Khuynh Tẫn Thiên Hạ
Bát Phương tướng sĩ lúc này thực sự là sức cùng lực kiệt, nhưng vẫn kiên cường nắm chặt trường thương, tất cả không chút nao núng, hàng ngũ vẫn tề chỉnh như thường, nhãn quang ai nấy đều ngời lên ý chí kiên định bất khuất bất tử, mỗi cử động giơ tay nhấc chân đều dứt khoát cương mãnh, toát ra sát khí mạnh mẽ.
Từ xa tít đã nghe được tiếng bước chân rầm rập nặng nề của địch quân “Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!” như thể núi lửa từ đáy biển thức giấc, chấn động sôi trào dữ dội, như thể cả trời đất đang lộn nhào trước cơn giông tố sấm sét kinh thiên động địa.
Giảo sát liên quân càng tiến gần, đất đai càng run rẩy khiếp sợ, cơ hồ muốn sụp xuống!
Trước mặt đã hiện ra đại quân trận hình đông nghìn nghịt của địch, trùng trùng điệp điệp như núi non sừng sững, vô tận. Trận địa địch vẫn chưa triển khai, cơn sóng dữ vẫn chưa đổ ập, vậy mà khí thế hung tợn đáng sợ đó như một thứ bóng ma đen tối bao trùm lên tâm can mỗi người.
Bóng ma mỗi lúc mỗi gần, mỗi lúc mỗi lớn, hồ như muốn che cả bầu trời, lấp cả nhật quang, nỗi lo lắng bất an càng lúc càng trĩu nặng!
Chú mục quan sát khung cảnh trước mắt, vẻ mặt của Tuyệt thế song kiêu trở nên ngưng trọng.
Xem ra, trận chiến ngày hôm nay, liên quân đã quyết dốc hết toàn bộ binh lực, sống mái sinh tử một phen.
Trận quyết chiến cuối cùng.
Tiếu Khuynh Vũ, chu sa tuyệt diễm, mi mục như tranh, làm người ta bất giác cảm thấy tựa hồ lạc vào làn mưa bụi mỏng manh, sương giăng mê ảo của cảnh sắc Giang Nam, ôn nhu mà kiều mị.
“Cuối cùng, vẫn phải làm huynh bị liên lụy…” – Trời đã sáng rõ mặt người, mà viện binh vẫn bóng chim tăm cá, Bát Phương quân chỉ còn cách dốc lòng dốc sức chiến đấu một mình thôi.
Phương tiểu hầu gia lắc lắc đầu, mỉm cười nhẹ nhàng: “Lời của Khuynh Vũ, bổn hầu nghe không hiểu!”
Giữa ta và huynh, sao có thể nói đến hai chữ ‘liên lụy’?
Đến nay, ta và huynh đồng sinh cộng tử, cùng nâng đỡ, cùng bảo trợ lẫn nhau, vậy cái từ ‘liên lụy’ là ở đâu ra?
Phải không, Khuynh Vũ?
Kỳ thực, có thể gặp gỡ huynh, chính là điều may mắn lớn nhất trong cuộc đời Phương Quân Càn này…
Kỵ binh liên quân rạp mình trên lưng tuấn mã, mã đao hươ ngang, trường thương xẹt dọc thị uy, khí thế giống như mây đen vần vũ trên đỉnh Thái Sơn sắp sửa đập thẳng vào mặt, địch quân đồng thanh rống lên dậy trời dập đất: “Giết! Giết! Giết!”
Thanh âm tràn đầy sát khí như tiếng sấm dồn dập đinh tai nhức óc, tiếng sau át lên tiếng trước như sóng thần cuồn cuộn đập bờ, động thiên chấn địa.
Ngược lại với khí thế bức người của địch, Bát Phương quân trên dưới vẫn trang nghiêm bình thản, cương như sắt, vững như đồng.
Một bên sát thanh rung trời, một bên yên tĩnh trầm mặc, giống như không còn sự sống.
Tiếu Khuynh Vũ nghe thanh âm Phương Quân Càn bên cạnh mình nhẹ như gió thoảng, mà cũng lạnh lẽo như băng, ngữ khí ngạo nghễ, khinh mạn tử sinh: “Mạng của Phương Quân Càn ta ở đây! Các ngươi có giỏi thì tới lấy!”
Chính vậy, bất luận là kẻ nào, muốn giết chết Phương Quân Càn đều phải trả giá! Cái giá đó cực đắt, khiến cho người ta phải rùng mình kinh hãi, không chịu nổi.
Đây mới là Phương Quân Càn, đây mới chính là Phương tiểu hầu gia ‘Mệnh-là-bởi-ta-không-bởi-trời’.
Một ngày kia, hắn làm rung trời chuyển đất, quân lâm thiên hạ!
Nhưng cũng khi đó, bao nhiêu hoàng đồ phách nghiệp (2) trong nháy mắt cũng hóa thành hư không, mê mải ngẩn ngơ tìm kiếm… Tìm kiếm vô vọng, người yêu thương nay đâu? Mãi mãi không còn gặp nữa…
Phương Quân Càn nhẹ nhàng hỏi: “Khuynh Vũ, vì sao không rời khỏi?”
Tiếu Khuynh Vũ ngẩn người.
“Phương Quân Càn thân là Bát Phương chủ soái, chỉ có thể bỏ mạng sa trường chứ không thể mang nỗi nhục chiến bại… Nhưng Khuynh Vũ, vốn có thể rời đi mà…”
Vì cái gì mà ở lại? Vì cái gì lại muốn theo ta cùng chết?
Tiếu Khuynh Vũ ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt toát ra sự an nhiên bình thản, mà cũng tịch liêu quạnh quẽ đến nhói lòng.
Tiếu Khuynh Vũ lúc này, là Tiếu Khuynh Vũ mà trước nay Phương Quân Càn chưa từng gặp qua.
“Ngày trước, khi vừa đến Bát Phương Thành, huynh vẫn nói với ta: ‘Ngô nguyện cùng quân (3) nắm tay cộng tử’. Nay tình thế nguy cấp, ta cũng…”
Ngô nguyện cùng quân nắm tay cộng tử.
Tình cảm lúc đó…
Đến lúc này, tột cùng mà nói, hại ai?
Cả một trận khuynh tẫn thiên hạ, cũng chỉ vì một chữ ‘tình’, một niềm luyến ái vô tiền khoáng hậu.
Là tai kiếp, hay là duyên phận?
Phương Quân Càn bất giác cảm thấy một luồng nhiệt khí trào dâng mãnh liệt đến từng ý nghĩ.
Đưa mắt nhìn người bên cạnh, Tiếu Khuynh Vũ…
Lần đầu tương ngộ, giữa một trời lạc hoa thanh u tuyển diễm, Tiếu Khuynh Vũ hệt như một người đến từ một thế giới khác, thanh âm, hơi thở trong trẻo thuần khiết mà lạnh lẽo giá băng, ôn nhuận nho nhã mà cao ngạo bất phàm. Y ngồi an tĩnh trầm mặc, khóe môi chỉ khẽ nhếch một nụ cười thanh đạm hàm tiếu, im lìm mà thấu suốt trần gian sự tích, tường tận thế thái nhân tình.
Gần gũi với y lâu ngày, càng khiến cho người ta nảy sinh một cảm giấc phảng phất như xa xôi cách thế, mãi không nắm bắt được…
“Khuynh Vũ… Ta có thể ôm huynh không?…”
Tiếu Khuynh Vũ vừa khẽ gật đầu, thì liền choáng ngợp bởi một nguồn lực mạnh mẽ nhấc mình lên khỏi luân y, đến khi hoàn hồn thì bản thân đã nằm gọn trong lòng ngực ấm áp của hắn!
Lẳng lặng ôm nhau ở giữa thiên binh vạn mã, bao bọc chung quanh dù có là sát thanh động thiên chấn địa cũng không bằng hơi thở gấp gáp rõ ràng của người kia lúc này.
Phương Quân Càn ôm thật chặt, siết thật gắt thiếu niên áo trắng thanh nhã thuần khiết Tiếu Khuynh Vũ trong lòng, cánh tay mạnh mẽ của hắn có chút gấp gáp…
Tiếu Khuynh Vũ ánh mắt ôn nhu mông lung, đôi mi dày và rậm khẽ buông xuống, nhẹ nhàng giấu đi bao nhiêu xa cách cùng đạm mạc ngày thường, phả ra hơi thở nóng ấm u nhã, y phục thoang thoảng lãnh hương.
Máu tươi nhuộm thắm họa đồ giang sơn, sao sánh được vết chu sa tuyệt diễm trên trán người?
Giữa núi sông tuấn mã dậm vó hí vang, ta chỉ nghe thấy trong vòng tay ôm có tiếng trái tim thổn thức.
Thiên binh vạn mã, kiếm ảnh đao quang, kết cục cũng chỉ trở thành trang sử ố vàng phủ bụi lãng quên.
Nếu giây phút này trở thành vĩnh cửu, vậy thì đem bao nhiêu phú quý vinh hoa vứt bỏ cũng có ngại gì…
(2): hoàng đồ: ý đồ bá chủ. Phách nghiệp: bá nghiệp >>> mộng bá chủ
(3): ngô: ta. Quân: từ xưng hô kính trọng ngôi thứ 2 số ít
Chương 54
Thái dương lại tiếp tục tuần hoàn, cả một vùng chân trời phía Đông bị ánh bình minh nhuộm thành một mảng đỏ ửng trải dài mênh mông, cảnh tượng thiên thu bất biến đó nhè nhẹ thay đổi, hết lần này đến lần khác, những áng mây hồng hồng lúc thì trôi ra xa, lúc lại tụ về một khối, làm cho con người bỗng dâng lên một cảm xúc thê lương ảm đạm khi nghĩ về vạn vật biến thiên, thương hải tang điền. (1)
Bát Phương tướng sĩ lúc này thực sự là sức cùng lực kiệt, nhưng vẫn kiên cường nắm chặt trường thương, tất cả không chút nao núng, hàng ngũ vẫn tề chỉnh như thường, nhãn quang ai nấy đều ngời lên ý chí kiên định bất khuất bất tử, mỗi cử động giơ tay nhấc chân đều dứt khoát cương mãnh, toát ra sát khí mạnh mẽ.
Từ xa tít đã nghe được tiếng bước chân rầm rập nặng nề của địch quân “Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!” như thể núi lửa từ đáy biển thức giấc, chấn động sôi trào dữ dội, như thể cả trời đất đang lộn nhào trước cơn giông tố sấm sét kinh thiên động địa.
Giảo sát liên quân càng tiến gần, đất đai càng run rẩy khiếp sợ, cơ hồ muốn sụp xuống!
Trước mặt đã hiện ra đại quân trận hình đông nghìn nghịt của địch, trùng trùng điệp điệp như núi non sừng sững, vô tận. Trận địa địch vẫn chưa triển khai, cơn sóng dữ vẫn chưa đổ ập, vậy mà khí thế hung tợn đáng sợ đó như một thứ bóng ma đen tối bao trùm lên tâm can mỗi người.
Bóng ma mỗi lúc mỗi gần, mỗi lúc mỗi lớn, hồ như muốn che cả bầu trời, lấp cả nhật quang, nỗi lo lắng bất an càng lúc càng trĩu nặng!
Chú mục quan sát khung cảnh trước mắt, vẻ mặt của Tuyệt thế song kiêu trở nên ngưng trọng.
Xem ra, trận chiến ngày hôm nay, liên quân đã quyết dốc hết toàn bộ binh lực, sống mái sinh tử một phen.
Trận quyết chiến cuối cùng.
Tiếu Khuynh Vũ, chu sa tuyệt diễm, mi mục như tranh, làm người ta bất giác cảm thấy tựa hồ lạc vào làn mưa bụi mỏng manh, sương giăng mê ảo của cảnh sắc Giang Nam, ôn nhu mà kiều mị.
“Cuối cùng, vẫn phải làm huynh bị liên lụy…” – Trời đã sáng rõ mặt người, mà viện binh vẫn bóng chim tăm cá, Bát Phương quân chỉ còn cách dốc lòng dốc sức chiến đấu một mình thôi.
Phương tiểu hầu gia lắc lắc đầu, mỉm cười nhẹ nhàng: “Lời của Khuynh Vũ, bổn hầu nghe không hiểu!”
Giữa ta và huynh, sao có thể nói đến hai chữ ‘liên lụy’?
Đến nay, ta và huynh đồng sinh cộng tử, cùng nâng đỡ, cùng bảo trợ lẫn nhau, vậy cái từ ‘liên lụy’ là ở đâu ra?
Phải không, Khuynh Vũ?
Kỳ thực, có thể gặp gỡ huynh, chính là điều may mắn lớn nhất trong cuộc đời Phương Quân Càn này…
Kỵ binh liên quân rạp mình trên lưng tuấn mã, mã đao hươ ngang, trường thương xẹt dọc thị uy, khí thế giống như mây đen vần vũ trên đỉnh Thái Sơn sắp sửa đập thẳng vào mặt, địch quân đồng thanh rống lên dậy trời dập đất: “Giết! Giết! Giết!”
Thanh âm tràn đầy sát khí như tiếng sấm dồn dập đinh tai nhức óc, tiếng sau át lên tiếng trước như sóng thần cuồn cuộn đập bờ, động thiên chấn địa.
Ngược lại với khí thế bức người của địch, Bát Phương quân trên dưới vẫn trang nghiêm bình thản, cương như sắt, vững như đồng.
Một bên sát thanh rung trời, một bên yên tĩnh trầm mặc, giống như không còn sự sống.
Tiếu Khuynh Vũ nghe thanh âm Phương Quân Càn bên cạnh mình nhẹ như gió thoảng, mà cũng lạnh lẽo như băng, ngữ khí ngạo nghễ, khinh mạn tử sinh: “Mạng của Phương Quân Càn ta ở đây! Các ngươi có giỏi thì tới lấy!”
Chính vậy, bất luận là kẻ nào, muốn giết chết Phương Quân Càn đều phải trả giá! Cái giá đó cực đắt, khiến cho người ta phải rùng mình kinh hãi, không chịu nổi.
Đây mới là Phương Quân Càn, đây mới chính là Phương tiểu hầu gia ‘Mệnh-là-bởi-ta-không-bởi-trời’.
Một ngày kia, hắn làm rung trời chuyển đất, quân lâm thiên hạ!
Nhưng cũng khi đó, bao nhiêu hoàng đồ phách nghiệp (2) trong nháy mắt cũng hóa thành hư không, mê mải ngẩn ngơ tìm kiếm… Tìm kiếm vô vọng, người yêu thương nay đâu? Mãi mãi không còn gặp nữa…
Phương Quân Càn nhẹ nhàng hỏi: “Khuynh Vũ, vì sao không rời khỏi?”
Tiếu Khuynh Vũ ngẩn người.
“Phương Quân Càn thân là Bát Phương chủ soái, chỉ có thể bỏ mạng sa trường chứ không thể mang nỗi nhục chiến bại… Nhưng Khuynh Vũ, vốn có thể rời đi mà…”
Vì cái gì mà ở lại? Vì cái gì lại muốn theo ta cùng chết?
Tiếu Khuynh Vũ ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt toát ra sự an nhiên bình thản, mà cũng tịch liêu quạnh quẽ đến nhói lòng.
Tiếu Khuynh Vũ lúc này, là Tiếu Khuynh Vũ mà trước nay Phương Quân Càn chưa từng gặp qua.
“Ngày trước, khi vừa đến Bát Phương Thành, huynh vẫn nói với ta: ‘Ngô nguyện cùng quân (3) nắm tay cộng tử’. Nay tình thế nguy cấp, ta cũng…”
Ngô nguyện cùng quân nắm tay cộng tử.
Tình cảm lúc đó…
Đến lúc này, tột cùng mà nói, hại ai?
Cả một trận khuynh tẫn thiên hạ, cũng chỉ vì một chữ ‘tình’, một niềm luyến ái vô tiền khoáng hậu.
Là tai kiếp, hay là duyên phận?
Phương Quân Càn bất giác cảm thấy một luồng nhiệt khí trào dâng mãnh liệt đến từng ý nghĩ.
Đưa mắt nhìn người bên cạnh, Tiếu Khuynh Vũ…
Lần đầu tương ngộ, giữa một trời lạc hoa thanh u tuyển diễm, Tiếu Khuynh Vũ hệt như một người đến từ một thế giới khác, thanh âm, hơi thở trong trẻo thuần khiết mà lạnh lẽo giá băng, ôn nhuận nho nhã mà cao ngạo bất phàm. Y ngồi an tĩnh trầm mặc, khóe môi chỉ khẽ nhếch một nụ cười thanh đạm hàm tiếu, im lìm mà thấu suốt trần gian sự tích, tường tận thế thái nhân tình.
Gần gũi với y lâu ngày, càng khiến cho người ta nảy sinh một cảm giấc phảng phất như xa xôi cách thế, mãi không nắm bắt được…
“Khuynh Vũ… Ta có thể ôm huynh không?…”
Tiếu Khuynh Vũ vừa khẽ gật đầu, thì liền choáng ngợp bởi một nguồn lực mạnh mẽ nhấc mình lên khỏi luân y, đến khi hoàn hồn thì bản thân đã nằm gọn trong lòng ngực ấm áp của hắn!
Lẳng lặng ôm nhau ở giữa thiên binh vạn mã, bao bọc chung quanh dù có là sát thanh động thiên chấn địa cũng không bằng hơi thở gấp gáp rõ ràng của người kia lúc này.
Phương Quân Càn ôm thật chặt, siết thật gắt thiếu niên áo trắng thanh nhã thuần khiết Tiếu Khuynh Vũ trong lòng, cánh tay mạnh mẽ của hắn có chút gấp gáp…
Tiếu Khuynh Vũ ánh mắt ôn nhu mông lung, đôi mi dày và rậm khẽ buông xuống, nhẹ nhàng giấu đi bao nhiêu xa cách cùng đạm mạc ngày thường, phả ra hơi thở nóng ấm u nhã, y phục thoang thoảng lãnh hương.
Máu tươi nhuộm thắm họa đồ giang sơn, sao sánh được vết chu sa tuyệt diễm trên trán người?
Giữa núi sông tuấn mã dậm vó hí vang, ta chỉ nghe thấy trong vòng tay ôm có tiếng trái tim thổn thức.
Thiên binh vạn mã, kiếm ảnh đao quang, kết cục cũng chỉ trở thành trang sử ố vàng phủ bụi lãng quên.
Nếu giây phút này trở thành vĩnh cửu, vậy thì đem bao nhiêu phú quý vinh hoa vứt bỏ cũng có ngại gì…
—oOo—
(2): hoàng đồ: ý đồ bá chủ. Phách nghiệp: bá nghiệp >>> mộng bá chủ
(3): ngô: ta. Quân: từ xưng hô kính trọng ngôi thứ 2 số ít
Bình luận truyện