Khuynh Tẫn Thiên Hạ – Loạn Thế Phồn Hoa
Chương 163
Trường phong vạn dặm, bụi cuốn đất tung.
Một trận vó ngựa rầm rập từ xa dội lại, càng lúc càng gần, người đi trên quan đạo nghe tiếng vó câu ai ai cũng hiếu kỳ quay đầu, nhìn về phía cuối con đường.
Hai con ngựa một tuyền đen một trắng muốt, tựa mây đen cùng tuyết trắng đồng thời tương ngộ, cùng nhau song hành, vun vút vụt qua, vó ngựa nện cồm cộp trên mặt đường như ầm ầm khua chiêng gióng trống chấn động cả trời xanh.
Một thoáng kinh hồng, vừa trấn tĩnh liền thấy hai nam nhân phong tư hiên ngang lỗi lạc trên lưng ngựa. Bạch y phiêu bồng, hồng tụ phần phật tức thì vút qua, những người đi đường chỉ còn biết thẫn thờ dõi theo cảnh tượng tuyệt trần diễm lệ ấy dần xa rồi mất hút phía chân trời.
Thảo nguyên nhấp nhô lượn sóng theo địa hình tựa như một mỹ nhân trong tư thế nằm ôn nhu uyển chuyển, phô bày những đường cong tuyệt mỹ của tạo hóa giữa đất trời, làn da như được phủ một làn lụa ngắt xanh mềm mại mịn màng, trải rộng bát ngát bao la, vô cùng vô tận.
Một dòng sông nhỏ trong veo dịu dàng uốn quanh triền cỏ, ánh sáng mặt trời phản chiếu mặt nước biếc lấp lóa lung linh, tựa ánh ngọc rực rỡ tỏa ra từ những viên minh châu được đính tinh xảo trên một chiếc thắt lưng bằng lụa dịu dàng ôm lấy thảo nguyên.
Hai con tuấn mã một trắng một đen thong thả nhàn nhã song song tản bộ, trên lưng, Tuyệt thế song kiêu cũng chuyện trò vui vẻ đủ thứ chuyện trên đời.
“Tán gẫu mãi cũng chán,” – Vô Sông công tử đột nhiên đề nghị, “Chi bằng hai chúng ta so tài một trận, thế nào? Ai cưỡi ngựa chạy đến bờ sông trước người đó thắng.”
“Khuynh Vũ, huynh chỉ mới tập cưỡi ngựa chưa đầy một tháng đó!” Hoàn Vũ đế ngạo nghễ trên lưng ngựa, cố ý dài giọng chọc tức, “Huynh chắc chắn muốn thi cưỡi ngựa với ta thật chứ?”
Vô Song công tử mỉm cười, thanh nhã tuyệt trần: “Tiếu mỗ chỉ biết ‘thanh xuất vu lam nhi thắng vu lam’ (1) thôi.”
Phương Quân Càn nheo nheo đôi mắt đào hoa tà mị, ra vẻ khiêm nhường, cung tay: “Dũng khí thật đáng khen.” Có nên khen y một câu ‘nghé con không biết sợ cọp’ không nhỉ?
Vô Song công tử kéo cương ngựa, ngữ khí chẳng có vẻ gì tức giận cũng chẳng có vẻ gì ôn nhu, hàm ẩn khí khái anh hùng, kiệt ngạo bất tuân: “Thế nào, dám không?”
Phương Quân Càn lơ đễnh nhếch chân mày, trong vẻ biếng nhác cố hữu lại có vẻ tự phụ không nói thành lời: “Tận lực phụng bồi!”
Dường như cũng hưởng ứng với chủ nhân, con ngựa ô dưới chân bỗng nhiên ngửa đầu hí vang, thật sự chẳng hề có khái niệm gọi là đem kẻ đồng loại xinh đẹp bên cạnh để vào trong mắt, chứ đừng nói là xem ra gì.
Bạch mã của Tiếu Khuynh Vũ cũng không vừa, đáp lại ngay thái độ khiêu chiến của nó, tiếng rít trầm đục cộng với lòng kiêu hãnh vút cao lên, như muốn xé toạc cả mây trời.
