Khuy Thiên Chi Kính
Chương 9: Mong đợi kiếp sau
Niềm an ủi giả dối
(Edit: Andy/Do not reup)
—
Chu Đường và Lạc Mộ hôn nhau đến mức khó kìm lòng nổi, dịch chuyển lên giường nhỏ trong phòng làm một vài chuyện xấu hổ.
Thực ra trong phương diện này cả hai người đều không có kinh nghiệm, Chu Đường tuổi trẻ, Lạc Mộ lại không nặng dục, số lần hai người "an ủi" nhau cũng không nhiều lắm chứ chưa nói đến chuyện... như vậy như vậy...
Nhờ đã được "giảng dạy" qua, Chu Đường chủ động hơn, Lạc Mộ tuy rằng thẹn thùng nhưng lại thập phần phối hợp, cũng tùy ý để Chu Đường thích làm gì thì làm.
Ai ngờ đến lúc muốn tiến thêm một bước, hai người đối diện nhau, chú ý đến trạng thái xấu hổ mặt đỏ tai hồng của đối phương, đột nhiên cùng bật cười, kết quả không khí ám muội tan không còn một mảnh, cho nên vẫn chưa làm đến bước cuối cùng.
Nhưng mà, Chu Đường vốn dĩ cũng không định tùy tiện xảy ra quan hệ với Lạc Mộ, chưa chuẩn bị cái gì, khiến y bị thương thì phải làm sao?
Hai người cười một lát, lại thân mật hôn hôn, sau đó ôm nhau nằm nói chuyện.
Chu Đường thích ôm Lạc Mộ từ phía sau, bởi vì với tư thế này, trong lòng, trước mắt, trong ngực đều khóa được y lại, hoàn toàn sở hữu y.
Hắn nghiêng đầu sang là có thể nhìn được rõ biểu cảm của Lạc Mộ, lông mi nhẹ nhàng rung động, khóe môi hơi câu lên, cơ mặt thả lỏng và thỏa mãn, vừa nhìn là hiểu, y đang rất hạnh phúc.
Lạc Mộ cũng thích được Chu Đường ôm từ phía sau, thích lồng ngực ấm áp của hắn bao lấy lưng mình, thích cánh tay mạnh mẽ hữu lực của hắn chặt chẽ khóa trụ cơ thể của mình, thích cảm nhận hơi thở, độ ấm và nhịp tim của hắn ở khoảng cách gần như thế này.
Y có cảm giác mình đang ở trong lòng hắn, bị chiếm hữu và bị tình yêu của hắn bao vây.
Khoảng thời gian an nhàn ngắn ngủi khiến Lạc Mộ không kìm nén được, luôn duy trì một nụ cười mỉm, Chu Đường nhịn không được, cúi xuống hôn lên khóe miệng y.
Lạc Mộ bật cười thành tiếng, đẩy mặt hắn ra, "Dính người."
Nghe vậy, Chu Đường càng siết chặt người trong lòng, lại hôn thêm lên má y một cái.
Lạc Mộ đẩy không ra, dứt khoát mặc kệ, trên mặt là ý cười mùa xuân, Chu Đường cảm nhận được, cũng cong khóe môi.
Tìm được một người như vậy, ở bên nhau, cho dù chẳng làm gì, trong mắt chỉ có đối phương thôi cũng đã vui vẻ hạnh phúc rồi.
—
Mấy ngày sau, Chu Đường cải trang vi hành, quan sát dân tình, thực ra là muốn đưa Quốc sư đại nhân ra ngoài chơi.
Chu Đường chuồn ra khỏi cung, đi tới phủ Quốc sư đón Quốc sư đại nhân. Quốc sư đại nhân lắc đầu bất đắc dĩ, theo lên xe ngựa của bệ hạ.
Ai ngờ khi xe ngựa đi ra khỏi Chu đô Lạc Mộ mới biết được, Chu Đường không phải là muốn ra ngoài dạo phố, mà là "bỏ nhà đi".
"Quá... hoang đường rồi..."
Chu Đường nói: "Không sao, chính vụ đã có Đinh Các lão, vài ngày nữa chúng ta trở về."
Nếu đã ra tới đây Lạc Mộ cũng không muốn đòi lập tức hồi phủ, đồng ý với sự sắp xếp của Chu Đường, "Chúng ta đang đi đâu?"
