Chương 106: Long Hổ Bảng
Tổng bộ Phong Mãn Lâu ở nơi phồn hoa nhất Đông Tề, nhưng tại Tây Sở cùng Bắc Yên đều có phân lâu, đều trong kinh thành Bắc Yên và Tây Sở, phụ trách xử lý tình báo hai nước.
Lâu chủ phân lâu Bắc Yên, Tam Mục Thần Tề Nguyên Lễ đã hơn năm mươi tuổi, tướng mạo đoan chính, mặc một bộ áo gấm nhưng khí thế lại lười nhác, cả ngày chỉ thích bưng một ấm tử sa đã hơn ba mươi năm tuổi, vừa phơi nắng vừa đọc tình báo từ khắp các nơi trên Bắc Yên đưa tới, như một ông lão tuổi xế chiều.
Trên trán Tề Nguyên Lễ có một ấn ký màu đỏ như con mắt thứ ba, đây cũng là lý do hắn có danh hiệu Tam Mục Thần, ý là dùng ba con mắt nhìn hết mọi động tĩnh trên giang hồ.
Nhưng thực tế ấn ký trên trán Tề Nguyên Lễ là do hắn liều mạng chém giết với người khác, bị người ta dùng chỉ lực mạnh mẽ lưu lại. Trận chiến đó mặc dù hắn giết chết được đối phương nhưng một chỉ của đối phương cũng thiếu chút nữa khiến hắn nổ đầu, xương đầu suýt nữa vỡ vụn.
Sau đó thần y cứu sống Tề Nguyên Lễ đã nói, với thương thế như vậy Tề Nguyên Lễ còn sống được quả là kỳ tích.
Cũng chính do lần đó, Tề Nguyên Lễ luôn nói mình là người từng chết một lần, đã trải nghiệm cảm giác tử vong, cho nên giờ hắn thích nhất là phơi nắng, chỉ có ánh mặt trời ấm áp mới khiến hắn có cảm giác mình còn sống, mình là người sống.
Ngay lúc Tề Nguyên Lễ híp mắt thảnh thơi phơi nắng, một võ giả hơn ba mươi tuổi đi tới chắp tay nói: “Lâu chủ, phân đà Lâm Trung Quận đưa một tin tới, cần ngài tự phê duyệt.”
Tề Nguyên Lễ nhận lấy tình báo rồi tùy ý khoát tay nói: “Đã nói bao lần rồi, ta chỉ là phó lâu chủ mà thôi, lâu chủ chân chính không ở đây, đừng gọi sai nữa.”
Võ giả Phong Mãn Lâu kia chỉ cười cười, không tiếp lời.
Thân là người buôn tình báo trên giang hồ có ai là kẻ ngốc? Đều là người thành tinh. Phó lâu chủ chẳng phải cũng là lâu chủ? Nếu hắn thật sự mở miệng gọi phó lâu chủ, có lẽ Tề Nguyên Lễ lại càng chướng tai.
Nhận lấy tình báo, Tề Nguyệt Lễ lật ra đọc, hắn ồ lên một tiếng nói: “Bên Lâm Trung Quận lại muốn đề cử một võ giả xuất thân dân dã tiến vào Long Hổ Bảng ư? Thật thú vị.”
Long Hổ Bảng của Phong Mãn Lâu chỉ liệt kê những tuấn kiệt trẻ tuổi trên giang hồ. Do tài nguyên và xuất thân nên bảy phần mười võ giả trên Long Hổ Bảng đều xuất thân đại thế gia đại môn phái.
Chỉ có những võ giả từ nhỏ đã có xuất thân tốt, căn cơ cực kỳ vững chắc mới có thể bộc lộ tài năng khi tới tuổi thanh niên, gây dựng được thanh danh cho bản thân. Võ giả xuất thân dân dã muốn có chút thành tích cũng cực kỳ khó khăn.
Người mà phân đà Phong Mãn Lâu ở Lâm Trung Quận đề cử không phải ai khác, chính là Sở Hưu.
Với kiến thức của Tề Nguyên Lễ, sau khi đọc chiến tích liên tiếp kinh người của Sở Hưu cũng không khỏi cảm thán, đã lâu rồi không thấy người trẻ tuổi nào thủ đoạn sắc bén như vậy.
Đặc biệt là cuối cùng Sở Hưu dùng thân phận Thanh Long Hội hủy diệt Nhạc gia. Chuyện này càng thêm kinh diễm, lợi dụng sơ hở trong lòng người của Nhạc gia, cuối cùng trực tiếp diệt môn.
“Võ lâm Bắc Yên còn có người trẻ tuổi tài năng như vậy ư! Không tệ, không tệ! Chỉ đáng tiếc, ai biết hai mươi năm sau hắn còn có thể tiếu ngạo giang hồ khuấy đảo phong vân, từ Long Hổ Bảng bước lên Phong Vân Bảng không.”
Lời cảm thán này của Tề Nguyên Lễ không phải coi thường Sở Hưu mà là một thống kê trong mấy năm gần đây của Phong Mãn Lâu đối với thế hệ trẻ tuổi tuấn kiệt trên Long Hổ Bảng.
Mỗi thời đại Long Hổ Bảng nói là hai mươi năm nhưng thực tế chỉ mười mấy năm mà thôi. Trong mười mấy năm đó những tuấn kiệt trẻ tuổi hoặc chết yểu giữa đường đời hoặc trở thành đại nhân vật khuấy đảo phong vân giang hồ, hoặc bị người mới đẩy xuống, gần như không ai ở được trên Long Hổ Bảng đủ hai mươi năm.
Mỗi thời đại Long Hổ Bảng chỉ có trăm người, mà tỷ lệ chết yểu trong số trăm người đó còn lên tới bốn phần mười.
Đây là một tỷ lệ kinh khủng, mỗi thời đại đều có võ giả trẻ tuổi chết đi, nhưng trên Long Hổ Bảng lại là cây to đón gió lớn, bọn họ là những người chết nhanh nhất.
Mà trong số những người chết yểu giữa đường này, những ai xuất thân môn phái lớn còn dễ nói, dù sao họ cũng có chỗ dựa, chỗ che chở.
Tỷ lệ tử vong cao nhất thật ra là những người xuất thân dân gian như Sở Hưu.
Đương nhiên mặc dù Sở Hưu xuất thân dân dã nhưng giờ y đã gia nhập Thanh Long Hội, cũng coi như có Thanh Long Hội làm chỗ dựa. Bằng không Nhiếp Đông Lưu của Tụ Nghĩa Trang đã không hủy bỏ lệnh truy nã y. Mà trên tình báo còn ghi lại Yến Đình Đình con gái chưởng môn Thần Vũ Môn đang kêu gào muốn giết tới phân đà Thanh Long Hội, làm thịt Sở Hưu. Kết quả giờ đã bị phụ thân nhốt lại, cấm túc.
Võ giả Phong Mãn Lâu bên cạnh hắn nói: “Lâu chủ, dựa theo chiến tích của Sở Hưu này đối phương đã đủ tư cách đứng trên Long Hổ Bảng. Giờ vấn đề duy nhất là thứ hạng của hắn là bao nhiêu.”
Tề Nguyên Lễ hỏi ngược lại: “Ngươi nghĩ nên là bao nhiêu?”
Võ giả kia nói thẳng: “Sở Hưu đã bước vào Nội Cương cảnh, còn dùng sức mình mình diệt cả Nhạc gia, thực lực cùng chiến tích này đủ đứng trong mười hạng đầu!”
Tề Nguyên Lễ lắc đầu :”Đúng là đủ đứng trong mười hạng đầu nhưng hắn lại không thể đứng trong mười hạng đầu.”
Võ giả kia nghi hoặc: “Vì sao? Lúc trước khi Nhiếp Đông Lưu lên bảng chỉ là trong nhóm hai mươi, sau trận chiến với Hắc Vân thập bát trại mới trực tiếp tiến vào mười hạng đầu. Giờ chuyện Sở Hưu gây nên chưa chắc đã nhỏ hơn Nhiếp Đông Lưu, theo lý mà nói cũng trong mười hạng đầu chứ.”
Tề Nguyên Lễ vỗ vỗ vai võ giả kia nói: “Long Hổ Chí Tôn Phong Vân Bảng, Phong Mãn Lâu đương nhiên phải làm tuyệt đối công chính. Đáng tiếc thế đạo khó lường, có nhiều thứ không thể làm quá mức được.
Ban đầu Phong Mãn Lâu ta thành lập phân lâu tại Bắc Yên, Tụ Nghĩa Trang đã hỗ trợ không ít, đây là ân tình, chúng ta phải trả.
Uy thế mà Sở Hưu tạo thành quả thật đủ lớn, nhưng luận tới lực ảnh hưởng lại chỉ quanh đất Yến Đông, còn chưa lan tới toàn bộ Bắc Yên, chứ nói gì tới cả giang hồ.
Hơn nữa lúc trước Nhiếp Đông Lưu tạo thành thanh thế chấn động giang hồ, nhưng thực chất thực lực tổng hợp của Hắc Vân thập bát trại còn không mạnh được bằng Nhạc gia. Hắn có thanh danh như vậy là vì hắn là thiếu trang chủ Tụ Nghĩa Trang, sinh ra đã có vô số ánh mắt quan sát hắn.
Tiểu Lâm, ngươi là người ta tương đối coi trọng. Buôn tình báo trên giang hồ rất khó, chúng ta biết quá nhiều, cũng phạm vào càng nhiều kiêng kỵ.
Cho nên có nhiều thứ cho dù ngươi có biết cũng phải nuốt vào trong bụng, cả đời đều không được nói ra.
Trên giang hồ vốn không có thứ gọi là công bằng công chính. Việc Phong Mãn Lâu chúng ta có thể làm chỉ là cố gắng giữ công bằng mà thôi.
Xếp hạng của Sở Hưu không vào được mười vị trí đầu, chỉ có thể đứng trong vòng hai mươi. Để hắn xếp thứ mười tám đi.”
Tiểu Lâm chần chờ nói: “Nhưng người thứ mười tám là Bạch Vô Kỵ của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành. Xếp hạng như vậy chẳng phải dồn Bạch Vô Kỵ xuống à?”
Tề Nguyên Lễ thản nhiên nói: “Đám mọi rợi Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành kia quá mức ngang ngược càn rỡ. Tháng trước người của Phong Mãn Lâu ta tới địa bàn của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành tìm kiếm chút tình báo, kết quả lại bị người của chúng đánh trở về.”
Tiểu Lâm biến sắc, vội vàng gật nhẹ đầu, trong lòng thầm nói một danh sách nho nhỏ cũng phải cân nhắc bối cảnh thế lực của đối phương, lại cả quan hệ với Phong Mãn Lâu nữa. Quả nhiên nghề buôn bán tình báo này thật khó làm.
Sau khi nghe được quyết định của Tề Nguyên Lễ , Tiểu Lâm trực tiếp dùng bí pháp truyền tin cho tổng bộ Phong Mãn Lâu ở Đông Tề cùng phân lâu ở Tây Sở. Sau khi đối phương hồi âm, ba bên sẽ cùng sửa lại danh sách.
Long Hổ Phong Vân Chí Tôn Bảng của Phong Mãn Lâu thật ra là ba khối đá lớn dựng trước cửa tổng bộ và hai phân lâu Phong Mãn Lâu.
Trong đó Chí Tôn Bảng được dựng bằng Thiên Ngoại Lưu Ly Thạch, là thứ phát hiện trong thiên thạch rơi xuống từ trên trời, chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu.
Phong Vân Bảng lại được chế tạo từ vật liệu binh khí thượng đẳng, Kim Quang Thạch. Cực kỳ rực rỡ, trông như hoàng kim nhưng quý giá hơn hoàng kim nhiều lần.
Về phần Long Hổ Bảng lại kém hơn một chút, chỉ dùng Thanh Ngọc Thạch bình thường chế tạo, có điều dáng vẻ cũng không tệ.
Sau khi xác định tin tức, ba bên đồng thời xóa chữ trên bia đá đi, đổi lại tên mới.
Trước cửa Phong Mãn Lâu, vô số người buôn tin giang hồ trực thuộc Phong Mãn Lâu cùng các võ giả tán tu hóng chuyện đều đang nhìn chăm chăm vào danh sách sửa đổi của Phong Mãn Lâu.
So với Chí Tôn Bảng đã lâu không đổi cùng Phong Vân Bảng rất ít biến hóa, Long Hổ Bảng lại thay đổi hơi nhiều, thậm chí đã có lúc một ngày sửa lại Long Hổ Bảng hai lần liên tiếp.
Lần này mọi người cũng không mấy để ý, đa số chỉ mang ý xem trò vui. Có người còn mở bàn cá cược, đặt cược xem thứ hạng của ai thay đổi hay có người mới lên bảng.
Đợi sau khi danh sách sửa đổi xong, những người bên dưới nhìn chiến tích võ giả vừa lên bảng, đều không khỏi ồ lên kinh ngạc.
Lần đầu lên bảng đã đứng hạng trước hai mươi, quả thật khó lường.
"Tính danh: Sở Hưu.
Danh hiệu: ‘Huyết Ma’
Xếp hạng: Người thứ mười tám
Trực thuộc thế lực: Phân đà Thiên Tội Thanh Long Hội
Binh khí: Bảo binh đao mỏng
Võ công: Đao pháp thê lương quỷ dị, nội lực thâm hậu, đồng thời am hiểu cầm nã thủ. Có vẻ đã nhận được một phần võ công truyền thừa của cường giả ma đạo thượng cổ Tuyệt Thiên Ma Tôn.
Chiến tích: Diệt Trương gia của Sơn Dương Phủ, ở Lã Dương Trấn dùng lực lượng một mình chém giết đệ tử nội môn Trương Bách Đào của Ba Sơn Kiếm Phái cùng bốn võ giả Tiên Thiên khác. Tại Hàn Giang Phủ diệt Hắc Hổ Bang cùng ba thế lực khác, giết chết gần mười võ giả Tiên Thiên.
Lã Dương Sơn, di tích của Tuyệt Thiên Ma Tôn xuất thế, kịch chiến với Nhiếp Đông Lưu của Tụ Nghĩa Trang, đoạt được chí bảo.
Trong Bắc Lăng Phủ dùng kế sách tru tâm kích động Nhạc gia nội đấu. Trận chiến này khiến mấy ngàn người Nhạc gia tử thương, tất cả người của chi chính bị giết sạch!”
Bình luận truyện