Khuynh Tẫn Thiên Hạ – Loạn Thế Phồn Hoa

Chương 170



“Công tử, chân của người sao lại…” – Tướng quân thủ thành thoáng nhìn thân ảnh thanh lãnh cô ngạo mà tuấn tú khôi ngô quen thuộc, hai chữ ‘hỏng rồi’ rốt cuộc tắc nghẹn trong cổ họng không tài nào thốt ra nổi.

Nếu nói rằng không dám, thà nói rằng một cảm giác không đang tâm, không đành lòng rất lạ lần đầu tiên không ngừng trỗi dậy trong lòng.

Có lẽ đại đa số người, sau khi đã gặp gỡ Vô Song công tử, cũng đều có chung cảm giác không nỡ đề cập đến sự khiếm khuyết của y.

Không ai chú ý đến thoáng chút trắng bệch lướt qua trên gương mặt Vô Song công tử. Sau một hồi thinh lặng nặng nề, y mới lãnh đạm mà nhã nhặn lên tiếng: “Đã phiền tướng quân phải quan tâm. Chỉ là bệnh cũ tái phát, cố tật ở chân Tiếu mỗ không thể trong một sớm một chiều mà hoàn toàn trị khỏi được.”

Chuyển hướng hỏi thăm: “Hoàn Thần thảo Tiếu mỗ mang đến đã sắc mang cho Bệ hạ dùng chưa? Hoàng thành có tin tức gì không?”

“Hồi bẩm công tử, Bệ hạ đã được phục thuốc, nhưng cho tới giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh. Lý Sinh Hổ tướng quân ở Hoàng đô nhận được tin đang thống lĩnh binh mã đến tiếp giá.”

“Ừ.” – Vô Song công tử miên man nhìn xuống tay mình, nhè nhẹ gật đầu.

Chợt cao giọng gọi: “Vân Hỏa?”

Một người thuộc Bát thập tứ vân kỵ nhanh nhẹn rời khỏi hàng ngũ, khuỵu một gối xuống: “Có thuộc hạ!”

“Đẩy Tiếu mỗ đến soái trướng của Bệ hạ.”

Vân Hỏa nghe rõ mệnh lệnh không sót chữ nào, phút chốc giật mình kinh ngạc.

Với bản tính cao ngạo quật cường của công tử, những điều hợp lý nhất có thể dành cho y là, y tuyệt đối không muốn bất cứ ai giúp đỡ mình, chứ đừng nói đến chuyện vặt vãnh dễ như trở bàn tay thế này.

“Sao vậy?” – Tiếu Khuynh Vũ quay sang cậu ta, đôi mắt vẫn trong veo ôn nhuận, đen thẳm như mặc ngọc.

“A, thuộc hạ tuân lệnh!” – Cho dù nghi hoặc cách mấy, Vân Hỏa vẫn không chút chần chừ tuân thủ mệnh lệnh của Vô Song công tử.

Lần đầu tiên được tiếp xúc với công tử ở khoảng cách gần như vậy, Vân Hỏa nhạy cảm phát hiện, bàn tay của công tử một mực đè chặt lên tay vịn của luân y, mấy ngón tay miết mạnh đến nỗi trắng bệch không chút huyết sắc.

Công tử đang… căng thẳng ư?

Trong lòng chợt cảm thấy, từ khi công tử trở về đến giờ, đã thay đổi.

Tay vẫn đẩy luân y, song Vân Hỏa lại để trí óc miên man suy nghĩ.

Đêm qua, nhìn thấy pháo hiệu của công tử nổ tung trên đỉnh núi, các huynh đệ lập tức đuổi theo đến trước miếu hoang, đến nơi liền thấy vị nam tử áo trắng thiên hạ vô song ngồi sõng soài trên bậc tam cấp của ngôi miếu nhỏ, tựa hồ đã chờ đợi bọn bọ rất lâu, rất lâu rồi.

Vị công tử bạch y thanh quý vô hà, bất nhiễm hồng trần đó không hề ngước mắt lên nhìn họ, từ đầu đến cuối chỉ chăm chăm cúi đầu nhìn xuống tay mình.

Sau đó, mọi người hoảng kinh phát hiện, công tử của họ không đứng lên được nữa.

Công tử giải thích rằng bệnh cũ tái phát, bởi vì tình trạng của hai chân vốn chưa kịp ổn định.

Đương nhiên, tất cả đều tin tưởng. Bát thập tứ vân kỵ vĩnh viễn không bao giờ hoài nghi lời nói của Vô Song công tử.

Công tử sau khi trở về vẫn y như cũ không gì thay đổi, vẫn là ngộ biến bất kinh, thanh lãnh đạm nhã, tựa nước chảy mây trôi. Dường như y đã quay trở lại bình thường như lúc ban đầu.

Nhưng mà, một công tử với dáng vẻ như thế lại gieo vào lòng người ta một cảm nhận không thể nào nói ra thành lời được.

Giống như,

Càng thêm cô tịch,

Càng thêm muộn phiền,

Và cũng càng thêm tinh tế mẫn cảm.

Công tử bắt đầu thích ở những nơi tràn đầy ánh sáng. Trước đây, bọn họ chưa từng biết rằng công tử lại khát khao ánh sáng như vậy.

Thậm chí, ban đêm khi đi ngủ, cũng chong một ngọn đèn không tắt đến tận sáng mai.

Chỉ cần một ngọn gió nhẹ lay, một nhánh cỏ cựa mình cũng sẽ giật mình tỉnh giấc, để rồi sau đó bất động chăm chăm nhìn ánh nến đến ngây người, cả đêm không ngủ…

Vân Hỏa thực sự không rõ, công tử của mình đến tột cùng sao lại như vậy.

Đương lúc hồ tư loạn tưởng, chân đã vô thức đẩy công tử đến trước soái trướng.

Vân Hỏa tạm thời gác lại tâm tư hoang mang bề bộn sang một bên: “Công tử, chúng ta đến rồi.”

“Ừ.” – Vô Song công tử gật đầu.

Không thấy công tử yêu cầu đi thêm, Vân Hỏa vốn luôn tận tụy trung thành nhất thời lúng túng: nên đưa công tử đến đây rồi lui xuống, hay là đưa công tử vào bên trong?

Trong giây lát, cậu có vẻ tiến thoái lưỡng nan.

Bất quá, theo cá tính của công tử mà nói, có lẽ mình nên lui xuống…

“Vân Hỏa, đưa ta vào soái trướng đi.” – Thật là ngoài dự kiến, Tiếu Khuynh Vũ hạ lệnh.

“Dạ.” – Vân Hỏa vén rèm soái trướng, đẩy Vô Song công tử đi vào.

Khoảng cách với giường nằm của Hoàn Vũ đế càng lúc càng rút ngắn thì sự bất an lo lắng của Vân Hỏa lại theo đó mà càng nặng nề hơn.

Trong khi còn mơ mơ hồ hồ, có vẻ như, bản thân mình càng lúc càng tiến gần đến một sự thật khó lòng chấp nhận.

Ngược lại, công tử Vô Song cao hoa tôn quý vẫn thản nhiên tĩnh tọa trong luân y, trên gương mặt bình đạm ung dung của y, tuyệt nhiên không hề nhận thấy dù chỉ một manh mối mơ hồ.

Vân Hỏa bất giác thấy cổ họng khô đắng: “Công tử?”

Tiếu Khuynh Vũ khép mắt lại, không lên tiếng.

Giường nằm của Hoàn Vũ đế đã ở sát trước mặt y, vậy mà Tiếu Khuynh Vũ vẫn không hề bảo dừng lại!

Thoắt nhiên, một Vân kỵ kiêu dũng từng trải trăm trận chiến đấu sa trường, từng trở về từ núi thây biển máu lại đang không ngừng trào dâng một cảm giác khao khát, khao khát trốn chạy!