Chu Đường nói: "Ta tìm được cho chúng ta một nơi để dưỡng lão, đưa ngươi đi nhìn thử."
Dưỡng lão? Nhưng y căn bản không sống được đến lúc đấy mà...
Lạc Mộ hụt hẫng, nhưng lại không thể hiện ra bên ngoài, hứng thú bừng bừng hỏi: "Ngươi tìm lúc nào vậy? Ở đâu?"
Đây là ăn ý mà Chu Đường và Lạc Mộ đã đạt thành, đối với kết cục biết trước, không trốn tránh, không sợ hãi, càng không bởi vậy mà sầu khổ, chỉ thêm phí thời gian.
Chu Đường tìm được một nơi nằm ở khu ngoại thành phía đông Chu đô, có tên là tiểu trấn Mộc Sơn. Trấn Mộc Sơn dựa núi gần sông, cảnh sắc hữu tình, trung tâm trấn cũng rất phồn hoa và náo nhiệt.
Chu Đường mua một gian nhà, xung quanh yên tĩnh, mà thiết kế lại cực kỳ giống phủ Quốc sư của Lạc Mộ, chẳng qua là bản thu nhỏ lại.
"Nơi này không tồi, rất thích hợp để dưỡng lão." Lạc Mộ tán thưởng.
Chu Đường nhướng mày, "Đẹp đúng không? Nhiều bản vẽ như vậy, ta liếc một cái chọn ngay được nơi này."
Lạc Mộ: "Ừ, phong thủy tốt, tụ tài hưởng phúc."
"Chúng ta đi vào bên trong xem thử." Chu Đường nắm tay y, đi vào bên trong, "Chờ thêm hai năm nữa chúng ta sẽ đến đây ở."
"Hai năm? Hơi sớm đi. Chu Hành, Chu Giác vẫn còn quá nhỏ." Lạc Mộ chần chừ.
"Không nhỏ, hai năm nữa là đã 8, 9 tuổi rồi, ta đăng cơ năm 10 tuổi."
Lạc Mộ nói: "Ngươi không giống vậy, là do tình thế bức bách."
"Ừ, qua hai năm nữa ta cũng nên băng hà rồi."
Ngữ khí nhẹ nhàng của Chu Đường khiến cho Lạc Mộ cảm thấy có lẽ mình đã nghe nhầm, y dừng lại, ngơ ngác nhìn Chu Đường.
Chu Đường bất đắc dĩ dừng lại theo, "Ta muốn trút bỏ gánh nặng, ở bên cạnh ngươi nhiều hơn."
Lạc Mộ kéo tay hắn, "Chúng ta quay về đi, ở trong cung hay ở đâu cũng như nhau..."
"Lạc Mộ." Đây là lần đầu tiên Chu Đường gọi tên y.
Lạc Mộ quay lưng về phía Chu Đường, dừng bước chân.
"Ngươi không thể tiến cung, vậy thì ta đi ra, đây là cách tốt nhất." Chu Đường nói.
Lạc Mộ quay lại, chất vấn hắn: "Giang sơn xã tắc thì sao? Bây giờ đang là thời điểm tốt nhất, ngươi có thể thực hiện khát vọng của ngươi, những điều mà ngươi muốn làm, mở ra một thời thái bình thịnh vượng nhất." Lạc Mộ muốn thuyết phục Chu Đường, "Ta có thể ở bên cạnh ngươi, tiến cung để ở bên cạnh ngươi, cho dù muốn giả chết thì cũng nên là ta."
Chu Đường nhíu mày.
Lạc Mộ tiếp tục nói: "Hiện tại ta hoàn toàn có thể chết bệnh, sau đó trốn bên cạnh ngươi, dù sao cơ thể ta cũng không tốt, không thích chạy khắp nơi, muốn né tránh ánh mắt của người khác cũng rất dễ dàng..."
"Sau đó thì sao?" Chu Đường trầm giọng ngắt lời y, "Ta giấu ngươi ở Tử Thần điện, khóa ngươi lại ở bên người ta, cho đến khi ngươi chết?"
Lạc Mộ: "....."
"Tại sao ngươi lại có thể tàn nhẫn với chính bản thân mình như vậy?" Chu Đường bước tới gần y, thấp giọng hỏi.
Lạc Mộ nắm lấy tay hắn, "Vậy ngươi cũng không thể bỏ mặc giang sơn không màng."
Con đường này là ta dùng tính mạng của mình đổi cho ngươi, sao ngươi có thể nói bỏ là bỏ?
"Vậy đối với ta mà nói, ngươi quan trọng hơn hết thảy." Chu Đường nói.
Lạc Mộ nói: "Nhưng đối với ta mà nói, xã tắc Đại Chu càng quan trọng hơn!"
Sắc mặt Chu Đường lạnh xuống, bọn họ thế mà lại bất đồng quan điểm trong chuyện này.
"Đây là trách nhiệm của Quốc sư, của gia tộc Lạc thị..." Lạc Mộ dừng lại một chút, "Nếu không... lúc trước ta đã không mạo hiểm chọn ngươi."
Lạc Mộ nhìn Chu Đường, "Lúc trước ngươi cầm tay của ta, chọn con đường này, bây giờ không thể đột ngột dừng lại, cho dù là vì ta cũng không được."
Đáy lòng Chu Đường nổi lửa, "Không nói nữa, chúng ta quay về." Chu Đường lạnh mặt quay người đi, không nắm tay Lạc Mộ.
Tay Lạc Mộ trống rỗng, y ngẩn ngơ đứng tại chỗ. Đang yên lành tại sao lại biến thành kết cục này? Không phải đã nói sẽ không vì tương lai biết trước mà sầu khổ, mà phí thời gian sao?
Hóa ra vấn đề cốt lõi nhất vẫn luôn tồn tại giữa bọn họ, chỉ là do bọn họ lựa chọn vờ như không thấy, dựa vào một niềm an ủi giả dối để mê hoặc chính bản thân mình thôi.
Vì sao Chu Đường lại có ý thoái vị? Tình cảnh của bọn họ bây giờ khó có thể nắm lấy cả ý trung nhân và giang sơn trong tay, Chu Đường hoàn toàn có thể tiếp tục làm một Hoàng đế tốt, mà y cũng có thể ở bên cạnh hắn trong những năm cuối cùng này.
Chu Đường muốn trút xuống toàn bộ gánh nặng, toàn tâm toàn ý bồi y, chẳng lẽ y không vui? Nhưng Chu Đường có thể thực sự buông bỏ trách nhiệm, không màng giang sơn xã tắc hay không?
Còn nữa, Chu Đường vì y mà buông bỏ giang sơn, nhưng y lại chỉ sống được thêm mấy năm nữa, bỏ lại Chu Đường một mình, khiến hắn hai bàn tay trắng, y có thể tàn nhẫn như vậy không?
Hay là có thể theo mong muốn của y, buộc Chu Đường đeo giang sơn trên lưng, dốc hết sức lực?
Lạc Mộ sợ hãi phát hiện, hóa ra sa vào tình yêu thực sự có thể khiến người ta rơi vào cái gọi là đánh mất lý trí. Bọn họ đúng là đang lo sợ linh tinh, một hai phải khiến chuyện này lâm vào bế tắc.
Chu Đường đi được vài bước, không nghe thấy động tĩnh đằng sau nên dừng lại, hắn siết chặt nắm tay, đè nén một cỗ lửa giận.
Lúc này, đằng sau đột nhiên có tiếng động, Lạc Mộ chạy theo, giữ chặt tay hắn, "Không nói nữa, đều nghe ngươi. Không phải là tới đây chơi sao, quay về làm gì?"
Lạc Mộ thỏa hiệp nhưng Chu Đường cũng không cao hứng. Hắn làm hết thảy đều là vì Lạc Mộ, muốn dỗ dành y vui vẻ, kết quả sao lại thành Lạc Mộ bỏ mặc mong muốn của bản thân y, thỏa hiệp với hắn?
Là điều gì đã khiến mọi chuyện thành ra thế này?
Chu Đường xoay người ôm lấy Lạc Mộ, thở dài: "Chúng ta thật ngốc, vì chuyện này mà cãi nhau."
Lạc Mộ ôm lại hắn, "Đúng vậy, căn bản chẳng có vấn đề gì to tát cả."
"Nhưng ta muốn ở cạnh ngươi, thời thời khắc khắc không rời." Chu Đường hiếm hoi lộ ra tính tình trẻ con.
"Được, ta sẽ tiến cung mỗi ngày, quấn lấy ngươi. Lúc nghỉ ngơi tắm rửa đổi thành ngươi tới gặp ta."
"Tông môn của các ngươi có rất nhiều bảo vật đúng không? Ta muốn giấu ngươi đi, tùy thời mang theo bên người!"
"Đúng là có nhiều pháp khí, nhưng ta không thu nhỏ lại được." Lạc Mộ cười rộ lên.
"Bây giờ ta lập tức thu phục ngươi!" Chu Đường nghiến răng, bế ngang Lạc Mộ lên, đi vào phòng ngủ, đè y lên giường.
Bởi vì vừa rồi mới cãi nhau nên động tác của Chu Đường có chút mạnh bạo, Lạc Mộ cũng không kìm lòng được, rõ ràng là lần đầu tiên nhưng hai người lăn qua lộn lại rất nhiều lần.
Đến khi hai người tắm rửa xong xuôi, Chu Đường ôm Lạc Mộ nằm xuống giường, đặt cằm lên vai y, nhắm mắt lại, "Có thể ôm ngươi như thế này, đời này không uổng."
Lạc Mộ nằm trong ngực Chu Đường, mệt đến mức cả người xụi lơ, đột nhiên nghe hắn nói "đời này", trong lòng đau đớn, áy náy vạn phần, nghiêng đầu sang hôn hắn, "Xin lỗi..." Đời này quá ngắn...
Chu Đường lắc đầu, "Chỉ cần thế này thôi là đủ rồi."
Dù sao ta cũng được ở bên cạnh ngươi một đời, ngươi sống bao lâu, ta sống bấy lâu. Đường Hoàng Tuyền, cầu Nại Hạ cũng sẽ không để ngươi phải đi một mình, đầu thai chuyển thể cũng muốn đi cùng ngươi...
"Ngươi nói xem, con người có kiếp sau không?" Chu Đường đột nhiên hỏi.
"Có." Lạc Mộ đáp, "Tổ tiên Lạc thị suy đoán, kính Khuy Thiên không chỉ biết trước việc tương lai, còn có thể nhìn được kiếp sau. Đáng tiếc, tổ tiên chỉ nhìn được rất mơ hồ, không thể chứng minh thực tế. Đến lượt ta thì nhìn không ra."
"Còn đang định bảo ngươi nhìn giúp ta." Chu Đường tiếc nuối.
Lạc Mộ cười nói: "Cho dù có nhìn ra gì đó thì cũng không thể nghiệm chứng, làm sao biết được là đúng hay sai? Cho dù đúng đi chăng nữa, khi chuyển thế phải uống canh Mạnh Bà, không còn nhớ rõ được kiếp trước, vậy tính một quẻ này để làm gì?"
"....."
Chu Đường cạn lời, "Nói cũng có lý."
"Nhưng mà ta vẫn muốn ước định với ngươi." Chu Đường xê dịch cơ thể, nhìn Lạc Mộ, nghiêm túc nói: "Kiếp sau, ngươi chờ ta, đừng sinh ra quá sớm, cũng đừng làm bừa khiến cơ thể yếu đi, cẩn thận sống, chờ ta tới tìm ngươi."
Lạc Mộ ngơ ngác nhìn hắn.
Ánh mắt Chu Đường trịnh trọng và chân thành, "Uống canh Mạnh Bà cũng không sao, chúng ta nhất định sẽ gặp lại, nhận ra nhau, ở bên nhau cả đời."
Tim Lạc Mộ đập nhanh, y lắc đầu nói: "Để ta đi tìm ngươi, ta sang kiếp sau trước, vậy thì để ta đi tìm ngươi."
"Được thôi, tốt nhất là tới tìm khi ta vừa sinh ra, biến ta thành chồng nuôi từ nhỏ của ngươi." Chu Đường cười hì hì cọ cọ.
Lạc Mộ đỏ mặt, cười mắng, "Không biết xấu hổ!"
Làm sao mà có... một người chồng nuôi từ nhỏ... lớn như vậy được?!