“Saaa!!”
“Saaa!!”
Hai cái miệng của Phương Quân Càn cùng Tiếu Khuynh Vũ đồng thanh quát lớn, hai tia chớp một đen một trắng lập tức lao nhanh về phía trước, như hai mũi tên vun vút thoát khỏi dây cung!
Đầu xuân, gió nhè nhẹ như ru, dịu dàng mang theo hơi thở của cỏ xanh, mùi nồng nồng của bùn đất, sương khói lãng đãng nhàn du, bao trùm thảo nguyên là màn sương âm ẩm, lành lạnh, thanh khiết mơ hồ.
Tuyệt thế song kiêu rạp mình trên lưng ngựa, chỉ nghe bên tai tiếng gió réo ù ù, cảnh vật hai bên người biến thành quang ảnh nhòa nhạt, thoáng chốc đã lùi lại phía sau.
Bạch mã bước đầu nhỉnh hơn khoảng một nửa thân ngựa, hắc mã cắm đầu nỗ lực truy cản phía sau.
Phương Quân Càn trìu mến ngắm nhìn con tuyết câu đang phi như bay đằng trước mặt.
Khuynh Vũ của hắn, không ngờ cũng hiếu thắng tranh cường như vậy, chẳng cam tâm chịu thua ai bao giờ…
Phương Quân Càn thúc vào bụng ngựa, quát lên một tiếng, giục ngựa tăng tốc truy cản bạch mã đã bỏ xa mình hơn trượng.
Mắt thấy khoảng cách giữa hai bên ngày càng rút ngắn lại, con ngựa toàn thân đen như mực lúc này đã gần trước mắt rồi, bạch mã không khỏi tức tối ngẩng đầu hí vang, dồn lực vào bốn vó mạnh mẽ dậm rầm rập xuống đất, nhanh chóng vọt lên phía trước cả trượng, ý đồ kéo giãn cự ly với đối thủ.
Chỉ trong nháy mắt, bạch mã hắc câu lại tiếp tục cục diện một đầu một cuối như cũ!
Dưới sự thúc giục tăng tốc của Tuyệt thế song kiêu, hai con ngựa tựa hai luồng sao băng vun vút lao nhanh, càng lúc càng tiếp cận bờ sông nhỏ cách vạch xuất phát ngoài trăm trượng.
Chỉ còn những nước rút cuối cùng!
Bạch mã hắc câu đồng thời tinh thần phấn chấn mạnh mẽ, khoái trá hí từng tràng thật dài như rồng ngâm vang dội, xé thủng cả trời cao.
Ngay tràng hí cao vút thống khoái cuối cùng, tia chớp đen tuyền bất chợt khựng lại ngoài dự đoán của mọi người, còn bạch mã lại như rồng giận thị uy, đạp mạnh lên cỏ, bùn đất văng tung tóe, cả thân hình trắng muốt sáng lóa bốn vó co cụm, như mũi tên phóng vút lên không trung, nhẹ nhàng bay qua dòng nước xanh biếc trong veo, đáp xuống bên kia bờ sông nhỏ.
Con ngựa ô hậm hực cào cào mặt đất, ra vẻ rất không cam tâm tình nguyện chút nào.
Bạch mã thở ra hai lỗ mũi, ở bờ bên kia đắc thắng dâng trào, đủng đỉnh diễu qua diễu lại.
Sau trận so tài kịch liệt hứng thú, vầng trán nhẵn mịn của Tiếu Khuynh Vũ lấm tấm mồ hôi, đôi má nõn nà cũng ửng lên một mạt hồng đào quá đỗi động lòng người.
Dù cho từ trước đến nay không tin thần phật, song lúc này, Hoàn Vũ đế cũng không khỏi thành tâm ước nguyện, khoảnh khắc hạnh phúc này xin hãy kéo dài thật lâu, thật lâu, thật lâu hơn nữa…
Ánh mắt nhìn người kia tràn đầy tha thiết thâm tình mà ngay chính bản thân mình còn chưa kịp phát hiện: Khuynh Vũ của hắn, cuối cùng cũng có một ngày cùng hắn cưỡi ngựa sóng đôi.
