Khuy Thiên Chi Kính
Chương 14: Phiên Ngoại 4
"Người cảm thấy, con chung tình với người là vì đang phải chịu ảnh hưởng của ma chủng? Ở trong mắt người, tâm ý của con xấu xa dơ bẩn như vậy sao?" Đường Úc chất vấn.
Phải, và không phải. Đối mặt với câu hỏi của Đường Úc, Nhược Mộc không trả lời được. Đôi mắt Đường Úc đỏ au, thần sắc quật cường, bướng bỉnh khiến y không có cách nào nói ra đáp án. Y cũng không nhận ra, từ khi nào mà Đường Úc đã cao hơn mình một tấc (10cm) rồi.
Cuối cùng, Nhược Mộc rũ mắt nói: "Đường Úc, ta không thích ngươi, chúng ta không thể ở bên nhau."
Đường Úc lập tức quay người đi, Nhược Mộc không nhìn thấy một giọt nước mắt của hắn rơi xuống. Hai người trầm mặc một lúc lâu, Nhược Mộc nhìn bóng lưng của Đường Úc, thần sắc phức tạp, lại không biết nên mở miệng thế nào.
Đường Úc siết chặt tay thành nắm, thở ra một hơi dài, cố gắng khiến cho thanh âm của mình bình tĩnh lại, không tỏ ra yếu ớt, "Con biết rồi. Con mệt, người ra ngoài trước đi."
Đường Úc vẫn không chịu quay mặt lại, Nhược Mộc chần chừ thêm một lát, cuối cùng nói: "Nghỉ ngơi cho tốt, ta đi tìm cách giải quyết chuyện kia."
Nhược Mộc ra ngoài, đóng cửa phòng lại, Đường Úc vô lực ngã ngồi lên giường, bả vai sụp xuống. Hắn chớp chớp mắt, đã khô khốc và sưng vù, nhưng lại không khóc được nữa. Ma chủng trong cơ thể không có động tĩnh, nhưng hắn lại có cảm giác thịt xương cả người mình đang bị tách rời, bị lóc ra, những sợi tơ lòng đang siết lại, đông đặc máu huyết, khiến hắn có cảm giác mình không sống nổi nữa.
Hắn vốn đã tính sẽ không dùng phương thức đường đột như vậy cho y biết. Hắn biết rõ Nhược Mộc sẽ không tiếp nhận tình cảm này nên mới càng cẩn thận, từng chút từng chút kiềm chế mình. Từ lúc nhận ra tâm ý của bản thân đến giờ đã gần một vạn năm, nhưng hôm nay, vì một bức tranh, vì một viên ma chủng, đã khiến hắn thất bại thảm hại.
Suốt hai ngày Đường Úc không ra khỏi cửa, Nhược Mộc cũng nhẫn nhịn, không tới hỏi thăm.
Hai ngày này Nhược Mộc cũng đã suy nghĩ rất nhiều, ban đầu khi nhìn thấy bức tranh kia của Đường Úc, y kinh ngạc hơn là tức giận, nhưng sau đó là xấu hổ và giận dữ, y không rõ, vì sao Đường Úc lại thích y, là thích giống giữa nam và nữ, tình ý phu thê.
Y nhớ lại từ lúc hai người bắt đầu ở chung cho đến nay, mới phát hiện, rất nhiều thời điểm Đường Úc đã sớm vượt qua ranh giới. Ví dụ như thích nhìn y chằm chằm, thích vẽ y, thích ngủ chung giường, rõ ràng có thói quen sạch sẽ nhưng lại không chút kiêng kỵ dùng chung đồ dùng ăn cơm với y, săn sóc y tỉ mỉ, có thể hiểu rõ cảm xúc vui buồn của y... nếu đổi lại là một cô gái, có lẽ y sẽ sớm phát hiện. Nhưng không may, suốt ngần ấy năm y chưa từng ở chung thân mật với nữ tử nào nên tự nhiên cũng sẽ không suy nghĩ theo hướng đó.
Một cảm giác thất bại to lớn ập đến, y đã dạy hư một đứa trẻ, cô phụ giao phó của tộc Kỳ Lân. Nhưng Đường Úc là đứa trẻ y tự mình nuôi lớn, bây giờ là bạn tốt tri kỷ của y, y thật sự không đành lòng nhìn hắn thương tâm. Hôm trước y tức giận, mất bình tĩnh, nói sai nhiều lời, thật sự đã khiến Đường Úc cực kỳ đau lòng.
Nhiều năm ở chung, y hiểu rõ, nếu Đường Úc tức giận, hắn nhất định sẽ khiến người chọc mình tức giận không được sống yên bình, nhưng nếu tránh đi không gặp, vậy là đã thất vọng và thương tâm đến tột đỉnh.
Vẫn là đau dài không bằng đau ngắn, thái độ của y không sai, y không có tình cảm đối với Đường Úc, không thể ở bên nhau, nên nói rõ ràng.
Nhược Mộc bảo đầu bếp và con cháu Linh tộc lên núi Vụ Linh hỗ trợ giải quyết sự vụ trở về nhà đi, mặc dù y không hẳn cần những người này tới làm việc nhưng y vẫn gọi tới để tăng thêm sinh khí cho núi Vụ Linh, ở thời điểm Đường Úc tránh mặt không gặp, và ở thời điểm về sau khi Đường Úc đi mất.
Ngày thứ ba, Đường Úc gõ cửa phòng Nhược Mộc, một người đứng bên ngoài, một người đứng bên trong, nhìn nhau một hồi lâu.
"Muốn vào không?" Nhược Mộc chủ động hỏi.
Đường Úc trầm mặc, chậm rãi lắc đầu, "Con muốn hỏi, vì sao, không thể thích con?"
Nhược Mộc kinh ngạc, không ngờ hắn lại không cố kỵ gì, hỏi thẳng ra như vậy. Nhược Mộc hơi căng thẳng, tay đặt trên khung cửa hơi siết, y suy nghĩ vài giây, đáp: "Ta chưa bao giờ xem ngươi là bạn lữ, không phải vì chúng ta đều là nam tử, mà là bởi vì ngươi là đứa trẻ mà ta nuôi lớn."
"Con không phải con của người!" Đường Úc phản bác.
Nhược Mộc lắc đầu cười, "Ta biết, những năm này ta cũng không còn coi ngươi là đứa trẻ nữa. Ngươi trưởng thành, là bạn tốt, là tri kỷ, nhưng chưa bao giờ là bạn lữ."
Đường Úc trầm mặc một hồi, "Về sau thì sao? Con có thể chờ..."
"Về sau cũng không phải!" Nhược Mộc ngắt lời hắn, bổ sung thêm một câu, "Về sau cũng không phải."
"Vì sao? Rốt cuộc con không tốt chỗ nào, hay không xứng được người thích?" Vì sao người tuyệt tình như vậy? Không chịu nhìn con nhiều thêm một chút? Nhất định không cho con cơ hội?
"Đường Úc, xin lỗi." Nhược Mộc nhìn Đường Úc, nghiêm túc nói: "Sau khi loại bỏ ma chủng, ngươi hãy xuống núi đi. Tương lai, nếu ngươi nguyện ý, cưới vợ cũng được, đoạn tụ với người khác cũng được..."
"Người đuổi con đi?" Đường Úc khiếp sợ, bàng hoàng và thất vọng. Hóa ra, y còn có thể tuyệt tình hơn nữa. Đường Úc nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Người cứ như vậy không chứa chấp con nữa? Con ở núi Vụ Linh sẽ khiến người cảm thấy dơ bẩn sao?"
"Ta không có ý đó!" Nhược Mộc vội vàng giải thích, "Ta chỉ hy vọng ngươi trải nghiệm thêm nhiều cuộc sống khác..."
"Không cần!" Đường Úc ngắt lời, khóe môi lộ ra nụ cười tự giễu, trong mắt là bi thương và trống rỗng, "Đường Úc ta, chưa bao giờ sống vì mong đợi của người khác, kể cả ngươi!"
Nhược Mộc chợt ý thức được gì đó, vươn tay muốn chạm vào Đường Úc, nhưng hắn nhanh chóng lùi lại, ánh mắt trở nên lạnh nhạt, linh khí quanh thân tán loạn, nổi lên sát khí.
"Tiểu Úc! Không được để nó khống chế!" Nhược Mộc bước tới gần Đường Úc, hắn lại càng lùi xa hơn.
Xung quanh cơ thể Đường Úc bắt đầu tràn ngập ma khí, "Nhược Mộc...", hắn chưa bao giờ gọi thẳng tên y như vậy.
"Nếu ngươi cảm thấy ta tâm duyệt ngươi vì chịu ảnh hưởng của viên ma chủng này, vậy thì ngươi không cần nghĩ cách loại bỏ nó ra khỏi cơ thể ta nữa."
"Ngươi có thể không yêu ta, thậm chí không thừa nhận tâm ý của ta, nhưng ta yêu hay không yêu, do tự ta quyết định!" Hai mắt Đường Úc biến thành màu đỏ, hoàn toàn bị ma khí xâm chiếm.
Nhược Mộc hoảng sợ, y phải ngăn Đường Úc lại, không thể để hắn đọa ma. Y ra tay, muốn dùng linh lực trói Đường Úc nhưng hắn lắc mình tránh né, tốc độ nhanh hơn bình thường không ít.
Nhưng Nhược Mộc là người hơn Đường Úc năm vạn tuổi, y vẫn có thể dùng linh lực trói Đường Úc lại. Trong một khắc linh lực quấn lên thân thể Đường Úc, ma khí bị linh khí thuần túy đánh tan, đồng thời làm bỏng Đường Úc, khiến hắn phát ra tiếng gào rống.
"Sao có thể?!" Nhược Mộc kinh sợ, mau chóng nới lỏng linh lực trói buộc, "Linh lực tại sao lại làm bỏng cơ thể thần thú của ngươi?"
Đường Úc điên cuồng cười to, "Bắt đầu từ hôm nay, đồ đệ bất hiếu Đường Úc không nhọc lòng Thần quân lo lắng nữa. Núi Vụ Linh này, ta sẽ không bao giờ đặt chân lên nữa!"
Đường Úc đọa ma, rời khỏi núi Vụ Linh. 200 năm sau, trên dưới Linh tộc không hề có ai gặp qua thân ảnh của Đường Úc. Nhược Mộc tìm kiếm khắp nơi, thậm chí tìm đến cả Ma uyên nhưng cũng không thấy.
Một thời gian sau, Nhược Mộc mới hiểu, không thể tìm được, trên thế gian không còn tồn tại Kỳ Lân Đường Úc nữa.
Nhược Mộc nói với Phượng Xuyên, mất đi người mà ngươi quan tâm, cuộc sống sẽ không còn ý nghĩa gì nữa, nhưng chỉ có một mình ngươi hiểu mà thôi. Núi Vụ Linh không có Đường Úc, vẫn bốn mùa xuân hoa nở như cũ, nhưng rét lạnh tận xương.
Nếu Đường Úc muốn vị trí Linh Vương, y sẽ không nói hai lời, lập tức nhường lại. Nhưng nếu không có Đường Úc, mặc dù có thể con cháu đầy đàn, có thể làm Linh tộc phồn vinh thịnh vượng, trong lòng vẫn sẽ trống rỗng. Đường Úc và Nhược Mộc, vừa là thầy vừa là bạn, cùng chung chí hướng, cùng nhau phục hưng Linh tộc.
Thẳng đến 200 năm sau, Nhược Mộc thu Cửu Tích làm đồ đệ, Đường Úc quay lại núi Vụ Linh, đả thương Cửu Tích, chất vấn Nhược Mộc: "Ngươi đã đáp ứng với ta không thu đồ đệ nữa! Ngươi đã đồng ý rồi!"
Nhược Mộc vừa trị thương cho Cửu Tích, vừa nói với Đường Úc, "Ta đồng ý với ngươi, nhưng ngươi đã không còn trên thế gian này nữa." Nhược Mộc suýt chút nữa thốt ra "Là ngươi bỏ ta trước", may kịp nuốt trở lại, cúi đầu không nhìn thẳng vào Đường Úc.
Nhưng Đường Úc lại hiểu, âm trầm cười, "Đúng vậy, là ta không cần sư phụ trước."
Sắc mặt Nhược Mộc cứng đờ, lại nghe Đường Úc nói tiếp, "Bởi vì ta không muốn làm đồ đệ của ngươi, ta muốn làm người yêu của ngươi."
Nhược Mộc kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện những lời này Đường Úc đang cố tình nói với Cửu Tích nằm trong ngực y, "Ngươi nói với nó những lời này làm gì? Nó chỉ là một đứa trẻ!"
Hai người hoàn toàn không nhận ra, Nhược Mộc không hề dùng lý do thoái thác nào phản bác lại Đường Úc.
Đường Úc giơ một ngón tay lắc qua lắc lại, "Không, nàng hiểu."
—
Lời tác giả:
Tiểu Cửu Tích: "Sư phụ! Có yêu quái! Hù chết bảo bảo!"
Nhưng mà, Tiểu Đường Úc ơi, đã nói "không bao giờ đặt chân lên núi Vụ Linh nữa" cơ mà? Mặt có đau không?
—
Chương 53 <Dẫn Hồn Lục> – Ma quân Không Ngộ
Đường Úc ngồi xổm xuống, gằn giọng nói với Cửu Tích: "Nghe được chưa? Sư phụ ngươi là của ta, tuyệt đối không được đánh chủ ý lên người y."
Cửu Tích bị Đường Úc nhìn chằm chằm, ngốc nghếch chớp mắt một cái, sau đó quay mặt đi vùi đầu vào lòng Nhược Mộc, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, "Biết rồi."
Nhược Mộc không nghe rõ, Đường Úc lại nghe rất rõ, hắn cười ha ha, "Tiểu nha đầu thật đáng yêu, bảo sao ngươi thích nó." Hắn nói với Nhược Mộc, "Còn tưởng rằng sẽ giống ta, là một đứa nhóc không biết trời cao đất dày là gì!"
Đường Úc lấy từ trong ống tay áo ra một viên giao châu cực to, "Tặng tiểu sư muội, đây là quà gặp mặt." Sau đó thong thả ung dung đi ra khỏi phòng.
"Đường Úc!" Nhược Mộc hô lên, Đường Úc dừng lại, Nhược Mộc đặt Cửu Tích lên giường, đuổi theo hắn.
"Đường Úc!"
"Muốn nói gì?"
"Ngươi... có khỏe không?"
"Hờ! Như ngươi đã thấy!" Đường Úc dang hai tay ra, hắn bây giờ mặc một thân hắc y, khắp người toàn là ma khí, đôi mắt cũng đã bị ma khí nhuộm kín, đen đặc, hung ác, nham hiểm, nhưng Nhược Mộc lại mơ hồ ngửi thấy mùi máu.
"Ngươi bị thương?"
Đường Úc mỉm cười, ánh mắt lại lạnh lùng, "Có lẽ là dính máu của người khác."
Nhược Mộc không nói có tin hay không, một hồi lâu sau mới nói tiếp: "Đường Úc, trở về đi."
Ánh mắt Đường Úc khẽ động, tươi cười càng thêm tùy ý, "Ngươi yêu ta sao?"
"Không..." Nhược Mộc phủ nhận theo phản xạ, "Ta không có ý này, ở bên ngoài không tốt bằng núi Vụ Linh. Lúc trước là ta nghĩ sai, để ngươi chịu oan ức rồi."
Trong mắt Đường Úc lóe lên một tia sáng, nhưng rất nhanh đã biến mất, "Cho nên? Thần quân muốn giấu giếm Ma tộc sao?"
Nhược Mộc nói: "Ta đã tìm được phương pháp loại bỏ ma chủng, nhưng sẽ tổn hại một phần tu vi của ngươi."
"Sau đó thì sao?" Đường Úc cười nói, "Sau khi loại bỏ ma chủng, ta có thể tiếp tục làm đồ đệ ngoan ngoãn của ngươi?"
Nhược Mộc nhìn Đường Úc, "Đường Úc, chỉ có một việc này, ta không thể đồng ý với ngươi."
Đường Úc đột nhiên thu lại nụ cười, "Nhưng ta chỉ cầu duy nhất một điều này thôi."
Nhược Mộc trầm mặc, cuối cùng lắc đầu.
"Ài!" Đường Úc nói, "Vậy thì không cần nữa."
Cửu Tích ghé vào cửa sổ, nhìn thấy Đường Úc phất tay áo xoay người rời đi, còn sư phụ ngẩn ngơ nhìn mặt đất xuất thần.
Những lời kia của người mặc áo đen, nàng nghe hiểu, tuy rằng còn nhỏ nhưng bẩm sinh đã là linh thú thông minh. Trong lòng Cửu Tích cũng biết, người áo đen kia đang bị thương, cũng không ra tay tàn nhẫn, chỉ là nhìn hơi hung ác mà thôi, có thêm sư phụ che chở, nàng cũng không còn sợ nữa. Từ cuộc nói chuyện của hắn và sư phụ, người áo đen này hẳn là sư huynh của nàng?
Hôm nay trong tiệc bái sư, Cửu Tích đã nghe được một ít lời đồn, đại đồ đệ của sư phụ là thần thú Kỳ Lân cuối cùng, tên là Đường Úc, nhưng mất tích đã lâu rồi.
Vì sao trên người sư huynh lại có hơi thở giống Du ca ca? Nàng biết đó là ma khí! Tuy không rõ vì sao ca ca lén lui tới với Ma tộc nhưng nàng cảm thấy Du ca ca là người tốt, không phải là kiểu Linh tộc lúc nào cũng hô đánh hô giết Ma tộc.
Ngày hôm sau, Tiểu Cửu Tích không nhịn được nữa, rầu rĩ hỏi Nhược Mộc: "Sư phụ, người tối hôm qua là sư huynh sao?"
Nhược Mộc giật mình, lộ ra một nụ cười chua xót, "Đúng vậy, tính tình sư huynh con rất thúi, dọa con rồi đúng không?"
Tiểu Cửu Tích lắc đầu, "Không đâu, người xem, vết thương đã khỏi rồi."
Tiểu Cửu Tích ngửa cổ lên, dấu tay bị bóp cổ hôm qua đã không còn. Nhược Mộc cũng phát hiện, dấu tay đêm qua trên cổ Cửu Tích rất đáng sợ nhưng chưa khiến nàng tổn thương quá nặng, y mới dùng một chút linh lực vết máu bầm đã tan ngay rồi.
Nhược Mộc cong môi, "Con không sợ hắn sao?"
"Vì sao phải sợ?" Cửu Tích hỏi, "Bởi vì huynh ấy là Ma sao?"
Nhược Mộc kinh ngạc, hóa ra ma khí trên người Đường Úc đã đậm đến nỗi một tiểu nha đầu như Cửu Tích cũng có thể nhìn ra, là hắn cố ý hay là đang thoải mái đắm chìm vào?
Cửu Tích nói tiếp: "Nếu sư huynh là người xấu, con cũng không sợ! Sư phụ dạy con phép thuật, con sẽ không sợ!"
Nhược Mộc không biết Đường Úc có bị tính là người xấu hay không. Hắn đọa ma là thật, nhưng Nhược Mộc vẫn nguyện ý tin rằng Đường Úc sẽ không làm bạn với Ma tộc, giết người vô số, làm chuyện ác tứ phương.
Vì vậy Nhược Mộc giải thích với Cửu Tích: "Sư huynh con không phải người xấu, chỉ là tính tình hắn quá xấu, giận dỗi với ta."
Cửu Tích cái hiểu cái không gật đầu, "Sư huynh và sư phụ giận nhau, bỏ nhà ra đi?"
Nhược Mộc gật đầu, Cửu Tích nói tiếp, "Khi con còn nhỏ cũng hay giận dỗi với ca ca, bỏ nhà trốn đi, ca ca rất nhanh sẽ tìm được con, sau đó đánh mông!" Cửu Tích đột nhiên che kín miệng mình, căng thẳng nhìn Nhược Mộc.
Nhược Mộc: "....."
Cửu Tích đứng lên, bịt hai tai Nhược Mộc lại, "Sư phụ không nghe thấy gì hết!"
Nhược Mộc: "....."
"Ta nghe thấy rồi, đánh mông." Nhược Mộc cười to, "Về sau nếu Cửu Nhi không nghe lời sư phụ cũng sẽ bị đánh mông!"