Luân y dừng lại.

Vân Hỏa rốt cuộc không còn sức để đẩy nữa, còn tiếp tục tiến lên, công tử sẽ va vào giường của Hoàn Vũ đế đang hôn mê. Càng tiến thêm một bước, sẽ càng rơi sâu hơn xuống vực thẳm tuyệt vọng không thấy điểm dừng!

Chung quanh, an tĩnh đến nghẹt thở.

Tiếu Khuynh Vũ lại cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay trắng nhợt, có cảm giác như y vừa nảy sinh một niềm hứng thú say mê đối với bàn tay vậy. Y nhìn, y ngắm, thật chuyên tâm mà nhìn mà ngắm, thật tỉ mỉ mà ngắm mà nhìn.

Sau đó nắm lại bàn tay, phảng phất như, cũng là nắm chặt lại vận mệnh của chính mình trong bàn tay ấy.

Giọng nói rất nhẹ, như có như không tựa dòng nước lãng đãng trôi xuôi lướt qua soái trướng rộng lớn.

“Vân Hỏa… Hắn ở đâu vậy?”

Hắn ở đâu vậy?…

Vân Hỏa vừa muốn cười, vừa muốn khóc thật to lên!

Hắn ở ngay trước mặt người mà!!

Công tử, hắn đang ở ngay trước mặt người mà!?

Người, tại sao người còn hỏi hắn ở đâu!?

Dường như là, đã không còn cách nào che giấu nổi trước mặt thuộc hạ, Tiếu Khuynh Vũ cởi bỏ ngụy trang, lặng lẽ nói: “Vân Hỏa, chuyện này tuyệt đối không được cho ai biết.”

Vân Hỏa lảo đảo khuỵu gối nghe ‘uỵch’ một tiếng, phủ phục xuống đất, nghẹn ngào nuốt khan: “Thuộc hạ… Thuộc hạ…”

Tiếu Khuynh Vũ vẫn mỉm cười tuyệt lệ, khiến người như đắm chìm trong gió xuân ấm áp mơn man: “Hắn, ở đâu vậy?”

Vân Hỏa khóc nghẹn, tiếng nấc tựa như tiếng rên rỉ thê lương của dã thú trong phút cuối cùng!

Tiếu Khuynh Vũ thu lại ánh mắt vẫn đang chăm chú đặt vào bàn tay, nhãn thần thanh lãnh như minh nguyệt hướng thẳng về phía trước: “Hắn ở trước mặt Tiếu mỗ có phải không?”

Vừa nói, y vừa vươn tay ra. Đôi tay trước tiên chạm vào thành giường bằng gỗ tử đàn chạm trổ tinh xảo, cảm giác lạnh lẽo khiến cho y khẽ khàng phát run lên.

Những ngón tay thon dài mảnh mai chậm rãi lần tìm.

Đây rồi, là tay của hắn, rồi vai, rồi cổ… Cuối cùng, bàn tay trìu mến ấp lên gương mặt sắc cạnh rõ nét thân thuộc của ai kia.

Thật cẩn thận, thật dịu dàng vuốt ve.

Này đôi mày kiếm sắc sảo xếch lên, hàng mi dài rậm, sóng mũi thẳng tắp cao ngạo, đôi môi mỏng tà mị biếng lười.

Này mặt mũi, dáng người, thân nhiệt, mùi vị… hết thảy đều là của hắn, quen thuộc đến nỗi không thể quen thuộc hơn được nữa, chẳng biết tự bao giờ đã hòa quyện cùng với máu xương của chính mình, dù cho có hóa thành tro, có tan thành nước.

Tiếu Khuynh Vũ cuối cùng cũng hiểu.

Có những ý ức trải qua thời gian sẽ dần mai một như vụn tro trong lửa tàn, nhưng mà, cũng có những người sẽ vĩnh viễn khắc ghi, chôn vùi ở tận đáy lòng đời đời kiếp kiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện