Khuynh Nhiên Tự Hỉ

Chương 9



............

Phó Tự Hỉ thẹn quá vội hất tay hắn kéo quần lên: "Hạ Khuynh... đừng làm vậy mà..."

Tuy ngốc nhưng cô cũng biết chỗ đó không phải là nơi tùy tiện để cho người khác nhìn thấy. Phó Tự Nhạc tuy đã từng nhìn thấy ngực nhưng chưa bao giờ nhìn phía dưới của mình.

Hạ Khuynh không thèm nghe, thong thả chế trụ mặc cô ra sức giãy giụa, đem cô áp đảo trên giường, cúi đầu bám vào vành tai cô cười xấu xa.

"Để tôi xem thử xem tại sao chúng ta không giống nhau."

Cởi ra được một nửa, tay hắn lần vào trong quần xoa nắn bờ mông tròn trịa của cô, lần theo theo đường cong từ từ đi xuống phía dưới sờ soạng. Đầu ngón tay hắn lướt qua từng địa phương mềm mại của cô. hắn tự nhủ với chính mình phải nhẹ tay một chút.

Phó Tự Hỉ giãy dụa "Đừng mà!" cảm giác lỗ tai lẫn cơ thể đều ngứa ngáy cô khóchịu vừa kéo tay hắn ra vừa cắn.

Cứu được bên này nhưng không cứu được bên kia, Hạ Khuynh thừa cơ hội thoáthẳn quần cô xuống, nơi bí ẩn mềm mại cách lớp quần lót lụa mỏng chợt lộ ra trước mặt hắn.

Nhưng...

SHIT!! Thực là mẹ nó xui xẻo mà!!

Hạ Khuynh đứng thẳng người dậy, nhìn chằm chằm vào nơi đó của cô: "Nó đến từ lúc nào?"

Phó Tự Hỉ nhân cơ hội kéo quần lên, suy nghĩ một lúc vẫn không hiểu hắn đang nói cái gì. "Cái gì?"

"Cái này ngày hôm qua rõ ràng không có." hắn lướt nhẹ ngón tay lên bụng dướicủa cô. cô bị hắn sờ một cái cũng tỉnh ngộ ra hắn đang muốn nói đến cái gì, ngượng ngùng trả lời: "Hôm nay... buổi chiều."

Đột nhiên tháng này tới sớm hơn so với mọi lần. Hạ Khuynh thất vọng mặt đanh lại phát giận.

"Phó Tự Hỉ! Đừng tưởng đêm nay tôi không làm gì được em!"

cô nhìn theo sắc mặt của hắn, không hiểu mình đã làm gì lại chọc giận đến hắnnữa, bối rối thỏa hiệp: "Hạ Khuynh. . . đừng bắt nạt tôi nữa, tôi sẽ chia nửa cáigiường cho anh mà…"

Hạ Khuynh mặc kệ không nghe. hắn kéo vạt áo ngủ của cô lên: "Ai muốn cái giường của em, ngoan ngoãn nằm im cho tôi, tôi sẽ cố gắng nhẹ nhàng làm một lần rồi tha cho em."

Phó Tự Hỉ vừa sợ vừa thẹn run lẫy bẫy. hắn vừa kéo lên, cô vội vàng túm lấy kéo xuống. Đến lúc này, Hạ Khuynh càng lúc càng thiếu kiên nhẫn, bắt hai tay cô trói lại kéo qua đỉnh đầu, mặc cô ra sức giãy giụa, đem quần áo của cô cởi ra, phơi bày nửa cơ thể trắng nõn đầy đặn ra trước mặt hắn.

". . . Hạ Khuynh... anh buông tha cho tôi đi…huhu" cô sợ quá khóc òa lên. Tay hắn không an phận từ từ dời lên trên xoa nắn bầu ngực tròn đầy của cô. Tròn đầy mềm mại, quả thật rất đẹp!

Hạ Khuynh nhìn thấy nửa cơ thể khỏa thân của cô, hai mắt híp lại, dục vọng dâng lên lan tràn. Trước đây hắn chỉ nhìn thấy cô mặc bộ quần áo thể thao, vẫn chưa tưởng tượng ra dáng người của cô. Hôm nay mới phát hiện được, thì ra cũng không tệ.

không giống vóc dáng ốm yếu chỉ toàn xương xẩu của phái nữ đang thịnh hành mà cũng có da có thịt mềm mại mà đầy đặn. Đây là dạng mà hắn thích nhất. hắn thả tay buông lỏng cổ tay cô, nắm cái cằm nhỏ của cô miết nhẹ đôi môi anh đào, cười đến gian tà "Phó Tự Hỉ, em thật là gợi cảm."

hắn nắm một bên đầy đặn của cô tùy ý xoa nắn vân vê, cảm giác mềm mại đầy đặn dưới lòng bàn tay khiến cho hắn mê mệt không muốn buông tay: "Nó lớn lên từ lúc nào thế, vừa mềm vừa mịn, tôi thật sự rất thích."

Phó Tự Hỉ sợ muốn chết lại càng không hiểu hắn đang nói cái quái gì, chỉ biết kêu khóc thảm thiết. Đầu lưỡi của hắn chui tọt vào miệng cô, liếm liếm mấy cái răng nhỏ rồi quấn chặt lưỡi của cô mà chơi đùa. Cái miệng này thật là ngọt ngào đã vậy còn có mùi sữa thoang thoảng.

Phó Tự Hỉ phản kháng giãy giụa dữ dội cũng vô ích, hắn vẫn đè chặt cô, ra sứcgiày vò, miệng hắn toàn là mùi rượu nồng nặc khiến cô hít thở không thông.

Nhận thấy được Phó Tự Hỉ không có kinh nghiệm, Hạ Khuynh dời môi xuống cắn nhẹ lên nụ hoa đỏ ửng trên ngực, một tay còn lại nắm cái hông của cô ngắt nhéo khiêu kích.

Phó Tự Hỉ lúc này đột nhiên "Aaa…." kêu lên một tiếng —— cô sợ nhất người khác chạm vào thắt lưng, vừa buồn vừa khó chịu. Hạ Khuynh nghe được tiếng rên của cô lại càng hưng phấn, ngẩng đầu nhìn cô, dùng tay véo thêm vài cái.

"Ngoan nào, Phó Tự Hỉ, đừng khóc, kêu lên lớn tiếng một chút cho tôi nghe nào."

cô lắc mông trốn khỏi ma trảo của hắn, miệng không ngừng la oai oái.

"Em thật là ngoan!" hắn nhớ đến bộ dáng lúc cô cười với hắn làm hắn không khống chế được, hiện giờ lại nhìn thấy cô đáng thương vừa la vừa khóc cũng khiến hắn nổi lên tà tâm, thật càng muốn khi dễ cô.

hắn buông thắt lưng của cô ra, hai tay ra sức miết đôi gò núi xoa nắn tạo ra đường rãnh sâu hun hút mê người. hắn dời thân, cầm lấy tiểu phúc (cái ấy) áp vào giữa rãnh ngực cô nhẹ nhàng dỗ nàng: "Em ngoan ngoãn nghe lời thì tôi sẽ dịu dàng một chút. Em mà còn nháo lên nữa thì tôi sẽ cùng nháo với em."

Phó Tự Hỉ bị hắn mơn trớn cơ thể mềm nhũng ra không còn sức lực, mở to đôi mắt nhìn xuống hạ thân của hắn, vừa sợ vừa kinh ngạc .

Tại sao lại không giống với khi nãy.

Vì sao... chỉ trong thời gian ngắn mà nó vụt lớn nhanh như vậy… Huhu... Hạ Khuynh đúng là con quái vật!

cô hoảng sợ lại càng òa khóc to hơn, nước mắt thi nhau trào ra mãnh liệt. HạKhuynh nhìn thấy bộ dáng cô càng khóc đáng thương hắn càng hưng phấn.

"Phó Tự Hỉ, thế nào em cũng phải cho tôi thoải mái một lần." cô cảm thấy hắn đang nằm đè lên người mình thật giống một con dã thú đói khát, gắt gao muốn ăn thịt còn nhai luôn cả xương của mình.

"Hạ Khuynh... không chơi nữa, tôi sai rồi tôi sai rồi. . ." cô vừa khóc vừa mếu. Cái ấy vùi vào giữa nơi đẫy đà của cô, hắn cảm thấy rất thích thú. Nơi đẫy đà hoàn toàn bao trọn lấy người anh em của hắn, vài giọt mồ hôi trên trán hắn còn rớt xuống một vùng trắng noãn của cô. thật sự thích chết đi được! hắn chưa bao giờ làm kiểu này với những cô ả ngực khủng khác.

Phó Tự Hỉ bị hắn kẹp chặt ma sát lên xuống một lúc lâu, cả người nóng như phát hỏa vô cùng khó chịu. Còn hắn càng làm càng hăng say.

Nước mắt cô ướt đẫm rơi xuống khắp mặt, hắn càng gia tăng tốc độ, hô hấp càng ngày càng dồn dập, tần suất tiếng khóc phát ra theo từng hành động của hắn từng chút từng chút như đang phản kháng lại động tác độc ác của hắn.

=========== Tôi là đường phân cách tốc chiến tốc thắng

Hạ lão nhị bế quan đã lâu, lần này có thể anh dũng ra trận rồi. hắn thỏa mãn gầm nhẹ phun ra, thõa mãn gục trên người cô thở hổn hển. trên mặt, ngực, bụng Phó Tự Hỉ toàn là chất dịch nhớp nháp của hắn.

cô vừa khóc vừa lau lung tung lên. Hạ Khuynh nhìn cô bị hắn chà đạp giày vò một hồi, có cảm giác thỏa mãn nói không nên lời.

hắn sớm khai trai từ lâu, đời sống phóng túng trác táng cũng không ít nhưng vài năm nay đã có ý thức kiềm chế lại, bọn Chu Phi Lương yêu thích mới mẻ thay người như thay áo, còn hắn thì khác, trong một thời gian chỉ có một bạn gái cố định. Lúc độc thân cũng sẽ vui chơi theo bọn kia một chút, nhưng cũngkhông bao lâu lại có bạn gái mới.

Về cơ bản, tình trường đối với hắn chỉ là một dạng phát tiết dục vọng, thỏa mãnnhu cầu sinh lý của bản thân mà thôi.

Nhưng lại cứ bị Phó Tự Hỉ khơi mào dục vọng, vài lần còn xém chút không kiềmchế được. thật sự hắn không muốn chạm vào cô. Vì nếu Phó Tự Nhạc phát hiện ra chắc chắn sẽ không bỏ qua hắn, hắn không muốn phải chịu trách nhiệm với Phó Tự Hỉ.

Chuyện xảy ra đêm nay có lẽ là do hắn uống quá nhiều rượu nên không nhẫn nhịn được. Cũng may mắn là cơ thể cô hiện tại không tiện.

Phó Tự Hỉ đợi cho Hạ Khuynh rời khỏi thân mình, liền chạy đến ôm chặt Đại Hùng, vùi mặt vào nó òa khóc lên.

Hạ Khuynh cầm lấy khăn tay bước qua giúp cô lau sạch sẽ. cô gắt gao ôm lấy cố chấp không chịu ngẩng đầu.

"Phó Tự Hỉ." Hạ Khuynh nhẹ giọng, "Nó dính lên khắp nơi bẩn lắm, để tôi giúp em lau."

cô không nhúc nhích. Hạ Khuynh lấy tay túm Đại Hùng, cô bên kia nắm chặt cáiđầu nó kéo lại không buông, con gấu vốn đã rất cũ bị hai người giằng kéo một lúc bị rách toạt ra, đầu một nơi thân một nơi. cô kích động ngẩng đầu giận dữ cắn môi trừng mắt với hắn, nước mắt rơi xuống còn nhiều hơn so với lúc nãy, chỉ có điều là bây giờ những giọt nước mắt ấy rơi trong lặng lẽ không hề phát ra tiếng.

Hạ Khuynh đã từng nhìn thấy cô khóc rất nhiều lần, ngay cả lúc vừa rồi, nhưngchưa bao giờ giống như bây giờ, trong ánh mắt tràn ngập bi thương trầm trọng.

hắn chợt chột dạ, lấy tay lau nước mắt trên mặt cô. "Ngoan, đừng khóc nữa, nó có thể khâu lại được mà."

Phó Tự Hỉ cúi đầu nhìn Đại Hùng, môi dưới bị cắn đến nát, nước mắt vẫn tuônkhông ngừng. Hạ Khuynh thấy cô như vậy đau lòng muốn chết.

"Phó Tự Hỉ, đừng khóc, em muốn làm sao mới ngừng khóc đây, tôi nghe lời em..."

cô nghe được lời hắn nhưng vẫn muốn khóc.

Đại Hùng là món quà sinh nhật chính tay mẹ may cho cô, nó bầu bạn với cô đã rất nhiều năm, ngày ngày cô luôn ôm nó cùng đi vào giấc ngủ…

Mẹ là người dịu dàng nhất trên đời này, kể chuyện cổ tích cho cô nghe, dạy cô viết chữ, còn dạy cho cô phải biết ngoan ngoãn lễ phép, lúc nào cũng ôm cô vào lòng mà nói rằng cô chính là món quà quý giá nhất mà ông trời đã ban cho bà. cô còn nhớ rõ hình ảnh lúc mẹ đang hấp hối, mẹ nói rằng dù không còn được ở bên cạnh cô nữa nhưng mẹ lúc nào cũng yêu cô nhất, lúc nào cũng đứng ở một nơi xa xôi mà trông về cô.

cô cảm thấy mẹ ngày ngày vẫn nhìn mình thông qua Đại Hùng, vì vậy cô mới mang tất cả những hình ảnh của mẹ phó thác vào nó, xem như mẹ vẫn còn ở bên cạnh.

thật ra lúc trước Đại hùng đã bị rách vài lần, làm lần nào cô cũng khóc sướt mướt. Nhưng nó được Phó Tự Nhạc khâu lại, chữa hết bệnh cho nó. Vậy mà bây giờ nó bị xé hư hoàn toàn rồi.

Hạ Khuynh nhìn thấy cô khóc tay chân lúng túng không có biện pháp, hắn biết cô khóc lóc thương tâm như thế là vì con gấu bông kia. hắn nhận ra được đây là món đồ chơi kỉ niệm đi theo năm tháng của cô, có lẽ do một người rất quan trọng trong cuộc đời tặng cho cô.

"Em khóc lâu như vậy không thấy mệt sao. Được rồi, ngoan, để tôi nghĩ cách khâu lại cho nó!"

cô nghe được hắn nói thế rốt cuộc cũng lau nước mắt ngẩng đầu nhìn hắn nhưng mín môi im lặng không nói

"Kim chỉ để ở đâu?" hắn hỏi. cô yên lặng bước xuống giường, đến tủ mở ngăn kéo ra lấy một bộ kim chỉ khâu đưa cho hắn.

Hạ Khuynh bước vào phòng tắm, cầm quần áo ra mặc vào trước mặt cô.

Phó Tự Hỉ nửa thân lõa thể đang đứng trước tủ, làm hắn lại sinh ra ý niệm không đứng đắn. Nếu không phải thấy cô đang buồn đến nẫu ruột gan, hắn thật muốn đè cô xuống làm một lần nữa. Bỏ đi, bây giờ hắn chỉ hy vọng có thể dỗ cho cô nín khóc.

hắn tiếp nhận kim chỉ khâu rồi kéo cô qua bên giường ngồi xuống, hỏi: "Phó Tự Nhạc có từng khâu qua chưa?" Phó Tự Hỉ gật đầu, chỉ chỗ Phó Tự Nhạc từng may. Hạ Khuynh nhìn nghiên cứu kĩ một hồi rồi thử bắt chước theo đường may cũ khâu lại cái đầu bị rách của con gấu bông.

Phó Tự Hỉ ngồi bên cạnh tập trung tinh thần theo dõi hắn may qua may lại, rốt cục cũng ngừng khóc. Đột nhiên tầm mắt của Hạ Khuynh vô tình xoẹt xuống ngực cô "Phó Tự Hỉ, lấy quần áo mặc vào đi. Hai khối thịt của em cứ nhích tới nhích lui làm tôi không tập trung được."

cô đỏ mặt gật gật đầu, đứng lên cầm quần áo bị vứt dưới đất cẩn thận mặc vào xong lại đến ngồi bên cạnh hắn. một lúc lâu, Hạ Khuynh cuối cùng cũng vá xong chỗ bị rách, bất quá khâu nhìn không đẹp như của Phó Tự Nhạc. Xong việc hắn quay đầu hỏi Phó Tự Hỉ: "Thấy thế nào? Đây là lần đầu tiên bản thiếu gia làm việc này đấy nên em cũng đừng kì vọng nhiều quá." hắn thực sợ cô lại khóc một lần nữa.

Phó Tự Hỉ mang Đại hùng ôm vào lòng nhìn một hồi, tay sờ sờ vào đường may nghiêng lệch trên cổ nó.

"À" cô gục đầu vào đầu nó.

Hạ Khuynh rốt cục cảm thấy mọi chuyện đã ổn thỏa rồi, miết nhẹ vành tai cô.

"Được rồi, vậy thì rửa mặt rồi đi ngủ đi, nhìn em khóc thật xấu chết đi được."

Phó Tự Hỉ đem Đại Hùng Bảo Bảo đặt qua một bên, sau đó nghe lời chạy vào phòng tắm rửa mặt tiện thể rửa sạch vết nhớp nháp còn lưu trên thân thể. Sau đó cô bước lên giường lại ôm Đại Hùng Bảo Bảo vào lòng, đưa lưng về phíahắn cúi đầu nói: "Hạ Khuynh, đây là mẹ."

Hạ Khuynh đã hiểu. Vậy mà lúc nãy hắn lại làm chuyện đó với cô trước mặt mẹ.Trong lòng hắn lúc này cảm thấy nhói nhói không nói nên lời. Lúc nào nhìn thấycô cũng khiến hắn dao động không yên.

hắn nằm xuống bên cạnh, vòng tay ôm lấy Phó Tự Hỉ thật nhẹ nhàng ôn nhu:

"Phó Tự Hỉ, thực xin lỗi..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện