Khuynh Tẫn Thiên Hạ
Đôi mắt tiểu hầu gia tươi cười như hoa đào hé nở, hắn lấy giọng ngọt ngào giống như ngoại bà bà đang dỗ đứa cháu nhỏ: “Trương tiểu bằng hữu, sao giờ này còn ở đây, không đi hầu hạ cho công tử nhà ngươi à?”
Trương Tẫn Nhai trên đời này ghét nhất nghe người ta gọi là ‘cậu nhỏ’ (Một đứa nhóc lông măng chưa sạch, không gọi ‘cậu nhỏ’ chứ gọi là gì???), hơn nữa lúc nào tiểu hầu gia nói chuyện cũng đều dùng ngữ khí này mà trêu chọc cậu, càng làm cậu chán ghét đến tận xương tủy.
Lập tức ăn miếng trả miếng: “Gần đây trị an trong kinh thành không được tốt lắm, gà chưa gáy sáng thì bọn đạo tặc còn thả sức tung hoành. Chỉ một chút sơ sẩy cũng khiến cho kẻ gian thừa cơ đột nhập, khua khoắng tiền bạc, bởi vậy ‘cậu nhỏ’ này phải đích thân ra canh gác.”
Phương tiểu hầu gia tỏ vẻ sợ sệt, than thầm trong bụng: Người ta nói thật không có sai, cái gì chủ nhân nào thì nô tài đó, mắng chửi người ta mà ngữ khí không chút tục tằn, nhưng lời nào nói ra cũng toàn là kim nhọn (1)…
Nhưng mà, Phương Quân Càn là ai nào?
Công phu xiên xỏ đả kích của Trương tiểu bằng hữu tuyệt không chạm được tới một mảnh da mặt siêu dày của hắn.
Liền vỗ vỗ bả vai của Trương Tẫn Nhai, trưng ra vẻ mặt ‘ta rất kính trọng ngươi’ mà nói: “Khá lắm! Vậy thì làm phiền Trương tiểu bằng hữu ở đây canh gác nha!”
“Chậm đã!” – Trương Tẫn Nhai cố ngăn Phương Quân Càn không cho vào, “Ngươi có việc gì mà tìm công tử hoài vậy?”
Phương Quân Càn phe phẩy hồng cân trong tay: “Đoán mệnh!”
Trương Tẫn Nhai cười cười đầy đắc ý: “Vậy ngươi không cần phải vào phá công tử ta nghỉ ngơi, công tử đánh giá ngươi như thế nào, ta đều biết cả…!”
“Vậy sao? Công tử nhà ngươi nói ta như thế nào?” – Phương Quân Càn rất tò mò, vừa tò mò, vừa thích thú.
Đôi mắt tròn to đen láy thông minh của Trương Tẫn Nhai khoái chí nhìn phản ứng sốt ruột của Phương Quân Càn, từ tốn chậm rãi: “Công tử nhà ta nói…”, cậu cố tình kéo dài ra…
“Nói cái gì?” – Phương tiểu hầu gia cúi người thật thấp để nghe cho rõ.
“Công tử nhà ta nói – Phương tiểu hầu gia xuất thân tôn quý nhưng luôn biết kính trên nhường dưới, cuộc sống lành mạnh điều độ, không tiêu xài phung phí hay xa hoa *** dật, đối với kẻ dưới luôn lấy lễ mà đối đãi, bất luận là ai cũng đều tỏ ra nhũn nhặn khiêm nhường…”
Phương Quân Càn chỉ cười mỉm, không nói gì.
Trương Tẫn Nhai tiếp lời: “Nhưng mà, mấy cái biểu hiện đó chẳng qua chỉ là giả vờ! Nhìn Phương Quân Càn tưởng như khiêm hòa gần gũi mọi người, nhưng thực ra luôn tự cao tự đại, cho mình cao hơn thiên hạ, võ công trác tuyệt nhưng luôn giấu giếm, tâm kế thâm trầm, trong lòng đầy dã tâm, có ý chí mạnh mẽ cương liệt như rồng bay giữa cao xanh…”
Phương Quân Càn không khỏi bội phục, cảm khái: “Cha mẹ tuy sinh thành nên ta, nhưng thấu hiểu ta nhất chỉ có Khuynh Vũ thôi!”
Trương Tẫn Nhai ho húng hắng, rồi tiếp: “Công tử nhà ta còn nói…”
“Vẫn còn sao?”
“Công tử nói – kẻ làm Đại Khánh suy vong chính là Phương Quân Càn”
“Trương tiểu bằng hữu à, trẻ con không được nói dối nha, là sai biết không?” – Phương Quân Càn lắc lắc đầu, mỉm cười, “Mà cho dù công tử nhà ngươi có suy nghĩ vậy đi nữa, thì với tính cách thâm trầm nội liễm (2) của y, lý nào lại đem ra nói cho một đứa trẻ như ngươi biết được?”
Tiểu tử khi dễ Phương tiểu hầu gia hắn ngu ngốc hay sao? Muốn lừa gạt Phương Quân Càn đâu có đơn giản vậy, tiểu tử thúi này chờ đi chuyển thế đầu thai chỗ khác thì may ra.
“Có phải là Phương tiểu hầu gia đó không? Tẫn Nhai, mời tiểu hầu gia lên đây!” – Một thanh âm ôn hòa như nước, thanh quý như lan từ tiểu lâu vọng đến.
Phương Quân Càn trưng ra vẻ mặt dương dương đắc ý, quay sang Trương tiểu bằng hữu, nở nụ cười tươi như hoa, loáng cái, bóng hồng cân đỏ rực của hắn đã vút thật xa, nhẹ nhàng phi thân lên khung cửa sổ quen thuộc, lách mình vào tiểu lâu.
Trương Tẫn Nhai dậm chân tức tối, rồi lẩm bẩm một mình: “Công tử thực sự đã nói như vậy!… Ta nghe lén rõ ràng…!”
“Phương tiểu hầu gia đến tiểu lâu chẳng bao giờ dùng tới cửa lớn cho phải phép, chỉ toàn bám cửa sổ mà nhảy vào, không nghĩ đó là hành vi khinh thường chủ nhân sao?” – Trong ngữ khí của Tiếu Khuynh Vũ có chút châm chích, trêu chọc.
Phương Quân Càn có vẻ bị tổn thương, ủy khuất nói: “Khuynh Vũ vừa nhìn thấy ta thì ngữ khí liền trở nên quá đỗi lạnh lùng khách sáo, thật làm cho bổn hầu cảm thấy đau lòng!”
Tiếu Khuynh Vũ không đổi thái độ, nhàn nhạt đưa mắt lên bàn, nơi bàn tay y đang đùa nghịch các quẻ thăm: “Bởi vì… tiểu hầu gia chẳng bao giờ cho ta một lý do chính đáng nào để tiếp đãi huynh cả!”
Nếu mà Phương Quân Càn cũng như bao người khác, quang minh chính đại đi cửa chính, lên lầu thăm viếng Tiếu Khuynh Vũ thì thật là quá tốt, quá hoàn hảo, không ai dám cạnh khóe nửa lời, nhưng vấn đề ở đây là hắn chỉ toàn dùng khinh công tuyệt đỉnh của mình trèo tường, leo cửa sổ mà vào tiểu lâu, hành vi chẳng khác mấy bọn đào tường khoét ngạch, thì rõ ràng là xúc phạm đến tôn nghiêm của chủ nhân rồi còn gì.
“Khuynh Vũ hà tất phải tỏ ra khắt khe với ta đến thế? Ta chính là như vậy, ở nhà ta vốn phải cẩn trọng từng li từng chút, khổ sở còn hơn bị thích chữ lên trán, chỉ có ở đây ta mới có được cảm giác thoải mái, thư thái tự nhiên. Hơn nữa, thời gian vừa qua ở nhà dưỡng thương thật chán chết được, vất vả khó khăn thế nào mới trở lại đây được có biết không?”
Lúc này, Tiếu Khuynh Vũ đã chuẩn bị sẵn sàng các bước để bắt đầu đoán quẻ.
“Khuynh Vũ cũng nên vì bổn hầu mà tính quẻ đi thôi!” – Phương Quân Càn nhìn thấy các quẻ thăm trên bàn, thần trí vô cùng hưng phấn, nhanh nhảu lại gần.
Tiếu Khuynh Vũ chắc là vừa tắm rửa xong, mái tóc dài đen mượt không búi mà được cột gọn sau gáy, sắc bạch của chiếc xuân sam (3) mỏng manh đạm mạc phủ lên thân thể ngồi ngay ngắn, điềm nhiên trong cỗ luân y hoa quý, thần thái trầm tĩnh, khí định thần nhàn, phong hoa tuyệt đại, tựa hồ một vị tiên nhân đắc đạo.
Trong phòng, mùi thơm của đàn hương phảng phất, hương thơm nhẹ nhàng, không gắt, nhưng cứ mãi vấn vương, ai ngửi vào tựa như lạc trong ảo giác, tâm hồn liền cảm thấy thanh thản, mọi ưu tư phiền não đều được thanh tẩy.
Phương Quân Càn nhận thấy bản thân dường như đang say.
Tửu bất túy nhân, nhân tự túy. (4)
Tắm rửa, thắp hương, cầu nguyện – Tất cả đều là những nghi thức buộc phải thực hiện trước khi bắt tay vào đoán quẻ.
Giây phút tĩnh tâm theo nghi thức cũng đã qua đi, Vô Song công tử trở nên nghiêm túc, trầm giọng: “Những chuyện hiển nhiên, không xem, những vật vô tri vô giác, không xem, có thái độ khinh nhờn chắc chắn sẽ không linh nghiệm. Tiểu hầu gia lúc này muốn hỏi về cái gì?”
Phương Quân Càn buông hai tiếng: “Xã tắc.”
“Được!” – Tiếu Khuynh Vũ trải ra bàn sáu mươi bốn quẻ thăm xếp gối lên nhau, khoát tay, “Mời tiểu hầu gia rút một quẻ!”
Phương Quân Càn cười cười, tiện tay rút bừa một quẻ.
Quẻ thứ mười chín, địa trạch lâm, quẻ ‘Lâm’. (5)
Tiếu Khuynh Vũ nhìn thật sâu Phương Quân Càn bằng ánh mắt đầy phức tạp, khó hiểu.
“Quẻ này có giải được không?” – Phương Quân Càn thấy y nhìn mình chăm chú bất thường, trong lòng có chút bồn chồn, hoang mang.
Hay là, chẳng lẽ… mình vừa rút ra một quẻ hạ hạ?
“Quẻ này rất tốt, nhưng cũng rất quái.” – Đôi mắt Tiếu Khuynh Vũ hắc bạch phân minh, trong suốt như nước hồ tĩnh lặng, nhưng phảng phất một chút ưu tư trăn trở, “Tượng hình cho thấy: Quân vương vô đạo dân đảo huyền, thường tưởng bát vân kiến thanh thiên, hạnh phùng minh chủ thi nhân chính, trọng hựu an cư nhạc tự nhiên.”
“Quẻ này…khôn thượng đoài hạ (6). Khôn là đất, đoài là nước, đất vốn cao hơn nước, các mạch nước len lỏi trong đất, trong đất luôn có nước.”
“Quẻ nói rằng, một minh chủ sắp xuất hiện, khởi binh đoạt vị, quân lâm thiên hạ, trị quốc an bang, thiên hạ trên dưới hòa hợp…”
Phương Quân Càn hít một hơi sâu! Mình vừa rút ra một quẻ đại nghịch bất đạo!
Điều may mắn lớn nhất của Phương Quân Càn trong việc này là, kẻ xem quẻ cho hắn hôm nay chính là Tiếu Khuynh Vũ.
Phương tiểu hầu gia ha hả cười: “Tối nay ta còn muốn cùng huynh đàm luận những chuyện phong nguyệt thú vị, nên không muốn hỏi thêm về quốc sự nữa.”
Tiếu Khuynh Vũ đưa tay trộn lẫn các quẻ dịch rồi sắp xếp lại theo thứ tự ngẫu nhiên, hỏi: “Tiểu hầu gia bây giờ lại muốn hỏi cái gì?”
Phương Quân Càn nở nụ cười tà tà mị mị, vô cùng quyến rũ, vẻ mặt hắn chỉ cần nhìn phớt qua cũng đủ bị mê hoặc, đánh rơi lý trí.
Hắn tà tà nhổ ra hai chữ: “Nhân duyên!”
Tiếu Khuynh Vũ lập tức rùng mình, ngẩng đầu lên nhìn, vẻ không hiểu: “Nhân duyên?”
Hắn đường đường là Phương tiểu hầu gia, gia thế cùng tư chất trác tuyệt khiến hắn trở thành tình nhân trong mộng của biết bao tiểu thư khuê các, chẳng cần tốn công tán tỉnh, trêu hoa ghẹo nguyệt cũng có vô số mỹ nữ tình nguyện xếp hàng chờ gả cho hắn, người như vậy lý nào lại còn muốn đi cầu nhân duyên?
“Đúng! Là nhân duyên!” – Phương tiểu hầu gia xác nhận, lời nói cương quyết rõ ràng, chém đinh chặt sắt.
Tiếu Khuynh Vũ bỏ tay ra khỏi các quẻ thăm: “Mời!”
Phương Quân Càn thu hồi vẻ bỡn cợt, trở nên nghiêm túc không ngờ. Hắn trịnh trọng rút ra một quẻ, đưa cho Tiếu Khuynh Vũ.
Vô Song công tử nhận lấy, tập trung quan sát. Đột nhiên, khuôn mặt như được điêu khắc từ ngọc quý không chút tỳ vết của y trở nên quái lạ, hết trắng bệch lại đỏ bừng lên…
Đột nhiên, y đem quẻ thăm bỏ trở lại vào trong chồng quẻ trên bàn, xáo trộn lộn xộn rồi lại sắp xếp ngay ngắn như cũ.
“Mời Tiểu hầu gia rút lại một quẻ khác!”
Vẻ mặt Phương tiểu hầu gia tràn đầy nghi vấn lẫn thắc mắc, lòng thoáng chút lo lắng bất an, e dè đưa tay rút một quẻ – Lại cũng là quẻ ấy!
Vô Song công tử tái mặt, vứt mạnh quẻ thăm, thở hổn hển: “Không tính được!”
Cho tới bây giờ, Tiếu Khuynh Vũ cũng chưa từng tỏ ra mất bình tĩnh đến nhược này, hơi thở y gấp gáp, gương mặt thất thần, làm cho Phương Quân Càn kinh hãi, chỉ biết ngây ngốc ra mà nhìn.
Tiếu Khuynh Vũ bình thường vốn trầm mặc ít nói, bất cứ chuyện gì nói ra đều thâm ý sâu xa, sắc sảo, thái độ khi đàm đạo cũng vô cùng thong dong bình thản. Một khi trong lời nói chẳng hàm chứa ý nghĩ gì, thì chỉ có những lúc đang giận dữ cực độ, tựa hồ như lúc này đây!
Biểu cảm quá lạ lẫm của y nhất thời khiến Phương Quân Càn thất hồn lạc phách!
Dường như nhận ra vừa rồi đã có cử chỉ thất thố, Tiếu Khuynh Vũ ngay lập tức khôi phục thường thái, nhanh chóng bình tĩnh trở lại mà phân tích quẻ dịch: Cái này…tuyệt đối không thể dùng cách đó mà giải thích được… Có lẽ… Đại khái là…
Quẻ này… nhất định phải có một cách giải khác!…
Bởi vì vừa rồi xem quẻ, chợt nhìn thấy nhân duyên của Phương Quân Càn cùng mình có mối liên hệ, trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác khó chịu, không thể chấp nhận. Đúng…làm sao có thể như vậy được?
“Khuynh Vũ, quẻ này khó giải lắm sao?” – Phương Quân Càn đối với chung thân đại sự của mình vô cùng quan tâm. Dù sao chuyện quốc gia thiên hạ chưa chắc đã có liên quan tới mình thật, nhưng nhân duyên thì khác, chẳng phải đó là việc tối quan trọng của cả đời người sao?
Tiếu Khuynh Vũ cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, lên tiếng giải thích nhưng vẫn không giấu được một chút kích động: “Quẻ này… khôn thượng càn hạ, là quẻ ngược. Càn là trời, vốn là chí dương, khôn là đất, chí âm, âm dương giao hòa, trên dưới hòa hợp, bổ sung cho nhau, thiên địa tương giao thì vạn vật sinh sôi nảy nở, là điều đại cát. Ngược lại, đất trên trời dưới, là điềm chẳng lành.”
“Thiên địa vạn vật nếu muốn sinh sổi nảy nở thì phải có sự kết hợp của Âm và Dương, Âm Dương hòa hợp, chuyển hóa, bổ sung, triệt tiêu lẫn nhau, thế hệ sau mới tiếp nối và phát triển thịnh vượng, cực thịnh rồi sẽ suy vong, đó là quy luật tất yếu của trời đất. Muốn chuyển suy thành thịnh, cũng phải trải qua một quá trình ứng biến lâu dài mới được.”
“Nếu là vấn đề khác, với quẻ này ta vẫn có thể lý giải khác đi, nhưng tiểu hầu gia hỏi về nhân duyên thì… Hỗ thông tương giao, quả thật… Ta chẳng thấy gì ngoài sự hỗn độn…”
Phương tiểu hầu gia vô cùng ngạc nhiên: “Khuynh Vũ nói vậy nghĩa là sao?”
Trong lòng Tiếu Khuynh Vũ đang rối bời bời, phiền não chẳng biết nói sao, mất một lúc y mới giải thích, giọng nói nặng nề có chút miễn cưỡng: “Các thuật sĩ tướng số xưa nay có thể đoán mệnh thiên địa vạn vật, chỉ trừ ra… trừ ra mệnh số của bản thân là không thể tính được!”
Phương Quân Càn lập tức thông suốt, hắn vỗ tay cười lớn: “Vậy… nhân duyên của bổn hầu cùng Khuynh Vũ hẳn là phải có liên quan, cho nên Khuynh Vũ không thể nhìn ra được, đúng không?”
Tiếu Khuynh Vũ nhắm mắt thở dài, chỉ gật đầu rất nhẹ, không nói gì.
Vẻ mặt Phương Quân Quân Càn lộ ra đầy tà khí, đắc ý không nhịn được cười: “Nói vậy thì… xem ra Khuynh Vũ chính là nhân duyên trời định của ta rồi.”
Đôi mắt Tiếu Khuynh Vũ trừng lớn, tinh quang lạnh lẽo tóe ra bốn phía: “Nhưng không chừng là… Vẫn có giả thuyết khác… Nếu nhân duyên của tiểu hầu gia bị Tiếu mỗ tranh giành, vậy cũng có thể nói là cùng Tiếu mỗ có quan hệ, Tiếu mỗ nhìn không ra cũng là điều khả dĩ giải thích được.”
“Khuynh Vũ đang nghĩ vậy thật sao?” – Phương Quân Càn vô thức vân vê hồng cân đỏ rực trước ngực, “Nhưng mà, bất luận tương lai xảy ra chuyện gì, Bổn hầu cũng vẫn chờ đợi, mỏi mắt chờ đợi!”
Tiếu Khuynh Vũ ngồi trầm mặc, lặng lẽ rơi vào trạng thái vô định. Đêm về khuya, ánh trăng mơ màng một thứ ánh sáng mờ ảo, thanh u tuyển diễm, nhưng hôm nay, không ai ngắm nhìn.
“Tiểu hầu gia cứ yên tâm, Tiếu mỗ sẽ cố gắng tìm cho huynh một giai nhân hiền thục làm phu nhân.”
(2): sống nội tâm, có gì cũng chỉ giấu ở trong lòng.
(3): áo mặc vào mùa xuân, mỏng, nhẹ và mát.
(4): không cần uống rượu cũng say mèm.
(5): quẻ “địa trạch lâm” là 1 trong 64 quẻ Chu dịch, các khái luật cùng cách phân chia các quẻ thì vô cùng rộng lớn và phức tạp khó hiểu. Ở đây chỉ xin nói về quẻ “địa trạch lâm” thôi, ai muốn tìm hiểu kỹ càng thì tìm đọc “Kinh Dịch” nhé, vào vnthuquan.net là có, ngắn gọn hơn thì lên wikipedia, chỉ thế thôi.
Quẻ thứ mười chín (Địa trạch lâm)
Tự quái truyện giảng: Cổ là công việc, có công việc rồi mới làm lớn được; cho nên sau quẻ Cổ tới quẻ Lâm. Lâm có nghĩa là lớn.
Nhưng Lâm còn có nghĩa nữa là tới (như lâm chung là tới lúc cuối cùng, tới lúc chết; hoặc lâm hạ: người trên tới người dưới).
Lâm: Nguyên hanh, lợi trinh. Chí vu bát nguyệt hữu hung.
Dịch: (dương) lớn lên và tới, rất hanh thông, chính đính thì lợi. Đến tháng 8 (hoặc tám tháng nữa) sẽ xấu.
Giảng: Mới đầu là quẻ Khôn, 5 hào âm. Một hào dương tới thay hào 1 âm ở dưới, rồi một hào dương nữa tới thay hào 2 âm, thành ra quẻ Lâm . Thế là dương cung lớn dần, tới ngày thịnh lớn, nên gọi là Lâm.
Một cách giảng nữa: trên chằm (đoài) có đất, tức là đất tới sát nước, nên gọi là Lâm (tới gần).
Theo cách giảng thứ nhất, dương cương lớn lần mà âm nhu tiêu lần, thế là đạo gần tới lúc thông, cho nên bảo là rất hanh thông.
Xét theo hào thì hào 2 cương trung, ứng với hào 5, nhu trung, nhân sự có phần vui vẻ, cũng hanh thông nữa (Thoán truyện) .
Trong cảnh hanh thông, đừng nên phóng túng mà nên giữ vững chính đạo, (lợi trinh): nếu không thì đến tháng 8 (hoặc tám tháng nữa) sẽ hung.
Đại tượng truyện bàn thêm: đất tới sát chằm, có cái tượng quân tử tới dân, giáo hóa dân không bao giờ thôi, bao dung, giữ gìn dân không có giới hạn (vô cương).
Nó… đại khái là như thế, đây chỉ là giảng nghĩa từ quẻ mà ra, vẫn còn rất nhiều cách suy diễn từ nó, ta không đưa ra đây được vì dài lắm, ai muốn biết thì vào vnthuquan.net nha.
(6): Cái chú thích này ta mượn lời của poca cùng với 1 chút “boom” của bản thân mà nói vậy. Phương tiểu hầu gia vớ phải một quẻ “Khôn Càn” tức là 1 quẻ ngược, “khôn” là đất, “càn” là trời, bình thường, trời luôn ở bên trên đất, đất trời hòa hợp thì muôn vật mới sinh sôi phát triển. Đằng này, cái quẻ tai nghiệt ấy lại ngược lại, đất lật ngược lên, đè trời xuống dưới, như vậy là làm trái hoàn toàn với quy luật tự nhiên.
Phàm là con người, phải có 1 nam, 1 nữ hòa hợp với nhau mới có thể duy trì nòi giống, mới là đại cát đại lợi. Nhưng ở đây lại là quẻ ngược, tức là 2 người cùng giới tính có nhân duyên với nhau, đó là điều cả trời lẫn người đều không thể chấp nhận.
Người phối ngẫu trời định của Phương tiểu hầu gia lại chính là Vô Song công tử, một người xưa nay sống vô cùng nguyên tắc, vô cùng mẫu mực như chàng làm sao chấp nhận được chuyện đó? Giãy nảy lên là điều dễ hiểu, ko chỉ giãy nảy, mà còn tìm mọi cách thoái thác, trốn chạy…
Chương 14
Tiểu hầu gia lại tiếp tục thói quen cũ, đêm đêm đến chơi tiểu lâu.
Đôi mắt tiểu hầu gia tươi cười như hoa đào hé nở, hắn lấy giọng ngọt ngào giống như ngoại bà bà đang dỗ đứa cháu nhỏ: “Trương tiểu bằng hữu, sao giờ này còn ở đây, không đi hầu hạ cho công tử nhà ngươi à?”
Trương Tẫn Nhai trên đời này ghét nhất nghe người ta gọi là ‘cậu nhỏ’ (Một đứa nhóc lông măng chưa sạch, không gọi ‘cậu nhỏ’ chứ gọi là gì???), hơn nữa lúc nào tiểu hầu gia nói chuyện cũng đều dùng ngữ khí này mà trêu chọc cậu, càng làm cậu chán ghét đến tận xương tủy.
Lập tức ăn miếng trả miếng: “Gần đây trị an trong kinh thành không được tốt lắm, gà chưa gáy sáng thì bọn đạo tặc còn thả sức tung hoành. Chỉ một chút sơ sẩy cũng khiến cho kẻ gian thừa cơ đột nhập, khua khoắng tiền bạc, bởi vậy ‘cậu nhỏ’ này phải đích thân ra canh gác.”
Phương tiểu hầu gia tỏ vẻ sợ sệt, than thầm trong bụng: Người ta nói thật không có sai, cái gì chủ nhân nào thì nô tài đó, mắng chửi người ta mà ngữ khí không chút tục tằn, nhưng lời nào nói ra cũng toàn là kim nhọn (1)…
Nhưng mà, Phương Quân Càn là ai nào?
Công phu xiên xỏ đả kích của Trương tiểu bằng hữu tuyệt không chạm được tới một mảnh da mặt siêu dày của hắn.
Liền vỗ vỗ bả vai của Trương Tẫn Nhai, trưng ra vẻ mặt ‘ta rất kính trọng ngươi’ mà nói: “Khá lắm! Vậy thì làm phiền Trương tiểu bằng hữu ở đây canh gác nha!”
“Chậm đã!” – Trương Tẫn Nhai cố ngăn Phương Quân Càn không cho vào, “Ngươi có việc gì mà tìm công tử hoài vậy?”
Phương Quân Càn phe phẩy hồng cân trong tay: “Đoán mệnh!”
Trương Tẫn Nhai cười cười đầy đắc ý: “Vậy ngươi không cần phải vào phá công tử ta nghỉ ngơi, công tử đánh giá ngươi như thế nào, ta đều biết cả…!”
“Vậy sao? Công tử nhà ngươi nói ta như thế nào?” – Phương Quân Càn rất tò mò, vừa tò mò, vừa thích thú.
Đôi mắt tròn to đen láy thông minh của Trương Tẫn Nhai khoái chí nhìn phản ứng sốt ruột của Phương Quân Càn, từ tốn chậm rãi: “Công tử nhà ta nói…”, cậu cố tình kéo dài ra…
“Nói cái gì?” – Phương tiểu hầu gia cúi người thật thấp để nghe cho rõ.
“Công tử nhà ta nói – Phương tiểu hầu gia xuất thân tôn quý nhưng luôn biết kính trên nhường dưới, cuộc sống lành mạnh điều độ, không tiêu xài phung phí hay xa hoa *** dật, đối với kẻ dưới luôn lấy lễ mà đối đãi, bất luận là ai cũng đều tỏ ra nhũn nhặn khiêm nhường…”
Phương Quân Càn chỉ cười mỉm, không nói gì.
Trương Tẫn Nhai tiếp lời: “Nhưng mà, mấy cái biểu hiện đó chẳng qua chỉ là giả vờ! Nhìn Phương Quân Càn tưởng như khiêm hòa gần gũi mọi người, nhưng thực ra luôn tự cao tự đại, cho mình cao hơn thiên hạ, võ công trác tuyệt nhưng luôn giấu giếm, tâm kế thâm trầm, trong lòng đầy dã tâm, có ý chí mạnh mẽ cương liệt như rồng bay giữa cao xanh…”
Phương Quân Càn không khỏi bội phục, cảm khái: “Cha mẹ tuy sinh thành nên ta, nhưng thấu hiểu ta nhất chỉ có Khuynh Vũ thôi!”
Trương Tẫn Nhai ho húng hắng, rồi tiếp: “Công tử nhà ta còn nói…”
“Vẫn còn sao?”
“Công tử nói – kẻ làm Đại Khánh suy vong chính là Phương Quân Càn”
“Trương tiểu bằng hữu à, trẻ con không được nói dối nha, là sai biết không?” – Phương Quân Càn lắc lắc đầu, mỉm cười, “Mà cho dù công tử nhà ngươi có suy nghĩ vậy đi nữa, thì với tính cách thâm trầm nội liễm (2) của y, lý nào lại đem ra nói cho một đứa trẻ như ngươi biết được?”
Tiểu tử khi dễ Phương tiểu hầu gia hắn ngu ngốc hay sao? Muốn lừa gạt Phương Quân Càn đâu có đơn giản vậy, tiểu tử thúi này chờ đi chuyển thế đầu thai chỗ khác thì may ra.
“Có phải là Phương tiểu hầu gia đó không? Tẫn Nhai, mời tiểu hầu gia lên đây!” – Một thanh âm ôn hòa như nước, thanh quý như lan từ tiểu lâu vọng đến.
Phương Quân Càn trưng ra vẻ mặt dương dương đắc ý, quay sang Trương tiểu bằng hữu, nở nụ cười tươi như hoa, loáng cái, bóng hồng cân đỏ rực của hắn đã vút thật xa, nhẹ nhàng phi thân lên khung cửa sổ quen thuộc, lách mình vào tiểu lâu.
Trương Tẫn Nhai dậm chân tức tối, rồi lẩm bẩm một mình: “Công tử thực sự đã nói như vậy!… Ta nghe lén rõ ràng…!”
