[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta
Chương 16
“Không sai, hung thủ giết ông Ái Bộ là vì bí mật đã chôn giấu hàng chục năm này…”
“Bí mật đã chôn giấu hàng chục năm????”
“Dòng chữ trên quyển sách đã nói rõ còn gì…” Kaito chỉ tay vào vùng đất dưới cây tường vi đen, “Một vị mỹ nhân đang ngủ say dưới này…”
“Cái gì?”
“Takagi!”
“Có”
“Lập tức gọi người đào chỗ đất này lên!”
“Dạ!”
“Hung thủ đã gọi ông Ái Bộ ra xem, đại khái là nói sẽ nói cho ông ta biết bà Thụ Ly được chôn ở đâu”
“Ái Bộ yêu Thụ Ly nên sẽ không ngần ngại mà ra cửa sổ nhìn thử có chuyện gì, hung thủ chính là chờ thời khắc này, trên cửa sổ có vết máu là vì hung thủ đã nhắm ngay lúc nạn nhân gần cửa sổ mà bắn tên”
“Thế nhưng sao mọi người lại không nghe thấy tiếng động gì? Cho dù là người kiên cường thế nào, lúc bị giết hại cũng phải hét lên chứ”
“Đó là bởi vì vũ hội, vũ hội chuẩn bị bắt đầu, âm nhạc và người tới càng đông, không thể nghe được tiếng kêu cứu của một người sắp chết được”
“Chính xác ”
“Như vậy hung thủ là ai??”
“Ông nói thử xem, kẻ có thể bày biện vũ hội, sắp đặt thời điểm, đem cung nỏ giấu trong người, ông Ma Điền, ông chính là hung thủ!”
“Cậu nói bậy cái gì vậy? Bố tôi sao có thể là hung thủ?!” Ưu Tử lớn tiếng phản đối. Cha của cô…cha của cô tuyệt đối không phải là hung thủ
“Tôi cũng không thể tin được….”Ánh mắt Conan rất mông lung, nhưng cậu là thám tử, loại trừ những chi tiết vô lý, thì điều còn lại có khó tin cỡ nào, sự thật cũng vẫn là sự thật
“Ông Ma Điền, tôi nghe nói ông là một cao thủ bắn nỏ”
“Đúng vậy, tôi đã từng quán quân nhiều giải ở các đại hội cung thủ, nhưng cậu Kuroba, cậu không thể chỉ vì vậy mà kết luận tôi là hung thủ. Có thể đạo tặc lẻn vào rất lợi hại, dù sao đồ vật có giá trị trên người nạn nhân cũng đã mất hết, về phần đồng hồ đeo tay, cậu không phải cũng nói, có thể là hắn không có mắt nhìn đồ quý?”
“Tôi đương nhiên biết, mấy thứ kia, ông sớm đã vất đi hết rồi, nên tôi mới có thể làm cây tường vi này đổi màu…”
“Là ý gì?”
“Báo cáo” Một cảnh sát cầm trong tay gì đó chạy vội tới, “Chúng tôi theo phân phó của ngài lục soát phòng mọi người thì phát hiện cái này” Cảnh sát đưa cao cây nỏ màu lam trong tay
“Phân phó của tôi??” Thanh tra Megure nghi hoặc tự chất vấn, nãy giờ tôi có phân phó vậy sao?
Nguy rồi, thấy thanh tra Megure lộ ra biểu tình nghi hoặc, Conan nhanh miệng cắt ngang, “A, cái này khẳng định là hung khí rồi……..”
“Vâng, chúng tôi đã đối chiếu với mũi tên trên thi thể nạn nhân, hoàn toàn tương xứng……..”
“Hơn nữa chúng tôi cũng đã giám định qua…Trên cung tên này” Cảnh sát nhìn về phía Ma Điền Chân Thi, “Ông Ma Điền, là vân tay của ông”
“Ha hả, việc đã đến nước này, tôi cũng không có cách nào phủ nhận nữa…Cậu làm sao biết cái cung giấu trong phòng tôi?”
“Lúc tôi từ trên gian phòng nhìn uống, thấy hoa viên này có gì đó thật không đúng, sau này mới phát hiện là ông giấu cây nỏ tiệp màu với khóm hoa màu xanh. Sau khi tìm được hung khí, tôi lại lo lắng không biết làm sao tìm được chứng cứ, nên mới nghĩ ra một ý này. Đem chỗ hoa này làm đổi màu, ông thấy vườn hoa biến thành màu đen sẽ lo sợ cây nỏ lộ ra, nên mới đem về giấu, mà chỗ an toàn nhất đương nhiên là trong phòng mình rồi.”
“Thì ra là thế.” Ma Điền Chân Thi gật đầu.
“Bố, tại sao…bố lại giết ông ta?”
“Bởi vì bố hận hắn….”
“Mười bảy năm đó, ông đã giết Thụ Ly ở đây” Conan từ phía sau Kaito đi ra, chậm rãi nói
“Ngươi nói bậy bạ gì đó?”
“Tôi có nói bậy hay không, hỏi ba của chị sẽ rõ…. Đây cũng là lý do ông ta giết ông Ái Bộ đấy…”
“Tôi hận bọn họ, tôi yêu Thụ Ly, nhưng Thụ Ly lại yêu hắn. Tôi tận mắt thấy bọn họ ôm hôn nhau trong hoa viên này, tôi là tận mắt thấy… Ái bộ còn nói với tôi, người Thụ Ly yêu là hắn, chứ không phải tôi…Thụ Ly cưới tôi vì tôi có tiền…tiền đó, có thể giúp đỡ cho Ái Bộ. Mà hắn, chẳng đáng dùng tiền của tôi!!! Ha ha, thật nực cười, người ta yêu cư nhiên đem ta biến thành bàn đạp cho tình địch!”
“Sau buổi tối hôm đó, bọn tôi xảy ra cãi nhau, tôi giết cô ta ngay ở đây, tại vườn tường vi này. Huyết đỏ bắn lên lam sắc tường vi, thật là một cảnh tượng quá sức xinh đẹp mà… ”
“Sau đó Ái Bộ đã phát giác, sao hắn không báo cảnh sát?”
“Hắn dám sao? Hắn vừa được cha mẹ ruột nhận trở lại, hắn dám tự nhận mình gian díu với đàn bà có chồng không??”
“Bố??” Nước mắt Ưu Tử tuôn tuôn trên mặt, “Bố sai rồi, con đã xemnhat65 ký của mẹ, mẹ là yêu bố thật mà…từ đầu tới cuối là thật lòng yêu bố…”
“Con nói láo, mẹ con gả cho ta vì muốn tiền của ta thôi, mụ là vì người khác nên mới cưới ta!”
“Ông chủ, ông nhìn lầm rồi, ngày đó là ông Ái Bộ cưỡng hôn bà chủ, chúng tôi đều thấy được, sau đó, bà chủ còn tát ông ta một cái mà” Hầu gái xen vào nói, cô không ngờ, lúc đó không lên tiếng lại hại chết chủ nhân tốt bụng của mình…
“Nói láo! Các người đều nói láo!!!”
“Khốn nạn, ngươi chết ngay đi!!!” Bác Phúc đột nhiên vọt ra, đoạt lấy cung nỏ trong tay cảnh sát, nhất tiễn bắn về phía Ma Điền…
“Bố!!!!” Ưu Tử nhanh một bước chắn trước mặt cha mình, thế nhưng mũi tên đã lên dây kia không có bắn ra
“Chuyện gì xảy ra??”
“Bác Phúc, sao bác muốn giết bố cháu??”
“Nó giết con gái ta, ta phải giết nó trả thù!!!”
“Ông quả nhiên là cha của Thụ Ly.” Conan lúc nhìn qua tấm hình đã cảm giác đó không phải là Ưu Tử, mà là Thụ Ly quá cố. Vì tấm ảnh phong cách trên xưa cũ, đoán chừng đã cách đây vài chục năm, mà bác Phúc lúc đó vẫn còn rất trẻ…
“Không sai, vì ông đắc tội với xã hội đen, nên mới gửi thụ Ly ở trong cô nhi viện. Sau khi chuyện dữ qua rồi, ông mới tìm lại con gái của mình. Tới lúc nhận lại được con thì nó đã bị giết chết. Ông còn muốn đi theo nó cho rồi… Thế nhưng ông thấy được Ưu Tử, cháu thật giống con gái ông như đúc. Vì vậy ông mới xin làm quản gia của cái nhà này, mong muốn có thể chăm sóc thật tốt cháu gái ngoan này…Nhưng thật không ngờ…là nó…nó đã giết con gái ông…” Nước mắt của bác Phúc làm Ayumi cũng khóc theo
“Tội nghiệp bác Phúc quá…”
“Ông luôn miệng nói ông đã tìm được con gái ông, nhưng bây giờ ông muốn giết người con gái ông yêu nhất, đây mà gọi là tình thương sao?”
“Để cho tình yêu tình thương nhiễm loại máu tanh này, các người căn bản không xứng nói hai từ yêu thương” Conan trầm giọng nói
“Thụ ly!!!!!!!!” Chân Thi không kiên trì thêm được nữa, quỳ rạp dưới đất khóc lớn. Một trận thống khổ rống to cũng không đánh thức được người vợ đã vĩnh viễn ngủ say…
Trong gió chỉ còn lá cây tường vi lào xào lay động, tựa hồ đang cười nhạo chủ nhân mình vô tri….
Lam sắc tường vi biểu tượng cho tình yêu bất khả thi, hắc sắc là tình yêu tuyệt vọng….Còn có đám tường vi huyết sắc kia, chính là biểu tượng cho một chuyện tình đã tan nát từ rất lâu rồi….
Vụ án đã phá xong xuôi, lúc cái còng lạnh ngắt chụp vào trong tay Chân Thi, người ta tựa hồ thấy được nước mắt hắn cứ lẳng lặng trào ra mãi. Người này… tâm đã chết từ lâu, những gì còn lại chỉ là một thân xác vô tri vì hắn mà phải chuộc tội ở trong tù.
“Tại sao…sao lại như thế được…??” Ưu Tử nhịn không được lao vào trong lòng Kaito mà khóc, trận bi kịch này người vô tội nhất chính là cô ấy, bất luận cô có kiên cường thế nào, chỉ sợ về sau, những gì còn sót lại trong tim cô chỉ là…
“Khụ khụ….” Conan ho nhẹ hai tiếng. Cái cô này thực là…
“Ưu Tử, tớ cũng thật không biết nói sao để an ủi cậu….” Vỗ nhẹ vai Ưu Tử, Kaito thật muốn đẩy nàng ra khỏi, nhưng vào lúc này, dù sao cô ấy cũng chỉ là một cô gái non nớt, làm như vậy không phải quá….Thế nhưng tiểu trinh thám…
“Huhuhu…..”
“Ayumi cậu đừng khóc nữa, cậu còn khóc tiếp tớ cũng muốn khóc…”
“Nhưng bọn họ đáng thương quá…” Tuy rằng cô nhóc không thực sự hiểu được sâu xa, nhưng những gì bày ra trước mắt, cũng đã quá đau lòng
“Ayumi, đừng khóc nữa” Conan lấy khăn mặt ra lau nước mắt cho Ayumi, “Ayumi cười lên rất đẹp, đúng không các cậu?”
“Đúng” Genta và Mitsu gật đầu lia lịa
“Conan….” Ayumi ôm một tay Conan, “Chung ta sau này tuyệt đối sẽ không như họ, đúng không?”
“Chúng ta??” Conan choáng váng, cậu có nghe lộn không vậy…Cậu không có muốn vậy đâu mà…
Liếc qua một chút 2 đứa bên kia, lại thấy ngay chúng nó dùng nhãn thần công kích nhắm thẳng vào mình, Conan chỉ còn biết than trời, trẻ con bây giờ sao nó lớn nhanh dữ vậy?…
“Được rồi, Conan, bọn tớ đói quá, cậu xem, trời gần sáng rồi, chưa có cái gì bỏ bụng hết….” Genta vuốt vuốt bụng, “Bao tử kêu réo nãy giờ rồi…”
“Bụng cậu vẫn ốm thêm xíu nào mà lo…” Mitsu nhìn Genta mập ú đang than đói bên cạnh, bất luận là lúc nào, cậu nhóc cũng không có vẻ gì là giống thiếu ăn hay bị bỏ đói….
“Nhưng tớ đói thật mà, đi ăn cơm lươn đi…”
“Có tiền không mà ăn?”
“………………”
“………………”
Ba đường nhìn giao nhau trên người Kaito
“Anh dẫn mấy em đi ăn nha….” Rốt cục cũng kiếm được cớ đẩy cô gái kia ra rồi, Kaito nhanh chóng chạy qua ôm Conan lên, “Mấy em muốn ăn gì, anh dẫn đi ăn” Nói xong, liếc qua Ayumi một cái.
Ayumi đột nhiên rùng mình, ánh mắt đó…thật là…
“Ưu Tử, bọn tớ phải đi trước rồi”
“Kaito, cảm ơn cậu đã an ủi tớ”
“Chúng ta đi thôi….” Không muốn nhiều lời, Kaito dẫn cả đoàn đi khỏi Tường Vi quán, cánh cửa lớn chậm rãi đóng lại. Từ nay về sau, trong kiến trúc đồ sộ đó chỉ còn có một mình Ưu Tử, mong rằng cô có thể đứng lên!
“Anh có vẻ rất lo lắng cho cô ấy??”
“Tốt xấu gì cô ấy cũng là bạn học của tôi. Thế nào, tiểu trinh thám, ghen tị??????”
“Ghen là gì, đây không có khái niệm nha…” Thì là cậu ghen, nhưng người ta không thừa nhận đó rồi sao? Conan kí cho Kaito hai phát vào vai….
‘ “Au….” Kaito bị đánh nên rên lên một tiếng, nhưng mặt thì không giấu được tiếu ý, tiểu trinh thám quả nhiên ghen tị, anh…thật là vui quá đi!!!! Kaito lấy đi mắt kính của Conan, đưa tay nhéo má cậu.
“Quả nhiên rất kỳ quái…..” Ba đứa kia tụ lại một chỗ thì tha thì thầm…
“Không sai, thực sự, anh Kuroba có khi nào thực sự thích Conan không?” Ayumi cắn môi, không thể, “Anh Kuroba không thể thích Conan đâu!!!!!!!!”
“Cậu nghĩ nhiều quá rồi, Conan đâu có phải con gái, và lớn lên cũng chả đẹp trai đâu” Mitsu lập tức dìm hàng Conan, vừa lúc nghiêng đầu một cái thì thấy được Conan ở phía xa, bóng người lọt thỏm giữa ánh dương ban sớm. Tinh quang lúc hừng đông phủ lên trên mặt cậu một mảng phiếm hồng, ánh mắt rõ ràng, trong suốt như nước biển, không còn bị mắt kính che lấp. Tự nhiên…thấy thật là khả ái…
“Mitsu, Mitsu cậu sao vậy??” Genta thúc thúc Mitsu, thằng này sao tự nhiên đờ ra vậy
“Không có việc gì” chợt phục hồi tinh thần lại, Mitsu rất muốn tự tát mặt mình, cậu tự cảm thấy mình thật là một người xấu, thích Ayumi rồi còn thích Haibara, bây giờ đối với Conan cũng có ý tứ… Huhu, mẹ ơi, con có lỗi!!!!!
“Được rồi, tiểu quỷ, các em trở về nhà đi”
“Nhưng mà…anh Kuroba, không phải nói dẫn tụi em đi ăn sao?”
“Nhưng trời sáng bét rồi, các em nhanh trở về đi” Gọi taxi tới, anh nhanh chóng đẩy đám nhóc vào, còn mình thì ôm Conan ngồi giữa
“Gian trá ”
“Giảo hoạt ”
“Đê tiện ”
“Ê ê, anh là muốn tốt cho mấy em mà” Hơn nữa mấy người cũng không nên tiếp tục làm phiền ta với tiểu trinh thám chứ….
“Vô sỉ!”
“Hạ lưu!”
“Lừa gạt!”
“……….”
Quái đạo và thám tử khi ở cùng nhau hai ngày một đêm kết cục là như vậy.
“Bí mật đã chôn giấu hàng chục năm????”
“Dòng chữ trên quyển sách đã nói rõ còn gì…” Kaito chỉ tay vào vùng đất dưới cây tường vi đen, “Một vị mỹ nhân đang ngủ say dưới này…”
“Cái gì?”
“Takagi!”
“Có”
“Lập tức gọi người đào chỗ đất này lên!”
“Dạ!”
“Hung thủ đã gọi ông Ái Bộ ra xem, đại khái là nói sẽ nói cho ông ta biết bà Thụ Ly được chôn ở đâu”
“Ái Bộ yêu Thụ Ly nên sẽ không ngần ngại mà ra cửa sổ nhìn thử có chuyện gì, hung thủ chính là chờ thời khắc này, trên cửa sổ có vết máu là vì hung thủ đã nhắm ngay lúc nạn nhân gần cửa sổ mà bắn tên”
“Thế nhưng sao mọi người lại không nghe thấy tiếng động gì? Cho dù là người kiên cường thế nào, lúc bị giết hại cũng phải hét lên chứ”
“Đó là bởi vì vũ hội, vũ hội chuẩn bị bắt đầu, âm nhạc và người tới càng đông, không thể nghe được tiếng kêu cứu của một người sắp chết được”
“Chính xác ”
“Như vậy hung thủ là ai??”
“Ông nói thử xem, kẻ có thể bày biện vũ hội, sắp đặt thời điểm, đem cung nỏ giấu trong người, ông Ma Điền, ông chính là hung thủ!”
“Cậu nói bậy cái gì vậy? Bố tôi sao có thể là hung thủ?!” Ưu Tử lớn tiếng phản đối. Cha của cô…cha của cô tuyệt đối không phải là hung thủ
“Tôi cũng không thể tin được….”Ánh mắt Conan rất mông lung, nhưng cậu là thám tử, loại trừ những chi tiết vô lý, thì điều còn lại có khó tin cỡ nào, sự thật cũng vẫn là sự thật
“Ông Ma Điền, tôi nghe nói ông là một cao thủ bắn nỏ”
“Đúng vậy, tôi đã từng quán quân nhiều giải ở các đại hội cung thủ, nhưng cậu Kuroba, cậu không thể chỉ vì vậy mà kết luận tôi là hung thủ. Có thể đạo tặc lẻn vào rất lợi hại, dù sao đồ vật có giá trị trên người nạn nhân cũng đã mất hết, về phần đồng hồ đeo tay, cậu không phải cũng nói, có thể là hắn không có mắt nhìn đồ quý?”
“Tôi đương nhiên biết, mấy thứ kia, ông sớm đã vất đi hết rồi, nên tôi mới có thể làm cây tường vi này đổi màu…”
“Là ý gì?”
“Báo cáo” Một cảnh sát cầm trong tay gì đó chạy vội tới, “Chúng tôi theo phân phó của ngài lục soát phòng mọi người thì phát hiện cái này” Cảnh sát đưa cao cây nỏ màu lam trong tay
“Phân phó của tôi??” Thanh tra Megure nghi hoặc tự chất vấn, nãy giờ tôi có phân phó vậy sao?
Nguy rồi, thấy thanh tra Megure lộ ra biểu tình nghi hoặc, Conan nhanh miệng cắt ngang, “A, cái này khẳng định là hung khí rồi……..”
“Vâng, chúng tôi đã đối chiếu với mũi tên trên thi thể nạn nhân, hoàn toàn tương xứng……..”
“Hơn nữa chúng tôi cũng đã giám định qua…Trên cung tên này” Cảnh sát nhìn về phía Ma Điền Chân Thi, “Ông Ma Điền, là vân tay của ông”
“Ha hả, việc đã đến nước này, tôi cũng không có cách nào phủ nhận nữa…Cậu làm sao biết cái cung giấu trong phòng tôi?”
“Lúc tôi từ trên gian phòng nhìn uống, thấy hoa viên này có gì đó thật không đúng, sau này mới phát hiện là ông giấu cây nỏ tiệp màu với khóm hoa màu xanh. Sau khi tìm được hung khí, tôi lại lo lắng không biết làm sao tìm được chứng cứ, nên mới nghĩ ra một ý này. Đem chỗ hoa này làm đổi màu, ông thấy vườn hoa biến thành màu đen sẽ lo sợ cây nỏ lộ ra, nên mới đem về giấu, mà chỗ an toàn nhất đương nhiên là trong phòng mình rồi.”
“Thì ra là thế.” Ma Điền Chân Thi gật đầu.
“Bố, tại sao…bố lại giết ông ta?”
“Bởi vì bố hận hắn….”
“Mười bảy năm đó, ông đã giết Thụ Ly ở đây” Conan từ phía sau Kaito đi ra, chậm rãi nói
“Ngươi nói bậy bạ gì đó?”
“Tôi có nói bậy hay không, hỏi ba của chị sẽ rõ…. Đây cũng là lý do ông ta giết ông Ái Bộ đấy…”
“Tôi hận bọn họ, tôi yêu Thụ Ly, nhưng Thụ Ly lại yêu hắn. Tôi tận mắt thấy bọn họ ôm hôn nhau trong hoa viên này, tôi là tận mắt thấy… Ái bộ còn nói với tôi, người Thụ Ly yêu là hắn, chứ không phải tôi…Thụ Ly cưới tôi vì tôi có tiền…tiền đó, có thể giúp đỡ cho Ái Bộ. Mà hắn, chẳng đáng dùng tiền của tôi!!! Ha ha, thật nực cười, người ta yêu cư nhiên đem ta biến thành bàn đạp cho tình địch!”
“Sau buổi tối hôm đó, bọn tôi xảy ra cãi nhau, tôi giết cô ta ngay ở đây, tại vườn tường vi này. Huyết đỏ bắn lên lam sắc tường vi, thật là một cảnh tượng quá sức xinh đẹp mà… ”
“Sau đó Ái Bộ đã phát giác, sao hắn không báo cảnh sát?”
“Hắn dám sao? Hắn vừa được cha mẹ ruột nhận trở lại, hắn dám tự nhận mình gian díu với đàn bà có chồng không??”
“Bố??” Nước mắt Ưu Tử tuôn tuôn trên mặt, “Bố sai rồi, con đã xemnhat65 ký của mẹ, mẹ là yêu bố thật mà…từ đầu tới cuối là thật lòng yêu bố…”
“Con nói láo, mẹ con gả cho ta vì muốn tiền của ta thôi, mụ là vì người khác nên mới cưới ta!”
“Ông chủ, ông nhìn lầm rồi, ngày đó là ông Ái Bộ cưỡng hôn bà chủ, chúng tôi đều thấy được, sau đó, bà chủ còn tát ông ta một cái mà” Hầu gái xen vào nói, cô không ngờ, lúc đó không lên tiếng lại hại chết chủ nhân tốt bụng của mình…
“Nói láo! Các người đều nói láo!!!”
“Khốn nạn, ngươi chết ngay đi!!!” Bác Phúc đột nhiên vọt ra, đoạt lấy cung nỏ trong tay cảnh sát, nhất tiễn bắn về phía Ma Điền…
“Bố!!!!” Ưu Tử nhanh một bước chắn trước mặt cha mình, thế nhưng mũi tên đã lên dây kia không có bắn ra
“Chuyện gì xảy ra??”
“Bác Phúc, sao bác muốn giết bố cháu??”
“Nó giết con gái ta, ta phải giết nó trả thù!!!”
“Ông quả nhiên là cha của Thụ Ly.” Conan lúc nhìn qua tấm hình đã cảm giác đó không phải là Ưu Tử, mà là Thụ Ly quá cố. Vì tấm ảnh phong cách trên xưa cũ, đoán chừng đã cách đây vài chục năm, mà bác Phúc lúc đó vẫn còn rất trẻ…
“Không sai, vì ông đắc tội với xã hội đen, nên mới gửi thụ Ly ở trong cô nhi viện. Sau khi chuyện dữ qua rồi, ông mới tìm lại con gái của mình. Tới lúc nhận lại được con thì nó đã bị giết chết. Ông còn muốn đi theo nó cho rồi… Thế nhưng ông thấy được Ưu Tử, cháu thật giống con gái ông như đúc. Vì vậy ông mới xin làm quản gia của cái nhà này, mong muốn có thể chăm sóc thật tốt cháu gái ngoan này…Nhưng thật không ngờ…là nó…nó đã giết con gái ông…” Nước mắt của bác Phúc làm Ayumi cũng khóc theo
“Tội nghiệp bác Phúc quá…”
“Ông luôn miệng nói ông đã tìm được con gái ông, nhưng bây giờ ông muốn giết người con gái ông yêu nhất, đây mà gọi là tình thương sao?”
“Để cho tình yêu tình thương nhiễm loại máu tanh này, các người căn bản không xứng nói hai từ yêu thương” Conan trầm giọng nói
“Thụ ly!!!!!!!!” Chân Thi không kiên trì thêm được nữa, quỳ rạp dưới đất khóc lớn. Một trận thống khổ rống to cũng không đánh thức được người vợ đã vĩnh viễn ngủ say…
Trong gió chỉ còn lá cây tường vi lào xào lay động, tựa hồ đang cười nhạo chủ nhân mình vô tri….
Lam sắc tường vi biểu tượng cho tình yêu bất khả thi, hắc sắc là tình yêu tuyệt vọng….Còn có đám tường vi huyết sắc kia, chính là biểu tượng cho một chuyện tình đã tan nát từ rất lâu rồi….
Vụ án đã phá xong xuôi, lúc cái còng lạnh ngắt chụp vào trong tay Chân Thi, người ta tựa hồ thấy được nước mắt hắn cứ lẳng lặng trào ra mãi. Người này… tâm đã chết từ lâu, những gì còn lại chỉ là một thân xác vô tri vì hắn mà phải chuộc tội ở trong tù.
“Tại sao…sao lại như thế được…??” Ưu Tử nhịn không được lao vào trong lòng Kaito mà khóc, trận bi kịch này người vô tội nhất chính là cô ấy, bất luận cô có kiên cường thế nào, chỉ sợ về sau, những gì còn sót lại trong tim cô chỉ là…
“Khụ khụ….” Conan ho nhẹ hai tiếng. Cái cô này thực là…
“Ưu Tử, tớ cũng thật không biết nói sao để an ủi cậu….” Vỗ nhẹ vai Ưu Tử, Kaito thật muốn đẩy nàng ra khỏi, nhưng vào lúc này, dù sao cô ấy cũng chỉ là một cô gái non nớt, làm như vậy không phải quá….Thế nhưng tiểu trinh thám…
“Huhuhu…..”
“Ayumi cậu đừng khóc nữa, cậu còn khóc tiếp tớ cũng muốn khóc…”
“Nhưng bọn họ đáng thương quá…” Tuy rằng cô nhóc không thực sự hiểu được sâu xa, nhưng những gì bày ra trước mắt, cũng đã quá đau lòng
“Ayumi, đừng khóc nữa” Conan lấy khăn mặt ra lau nước mắt cho Ayumi, “Ayumi cười lên rất đẹp, đúng không các cậu?”
“Đúng” Genta và Mitsu gật đầu lia lịa
“Conan….” Ayumi ôm một tay Conan, “Chung ta sau này tuyệt đối sẽ không như họ, đúng không?”
“Chúng ta??” Conan choáng váng, cậu có nghe lộn không vậy…Cậu không có muốn vậy đâu mà…
Liếc qua một chút 2 đứa bên kia, lại thấy ngay chúng nó dùng nhãn thần công kích nhắm thẳng vào mình, Conan chỉ còn biết than trời, trẻ con bây giờ sao nó lớn nhanh dữ vậy?…
“Được rồi, Conan, bọn tớ đói quá, cậu xem, trời gần sáng rồi, chưa có cái gì bỏ bụng hết….” Genta vuốt vuốt bụng, “Bao tử kêu réo nãy giờ rồi…”
“Bụng cậu vẫn ốm thêm xíu nào mà lo…” Mitsu nhìn Genta mập ú đang than đói bên cạnh, bất luận là lúc nào, cậu nhóc cũng không có vẻ gì là giống thiếu ăn hay bị bỏ đói….
“Nhưng tớ đói thật mà, đi ăn cơm lươn đi…”
“Có tiền không mà ăn?”
“………………”
“………………”
Ba đường nhìn giao nhau trên người Kaito
“Anh dẫn mấy em đi ăn nha….” Rốt cục cũng kiếm được cớ đẩy cô gái kia ra rồi, Kaito nhanh chóng chạy qua ôm Conan lên, “Mấy em muốn ăn gì, anh dẫn đi ăn” Nói xong, liếc qua Ayumi một cái.
Ayumi đột nhiên rùng mình, ánh mắt đó…thật là…
“Ưu Tử, bọn tớ phải đi trước rồi”
“Kaito, cảm ơn cậu đã an ủi tớ”
“Chúng ta đi thôi….” Không muốn nhiều lời, Kaito dẫn cả đoàn đi khỏi Tường Vi quán, cánh cửa lớn chậm rãi đóng lại. Từ nay về sau, trong kiến trúc đồ sộ đó chỉ còn có một mình Ưu Tử, mong rằng cô có thể đứng lên!
“Anh có vẻ rất lo lắng cho cô ấy??”
“Tốt xấu gì cô ấy cũng là bạn học của tôi. Thế nào, tiểu trinh thám, ghen tị??????”
“Ghen là gì, đây không có khái niệm nha…” Thì là cậu ghen, nhưng người ta không thừa nhận đó rồi sao? Conan kí cho Kaito hai phát vào vai….
‘ “Au….” Kaito bị đánh nên rên lên một tiếng, nhưng mặt thì không giấu được tiếu ý, tiểu trinh thám quả nhiên ghen tị, anh…thật là vui quá đi!!!! Kaito lấy đi mắt kính của Conan, đưa tay nhéo má cậu.
“Quả nhiên rất kỳ quái…..” Ba đứa kia tụ lại một chỗ thì tha thì thầm…
“Không sai, thực sự, anh Kuroba có khi nào thực sự thích Conan không?” Ayumi cắn môi, không thể, “Anh Kuroba không thể thích Conan đâu!!!!!!!!”
“Cậu nghĩ nhiều quá rồi, Conan đâu có phải con gái, và lớn lên cũng chả đẹp trai đâu” Mitsu lập tức dìm hàng Conan, vừa lúc nghiêng đầu một cái thì thấy được Conan ở phía xa, bóng người lọt thỏm giữa ánh dương ban sớm. Tinh quang lúc hừng đông phủ lên trên mặt cậu một mảng phiếm hồng, ánh mắt rõ ràng, trong suốt như nước biển, không còn bị mắt kính che lấp. Tự nhiên…thấy thật là khả ái…
“Mitsu, Mitsu cậu sao vậy??” Genta thúc thúc Mitsu, thằng này sao tự nhiên đờ ra vậy
“Không có việc gì” chợt phục hồi tinh thần lại, Mitsu rất muốn tự tát mặt mình, cậu tự cảm thấy mình thật là một người xấu, thích Ayumi rồi còn thích Haibara, bây giờ đối với Conan cũng có ý tứ… Huhu, mẹ ơi, con có lỗi!!!!!
“Được rồi, tiểu quỷ, các em trở về nhà đi”
“Nhưng mà…anh Kuroba, không phải nói dẫn tụi em đi ăn sao?”
“Nhưng trời sáng bét rồi, các em nhanh trở về đi” Gọi taxi tới, anh nhanh chóng đẩy đám nhóc vào, còn mình thì ôm Conan ngồi giữa
“Gian trá ”
“Giảo hoạt ”
“Đê tiện ”
“Ê ê, anh là muốn tốt cho mấy em mà” Hơn nữa mấy người cũng không nên tiếp tục làm phiền ta với tiểu trinh thám chứ….
“Vô sỉ!”
“Hạ lưu!”
“Lừa gạt!”
“……….”
Quái đạo và thám tử khi ở cùng nhau hai ngày một đêm kết cục là như vậy.
Bình luận truyện