Khuynh Thành Chi Lệ
Chương 1: Vận mệnh...
Ta sinh ra vốn là đại tiểu thư của một gia tộc mạnh nhất Linh Quốc...
Từ nhỏ vốn đã được định hôn cùng thái tử,phụ thân mẫu hậu yêu thương,xung quanh luôn là hạnh phúc hoan lạc...Cho tới một ngày...Phụ thân ta gây ra tội lớn mà bị tử hình,mẫu hậu bị kẻ gian giết hại.Gia tộc ta vì vậy mà đi tới diệt vong...Ngày sinh nhật thứ 12 của ta chính là ngày ta không thể quên! Đám dân Linh Quốc coi ta là sao quả tạ,nghĩ ta mang họa tới Linh Quốc,họ đốt sạch gia tộc ta.Ta như rơi vào tuyệt vọng " Lẽ nào mình sắp chết ư? ".Cũng nhờ lúc ấy...một vị ca ca đã tới cứu ta
" Đây là đâu?...Nươ...ng " Ta như cố ngượng dậy.Mọi thứ thật khác biệt,xung quanh vốn không phải là nhà ta nơi đây thật sự...thật sự rất lạnh lẽo,mỗi lúc tỉnh dậy,mẫu thân là người bên cạnh ta, nhưng không còn nữa rồi...Ta phải tự đứng lên.Ta bước ra ngoài.Bên ngoài thật sự giống với tiên cảnh.Hoa đào trải dài con đường,đâu đó có tiếng suối chảy, thật yên bình
" Muội tỉnh rồi à? " Một thanh niên trẻ bước tới cạnh ta.Thì ra là vị ca ca khi ấy đã cứu ta.Huynh ấy trông thật lực lưỡng và thật sự hảo soái ca! Mái tóc huynh ấy mới đẹp làm sao! Huynh ấy có vẻ cách ta 6-7 tuổi
" Huynh là người đã cứu muội sao? Huynh tên gì vậy? " Ta khẽ kéo áo huynh ấy
" Ta tên Dương Phong...còn muội? " Huynh ấy mỉm cười,thật sự huynh ấy cười rất đẹp tựa như cánh hoa đào rơi nhẹ nhàng vậy
Ta nhìn huynh ấy một lúc lâu " Muội tên Nguyệt Ẩn Tuyết "
" Ẩn Tuyết muội muội! Có muốn học võ công không? " Phong ca huynh ấy đưa cho ta một thanh kiếm hoa đào rất đẹp " Trong lòng muội có chút hận, tu tiên xong muội có thể báo thù rồi... "
" Nhưng muội biết ai đã hại gia tộc của muội đâu...nói chi là hai từ " báo thù " " Ta chỉ biết nắm chặt tay cắn chặt môi như chỉ mong tìm được kẻ đã hại gia tộc ta...Kiếp này không giúp phụ thân mẫu hậu báo thù ta không phải con người
Phàm nhân tu tiên...Với ta mà nói không quan trọng...Vận mệnh ta vốn chỉ đem xui xẻo cho người khác thì tu tiên để là gì? Không biết mặt thù thì làm sao mà báo? " Huynh giúp muội tìm kẻ đó! " Phong ca nhìn ta, huynh ấy giơ tay lên trời " Ta xin thề giúp Nguyệt Ẩn Tuyết báo thù! Nếu không kiếp này chết không được yên! "
" Phong... " Ta chỉ biết nhìn huynh ấy lập thề mà cảm giác thật đắng lòng...huynh ấy vì ta vậy mà.... " Ta xin thề...Nhất định phải tu tiên! Nếu không làm được kiếp này chết không được yên ổn! "
Lập lời thề xong,huynh ấy đưa ta thanh kiếm hoa đào khi nãy " Muội hứa rồi đúng không? Đầu tiên chúng ta luyện võ đã! "
" Được! Muội đồng ý "
Từ nhỏ vốn đã được định hôn cùng thái tử,phụ thân mẫu hậu yêu thương,xung quanh luôn là hạnh phúc hoan lạc...Cho tới một ngày...Phụ thân ta gây ra tội lớn mà bị tử hình,mẫu hậu bị kẻ gian giết hại.Gia tộc ta vì vậy mà đi tới diệt vong...Ngày sinh nhật thứ 12 của ta chính là ngày ta không thể quên! Đám dân Linh Quốc coi ta là sao quả tạ,nghĩ ta mang họa tới Linh Quốc,họ đốt sạch gia tộc ta.Ta như rơi vào tuyệt vọng " Lẽ nào mình sắp chết ư? ".Cũng nhờ lúc ấy...một vị ca ca đã tới cứu ta
" Đây là đâu?...Nươ...ng " Ta như cố ngượng dậy.Mọi thứ thật khác biệt,xung quanh vốn không phải là nhà ta nơi đây thật sự...thật sự rất lạnh lẽo,mỗi lúc tỉnh dậy,mẫu thân là người bên cạnh ta, nhưng không còn nữa rồi...Ta phải tự đứng lên.Ta bước ra ngoài.Bên ngoài thật sự giống với tiên cảnh.Hoa đào trải dài con đường,đâu đó có tiếng suối chảy, thật yên bình
" Muội tỉnh rồi à? " Một thanh niên trẻ bước tới cạnh ta.Thì ra là vị ca ca khi ấy đã cứu ta.Huynh ấy trông thật lực lưỡng và thật sự hảo soái ca! Mái tóc huynh ấy mới đẹp làm sao! Huynh ấy có vẻ cách ta 6-7 tuổi
" Huynh là người đã cứu muội sao? Huynh tên gì vậy? " Ta khẽ kéo áo huynh ấy
" Ta tên Dương Phong...còn muội? " Huynh ấy mỉm cười,thật sự huynh ấy cười rất đẹp tựa như cánh hoa đào rơi nhẹ nhàng vậy
Ta nhìn huynh ấy một lúc lâu " Muội tên Nguyệt Ẩn Tuyết "
" Ẩn Tuyết muội muội! Có muốn học võ công không? " Phong ca huynh ấy đưa cho ta một thanh kiếm hoa đào rất đẹp " Trong lòng muội có chút hận, tu tiên xong muội có thể báo thù rồi... "
" Nhưng muội biết ai đã hại gia tộc của muội đâu...nói chi là hai từ " báo thù " " Ta chỉ biết nắm chặt tay cắn chặt môi như chỉ mong tìm được kẻ đã hại gia tộc ta...Kiếp này không giúp phụ thân mẫu hậu báo thù ta không phải con người
Phàm nhân tu tiên...Với ta mà nói không quan trọng...Vận mệnh ta vốn chỉ đem xui xẻo cho người khác thì tu tiên để là gì? Không biết mặt thù thì làm sao mà báo? " Huynh giúp muội tìm kẻ đó! " Phong ca nhìn ta, huynh ấy giơ tay lên trời " Ta xin thề giúp Nguyệt Ẩn Tuyết báo thù! Nếu không kiếp này chết không được yên! "
" Phong... " Ta chỉ biết nhìn huynh ấy lập thề mà cảm giác thật đắng lòng...huynh ấy vì ta vậy mà.... " Ta xin thề...Nhất định phải tu tiên! Nếu không làm được kiếp này chết không được yên ổn! "
Lập lời thề xong,huynh ấy đưa ta thanh kiếm hoa đào khi nãy " Muội hứa rồi đúng không? Đầu tiên chúng ta luyện võ đã! "
" Được! Muội đồng ý "
Bình luận truyện