Khuynh Thành Phong Hoa
Chương 58-3: Ăn sạch sành sanh (3)
aMị nhi… sao nàng có thể nhẫn tâm với ta như vậy? – Tầm mắt nhìn Thượng Quan Sở Hàn còn chưa có thu hồi, bỗng nhiên bên tai lại truyền đến một giọng nói u oán. Nghi hoặc quay đầu nhìn lại, liền thấy Phàm Trần vẻ mặt u oán nhìn nàng, trên gương mặt tấm mỹ phi phàm còn chảy vài giọt nước mưa…
– Ha ha… – Nhìn đến Phàm Trần chật vật như vậy, Thượng Quan Sở Hàn lập tức rất không nể mặt cười ha ha, liền ngay cả Tử Thần cũng nghẹn đến đỏ bừng cả mặt, bả vai run run.
– Ha ha… cái kia, ta không cố ý, ta lau cho chàng. – Dạ Mị mỉm cười, kéo ống tay áo bắt đầu lau, lại bị Phàm Trần kéo cổ tay lại.
– Nàng hôn ta một chút là được rồi.
– Dát? – Dưới thế tấn công vô cùng đáng thương của Phàm Trần, rốt cục Dạ Mị cũng thoả hiệp, hơi hơi nhón chân rất nhanh hôn một cái lên gương mặt tuấn tú của hắn. Ai ngờ bỗng nhiên Phàm Trần xoay mặt qua hôn lấy môi nàng, cánh tay thon dài có lực cũng gắt gao ôm nàng, bàn tay to đè lại sau gáy nàng làm sâu sắc nụ hôn này.
Dạ Mị đầu tiên là giật mình, lập tức bị Phàm Trần công thành chiếm đất, dần dần trầm luân trong nụ hôn này.
Tử Thần cùng Thượng Quan Sở Hàn đứng một bên lại là vẻ mặt ghen tị nhìn Phàm Trần, trong lòng đã sớm vẻ N cái vòng tròn nguyền rủa hắn. Không khí ái muội từ bên trong dần dần tản ra, hai người bên cạnh “đang xem cuộc chiến” từ lâu đã đỏ mặt tim đập không ngừng, nhao nhao xấu hổ quay mặt đi. Lại tiếp tục nhìn, bọn họ thật sự không biết mình có thể khống chế không đi lên kéo tên nam nhân “đáng giận” kia ra thay thế bằng chính mình hay không….
Hồi lâu sau, hai người mới thở hồng hộc buông ra, nhìn đến hai nam nhân khác trong phòng, Dạ Mị không khỏi cảm thấy xấu hổ, ánh mắt sương mù mơ hồ.
Mà Phàm Trần lại là vẻ mặt thản nhiên, cộng thêm một chút đắc ý nho nhỏ, bộ dạng hồng hào rạng rỡ này làm Thượng Quan Sở Hàn hận không thể đi lên đánh hắn mấy cái! Ân… Tốt nhất là “không cẩn thận” làm hỏng luôn khuôn mặt hoạ thuỷ của hắn mới được. Nghĩ nghĩ, Thượng Quan Sở Hàn không khỏi lộ ra nụ cười âm hiểm, mà Phàm Trần lại bỗng nhiên cảm giác nhiệt độ giảm xuống rất nhiều, nhịn không được rùng mình một cái.
– Tử Thần, mấy ngày nay ngươi có bôi thuốc hay không? Chẳng lẽ ngươi không muốn khuôn mặt của mình sao? – Nói lên vết thương của Tử Thần, Phàm Trần lập tức bắt đầu nghiêm túc, Liền ngay cả Thượng Quan Sở Hàn đang tự sướng cũng xấu hổ không thôi, còn Dạ Mị lại là vẻ mặt ngưng trọng.
– Ta… ta đã quên… – Ánh mắt Tử Thần đảo quanh, vừa nhìn liền biết là nói dối.
Kỳ thật hắn vốn là muốn, trước kia có nhiều tai hoạ xảy ra đều là vì khuôn mặt này làm hại, hiện tại bị huỷ cũng tốt, như vậy hắn sẽ không cần lo lắng những người mơ ước mỹ mạo của hắn.
– Ai… Chẳng lẽ ngươi muốn cả đời đều mang theo những vết thương như vậy? Vết thương chằn chịt đầy người, sau này sao có thể để Mị nhi thị tẩm a…
– Trần!! – Dạ Mị vừa nghe lời nói lộ liễu như vậy của Phàm Trần lập tức xấu hổ đỏ mặt gắt giọng, vụng trộm liếc nhìn Tử Thần một cái, đã thấy mặt hắn càng đỏ hơn so với nàng, đầu cũng giống như muốn chui vào cái bàn luôn vậy.
– Ha ha, nơi này lại không có người ngoài, còn xấu hổ cái gì? Đó còn không phải cũng là chuyện sớm hay muộn sao? Tử Thần, ngươi muốn sau khi trừ bỏ bết thương rồi mới thị tẩm hay là giống như bây giờ?
Lời nói của Phàm Trần làm mặt Dạ Mị càng đỏ hơn, thật sự rất muốn bổ đầu hắn ra xem bên trong có cái gì, lời nói lộ liễu như vậy cũng có thể nói ra mà mặt không đỏ tim không đập. Hơn nữa như thế nào nàng lại có cảm giác hình như mình là đại sắc nữ a?
– Ta…ta…
– Tử Thần, không có gì phải xấu hổ, dù sao chúng ta đều là nam nhân của Mị nhi, cho nữ vương bệ hạ của chúng ta thị tẩm đó là đương nhiên! – Thấy Tử Thần vẫn rặng mây đỏ đầy mặt như trước, Thượng Quan Sở Hàn lại nói tiếp theo Phàm Trần, lời nói lộ liễu giống nhau làm Dạ Mị hận không thể đào cái hố chui vào.
– Hàn! Cái gì mà nữ vương bệ hạ cái gì mà thị tẩm, hai người nói bậy bạ gì đâu! – Dạ Mị giống như tiểu nữ sinh vậy dậm chân hờn dỗi nói, bộ dạng thẹn thùng mê người làm ba nam nhân hận không thể lập tức kéo nàng vào trong lòng hảo hảo yêu thương một phen.
– Ta không có nói bậy a, nàng chính là nữ vương bệ hạ của chúng ta, chúng ta đều là nam nhân của nàng, cái chuyện thị tẩm này đương nhiên là thiên kinh địa nghĩa! – Biết rõ Dạ Mị là có ý gì, nhưng Thượng Quan Sở Hàn lại cố ý tránh nặng tìm nhẹ nói.
Ngay tại lúc Dạ Mị vừa định phản bác, bỗng nhiên Tử Thần lại mở miệng:
– Ta muốn trừ bỏ vết thương trước.
– Dát?!! – Dạ Mị mộng, chỉ mới trong chốc lát như vậy, ngây thơ như Tử Thần cũng bị nhiễm xấu rồi.
– Ha ha… Đúng là người có chí, trẻ nhỏ dễ dạy! – Thượng Quan Sở Hàn vừa lòng vỗ vỗ bả vai Tử Thần nói, Phàm Trần cũng không muốn thua kém hát đệm.
– Ân, quả thật không hổ là người một nhà, huynh đệ quả nhiên đồng lòng.
Khoé miệng Dạ Mị run rẩy nhìn ba nam nhân nhìn nhau cười, cảm tình của bọn họ là tốt lắm, nhưng là những ngày sau nàng nên làm cái gì bây giờ a… Xem tình cảnh hôm nay, Dạ Mị lại có cảm giác mưa gió muốn đến, có phải sau này nàng nhất định bị ba nam nhân này ăn gắt gao hay không?
Không được! Ta muốn vồ đến! Phi phi phi, vồ đến… Sao lại nghe ra có nghĩa khác a?
– Mị nhi, nàng đang nghĩ cái gì một mình đâu? Sao mặt lại đỏ như vậy a?
Nhìn đến bộ dáng tựa tiếu phi tiếu của Phàm Trần, thậm chí Dạ Mị có loại cảm giác đã bị nhìn thấu, cuống quít lắc đầu nói:
– Không có không có, ta không có suy nghĩ muốn vồ đến!
Nói xong, Dạ Mị ngây người, ba nam nhân cười to.
– Nga? Nguyên lai Mị nhi nhà chúng ta muốn nằm phía trên a… – Phàm Trần ái muội thổi thổi bên tai Dạ Mị trêu tức nói. Thượng Quan Sở Hàn cùng Tử Thần đứng một bên cũng vẻ mặt ái muội nhìn nàng.
Tử Thần còn đỡ, dù sao trong đây hắn cũng là ngây thơ nhất, nhưng Thượng Quan Sở Hàn liền khác nhau, mấy ngày này đã sớm bị Phàm Trần, tên nam nhân phúc hắc này nhiễm đen, lúc này đang trần trụi nhìn nàng, ánh mắt kia giống như đang nói: Đến đây đi, vồ lên người ta đi!
– Không phải không phải! Ta không có ý đó!
– Nga? Không có ý đó, kia ý Mị nhi là muốn lập tức làm cái kia? Ân… Hiểu rồi, chúng ta nhất định sẽ thoả mãn nàng! – Phàm Trần vừa nói vừa lộ ra một nụ cười phong tình vạn chủng, lực sát thương có thể so với bom nguyên tử. trực tiếp nổ Dạ Mị không biết đông tây nam bắc.
– Ha ha, Mị nhi là tiểu hoa si nga.
Nghe giọng cười như thế, bỗng dưng Dạ Mị tỉnh lại, khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm nhăn nhó, cũng không biết là xấu hổ hay là tức giận.
– Tốt lắm, ngươi đừng lại chọc nàng, xem, đã làm khuôn mặt nhỏ nhắn của Mị nhi nhăn rồi. – Nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn bị mây mù che phủ kia của Dạ Mị, Thượng Quan Sở Hàn giải cứu nàng từ bên người Tử Thần ra.
– Mị nhi, đừng tức giận nga, ta chỉ đùa giỡn với nàng. Tử Thần, chúng ta đi, ta bôi thuốc cho ngươi. Phải sớm trị hết cho ngươi, bằng khuôn mặt của ngươi tuyệt đối có thể thắng được Sở Hàn, chờ sau khi hắn bị Mị nhi từ bỏ xem hắn còn đắc ý được không.
Nói xong, Phàm Trần liền kéo Tử Thần đỏ mặt ra ngoài, còn nhân tiện tốt bụng đóng cửa phòng lại.
Bên trong phòng, Thượng Quan Sở Hàn đen cả gương mặt, cắn răng kêu “khanh khách”, giống như có mối thù gì sâu nặng lắm vậy.
Thấy vậy, Dạ Mị không khỏi nở nụ cười, cảm tình của hai nam nhân này xem ra thật rất tốt. tuy rằng ngoài miệng Phàm Trần nói rất “Ác độc”, bất quá lại tốt bụng để Thượng Quan Sở Hàn có cơ hội ở chung một mình với mình. Mà Thượng Quan Sở Hàn tuy mặt ngoài nói hận không thể làm thịt tên nam nhân phúc hắc kia, nhưng thực tế lại chưa từng chân chính xảy ra, ngược lại còn rất vui vẻ cãi nhau với hắn như vậy.
Xem ra tình cảm giữa nam nhân không giống với nữ nhân.
– Mị nhi….
– Ân? – Nghe được giọng kêu gọi bao hàm yêu say đắm của Thượng Quan Sở Hàn, Dạ Mị nhịn không được cảm thấy có chút xấu hổ, , khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong ngực hắn cũng đỏ bừng.
Một nam một nữ ở chung một phòng, củi khô bốc lửa một chút liền…
Phi! Cả đầu miên man nghĩ cái gì đâu! Dạ Mị xấu hổ giận dữ âm thầm thè lưỡi, nàng thật cảm thấy mình càng ngày càng có tiềm chất làm sắc nữ…
Nhẹ nhàng kéo Dạ Mị ra ôm ấp của mình, phía trên dung nhan tuyệt mỹ nổi lên hai đoá mây đỏ làm nàng càng mềm mại quyến rũ, Thượng Quan Sở Hàn không khỏi xem ngây người.
Đôi môi ướt át hồng nhuận kia hơi hơi chu lên, giống như đang chờ người đến hái vậy, Thượng Quan Sở Hàn kìm lòng không được dần dần tới gần, ngậm lấy đôi môi mỏng nhẵn nhụi mê người kia ôn nhu nhấm nháp.
Thân thể mềm mại trong lòng làm tất cả lý trí của Thượng Quan Sở Hàn hoá thành hư không, thân thể kịch liệt nóng lên, tình dục nảy mầm. Gắt gao kềm chế gáy của nàng, cái lưỡi mềm mại tràn ngập hơi thở nam nhân mang theo nho nhỏ bá đạo cuốn vào khoang miệng nàng, quét ngang chung quanh cướp đoạt.
Lúc này Dạ Mị đã sớm hơi hơi nhắm hai mắt lại, đi theo tiết tấu của hắn dần dần trầm luân, không ngừng thở gấp cùng ngẫu nhiên kêu rên ngượng ngùng nho nhỏ lại càng làm Thượng Quan Sở Hàn mê say không thôi, ý nghĩ trống rỗng, chỉ là trên tay lại tuyệt không qua loa.
Bàn tay to ấm áp cách quần áo vuốt ve trên lưng Dạ Mị, dần dần giống như không được thoả mãn ngón tay nhẹ nhàng trượt đến bên hông nàng, lôi kéo vạt áo vướng bận kia, nháy mắt cởi ra áo ngoài, thuận thế rớt xuống.
– Ha ha… – Nhìn đến Phàm Trần chật vật như vậy, Thượng Quan Sở Hàn lập tức rất không nể mặt cười ha ha, liền ngay cả Tử Thần cũng nghẹn đến đỏ bừng cả mặt, bả vai run run.
– Ha ha… cái kia, ta không cố ý, ta lau cho chàng. – Dạ Mị mỉm cười, kéo ống tay áo bắt đầu lau, lại bị Phàm Trần kéo cổ tay lại.
– Nàng hôn ta một chút là được rồi.
– Dát? – Dưới thế tấn công vô cùng đáng thương của Phàm Trần, rốt cục Dạ Mị cũng thoả hiệp, hơi hơi nhón chân rất nhanh hôn một cái lên gương mặt tuấn tú của hắn. Ai ngờ bỗng nhiên Phàm Trần xoay mặt qua hôn lấy môi nàng, cánh tay thon dài có lực cũng gắt gao ôm nàng, bàn tay to đè lại sau gáy nàng làm sâu sắc nụ hôn này.
Dạ Mị đầu tiên là giật mình, lập tức bị Phàm Trần công thành chiếm đất, dần dần trầm luân trong nụ hôn này.
Tử Thần cùng Thượng Quan Sở Hàn đứng một bên lại là vẻ mặt ghen tị nhìn Phàm Trần, trong lòng đã sớm vẻ N cái vòng tròn nguyền rủa hắn. Không khí ái muội từ bên trong dần dần tản ra, hai người bên cạnh “đang xem cuộc chiến” từ lâu đã đỏ mặt tim đập không ngừng, nhao nhao xấu hổ quay mặt đi. Lại tiếp tục nhìn, bọn họ thật sự không biết mình có thể khống chế không đi lên kéo tên nam nhân “đáng giận” kia ra thay thế bằng chính mình hay không….
Hồi lâu sau, hai người mới thở hồng hộc buông ra, nhìn đến hai nam nhân khác trong phòng, Dạ Mị không khỏi cảm thấy xấu hổ, ánh mắt sương mù mơ hồ.
Mà Phàm Trần lại là vẻ mặt thản nhiên, cộng thêm một chút đắc ý nho nhỏ, bộ dạng hồng hào rạng rỡ này làm Thượng Quan Sở Hàn hận không thể đi lên đánh hắn mấy cái! Ân… Tốt nhất là “không cẩn thận” làm hỏng luôn khuôn mặt hoạ thuỷ của hắn mới được. Nghĩ nghĩ, Thượng Quan Sở Hàn không khỏi lộ ra nụ cười âm hiểm, mà Phàm Trần lại bỗng nhiên cảm giác nhiệt độ giảm xuống rất nhiều, nhịn không được rùng mình một cái.
– Tử Thần, mấy ngày nay ngươi có bôi thuốc hay không? Chẳng lẽ ngươi không muốn khuôn mặt của mình sao? – Nói lên vết thương của Tử Thần, Phàm Trần lập tức bắt đầu nghiêm túc, Liền ngay cả Thượng Quan Sở Hàn đang tự sướng cũng xấu hổ không thôi, còn Dạ Mị lại là vẻ mặt ngưng trọng.
– Ta… ta đã quên… – Ánh mắt Tử Thần đảo quanh, vừa nhìn liền biết là nói dối.
Kỳ thật hắn vốn là muốn, trước kia có nhiều tai hoạ xảy ra đều là vì khuôn mặt này làm hại, hiện tại bị huỷ cũng tốt, như vậy hắn sẽ không cần lo lắng những người mơ ước mỹ mạo của hắn.
– Ai… Chẳng lẽ ngươi muốn cả đời đều mang theo những vết thương như vậy? Vết thương chằn chịt đầy người, sau này sao có thể để Mị nhi thị tẩm a…
– Trần!! – Dạ Mị vừa nghe lời nói lộ liễu như vậy của Phàm Trần lập tức xấu hổ đỏ mặt gắt giọng, vụng trộm liếc nhìn Tử Thần một cái, đã thấy mặt hắn càng đỏ hơn so với nàng, đầu cũng giống như muốn chui vào cái bàn luôn vậy.
– Ha ha, nơi này lại không có người ngoài, còn xấu hổ cái gì? Đó còn không phải cũng là chuyện sớm hay muộn sao? Tử Thần, ngươi muốn sau khi trừ bỏ bết thương rồi mới thị tẩm hay là giống như bây giờ?
Lời nói của Phàm Trần làm mặt Dạ Mị càng đỏ hơn, thật sự rất muốn bổ đầu hắn ra xem bên trong có cái gì, lời nói lộ liễu như vậy cũng có thể nói ra mà mặt không đỏ tim không đập. Hơn nữa như thế nào nàng lại có cảm giác hình như mình là đại sắc nữ a?
– Ta…ta…
– Tử Thần, không có gì phải xấu hổ, dù sao chúng ta đều là nam nhân của Mị nhi, cho nữ vương bệ hạ của chúng ta thị tẩm đó là đương nhiên! – Thấy Tử Thần vẫn rặng mây đỏ đầy mặt như trước, Thượng Quan Sở Hàn lại nói tiếp theo Phàm Trần, lời nói lộ liễu giống nhau làm Dạ Mị hận không thể đào cái hố chui vào.
– Hàn! Cái gì mà nữ vương bệ hạ cái gì mà thị tẩm, hai người nói bậy bạ gì đâu! – Dạ Mị giống như tiểu nữ sinh vậy dậm chân hờn dỗi nói, bộ dạng thẹn thùng mê người làm ba nam nhân hận không thể lập tức kéo nàng vào trong lòng hảo hảo yêu thương một phen.
– Ta không có nói bậy a, nàng chính là nữ vương bệ hạ của chúng ta, chúng ta đều là nam nhân của nàng, cái chuyện thị tẩm này đương nhiên là thiên kinh địa nghĩa! – Biết rõ Dạ Mị là có ý gì, nhưng Thượng Quan Sở Hàn lại cố ý tránh nặng tìm nhẹ nói.
Ngay tại lúc Dạ Mị vừa định phản bác, bỗng nhiên Tử Thần lại mở miệng:
– Ta muốn trừ bỏ vết thương trước.
– Dát?!! – Dạ Mị mộng, chỉ mới trong chốc lát như vậy, ngây thơ như Tử Thần cũng bị nhiễm xấu rồi.
– Ha ha… Đúng là người có chí, trẻ nhỏ dễ dạy! – Thượng Quan Sở Hàn vừa lòng vỗ vỗ bả vai Tử Thần nói, Phàm Trần cũng không muốn thua kém hát đệm.
– Ân, quả thật không hổ là người một nhà, huynh đệ quả nhiên đồng lòng.
Khoé miệng Dạ Mị run rẩy nhìn ba nam nhân nhìn nhau cười, cảm tình của bọn họ là tốt lắm, nhưng là những ngày sau nàng nên làm cái gì bây giờ a… Xem tình cảnh hôm nay, Dạ Mị lại có cảm giác mưa gió muốn đến, có phải sau này nàng nhất định bị ba nam nhân này ăn gắt gao hay không?
Không được! Ta muốn vồ đến! Phi phi phi, vồ đến… Sao lại nghe ra có nghĩa khác a?
– Mị nhi, nàng đang nghĩ cái gì một mình đâu? Sao mặt lại đỏ như vậy a?
Nhìn đến bộ dáng tựa tiếu phi tiếu của Phàm Trần, thậm chí Dạ Mị có loại cảm giác đã bị nhìn thấu, cuống quít lắc đầu nói:
– Không có không có, ta không có suy nghĩ muốn vồ đến!
Nói xong, Dạ Mị ngây người, ba nam nhân cười to.
– Nga? Nguyên lai Mị nhi nhà chúng ta muốn nằm phía trên a… – Phàm Trần ái muội thổi thổi bên tai Dạ Mị trêu tức nói. Thượng Quan Sở Hàn cùng Tử Thần đứng một bên cũng vẻ mặt ái muội nhìn nàng.
Tử Thần còn đỡ, dù sao trong đây hắn cũng là ngây thơ nhất, nhưng Thượng Quan Sở Hàn liền khác nhau, mấy ngày này đã sớm bị Phàm Trần, tên nam nhân phúc hắc này nhiễm đen, lúc này đang trần trụi nhìn nàng, ánh mắt kia giống như đang nói: Đến đây đi, vồ lên người ta đi!
– Không phải không phải! Ta không có ý đó!
– Nga? Không có ý đó, kia ý Mị nhi là muốn lập tức làm cái kia? Ân… Hiểu rồi, chúng ta nhất định sẽ thoả mãn nàng! – Phàm Trần vừa nói vừa lộ ra một nụ cười phong tình vạn chủng, lực sát thương có thể so với bom nguyên tử. trực tiếp nổ Dạ Mị không biết đông tây nam bắc.
– Ha ha, Mị nhi là tiểu hoa si nga.
Nghe giọng cười như thế, bỗng dưng Dạ Mị tỉnh lại, khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm nhăn nhó, cũng không biết là xấu hổ hay là tức giận.
– Tốt lắm, ngươi đừng lại chọc nàng, xem, đã làm khuôn mặt nhỏ nhắn của Mị nhi nhăn rồi. – Nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn bị mây mù che phủ kia của Dạ Mị, Thượng Quan Sở Hàn giải cứu nàng từ bên người Tử Thần ra.
– Mị nhi, đừng tức giận nga, ta chỉ đùa giỡn với nàng. Tử Thần, chúng ta đi, ta bôi thuốc cho ngươi. Phải sớm trị hết cho ngươi, bằng khuôn mặt của ngươi tuyệt đối có thể thắng được Sở Hàn, chờ sau khi hắn bị Mị nhi từ bỏ xem hắn còn đắc ý được không.
Nói xong, Phàm Trần liền kéo Tử Thần đỏ mặt ra ngoài, còn nhân tiện tốt bụng đóng cửa phòng lại.
Bên trong phòng, Thượng Quan Sở Hàn đen cả gương mặt, cắn răng kêu “khanh khách”, giống như có mối thù gì sâu nặng lắm vậy.
Thấy vậy, Dạ Mị không khỏi nở nụ cười, cảm tình của hai nam nhân này xem ra thật rất tốt. tuy rằng ngoài miệng Phàm Trần nói rất “Ác độc”, bất quá lại tốt bụng để Thượng Quan Sở Hàn có cơ hội ở chung một mình với mình. Mà Thượng Quan Sở Hàn tuy mặt ngoài nói hận không thể làm thịt tên nam nhân phúc hắc kia, nhưng thực tế lại chưa từng chân chính xảy ra, ngược lại còn rất vui vẻ cãi nhau với hắn như vậy.
Xem ra tình cảm giữa nam nhân không giống với nữ nhân.
– Mị nhi….
– Ân? – Nghe được giọng kêu gọi bao hàm yêu say đắm của Thượng Quan Sở Hàn, Dạ Mị nhịn không được cảm thấy có chút xấu hổ, , khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong ngực hắn cũng đỏ bừng.
Một nam một nữ ở chung một phòng, củi khô bốc lửa một chút liền…
Phi! Cả đầu miên man nghĩ cái gì đâu! Dạ Mị xấu hổ giận dữ âm thầm thè lưỡi, nàng thật cảm thấy mình càng ngày càng có tiềm chất làm sắc nữ…
Nhẹ nhàng kéo Dạ Mị ra ôm ấp của mình, phía trên dung nhan tuyệt mỹ nổi lên hai đoá mây đỏ làm nàng càng mềm mại quyến rũ, Thượng Quan Sở Hàn không khỏi xem ngây người.
Đôi môi ướt át hồng nhuận kia hơi hơi chu lên, giống như đang chờ người đến hái vậy, Thượng Quan Sở Hàn kìm lòng không được dần dần tới gần, ngậm lấy đôi môi mỏng nhẵn nhụi mê người kia ôn nhu nhấm nháp.
Thân thể mềm mại trong lòng làm tất cả lý trí của Thượng Quan Sở Hàn hoá thành hư không, thân thể kịch liệt nóng lên, tình dục nảy mầm. Gắt gao kềm chế gáy của nàng, cái lưỡi mềm mại tràn ngập hơi thở nam nhân mang theo nho nhỏ bá đạo cuốn vào khoang miệng nàng, quét ngang chung quanh cướp đoạt.
Lúc này Dạ Mị đã sớm hơi hơi nhắm hai mắt lại, đi theo tiết tấu của hắn dần dần trầm luân, không ngừng thở gấp cùng ngẫu nhiên kêu rên ngượng ngùng nho nhỏ lại càng làm Thượng Quan Sở Hàn mê say không thôi, ý nghĩ trống rỗng, chỉ là trên tay lại tuyệt không qua loa.
Bàn tay to ấm áp cách quần áo vuốt ve trên lưng Dạ Mị, dần dần giống như không được thoả mãn ngón tay nhẹ nhàng trượt đến bên hông nàng, lôi kéo vạt áo vướng bận kia, nháy mắt cởi ra áo ngoài, thuận thế rớt xuống.
Bình luận truyện