Kĩ Thuật Nam Khoa Nhà Nào Tốt
Chương 24
Đúng là một đám chẳng đáng tin mà!
Phương Thư Giai căm giận đánh mất suy nghĩ xin giúp đỡ, thân là một người đàn ông, hắn vẫn nên tự thân vận động mới phải.
Nhưng vấn đề là…… người đàn ông của hắn đang ở đâu cơ chứ?
Thứ sáu tuần này đúng lúc được nghỉ phép, theo thường lệ Phương Thư Giai sẽ đến thăm thầy hướng dẫn của mình. Thời điểm đi ngang qua công ty L, hắn đột nhiên xuống xe, sau đó thì gửi tin nhắn cho đối phương: “Đoán xem em đang ở đâu nè?”
Chẳng qua bao lâu, L đã nhắn lại một dấu chấm hỏi.
[ Đăng Các Mộng Ức: Ở dưới lầu công ty các anh đó. ]
Một hồi sau, L:……………………
Minh Dục đang tham dự hội nghị tổng kết, huyệt thái dương căng thẳng giật nảy lên, liếc mắt nhìn qua điện thoại một cái rồi nhanh chóng tắt màn hình đi. Chờ đến khi cuộc họp kết thúc, mở di động lên thì ——
[ Đăng Các Mộng Ức: Thật đó, không lừa anh! ( cảnh phố.jpg)
Em ấy đi thật?! Không thể nào, Phương Thư Giai hiện tại thật sự đang ở dưới lầu cái công ty mạng mà anh bịa ra kia, đứng chờ gặp anh?
Đừng nói nơi đó là do anh phịa ra, cho dù anh có thật sự làm việc ở đấy thì cũng không thể bay về ngay được.
Thế nhưng cái cớ đi công tác này đã bị “Minh Dục” chiếm trước rồi, nếu “L” cũng nói đi công tác thì lại có vẻ quá mức trùng hợp.
Hiện giờ địch ở ngoài sáng, ta ở trong tối, Minh Dục đã không thể vô tâm vô phế như lúc trước, mà phải cẩn thận chú ý từng li từng tí để tránh bị bại lộ thân phận. Anh cân nhắc một hồi, đáp lại: “Đang bận.”
Cảm giác giọng điệu của mình có chút cứng ngắc, lại bổ sung nói: “Cái ngành này của chúng tôi em hiểu mà, không biết đến khi nào mới có thể tan làm.”
Nhiều năm như vậy, bất cứ khi nào anh cố tình tỏ ra lạnh nhạt thờ ơ, muốn xây dựng hình tượng xa cách vạn dặm, thì càng được theo đuổi nhiệt tình hơn. Vấn đề này từng khiến Minh Dục phải phân vân, suy nghĩ mãi không thôi.
Cho nên lúc này đây, anh vô cùng lo lắng Phương Thư Giai sẽ trả lời rằng, không sao, anh tan làm muộn đến mấy em cũng sẽ chờ anh!
May mà Phương Thư Giai chỉ nói: “Vất vả rồi, xoa bóp vai cho anh nè ~ Em chỉ đi ngang qua đây thôi, vẫn còn có việc cần làm nữa, có cơ hội mình gặp sau vậy, ha ha.”
Minh Dục rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
[ Đăng Các Mộng Ức: Đến lúc đó em sẽ mang Bento tình yêu cho anh nhé! ]
Minh Dục lại thở dài một hơi. Những ngày tháng trốn trốn tránh tránh như vậy tới khi nào mới có thể kết thúc, và sẽ kết thúc thế nào đây?
Phương Thư Giai chỉ nghĩ trêu chọc L một chút, nếu đối phương vẫn chưa sẵn sàng, hắn tuyệt đối sẽ không tùy tiện tiến công.
Xách theo túi đồ ăn đến nhà thầy Trần mới hay ông đã đi khám bệnh, sư nương thì đi khiêu vũ, trong nhà chỉ còn có mỗi dì giúp việc. Phương Thư Giai không có việc gì làm, bắt đầu đùa giỡn mồn lèo Đản Đản —— Không, là chơi với Đản Đản mới đúng.
Đản Đản bị hắn xoa tới xoa lui, hôn lên hôn xuống, bị dày vò đến phát cáu, ngoạc mồm kêu meo meo.
Phương Thư Giai cười cười, hắn không ức hiếp được người khác, chẳng lẽ còn không bắt nạt nổi một con mồn lèo hay sao?
Đang định giở trò tiếp thì điện thoại lại đột nhiên reo lên. Phương Thư Giai nhìn thoáng qua màn hình, có chút bất đắc dĩ mà bắt máy: “Lý tổng, có việc gì không ạ?”
“Dạo này có khỏe không?”
“Khỏe lắm, sao vậy ạ?”
“Không có việc gì, biết con khỏe là được.” Lý Dụ Hòa bất đắc dĩ nói, “Một tháng không gọi điện rồi, ba tùy tiện hỏi thăm chút thôi. Hôm nay con được nghỉ đúng không? Đang làm gì vậy?”
“Đang ở nhà thầy giáo.” Phương Thư Giai vuốt ve Đản Đản, biếng nhác mà đáp lời, “Lý tổng bây giờ bận trăm công nghìn việc mà vẫn còn có thời gian chăm lo cho gia đình ư? Bình thường con nào dám tán gẫu với ngài, nhỡ làm lỡ việc kinh doanh của ngài thì phải làm sao đây.”
Lý Dụ Hòa đã sớm quen với cái giọng điệu đầy châm chọc này của con trai mình, cũng không thèm để ý, chỉ cố gắng tìm một đề tài khác: “Chúng ta thuê một nhóm cố vấn, giám đốc dự án bên họ cũng là bạn cùng trường của con đó.”
Phương Thư Giai câu được câu không trả lời lại: “Ồ, vậy ạ?”
“Ba thấy thằng nhóc kia cũng tuấn tú lịch sự, vừa nhìn mặt là biết rất đáng tin. Nó cũng ở thành phố C, chờ trở về hai đứa làm quen một chút đi.”
“Ôi chao, con làm quen với anh ta để làm gì chứ? Con đã lớn vậy rồi mà ba vẫn lo tới việc kết bạn của con……”
Lòng nhiệt tình của Lý Dụ Hòa chẳng giảm xuống chút nào: “Lam quen một chút cũng có gì xấu đâu! Tên cậu ta còn rất dễ nhớ, gọi là Minh Dục, Minh trong quang minh.”
“Cái gì…… Hả? Là anh ta?!”
Lý Dụ Hòa bị phản ứng kịch liệt của Phương Thư Giai dọa sợ, cẩn thận hỏi: “Sao thế, con biết à? Cậu ta cũng không nói quen con mà, ba cứ tưởng là hai đứa chẳng có giao lưu gì chứ.”
Phương Thư Giai nháy mắt đã hiểu rõ vấn đế, Minh Dục xem như là có tật giật mình, không muốn để lộ mối quan hệ giữa hai người bọn họ. Vì thế hắn bèn giấu giấu giếm giếm nói: “Quen sơ sơ ạ, không tính là quá thân.”
Lý Dụ Hòa còn muốn nói thêm, ai ngờ Phương Thư Giai đã vội vàng ngắt lời: “Ối, thầy của con sắp về rồi! Lý tổng, hôm nào nói chuyện tiếp nhé, ba nhớ phải quan tâm đến người bạn cùng trường kia của con nhiều chút nha, lúc trả thù lao ba đừng keo kiệt quá, thôi được rồi, con cúp đây, bái bai!”
Hắn còn chưa nói dứt lời, chuông cửa đã vang lên. Phương Thư Giai vừa mở cửa cho Trần Văn Bân, vừa vâng vâng dạ dạ mà cúp máy.
Trần Văn Bân hỏi hắn: “Nói chuyện với ai thế?”
Phương Thư Giai cười đáp: “Ba em.”
“À……” Trần Văn Bân nói, “Không sao đâu, hai người cứ trò chuyện tiếp đi, không cần để ý đến thầy.”
“Hàiii….” Phương Thư Giai quay đầu đi, duỗi tay xoa xoa chiếc đầu tròn vo Đản Đản, “Không sao ạ, em chẳng có gì để nói với ổng đâu.”
Trần Văn Bân lắc đầu cười, không nói thêm gì nữa. Phương Thư Giai ôm Đản Đản chà đạp thêm một hồi, Đản Đản không thể nhịn nổi nữa, nhưng lại lười chạy trốn, tức giận kêu méo méo. Cái tên ngu ngốc hai chân này nữa, sao cứ thỉnh thoảng lại phát điên thế chứ, đúng là đầu óc có vấn đề mà!
Phương Thư Giai ôm mông Đản Đản thở dài. Mèo con ơi mèo con, mày thì hiểu cái gì chứ?
Bây giờ Lý Dụ Hòa cố gắng làm người cha tốt, thường thường quan tâm hắn, lúc hắn come out cũng gật đầu chấp nhận luôn, ngay cả thầy giáo hắn, những ngày lễ tết đều quà cáp đủ đầy.
Nhưng lúc hắn cần ba mình nhất, thì ông ấy ở đâu? Thời điểm mẹ hắn qua đời, ông ấy ở nơi nào?
Người không chê ông ấy nghèo hèn, sẵn lòng kết hôn với ông ấy là mẹ hắn. Người tin tưởng ông ấy vô điều kiện, cho ông ấy khoản tiền để gây dựng sự nghiệp là mẹ hắn.
Thế nhưng người phải chịu cảnh phòng không gối chiếc lại là mẹ hắn. Người chăm lo quán xuyến mọi việc lớn nhỏ trong nhà là mẹ hắn. Người vất vả lâu ngày nên sinh bệnh là mẹ hắn. Người trước lúc nhắm mắt xuôi tay mà cả chồng lẫn con trai đều không ở bên cạnh vẫn là mẹ hắn.
Lý Dụ Hòa thì sao? Lúc đó ông ấy đã nói gây dựng sự nghiệp vất vả gian nan, không có thời gian chăm lo gia đình, chờ đến khi công thành danh toại thì mới nhớ tới chuyện bù đắp ——
Nhưng mà trên đời này, làm gì có chuyện tốt như vậy?
Phương Thư Giai căm giận đánh mất suy nghĩ xin giúp đỡ, thân là một người đàn ông, hắn vẫn nên tự thân vận động mới phải.
Nhưng vấn đề là…… người đàn ông của hắn đang ở đâu cơ chứ?
Thứ sáu tuần này đúng lúc được nghỉ phép, theo thường lệ Phương Thư Giai sẽ đến thăm thầy hướng dẫn của mình. Thời điểm đi ngang qua công ty L, hắn đột nhiên xuống xe, sau đó thì gửi tin nhắn cho đối phương: “Đoán xem em đang ở đâu nè?”
Chẳng qua bao lâu, L đã nhắn lại một dấu chấm hỏi.
[ Đăng Các Mộng Ức: Ở dưới lầu công ty các anh đó. ]
Một hồi sau, L:……………………
Minh Dục đang tham dự hội nghị tổng kết, huyệt thái dương căng thẳng giật nảy lên, liếc mắt nhìn qua điện thoại một cái rồi nhanh chóng tắt màn hình đi. Chờ đến khi cuộc họp kết thúc, mở di động lên thì ——
[ Đăng Các Mộng Ức: Thật đó, không lừa anh! ( cảnh phố.jpg)
Em ấy đi thật?! Không thể nào, Phương Thư Giai hiện tại thật sự đang ở dưới lầu cái công ty mạng mà anh bịa ra kia, đứng chờ gặp anh?
Đừng nói nơi đó là do anh phịa ra, cho dù anh có thật sự làm việc ở đấy thì cũng không thể bay về ngay được.
Thế nhưng cái cớ đi công tác này đã bị “Minh Dục” chiếm trước rồi, nếu “L” cũng nói đi công tác thì lại có vẻ quá mức trùng hợp.
Hiện giờ địch ở ngoài sáng, ta ở trong tối, Minh Dục đã không thể vô tâm vô phế như lúc trước, mà phải cẩn thận chú ý từng li từng tí để tránh bị bại lộ thân phận. Anh cân nhắc một hồi, đáp lại: “Đang bận.”
Cảm giác giọng điệu của mình có chút cứng ngắc, lại bổ sung nói: “Cái ngành này của chúng tôi em hiểu mà, không biết đến khi nào mới có thể tan làm.”
Nhiều năm như vậy, bất cứ khi nào anh cố tình tỏ ra lạnh nhạt thờ ơ, muốn xây dựng hình tượng xa cách vạn dặm, thì càng được theo đuổi nhiệt tình hơn. Vấn đề này từng khiến Minh Dục phải phân vân, suy nghĩ mãi không thôi.
Cho nên lúc này đây, anh vô cùng lo lắng Phương Thư Giai sẽ trả lời rằng, không sao, anh tan làm muộn đến mấy em cũng sẽ chờ anh!
May mà Phương Thư Giai chỉ nói: “Vất vả rồi, xoa bóp vai cho anh nè ~ Em chỉ đi ngang qua đây thôi, vẫn còn có việc cần làm nữa, có cơ hội mình gặp sau vậy, ha ha.”
Minh Dục rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
[ Đăng Các Mộng Ức: Đến lúc đó em sẽ mang Bento tình yêu cho anh nhé! ]
Minh Dục lại thở dài một hơi. Những ngày tháng trốn trốn tránh tránh như vậy tới khi nào mới có thể kết thúc, và sẽ kết thúc thế nào đây?
Phương Thư Giai chỉ nghĩ trêu chọc L một chút, nếu đối phương vẫn chưa sẵn sàng, hắn tuyệt đối sẽ không tùy tiện tiến công.
Xách theo túi đồ ăn đến nhà thầy Trần mới hay ông đã đi khám bệnh, sư nương thì đi khiêu vũ, trong nhà chỉ còn có mỗi dì giúp việc. Phương Thư Giai không có việc gì làm, bắt đầu đùa giỡn mồn lèo Đản Đản —— Không, là chơi với Đản Đản mới đúng.
Đản Đản bị hắn xoa tới xoa lui, hôn lên hôn xuống, bị dày vò đến phát cáu, ngoạc mồm kêu meo meo.
Phương Thư Giai cười cười, hắn không ức hiếp được người khác, chẳng lẽ còn không bắt nạt nổi một con mồn lèo hay sao?
Đang định giở trò tiếp thì điện thoại lại đột nhiên reo lên. Phương Thư Giai nhìn thoáng qua màn hình, có chút bất đắc dĩ mà bắt máy: “Lý tổng, có việc gì không ạ?”
“Dạo này có khỏe không?”
“Khỏe lắm, sao vậy ạ?”
“Không có việc gì, biết con khỏe là được.” Lý Dụ Hòa bất đắc dĩ nói, “Một tháng không gọi điện rồi, ba tùy tiện hỏi thăm chút thôi. Hôm nay con được nghỉ đúng không? Đang làm gì vậy?”
“Đang ở nhà thầy giáo.” Phương Thư Giai vuốt ve Đản Đản, biếng nhác mà đáp lời, “Lý tổng bây giờ bận trăm công nghìn việc mà vẫn còn có thời gian chăm lo cho gia đình ư? Bình thường con nào dám tán gẫu với ngài, nhỡ làm lỡ việc kinh doanh của ngài thì phải làm sao đây.”
Lý Dụ Hòa đã sớm quen với cái giọng điệu đầy châm chọc này của con trai mình, cũng không thèm để ý, chỉ cố gắng tìm một đề tài khác: “Chúng ta thuê một nhóm cố vấn, giám đốc dự án bên họ cũng là bạn cùng trường của con đó.”
Phương Thư Giai câu được câu không trả lời lại: “Ồ, vậy ạ?”
“Ba thấy thằng nhóc kia cũng tuấn tú lịch sự, vừa nhìn mặt là biết rất đáng tin. Nó cũng ở thành phố C, chờ trở về hai đứa làm quen một chút đi.”
“Ôi chao, con làm quen với anh ta để làm gì chứ? Con đã lớn vậy rồi mà ba vẫn lo tới việc kết bạn của con……”
Lòng nhiệt tình của Lý Dụ Hòa chẳng giảm xuống chút nào: “Lam quen một chút cũng có gì xấu đâu! Tên cậu ta còn rất dễ nhớ, gọi là Minh Dục, Minh trong quang minh.”
“Cái gì…… Hả? Là anh ta?!”
Lý Dụ Hòa bị phản ứng kịch liệt của Phương Thư Giai dọa sợ, cẩn thận hỏi: “Sao thế, con biết à? Cậu ta cũng không nói quen con mà, ba cứ tưởng là hai đứa chẳng có giao lưu gì chứ.”
Phương Thư Giai nháy mắt đã hiểu rõ vấn đế, Minh Dục xem như là có tật giật mình, không muốn để lộ mối quan hệ giữa hai người bọn họ. Vì thế hắn bèn giấu giấu giếm giếm nói: “Quen sơ sơ ạ, không tính là quá thân.”
Lý Dụ Hòa còn muốn nói thêm, ai ngờ Phương Thư Giai đã vội vàng ngắt lời: “Ối, thầy của con sắp về rồi! Lý tổng, hôm nào nói chuyện tiếp nhé, ba nhớ phải quan tâm đến người bạn cùng trường kia của con nhiều chút nha, lúc trả thù lao ba đừng keo kiệt quá, thôi được rồi, con cúp đây, bái bai!”
Hắn còn chưa nói dứt lời, chuông cửa đã vang lên. Phương Thư Giai vừa mở cửa cho Trần Văn Bân, vừa vâng vâng dạ dạ mà cúp máy.
Trần Văn Bân hỏi hắn: “Nói chuyện với ai thế?”
Phương Thư Giai cười đáp: “Ba em.”
“À……” Trần Văn Bân nói, “Không sao đâu, hai người cứ trò chuyện tiếp đi, không cần để ý đến thầy.”
“Hàiii….” Phương Thư Giai quay đầu đi, duỗi tay xoa xoa chiếc đầu tròn vo Đản Đản, “Không sao ạ, em chẳng có gì để nói với ổng đâu.”
Trần Văn Bân lắc đầu cười, không nói thêm gì nữa. Phương Thư Giai ôm Đản Đản chà đạp thêm một hồi, Đản Đản không thể nhịn nổi nữa, nhưng lại lười chạy trốn, tức giận kêu méo méo. Cái tên ngu ngốc hai chân này nữa, sao cứ thỉnh thoảng lại phát điên thế chứ, đúng là đầu óc có vấn đề mà!
Phương Thư Giai ôm mông Đản Đản thở dài. Mèo con ơi mèo con, mày thì hiểu cái gì chứ?
Bây giờ Lý Dụ Hòa cố gắng làm người cha tốt, thường thường quan tâm hắn, lúc hắn come out cũng gật đầu chấp nhận luôn, ngay cả thầy giáo hắn, những ngày lễ tết đều quà cáp đủ đầy.
Nhưng lúc hắn cần ba mình nhất, thì ông ấy ở đâu? Thời điểm mẹ hắn qua đời, ông ấy ở nơi nào?
Người không chê ông ấy nghèo hèn, sẵn lòng kết hôn với ông ấy là mẹ hắn. Người tin tưởng ông ấy vô điều kiện, cho ông ấy khoản tiền để gây dựng sự nghiệp là mẹ hắn.
Thế nhưng người phải chịu cảnh phòng không gối chiếc lại là mẹ hắn. Người chăm lo quán xuyến mọi việc lớn nhỏ trong nhà là mẹ hắn. Người vất vả lâu ngày nên sinh bệnh là mẹ hắn. Người trước lúc nhắm mắt xuôi tay mà cả chồng lẫn con trai đều không ở bên cạnh vẫn là mẹ hắn.
Lý Dụ Hòa thì sao? Lúc đó ông ấy đã nói gây dựng sự nghiệp vất vả gian nan, không có thời gian chăm lo gia đình, chờ đến khi công thành danh toại thì mới nhớ tới chuyện bù đắp ——
Nhưng mà trên đời này, làm gì có chuyện tốt như vậy?
Bình luận truyện