Kì Tài Giáo Chủ

Chương 308: Thiên Tử Vọng Khí Thuật



Sau khi Ngô Thiên Đông và Liễu Khanh Khanh bỏ mình, Giang Đông Ngũ Hiệp đã chỉ còn là truyền thuyết.

Mà kẻ khiến Giang Đông Ngũ Hiệp bị diệt sạch ngoại trừ Sở Hưu còn có Thu Đông Mậu.

Nếu để Sở Hưu đánh giá Thu Đông Mậu, vậy chỉ có hai chữ rác rưởi, cùng lắm là tên rác rưởi có chút thông minh vặt.

Nói công bằng thì Thu Chấn Thanh đúng là đã bất công với hắn, chỉ vì lời thề ban đầu của mình mà bỏ mặc đứa con trai này như con tư sinh, ném tới Thương Dương không buồn để ý tới.

Nhưng Thu Đông Mậu cũng không tự cố gắng, Thu Chấn Thanh không cho ngươi chẳng lẽ ngươi không tự mình đi tranh đoạt được à?

Nếu đặt Sở Hưu vào vị trí Thu Đông Mậu, chắc chắn hắn sẽ khiến thân phận mình bại lộ, sau đó dùng thanh danh của Thu Chấn Thanh để phát triển lực lượng bản thân. Về phần sau này có khiến Thu Chấn Thanh trở mặt không, sao phải để ý nhiều như vậy?

Thế nhưng Thu Đông Mậu này nhẫn nhịn hai mươi năm không làm gì, mãi tới khi Thái tử phái người tới tìm hắn, hắn mới nhận ra cơ hội của mình đã tới.

Ăn ngay nói thật thì Thu Đông Mậu này đúng là đủ tàn nhẫn, cho dù Thu Chấn Thanh cũng không nghĩ tới đứa con tư sinh vốn luôn nghe lời này lại có tâm tư âm trầm như vậy.

Đáng tiếc Thu Đông Mậu tính sai một điểm, hắn tự cho rằng đây là một cơ hội, thế nhưng lại không thấy rõ, Thu Đông Mậu hắn thật ra chỉ là một con cờ nhỏ trong ván cờ này mà thôi.

Trong ván cờ này, Thái tử cùng Nhị hoàng tử mới là người đánh cờ, Thu Đông Mậu, Giang Đông Ngũ Hiệp đều chỉ là quân cờ, thậm chí Khương Văn Nguyên cũng là quân cờ, có điều hắn lại tự cho rằng mình cũng là người đánh cờ, kết quả chịu thất bại bị ném ra khỏi bàn cờ.

Về phần Sở Hưu, y không phải quân cờ cũng chẳng phải người đánh cờ, chỉ là người ngoài cuộc nhưng lại dựa vào bản thân giết vào giữa bàn cờ, cướp lấy vài quân cờ cùng lợi lộc.

Nhìn Sở Hưu, gương mặt Thu Đông Mậu vô cùng hoảng sợ, nhỏ giọng nói: “Sở đại nhân, ngài muốn hỏi gì ta cũng nói, chỉ xin ngài đừng giao ta cho Nhị hoàng tử, xin ngài đừng giết ta!”

Sở Hưu vỗ vỗ lên vai Thu Đông Mậu, thản nhiên nói: “Ta nói này, thật ra ta chẳng thân quen gì với Nhị hoàng tử, ta cũng không định giao ngươi cho hắn.

Chỉ có điều ngươi lắm trò vặt quá. Cho dù ta có hỏi, ngươi cũng chưa chắc đã nói thật. Cho nên ta vẫn muốn tự lấy hơn.”

Dứt lời, không đợi Thu Đông Mậu phản ứng lại, hai mắt Sở Hưu đã biến thành một vực sâu không đáy, lôi kéo tâm thần Thu Đông Mậu vào trong.

Sở Hưu đã tu luyện Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp tới mức tinh thâm, khi đối mặt với võ giả cùng giai có lẽ không bá đạo như Ngự Thần Thuật của Hạ Hầu thị nhưng đối với võ giả cấp bậc như Thu Đông Mậu, Thiên Di Địa Chuyển Đại Di Huyệt Pháp quả thật có uy năng di hồn.

Lúc này thân thể Thu Đông Mậu đã run lên bần bật, tinh thần lực của hắn đã hoàn toàn bị tinh thần lực của Sở Hưu chiếm cứ, thô bạo lục soát mọi thứ trong trí nhớ của hắn.

Trong bí pháp tinh thần của hai nhà Phật Đạo có rất nhiều pháp môn liên quan tới ký ức, có điều theo Sở Hưu những pháp môn đó đều cùng loại với thôi miên, khiến võ giả bất giác chìm vào trong đó, chủ động nói ra hết thảy.

Còn giờ cách làm của Sở Hưu lại thô bạo hơn hẳn, hắn phá hủy hoàn toàn tinh thần lực của Thu Đông Mậu sau đó như xét nhà lục lọi trong tinh thần này. Hậu quả là Thu Đông Mậu sẽ trở thành kẻ ngu ngốc, chỗ lợi là cách làm này sẽ không có sai lầm gì.



Một khắc sau, Sở Hưu đã tìm được thứ mình muốn, còn lúc này ánh mắt Thu Đông Mậu đã ngây ngốc vô thần.

Tinh thần lực của hắn đã bị Sở Hưu phá hủy hoàn toàn, bộ dáng này có thể gọi là ngu ngốc.

Có điều Sở Hưu lại không giết Thu Đông Mậu.

Xé da hổ làm cờ lớn, Sở Hưu giờ đang là người của Quan Trung Hình Đường, y có giết người dẫu sao cũng phải có lý do mới được, cho dù lý do này vô cùng vớ vẩn, nhưng lại nhất định phải có.

Từ đầu Sở Hưu đã nói rất rõ lý do rồi, Thu Đông Mậu chính là dư nghiệt trong vụ án của Thu Chấn Thanh, mặc dù bên triều đình Đông Tề nói bản án của Thu Chấn Thanh đã kết thúc nhưng y thân là người của Quan Trung Hình Đường, nhất định phải tra rõ chân tướng, truy nã triệt để phạm nhân.

Về phần Giang Đông Ngũ Hiệp ư, bọn họ bao che cho tên tội phạm giết, bất luận cố ý hay vô tình dù sao cũng là chết không hết tội.

Sở Hưu mang theo Thu Đông Mậu đã thành ngu ngốc đi thẳng về Phi Mã Mục Trường ở Tế Châu Phủ, tới điền trang của Thu Chấn Thanh.

Lúc này ngoài điền trang của Thu Chấn Thanh chỉ còn vài Long Kỵ Cấm Quân bảo vệ, ngay cả Phương Trấn Kỳ cũng đã rời khỏi. Dù sao theo bọn họ thấy chuyện lần này đã chấm dứt, có ở lại đây cũng chẳng có ý nghĩa gì!

Thấy Sở Hưu quay lại như vậy còn dẫn theo cả Thu Đông Mậu, những Long Kỵ Cấm Quân kia đều vô cùng nghi hoặc, mọi chuyện ra sao vậy?

Sở Hưu đưa Thu Đông Mậu cho Long Kỵ Cấm Quân kia rồi nói: “Đưa tiểu tử này tới chỗ Phương đại nhân, nói hắn là dư nghiệt trong vụ án của Thu Chấn Thanh. Độc Thất Nguyệt Hải Đường chính là do hắn hạ, ý định hại chết đại ca, kế thừa Phi Mã Mục Trường.”

Long Kỵ Cấm Quân kia ngẩn người: “Nhưng chẳng phải vụ án đã kết thúc rồi à?”

Sở Hưu thản nhiên đáp: “Ai nói vụ án kết thúc rồi thì không còn hung thủ? Ngươi cứ giao tên này cho Phương đại nhân, hắn sẽ biết nên làm thế nào.”

Nói xong, Sở Hưu giao một trang giấy cho Long Kỵ Cấm Quân, bên trên viết chuyện Thái Tử phái người tới gặp Thu Đông Mậu. Mặc dù không có chứng cứ rõ ràng, bất quá loại chuyện này cũng không cần chứng cứ.

Nhị hoàng tử chỉ cần biết Thái tử động tay động chân sau lưng mình là đủ, mặc dù chuyện này không cách nào gây ra tổn thất quá lớn cho Thái tử, có điều cũng có thể khiến thanh danh của Thái tử tiếp tục kém đi.

Thu Đông Mậu gia nhập dưới trướng vào hắn, thế nhưng kế hoạch thất bại mà hắn lại không bảo vệ được Thu Đông Mậu, chuyện này chủ yếu đả kích thanh danh của Thái tử trong phe mình. Sở Hưu tin tưởng Nhị hoàng tử sẽ biết phải làm thế nào.

Về phần Sở Hưu, chuyện này chẳng liên quan gì tới hắn. Dù sao theo người ngoài thấy, Sở Hưu bỏ nhiều công sức bắt Thu Đông Mậu lại chỉ là làm việc cho Nhị hoàng tử, hay nên nói y có hợp tác gì đó với Nhị hoàng tử. Tội vạ gì Nhị hoàng tử sẽ gánh giúp y.

Long Kỵ Cấm Quân nhận lấy tờ giấy, hắn cũng biết Sở Hưu từng có quan hệ hợp tác với tham tướng Phương Trấn Kỳ của bọn họ, giờ một số người biết chuyện còn đang lan truyền nói Sở Hưu thật ra là người của Nhị hoàng tử, Cho nên hắn cũng không dám lạnh nhạt với , lập tức cho người đưa Thu Đông Mậu cùng tin tức tới chỗ Phương Trấn Kỳ.

“Đúng rồi, thi thể Thu Chấn Thanh xử lý thế nào rồi?” Sở Hưu hỏi.

