Kịch Bản Cuộc Đời
Chương 16
Từ tối hôm đó tâm tình cô cũng thay đổi, cô ngại ngùng khi nhìn a ta. Thậm chí đôi khi lại cứ đứng một góc len lén đưa mắt nhìn trộm. Tâm tình cô sao lại thay đổi nhiều đến vậy.
Những lúc cô lén nhìn a ta, những lúc cô ngại ngùng nhìn a ta đều được thu hết vào trong mắt một người.
- Chi, đứng đây làm gì thế cháu
Tiếng nói từ đằng sau phát ra khiến cô giật mình.
- à, k ạ
- vào nhà ăn cơm đi
- vâng ạ
Chú Trung mới chỉ hỏi cô mà cô giật mình thon thót. Giống như kiểu 2 người yêu nhau bị ba mẹ cấm rồi bắt gặp vậy.
Ăn xong cô và a ta lại ra ngoài vườn ngồi nói chuyện với nhau.
- a k đi làm à
- tôi k thích. Tôi k thích kế nghiệp ba mình. Tôi muốn làm việc khác. Còn cô
- tôi à, tôi sẽ cố gắng học ra trường rồi tốt nghiệp loại giỏi. Xin được vào tập đoàn tốt để làm và cố gắng mở một công ty riêng.
- tham vọng của cô cũng lớn nhỉ
- đương nhiên rồi.
Cô nói, a ta nhéo mũi cô, cái nhéo mũi của a ta khiến cô đơ vài giây. Giống, giống với cái nhéo mũi của Tú với cô.
- này, cô sao vậy, sao đơ mặt vậy
- k, k có gì
Cô nói rồi đứng dậy đi thẳng về phòng để lại a ta đứng trơ tại đó. Về đến phòng, cô đóng sầm cửa lại, tim cô đập mạnh, cô đưa tay đặt lên ngực. Chẳng lẽ cô đã dao động, cô đã tự nhủ k được dao động sao? Vậy mà giờ cô lại như vậy. Từng giọt nước mắt lại bắt đầu rơi, cô đã k còn giữ được lời hứa với Tú rồi. Cô có lỗi với anh.
Cả đêm cô k ngủ được, cô k biết khi đối mặt với a ta cô sẽ đối mặt như thế nào. Cô bắt đầu tránh mặt a ta, khi a ta dưới nhà, cô sẽ ở trên phòng. Khi a ta ở trên phòng cô sẽ đi xuống dưới nhà.
- đứng lại, cô đi đâu vậy
Cô dât xe ra ngoài đi thì gặp a ta, mấy hôm nay cô luôn dậy đi từ sớm để tránh gặp a ta. Cô k nghĩ rằng a ta cũng dậy từ sớm để canh cô.
- tôi đi học có sao k?
- sao cô tránh mặt tôi?
- tôi k có...
Cô còn chưa kịp nói hết, a ta đã đặt một nụ hôn lên môi cô. Cô tròn mắt nhìn a ta, k biết bao lâu sau nụ hôn ấy mới dứng lại. Cô đẩy a ta ra kèm theo một cái tát.
- đồ tồi, đồ khốn nạn, tôi ghét anh.
- .....
Cô lên xe phóng đi, vừa đến trường cô vừa khóc. Cảm xúc trong cô lúc này cô chẳng biết nó là cảm xúc gì nữa. Hồi hộp, giận dữ, ngọt ngào...3 dòng cảm xúc đan xen khiến cô thấy ngột ngạt. Cô chỉ muốn lao đi nhanh khỏi chỗ đó, cô....sẽ đối mặt với a ta như thế nào đây.???
- sao vậy Chi?
- mình k sao,
- nhìn mặt cậu sao buồn vậy?
- k có gì đâu, tại hôm qua thức khuya học thôi.
- ừ, mà sao cậu bị đuổi tớ vẫn thắc mắc đó
- mình cũng k rõ nguyên nhân nữa.
- cậu làm ở khách sạn nào
- khách sạn K
- khách sạn K? Mình nghe tên này quen lắm, nhưng giờ lại chẳng nhớ được.
- thôi đừng bận tâm làm gì
Cô nói rồi quay ra giở sách học. Dù có tập trung đến mấy nhưng nửa chữ cô cũng chẳng thể nhét được vào đầu. Tâm trí cô lúc này, rối bời!
Tại một nhà hàng xa hoa, nơi mà những đại gia hay lui tới. Trong căn phòng VIP đặc biệt:
- ông Kiệt, sang k báo tôi, tôi cho người đón ông.
- có gì đâu mà đón với đưa. Chào bác Trung đi Con
Ông Kiệt quay sang bên cạnh nói với con mình.
- cháu chào bác Trung
- ồ, Hiền Anh đấy hả cháu. Để bác xem nào, càng ngày càng xinh rồi.
- bác quá khen rồi ạ
- nào ngồi đi
- lần này ông về đây lâu k?
- tôi có chút việc mới về thôi. Hiền Anh nó nhất định muốn theo sang đây cho biết Việt Nam giờ thay đổi ra sao
- phải, phải cho đi chứ, cũng lâu rồi chứ nhỉ. Còn nhớ a Kiên k Hiền Anh
Nhắc đến Kiên, Hiền Anh đỏ mặt cúi xuống, ông Kiệt liền tiếp lời.
- nhớ chứ, nó suốt ngày a Kiên a Kiên thôi. Ha ha
- vậy thì tốt quá. Bác chỉ sợ Hiền Anh k ưng thằng Kiên nhà bác thôi.
- thế kế hoạch ông tính sao rồi.
- ông yên tâm. Mấy hôm nữa thằng Kiên sẽ sang nước ngoài du học. Tôi sẽ sắp xếp nó học chung trường với Hiền Anh. Để hai đứa làm quen lại nhau. Chứ nhiều năm rồi sợ quên nhau thôi
- tốt, tốt. Nào chúng ta mau ăn đi.
- vâng ah
Tối đến, cô đang ngồi học, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên. Cô ra mở cửa là a ta, a ta kéo tay cô ra ngoài vườn. Ngồi tại chỗ mà cô và a ta thường ngồi.
- chuyện sáng nay, tôi...
- a k cần phải nói gì cả. Tôi quên rồi.
Cô nói khiến a im bặt, 1 lúc lâu sau a mới chậm rãi lên tiếng
- tôi yêu em. Làm người yêu tôi nhé.
Câu nói của a ta khiến cô lặng người. Bản thân cô cũng nhận ra a ta có tình cảm với mình. Nhưng cũng chẳng nghĩ a ta laj thổ lộ nhanh như thế. Đôi mắt cô bối rối, cô muốn xoay người chạy đi nhanh, nhưng đôi chân cứ đứng im một chỗ, như tê liệt.
- tối mai, hãy cho tôi câu trả lời.
A ta nói rồi quay người rời đi. Còn cô vẫn đứng nguyên tại đó. Từ sau gốc cây một người đã đứng từ đó rất lâu, đã nghe và nhìn thấy mọi chuyện. Ông ta bước lại phía cô, đặt nhẹ bàn tay vào vai cô khiến cô giật nảy mình.
- chú...
- sao đứng ngoài này.
- à, cháu...
- vừa nói chuyện với thằng Kiên hả. Ta nghe hết rồi.
- vâng....
Chú Trung nói khiến cô ngại ngùng cúi đầu.
- ngồi đi, ta cũng có chuyện muốn nói với cháu
- vâng ạ
- ta biết cháu cũng có tình cảm với thằng Kiên.
- cháu k...
- cháu k phải phủ nhận. Ta biết cháu có. Nhưng ta muốn cháu hãy chôn vùi tình cảm này. Thằng Kiên nó còn trẻ, ta k muốn nó lao vào tình cảm rồi bỏ lỡ tương lai. Nó cũng có hôn ước với 1 gia đình rất giàu có. Mấy ngày nữa nó sẽ đi du học. Cháu hãy từ chối nó đi, ta sẽ cho cháu 1 khoản tiền cháu và mẹ cháu có thể sống sung sướng. Và ta sẽ giúp cháu tìm ba cháu.
Những lời chú Trung nói như mũi dao nhọn khoét sâu vào trong trái tim cô. Trái tim ấy vốn đã vỡ một lần, đã chắp vá lại thêm một nhát dao này. Lồng ngực cô đau nhói lên từng hồi.
- vâng cháu hiểu ý chú
- hiểu được là tốt rồi. Lên nhà nghỉ ngơi sớm đi cháu
- vâng ạ
Hoá ra, xã hội này, tình yêu chẳng bao giờ có màu hồng, tình yêu đều liên quan đến tiền bạc. Hoá ra cũng là vì cô nghèo cô k có tiền nên người ta mới khinh thường cô như vậy. 1 câu nói như một lời tâm sự, như một lời khuyên nhủ nhưng cũng như một lời cảnh cáo đến cô. Rằng cô k xứng với anh ta.....
......
Những lúc cô lén nhìn a ta, những lúc cô ngại ngùng nhìn a ta đều được thu hết vào trong mắt một người.
- Chi, đứng đây làm gì thế cháu
Tiếng nói từ đằng sau phát ra khiến cô giật mình.
- à, k ạ
- vào nhà ăn cơm đi
- vâng ạ
Chú Trung mới chỉ hỏi cô mà cô giật mình thon thót. Giống như kiểu 2 người yêu nhau bị ba mẹ cấm rồi bắt gặp vậy.
Ăn xong cô và a ta lại ra ngoài vườn ngồi nói chuyện với nhau.
- a k đi làm à
- tôi k thích. Tôi k thích kế nghiệp ba mình. Tôi muốn làm việc khác. Còn cô
- tôi à, tôi sẽ cố gắng học ra trường rồi tốt nghiệp loại giỏi. Xin được vào tập đoàn tốt để làm và cố gắng mở một công ty riêng.
- tham vọng của cô cũng lớn nhỉ
- đương nhiên rồi.
Cô nói, a ta nhéo mũi cô, cái nhéo mũi của a ta khiến cô đơ vài giây. Giống, giống với cái nhéo mũi của Tú với cô.
- này, cô sao vậy, sao đơ mặt vậy
- k, k có gì
Cô nói rồi đứng dậy đi thẳng về phòng để lại a ta đứng trơ tại đó. Về đến phòng, cô đóng sầm cửa lại, tim cô đập mạnh, cô đưa tay đặt lên ngực. Chẳng lẽ cô đã dao động, cô đã tự nhủ k được dao động sao? Vậy mà giờ cô lại như vậy. Từng giọt nước mắt lại bắt đầu rơi, cô đã k còn giữ được lời hứa với Tú rồi. Cô có lỗi với anh.
Cả đêm cô k ngủ được, cô k biết khi đối mặt với a ta cô sẽ đối mặt như thế nào. Cô bắt đầu tránh mặt a ta, khi a ta dưới nhà, cô sẽ ở trên phòng. Khi a ta ở trên phòng cô sẽ đi xuống dưới nhà.
- đứng lại, cô đi đâu vậy
Cô dât xe ra ngoài đi thì gặp a ta, mấy hôm nay cô luôn dậy đi từ sớm để tránh gặp a ta. Cô k nghĩ rằng a ta cũng dậy từ sớm để canh cô.
- tôi đi học có sao k?
- sao cô tránh mặt tôi?
- tôi k có...
Cô còn chưa kịp nói hết, a ta đã đặt một nụ hôn lên môi cô. Cô tròn mắt nhìn a ta, k biết bao lâu sau nụ hôn ấy mới dứng lại. Cô đẩy a ta ra kèm theo một cái tát.
- đồ tồi, đồ khốn nạn, tôi ghét anh.
- .....
Cô lên xe phóng đi, vừa đến trường cô vừa khóc. Cảm xúc trong cô lúc này cô chẳng biết nó là cảm xúc gì nữa. Hồi hộp, giận dữ, ngọt ngào...3 dòng cảm xúc đan xen khiến cô thấy ngột ngạt. Cô chỉ muốn lao đi nhanh khỏi chỗ đó, cô....sẽ đối mặt với a ta như thế nào đây.???
- sao vậy Chi?
- mình k sao,
- nhìn mặt cậu sao buồn vậy?
- k có gì đâu, tại hôm qua thức khuya học thôi.
- ừ, mà sao cậu bị đuổi tớ vẫn thắc mắc đó
- mình cũng k rõ nguyên nhân nữa.
- cậu làm ở khách sạn nào
- khách sạn K
- khách sạn K? Mình nghe tên này quen lắm, nhưng giờ lại chẳng nhớ được.
- thôi đừng bận tâm làm gì
Cô nói rồi quay ra giở sách học. Dù có tập trung đến mấy nhưng nửa chữ cô cũng chẳng thể nhét được vào đầu. Tâm trí cô lúc này, rối bời!
Tại một nhà hàng xa hoa, nơi mà những đại gia hay lui tới. Trong căn phòng VIP đặc biệt:
- ông Kiệt, sang k báo tôi, tôi cho người đón ông.
- có gì đâu mà đón với đưa. Chào bác Trung đi Con
Ông Kiệt quay sang bên cạnh nói với con mình.
- cháu chào bác Trung
- ồ, Hiền Anh đấy hả cháu. Để bác xem nào, càng ngày càng xinh rồi.
- bác quá khen rồi ạ
- nào ngồi đi
- lần này ông về đây lâu k?
- tôi có chút việc mới về thôi. Hiền Anh nó nhất định muốn theo sang đây cho biết Việt Nam giờ thay đổi ra sao
- phải, phải cho đi chứ, cũng lâu rồi chứ nhỉ. Còn nhớ a Kiên k Hiền Anh
Nhắc đến Kiên, Hiền Anh đỏ mặt cúi xuống, ông Kiệt liền tiếp lời.
- nhớ chứ, nó suốt ngày a Kiên a Kiên thôi. Ha ha
- vậy thì tốt quá. Bác chỉ sợ Hiền Anh k ưng thằng Kiên nhà bác thôi.
- thế kế hoạch ông tính sao rồi.
- ông yên tâm. Mấy hôm nữa thằng Kiên sẽ sang nước ngoài du học. Tôi sẽ sắp xếp nó học chung trường với Hiền Anh. Để hai đứa làm quen lại nhau. Chứ nhiều năm rồi sợ quên nhau thôi
- tốt, tốt. Nào chúng ta mau ăn đi.
- vâng ah
Tối đến, cô đang ngồi học, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên. Cô ra mở cửa là a ta, a ta kéo tay cô ra ngoài vườn. Ngồi tại chỗ mà cô và a ta thường ngồi.
- chuyện sáng nay, tôi...
- a k cần phải nói gì cả. Tôi quên rồi.
Cô nói khiến a im bặt, 1 lúc lâu sau a mới chậm rãi lên tiếng
- tôi yêu em. Làm người yêu tôi nhé.
Câu nói của a ta khiến cô lặng người. Bản thân cô cũng nhận ra a ta có tình cảm với mình. Nhưng cũng chẳng nghĩ a ta laj thổ lộ nhanh như thế. Đôi mắt cô bối rối, cô muốn xoay người chạy đi nhanh, nhưng đôi chân cứ đứng im một chỗ, như tê liệt.
- tối mai, hãy cho tôi câu trả lời.
A ta nói rồi quay người rời đi. Còn cô vẫn đứng nguyên tại đó. Từ sau gốc cây một người đã đứng từ đó rất lâu, đã nghe và nhìn thấy mọi chuyện. Ông ta bước lại phía cô, đặt nhẹ bàn tay vào vai cô khiến cô giật nảy mình.
- chú...
- sao đứng ngoài này.
- à, cháu...
- vừa nói chuyện với thằng Kiên hả. Ta nghe hết rồi.
- vâng....
Chú Trung nói khiến cô ngại ngùng cúi đầu.
- ngồi đi, ta cũng có chuyện muốn nói với cháu
- vâng ạ
- ta biết cháu cũng có tình cảm với thằng Kiên.
- cháu k...
- cháu k phải phủ nhận. Ta biết cháu có. Nhưng ta muốn cháu hãy chôn vùi tình cảm này. Thằng Kiên nó còn trẻ, ta k muốn nó lao vào tình cảm rồi bỏ lỡ tương lai. Nó cũng có hôn ước với 1 gia đình rất giàu có. Mấy ngày nữa nó sẽ đi du học. Cháu hãy từ chối nó đi, ta sẽ cho cháu 1 khoản tiền cháu và mẹ cháu có thể sống sung sướng. Và ta sẽ giúp cháu tìm ba cháu.
Những lời chú Trung nói như mũi dao nhọn khoét sâu vào trong trái tim cô. Trái tim ấy vốn đã vỡ một lần, đã chắp vá lại thêm một nhát dao này. Lồng ngực cô đau nhói lên từng hồi.
- vâng cháu hiểu ý chú
- hiểu được là tốt rồi. Lên nhà nghỉ ngơi sớm đi cháu
- vâng ạ
Hoá ra, xã hội này, tình yêu chẳng bao giờ có màu hồng, tình yêu đều liên quan đến tiền bạc. Hoá ra cũng là vì cô nghèo cô k có tiền nên người ta mới khinh thường cô như vậy. 1 câu nói như một lời tâm sự, như một lời khuyên nhủ nhưng cũng như một lời cảnh cáo đến cô. Rằng cô k xứng với anh ta.....
......
Bình luận truyện