Khuynh Nhiên Tự Hỉ
Chương 24
thật ra Tả Phóng chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với Phó Tự Hỉ.
Nhưng cô là niềm mơ ước của hắn.
Giấc mơ từ rất nhiều năm rồi...
Vào thời niên thiếu, có một ngày Tả Phóng cùng bạn bè đến nhà chơi, sau đó bọn họ vì tò mò nên bật phim người lớn xem.
Nhân vật nữ trong video là một cô gái lai Âu Á rất đẹp, dáng người như yêu ma nhưng gương mặt thì lại tinh xảo như búp bê.
Đó là lần đầu tiên hắn xem những thứ này, cảm thấy người như vậy rất hợp khẩu vị của hắn.
Sau khi về nhà, hắn lên mạng tra tìm những bộ phim khác của cô diễn viên ấy. Nhưng không tìm được nhiều video.
hắn ta cứ tiếp tục sưu tầm những đoạn phim ấy suốt mấy tháng trời. Sau này, lớp trẻ lên thay thế lớp cũ, cô diễn viên kia cũng không nổi tiếng lắm nên ngày càng mờ nhạt dần rồi chìm vào dĩ vãng.
Ma xui quỷ khiến thế nào, sau này để hắn gặp được Phó Tự Hỉ .
Lúc ấy, hắn đang đứng trước cửa thang máy, 'đinh' một tiếng cửa vừa mở ra thì nhìn thấy Phó Tự Hỉ đang tiến vào. cô nắm tay mẹ, họ đang thì thầm nói cái gì đó.
Tả Phóng thật kinh ngạc diện mạo trước diện mạo của Phó Tự Hỉ.
Gương mặt của cô có nhiều điểm rất giống với cô diễn viên kia, mặc dù không xinh đẹp tinh xảo như cô ta.
Nhưng đối với hắn mà nói, như vậy đã đủ lắm rồi.
Lúc ấy sợ bị Phó mẹ phát hiện nên hắn không dám quá mức chú ý đến cô.
Nhưng hắn biết rõ họ ở cùng một khu dân cư này, gia đình cô ở căn hộ lầu dưới, có một ngày thế nào cũng có cơ hội tiếp cận được.
Ngày ngày vào đúng giờ hắn đều đứng trên ban công nhìn vọng xuống khu hoa viên, đôi khi thì nhìn xung quanh, xem xem có bắt gặp bóng dáng nhỏ bé của Phó Tự Hỉ.
Sau này tần số bắt gặp cô càng nhiều hơn, hắn đã ngầm nắm được thời gian biểu sinh hoạt của cô.
Có những lúc cô bị người khác bắt nạt, nhưng hắn vẫn bình tĩnh chỉ đứng nhìn không xen vào.
hắn từng bước dò hỏi mẹ về Phó gia, mẹ hắn mới kể ra sự tình. Lúc này hắn mới biết được, thì ra cô ấy là một đứa trẻ bị nhược trí.
hắn thật sự cảm thấy rất đáng tiếc.
Nhưng hắn lại không nhịn được mà tiếp tục chăm chú theo dõi cô, vì gương mặt rất giống với cô diễn viên kia.
Có một lần đang đứng ở ban công ngầm theo dõi thì nhìn thấy một thằng nhóc béo mập dẫn theo một đám người vây quanh cô. Đám người đó không biết đã nói những gì khiến gương mặt cô tràn đầy nỗi sợ hãi.
Sau đó bọn chúng còn nhặt đá ném vào cô, cô sợ hãi vừa khóc vừa chạy về nhà, chúng nó còn đuổi theo cô cả một đoạn.
Lúc ấy Tả Phóng hắn thật muốn túm đầu đánh cho bọn nó một trận.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn không làm gì cả.
Trong suy nghĩ của hắn, cô chỉ là một đứa trẻ ngu ngốc chậm lớn.
Từ sau lần đó, Phó Tự Hỉ rất hiếm khi ra ngoài, có lúc cũng sẽ đi ra ngoài nhưng lần nào cũng có người nhà đi cùng, hoặc là Phó Tự Nhạc, có khi là Phó mẹ.
Số lần Tả Phóng gặp mặt cô càng ngày càng ít, lắm lúc hắn có suy nghĩ thật muốn túm lấy cô.
Khi ấy, trong lòng hắn có muôn ngàn cảm xúc ngổn ngang khó hiểu. Sau đó, hắn bèn tìm cớ đến tìm đám người đã bắt nạt Phó Tự Hỉ tẩn cho một trận.
Đánh thì cũng đã đánh xong. Nhưng hắn vẫn không nhìn thấy được cô.
Về sau cô diễn viên kia đầu quân vào công ty khác, một lần nữa tái xuất trên thị trường.
Tả Phóng vẫn còn cất giữ phim của cô ta, nhưng bây giờ tâm lý của hắn đã khác xưa rất nhiều.
Trước đây hắn mượn Phó Tự Hỉ để tưởng tượng cô diễn viên kia.
Còn bây giờ hắn dùng hình ảnh của cô ta để ảo tưởng đến Phó Tự Hỉ.
Lúc hắn lại cùng đám bạn xem phim khiêu dâm, không hiểu sao hắn lại không thể chịu đựng được việc bọn chúng cười cợt bỉ ổi đánh giá cô ta. Vì vậy từ đó về sau hắn không hề xem cùng bọn họ nữa.
một thời gian sau, cô diễn viên kia không hiểu vì sao mắc bệnh nặng, biến mất không còn tin tức. Lúc này hắn hoàn toàn chẳng còn hứng thú chú ý đến cô ta nữa.
Có một lần Tả Phóng sơ ý làm mất chìa khóa cửa, mẹ vẫn chưa trở về, hắn chợt nảy ra ý định thừa dịp này đến Phó gia mượn chỗ ngồi chờ.
thật ra hắn vốn cũng không ôm nhiều hy vọng, nhưng Phó mẹ cư nhiên vui vẻ mời hắn vào nhà.
hắn biết Phó Tự Hỉ đang ở nhà. Nhưng hắn vẫn không gặp được. Mãi đến khi Phó Tự Nhạc trở về đi vào phòng, Phó Tự Hỉ mới đi ra.
Nhìn thấy người lạ, Phó Tự Hỉ có chút hoảng sợ, không dám ngồi ở phòng khách nên cô chạy ra sau nhà bếp.
Tả Phóng ngầm quan sát cô đã lâu nhưng chưa bao giờ được nhìn kĩ như hôm nay, thì ra vóc dáng của Phó Tự Hỉ cũng mê người đến như vậy.
Vì mẹ hắn vẫn chưa trở về, Phó mẹ giữ hắn ở lại dùng cơm. Trong lúc ăn cơm, hắn phát hiện ra cách nói chuyện của Phó Tự Hỉ có chút không được bình thường, ngờ nghệch như một đứa trẻ 6,7 tuổi.
Đêm ấy hắn đã nằm mơ nhìn thấy Phó Tự Hỉ. cô bị hắn đặt ở dưới thân, bày ra tư thái say mê động tình.
Ngày hôm sau lúc tỉnh dậy, chính bản thân hắn cũng bị làm cho tâm tình rối loạn.
hắn nghĩ mình sẽ không đủ can đảm và nhẫn nại để có thể chăm sóc một người con gái bị nhược trí, vì vậy hắn tìm mọi cách từ bỏ suy nghĩ muốn chạm vào cô..
Sau khi vào đại học, hắn cũng rất hiếm khi về nhà. Vì muốn quên đi Phó Tự Hỉ nên hắn bắt đầu tìm bạn gái. Nhưng thỉnh thoảng lại vẫn nằm mơ thấy cô.
Đến một ngày, Phó gia xảy ra biến cố.
hắn nhớ đến bộ dáng đáng thương khi Phó Tự Hỉ bị người khác bắt nạt, đấu tranh tư tưởng một lúc lâu, cuối cùng hắn cũng phát hiện ra một việc. hắn đã thích cô.
Nhưng đến khi hắn lấy hết can đảm đứng trước cửa nhà họ, thì họ đã chuyển đi nơi khác, nhà cũ đã mang cho người khác thuê.
Cuối cùng hắn vẫn không gặp được cô.
hắn đã từng có rất nhiều cơ hội để có thể bắt được Phó Tự Hỉ. Nhưng lần nào hắn cũng tự mình làm vụt mất.
Vậy mà hôm nay, cô lại một lần nữa xuất hiện trước mặt hắn, còn nói rằng đã nhớ kỹ tên của hắn.
Khát vọng đã từng chìm sâu của hắn đối với Phó Tự Hỉ đã rục rịch trỗi dậy.
Lần này hắn thật sự không muốn tiếp tục buông tha cô nữa.
Tả Phóng sau khi nhận được tin báo của Lương San thì vội vàng thu xếp.
Sau đó nhấn điện thoại báo cho Tả An "Anh hai, chủ nhật này em có việc bận, sẽ không trở về nhà lớn."
"Hả? Lại chuyện gì nữa đây?" Tả An lại gào thét một trận.
"đi du lịch với bạn."
"Là phụ nữ?"
Tả Phóng nở nụ cười, giọng nói cũng trở nên dịu dàng
"Đúng vậy."
"Sao bên cạnh chú mày hoa đào lắm thế không biết!" Tả An ganh tỵ thầm oán một câu, cuối cùng cũng nói: "đi chơi vui vẻ!"
Sau khi cúp điện thoại vẻ mặt hắn đã bình tĩnh một chút.
hắn thật sự rất muốn được ở cùng một chỗ với Phó Tự Hỉ. Người con gái mềm mại trong veo như nước ấy, niềm khát khao suốt bao năm qua của hắn, cho đến bây giờ chưa bao giờ được ở gần cô một cách chân thật như vậy.
Tâm tình của hắn giống như đang trở về những tháng ngày thanh xuân năm ấy.
………………
Lương San đã đồng ý để Tả Phóng cùng tham gia với bọn họ.
Nhưng bà cũng không dám khinh suất lơ là đề phòng, bà cầm tấm danh thiếp của Tả Phóng gọi cho Hạ Hàm Thừa hỏi ý kiến.
Hạ Hàm Thừa khách quan đánh giá Tả Phóng.
"Tính cách lẫn gia thế của cậu ta cũng tạm được. Sau khi ly hôn với người vợ trước thì cha cậu ta mới mang hai mẹ con trở về nhà lớn của Tả gia. Tả Duyên đang ngồi tù, Tả gia cũng chỉ còn Tả An và Tả Phóng thừa kế. Tả An tính cách có vẻ ôn hòa không quá xuất sắc, chắc chắn Tả gia đang muốn bồi dưỡng Tả Phóng để nhắm đến cái ghế chủ nhân thừa kế."
"Vậy anh nói thử xem, cậu ta có thích hợp với Tự Hỉ không?"
"Bà xã, anh cũng chỉ suy đoán mà thôi." Hạ Hàm Thừa phủ quyết "Người trẻ tuổi thì cũng có cảm xúc riêng của họ, cứ để bọn họ tự phát triển."
"Em chỉ lo lắng cho Tự Hỉ thôi. Nó cái gì cũng không hiểu, ngây thơ ngờ nghệch, phỏng chừng ngay cả chuyện nam nữ yêu đương là cái gì nó còn không thông suốt. Em cũng rất muốn để hai đứa trẻ này phát triển tình cảm một cách độc lập, nhưng cũng sợ ngộ nhỡ nó bị Tả Phóng chiếm tiện nghi…" Lương San thở dài lo lắng.
"Con trai mình có biết việc này không?" Hạ Hàm Thừa đột nhiên hỏi, trong lòng ông thật có chút chờ mong xem con trai phản ứng như thế nào.
"không biết a." Lương San trong đầu không đề nghĩ đến chuyện đó "Làm gì mà liên quan đến nó chứ. Tự Hỉ chỉ muốn tìm một người đàng hoàng thôi mà. Còn nó cùng Tự Nhạc mới có đất diễn."
Hạ Hàm Thừa đối với người vợ ngây thơ của mình cũng bó tay không biết phải nói gì "Cái gì cũng không biết, em làm mẹ của nó như thế nào vậy?"
"Làm sao vậy? đang êm đẹp tự nhiên lại nhắc đến nó. Chúng ta đang nói chuyện của Tự Hỉ mà." Lương San quay lại chủ đề chính "Em quyết định sẽ sắm vai cái bóng đèn, giám thị tên nhóc Tả Phóng này. Nếu nó mà có hành động gây rối, pặc, chặt tay!"
nói xong, bà còn mô tả hành động dựng thẳng bàn tay chặt xuống bàn, sau lại nhớ đến việc Hạ Hàm Thừa đang ở đầu dây bên kia nhìn không thấy, thôi từ bỏ.
"Bọn em khi nào thì xuất phát?"
"Ngày mai, buổi sáng."
Lương San ban đầu vốn định sau khi dùng cơm trưa xong thì khởi hành, nhưng mà cùng với Phó Tự Hỉ đi dạo phố làm nhỡ thời gian, nên hoãn lại ngày mai xuất phát.
Ngẫm lại một chút, nếu như đi vào buổi chiều như dự định, thì đến nơi trời tối mất rồi, vì vậy khởi hành vào sáng sớm là sự lựa chọn chính xác.
Hơn nữa, cũng phải chừa chút thời gian cho Tả Phóng chuẩn bị.
Phó Tự Hỉ nghe theo ý kiến của Lương San, sau đó mang hành lý kiểm tra kĩ lại một lần nữa.
Lương San dặn dò cô ngày mai 8h sáng phải thức dậy, cùng nhau ăn bữa sáng, sau đó thì xuất phát.
cô đương nhiên rất ngoan ngoãn nghe theo, tối trước hôm đó còn rất sốt sắn khẩn trương.
Thậm chí còn gọi cho Phó Tự Nhạc, hỏi làm thế nào mới có thể rời giường vào lúc 8h.
Phó Tự Nhạc bên đầu dây kia cười nói: "Chị cứ yên tâm đi ngủ, đến 8h sáng em gọi về đánh thức chị."
Phó Tự Hỉ nghe vậy thì yên tâm.
……………..
Vào buổi tối, Hạ Khuynh đến gõ cửa.
Phó Tự Hỉ ngạc nhiên cảm thấy có chút kỳ quái "Hạ Khuynh, không phải anh đã nói không đến giúp tôi tắm rửa nữa sao?"
"Tôi đến để xem em đã mua áo tắm như thế nào?" hắn rất thẳng thắng trả lời.
Đúng vậy! Mục đích chính của Hạ thiếu gia là đến đây để xem áo tắm.
Phó Tự Hỉ cái hiểu cái không ừ đại một tiếng, sau đó lại nhớ đến chuyện gì "thật ra trước đó phu nhân chọn cho tôi một bộ giống y chang nội y vậy đó. Chắn chắn mặc vào sẽ bị nhìn thấy hết trơn cho xem, chỗ béo béo vẫn còn chút vết hồng hồng nữa…"
Hạ Khuynh chưa bao giờ nghĩ đến việc Lương San dám dẫn Phó Tự Hỉ đi mua bikini.
"Mẹ có nhìn thấy vết thương của em không?"
"không có." Phó Tự Hỉ lắc lắc đầu "Cái quần ngắn quá… tôi sợ… nên phu nhân sẽ không nhìn thấy đâu."
hắn ôm cô vào lòng, cúi đầu mổ lên môi cô mấy cái, nhẹ nhàng hỏi: "Miệng vết thương còn hồng sao?"
"Có chỗ không hồng, có chỗ hồng."
"Cuối cùng thì hai người mua loại áo tắm gì?"
Phó Tự Hỉ tránh né ngồi dậy từ trong lòng hắn, đi qua bên vali lấy ra một gói đồ nhỏ, sau đó đưa cho Hạ Khuynh xem, nói: "Phu nhân phải chọn mãi mới mua được đấy."
…………..
Lương San đã tìm mãi vẫn không chọn được một bộ thích hợp. Có loại thì kiểu dáng hơi mát mẻ, có bộ thì quá bé. Bà dẫn Phó Tự Hỉ đi qua đi lại đến 10 cửa hàng.
Phó Tự Hỉ cứ tưởng vì mình rất béo nên mới khó chọn đồ như thế, xấu hổ không thôi!
…….........
Hạ Khuynh nhận lấy mở ra xem.
thì ra đây là một cái áo bơi liền thân kiểu yếm thắt, trên cổ còn có đường viền lá sen. thật sự có thể che đậy cả vùng ngực của cô.
hắn lại nhìn xuống quần, là kiểu quần hot pants*. Tính ra thì đây cũng là một bộ đồ bơi bảo thủ, nhưng hắn vẫn nhíu mày không hài lòng "Lúc thử đồ có ai nhìn thấy em mặc nó không?"
*Hot pants: là những chiếc quần short siêu ngắn và ôm sát giúp tôn vòng eo, hông, ưu điểm lớn nhất của nó là khoe được tối đa độ dài đôi chân. Giống dạng quần mà Mandonna & các cô ca sĩ bây giờ hay mặc.
"À có phu nhân. Còn có nhân viên bán hàng."
"Vậy có thằng nào nhìn thấy không?"
"không có."
Hạ Khuynh cuối cùng cũng biết hết được những điều mình cần biết nên thay đổi đề tài "Ngày mai buổi sáng khởi hành à?"
"Đúng rồi, phu nhân có dặn 8 giờ phải thức dậy."
"Em dậy nổi không đấy?" hắn rất hoài nghi năng lực tự giác của cô.
Phó Tự Hỉ cười tủm tỉm "Ừ, Tự Nhạc có nói ngày mai sẽ gọi điện thoại về gọi tôi thức dậy."
"Vậy em có thể thức dậy ngay à?"
"Được chứ, Tự Nhạc vẫn thường làm như vậy mà."
hắn hừ một tiếng, sau đó kề sát mặt Phó Tự Hỉ: "Thế...Vậy thì em có muốn tôi cùng đi không?"
cô sửng sốt mở to mắt nhìn hắn "Hạ Khuynh anh muốn đi sao?"
"Tôi đang hỏi em, trả lời mau!"
Phó Tự Hỉ thành thật trả lời. "Muốn chứ."
cô cảm thấy mỗi khi được ở cùng với Hạ Khuynh rất thích, rất vui vẻ.
cô cũng không hiểu vì sao. rõ ràng cũng thường cùng phu nhân đi ra ngoài, phu nhân rất vui vẻ mà trả lời thắc mắc của cô. Nhưng cô cảm thấy giữa bọn họ vẫn có một chút khoảng cách, vì thế cô rất nể sợ bà.
Nhưng khi đi cùng Hạ Khuynh thì ngược lại, tuy có đôi lúc hắn nổi cơn hung dữ nhưng cô không hề cảm thấy sợ hắn một chút nào.
Hạ Khuynh vừa nghe câu trả lời của cô thì rất hài lòng tâm tình cũng giãn ra, cười đến thật sáng lạn "Ngày mai tôi có việc, nếu muốn tôi đi cùng, ngày kia tôi sẽ đến sau rồi dẫn em đi dạo biển."
Nhưng cô là niềm mơ ước của hắn.
Giấc mơ từ rất nhiều năm rồi...
Vào thời niên thiếu, có một ngày Tả Phóng cùng bạn bè đến nhà chơi, sau đó bọn họ vì tò mò nên bật phim người lớn xem.
Nhân vật nữ trong video là một cô gái lai Âu Á rất đẹp, dáng người như yêu ma nhưng gương mặt thì lại tinh xảo như búp bê.
Đó là lần đầu tiên hắn xem những thứ này, cảm thấy người như vậy rất hợp khẩu vị của hắn.
Sau khi về nhà, hắn lên mạng tra tìm những bộ phim khác của cô diễn viên ấy. Nhưng không tìm được nhiều video.
hắn ta cứ tiếp tục sưu tầm những đoạn phim ấy suốt mấy tháng trời. Sau này, lớp trẻ lên thay thế lớp cũ, cô diễn viên kia cũng không nổi tiếng lắm nên ngày càng mờ nhạt dần rồi chìm vào dĩ vãng.
Ma xui quỷ khiến thế nào, sau này để hắn gặp được Phó Tự Hỉ .
Lúc ấy, hắn đang đứng trước cửa thang máy, 'đinh' một tiếng cửa vừa mở ra thì nhìn thấy Phó Tự Hỉ đang tiến vào. cô nắm tay mẹ, họ đang thì thầm nói cái gì đó.
Tả Phóng thật kinh ngạc diện mạo trước diện mạo của Phó Tự Hỉ.
Gương mặt của cô có nhiều điểm rất giống với cô diễn viên kia, mặc dù không xinh đẹp tinh xảo như cô ta.
Nhưng đối với hắn mà nói, như vậy đã đủ lắm rồi.
Lúc ấy sợ bị Phó mẹ phát hiện nên hắn không dám quá mức chú ý đến cô.
Nhưng hắn biết rõ họ ở cùng một khu dân cư này, gia đình cô ở căn hộ lầu dưới, có một ngày thế nào cũng có cơ hội tiếp cận được.
Ngày ngày vào đúng giờ hắn đều đứng trên ban công nhìn vọng xuống khu hoa viên, đôi khi thì nhìn xung quanh, xem xem có bắt gặp bóng dáng nhỏ bé của Phó Tự Hỉ.
Sau này tần số bắt gặp cô càng nhiều hơn, hắn đã ngầm nắm được thời gian biểu sinh hoạt của cô.
Có những lúc cô bị người khác bắt nạt, nhưng hắn vẫn bình tĩnh chỉ đứng nhìn không xen vào.
hắn từng bước dò hỏi mẹ về Phó gia, mẹ hắn mới kể ra sự tình. Lúc này hắn mới biết được, thì ra cô ấy là một đứa trẻ bị nhược trí.
hắn thật sự cảm thấy rất đáng tiếc.
Nhưng hắn lại không nhịn được mà tiếp tục chăm chú theo dõi cô, vì gương mặt rất giống với cô diễn viên kia.
Có một lần đang đứng ở ban công ngầm theo dõi thì nhìn thấy một thằng nhóc béo mập dẫn theo một đám người vây quanh cô. Đám người đó không biết đã nói những gì khiến gương mặt cô tràn đầy nỗi sợ hãi.
Sau đó bọn chúng còn nhặt đá ném vào cô, cô sợ hãi vừa khóc vừa chạy về nhà, chúng nó còn đuổi theo cô cả một đoạn.
Lúc ấy Tả Phóng hắn thật muốn túm đầu đánh cho bọn nó một trận.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn không làm gì cả.
Trong suy nghĩ của hắn, cô chỉ là một đứa trẻ ngu ngốc chậm lớn.
Từ sau lần đó, Phó Tự Hỉ rất hiếm khi ra ngoài, có lúc cũng sẽ đi ra ngoài nhưng lần nào cũng có người nhà đi cùng, hoặc là Phó Tự Nhạc, có khi là Phó mẹ.
Số lần Tả Phóng gặp mặt cô càng ngày càng ít, lắm lúc hắn có suy nghĩ thật muốn túm lấy cô.
Khi ấy, trong lòng hắn có muôn ngàn cảm xúc ngổn ngang khó hiểu. Sau đó, hắn bèn tìm cớ đến tìm đám người đã bắt nạt Phó Tự Hỉ tẩn cho một trận.
Đánh thì cũng đã đánh xong. Nhưng hắn vẫn không nhìn thấy được cô.
Về sau cô diễn viên kia đầu quân vào công ty khác, một lần nữa tái xuất trên thị trường.
Tả Phóng vẫn còn cất giữ phim của cô ta, nhưng bây giờ tâm lý của hắn đã khác xưa rất nhiều.
Trước đây hắn mượn Phó Tự Hỉ để tưởng tượng cô diễn viên kia.
Còn bây giờ hắn dùng hình ảnh của cô ta để ảo tưởng đến Phó Tự Hỉ.
Lúc hắn lại cùng đám bạn xem phim khiêu dâm, không hiểu sao hắn lại không thể chịu đựng được việc bọn chúng cười cợt bỉ ổi đánh giá cô ta. Vì vậy từ đó về sau hắn không hề xem cùng bọn họ nữa.
một thời gian sau, cô diễn viên kia không hiểu vì sao mắc bệnh nặng, biến mất không còn tin tức. Lúc này hắn hoàn toàn chẳng còn hứng thú chú ý đến cô ta nữa.
Có một lần Tả Phóng sơ ý làm mất chìa khóa cửa, mẹ vẫn chưa trở về, hắn chợt nảy ra ý định thừa dịp này đến Phó gia mượn chỗ ngồi chờ.
thật ra hắn vốn cũng không ôm nhiều hy vọng, nhưng Phó mẹ cư nhiên vui vẻ mời hắn vào nhà.
hắn biết Phó Tự Hỉ đang ở nhà. Nhưng hắn vẫn không gặp được. Mãi đến khi Phó Tự Nhạc trở về đi vào phòng, Phó Tự Hỉ mới đi ra.
Nhìn thấy người lạ, Phó Tự Hỉ có chút hoảng sợ, không dám ngồi ở phòng khách nên cô chạy ra sau nhà bếp.
Tả Phóng ngầm quan sát cô đã lâu nhưng chưa bao giờ được nhìn kĩ như hôm nay, thì ra vóc dáng của Phó Tự Hỉ cũng mê người đến như vậy.
Vì mẹ hắn vẫn chưa trở về, Phó mẹ giữ hắn ở lại dùng cơm. Trong lúc ăn cơm, hắn phát hiện ra cách nói chuyện của Phó Tự Hỉ có chút không được bình thường, ngờ nghệch như một đứa trẻ 6,7 tuổi.
Đêm ấy hắn đã nằm mơ nhìn thấy Phó Tự Hỉ. cô bị hắn đặt ở dưới thân, bày ra tư thái say mê động tình.
Ngày hôm sau lúc tỉnh dậy, chính bản thân hắn cũng bị làm cho tâm tình rối loạn.
hắn nghĩ mình sẽ không đủ can đảm và nhẫn nại để có thể chăm sóc một người con gái bị nhược trí, vì vậy hắn tìm mọi cách từ bỏ suy nghĩ muốn chạm vào cô..
Sau khi vào đại học, hắn cũng rất hiếm khi về nhà. Vì muốn quên đi Phó Tự Hỉ nên hắn bắt đầu tìm bạn gái. Nhưng thỉnh thoảng lại vẫn nằm mơ thấy cô.
Đến một ngày, Phó gia xảy ra biến cố.
hắn nhớ đến bộ dáng đáng thương khi Phó Tự Hỉ bị người khác bắt nạt, đấu tranh tư tưởng một lúc lâu, cuối cùng hắn cũng phát hiện ra một việc. hắn đã thích cô.
Nhưng đến khi hắn lấy hết can đảm đứng trước cửa nhà họ, thì họ đã chuyển đi nơi khác, nhà cũ đã mang cho người khác thuê.
Cuối cùng hắn vẫn không gặp được cô.
hắn đã từng có rất nhiều cơ hội để có thể bắt được Phó Tự Hỉ. Nhưng lần nào hắn cũng tự mình làm vụt mất.
Vậy mà hôm nay, cô lại một lần nữa xuất hiện trước mặt hắn, còn nói rằng đã nhớ kỹ tên của hắn.
Khát vọng đã từng chìm sâu của hắn đối với Phó Tự Hỉ đã rục rịch trỗi dậy.
Lần này hắn thật sự không muốn tiếp tục buông tha cô nữa.
Tả Phóng sau khi nhận được tin báo của Lương San thì vội vàng thu xếp.
Sau đó nhấn điện thoại báo cho Tả An "Anh hai, chủ nhật này em có việc bận, sẽ không trở về nhà lớn."
"Hả? Lại chuyện gì nữa đây?" Tả An lại gào thét một trận.
"đi du lịch với bạn."
"Là phụ nữ?"
Tả Phóng nở nụ cười, giọng nói cũng trở nên dịu dàng
"Đúng vậy."
"Sao bên cạnh chú mày hoa đào lắm thế không biết!" Tả An ganh tỵ thầm oán một câu, cuối cùng cũng nói: "đi chơi vui vẻ!"
Sau khi cúp điện thoại vẻ mặt hắn đã bình tĩnh một chút.
hắn thật sự rất muốn được ở cùng một chỗ với Phó Tự Hỉ. Người con gái mềm mại trong veo như nước ấy, niềm khát khao suốt bao năm qua của hắn, cho đến bây giờ chưa bao giờ được ở gần cô một cách chân thật như vậy.
Tâm tình của hắn giống như đang trở về những tháng ngày thanh xuân năm ấy.
………………
Lương San đã đồng ý để Tả Phóng cùng tham gia với bọn họ.
Nhưng bà cũng không dám khinh suất lơ là đề phòng, bà cầm tấm danh thiếp của Tả Phóng gọi cho Hạ Hàm Thừa hỏi ý kiến.
Hạ Hàm Thừa khách quan đánh giá Tả Phóng.
"Tính cách lẫn gia thế của cậu ta cũng tạm được. Sau khi ly hôn với người vợ trước thì cha cậu ta mới mang hai mẹ con trở về nhà lớn của Tả gia. Tả Duyên đang ngồi tù, Tả gia cũng chỉ còn Tả An và Tả Phóng thừa kế. Tả An tính cách có vẻ ôn hòa không quá xuất sắc, chắc chắn Tả gia đang muốn bồi dưỡng Tả Phóng để nhắm đến cái ghế chủ nhân thừa kế."
"Vậy anh nói thử xem, cậu ta có thích hợp với Tự Hỉ không?"
"Bà xã, anh cũng chỉ suy đoán mà thôi." Hạ Hàm Thừa phủ quyết "Người trẻ tuổi thì cũng có cảm xúc riêng của họ, cứ để bọn họ tự phát triển."
"Em chỉ lo lắng cho Tự Hỉ thôi. Nó cái gì cũng không hiểu, ngây thơ ngờ nghệch, phỏng chừng ngay cả chuyện nam nữ yêu đương là cái gì nó còn không thông suốt. Em cũng rất muốn để hai đứa trẻ này phát triển tình cảm một cách độc lập, nhưng cũng sợ ngộ nhỡ nó bị Tả Phóng chiếm tiện nghi…" Lương San thở dài lo lắng.
"Con trai mình có biết việc này không?" Hạ Hàm Thừa đột nhiên hỏi, trong lòng ông thật có chút chờ mong xem con trai phản ứng như thế nào.
"không biết a." Lương San trong đầu không đề nghĩ đến chuyện đó "Làm gì mà liên quan đến nó chứ. Tự Hỉ chỉ muốn tìm một người đàng hoàng thôi mà. Còn nó cùng Tự Nhạc mới có đất diễn."
Hạ Hàm Thừa đối với người vợ ngây thơ của mình cũng bó tay không biết phải nói gì "Cái gì cũng không biết, em làm mẹ của nó như thế nào vậy?"
"Làm sao vậy? đang êm đẹp tự nhiên lại nhắc đến nó. Chúng ta đang nói chuyện của Tự Hỉ mà." Lương San quay lại chủ đề chính "Em quyết định sẽ sắm vai cái bóng đèn, giám thị tên nhóc Tả Phóng này. Nếu nó mà có hành động gây rối, pặc, chặt tay!"
nói xong, bà còn mô tả hành động dựng thẳng bàn tay chặt xuống bàn, sau lại nhớ đến việc Hạ Hàm Thừa đang ở đầu dây bên kia nhìn không thấy, thôi từ bỏ.
"Bọn em khi nào thì xuất phát?"
"Ngày mai, buổi sáng."
Lương San ban đầu vốn định sau khi dùng cơm trưa xong thì khởi hành, nhưng mà cùng với Phó Tự Hỉ đi dạo phố làm nhỡ thời gian, nên hoãn lại ngày mai xuất phát.
Ngẫm lại một chút, nếu như đi vào buổi chiều như dự định, thì đến nơi trời tối mất rồi, vì vậy khởi hành vào sáng sớm là sự lựa chọn chính xác.
Hơn nữa, cũng phải chừa chút thời gian cho Tả Phóng chuẩn bị.
Phó Tự Hỉ nghe theo ý kiến của Lương San, sau đó mang hành lý kiểm tra kĩ lại một lần nữa.
Lương San dặn dò cô ngày mai 8h sáng phải thức dậy, cùng nhau ăn bữa sáng, sau đó thì xuất phát.
cô đương nhiên rất ngoan ngoãn nghe theo, tối trước hôm đó còn rất sốt sắn khẩn trương.
Thậm chí còn gọi cho Phó Tự Nhạc, hỏi làm thế nào mới có thể rời giường vào lúc 8h.
Phó Tự Nhạc bên đầu dây kia cười nói: "Chị cứ yên tâm đi ngủ, đến 8h sáng em gọi về đánh thức chị."
Phó Tự Hỉ nghe vậy thì yên tâm.
……………..
Vào buổi tối, Hạ Khuynh đến gõ cửa.
Phó Tự Hỉ ngạc nhiên cảm thấy có chút kỳ quái "Hạ Khuynh, không phải anh đã nói không đến giúp tôi tắm rửa nữa sao?"
"Tôi đến để xem em đã mua áo tắm như thế nào?" hắn rất thẳng thắng trả lời.
Đúng vậy! Mục đích chính của Hạ thiếu gia là đến đây để xem áo tắm.
Phó Tự Hỉ cái hiểu cái không ừ đại một tiếng, sau đó lại nhớ đến chuyện gì "thật ra trước đó phu nhân chọn cho tôi một bộ giống y chang nội y vậy đó. Chắn chắn mặc vào sẽ bị nhìn thấy hết trơn cho xem, chỗ béo béo vẫn còn chút vết hồng hồng nữa…"
Hạ Khuynh chưa bao giờ nghĩ đến việc Lương San dám dẫn Phó Tự Hỉ đi mua bikini.
"Mẹ có nhìn thấy vết thương của em không?"
"không có." Phó Tự Hỉ lắc lắc đầu "Cái quần ngắn quá… tôi sợ… nên phu nhân sẽ không nhìn thấy đâu."
hắn ôm cô vào lòng, cúi đầu mổ lên môi cô mấy cái, nhẹ nhàng hỏi: "Miệng vết thương còn hồng sao?"
"Có chỗ không hồng, có chỗ hồng."
"Cuối cùng thì hai người mua loại áo tắm gì?"
Phó Tự Hỉ tránh né ngồi dậy từ trong lòng hắn, đi qua bên vali lấy ra một gói đồ nhỏ, sau đó đưa cho Hạ Khuynh xem, nói: "Phu nhân phải chọn mãi mới mua được đấy."
…………..
Lương San đã tìm mãi vẫn không chọn được một bộ thích hợp. Có loại thì kiểu dáng hơi mát mẻ, có bộ thì quá bé. Bà dẫn Phó Tự Hỉ đi qua đi lại đến 10 cửa hàng.
Phó Tự Hỉ cứ tưởng vì mình rất béo nên mới khó chọn đồ như thế, xấu hổ không thôi!
…….........
Hạ Khuynh nhận lấy mở ra xem.
thì ra đây là một cái áo bơi liền thân kiểu yếm thắt, trên cổ còn có đường viền lá sen. thật sự có thể che đậy cả vùng ngực của cô.
hắn lại nhìn xuống quần, là kiểu quần hot pants*. Tính ra thì đây cũng là một bộ đồ bơi bảo thủ, nhưng hắn vẫn nhíu mày không hài lòng "Lúc thử đồ có ai nhìn thấy em mặc nó không?"
*Hot pants: là những chiếc quần short siêu ngắn và ôm sát giúp tôn vòng eo, hông, ưu điểm lớn nhất của nó là khoe được tối đa độ dài đôi chân. Giống dạng quần mà Mandonna & các cô ca sĩ bây giờ hay mặc.
"À có phu nhân. Còn có nhân viên bán hàng."
"Vậy có thằng nào nhìn thấy không?"
"không có."
Hạ Khuynh cuối cùng cũng biết hết được những điều mình cần biết nên thay đổi đề tài "Ngày mai buổi sáng khởi hành à?"
"Đúng rồi, phu nhân có dặn 8 giờ phải thức dậy."
"Em dậy nổi không đấy?" hắn rất hoài nghi năng lực tự giác của cô.
Phó Tự Hỉ cười tủm tỉm "Ừ, Tự Nhạc có nói ngày mai sẽ gọi điện thoại về gọi tôi thức dậy."
"Vậy em có thể thức dậy ngay à?"
"Được chứ, Tự Nhạc vẫn thường làm như vậy mà."
hắn hừ một tiếng, sau đó kề sát mặt Phó Tự Hỉ: "Thế...Vậy thì em có muốn tôi cùng đi không?"
cô sửng sốt mở to mắt nhìn hắn "Hạ Khuynh anh muốn đi sao?"
"Tôi đang hỏi em, trả lời mau!"
Phó Tự Hỉ thành thật trả lời. "Muốn chứ."
cô cảm thấy mỗi khi được ở cùng với Hạ Khuynh rất thích, rất vui vẻ.
cô cũng không hiểu vì sao. rõ ràng cũng thường cùng phu nhân đi ra ngoài, phu nhân rất vui vẻ mà trả lời thắc mắc của cô. Nhưng cô cảm thấy giữa bọn họ vẫn có một chút khoảng cách, vì thế cô rất nể sợ bà.
Nhưng khi đi cùng Hạ Khuynh thì ngược lại, tuy có đôi lúc hắn nổi cơn hung dữ nhưng cô không hề cảm thấy sợ hắn một chút nào.
Hạ Khuynh vừa nghe câu trả lời của cô thì rất hài lòng tâm tình cũng giãn ra, cười đến thật sáng lạn "Ngày mai tôi có việc, nếu muốn tôi đi cùng, ngày kia tôi sẽ đến sau rồi dẫn em đi dạo biển."
Bình luận truyện