*** Hết chương 9
(Edit: Andy/Do not reup)
—
Chu Đường và Lạc Mộ hôn nhau đến mức khó kìm lòng nổi, dịch chuyển lên giường nhỏ trong phòng làm một vài chuyện xấu hổ.
Thực ra trong phương diện này cả hai người đều không có kinh nghiệm, Chu Đường tuổi trẻ, Lạc Mộ lại không nặng dục, số lần hai người "an ủi" nhau cũng không nhiều lắm chứ chưa nói đến chuyện... như vậy như vậy...
Nhờ đã được "giảng dạy" qua, Chu Đường chủ động hơn, Lạc Mộ tuy rằng thẹn thùng nhưng lại thập phần phối hợp, cũng tùy ý để Chu Đường thích làm gì thì làm.
Ai ngờ đến lúc muốn tiến thêm một bước, hai người đối diện nhau, chú ý đến trạng thái xấu hổ mặt đỏ tai hồng của đối phương, đột nhiên cùng bật cười, kết quả không khí ám muội tan không còn một mảnh, cho nên vẫn chưa làm đến bước cuối cùng.
Nhưng mà, Chu Đường vốn dĩ cũng không định tùy tiện xảy ra quan hệ với Lạc Mộ, chưa chuẩn bị cái gì, khiến y bị thương thì phải làm sao?
Hai người cười một lát, lại thân mật hôn hôn, sau đó ôm nhau nằm nói chuyện.
Chu Đường thích ôm Lạc Mộ từ phía sau, bởi vì với tư thế này, trong lòng, trước mắt, trong ngực đều khóa được y lại, hoàn toàn sở hữu y.
Hắn nghiêng đầu sang là có thể nhìn được rõ biểu cảm của Lạc Mộ, lông mi nhẹ nhàng rung động, khóe môi hơi câu lên, cơ mặt thả lỏng và thỏa mãn, vừa nhìn là hiểu, y đang rất hạnh phúc.
Lạc Mộ cũng thích được Chu Đường ôm từ phía sau, thích lồng ngực ấm áp của hắn bao lấy lưng mình, thích cánh tay mạnh mẽ hữu lực của hắn chặt chẽ khóa trụ cơ thể của mình, thích cảm nhận hơi thở, độ ấm và nhịp tim của hắn ở khoảng cách gần như thế này.
Y có cảm giác mình đang ở trong lòng hắn, bị chiếm hữu và bị tình yêu của hắn bao vây.
Khoảng thời gian an nhàn ngắn ngủi khiến Lạc Mộ không kìm nén được, luôn duy trì một nụ cười mỉm, Chu Đường nhịn không được, cúi xuống hôn lên khóe miệng y.
Lạc Mộ bật cười thành tiếng, đẩy mặt hắn ra, "Dính người."
Nghe vậy, Chu Đường càng siết chặt người trong lòng, lại hôn thêm lên má y một cái.
Lạc Mộ đẩy không ra, dứt khoát mặc kệ, trên mặt là ý cười mùa xuân, Chu Đường cảm nhận được, cũng cong khóe môi.
Tìm được một người như vậy, ở bên nhau, cho dù chẳng làm gì, trong mắt chỉ có đối phương thôi cũng đã vui vẻ hạnh phúc rồi.
—
Mấy ngày sau, Chu Đường cải trang vi hành, quan sát dân tình, thực ra là muốn đưa Quốc sư đại nhân ra ngoài chơi.
Chu Đường chuồn ra khỏi cung, đi tới phủ Quốc sư đón Quốc sư đại nhân. Quốc sư đại nhân lắc đầu bất đắc dĩ, theo lên xe ngựa của bệ hạ.
Ai ngờ khi xe ngựa đi ra khỏi Chu đô Lạc Mộ mới biết được, Chu Đường không phải là muốn ra ngoài dạo phố, mà là "bỏ nhà đi".
"Quá... hoang đường rồi..."
Chu Đường nói: "Không sao, chính vụ đã có Đinh Các lão, vài ngày nữa chúng ta trở về."
Nếu đã ra tới đây Lạc Mộ cũng không muốn đòi lập tức hồi phủ, đồng ý với sự sắp xếp của Chu Đường, "Chúng ta đang đi đâu?"
Chu Đường nói: "Ta tìm được cho chúng ta một nơi để dưỡng lão, đưa ngươi đi nhìn thử."
Dưỡng lão? Nhưng y căn bản không sống được đến lúc đấy mà...
Lạc Mộ hụt hẫng, nhưng lại không thể hiện ra bên ngoài, hứng thú bừng bừng hỏi: "Ngươi tìm lúc nào vậy? Ở đâu?"
Đây là ăn ý mà Chu Đường và Lạc Mộ đã đạt thành, đối với kết cục biết trước, không trốn tránh, không sợ hãi, càng không bởi vậy mà sầu khổ, chỉ thêm phí thời gian.
Chu Đường tìm được một nơi nằm ở khu ngoại thành phía đông Chu đô, có tên là tiểu trấn Mộc Sơn. Trấn Mộc Sơn dựa núi gần sông, cảnh sắc hữu tình, trung tâm trấn cũng rất phồn hoa và náo nhiệt.
Chu Đường mua một gian nhà, xung quanh yên tĩnh, mà thiết kế lại cực kỳ giống phủ Quốc sư của Lạc Mộ, chẳng qua là bản thu nhỏ lại.
"Nơi này không tồi, rất thích hợp để dưỡng lão." Lạc Mộ tán thưởng.
Chu Đường nhướng mày, "Đẹp đúng không? Nhiều bản vẽ như vậy, ta liếc một cái chọn ngay được nơi này."
Lạc Mộ: "Ừ, phong thủy tốt, tụ tài hưởng phúc."
"Chúng ta đi vào bên trong xem thử." Chu Đường nắm tay y, đi vào bên trong, "Chờ thêm hai năm nữa chúng ta sẽ đến đây ở."
"Hai năm? Hơi sớm đi. Chu Hành, Chu Giác vẫn còn quá nhỏ." Lạc Mộ chần chừ.
"Không nhỏ, hai năm nữa là đã 8, 9 tuổi rồi, ta đăng cơ năm 10 tuổi."
Lạc Mộ nói: "Ngươi không giống vậy, là do tình thế bức bách."
"Ừ, qua hai năm nữa ta cũng nên băng hà rồi."
Ngữ khí nhẹ nhàng của Chu Đường khiến cho Lạc Mộ cảm thấy có lẽ mình đã nghe nhầm, y dừng lại, ngơ ngác nhìn Chu Đường.
Chu Đường bất đắc dĩ dừng lại theo, "Ta muốn trút bỏ gánh nặng, ở bên cạnh ngươi nhiều hơn."
Lạc Mộ kéo tay hắn, "Chúng ta quay về đi, ở trong cung hay ở đâu cũng như nhau..."
"Lạc Mộ." Đây là lần đầu tiên Chu Đường gọi tên y.
Lạc Mộ quay lưng về phía Chu Đường, dừng bước chân.
"Ngươi không thể tiến cung, vậy thì ta đi ra, đây là cách tốt nhất." Chu Đường nói.
Lạc Mộ quay lại, chất vấn hắn: "Giang sơn xã tắc thì sao? Bây giờ đang là thời điểm tốt nhất, ngươi có thể thực hiện khát vọng của ngươi, những điều mà ngươi muốn làm, mở ra một thời thái bình thịnh vượng nhất." Lạc Mộ muốn thuyết phục Chu Đường, "Ta có thể ở bên cạnh ngươi, tiến cung để ở bên cạnh ngươi, cho dù muốn giả chết thì cũng nên là ta."
Chu Đường nhíu mày.
Lạc Mộ tiếp tục nói: "Hiện tại ta hoàn toàn có thể chết bệnh, sau đó trốn bên cạnh ngươi, dù sao cơ thể ta cũng không tốt, không thích chạy khắp nơi, muốn né tránh ánh mắt của người khác cũng rất dễ dàng..."
"Sau đó thì sao?" Chu Đường trầm giọng ngắt lời y, "Ta giấu ngươi ở Tử Thần điện, khóa ngươi lại ở bên người ta, cho đến khi ngươi chết?"
Lạc Mộ: "....."
"Tại sao ngươi lại có thể tàn nhẫn với chính bản thân mình như vậy?" Chu Đường bước tới gần y, thấp giọng hỏi.
Lạc Mộ nắm lấy tay hắn, "Vậy ngươi cũng không thể bỏ mặc giang sơn không màng."
Con đường này là ta dùng tính mạng của mình đổi cho ngươi, sao ngươi có thể nói bỏ là bỏ?
"Vậy đối với ta mà nói, ngươi quan trọng hơn hết thảy." Chu Đường nói.
Lạc Mộ nói: "Nhưng đối với ta mà nói, xã tắc Đại Chu càng quan trọng hơn!"
Sắc mặt Chu Đường lạnh xuống, bọn họ thế mà lại bất đồng quan điểm trong chuyện này.
"Đây là trách nhiệm của Quốc sư, của gia tộc Lạc thị..." Lạc Mộ dừng lại một chút, "Nếu không... lúc trước ta đã không mạo hiểm chọn ngươi."
Lạc Mộ nhìn Chu Đường, "Lúc trước ngươi cầm tay của ta, chọn con đường này, bây giờ không thể đột ngột dừng lại, cho dù là vì ta cũng không được."
Đáy lòng Chu Đường nổi lửa, "Không nói nữa, chúng ta quay về." Chu Đường lạnh mặt quay người đi, không nắm tay Lạc Mộ.
Tay Lạc Mộ trống rỗng, y ngẩn ngơ đứng tại chỗ. Đang yên lành tại sao lại biến thành kết cục này? Không phải đã nói sẽ không vì tương lai biết trước mà sầu khổ, mà phí thời gian sao?
Hóa ra vấn đề cốt lõi nhất vẫn luôn tồn tại giữa bọn họ, chỉ là do bọn họ lựa chọn vờ như không thấy, dựa vào một niềm an ủi giả dối để mê hoặc chính bản thân mình thôi.
Vì sao Chu Đường lại có ý thoái vị? Tình cảnh của bọn họ bây giờ khó có thể nắm lấy cả ý trung nhân và giang sơn trong tay, Chu Đường hoàn toàn có thể tiếp tục làm một Hoàng đế tốt, mà y cũng có thể ở bên cạnh hắn trong những năm cuối cùng này.
Chu Đường muốn trút xuống toàn bộ gánh nặng, toàn tâm toàn ý bồi y, chẳng lẽ y không vui? Nhưng Chu Đường có thể thực sự buông bỏ trách nhiệm, không màng giang sơn xã tắc hay không?
Còn nữa, Chu Đường vì y mà buông bỏ giang sơn, nhưng y lại chỉ sống được thêm mấy năm nữa, bỏ lại Chu Đường một mình, khiến hắn hai bàn tay trắng, y có thể tàn nhẫn như vậy không?
Hay là có thể theo mong muốn của y, buộc Chu Đường đeo giang sơn trên lưng, dốc hết sức lực?
Lạc Mộ sợ hãi phát hiện, hóa ra sa vào tình yêu thực sự có thể khiến người ta rơi vào cái gọi là đánh mất lý trí. Bọn họ đúng là đang lo sợ linh tinh, một hai phải khiến chuyện này lâm vào bế tắc.
Chu Đường đi được vài bước, không nghe thấy động tĩnh đằng sau nên dừng lại, hắn siết chặt nắm tay, đè nén một cỗ lửa giận.
Lúc này, đằng sau đột nhiên có tiếng động, Lạc Mộ chạy theo, giữ chặt tay hắn, "Không nói nữa, đều nghe ngươi. Không phải là tới đây chơi sao, quay về làm gì?"
Lạc Mộ thỏa hiệp nhưng Chu Đường cũng không cao hứng. Hắn làm hết thảy đều là vì Lạc Mộ, muốn dỗ dành y vui vẻ, kết quả sao lại thành Lạc Mộ bỏ mặc mong muốn của bản thân y, thỏa hiệp với hắn?
Là điều gì đã khiến mọi chuyện thành ra thế này?
Chu Đường xoay người ôm lấy Lạc Mộ, thở dài: "Chúng ta thật ngốc, vì chuyện này mà cãi nhau."
Lạc Mộ ôm lại hắn, "Đúng vậy, căn bản chẳng có vấn đề gì to tát cả."