Long Kỵ Cấm Quân nói: “Còn chưa xử lý, thời gian vừa qua triều đình xảy ra quá nhiều chuyện, cái chết của Thu Chấn Thanh cũng bị người ta quên lãng, cho nên vẫn giữ lại trong phòng.

Có điều triều đình đang lựa chọn người chấp chưởng Phi Mã Mục Trường, có lẽ sau khi chọn xong thi thể Thu Chấn Thanh mới có thể hạ táng.”



Sở Hưu gật đầu: “Vậy thì được, trên thi thể Thu Chấn Thanh còn một số manh mối chưa phát giác, ta cần quan sát cẩn thận hơn, lúc về Quan Trung Hình Đường cũng có thể báo cáo kỹ càng hơn.”

Long Kỵ Cấm Quân kia không nghi ngờ gì Sở Hưu, thi thể này người Quan Trung Hình Đường đã xem xét vô số lần, giờ Sở Hưu xem thêm một lần cũng đâu có gì ghê gớm?

Cho nên Long Kỵ Cấm Quân kia trực tiếp cho Sở Hưu vào, thậm chí không vào cùng.

Sở Hưu đi vào phòng chứa thi thể, cầm lấy tay phải Thu Chấn Thanh, năm ngón tay khép lại, dùng một loại đất sét chuyên dùng để tạo mô hình rèn binh khí, lưu dấu tay phải Thu Chấn Thanh.

Theo trí nhớ của Thu Đông Mậu, Sở Hưu đã tìm ra tin tức về nơi chứa bảo vật của Thu Chấn Thanh.

Nói thật ra, nơi Thu Chấn Thanh giấu đồ cũng rất xảo trá.

Người thường luôn giữ những thứ quý giá bên người hoặc đặt trong nhà, như vậy mới tiện lấy, còn nhà mình cũng là nơi lực lượng mạnh nhất, an toàn nhất.

Nhưng Thu Chấn Thanh này lại không theo lối đó, hắn vốn không giấu đồ trong nhà, mà lựa chọn giấu bảo vật ở một nơi gần Phi Mã Mục Trường.

Phi Mã Mục Trường là bãi chăn nuôi lớn nhất Đông Tề, khoảng chín thành chiến mã của Đông Tề đều là từ Phi Mã Mục Trường, cho nên lực lượng phòng ngự của Phi Mã Mục Trường còn nghiêm ngặt an toàn hơn trong nhà Thu Chấn Thanh.

Hơn nữa Thu Chấn Thanh thân là trường chủ Phi Mã Mục Trường, toàn bộ Phi Mã Mục Trường chỉ hắn mới có thể tùy ý ra vào. Giấu xung quanh Phi Mã Mục Trường quả thật an toàn hơn giấu trong nhà nhiều.

Còn chìa khóa mở kho chứa bảo vật của Thu Chấn Thanh lại chính là tay phải của hắn, do Thu Chấn Thanh mời đại sư cơ quan thuật chế tạo, nhất định phải giống hệt tay phải hắn mới có thể mở ra.

Sau khi hắn chết, nếu thi thể bị hủy hoại, vậy kho chứa bảo vật này chắc cũng không thể mở ra được nữa.

Sau khi rời khỏi điền trang của Thu Chấn Thanh, Sở Hưu đi thẳng tới một sơn cốc nhỏ gần Phi Mã Mục Trường, theo như trong trí nhớ Thu Đông Mậu, bỏ chút công sức mới tìm ra lối vào, cầm tay giả đã được in dấu ấn mở cửa cơ quan.

Thu Đông Mậu chưa từng tới nơi này, Thu Chấn Thanh chỉ đề phòng vạn nhất nên mới nói nơi giấu gia sản của mình cho con trai tư sinh mà thôi.

Kho chứa bảo vật không lớn, chỉ khoảng hai trượng. Dù sao thực lực Thu Chấn Thanh vẫn đó, cho dù hắn có là trường chủ Phi Mã Mục Trường cũng chẳng tiết kiệm được bao nhiêu.

Trong đó nhiều nhất là các loại đan dược linh dược dùng để tu luyện, còn có một số kỳ kim dị thiết, thậm chí không ít vàng bạc châu báu. Rất khó tưởng tượng Thu Chấn Thanh vốn luôn giản dị lại cất giữ những vật như vậy.

Có điều Sở Hưu không buồn nhìn tới những thứ này mà trực tiếp tìm kiếm trong đống công pháp và hộp báu, cuối cùng cũng tìm được thứ y muốn.

Đó là một bộ công pháp nhìn qua vô cùng bình thường, thậm chí trang bìa còn không có tên, được viết bằng một loại giấy cực kỳ mềm dẻo, văn tự cổ điển huyền bí, còn liên quan tới tam tài thiên địa nhân, các loại đồ phổ miêu tả ngũ hành bát quái, khiến người ta đọc mà có cảm giác mê man.

Bộ công pháp nhìn như bình thường này lại có cái tên cực kỳ vang dội trong đời sau, nó tên là «Thiên Tử Vọng Khí Thuật»!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện