Khuynh Thế Phồn Hoa

Chương 91



Đêm tối bao trùm khắp hoành thành Phiên Hữu, chỉ để lại duy nhất ánh nến loe loét cháy sáng, chúc lệ rơi dọc theo bức tường đám bám đầy rêu. Thời gian trôi qua chẳng khác nào dày vò tra tấn, độc ngấm vào tận xương tủy, càng cố nhẫn nhịn chỉ càng thêm đau đớn.

Tông Yến dựa người vào tường đá, lung tung kéo bớt y phục xuống để giảm bớt cảm giác nóng ran trong lồng ngực, nhưng xem ra không khả quan lắm. Hai bàn tay siết lại thành đấm, cổ tay hằn lên vết xích sắt, máu chảy thành từng giọt rơi xuống đống rơm ẩm mốc đầy ruồi nhặn.

Xuân dược Ỷ Lô đúng thật không thể coi thường, dù cho ý chí sắt đá đến mấy nhất định cũng bị làm cho lung lay.

Hơi thở nồng đượm mùi mồ hôi, bàn tay đầy bụi bẩn liên tục ghì chặt những đoạn xích, cuối cùng lại từ bỏ, nếu như nàng thoát ra lại hại chết một quân quý nào đó, vậy thì chịu giam hãm vẫn tốt hơn.

Ngay lúc đó lại có tiếng bước chân, Tông Yến không có ý muốn biết ai đến, đổ gục trên tường đá lạnh lẽo, cắn răng chịu được độc dược tra tấn.

"A!"

Âm thanh này có chút quen tai, nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn thử, phát hiện đối phương liền ngây ra.

"C-Cơ Thiến?"

Cơ Thiến vung tay lay lay cửa sắt không lấy nổi một chút suy suyển, vội vàng đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm chìa khóa. Mọi thứ đều rất bề bộn, may mắn bắt gặp chìa khóa ở trên bàn, Cơ Thiến nhanh nhẹn chạy đến lấy rồi tra chìa vào ổ, dùng hết sức vặn ra.

Lạch cách âm thanh vang lên không lớn, Cơ Thiến còn sợ bị phát hiện, nom nóp lo lắng nhìn ra bên ngoài xem thử có ai đến không.

"Ngươi đến đây làm gì?" Tông Yến giãy dụa nép người sát vào trong góc tường, cố kéo một khoảng cách với Cơ Thiến: "Ngươi mau đi, nhanh lên, đừng để đám người đó phát hiện ra!!"

Cơ Thiến vờ như không nghe thấy, loay hoay tìm cách tháo bỏ xích sắt cho Tông Yến, chìa khóa mà nàng đang giữ cũng chỉ mở được dây xích ở kiềm hãm hai tay của nàng.

"A." Cơ Thiến lo lắng xoa xoa gương mặt của Tông Yến, hốc mắt đỏ bừng lên, thật sự rất muốn hỏi thăm đối phương lại không cách nào phát ra một câu trọn vẹn.

Tông Yến bắt lấy bàn tay của nàng, nói: "Ta không sống lâu được nữa đâu, rất nhanh sẽ phát độc mà chết. Ngươi đi đi, bây giờ ngươi đi vẫn sẽ còn kịp!"

Cơ Thiến lắc lắc đầu, tay vẫn giữ chặt gương mặt của nàng, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống không cách nào kiềm lại được.

Vương gia, chí ít để ta có cơ hội bồi bên ngài lần cuối được không?

"Đừng ở đây nữa, ta sẽ làm hại đến ngươi đó!" Tông Yến dùng sức đẩy mạnh Cơ Thiến ra ngoài, đôi mắt trắng bệt run rẩy mấp máy: "Ta trúng chính là Ỷ Lô, ngươi không đi nhất định ngươi sẽ chết!"

Vừa nghe đến Ỷ Lô, Cơ Thiến liền sững sờ, dường như khi còn ở Dư quốc nàng từng nghe đến loại độc dược này. Dựa theo phản ứng và lời nói của Tông Yến, xem ra là có người dùng Ỷ Lô phối thành độc dược, trong vòng một canh giờ không tiêu ký nhất định sẽ phát độc mà chết.

Nhưng nếu có thể tiêu ký thì người được tiêu ký cũng sẽ chết...

"Đi đi, đừng chần chờ nữa!"

Tiếng quát tháo của Tông Yến kéo Cơ Thiến trở về thực tại, nàng siết chặt hai bàn tay, nếu đổi một mạng thấp hèn của nàng mà cứu được Hòa Ân vương thì sao lại không đổi?

Bàn tay chậm chạp đặt trên đai lưng, dùng chút sức đã có thể kéo ra, y phục từng kiện từng kiện rơi xuống đất.

Tông Yến kinh ngạc vô cùng, vội vàng nghiêng đầu né tránh nhìn thẳng vào cơ thể đối phương: "Ngươi làm gì vậy? Mau mặc y phục lại!!"

Cơ Thiến yếu ớt cười, chậm chạp đến trước mặt Tông Yến, đưa tay đỡ lấy gò má của nàng.

Vương gia, đổi một mạng Cơ Thiến, để cứu được ngài, là đáng...

Nhìn theo khẩu hình môi của Cơ Thiến, Tông Yến không cách nào đoán ra được nàng đang nói cái gì, biết trước như thế nàng sẽ học thần ngữ!!

Phiến môi run rẩy áp lên đôi môi lạnh lẽo kia, truyền từng chút hơi ấm, cả mặn đặng của nước mắt. Tông Yến muốn đẩy nàng ra lại phát hiện cơ thể hoàn toàn vô lực, tay chân như bị ai dùng sức nắm chặt không cách nào giãy dụa được.

"Không được, Cơ Thiến!"

Cơ Thiến mặc kệ đối phương như thế nào ngăn cản, chỉ cần có thể cứu một mạng của Hòa Ân vương, tất cả đều xứng đáng...

Bàn tay nhỏ trượt xuống cởi bỏ y phục trên người Tông Yến, giáp bào nặng nề rơi xuống đất phát ra âm thanh chói tai. Tóc dài rời khỏi kim quan rơi lả tả trên vai, hốc mắt hoen đỏ, đầu vai thoáng run lên vì đau đớn.

"Cơ Thiến..."

Kỳ thật Cơ Thiến rất vui vẻ, có thể được Hòa Ân vương gọi tên, còn có thể trở thành nữ nhân của đối phương đã là quá tốt rồi.

"K-không được."

Cơ Thiến chậm chạp đưa tay xóa tuyến thể sau gáy của mình, nàng chỉ là huyền quân, tin tức tố thật sự không đủ ngọt chỉ có thể miễn cưỡng Hòa Ân vương đêm nay.

Bản thân nàng tự biết mình là ai, nàng không đòi hòi gì cả, chỉ cần có thể ở bên nữ nhân này trong một khoảnh khắc đã là may mắn lắm rồi. Ngay cả dũng khí để gọi tên đối phương, nàng cũng không có...

Cơ thể mềm mại dán sát vào, da mịt mát mẻ xua tan một nửa cảm giác nóng bức khó chịu, Tông Yến tham luyến muốn càng nhiều tiếp xúc như vậy. Nhưng lý trí kịp thời nhắc nhở nàng, đồng thời cơ thể cũng đối chọi gay gắt không muốn tách rời da thịt nhẵn mịn kia.

Vương gia...

Cơ Thiến chậm chạp tiến đến, đặt một nụ hôn lên đôi vai vẫn còn vết thương so trận chiến ở đồn Giang Hưởng để lại. Nếu có thể, nàng vẫn muốn có thể thay đối phương gánh vác một chút, chỉ một chút thôi cũng được, chí ít đối phương sẽ không phải đau đớn đến mức này.

Du͙ƈ vọиɠ to lớn sớm đã không nhận nhịn được trước tin tức tố ngọt ngào kia, khao khát muốn công thành chiếm đất.

"Cơ Thiến... đừng đến gần nữa... đừng..."

Cơ Thiến chỉ cười, ở trước mặt Tông Yến, nàng luôn vui vẻ nở nụ cười. Duy nhất nụ cười này bao gồm rất nhiều hàm ý, tất cả quyến luyến, tất cả yêu thích, cũng là tất cả tiếc nuối.

Không thể tiếp tục nhìn thấy ngài, Cơ Thiến thật sự nuối tiếc.

Tuyến thể chưa từng trải qua tình sự chậm chạp nuốt trọn chiều dài du͙ƈ vọиɠ, đau đớn đến mức tưởng chừng như cơ thể bị xé ra làm hai nửa, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.

Nhưng Tông Yến lại cảm giác như đau đớn trong cơ thể hoàn toàn biến mất, chỉ còn du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu đối phương, theo bản năng mà mạnh mẽ trừu sáp tuyến thể non mềm.

Người trong lòng không phát ra được tiếng động nào, vùi đầu ở hõm cổ nàng, chịu đựng từng đợt xuyên xỏ mãnh liệt.

Lấy hết tất cả dũng khí mà ôm chặt lấy đối phương, chỉ ôm một chút thôi, một chút là đủ rồi, nàng nhất định không tham lam mà ôm vương gia nữa. Chỉ giây phút này nàng mới cảm nhận được bản thân thật gần vương gia, cảm giác đau đớn trước đây đều tan biết hết thảy, nếu có thể chết trong vòng tay này cũng không uổng phí sống kiếp này.

Vương gia, Cơ Thiến yêu ngài... thật sự rất muốn ở bên cạnh ngài...

Tiếng thở dốc nặng nề quanh quẩn bên tai, vương gia ôm nàng thật sự rất chặt, nàng bắt đầu tham lam không muốn buông ra, không muốn cứ như vậy mà rời đi...

"Cơ Thiến... a... ngươi như thế nào chặt như vậy?"

Tông Yến say sưa ở bên trong cơ thể Cơ Thiến, kɦoáı ƈảʍ dục tiên dục tử không ngừng đánh tới, cuốn đi tia lý trí cuối cùng còn sót lại. Cơ thể Cơ Thiến rất nhỏ, chỉ một vòng tay cũng có thể ôm trọn lấy.

Cơ Thiến ôm lấy hai vai của Tông Yến, lưu luyến ở đôi môi mềm, nàng yêu nữ nhân này đến không còn cơ hội quay đầu nữa. Chưa bao giờ dám nghĩ bản thân có cơ hội cùng vương gia thân mật một chỗ, hôm nay, dù là trong lao ngục tăm tối trao trọn vẹn bản thân, nàng cũng cảm thấy hạnh phúc.

Bản thân nàng hèn mọn, trong lao ngục cũng là xứng đáng.

Đau đớn bất ngờ ập tới, xương cốt giống như bị bẻ vụn ra, cảm tưởng có một bàn tay chạm đến lục phủ ngũ tạng ra sức bóp mạnh một cái. Nếu như nàng đoán không sai, độc đã thật sự chuyển qua cơ thể của nàng, dần dần ăn mòn sinh mệnh ngắn ngủi của nàng.

Người bên trên nặng nề phóng thích bên trong cơ thể nàng, lần nữa đổ sụp xuống, vùi đầu bên hõm cổ nàng.

Cơ Thiến yếu ớt nở nụ cười, đưa tay luồn vào tóc dài của Tông Yến, cố gắng lưu lại giây phút hạnh phúc ngắn ngủi này.

Tia lý trí chậm chạp trở về, Tông Yến run rẩy ngẩng đầu lên, bắt gặp nụ cười của Cơ Thiến, trong lòng như bị ai bóp nghẹn đau nhói: "Cơ Thiến... xin lỗi..."

Đối phương chỉ cười, dịu dàng đặt tay lên mặt nàng.

Vương gia, ngài không cần xin lỗi, phải là ta cảm ơn ngài mới đúng.

"Ngươi nói gì, ta đều không thể hiểu, xin lỗi..." Tông Yến siết chặt vòng tay: "Xin lỗi, xin lỗi, Cơ Thiến..."

Có thể cùng ngài ở một chỗ, đã là phúc phận của Cơ Thiến rồi.

Chậm rãi đẩy nhẹ đối phương xuống đất, Cơ Thiến nằm phủ lên người nàng, như cũ ngây ngô mỉm cười. Đem du͙ƈ vọиɠ kia lần nữa nuốt vào, muốn dùng chút kɦoáı ƈảʍ kiềm lại đau đớn dày vò cơ thể, cũng để có thể ở trong vòng tay đối phương.

Ngón tay nhỏ lướt trên ngực nàng, chậm rãi viết: Vương gia, Cơ Thiến không sao, ngài không cần xin lỗi.

Tông Yến bắt lấy bàn tay của mình, nước mắt rơi xuống cũng không hay biết: "Cơ Thiến, là bản vương nợ nàng."

Cơ Thiến khẽ lắc đầu, mỉm cười, chậm rãi cử động thắt lưng.

Kɦoáı ƈảʍ đột ngột ập đến khiến Tông Yến run rẩy một trận, dán chặt ánh mắt lên gương mặt nhỏ kia, trong lòng đau đớn đến không cách nào thở nổi.

Gương mặt nhỏ vặn vẹo trong đau đớn, bàn tay vốn dĩ nằm trong lòng bàn tay Tông Yến lại vội vàng rút ra, đặt ở trên ngực cố gắng điều chỉnh nhịp thở.

"Cơ Thiến, đừng nữa!"

Hơi thở càng lúc càng yếu ớt, đau đớn trong cơ thể dần bị ngọt ngào trong lồng ngực nhẹ nhàng xoa dịu, Cơ Thiến lần nữa mỉm cười, nụ cười trong trẻo không mang chút tạp niệm nào.

"Cơ Thiến..." Tông Yến bắt lấy cánh tay của nàng, đau đớn gọi: "Bản vương không chuẩn nàng chết, nàng nhất định phải sống, bản vương cho nàng danh phận!"

Cơ Thiến chỉ cười, ngón tay lướt trên ngực nàng: Cơ Thiến không xứng, vương gia, ngài hảo hảo tìm người thích hợp với mình đi.

"Bản vương chỉ lấy nàng, không lấy ai khác! Cơ Thiến!!"

Đau đớn càng lúc càng mãnh liệt, Cơ Thiến không cách nào nghe được Tông Yến nói những gì, tai nàng ù đi, hình ảnh trước mắt cũng bắt đầu nhòe dần.

Thân thể nhỏ bé đổ sụp xuống, hơi thở dường như tan biến...

"Cơ Thiến!!" Tông Yến dùng sức lay người nàng, đau đớn gọi: "Đừng ngủ, bản vương đưa nàng đi bái đường, làm ơn tỉnh dậy!!"

Cơ Thiến không nghe được gì, mắt cũng mở không nổi, ngón tay run run viết vào lòng bàn tay đối phương.

Cơ Thiến yêu ngài... vương gia...ngài đừng khóc, Cơ Thiến không xứng đáng... ngài hảo hảo sống tiếp... quên Cơ Thiến đi...

Bàn tay buông thõng xuống đất, đầu gục xuống bên vai Tông Yến, trâm cài bạch ngọc trên búi tóc lặng lẽ rơi xuống vỡ tan...

"Cơ Thiến!!!"

Với Cơ Thiến, yêu chính là lặng lẽ hy sinh mà không cần đền đáp...

Đến cuối cùng, có thể trở thành nữ nhân của Tông Yến, nàng đã chẳng còn gì để nuối tiếc nữa rồi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện