt đất dính đầy tro bụi.
Anh chỉ mặc áo sơ mi trắng, vạt áo từ trong quần rút ra, nút áo đã bị anh cởi đi hai nút.
Giờ phút này biểu tình của anh không lạnh nhạt giống như lúc trước, ngược lại nhiều kiêu ngạo một chút, cũng không biết có phải ảo giác của Mạnh Thử Hàn hay không.
Thực nhanh, Mạnh Thử Hàn liền biết này không phải ảo giác.
Khương Kiền một quyền đi xuống, nện ở trên mặt Thẩm Hi.
Mạnh Thử Hàn cùng Khương Kiền kết hôn bốn năm, nhìn thấy anh từ trước đến nay là thong dong nội liễm, loại chuyện động thủ này càng chưa từng phát sinh qua.
Hôm nay đây là lần đầu tiên.
Một quyền kia đi xuống, Mạnh Thử Hàn đều có thể nghe được tiếng nắm tay nện ở trên mặt, Thẩm Hi trầm thấp kêu lên đau đớn, cô dựa vào một bên cũng không khỏi "Tê" một tiếng.
Thoạt nhìn thật sự rất đau.
Khương Kiền mỗi một quyền đều hung hăng nện xuống, hoàn toàn mất đi phong độ ngày thường cùng tự phụ, vạt áo theo động tác của anh mà lay động, cũng không biết đánh bao lâu,giọng của Thẩm Hi cũng nhỏ đi, Mạnh Thử Hàn mới cản lại từ phía sau ôm lấy eo Khương Kiền.
"Ông xã, đừng đánh nữa, lại đánh ra mạng người."
Khương Kiền rốt cục cũng dừng lại, cánh tay nổi gân xanh cùng cơ bắp nhô lên ở dưới áo sơ mi trắng chọc vào mắt Mạnh Thử Hàn.
Anh quay người lại đem Mạnh Thử Hàn ôm vào trong ngực, hương nước hoa nam quen thuộc trên người anh cuối cùng làm Mạnh Thử Hàn thoải mái rất nhiều.
Cô duỗi tay vòng lấy cổ Khương Kiền, "Khương tổng, may mắn anh đã đến rồi."
Khương Kiền ôm cô, muốn ôm chặt một chút, rồi lại sợ làm đau cô đành phải thả lỏng ra.
Giọng anh khàn khàn, anh nén lại cơn giận nói: "Xin lỗi, anh đến muộn."
"Không có muộn, vừa vặn tốt."
Cảnh sát tới thực nhanh liền nhanh chóng đem Thẩm Hi bắt giữ, thời điểm nhìn thấy Thẩm Hi người đầy thương tích, không khỏi lôi kéo tay hai người lại hỏi: "Hắn như thế nào thành ra như vậy?"
Mạnh Thử Hàn dẩu dẩu miệng, "Không biết, thời điểm hắn đến đã như vậy, có thể là dân mạng nào đó không quen nhìn hắn đi."
Khương Kiền mím môi, biểu tình lạnh nhạt thủy chung không thay đổi, anh quay đầu đi không nhìn cảnh sát.
Bên trong có nữ cảnh sát tóc ngắn nhoẻn miệng cười, Mạnh Thử Hàn nhớ rõ cô ấy, lúc trước đến mang Chu Bồi đi cũng là cô ấy.
Này cũng coi như là duyên phận.
Nữ cảnh sát cho người mang Thẩm Hi đi, nhìn về phía Mạnh Thử Hàn cùng Khương Kiền nói: "Hai vị có thể cùng đến cục cảnh sát Lâm Sơn làm tường trình hay không?"
Mạnh Thử Hàn: "Đương nhiên có thể, phối hợp cảnh sát điều tra là việc chúng tôi nên làm." Cô cười rộ lên hỏi nữ cảnh sát, "Cảnh sát, cô tên là gì?"
Nữ cảnh sát nhoẻn miệng cười, trả lời: "Trình Lộc."
Mạnh Thử Hàn biết nghe lời: " cảnh sát Trình."
...
Làm xong tường trình thì trời cũng đã tối.
Mạnh Thử Hàn cùng Khương Kiền đều chưa ăn cơm chiều, Khương Kiền liền hỏi cô: "Muốn ăn lẩu sao?"
Đừng nói là lẩu, bây giờ cô nhìn đến món cay một chút liền không thoải mái.
Cô lắc đầu, mệt mỏi mà giữ chặt cánh tay Khương Kiền, đầu nhẹ nhàng gối lên trên vai anh.
Gió đêm thổi qua còn có chút lạnh.
Khương Kiền đem áo khoác phủ lên người cô, sờ trán của cô một chút, "Có phải nơi nào không thoải mái hay không?"
"Không có, chính là muốn về nhà."
Đôi mắt Khương Kiền nhiễm một chút ám sắc, anh nhìn Mạnh Thử Hàn hai giây, ở trước mặt cô chậm rãi ngồi xổm xuống.
"Anh cõng em đến trên xe."
Mạnh Thử Hàn sửng sốt, phút chốc gợi lên khóe môi rồi nhào vào trên lưng Khương Kiền.
Mái tóc anh ngắn ngủn, tóc đen từ trên mặt cô xẹt qua đi có chút mềm cũng có chút ngứa.
Cô ôm cổ anh, cằm để ở trên vai anh nhẹ nhàng thở ra.
"Khương tổng, kỳ thật em có chuyện muốn nói với anh."
Dưới chân Khương Kiền không ngừng lại, ngoài cục cảnh sát đèn đường mờ nhạt đem thân ảnh anh cõng cô kéo dài ra.
Mạnh Thử Hàn nhìn dưới đất, hai người chồng lên nhau giống như là một người.
"Được, về nhà rồi nói." Khương Kiền lên tiếng, "Anh về nhà làm trứng chiên cà chua cho em ăn."
"Anh tự mình làm?"
"Ừ."
Mặt Mạnh Thử Hàn dán ở trên lưng anh, mùi hương mát lạnh làm cô cảm thấy thực thả lỏng, thực thoải mái.
Đầu có chút hôn mê, vừa đến trên xe liền dựa vào ghế ngủ.
Khương Kiền lái xe, dọc theo đường đi thực vững vàng, chờ tới nhà rồi mới đem cô đánh thức.
Đêm đã khuya, đèn đường ngoài biệt thự cũng sắp tắt.
Cô ôm gối ngồi ở trên sô pha chờ Khương Kiền làm trứng chiên cà cho cô.
Kết hôn nhiều năm như vậy, cô chỉ biết Khương Kiền kiếm tiền rất lợi hại, lại hoàn toàn không nghĩ tới anh nấu cơm cũng lợi hại.
Chỉ cần là một chén mì trứng cà chua, liền so với tiệm ăn bên ngoài ngon không biết bao nhiêu lần.
Chỉ là Mạnh Thử Hàn hiện tại không thoải mái nên không có ăn hết.
Khương Kiền nhìn còn thừa nửa chén, nhíu mày không nói gì. Anh cầm chén đũa thu thập rửa sạch sẽ, nhìn thấy cô mệt mỏi mà nằm ở trên sô pha, trong lòng càng thêm lo lắng.
Từ cục cảnh sát về đến nhà, sắc mặt cô liền không tốt lắm, cũng không biết có phải bị bệnh hay không.
Anh đi qua sờ trán Mạnh Thử Hàn, không nóng, nhiệt độ cơ thể thực bình thường.
Mạnh Thử Hàn nhận thấy được động tác cùa anh, giơ tay giữ chặt cánh tay của anh.
Cánh tay anh không giống cô mềm như bông, có chút cứng,cô liền hỏi: "Làm gì vậy?"
"Anh đưa em đi bệnh viện."
Mạnh Thử Hàn nheo mắt, theo bản năng mà sờ soạng bụng mình, hôm nay bị Thẩm Hi lăn lộn như vậy cả người đều khó chịu muốn nôn.
Mí mắt vô lực mà gục xuống, ôm chặt cánh tay Khương Kiền, "Dạ" một tiếng, "Được, đi bệnh viện."
Trong Bệnh viện, đèn đuốc sáng trưng.
Bác sĩ trực ban ngáp dài rồi đem lịch khám bệnh sửa sang lại cho tốt, liền nhìn thấy một người đàn ông cao lớn cõng một cô gái tiến vào.
Sắc mặt cô gái không được tốt, biểu tình uể oải.
Khương Kiền tiến vào liền lạnh giọng nói: "Làm kiểm tra tổng quát."
Bác sĩ bị khí chất lạnh nhạt dọa rồi nơm nớp lo sợ, còn tưởng rằng người phụ nữ này bị bệnh gì nặng lắm.
Sau khi lăn lộn cả đêm, cũng không có trở ngại gì, bác sĩ tay vuốt cằm, "Bọn họ không có việc gì, đứa trẻ cũng không có việc gì, bất quá về sau phải tu dưỡng, chú ý không được ăn cay cũng không được mang giày cao gót."
Bác sĩ nói xong, phòng khám bệnh bỗng nhiên an tĩnh lại.
Lặng ngắt như tờ.
Bác sĩ còn tưởng rằng chính mình nói sai cái gì rồi.
Đôi mắt đen nhánh của Khương Kiền nhìn chằm chằm Mạnh Thử Hàn, cô cũng lên tinh thần nhìn anh cười cười.
Cặp mắt kia của anh cùng lạnh nhạt đạm nhiên ngày thường không chút nào tương đồng.
Ngược lại là nhiều rất nhiều...... ngôi sao.
Khương Kiền phục hồi lại tinh thần,gân xanh trên cánh tay có chút nhô lên.
Anh nhìn về phía bác sĩ, nhàn nhạt nói câu: "Cảm ơn."
Xoay người lại, đem Mạnh Thử Hàn chặn ngang bế lên.
Cô há miệng thở nhẹ một tiếng rồi ôm lấy cổ Khương Kiền, anh xoải bước hướng đến ngoài bệnh viện cùng biểu tình ngưng trọng.
Anh nhẹ nhàng mà đem cô đặt ở trong xe, luôn luôn không có biểu tình gì trên mặt nay lại nhiều lên vài phần khẩn trương, "Thật, thật sự?"
Cô nhịn không được cười , "Bác sĩ đều nói như vậy còn có thể là giả sao?"
Khóe môi anh khẽ động lộ ra một cái tươi cười.
Khóe môi cong lên, ngay cả mặt mày lạnh lẽo đều hiện lên ý xuân phơi phới.
Mạnh Thử Hàn trong nháy mắt nhìn thấy có chút sửng sốt.
Cô vươn tay tới vuốt hai bên mặt Khương Kiền dùng sức mà xoa.
Mặt anh thực tốt,người đàn ông ba mươi mốt tuổi đã bảo dưỡng tốt hơn so với người khác.
Cô cười rộ lên, "Khương tổng, dáng vẻ này của anh làm cho người ta thích nha."
"Em thích liền tốt." Anh kiềm chế tâm tình kích động của mình, suy nghĩ nửa ngày cũng không biết chính mình muốn nói cái gì, đành phải nói, "Về sau em phải tĩnh dưỡng cho tốt, chuyện khác đều không cần phải xen vào."
"Đều nghe anh."
Đêm nay, gió xuân lạnh lẽo, ánh đèn ban đêm cũng mờ nhạt.
Nhưng Mạnh Thử Hàn nhìn thấy điểm sáng duy nhất đó chính là đôi mắt Khương Kiền nhìn về phía cô.
Lộng lẫy chói mắt.
Sau khi xác định thật sự mang thai, công việc của Mạnh Thử Hàn liền đơn giản đi nhiều.
Ngày thường tuy rằng nghỉ ngơi không có đóng phim nhưng ngẫu nhiên cũng có hai cái bìa tạp chí cùng phát ngôn hoạt động, hiện tại, Khương Kiền ngừng công việc của cô lại, Mạnh Chấn Quốc cũng ngừng tài nguyên mà cô có, cô hoàn hoàn toàn toàn thanh nhàn.
Một khi rảnh rỗi cũng chỉ có nghịch điện thoại, lướt cũng không lướt ra cái gì.
Weibo hiện lên mấy chữ to chói lọi —— tình yêu thần tiên của Mạnh Thử Hàn cùng Khương Kiền.
Cô không chút nghĩ ngợi liền nhấn vào, hình ảnh là cô cùng Khương Kiền.
Cuối cùng chính là cô cùng Khương Kiền từ cục cảnh sát đi ra, hình ảnh anh cõng cô đi ra ngoài.
Khi đó cô quá khó chịu, không lo lắng đến cái khác, hiện tại từ đây nhìn vào thế nhưng lại cảm thấy —— này cũng thật là ngọt đến chết!
[ a, tình yêu thần tiên của balo cầu vồng cùng đồng hồ cầu vồng, tôi không cho phép các người không biết! ]
[ nói thật. Ngay từ đầu còn cảm thấy Mạnh Thử Hàn thật là dựa vào thủ đoạn không chính đáng vào cửa hào môn, nhưng hiện tại, chị Thử Hàn yêu cầu này đó thủ đoạn sao??? Người ta vốn dĩ chính là hào môn! ]
[ ô ô ô tay trái Vạn Thịnh, tay phải Khương tổng, một người chiến thắng thực sự là đây! ]
[ chị Thử Hàn! Chị nhìn em xem! Em với chị thất lạc nhiều năm! ]
[ lầu trên tránh ra, tôi mới là con gái chị Thử Hàn ! ]
"Phụt." Cô cười thành tiếng, năm nay cư dân mạng cũng đã ưu tú một chút.
Cô tải ảnh xuống, ở WeChat gửi cho Khương Kiền: "Khương tổng, anh xem hai ta là tình yêu thần tiên, cảm động không cảm động không!"
Khương Kiền thực nhanh đã trả lời: "Bởi vì em là tiên nữ, cho nên là tình yêu thần tiên sao?"
"Phải, em là tiên nữ, anh là tiên nam."
"......"
Sau khi Thẩm Hi bị bắt, tâm tình Mạnh Thử Hàn cũng tốt lên rất nhiều, Đường Hân Viện vài ngày sau cũng tỉnh lại, ở bệnh viện dưỡng mấy ngày liền xuất ngoại.
Đến nỗi đi nơi nào, Mạnh Thử Hàn không có lòng hiếu kỳ đi hỏi.
Bụng cô từng ngày một lớn, rõ ràng không ăn nhiều bao nhiêu nhưng to nhanh chóng.
Mẹ Mạnh không yên lòng Mạnh Thử Hàn ở Khương gia liền thu thập hành lý đến lâm viên Cô Tây, muốn tới chiếu cố Mạnh Thử Hàn.
Kết quả mở cửa ra liền nhìn thấy Khương Kiền mang tạp dề màu hồng phấn, thay Mạnh Thử Hàn lột một múi quýt, còn thập phần tri kỷ mà đút cho cô.
Nhìn thấy mẹ Mạnh tới,thần sắc Khương Kiền đạm nhiên mà đứng lên chào hỏi.
Mẹ Mạnh ho khan một tiếng, không khỏi hỏi: "Lúc này không phải con nên đến công ty sao?"
Khương Kiền liếc nhìn mẹ Mạnh một cái, "Con cảm thấy hẳn là con nên ở nhà."
Mẹ Mạnh mím môi, "Lúc này nó mới chưa đến năm tháng, không có gì đâu."
Khương Kiền lập tức nói: "Không được, con không yên tâm."
Mẹ Mạnh: "......"
Mạnh Thử Hàn cũng là vẻ mặt bất đắc dĩ mà nhìn về phía mẹ Mạnh, mẹ Mạnh lập tức biểu lộ ý tưởng muốn ở chỗ này.
Trên mặt Khương Kiền biểu tình không đồi nhưng trong lòng cũng đã suy nghĩ tìm từ cự tuyệt như thế nào.
Đôi mắt hạt châu của Mạnh Thử Hàn dạo qua một vòng, "Không ổn, mẹ, mẹ đừng lo lắng cho con, nếu mẹ ở chỗ này, con còn phải chăm sóc cho mẹ đó."
Nói xong, Mạnh Thử Hàn ngẩng đầu đưa mắt nhìn Khương Kiền.
Khương Kiền sẽ "Ừm" một tiếng.,
Mẹ Mạnh cái gì cũng đều hiểu rõ, nguyên do đây là bởi vì có chồng liền quên mẹ!
Bất quá trong lòng mẹ Mạnh cũng vui mừng vì Mạnh Thử Hàn gả cho người đàn ông tốt, hiện tại này còn chưa đến năm tháng, cũng đã ở nhà cẩn thận chăm sóc rồi.
Mẹ Mạnh không lay chuyển được Mạnh Thử Hàn cùng Khương Kiền, lại đem hành lý của mình đóng gói đi trở về.
Tiễn mẹ Mạnh đi, Khương Kiền trở về nhìn Mạnh Thử Hàn ngồi gác chân trên sô pha khiến anh không khỏi cười.
Bình luận truyện