“Phương tiểu hầu gia đến tiểu lâu chẳng bao giờ dùng tới cửa lớn cho phải phép, chỉ toàn bám cửa sổ mà nhảy vào, không nghĩ đó là hành vi khinh thường chủ nhân sao?” – Trong ngữ khí của Tiếu Khuynh Vũ có chút châm chích, trêu chọc.
Phương Quân Càn có vẻ bị tổn thương, ủy khuất nói: “Khuynh Vũ vừa nhìn thấy ta thì ngữ khí liền trở nên quá đỗi lạnh lùng khách sáo, thật làm cho bổn hầu cảm thấy đau lòng!”
Tiếu Khuynh Vũ không đổi thái độ, nhàn nhạt đưa mắt lên bàn, nơi bàn tay y đang đùa nghịch các quẻ thăm: “Bởi vì… tiểu hầu gia chẳng bao giờ cho ta một lý do chính đáng nào để tiếp đãi huynh cả!”
Nếu mà Phương Quân Càn cũng như bao người khác, quang minh chính đại đi cửa chính, lên lầu thăm viếng Tiếu Khuynh Vũ thì thật là quá tốt, quá hoàn hảo, không ai dám cạnh khóe nửa lời, nhưng vấn đề ở đây là hắn chỉ toàn dùng khinh công tuyệt đỉnh của mình trèo tường, leo cửa sổ mà vào tiểu lâu, hành vi chẳng khác mấy bọn đào tường khoét ngạch, thì rõ ràng là xúc phạm đến tôn nghiêm của chủ nhân rồi còn gì.
“Khuynh Vũ hà tất phải tỏ ra khắt khe với ta đến thế? Ta chính là như vậy, ở nhà ta vốn phải cẩn trọng từng li từng chút, khổ sở còn hơn bị thích chữ lên trán, chỉ có ở đây ta mới có được cảm giác thoải mái, thư thái tự nhiên. Hơn nữa, thời gian vừa qua ở nhà dưỡng thương thật chán chết được, vất vả khó khăn thế nào mới trở lại đây được có biết không?”
Lúc này, Tiếu Khuynh Vũ đã chuẩn bị sẵn sàng các bước để bắt đầu đoán quẻ.
“Khuynh Vũ cũng nên vì bổn hầu mà tính quẻ đi thôi!” – Phương Quân Càn nhìn thấy các quẻ thăm trên bàn, thần trí vô cùng hưng phấn, nhanh nhảu lại gần.
Tiếu Khuynh Vũ chắc là vừa tắm rửa xong, mái tóc dài đen mượt không búi mà được cột gọn sau gáy, sắc bạch của chiếc xuân sam (3) mỏng manh đạm mạc phủ lên thân thể ngồi ngay ngắn, điềm nhiên trong cỗ luân y hoa quý, thần thái trầm tĩnh, khí định thần nhàn, phong hoa tuyệt đại, tựa hồ một vị tiên nhân đắc đạo.
Trong phòng, mùi thơm của đàn hương phảng phất, hương thơm nhẹ nhàng, không gắt, nhưng cứ mãi vấn vương, ai ngửi vào tựa như lạc trong ảo giác, tâm hồn liền cảm thấy thanh thản, mọi ưu tư phiền não đều được thanh tẩy.
Phương Quân Càn nhận thấy bản thân dường như đang say.
Tửu bất túy nhân, nhân tự túy. (4)
Tắm rửa, thắp hương, cầu nguyện – Tất cả đều là những nghi thức buộc phải thực hiện trước khi bắt tay vào đoán quẻ.
Giây phút tĩnh tâm theo nghi thức cũng đã qua đi, Vô Song công tử trở nên nghiêm túc, trầm giọng: “Những chuyện hiển nhiên, không xem, những vật vô tri vô giác, không xem, có thái độ khinh nhờn chắc chắn sẽ không linh nghiệm. Tiểu hầu gia lúc này muốn hỏi về cái gì?”
Phương Quân Càn buông hai tiếng: “Xã tắc.”
“Được!” – Tiếu Khuynh Vũ trải ra bàn sáu mươi bốn quẻ thăm xếp gối lên nhau, khoát tay, “Mời tiểu hầu gia rút một quẻ!”
Phương Quân Càn cười cười, tiện tay rút bừa một quẻ.
Quẻ thứ mười chín, địa trạch lâm, quẻ ‘Lâm’. (5)
Tiếu Khuynh Vũ nhìn thật sâu Phương Quân Càn bằng ánh mắt đầy phức tạp, khó hiểu.
“Quẻ này có giải được không?” – Phương Quân Càn thấy y nhìn mình chăm chú bất thường, trong lòng có chút bồn chồn, hoang mang.
Hay là, chẳng lẽ… mình vừa rút ra một quẻ hạ hạ?
“Quẻ này rất tốt, nhưng cũng rất quái.” – Đôi mắt Tiếu Khuynh Vũ hắc bạch phân minh, trong suốt như nước hồ tĩnh lặng, nhưng phảng phất một chút ưu tư trăn trở, “Tượng hình cho thấy: Quân vương vô đạo dân đảo huyền, thường tưởng bát vân kiến thanh thiên, hạnh phùng minh chủ thi nhân chính, trọng hựu an cư nhạc tự nhiên.”
“Quẻ này…khôn thượng đoài hạ (6). Khôn là đất, đoài là nước, đất vốn cao hơn nước, các mạch nước len lỏi trong đất, trong đất luôn có nước.”
“Quẻ nói rằng, một minh chủ sắp xuất hiện, khởi binh đoạt vị, quân lâm thiên hạ, trị quốc an bang, thiên hạ trên dưới hòa hợp…”
Phương Quân Càn hít một hơi sâu! Mình vừa rút ra một quẻ đại nghịch bất đạo!
Điều may mắn lớn nhất của Phương Quân Càn trong việc này là, kẻ xem quẻ cho hắn hôm nay chính là Tiếu Khuynh Vũ.
Phương tiểu hầu gia ha hả cười: “Tối nay ta còn muốn cùng huynh đàm luận những chuyện phong nguyệt thú vị, nên không muốn hỏi thêm về quốc sự nữa.”
Tiếu Khuynh Vũ đưa tay trộn lẫn các quẻ dịch rồi sắp xếp lại theo thứ tự ngẫu nhiên, hỏi: “Tiểu hầu gia bây giờ lại muốn hỏi cái gì?”
Phương Quân Càn nở nụ cười tà tà mị mị, vô cùng quyến rũ, vẻ mặt hắn chỉ cần nhìn phớt qua cũng đủ bị mê hoặc, đánh rơi lý trí.
Hắn tà tà nhổ ra hai chữ: “Nhân duyên!”
Tiếu Khuynh Vũ lập tức rùng mình, ngẩng đầu lên nhìn, vẻ không hiểu: “Nhân duyên?”
Hắn đường đường là Phương tiểu hầu gia, gia thế cùng tư chất trác tuyệt khiến hắn trở thành tình nhân trong mộng của biết bao tiểu thư khuê các, chẳng cần tốn công tán tỉnh, trêu hoa ghẹo nguyệt cũng có vô số mỹ nữ tình nguyện xếp hàng chờ gả cho hắn, người như vậy lý nào lại còn muốn đi cầu nhân duyên?
“Đúng! Là nhân duyên!” – Phương tiểu hầu gia xác nhận, lời nói cương quyết rõ ràng, chém đinh chặt sắt.
Tiếu Khuynh Vũ bỏ tay ra khỏi các quẻ thăm: “Mời!”
Phương Quân Càn thu hồi vẻ bỡn cợt, trở nên nghiêm túc không ngờ. Hắn trịnh trọng rút ra một quẻ, đưa cho Tiếu Khuynh Vũ.
Vô Song công tử nhận lấy, tập trung quan sát. Đột nhiên, khuôn mặt như được điêu khắc từ ngọc quý không chút tỳ vết của y trở nên quái lạ, hết trắng bệch lại đỏ bừng lên…
Đột nhiên, y đem quẻ thăm bỏ trở lại vào trong chồng quẻ trên bàn, xáo trộn lộn xộn rồi lại sắp xếp ngay ngắn như cũ.
“Mời Tiểu hầu gia rút lại một quẻ khác!”
Vẻ mặt Phương tiểu hầu gia tràn đầy nghi vấn lẫn thắc mắc, lòng thoáng chút lo lắng bất an, e dè đưa tay rút một quẻ – Lại cũng là quẻ ấy!
Vô Song công tử tái mặt, vứt mạnh quẻ thăm, thở hổn hển: “Không tính được!”
Cho tới bây giờ, Tiếu Khuynh Vũ cũng chưa từng tỏ ra mất bình tĩnh đến nhược này, hơi thở y gấp gáp, gương mặt thất thần, làm cho Phương Quân Càn kinh hãi, chỉ biết ngây ngốc ra mà nhìn.
Tiếu Khuynh Vũ bình thường vốn trầm mặc ít nói, bất cứ chuyện gì nói ra đều thâm ý sâu xa, sắc sảo, thái độ khi đàm đạo cũng vô cùng thong dong bình thản. Một khi trong lời nói chẳng hàm chứa ý nghĩ gì, thì chỉ có những lúc đang giận dữ cực độ, tựa hồ như lúc này đây!
Biểu cảm quá lạ lẫm của y nhất thời khiến Phương Quân Càn thất hồn lạc phách!
Dường như nhận ra vừa rồi đã có cử chỉ thất thố, Tiếu Khuynh Vũ ngay lập tức khôi phục thường thái, nhanh chóng bình tĩnh trở lại mà phân tích quẻ dịch: Cái này…tuyệt đối không thể dùng cách đó mà giải thích được… Có lẽ… Đại khái là…
Quẻ này… nhất định phải có một cách giải khác!…
Bởi vì vừa rồi xem quẻ, chợt nhìn thấy nhân duyên của Phương Quân Càn cùng mình có mối liên hệ, trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác khó chịu, không thể chấp nhận. Đúng…làm sao có thể như vậy được?
“Khuynh Vũ, quẻ này khó giải lắm sao?” – Phương Quân Càn đối với chung thân đại sự của mình vô cùng quan tâm. Dù sao chuyện quốc gia thiên hạ chưa chắc đã có liên quan tới mình thật, nhưng nhân duyên thì khác, chẳng phải đó là việc tối quan trọng của cả đời người sao?
Tiếu Khuynh Vũ cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, lên tiếng giải thích nhưng vẫn không giấu được một chút kích động: “Quẻ này… khôn thượng càn hạ, là quẻ ngược. Càn là trời, vốn là chí dương, khôn là đất, chí âm, âm dương giao hòa, trên dưới hòa hợp, bổ sung cho nhau, thiên địa tương giao thì vạn vật sinh sôi nảy nở, là điều đại cát. Ngược lại, đất trên trời dưới, là điềm chẳng lành.”
“Thiên địa vạn vật nếu muốn sinh sổi nảy nở thì phải có sự kết hợp của Âm và Dương, Âm Dương hòa hợp, chuyển hóa, bổ sung, triệt tiêu lẫn nhau, thế hệ sau mới tiếp nối và phát triển thịnh vượng, cực thịnh rồi sẽ suy vong, đó là quy luật tất yếu của trời đất. Muốn chuyển suy thành thịnh, cũng phải trải qua một quá trình ứng biến lâu dài mới được.”
“Nếu là vấn đề khác, với quẻ này ta vẫn có thể lý giải khác đi, nhưng tiểu hầu gia hỏi về nhân duyên thì… Hỗ thông tương giao, quả thật… Ta chẳng thấy gì ngoài sự hỗn độn…”
Phương tiểu hầu gia vô cùng ngạc nhiên: “Khuynh Vũ nói vậy nghĩa là sao?”
Trong lòng Tiếu Khuynh Vũ đang rối bời bời, phiền não chẳng biết nói sao, mất một lúc y mới giải thích, giọng nói nặng nề có chút miễn cưỡng: “Các thuật sĩ tướng số xưa nay có thể đoán mệnh thiên địa vạn vật, chỉ trừ ra… trừ ra mệnh số của bản thân là không thể tính được!”
Phương Quân Càn lập tức thông suốt, hắn vỗ tay cười lớn: “Vậy… nhân duyên của bổn hầu cùng Khuynh Vũ hẳn là phải có liên quan, cho nên Khuynh Vũ không thể nhìn ra được, đúng không?”
Tiếu Khuynh Vũ nhắm mắt thở dài, chỉ gật đầu rất nhẹ, không nói gì.
Vẻ mặt Phương Quân Quân Càn lộ ra đầy tà khí, đắc ý không nhịn được cười: “Nói vậy thì… xem ra Khuynh Vũ chính là nhân duyên trời định của ta rồi.”
Đôi mắt Tiếu Khuynh Vũ trừng lớn, tinh quang lạnh lẽo tóe ra bốn phía: “Nhưng không chừng là… Vẫn có giả thuyết khác… Nếu nhân duyên của tiểu hầu gia bị Tiếu mỗ tranh giành, vậy cũng có thể nói là cùng Tiếu mỗ có quan hệ, Tiếu mỗ nhìn không ra cũng là điều khả dĩ giải thích được.”
“Khuynh Vũ đang nghĩ vậy thật sao?” – Phương Quân Càn vô thức vân vê hồng cân đỏ rực trước ngực, “Nhưng mà, bất luận tương lai xảy ra chuyện gì, Bổn hầu cũng vẫn chờ đợi, mỏi mắt chờ đợi!”
Tiếu Khuynh Vũ ngồi trầm mặc, lặng lẽ rơi vào trạng thái vô định. Đêm về khuya, ánh trăng mơ màng một thứ ánh sáng mờ ảo, thanh u tuyển diễm, nhưng hôm nay, không ai ngắm nhìn.
“Tiểu hầu gia cứ yên tâm, Tiếu mỗ sẽ cố gắng tìm cho huynh một giai nhân hiền thục làm phu nhân.”
—oOo—
(2): sống nội tâm, có gì cũng chỉ giấu ở trong lòng.
(3): áo mặc vào mùa xuân, mỏng, nhẹ và mát.
(4): không cần uống rượu cũng say mèm.
(5): quẻ “địa trạch lâm” là 1 trong 64 quẻ Chu dịch, các khái luật cùng cách phân chia các quẻ thì vô cùng rộng lớn và phức tạp khó hiểu. Ở đây chỉ xin nói về quẻ “địa trạch lâm” thôi, ai muốn tìm hiểu kỹ càng thì tìm đọc “Kinh Dịch” nhé, vào vnthuquan.net là có, ngắn gọn hơn thì lên wikipedia, chỉ thế thôi.
Quẻ thứ mười chín (Địa trạch lâm)
Tự quái truyện giảng: Cổ là công việc, có công việc rồi mới làm lớn được; cho nên sau quẻ Cổ tới quẻ Lâm. Lâm có nghĩa là lớn.
Nhưng Lâm còn có nghĩa nữa là tới (như lâm chung là tới lúc cuối cùng, tới lúc chết; hoặc lâm hạ: người trên tới người dưới).
Lâm: Nguyên hanh, lợi trinh. Chí vu bát nguyệt hữu hung.
Dịch: (dương) lớn lên và tới, rất hanh thông, chính đính thì lợi. Đến tháng 8 (hoặc tám tháng nữa) sẽ xấu.
Giảng: Mới đầu là quẻ Khôn, 5 hào âm. Một hào dương tới thay hào 1 âm ở dưới, rồi một hào dương nữa tới thay hào 2 âm, thành ra quẻ Lâm . Thế là dương cung lớn dần, tới ngày thịnh lớn, nên gọi là Lâm.
Một cách giảng nữa: trên chằm (đoài) có đất, tức là đất tới sát nước, nên gọi là Lâm (tới gần).
Theo cách giảng thứ nhất, dương cương lớn lần mà âm nhu tiêu lần, thế là đạo gần tới lúc thông, cho nên bảo là rất hanh thông.
Xét theo hào thì hào 2 cương trung, ứng với hào 5, nhu trung, nhân sự có phần vui vẻ, cũng hanh thông nữa (Thoán truyện) .
Trong cảnh hanh thông, đừng nên phóng túng mà nên giữ vững chính đạo, (lợi trinh): nếu không thì đến tháng 8 (hoặc tám tháng nữa) sẽ hung.
Đại tượng truyện bàn thêm: đất tới sát chằm, có cái tượng quân tử tới dân, giáo hóa dân không bao giờ thôi, bao dung, giữ gìn dân không có giới hạn (vô cương).
Nó… đại khái là như thế, đây chỉ là giảng nghĩa từ quẻ mà ra, vẫn còn rất nhiều cách suy diễn từ nó, ta không đưa ra đây được vì dài lắm, ai muốn biết thì vào vnthuquan.net nha.
(6): Cái chú thích này ta mượn lời của poca cùng với 1 chút “boom” của bản thân mà nói vậy. Phương tiểu hầu gia vớ phải một quẻ “Khôn Càn” tức là 1 quẻ ngược, “khôn” là đất, “càn” là trời, bình thường, trời luôn ở bên trên đất, đất trời hòa hợp thì muôn vật mới sinh sôi phát triển. Đằng này, cái quẻ tai nghiệt ấy lại ngược lại, đất lật ngược lên, đè trời xuống dưới, như vậy là làm trái hoàn toàn với quy luật tự nhiên.
Phàm là con người, phải có 1 nam, 1 nữ hòa hợp với nhau mới có thể duy trì nòi giống, mới là đại cát đại lợi. Nhưng ở đây lại là quẻ ngược, tức là 2 người cùng giới tính có nhân duyên với nhau, đó là điều cả trời lẫn người đều không thể chấp nhận.
Người phối ngẫu trời định của Phương tiểu hầu gia lại chính là Vô Song công tử, một người xưa nay sống vô cùng nguyên tắc, vô cùng mẫu mực như chàng làm sao chấp nhận được chuyện đó? Giãy nảy lên là điều dễ hiểu, ko chỉ giãy nảy, mà còn tìm mọi cách thoái thác, trốn chạy…
Bình luận truyện