Phương Quân Càn lộ ra vẻ biếng nhác vô lại vờ ngã rạp lên cổ ngựa, ngữ khí vui vẻ: “Ta thua rồi, chẳng hay Vô Song công tử muốn xử lý ra sao đây?”
Tiếu Khuynh Vũ ngưng mắt cười nhẹ, sự ấm áp khi được người che chở yêu thương dịu dàng dâng lên tràn ngập, sưởi nóng toàn thân.
Y rất biết, vừa rồi con ngựa ô kia hành động bất bình thường chính là vì Phương Quân Càn cố ý nhường nhịn, bằng không, với công phu hơn mười năm khổ luyện trên lưng ngựa của Anh Vũ hầu, muốn thắng được hắn thì có khác nào kẻ ngốc nói mê, người si giảng mộng đâu.
Trừ hắn ra, sẽ không có một ai khác bất cứ nơi đâu, bất cứ lúc nào cũng nhường nhịn mình, lo nghĩ vì mình, yêu thương mình, chiều chuộng mình như thế nữa.
Cứ như thế, từng chút, từng chút một mắc kẹt dần, vùi sâu dần, chẳng rõ là trong sự đường hoàng uy vũ hay là tà mị vô lại hay là ôn nhu dịu dàng của gương mặt lúc nào cũng như hoa xuân tươi cười nở rộ ấy. Vì vậy mà, trái tim từ lâu tưởng đã đóng thành băng hà vĩnh cửu buốt giá lạnh lùng, rốt cuộc vỡ tan thành muôn mảnh vụn, vô pháp vãn hồi.
Mà, đồng thời cũng… Vạn kiếp bất phục!
Ngẫm nghĩ lại, có lẽ đó là định mệnh. Gặp được nhau, chính là khởi đầu của định mệnh.
Bất quá, cảm động mấy thì cảm động, thua cuộc vẫn phải bị trừng phạt thôi! Hắc hắc!!!
“Cái gì, tiền á!?” – Hoàn Vũ đế nước mắt lưng tròng, “Khuynh Vũ… mấy ngày tới, ta còn đang định… sống bám huynh nữa mà…”
Vô Song công tử thể hiện rất mẫu mực vẻ lạnh lùng sắt đá chẳng chút lung lay: “Tiếu mỗ không mang theo tiền.”
Hoàn Vũ đế cố gắng cứu vãn: “Môn đồ của Khuynh Vũ khắp thiên hạ, gọi đại mấy người mượn chút ít ngân lượng có vấn đề gì đâu.”
Vô Song công tử mặt lạnh như tiền: “Không.”
Hoàn Vũ đế ai ai oán oán nhìn chằm chằm y nửa ngày, cuối cùng ‘A’ lên một tiếng, bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra là Khuynh Vũ sợ mất mặt! Ứ ừ, hiểu rồi hiểu rồi, có ai ngờ được Vô Song công tử cũng có lúc trong túi không tiền đâu…”
Hắn còn dám nói!!!!
Tiếu Khuynh Vũ hung hăng trừng mắt với hắn, mấy ngón tay dài thanh mảnh đã kẹp sẵn ba mũi phi hoàng thạch.
Phương Quân Càn vội vàng cấm khẩu. Trêu ghẹo mấy thì trêu ghẹo, nhưng cái mạng này vạn nhất có gặp chuyện chẳng lành cũng tuyệt đối không thể vì đùa giỡn mà mang họa được.
Phải biết rằng, Tiếu Khuynh Vũ trời sinh thanh lãnh đạm mạc, nhẫn nại vô cùng, lại còn võ công cao tuyệt… Một người như vậy lại bị trêu ghẹo đến nổi trận lôi đình, toàn thân luống cuống, đó tuyệt đối là một cách khiêu chiến rất thú vị và cực kỳ mạo hiểm.
Mà, từ nhỏ tới lớn, Tiểu hầu gia của chúng ta đã có sẵn một thói quen, đúng hơn là một thú vui phi thường bất hảo: thích mạo hiểm.
Ngắm nhìn Tiếu Khuynh Vũ, thẳng lưng nghiêm nghị mà đứng, một tay gác sau lưng, tay kia cầm cương ngựa, tóc đen phiêu vũ, tuyết y phất phơ, dưới chân, cỏ tím lay nhẹ, bên cạnh, bạch mã ôn thuần.
Phương Quân Càn bất giác tủm tỉm cười, tán thưởng: “Khuynh Vũ đúng là càng lúc càng phong hoa tuyệt đại, ngọc thụ lâm phong đó!”
Vô Song công tử thản nhiên đáp: “Ta trước đây chẳng phải đã vậy hay sao.”
“Ớ…” – Bạn Hòan Vũ đế mau mồm mau miệng khéo ăn khéo nói tức thì nấc cụt.
“Khụ khụ khụ!!!” – Che miệng ho húng hắng mấy tiếng lấy lại phong độ, Hoàn Vũ đế nghiêm chỉnh nói, “Tốt lắm, vậy ta sẽ lại chứng minh cho Khuynh Vũ thấy một chân lý… Chỉ cần đẹp trai, không lo chết đói!”
—oOo—
(1): Thanh xuất vu lam, nhi thắng vu lam (青出于蓝而胜于)
Nghĩa đen:
Thanh: màu chàm (là màu nằm giữa màu xanh lam và màu tím, khá gần với màu tím nhưng vẫn giữ được đặc điểm ‘lạnh’ của màu lam (vì màu tím là màu trung tính))
Lam: màu xanh lam, trong câu này có nghĩa là cỏ lam (dân ta gọi là cỏ chàm) dùng để nhuộm quần áo. Nghĩa đen của câu này có ý nói rằng: màu chàm chính là từ màu lam mà ra, nhưng sắc thái so với màu lam thì đẹp hơn và phổ biến hơn nhiều lần (màu lam là màu gốc, khá chói và khó phối hợp để sử dụng trong thực tế)
Nghĩa bóng: hình dung là học trò trải qua thời gian học tập rèn luyện thì có khi còn giỏi hơn thầy.
Một trận vó ngựa rầm rập từ xa dội lại, càng lúc càng gần, người đi trên quan đạo nghe tiếng vó câu ai ai cũng hiếu kỳ quay đầu, nhìn về phía cuối con đường.
Hai con ngựa một tuyền đen một trắng muốt, tựa mây đen cùng tuyết trắng đồng thời tương ngộ, cùng nhau song hành, vun vút vụt qua, vó ngựa nện cồm cộp trên mặt đường như ầm ầm khua chiêng gióng trống chấn động cả trời xanh.
Một thoáng kinh hồng, vừa trấn tĩnh liền thấy hai nam nhân phong tư hiên ngang lỗi lạc trên lưng ngựa. Bạch y phiêu bồng, hồng tụ phần phật tức thì vút qua, những người đi đường chỉ còn biết thẫn thờ dõi theo cảnh tượng tuyệt trần diễm lệ ấy dần xa rồi mất hút phía chân trời.
Thảo nguyên nhấp nhô lượn sóng theo địa hình tựa như một mỹ nhân trong tư thế nằm ôn nhu uyển chuyển, phô bày những đường cong tuyệt mỹ của tạo hóa giữa đất trời, làn da như được phủ một làn lụa ngắt xanh mềm mại mịn màng, trải rộng bát ngát bao la, vô cùng vô tận.
Một dòng sông nhỏ trong veo dịu dàng uốn quanh triền cỏ, ánh sáng mặt trời phản chiếu mặt nước biếc lấp lóa lung linh, tựa ánh ngọc rực rỡ tỏa ra từ những viên minh châu được đính tinh xảo trên một chiếc thắt lưng bằng lụa dịu dàng ôm lấy thảo nguyên.
Hai con tuấn mã một trắng một đen thong thả nhàn nhã song song tản bộ, trên lưng, Tuyệt thế song kiêu cũng chuyện trò vui vẻ đủ thứ chuyện trên đời.
“Tán gẫu mãi cũng chán,” – Vô Sông công tử đột nhiên đề nghị, “Chi bằng hai chúng ta so tài một trận, thế nào? Ai cưỡi ngựa chạy đến bờ sông trước người đó thắng.”
“Khuynh Vũ, huynh chỉ mới tập cưỡi ngựa chưa đầy một tháng đó!” Hoàn Vũ đế ngạo nghễ trên lưng ngựa, cố ý dài giọng chọc tức, “Huynh chắc chắn muốn thi cưỡi ngựa với ta thật chứ?”
Vô Song công tử mỉm cười, thanh nhã tuyệt trần: “Tiếu mỗ chỉ biết ‘thanh xuất vu lam nhi thắng vu lam’ (1) thôi.”
Phương Quân Càn nheo nheo đôi mắt đào hoa tà mị, ra vẻ khiêm nhường, cung tay: “Dũng khí thật đáng khen.” Có nên khen y một câu ‘nghé con không biết sợ cọp’ không nhỉ?
Vô Song công tử kéo cương ngựa, ngữ khí chẳng có vẻ gì tức giận cũng chẳng có vẻ gì ôn nhu, hàm ẩn khí khái anh hùng, kiệt ngạo bất tuân: “Thế nào, dám không?”
Phương Quân Càn lơ đễnh nhếch chân mày, trong vẻ biếng nhác cố hữu lại có vẻ tự phụ không nói thành lời: “Tận lực phụng bồi!”
Dường như cũng hưởng ứng với chủ nhân, con ngựa ô dưới chân bỗng nhiên ngửa đầu hí vang, thật sự chẳng hề có khái niệm gọi là đem kẻ đồng loại xinh đẹp bên cạnh để vào trong mắt, chứ đừng nói là xem ra gì.
Bạch mã của Tiếu Khuynh Vũ cũng không vừa, đáp lại ngay thái độ khiêu chiến của nó, tiếng rít trầm đục cộng với lòng kiêu hãnh vút cao lên, như muốn xé toạc cả mây trời.
“Saaa!!”
“Saaa!!”
Hai cái miệng của Phương Quân Càn cùng Tiếu Khuynh Vũ đồng thanh quát lớn, hai tia chớp một đen một trắng lập tức lao nhanh về phía trước, như hai mũi tên vun vút thoát khỏi dây cung!
Đầu xuân, gió nhè nhẹ như ru, dịu dàng mang theo hơi thở của cỏ xanh, mùi nồng nồng của bùn đất, sương khói lãng đãng nhàn du, bao trùm thảo nguyên là màn sương âm ẩm, lành lạnh, thanh khiết mơ hồ.
Tuyệt thế song kiêu rạp mình trên lưng ngựa, chỉ nghe bên tai tiếng gió réo ù ù, cảnh vật hai bên người biến thành quang ảnh nhòa nhạt, thoáng chốc đã lùi lại phía sau.
Bạch mã bước đầu nhỉnh hơn khoảng một nửa thân ngựa, hắc mã cắm đầu nỗ lực truy cản phía sau.
Phương Quân Càn trìu mến ngắm nhìn con tuyết câu đang phi như bay đằng trước mặt.
Khuynh Vũ của hắn, không ngờ cũng hiếu thắng tranh cường như vậy, chẳng cam tâm chịu thua ai bao giờ…
Phương Quân Càn thúc vào bụng ngựa, quát lên một tiếng, giục ngựa tăng tốc truy cản bạch mã đã bỏ xa mình hơn trượng.
Mắt thấy khoảng cách giữa hai bên ngày càng rút ngắn lại, con ngựa toàn thân đen như mực lúc này đã gần trước mắt rồi, bạch mã không khỏi tức tối ngẩng đầu hí vang, dồn lực vào bốn vó mạnh mẽ dậm rầm rập xuống đất, nhanh chóng vọt lên phía trước cả trượng, ý đồ kéo giãn cự ly với đối thủ.
Chỉ trong nháy mắt, bạch mã hắc câu lại tiếp tục cục diện một đầu một cuối như cũ!
Dưới sự thúc giục tăng tốc của Tuyệt thế song kiêu, hai con ngựa tựa hai luồng sao băng vun vút lao nhanh, càng lúc càng tiếp cận bờ sông nhỏ cách vạch xuất phát ngoài trăm trượng.
Chỉ còn những nước rút cuối cùng!
Bạch mã hắc câu đồng thời tinh thần phấn chấn mạnh mẽ, khoái trá hí từng tràng thật dài như rồng ngâm vang dội, xé thủng cả trời cao.
Ngay tràng hí cao vút thống khoái cuối cùng, tia chớp đen tuyền bất chợt khựng lại ngoài dự đoán của mọi người, còn bạch mã lại như rồng giận thị uy, đạp mạnh lên cỏ, bùn đất văng tung tóe, cả thân hình trắng muốt sáng lóa bốn vó co cụm, như mũi tên phóng vút lên không trung, nhẹ nhàng bay qua dòng nước xanh biếc trong veo, đáp xuống bên kia bờ sông nhỏ.
Con ngựa ô hậm hực cào cào mặt đất, ra vẻ rất không cam tâm tình nguyện chút nào.
Bạch mã thở ra hai lỗ mũi, ở bờ bên kia đắc thắng dâng trào, đủng đỉnh diễu qua diễu lại.
Sau trận so tài kịch liệt hứng thú, vầng trán nhẵn mịn của Tiếu Khuynh Vũ lấm tấm mồ hôi, đôi má nõn nà cũng ửng lên một mạt hồng đào quá đỗi động lòng người.
Dù cho từ trước đến nay không tin thần phật, song lúc này, Hoàn Vũ đế cũng không khỏi thành tâm ước nguyện, khoảnh khắc hạnh phúc này xin hãy kéo dài thật lâu, thật lâu, thật lâu hơn nữa…
Ánh mắt nhìn người kia tràn đầy tha thiết thâm tình mà ngay chính bản thân mình còn chưa kịp phát hiện: Khuynh Vũ của hắn, cuối cùng cũng có một ngày cùng hắn cưỡi ngựa sóng đôi.
Phương Quân Càn lộ ra vẻ biếng nhác vô lại vờ ngã rạp lên cổ ngựa, ngữ khí vui vẻ: “Ta thua rồi, chẳng hay Vô Song công tử muốn xử lý ra sao đây?”
Tiếu Khuynh Vũ ngưng mắt cười nhẹ, sự ấm áp khi được người che chở yêu thương dịu dàng dâng lên tràn ngập, sưởi nóng toàn thân.
Y rất biết, vừa rồi con ngựa ô kia hành động bất bình thường chính là vì Phương Quân Càn cố ý nhường nhịn, bằng không, với công phu hơn mười năm khổ luyện trên lưng ngựa của Anh Vũ hầu, muốn thắng được hắn thì có khác nào kẻ ngốc nói mê, người si giảng mộng đâu.
Trừ hắn ra, sẽ không có một ai khác bất cứ nơi đâu, bất cứ lúc nào cũng nhường nhịn mình, lo nghĩ vì mình, yêu thương mình, chiều chuộng mình như thế nữa.
Cứ như thế, từng chút, từng chút một mắc kẹt dần, vùi sâu dần, chẳng rõ là trong sự đường hoàng uy vũ hay là tà mị vô lại hay là ôn nhu dịu dàng của gương mặt lúc nào cũng như hoa xuân tươi cười nở rộ ấy. Vì vậy mà, trái tim từ lâu tưởng đã đóng thành băng hà vĩnh cửu buốt giá lạnh lùng, rốt cuộc vỡ tan thành muôn mảnh vụn, vô pháp vãn hồi.
Mà, đồng thời cũng… Vạn kiếp bất phục!
Ngẫm nghĩ lại, có lẽ đó là định mệnh. Gặp được nhau, chính là khởi đầu của định mệnh.
Bất quá, cảm động mấy thì cảm động, thua cuộc vẫn phải bị trừng phạt thôi! Hắc hắc!!!
“Cái gì, tiền á!?” – Hoàn Vũ đế nước mắt lưng tròng, “Khuynh Vũ… mấy ngày tới, ta còn đang định… sống bám huynh nữa mà…”
Vô Song công tử thể hiện rất mẫu mực vẻ lạnh lùng sắt đá chẳng chút lung lay: “Tiếu mỗ không mang theo tiền.”
Hoàn Vũ đế cố gắng cứu vãn: “Môn đồ của Khuynh Vũ khắp thiên hạ, gọi đại mấy người mượn chút ít ngân lượng có vấn đề gì đâu.”
Vô Song công tử mặt lạnh như tiền: “Không.”
Hoàn Vũ đế ai ai oán oán nhìn chằm chằm y nửa ngày, cuối cùng ‘A’ lên một tiếng, bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra là Khuynh Vũ sợ mất mặt! Ứ ừ, hiểu rồi hiểu rồi, có ai ngờ được Vô Song công tử cũng có lúc trong túi không tiền đâu…”
Hắn còn dám nói!!!!
Tiếu Khuynh Vũ hung hăng trừng mắt với hắn, mấy ngón tay dài thanh mảnh đã kẹp sẵn ba mũi phi hoàng thạch.
Phương Quân Càn vội vàng cấm khẩu. Trêu ghẹo mấy thì trêu ghẹo, nhưng cái mạng này vạn nhất có gặp chuyện chẳng lành cũng tuyệt đối không thể vì đùa giỡn mà mang họa được.
Phải biết rằng, Tiếu Khuynh Vũ trời sinh thanh lãnh đạm mạc, nhẫn nại vô cùng, lại còn võ công cao tuyệt… Một người như vậy lại bị trêu ghẹo đến nổi trận lôi đình, toàn thân luống cuống, đó tuyệt đối là một cách khiêu chiến rất thú vị và cực kỳ mạo hiểm.
Mà, từ nhỏ tới lớn, Tiểu hầu gia của chúng ta đã có sẵn một thói quen, đúng hơn là một thú vui phi thường bất hảo: thích mạo hiểm.
Ngắm nhìn Tiếu Khuynh Vũ, thẳng lưng nghiêm nghị mà đứng, một tay gác sau lưng, tay kia cầm cương ngựa, tóc đen phiêu vũ, tuyết y phất phơ, dưới chân, cỏ tím lay nhẹ, bên cạnh, bạch mã ôn thuần.
Phương Quân Càn bất giác tủm tỉm cười, tán thưởng: “Khuynh Vũ đúng là càng lúc càng phong hoa tuyệt đại, ngọc thụ lâm phong đó!”
Vô Song công tử thản nhiên đáp: “Ta trước đây chẳng phải đã vậy hay sao.”
“Ớ…” – Bạn Hòan Vũ đế mau mồm mau miệng khéo ăn khéo nói tức thì nấc cụt.
“Khụ khụ khụ!!!” – Che miệng ho húng hắng mấy tiếng lấy lại phong độ, Hoàn Vũ đế nghiêm chỉnh nói, “Tốt lắm, vậy ta sẽ lại chứng minh cho Khuynh Vũ thấy một chân lý… Chỉ cần đẹp trai, không lo chết đói!”
—oOo—
(1): Thanh xuất vu lam, nhi thắng vu lam (青出于蓝而胜于)
Nghĩa đen:
Thanh: màu chàm (là màu nằm giữa màu xanh lam và màu tím, khá gần với màu tím nhưng vẫn giữ được đặc điểm ‘lạnh’ của màu lam (vì màu tím là màu trung tính))
Lam: màu xanh lam, trong câu này có nghĩa là cỏ lam (dân ta gọi là cỏ chàm) dùng để nhuộm quần áo. Nghĩa đen của câu này có ý nói rằng: màu chàm chính là từ màu lam mà ra, nhưng sắc thái so với màu lam thì đẹp hơn và phổ biến hơn nhiều lần (màu lam là màu gốc, khá chói và khó phối hợp để sử dụng trong thực tế)
Nghĩa bóng: hình dung là học trò trải qua thời gian học tập rèn luyện thì có khi còn giỏi hơn thầy.
Bình luận truyện