Khuynh Thành Tuyết
Chương 43: Tự xét lại
Thiên Hựu bị hai người nhấc lên, kéo về phía trong doanh trướng mà đi, lúc đi ngang qua Bạch Phượng, hai người ăn ý ngừng lại
“Ngươi có cái gì muốn nói không?” Bạch Phượng liếc nhìn Thiên Hựu tiều tụy không thể tả, hiếm thấy lộ ra một tia không đành lòng
“Ta…. Không phục…” Khóe miệng Thiên Hựu xé ra vẻ mỉm cười, trong ánh mắt nhìn về phía Bạch Phượng, tràn đầy không cam lòng
“Ngươi…” Bạch Phượng chau mày, “Dẫn đi” vẫy tay, hai tên binh lính vội đem Thiên Hựu đỡ đi
“Không phục?” Bạch Phượng một mình lẩm bẩm, lắc lắc đầu, thầm nói hoang đường
Trong lều chính, Mục Khuynh Tuyết đang ngồi ở trước bàn, đưa tay vuốt ve hai đạo dấu răng trêи bàn lúc trước bị Thiên Hựu cắn ra
Mắt thấy Bạch Phượng và Văn Khúc đi vào, Mục Khuynh Tuyết vội vàng đứng dậy, một mặt quan tâm nhìn về phía hai người
“Bẩm tướng quân, xử trí xong, phạt 10 quân côn, đưa trở về nghỉ ngơi” Bạch Phượng quay về Mục Khuynh Tuyết liền ôm quyền, muốn nói lại thôi
Mục Khuynh Tuyết nghe vậy trong lòng một trận chua xót, muốn đi xem Thiên Hựu, cũng không biết sau khi gặp mặt nên nói cái gì
“Aiz….” Mục Khuynh Tuyết thở dài
“Vậy nó nói cái gì?” Mục Khuynh Tuyết trong lòng hãy còn tính toán, nếu như Thiên Hựu nhận sai, chính mình đi xem thử, quan tâm thương thế của nàng một chút, ngược lại cũng không gì đáng trách
“Nàng…” Bạch Phượng do dự một chút
“Thế nào?” Mục Khuynh Tuyết sững sờ, tâm trạng chìm xuống
“Nàng nói…..” Bạch Phượng vừa muốn mở miệng, Văn Khúc ở một bên ở một bên mãnh liệt kéo ống tay áo nàng
“Nó nói cái gì!” Mục Khuynh Tuyết trừng mắt lên, nghiêm nghị quát hỏi
“Nàng nói nàng không phục…” Vừa nhìn tướng quân tức rồi, Bạch Phượng càng là không chút nào dám che giấu
“Cái gì!?” Mục Khuynh Tuyết nghe vậy sững sờ, sau đó xoay người lại, tức giận đầy đất xoay quanh
“Nó không phục?” Mục Khuynh Tuyết hai tay chống nạnh, khuôn mặt tức giận không chỗ phát tiết
“Nó không phục!!?”
“Nó có cái gì không phục? Ở trong doanh trại gây sự, ta còn đánh không được nó?”
“Nó lại còn dám không phục!”
“Không phục…Ha… Được a, ta cho ngươi không phục!”
“Truyền lệnh xuống cho ta, không cho phép quân y đến xem nó, còn có các ngươi mấy người kia, ai cũng không cho phép đến xem, ta ngược lại muốn xem thử, nó có thể chịu phục ta hay không!”
Mục Khuynh Tuyết vỗ bàn một cái, lạnh giọng hạ lệnh!
“Tướng quân!” Văn Khúc sốt sắng, tiến lên hai bước
Vốn là muốn để Mục Khuynh Tuyết thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, nhưng không từng nghĩ, sắc mặt Mục Khuynh Tuyết thay đổi, một tay che ngực, lùi về sau mấy bước, đánh vào trêи bàn
“Tướng quân!” Mọi người lần này là thật hoảng tay chân rồi, vội vã chạy tới luống cuống tay chân đỡ lấy Mục Khuynh Tuyết
Lại chỉ thấy sắc mặt Mục Khuynh Tuyết tái nhợt, không nói một lời, bưng ngực phát đau, hãy còn tức giận Thiên Hựu
“Tướng quân, ngài bớt giận, cẩn thận tức hư thân thể” Bạch Phượng dìu lấy Mục Khuynh Tuyết ngồi xuống, một mặt lo lắng nhìn cô
“Hừ” Mục Khuynh Tuyết hừ lạnh một tiếng, không nói nữa
“Tướng quân, ngài mấy ngày nay cũng không nghỉ ngơi tốt, ta đỡ ngài đi về nghỉ một hồi đi” Mắt thấy sắc mặt Mục Khuynh Tuyết kém như vậy, trong lòng Bạch Phượng không khỏi có chút tự trách
“Ừm” Mục Khuynh Tuyết gật gật đầu, trước khi đi, còn nghiêm khắc nhắc nhở đám người Văn Khúc, không được thăm Thiên Hựu!
Xem ra, câu "không phục" này của Thiên Hựu, thật làm cho Mục Khuynh Tuyết tức giận đến quá chừng
“Aiz!” Mắt thấy Mục Khuynh Tuyết rời khỏi, Văn Khúc nhanh chóng giậm chân, nhưng lại không dám cãi nghịch mệnh lệnh của Mục Khuynh Tuyết, chỉ có thể ở trong lều cùng Hồng Nhạn Ô Thước hai người giương mắt nhìn
Trong doanh trướng của Thiên Hựu
Thiên Hựu nằm sấp ở trêи giường, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, cả hơi lớn cũng không dám thở, mồ hôi lạnh một thân chảy xuống, thì chưa đứt hơi
Ngủ hơn nửa ngày, Thiên Hựu hơi giương mắt, ánh mắt có chút trống rỗng, nhìn qua liền để người đau lòng
Thiên Hựu thận trọng ngẩng đầu đánh giá bốn phía một cái, trong lều không có một bóng người, nhìn ấm trà trêи bàn, Thiên Hựu nuốt một ngụm nước bọt, cự ly ngắn ngủi vài bước kia, muốn đi qua lấy chén nước uống, đã là không thể nào, lại không nói phía sau đau đớn làm cho nàng động cũng không dám động, ngay cả một đôi chân, từ lâu không nghe sai khiến, thì giống như không phải của chính mình
“Ha…” Thiên Hựu thử đưa tay hướng về bàn, nhưng thân thể mới vừa động, cánh tay liền rủ xuống, Thiên Hựu tự mình lắc đầu nở nụ cười, không nghĩ tới, uống ngụm nước, càng là khó khăn như thế
….
Mục Khuynh Tuyết một giấc ngủ ngủ đến chạng vạng, khi tỉnh lại, cảm thấy thân thể thoải mái không ít, trêи bàn bày cơm nước Văn Khúc làm xong, Mục Khuynh Tuyết đứng dậy đi tới bên cạnh bàn cầm lấy đũa, một chút liền thấy được trêи bàn tràn đầy một bát cháo trắng
“Aiz” Mục Khuynh Tuyết thở dài, để đũa xuống, ngồi trở lại bên giường, hãy còn xuất thần
Nói thật, hôm nay những lời nói của binh sĩ kia, không chỉ có như từng thanh đao nhọn, cắt đau đớn Thiên Hựu, trong lòng cô, cũng không dễ chịu
Nhưng lời của những người kia để cô không thể nào phản bác
Con vứt bỏ…ha…
Mục Khuynh Tuyết cười khổ một tiếng, nghĩ đến Thiên Hựu câu "ta coi như là con vứt bỏ, không tới phiên không tới phiên các ngươi tới quơ tay múa chân …." kia
Xác thực, từ khi chính mình quyết định rời khỏi đứa nhỏ, mang binh xuất chinh ngày ấy, cũng đã ôm quyết tâm quyết tử, cũng đã quyết định…vứt bỏ đứa bé này rồi…..
Hơn nữa, 14 năm qua, mình cũng xác thực… Xác thực không có làm sao từng nhớ nàng….
Không có quan tâm qua nàng trải qua có tốt hay không…. Chưa hề nghĩ tới nàng có nhớ chính mình hay không…. Thậm chí chưa hề nghĩ tới… Nàng có thể bình an lớn như vậy, chờ đợi chính mình trở về….
Ha….
Nếu không phải Lạc Tử Y đến quân doanh tìm mình, mình có lẽ không nhớ rõ, mình còn có một đứa con gái như thế….
Thương pháp của nàng thật tốt, tốt, để mình cũng moi không ra một tia tật xấu…
Tài bắn cung cũng tốt, tốt…. Cả Ô Thước đều bái phục chịu thua…
Tính cách cũng tốt, tốt, cả Văn Khúc đều thưởng thức nàng như vậy….
Nếu như nàng ở bên cạnh mình lớn lên, sẽ biến thành hình dáng gì?
Như Bạch Phượng như vậy sao?
Bạch Phượng…
Nghĩ đến Bạch Phượng, Mục Khuynh Tuyết cười lắc đầu một cái
Có lẽ con gái trong lòng mình, chính là như Bạch Phượng, nhưng nếu nói mình đối với Bạch Phượng như đối với con gái, ha, mình nếu như biết làm sao đối xử con gái, lại sao cùng con gái của mình náo đến tình trạng hôm nay?
Không phục…Ha… Nàng cư nhiên….cư nhiên nói… Nàng không phục…
Đúng vậy a… Nàng nên không phục a…
Lúc trước, không phải mình nói cho nàng biết sao, nếu là bị người khi dễ, cho dù bất chấp hậu quả, cũng phải đem người kia đánh răng rơi đầy đất!
Nàng thật sự làm như vậy…
Nhưng vì cái gì…thấy được nàng dáng vẻ kia… Trong lòng mình khó chịu như vậy?
Đây chẳng phải là mình muốn sao?
Tại sao… Nàng đã biến thành dáng vẻ mình muốn… Không có được tán thưởng của mình… Trái lại đổi lấy một trận quân côn vô tình…
Một câu không phục…mình liền không cho quân y đến xem nàng… Không cho Văn Khúc đi thăm….
Mình…chắc là mẫu thân nhẫn tâm nhất….trêи thiên hạ này rồi chứ….
Dù sao….mình đối với các binh sĩ hiểu rõ, đều nhiều hơn nàng, đối với binh lính… Đều so với nàng để bụng….
Mình tại sao phải để Thiên Hựu đến quân doanh?
Tại sao phải để nàng như binh lính bình thường thao luyện như thế?
Mình đây một đời, trải qua đều là tháng ngày ɭϊếʍ máu trêи lưỡi đao, ăn bữa nay lo bữa mai, mình cũng mất hứng giết chóc… Mất hứng chinh phạt….
Mình bây giờ đối với Thiên Hựu như vậy, là muốn sẽ có một ngày, để nàng cũng trải qua loại cuộc sống này sao?
Khi đó…. Nàng chắc hận mình chứ….
Nàng chắc hận mình….
Có lẽ… Nàng hiện tại… Đã hận mình….
“Ngươi có cái gì muốn nói không?” Bạch Phượng liếc nhìn Thiên Hựu tiều tụy không thể tả, hiếm thấy lộ ra một tia không đành lòng
“Ta…. Không phục…” Khóe miệng Thiên Hựu xé ra vẻ mỉm cười, trong ánh mắt nhìn về phía Bạch Phượng, tràn đầy không cam lòng
“Ngươi…” Bạch Phượng chau mày, “Dẫn đi” vẫy tay, hai tên binh lính vội đem Thiên Hựu đỡ đi
“Không phục?” Bạch Phượng một mình lẩm bẩm, lắc lắc đầu, thầm nói hoang đường
Trong lều chính, Mục Khuynh Tuyết đang ngồi ở trước bàn, đưa tay vuốt ve hai đạo dấu răng trêи bàn lúc trước bị Thiên Hựu cắn ra
Mắt thấy Bạch Phượng và Văn Khúc đi vào, Mục Khuynh Tuyết vội vàng đứng dậy, một mặt quan tâm nhìn về phía hai người
“Bẩm tướng quân, xử trí xong, phạt 10 quân côn, đưa trở về nghỉ ngơi” Bạch Phượng quay về Mục Khuynh Tuyết liền ôm quyền, muốn nói lại thôi
Mục Khuynh Tuyết nghe vậy trong lòng một trận chua xót, muốn đi xem Thiên Hựu, cũng không biết sau khi gặp mặt nên nói cái gì
“Aiz….” Mục Khuynh Tuyết thở dài
“Vậy nó nói cái gì?” Mục Khuynh Tuyết trong lòng hãy còn tính toán, nếu như Thiên Hựu nhận sai, chính mình đi xem thử, quan tâm thương thế của nàng một chút, ngược lại cũng không gì đáng trách
“Nàng…” Bạch Phượng do dự một chút
“Thế nào?” Mục Khuynh Tuyết sững sờ, tâm trạng chìm xuống
“Nàng nói…..” Bạch Phượng vừa muốn mở miệng, Văn Khúc ở một bên ở một bên mãnh liệt kéo ống tay áo nàng
“Nó nói cái gì!” Mục Khuynh Tuyết trừng mắt lên, nghiêm nghị quát hỏi
“Nàng nói nàng không phục…” Vừa nhìn tướng quân tức rồi, Bạch Phượng càng là không chút nào dám che giấu
“Cái gì!?” Mục Khuynh Tuyết nghe vậy sững sờ, sau đó xoay người lại, tức giận đầy đất xoay quanh
“Nó không phục?” Mục Khuynh Tuyết hai tay chống nạnh, khuôn mặt tức giận không chỗ phát tiết
“Nó không phục!!?”
“Nó có cái gì không phục? Ở trong doanh trại gây sự, ta còn đánh không được nó?”
“Nó lại còn dám không phục!”
“Không phục…Ha… Được a, ta cho ngươi không phục!”
“Truyền lệnh xuống cho ta, không cho phép quân y đến xem nó, còn có các ngươi mấy người kia, ai cũng không cho phép đến xem, ta ngược lại muốn xem thử, nó có thể chịu phục ta hay không!”
Mục Khuynh Tuyết vỗ bàn một cái, lạnh giọng hạ lệnh!
“Tướng quân!” Văn Khúc sốt sắng, tiến lên hai bước
Vốn là muốn để Mục Khuynh Tuyết thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, nhưng không từng nghĩ, sắc mặt Mục Khuynh Tuyết thay đổi, một tay che ngực, lùi về sau mấy bước, đánh vào trêи bàn
“Tướng quân!” Mọi người lần này là thật hoảng tay chân rồi, vội vã chạy tới luống cuống tay chân đỡ lấy Mục Khuynh Tuyết
Lại chỉ thấy sắc mặt Mục Khuynh Tuyết tái nhợt, không nói một lời, bưng ngực phát đau, hãy còn tức giận Thiên Hựu
“Tướng quân, ngài bớt giận, cẩn thận tức hư thân thể” Bạch Phượng dìu lấy Mục Khuynh Tuyết ngồi xuống, một mặt lo lắng nhìn cô
“Hừ” Mục Khuynh Tuyết hừ lạnh một tiếng, không nói nữa
“Tướng quân, ngài mấy ngày nay cũng không nghỉ ngơi tốt, ta đỡ ngài đi về nghỉ một hồi đi” Mắt thấy sắc mặt Mục Khuynh Tuyết kém như vậy, trong lòng Bạch Phượng không khỏi có chút tự trách
“Ừm” Mục Khuynh Tuyết gật gật đầu, trước khi đi, còn nghiêm khắc nhắc nhở đám người Văn Khúc, không được thăm Thiên Hựu!
Xem ra, câu "không phục" này của Thiên Hựu, thật làm cho Mục Khuynh Tuyết tức giận đến quá chừng
“Aiz!” Mắt thấy Mục Khuynh Tuyết rời khỏi, Văn Khúc nhanh chóng giậm chân, nhưng lại không dám cãi nghịch mệnh lệnh của Mục Khuynh Tuyết, chỉ có thể ở trong lều cùng Hồng Nhạn Ô Thước hai người giương mắt nhìn
Trong doanh trướng của Thiên Hựu
Thiên Hựu nằm sấp ở trêи giường, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, cả hơi lớn cũng không dám thở, mồ hôi lạnh một thân chảy xuống, thì chưa đứt hơi
Ngủ hơn nửa ngày, Thiên Hựu hơi giương mắt, ánh mắt có chút trống rỗng, nhìn qua liền để người đau lòng
Thiên Hựu thận trọng ngẩng đầu đánh giá bốn phía một cái, trong lều không có một bóng người, nhìn ấm trà trêи bàn, Thiên Hựu nuốt một ngụm nước bọt, cự ly ngắn ngủi vài bước kia, muốn đi qua lấy chén nước uống, đã là không thể nào, lại không nói phía sau đau đớn làm cho nàng động cũng không dám động, ngay cả một đôi chân, từ lâu không nghe sai khiến, thì giống như không phải của chính mình
“Ha…” Thiên Hựu thử đưa tay hướng về bàn, nhưng thân thể mới vừa động, cánh tay liền rủ xuống, Thiên Hựu tự mình lắc đầu nở nụ cười, không nghĩ tới, uống ngụm nước, càng là khó khăn như thế
….
Mục Khuynh Tuyết một giấc ngủ ngủ đến chạng vạng, khi tỉnh lại, cảm thấy thân thể thoải mái không ít, trêи bàn bày cơm nước Văn Khúc làm xong, Mục Khuynh Tuyết đứng dậy đi tới bên cạnh bàn cầm lấy đũa, một chút liền thấy được trêи bàn tràn đầy một bát cháo trắng
“Aiz” Mục Khuynh Tuyết thở dài, để đũa xuống, ngồi trở lại bên giường, hãy còn xuất thần
Nói thật, hôm nay những lời nói của binh sĩ kia, không chỉ có như từng thanh đao nhọn, cắt đau đớn Thiên Hựu, trong lòng cô, cũng không dễ chịu
Nhưng lời của những người kia để cô không thể nào phản bác
Con vứt bỏ…ha…
Mục Khuynh Tuyết cười khổ một tiếng, nghĩ đến Thiên Hựu câu "ta coi như là con vứt bỏ, không tới phiên không tới phiên các ngươi tới quơ tay múa chân …." kia
Xác thực, từ khi chính mình quyết định rời khỏi đứa nhỏ, mang binh xuất chinh ngày ấy, cũng đã ôm quyết tâm quyết tử, cũng đã quyết định…vứt bỏ đứa bé này rồi…..
Hơn nữa, 14 năm qua, mình cũng xác thực… Xác thực không có làm sao từng nhớ nàng….
Không có quan tâm qua nàng trải qua có tốt hay không…. Chưa hề nghĩ tới nàng có nhớ chính mình hay không…. Thậm chí chưa hề nghĩ tới… Nàng có thể bình an lớn như vậy, chờ đợi chính mình trở về….
Ha….
Nếu không phải Lạc Tử Y đến quân doanh tìm mình, mình có lẽ không nhớ rõ, mình còn có một đứa con gái như thế….
Thương pháp của nàng thật tốt, tốt, để mình cũng moi không ra một tia tật xấu…
Tài bắn cung cũng tốt, tốt…. Cả Ô Thước đều bái phục chịu thua…
Tính cách cũng tốt, tốt, cả Văn Khúc đều thưởng thức nàng như vậy….
Nếu như nàng ở bên cạnh mình lớn lên, sẽ biến thành hình dáng gì?
Như Bạch Phượng như vậy sao?
Bạch Phượng…
Nghĩ đến Bạch Phượng, Mục Khuynh Tuyết cười lắc đầu một cái
Có lẽ con gái trong lòng mình, chính là như Bạch Phượng, nhưng nếu nói mình đối với Bạch Phượng như đối với con gái, ha, mình nếu như biết làm sao đối xử con gái, lại sao cùng con gái của mình náo đến tình trạng hôm nay?
Không phục…Ha… Nàng cư nhiên….cư nhiên nói… Nàng không phục…
Đúng vậy a… Nàng nên không phục a…
Lúc trước, không phải mình nói cho nàng biết sao, nếu là bị người khi dễ, cho dù bất chấp hậu quả, cũng phải đem người kia đánh răng rơi đầy đất!
Nàng thật sự làm như vậy…
Nhưng vì cái gì…thấy được nàng dáng vẻ kia… Trong lòng mình khó chịu như vậy?
Đây chẳng phải là mình muốn sao?
Tại sao… Nàng đã biến thành dáng vẻ mình muốn… Không có được tán thưởng của mình… Trái lại đổi lấy một trận quân côn vô tình…
Một câu không phục…mình liền không cho quân y đến xem nàng… Không cho Văn Khúc đi thăm….
Mình…chắc là mẫu thân nhẫn tâm nhất….trêи thiên hạ này rồi chứ….
Dù sao….mình đối với các binh sĩ hiểu rõ, đều nhiều hơn nàng, đối với binh lính… Đều so với nàng để bụng….
Mình tại sao phải để Thiên Hựu đến quân doanh?
Tại sao phải để nàng như binh lính bình thường thao luyện như thế?
Mình đây một đời, trải qua đều là tháng ngày ɭϊếʍ máu trêи lưỡi đao, ăn bữa nay lo bữa mai, mình cũng mất hứng giết chóc… Mất hứng chinh phạt….
Mình bây giờ đối với Thiên Hựu như vậy, là muốn sẽ có một ngày, để nàng cũng trải qua loại cuộc sống này sao?
Khi đó…. Nàng chắc hận mình chứ….
Nàng chắc hận mình….
Có lẽ… Nàng hiện tại… Đã hận mình….
Bình luận truyện