Cửu Tích dậm chân, bịt hai tai mình lại, "Không nghe thấy không nghe thấy!"
Nhược Mộc cảm thấy Cửu Tích đúng là một đứa nhỏ hài hước, không thể ngừng cười. Cửu Tích gấp đến mức mặt đỏ tai hồng, "Cửu Nhi rất nghe lời, sư huynh mới là người phải bị đánh mông!"
Nhược Mộc ngẩn người, nhớ lại hồi Đường Úc còn nhỏ, rất không ngoan, giận lên là ném đồ lung tung, nhưng y trước nay chưa từng động thủ đánh hắn. Nếu đánh mông Tiểu Đường Úc, không biết hắn sẽ có biểu cảm gì. Nhược Mộc tưởng tượng, cười càng thoải mái.
Cửu Tích cho rằng sư phụ đang cười mình, thẹn quá hóa giận xoay người chạy đi. Nhược Mộc cười một hồi, phát hiện khóe mắt của mình đã thấm ướt.
Buổi tối, Nhược Mộc mơ thấy Đường Úc. Tiểu Đường Úc lại ném đồ, lại không thèm để ý người khác, Nhược Mộc ấn hắn lên đùi, đánh mông hắn. Tiểu Đường Úc giãy giụa phản kháng nhưng không hề kêu đau. Cuối cùng, hắn hung hăng cắn vào mặt bên ngoài đùi y một cái. Nhược Mộc buông tay, nhìn thấy Tiểu Đường Úc đang oán hận trừng mắt nhìn mình, sau đó từ từ biến thành bộ dạng sau khi đọa ma, vẫn hung ác nhìn mình chằm chằm.
Nhược Mộc bừng tỉnh dậy, trong lòng còn sợ hãi, vô thức sờ đùi, nghĩ thầm, thật đúng là tính tình của cẩu mà!
Cuối cùng Nhược Mộc cũng không thể hoàn thành nguyện vọng "đánh mông", đại đồ đệ tính tình rất thúi, nhưng bây giờ y không quản được nữa, tiểu đồ đệ lại cực kỳ ngoan ngoãn, thỉnh thoảng nghịch ngợm, y cũng chỉ lấy sáo ngọc hoặc quạt xếp gõ trán nàng mà thôi.
Sau đêm hôm đó, lần thứ hai Nhược Mộc mất tin tức của Đường Úc. 300 năm sau, Ma quân tân nhiệm xuất hiện.
Trong 300 năm này, Ma tộc đã xảy ra mấy lần nội chiến, mục đích là để cắn nuốt ma chủng.
Trên thực tế Ma tộc cũng chia ra nhiều phái khác nhau. Ma tộc trời sinh, chứa ma chủng nguyên thủy của Ma tộc và những hậu duệ được sinh ra, tuy nhiên số lượng còn rất ít.
Mà một bộ phận khác, hai ngàn năm trước, sau khi Nhân tộc bắt đầu tu tiên, bị đọa vào ma đạo, biến thành người tu ma, và yêu thú. Bọn họ hoặc là phụ thuộc vào Ma tộc trời sinh, hoặc là tự mình sáng lập giáo phái.
Tuy phân ra nhiều nhánh nhưng chỉ cần có Ma quân xuất hiện thì Ma tộc trời sinh hay ma tu đều sẽ tuyệt đối phục tùng.
Bởi vì cách tu luyện nghịch thiên, không theo lẽ thường nên phần lớn tính tình của Ma tộc là ngang ngược bạo lực, thích giết chóc.
Người tu ma đạo hoặc yêu ma, tu vi chia thành Tụ Khí, Luyện Thể, Ngưng Nguyên, Ma Anh, Xuất Khiếu, Ly Thức, Hợp Thể, Độ Kiếp, và nhiều cấp bậc phụ.
Nhưng Ma tộc có ma chủng trời sinh không giống vậy, bản thân bọn họ đã có tu vi ít nhất là tương đương với Ma Anh, bản chất hoàn toàn khác các ma tu, cho nên được bầu làm Ma tôn, các Ma tôn sẽ có lãnh địa của riêng mình ở Ma tộc.
Bọn họ có thể tu luyện ma đạo giống những Ma tộc khác, cũng có thể cắn nuốt ma chủng để nâng cao tu vi, cho đến khi Ma quân ra đời, họ sẽ tự nguyện quy thuận Ma quân hoặc bị Ma quân cắn nuốt.
Ma chủng trong cơ thể bọn họ có từ mười vạn năm trước, nhưng trong mười vạn năm không ngừng cắn nuốt lẫn nhau, cuối cùng còn tồn tại chỉ có năm vị Ma tôn, tu vi đều ở giữa tầng Hợp Thể và Độ Kiếp.
Trong 300 năm đó, một vị Ma tôn bạo ngược đã nhấc lên tinh phong huyết vũ. Trong người hắn có chứa ma chủng, nhưng không có lãnh địa của mình, xuất hiện bất ngờ từ một nơi nào đó.
Hắn độc ác tàn bạo, dùng một cây Ma đàn đại sát tứ phương, liên tiếp cắn nuốt năm vị Ma tôn kia, trở thành Ma tộc duy nhất có chứa ma chủng, sau đó nhẹ nhàng phá trận pháp của Ma quân tiền nhiệm, tiến vào Ma cung, ngồi vào vị trí Ma quân, tự xưng là "Không Ngộ".
Ma tộc trải qua một đợt thanh lọc, nghênh đón Ma quân tân nhiệm, quần ma phấn chấn, trong cơ thể như bừng lên một hy vọng mới, thậm chí mong chờ hắn sẽ giống Ma quân Thí Thiên, dẫn dắt Ma tộc tiêu diệt những tộc khác.
Nói thật thì, ngoại trừ thù hận của Ma tộc và Thần tộc từ thời nguyên thủy, đến nỗi khiến đời sau không ngừng đánh nhau một mất một còn, mâu thuẫn của Ma tộc và Nhân tộc, cái mà gọi là chính tà không đội trời chung chỉ là do bản thân tự cho mình là đúng mà thôi.
Ma tộc kiêu ngạo phách lối, tính tình thất thường, ham mê giết chóc, tu giả Nhân tộc tự nhận mình là chính đạo, tuyên bố không đội trời chung với Ma tộc. Nhưng thực tế thì, Ma tộc đi đến đâu cũng bị mọi người hô đánh, mà tu giả Nhân tộc lại coi chuyện giết người đoạt bảo vật của nhau là bình thường. Nếu muốn nói ai đúng ai sai, ai chính ai tà thì không thể nói rõ được.
Yến tiệc đăng cơ của Ma quân còn chưa kết thúc, tân Ma quân Không Ngộ của bọn họ lại xuất hiện trên núi Vụ Linh của Linh tộc.
"Rượu mừng của ta, ngươi không tới uống sao?"
—
Lời tác giả:
Đường Úc: "Mời ngươi tới uống rượu mừng của ta!"
Nhược Mộc: "Ngươi muốn thành thân rồi? Ai vậy? Vì dân trừ hại!"
Đường Úc: (╬ ̄皿 ̄)
*** Hết PN 4
Phải, và không phải. Đối mặt với câu hỏi của Đường Úc, Nhược Mộc không trả lời được. Đôi mắt Đường Úc đỏ au, thần sắc quật cường, bướng bỉnh khiến y không có cách nào nói ra đáp án. Y cũng không nhận ra, từ khi nào mà Đường Úc đã cao hơn mình một tấc (10cm) rồi.
Cuối cùng, Nhược Mộc rũ mắt nói: "Đường Úc, ta không thích ngươi, chúng ta không thể ở bên nhau."
Đường Úc lập tức quay người đi, Nhược Mộc không nhìn thấy một giọt nước mắt của hắn rơi xuống. Hai người trầm mặc một lúc lâu, Nhược Mộc nhìn bóng lưng của Đường Úc, thần sắc phức tạp, lại không biết nên mở miệng thế nào.
Đường Úc siết chặt tay thành nắm, thở ra một hơi dài, cố gắng khiến cho thanh âm của mình bình tĩnh lại, không tỏ ra yếu ớt, "Con biết rồi. Con mệt, người ra ngoài trước đi."
Đường Úc vẫn không chịu quay mặt lại, Nhược Mộc chần chừ thêm một lát, cuối cùng nói: "Nghỉ ngơi cho tốt, ta đi tìm cách giải quyết chuyện kia."
Nhược Mộc ra ngoài, đóng cửa phòng lại, Đường Úc vô lực ngã ngồi lên giường, bả vai sụp xuống. Hắn chớp chớp mắt, đã khô khốc và sưng vù, nhưng lại không khóc được nữa. Ma chủng trong cơ thể không có động tĩnh, nhưng hắn lại có cảm giác thịt xương cả người mình đang bị tách rời, bị lóc ra, những sợi tơ lòng đang siết lại, đông đặc máu huyết, khiến hắn có cảm giác mình không sống nổi nữa.
Hắn vốn đã tính sẽ không dùng phương thức đường đột như vậy cho y biết. Hắn biết rõ Nhược Mộc sẽ không tiếp nhận tình cảm này nên mới càng cẩn thận, từng chút từng chút kiềm chế mình. Từ lúc nhận ra tâm ý của bản thân đến giờ đã gần một vạn năm, nhưng hôm nay, vì một bức tranh, vì một viên ma chủng, đã khiến hắn thất bại thảm hại.
Suốt hai ngày Đường Úc không ra khỏi cửa, Nhược Mộc cũng nhẫn nhịn, không tới hỏi thăm.
Hai ngày này Nhược Mộc cũng đã suy nghĩ rất nhiều, ban đầu khi nhìn thấy bức tranh kia của Đường Úc, y kinh ngạc hơn là tức giận, nhưng sau đó là xấu hổ và giận dữ, y không rõ, vì sao Đường Úc lại thích y, là thích giống giữa nam và nữ, tình ý phu thê.
Y nhớ lại từ lúc hai người bắt đầu ở chung cho đến nay, mới phát hiện, rất nhiều thời điểm Đường Úc đã sớm vượt qua ranh giới. Ví dụ như thích nhìn y chằm chằm, thích vẽ y, thích ngủ chung giường, rõ ràng có thói quen sạch sẽ nhưng lại không chút kiêng kỵ dùng chung đồ dùng ăn cơm với y, săn sóc y tỉ mỉ, có thể hiểu rõ cảm xúc vui buồn của y... nếu đổi lại là một cô gái, có lẽ y sẽ sớm phát hiện. Nhưng không may, suốt ngần ấy năm y chưa từng ở chung thân mật với nữ tử nào nên tự nhiên cũng sẽ không suy nghĩ theo hướng đó.
Một cảm giác thất bại to lớn ập đến, y đã dạy hư một đứa trẻ, cô phụ giao phó của tộc Kỳ Lân. Nhưng Đường Úc là đứa trẻ y tự mình nuôi lớn, bây giờ là bạn tốt tri kỷ của y, y thật sự không đành lòng nhìn hắn thương tâm. Hôm trước y tức giận, mất bình tĩnh, nói sai nhiều lời, thật sự đã khiến Đường Úc cực kỳ đau lòng.
Nhiều năm ở chung, y hiểu rõ, nếu Đường Úc tức giận, hắn nhất định sẽ khiến người chọc mình tức giận không được sống yên bình, nhưng nếu tránh đi không gặp, vậy là đã thất vọng và thương tâm đến tột đỉnh.
Vẫn là đau dài không bằng đau ngắn, thái độ của y không sai, y không có tình cảm đối với Đường Úc, không thể ở bên nhau, nên nói rõ ràng.
Nhược Mộc bảo đầu bếp và con cháu Linh tộc lên núi Vụ Linh hỗ trợ giải quyết sự vụ trở về nhà đi, mặc dù y không hẳn cần những người này tới làm việc nhưng y vẫn gọi tới để tăng thêm sinh khí cho núi Vụ Linh, ở thời điểm Đường Úc tránh mặt không gặp, và ở thời điểm về sau khi Đường Úc đi mất.
Ngày thứ ba, Đường Úc gõ cửa phòng Nhược Mộc, một người đứng bên ngoài, một người đứng bên trong, nhìn nhau một hồi lâu.
"Muốn vào không?" Nhược Mộc chủ động hỏi.
Đường Úc trầm mặc, chậm rãi lắc đầu, "Con muốn hỏi, vì sao, không thể thích con?"
Nhược Mộc kinh ngạc, không ngờ hắn lại không cố kỵ gì, hỏi thẳng ra như vậy. Nhược Mộc hơi căng thẳng, tay đặt trên khung cửa hơi siết, y suy nghĩ vài giây, đáp: "Ta chưa bao giờ xem ngươi là bạn lữ, không phải vì chúng ta đều là nam tử, mà là bởi vì ngươi là đứa trẻ mà ta nuôi lớn."
"Con không phải con của người!" Đường Úc phản bác.
Nhược Mộc lắc đầu cười, "Ta biết, những năm này ta cũng không còn coi ngươi là đứa trẻ nữa. Ngươi trưởng thành, là bạn tốt, là tri kỷ, nhưng chưa bao giờ là bạn lữ."
Đường Úc trầm mặc một hồi, "Về sau thì sao? Con có thể chờ..."
"Về sau cũng không phải!" Nhược Mộc ngắt lời hắn, bổ sung thêm một câu, "Về sau cũng không phải."
"Vì sao? Rốt cuộc con không tốt chỗ nào, hay không xứng được người thích?" Vì sao người tuyệt tình như vậy? Không chịu nhìn con nhiều thêm một chút? Nhất định không cho con cơ hội?
"Đường Úc, xin lỗi." Nhược Mộc nhìn Đường Úc, nghiêm túc nói: "Sau khi loại bỏ ma chủng, ngươi hãy xuống núi đi. Tương lai, nếu ngươi nguyện ý, cưới vợ cũng được, đoạn tụ với người khác cũng được..."
"Người đuổi con đi?" Đường Úc khiếp sợ, bàng hoàng và thất vọng. Hóa ra, y còn có thể tuyệt tình hơn nữa. Đường Úc nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Người cứ như vậy không chứa chấp con nữa? Con ở núi Vụ Linh sẽ khiến người cảm thấy dơ bẩn sao?"
"Ta không có ý đó!" Nhược Mộc vội vàng giải thích, "Ta chỉ hy vọng ngươi trải nghiệm thêm nhiều cuộc sống khác..."
"Không cần!" Đường Úc ngắt lời, khóe môi lộ ra nụ cười tự giễu, trong mắt là bi thương và trống rỗng, "Đường Úc ta, chưa bao giờ sống vì mong đợi của người khác, kể cả ngươi!"
Nhược Mộc chợt ý thức được gì đó, vươn tay muốn chạm vào Đường Úc, nhưng hắn nhanh chóng lùi lại, ánh mắt trở nên lạnh nhạt, linh khí quanh thân tán loạn, nổi lên sát khí.
"Tiểu Úc! Không được để nó khống chế!" Nhược Mộc bước tới gần Đường Úc, hắn lại càng lùi xa hơn.
Xung quanh cơ thể Đường Úc bắt đầu tràn ngập ma khí, "Nhược Mộc...", hắn chưa bao giờ gọi thẳng tên y như vậy.
"Nếu ngươi cảm thấy ta tâm duyệt ngươi vì chịu ảnh hưởng của viên ma chủng này, vậy thì ngươi không cần nghĩ cách loại bỏ nó ra khỏi cơ thể ta nữa."
"Ngươi có thể không yêu ta, thậm chí không thừa nhận tâm ý của ta, nhưng ta yêu hay không yêu, do tự ta quyết định!" Hai mắt Đường Úc biến thành màu đỏ, hoàn toàn bị ma khí xâm chiếm.
Nhược Mộc hoảng sợ, y phải ngăn Đường Úc lại, không thể để hắn đọa ma. Y ra tay, muốn dùng linh lực trói Đường Úc nhưng hắn lắc mình tránh né, tốc độ nhanh hơn bình thường không ít.
Nhưng Nhược Mộc là người hơn Đường Úc năm vạn tuổi, y vẫn có thể dùng linh lực trói Đường Úc lại. Trong một khắc linh lực quấn lên thân thể Đường Úc, ma khí bị linh khí thuần túy đánh tan, đồng thời làm bỏng Đường Úc, khiến hắn phát ra tiếng gào rống.
"Sao có thể?!" Nhược Mộc kinh sợ, mau chóng nới lỏng linh lực trói buộc, "Linh lực tại sao lại làm bỏng cơ thể thần thú của ngươi?"
Đường Úc điên cuồng cười to, "Bắt đầu từ hôm nay, đồ đệ bất hiếu Đường Úc không nhọc lòng Thần quân lo lắng nữa. Núi Vụ Linh này, ta sẽ không bao giờ đặt chân lên nữa!"
Đường Úc đọa ma, rời khỏi núi Vụ Linh. 200 năm sau, trên dưới Linh tộc không hề có ai gặp qua thân ảnh của Đường Úc. Nhược Mộc tìm kiếm khắp nơi, thậm chí tìm đến cả Ma uyên nhưng cũng không thấy.
Một thời gian sau, Nhược Mộc mới hiểu, không thể tìm được, trên thế gian không còn tồn tại Kỳ Lân Đường Úc nữa.
Nhược Mộc nói với Phượng Xuyên, mất đi người mà ngươi quan tâm, cuộc sống sẽ không còn ý nghĩa gì nữa, nhưng chỉ có một mình ngươi hiểu mà thôi. Núi Vụ Linh không có Đường Úc, vẫn bốn mùa xuân hoa nở như cũ, nhưng rét lạnh tận xương.
Nếu Đường Úc muốn vị trí Linh Vương, y sẽ không nói hai lời, lập tức nhường lại. Nhưng nếu không có Đường Úc, mặc dù có thể con cháu đầy đàn, có thể làm Linh tộc phồn vinh thịnh vượng, trong lòng vẫn sẽ trống rỗng. Đường Úc và Nhược Mộc, vừa là thầy vừa là bạn, cùng chung chí hướng, cùng nhau phục hưng Linh tộc.
Thẳng đến 200 năm sau, Nhược Mộc thu Cửu Tích làm đồ đệ, Đường Úc quay lại núi Vụ Linh, đả thương Cửu Tích, chất vấn Nhược Mộc: "Ngươi đã đáp ứng với ta không thu đồ đệ nữa! Ngươi đã đồng ý rồi!"
Nhược Mộc vừa trị thương cho Cửu Tích, vừa nói với Đường Úc, "Ta đồng ý với ngươi, nhưng ngươi đã không còn trên thế gian này nữa." Nhược Mộc suýt chút nữa thốt ra "Là ngươi bỏ ta trước", may kịp nuốt trở lại, cúi đầu không nhìn thẳng vào Đường Úc.
Nhưng Đường Úc lại hiểu, âm trầm cười, "Đúng vậy, là ta không cần sư phụ trước."
Sắc mặt Nhược Mộc cứng đờ, lại nghe Đường Úc nói tiếp, "Bởi vì ta không muốn làm đồ đệ của ngươi, ta muốn làm người yêu của ngươi."
Nhược Mộc kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện những lời này Đường Úc đang cố tình nói với Cửu Tích nằm trong ngực y, "Ngươi nói với nó những lời này làm gì? Nó chỉ là một đứa trẻ!"
Hai người hoàn toàn không nhận ra, Nhược Mộc không hề dùng lý do thoái thác nào phản bác lại Đường Úc.
Đường Úc giơ một ngón tay lắc qua lắc lại, "Không, nàng hiểu."
—
Lời tác giả:
Tiểu Cửu Tích: "Sư phụ! Có yêu quái! Hù chết bảo bảo!"
Nhưng mà, Tiểu Đường Úc ơi, đã nói "không bao giờ đặt chân lên núi Vụ Linh nữa" cơ mà? Mặt có đau không?
—
Chương 53 <Dẫn Hồn Lục> – Ma quân Không Ngộ
Đường Úc ngồi xổm xuống, gằn giọng nói với Cửu Tích: "Nghe được chưa? Sư phụ ngươi là của ta, tuyệt đối không được đánh chủ ý lên người y."
Cửu Tích bị Đường Úc nhìn chằm chằm, ngốc nghếch chớp mắt một cái, sau đó quay mặt đi vùi đầu vào lòng Nhược Mộc, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, "Biết rồi."
Nhược Mộc không nghe rõ, Đường Úc lại nghe rất rõ, hắn cười ha ha, "Tiểu nha đầu thật đáng yêu, bảo sao ngươi thích nó." Hắn nói với Nhược Mộc, "Còn tưởng rằng sẽ giống ta, là một đứa nhóc không biết trời cao đất dày là gì!"
Đường Úc lấy từ trong ống tay áo ra một viên giao châu cực to, "Tặng tiểu sư muội, đây là quà gặp mặt." Sau đó thong thả ung dung đi ra khỏi phòng.
"Đường Úc!" Nhược Mộc hô lên, Đường Úc dừng lại, Nhược Mộc đặt Cửu Tích lên giường, đuổi theo hắn.
"Đường Úc!"
"Muốn nói gì?"
"Ngươi... có khỏe không?"
"Hờ! Như ngươi đã thấy!" Đường Úc dang hai tay ra, hắn bây giờ mặc một thân hắc y, khắp người toàn là ma khí, đôi mắt cũng đã bị ma khí nhuộm kín, đen đặc, hung ác, nham hiểm, nhưng Nhược Mộc lại mơ hồ ngửi thấy mùi máu.
"Ngươi bị thương?"
Đường Úc mỉm cười, ánh mắt lại lạnh lùng, "Có lẽ là dính máu của người khác."
Nhược Mộc không nói có tin hay không, một hồi lâu sau mới nói tiếp: "Đường Úc, trở về đi."
Ánh mắt Đường Úc khẽ động, tươi cười càng thêm tùy ý, "Ngươi yêu ta sao?"
"Không..." Nhược Mộc phủ nhận theo phản xạ, "Ta không có ý này, ở bên ngoài không tốt bằng núi Vụ Linh. Lúc trước là ta nghĩ sai, để ngươi chịu oan ức rồi."
Trong mắt Đường Úc lóe lên một tia sáng, nhưng rất nhanh đã biến mất, "Cho nên? Thần quân muốn giấu giếm Ma tộc sao?"
Nhược Mộc nói: "Ta đã tìm được phương pháp loại bỏ ma chủng, nhưng sẽ tổn hại một phần tu vi của ngươi."
"Sau đó thì sao?" Đường Úc cười nói, "Sau khi loại bỏ ma chủng, ta có thể tiếp tục làm đồ đệ ngoan ngoãn của ngươi?"
Nhược Mộc nhìn Đường Úc, "Đường Úc, chỉ có một việc này, ta không thể đồng ý với ngươi."
Đường Úc đột nhiên thu lại nụ cười, "Nhưng ta chỉ cầu duy nhất một điều này thôi."
Nhược Mộc trầm mặc, cuối cùng lắc đầu.
"Ài!" Đường Úc nói, "Vậy thì không cần nữa."
Cửu Tích ghé vào cửa sổ, nhìn thấy Đường Úc phất tay áo xoay người rời đi, còn sư phụ ngẩn ngơ nhìn mặt đất xuất thần.
Những lời kia của người mặc áo đen, nàng nghe hiểu, tuy rằng còn nhỏ nhưng bẩm sinh đã là linh thú thông minh. Trong lòng Cửu Tích cũng biết, người áo đen kia đang bị thương, cũng không ra tay tàn nhẫn, chỉ là nhìn hơi hung ác mà thôi, có thêm sư phụ che chở, nàng cũng không còn sợ nữa. Từ cuộc nói chuyện của hắn và sư phụ, người áo đen này hẳn là sư huynh của nàng?
Hôm nay trong tiệc bái sư, Cửu Tích đã nghe được một ít lời đồn, đại đồ đệ của sư phụ là thần thú Kỳ Lân cuối cùng, tên là Đường Úc, nhưng mất tích đã lâu rồi.
Vì sao trên người sư huynh lại có hơi thở giống Du ca ca? Nàng biết đó là ma khí! Tuy không rõ vì sao ca ca lén lui tới với Ma tộc nhưng nàng cảm thấy Du ca ca là người tốt, không phải là kiểu Linh tộc lúc nào cũng hô đánh hô giết Ma tộc.
Ngày hôm sau, Tiểu Cửu Tích không nhịn được nữa, rầu rĩ hỏi Nhược Mộc: "Sư phụ, người tối hôm qua là sư huynh sao?"
Nhược Mộc giật mình, lộ ra một nụ cười chua xót, "Đúng vậy, tính tình sư huynh con rất thúi, dọa con rồi đúng không?"
Tiểu Cửu Tích lắc đầu, "Không đâu, người xem, vết thương đã khỏi rồi."
Tiểu Cửu Tích ngửa cổ lên, dấu tay bị bóp cổ hôm qua đã không còn. Nhược Mộc cũng phát hiện, dấu tay đêm qua trên cổ Cửu Tích rất đáng sợ nhưng chưa khiến nàng tổn thương quá nặng, y mới dùng một chút linh lực vết máu bầm đã tan ngay rồi.
Nhược Mộc cong môi, "Con không sợ hắn sao?"
"Vì sao phải sợ?" Cửu Tích hỏi, "Bởi vì huynh ấy là Ma sao?"
Nhược Mộc kinh ngạc, hóa ra ma khí trên người Đường Úc đã đậm đến nỗi một tiểu nha đầu như Cửu Tích cũng có thể nhìn ra, là hắn cố ý hay là đang thoải mái đắm chìm vào?
Cửu Tích nói tiếp: "Nếu sư huynh là người xấu, con cũng không sợ! Sư phụ dạy con phép thuật, con sẽ không sợ!"
Nhược Mộc không biết Đường Úc có bị tính là người xấu hay không. Hắn đọa ma là thật, nhưng Nhược Mộc vẫn nguyện ý tin rằng Đường Úc sẽ không làm bạn với Ma tộc, giết người vô số, làm chuyện ác tứ phương.
Vì vậy Nhược Mộc giải thích với Cửu Tích: "Sư huynh con không phải người xấu, chỉ là tính tình hắn quá xấu, giận dỗi với ta."
Cửu Tích cái hiểu cái không gật đầu, "Sư huynh và sư phụ giận nhau, bỏ nhà ra đi?"
Nhược Mộc gật đầu, Cửu Tích nói tiếp, "Khi con còn nhỏ cũng hay giận dỗi với ca ca, bỏ nhà trốn đi, ca ca rất nhanh sẽ tìm được con, sau đó đánh mông!" Cửu Tích đột nhiên che kín miệng mình, căng thẳng nhìn Nhược Mộc.
Nhược Mộc: "....."
Cửu Tích đứng lên, bịt hai tai Nhược Mộc lại, "Sư phụ không nghe thấy gì hết!"
Nhược Mộc: "....."
"Ta nghe thấy rồi, đánh mông." Nhược Mộc cười to, "Về sau nếu Cửu Nhi không nghe lời sư phụ cũng sẽ bị đánh mông!"
Cửu Tích dậm chân, bịt hai tai mình lại, "Không nghe thấy không nghe thấy!"
Nhược Mộc cảm thấy Cửu Tích đúng là một đứa nhỏ hài hước, không thể ngừng cười. Cửu Tích gấp đến mức mặt đỏ tai hồng, "Cửu Nhi rất nghe lời, sư huynh mới là người phải bị đánh mông!"
Nhược Mộc ngẩn người, nhớ lại hồi Đường Úc còn nhỏ, rất không ngoan, giận lên là ném đồ lung tung, nhưng y trước nay chưa từng động thủ đánh hắn. Nếu đánh mông Tiểu Đường Úc, không biết hắn sẽ có biểu cảm gì. Nhược Mộc tưởng tượng, cười càng thoải mái.
Cửu Tích cho rằng sư phụ đang cười mình, thẹn quá hóa giận xoay người chạy đi. Nhược Mộc cười một hồi, phát hiện khóe mắt của mình đã thấm ướt.
Buổi tối, Nhược Mộc mơ thấy Đường Úc. Tiểu Đường Úc lại ném đồ, lại không thèm để ý người khác, Nhược Mộc ấn hắn lên đùi, đánh mông hắn. Tiểu Đường Úc giãy giụa phản kháng nhưng không hề kêu đau. Cuối cùng, hắn hung hăng cắn vào mặt bên ngoài đùi y một cái. Nhược Mộc buông tay, nhìn thấy Tiểu Đường Úc đang oán hận trừng mắt nhìn mình, sau đó từ từ biến thành bộ dạng sau khi đọa ma, vẫn hung ác nhìn mình chằm chằm.
Nhược Mộc bừng tỉnh dậy, trong lòng còn sợ hãi, vô thức sờ đùi, nghĩ thầm, thật đúng là tính tình của cẩu mà!
Cuối cùng Nhược Mộc cũng không thể hoàn thành nguyện vọng "đánh mông", đại đồ đệ tính tình rất thúi, nhưng bây giờ y không quản được nữa, tiểu đồ đệ lại cực kỳ ngoan ngoãn, thỉnh thoảng nghịch ngợm, y cũng chỉ lấy sáo ngọc hoặc quạt xếp gõ trán nàng mà thôi.
Sau đêm hôm đó, lần thứ hai Nhược Mộc mất tin tức của Đường Úc. 300 năm sau, Ma quân tân nhiệm xuất hiện.
Trong 300 năm này, Ma tộc đã xảy ra mấy lần nội chiến, mục đích là để cắn nuốt ma chủng.
Trên thực tế Ma tộc cũng chia ra nhiều phái khác nhau. Ma tộc trời sinh, chứa ma chủng nguyên thủy của Ma tộc và những hậu duệ được sinh ra, tuy nhiên số lượng còn rất ít.
Mà một bộ phận khác, hai ngàn năm trước, sau khi Nhân tộc bắt đầu tu tiên, bị đọa vào ma đạo, biến thành người tu ma, và yêu thú. Bọn họ hoặc là phụ thuộc vào Ma tộc trời sinh, hoặc là tự mình sáng lập giáo phái.
Tuy phân ra nhiều nhánh nhưng chỉ cần có Ma quân xuất hiện thì Ma tộc trời sinh hay ma tu đều sẽ tuyệt đối phục tùng.
Bởi vì cách tu luyện nghịch thiên, không theo lẽ thường nên phần lớn tính tình của Ma tộc là ngang ngược bạo lực, thích giết chóc.
Người tu ma đạo hoặc yêu ma, tu vi chia thành Tụ Khí, Luyện Thể, Ngưng Nguyên, Ma Anh, Xuất Khiếu, Ly Thức, Hợp Thể, Độ Kiếp, và nhiều cấp bậc phụ.
Nhưng Ma tộc có ma chủng trời sinh không giống vậy, bản thân bọn họ đã có tu vi ít nhất là tương đương với Ma Anh, bản chất hoàn toàn khác các ma tu, cho nên được bầu làm Ma tôn, các Ma tôn sẽ có lãnh địa của riêng mình ở Ma tộc.
Bọn họ có thể tu luyện ma đạo giống những Ma tộc khác, cũng có thể cắn nuốt ma chủng để nâng cao tu vi, cho đến khi Ma quân ra đời, họ sẽ tự nguyện quy thuận Ma quân hoặc bị Ma quân cắn nuốt.
Ma chủng trong cơ thể bọn họ có từ mười vạn năm trước, nhưng trong mười vạn năm không ngừng cắn nuốt lẫn nhau, cuối cùng còn tồn tại chỉ có năm vị Ma tôn, tu vi đều ở giữa tầng Hợp Thể và Độ Kiếp.
Trong 300 năm đó, một vị Ma tôn bạo ngược đã nhấc lên tinh phong huyết vũ. Trong người hắn có chứa ma chủng, nhưng không có lãnh địa của mình, xuất hiện bất ngờ từ một nơi nào đó.
Hắn độc ác tàn bạo, dùng một cây Ma đàn đại sát tứ phương, liên tiếp cắn nuốt năm vị Ma tôn kia, trở thành Ma tộc duy nhất có chứa ma chủng, sau đó nhẹ nhàng phá trận pháp của Ma quân tiền nhiệm, tiến vào Ma cung, ngồi vào vị trí Ma quân, tự xưng là "Không Ngộ".
Ma tộc trải qua một đợt thanh lọc, nghênh đón Ma quân tân nhiệm, quần ma phấn chấn, trong cơ thể như bừng lên một hy vọng mới, thậm chí mong chờ hắn sẽ giống Ma quân Thí Thiên, dẫn dắt Ma tộc tiêu diệt những tộc khác.
Nói thật thì, ngoại trừ thù hận của Ma tộc và Thần tộc từ thời nguyên thủy, đến nỗi khiến đời sau không ngừng đánh nhau một mất một còn, mâu thuẫn của Ma tộc và Nhân tộc, cái mà gọi là chính tà không đội trời chung chỉ là do bản thân tự cho mình là đúng mà thôi.
Ma tộc kiêu ngạo phách lối, tính tình thất thường, ham mê giết chóc, tu giả Nhân tộc tự nhận mình là chính đạo, tuyên bố không đội trời chung với Ma tộc. Nhưng thực tế thì, Ma tộc đi đến đâu cũng bị mọi người hô đánh, mà tu giả Nhân tộc lại coi chuyện giết người đoạt bảo vật của nhau là bình thường. Nếu muốn nói ai đúng ai sai, ai chính ai tà thì không thể nói rõ được.
Yến tiệc đăng cơ của Ma quân còn chưa kết thúc, tân Ma quân Không Ngộ của bọn họ lại xuất hiện trên núi Vụ Linh của Linh tộc.
"Rượu mừng của ta, ngươi không tới uống sao?"
—
Lời tác giả:
Đường Úc: "Mời ngươi tới uống rượu mừng của ta!"
Nhược Mộc: "Ngươi muốn thành thân rồi? Ai vậy? Vì dân trừ hại!"
Đường Úc: (╬ ̄皿 ̄)
*** Hết PN 4
Bình luận truyện