"Nhưng ta muốn ở cạnh ngươi, thời thời khắc khắc không rời." Chu Đường hiếm hoi lộ ra tính tình trẻ con.
"Được, ta sẽ tiến cung mỗi ngày, quấn lấy ngươi. Lúc nghỉ ngơi tắm rửa đổi thành ngươi tới gặp ta."
"Tông môn của các ngươi có rất nhiều bảo vật đúng không? Ta muốn giấu ngươi đi, tùy thời mang theo bên người!"
"Đúng là có nhiều pháp khí, nhưng ta không thu nhỏ lại được." Lạc Mộ cười rộ lên.
"Bây giờ ta lập tức thu phục ngươi!" Chu Đường nghiến răng, bế ngang Lạc Mộ lên, đi vào phòng ngủ, đè y lên giường.
Bởi vì vừa rồi mới cãi nhau nên động tác của Chu Đường có chút mạnh bạo, Lạc Mộ cũng không kìm lòng được, rõ ràng là lần đầu tiên nhưng hai người lăn qua lộn lại rất nhiều lần.
Đến khi hai người tắm rửa xong xuôi, Chu Đường ôm Lạc Mộ nằm xuống giường, đặt cằm lên vai y, nhắm mắt lại, "Có thể ôm ngươi như thế này, đời này không uổng."
Lạc Mộ nằm trong ngực Chu Đường, mệt đến mức cả người xụi lơ, đột nhiên nghe hắn nói "đời này", trong lòng đau đớn, áy náy vạn phần, nghiêng đầu sang hôn hắn, "Xin lỗi..." Đời này quá ngắn...
Chu Đường lắc đầu, "Chỉ cần thế này thôi là đủ rồi."
Dù sao ta cũng được ở bên cạnh ngươi một đời, ngươi sống bao lâu, ta sống bấy lâu. Đường Hoàng Tuyền, cầu Nại Hạ cũng sẽ không để ngươi phải đi một mình, đầu thai chuyển thể cũng muốn đi cùng ngươi...
"Ngươi nói xem, con người có kiếp sau không?" Chu Đường đột nhiên hỏi.
"Có." Lạc Mộ đáp, "Tổ tiên Lạc thị suy đoán, kính Khuy Thiên không chỉ biết trước việc tương lai, còn có thể nhìn được kiếp sau. Đáng tiếc, tổ tiên chỉ nhìn được rất mơ hồ, không thể chứng minh thực tế. Đến lượt ta thì nhìn không ra."
"Còn đang định bảo ngươi nhìn giúp ta." Chu Đường tiếc nuối.
Lạc Mộ cười nói: "Cho dù có nhìn ra gì đó thì cũng không thể nghiệm chứng, làm sao biết được là đúng hay sai? Cho dù đúng đi chăng nữa, khi chuyển thế phải uống canh Mạnh Bà, không còn nhớ rõ được kiếp trước, vậy tính một quẻ này để làm gì?"
"....."
Chu Đường cạn lời, "Nói cũng có lý."
"Nhưng mà ta vẫn muốn ước định với ngươi." Chu Đường xê dịch cơ thể, nhìn Lạc Mộ, nghiêm túc nói: "Kiếp sau, ngươi chờ ta, đừng sinh ra quá sớm, cũng đừng làm bừa khiến cơ thể yếu đi, cẩn thận sống, chờ ta tới tìm ngươi."
Lạc Mộ ngơ ngác nhìn hắn.
Ánh mắt Chu Đường trịnh trọng và chân thành, "Uống canh Mạnh Bà cũng không sao, chúng ta nhất định sẽ gặp lại, nhận ra nhau, ở bên nhau cả đời."
Tim Lạc Mộ đập nhanh, y lắc đầu nói: "Để ta đi tìm ngươi, ta sang kiếp sau trước, vậy thì để ta đi tìm ngươi."
"Được thôi, tốt nhất là tới tìm khi ta vừa sinh ra, biến ta thành chồng nuôi từ nhỏ của ngươi." Chu Đường cười hì hì cọ cọ.
Lạc Mộ đỏ mặt, cười mắng, "Không biết xấu hổ!"
Làm sao mà có... một người chồng nuôi từ nhỏ... lớn như vậy được?!
*** Hết chương 9
Bình luận truyện